Chương 11: Kích đấu
Phó Khiếu Trần
18/03/2013
Ở chỗ sâu trong Thanh Phong Sơn là một mảnh rừng rậm, một đạo nhân ảnh ở trong đó đang không ngừng lao đi.
Ba ngày rồi, từ khi giết chết Trương gia Thiếu chủ, đã ba ngày hắn một mực ở trong rừng rậm chạy thục mạng, hắn ly khai cái vách đá kia cũng không lâu lắm, liền phát hiện, có người đuổi theo giết hắn, mấy lần đều thiếu chút nữa bị đuổi kịp.
Diệp Hi Văn thầm nghĩ, lần này chỉ sợ thật sự là giết đại nhân vật nào rồi, bằng không thì cũng không bị đuổi ba ngày ba đêm như vậy, hơn nữa người Trương gia nhận được tin tức càng ngày càng nhiều.
Nhưng Diệp Hi Văn cũng không hối hận, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, dù sao Thiếu chủ Trương gia cũng khinh người quá đáng.
Đột nhiên một hồi tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Diệp Hi Văn lập tức nhảy dựng lên, bay vút đến một nhánh cây rậm rạp, che lại thân hình.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã đến vị trí Diệp Hi Văn vừa rồi, một cao một thấp, hai người mặc quần áo và trang sức Võ Giả Trương gia.
- Tại sao đến nơi đây lại mất dấu chân, mới vừa rồi còn có mà.
Cao gầy Võ Giả nói.
- Bất kể như thế nào, nhất định phải đuổi tới, lần này gia chủ tức giận, nhất định phải đem hung thủ bắt lấy, nhưng bắt được cái hung thủ này, ngày chúng ta trở nên nổi không xa.
Tên ục ịch Võ Giả nói ra.
- Chết đi.
Tên cao thủ Võ Giả lập tức đánh ra một chưởng, thân hình giống như mũi tên, hướng phía phía trên bắn đi.
Thì ra vừa rồi bọn hắn sớm phát hiện chính mình, nói những lời kia cũng là muốn để cho chính mình buông lỏng mà thôi.
Diệp Hi Văn lập tức thầm nghĩ, chính mình vẫn quá mức chủ quan rồi, quả nhiên kinh nghiệm vẫn còn quá ít, dấu chân đến nơi này biến mất, đã bị bọn hắn phát hiện rồi.
Trước khi cảnh tỉnh chính mình, nhưng hiện tại bị tập kích, nếu như không phải Diệp Hi Văn một mực bảo trì cảnh giác, chỉ sợ tập kích vừa rồi có thể làm cho Diệp Hi Văn trọng thương.
Diệp Hi Văn một tay thò ra, một hồi Lôi Bạo thanh âm đùng đùng, vang lên tám tiếng nổ.
Diệp Hi Văn dùng tới toàn lực, từ trước tới bây giờ, hắn không dám chủ quan, một chưởng đè xuống.
- Tạp lạp.
Chỉ nghe một tiếng thanh âm Tạp lạp, cánh tay tên cao gầy Võ Giả lập tức bị Diệp Hi Văn đập gãy xương, tên này thực lực Võ Giả Hậu Thiên Ngũ Trọng đỉnh phong làm sao có thể ngăn được Ngũ Hổ Chi Lực đây, huống chi uy lực toàn bộ triển khai Bôn Lôi Thủ tám tiếng nổ.
Tên cao gầy Võ Giả kêu thảm ngã xuống.
Diệp Hi Văn ở trên nhánh cây đạp mạnh, lập tức thân hình như mũi tên, hướng cao gầy Võ Giả đuổi theo.
- Bành.
Diệp Hi Văn đuổi theo, Bôn Lôi Thủ hung hăng đánh tai trên người cao gầy Võ Giả.
Tên cao gầy Võ Giả kêu thảm một tiếng, sau đó bị Diệp Hi Văn đập cho huyết nhục mơ hồ.
Một chiêu bị mất mạng.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết.
Tên ục ịch Võ Giả thấy đồng bạn bị Diệp Hi Văn trực tiếp chụp chết, lập tức giận dữ, một quyền đánh ra, khí kình như mũi tên nhọn hướng Diệp Hi Văn bắn đến.
- Bành.
Diệp Hi Văn trực tiếp đánh tới quyền kình của ục ịch Võ Giả, lập tức thân người tiến lên, một chưởng đánh ra, nương theo là Lôi Bạo âm thanh ầm ầm.
Tên ục ịch Võ Giả lập tức kinh hoảng đưa tay ra đở, không ngoài dự tính, trực tiếp bị một chưởng của Diệp Hi Văn đập gảy cánh tay, sau đó kêu thảm một tiếng, thân thể hướng trên mặt đất lăn một vòng, rõ ràng muốn quay người đào tẩu.
Cho tới bây giờ, hắn còn xem không rõ sao, Diệp Hi Văn tuyệt đối không để tên này chạy thoát.
Diệp Hi Văn đánh ra một hồi Lôi Bạo âm thanh.
Động tác của Diệp Hi Văn nhanh như thiểm điện, lập tức đập đến trên lưng tên ục ịch Võ Giả.
- PHỐC.
Tên ục ịch Võ Giả phun ra một ngụm máu tươi, xen lẫn nội tạng, lúc này lục phủ ngũ tạng đều bị một chưởng Diệp Hi Văn đập nát rồi.
- Oanh.
Tên ục ịch Võ Giả thân hình mập mạp bị bắn lên phía trước hai bước, sau đó ầm ầm ngã xuống đất.
Diệp Hi Văn thở dài một hơi, lần sau hắn tuyệt đối không thể khinh thường địch thủ.
- Tiểu tử, ngươi thật to gan, còn dám giết người của Trương gia ta.
Lúc này có một đạo nhân ảnh xuất hiện ở trên nhánh cây, Diệp Hi Văn ngẩng đầu nhìn lên, đó là một tên tầm khoảng hai mươi tuổi, diện mạo tuấn lãng mặc áo đen.
- Là các ngươi muốn giết ta trước, ta chỉ là phản kích mà thôi.
Diệp Hi Văn nói.
- Hừ, nói xạo, coi như là người của Trương gia ta muốn giết ngươi, ngươi cũng phải ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.
Tên thanh niên mặc áo đen bá đạo nói.
- Thật bá đạo.
Diệp Hi Văn cười lạnh nói.
- Bá Đạo là Bá Đạo, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao.
Tên thanh niên mặc áo đen càn rỡ cười lớn một tiếng, một cổ khí thế cường đại phóng thích ra, trực tiếp quét ngã vô số nhánh cây, hắn có thự lực Hậu Thiên Lục Trọng hậu kỳ.
Tên thanh niên mặc áo đen biến chưởng thành đao chém ra, chân khí trực tiếp ngưng tụ thành một thanh đao dài, một đao chém ra, đao khí tung hoành.
Diệp Hi Văn lập tức hoảng hốt, phải biết rằng ngưng tụ chân khí thành binh khí, đó là uy năng Tiên Thiên Cảnh Giới mới có, tiên thiên cao thủ Ngưng Khí thành cương, tựa như là cương binh, thậm chí so với binh khí đều lợi hại hơn, trong đó thậm chí có thể mô phỏng thần binh lợi khí.
Đao khí đập vào mặt, Diệp Hi Văn không dám trực tiếp đón lấy, tuy trên tay hắn không có đao, nhưng là đao khí này chính là ngưng thực.
Diệp Hi Văn hét lớn một tiếng, một chưởng đánh ra một đoàn lôi khí, nghênh đón đao khí của đối phương.
- Oanh.
- Bành.
Diệp Hi Văn chân khí tuy triệt tiêu mất đại bộ phận đao khí, nhưng đao khí còn sót lại vẫn đang hung hăng đập lấy Diệp Hi Văn, một kích này làm cho Diệp Hi Văn bị một chút nội thương.
- Ha ha, ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, tuy ngươi giết đệ đệ của ta, nhưng là ngươi giết được lắm, giết được tốt lắm, ha ha ha ha, xem ở điểm này, ta lưu ngươi toàn thây.
Tên thanh niên mặc áo đen cười ha ha nói ra.
Diệp Hi Văn lau vết máu ở khóe miệng, cười lạnh nói:
- Ngươi nói nhảm rất nhiều, muốn ta thúc thủ chịu trói, không có khả năng.
- Vậy ngươi chết đi.
Thanh niên mặc áo đen thần sắc chớp động lên một tia điên cuồng, trong tay đao khí chém ra.
Thế như chẻ tre, trực tiếp hướng về phía Diệp Hi Văn bổ tới.
- Oanh.
Một đạo chân khí lập tức oanh đến trên người Diệp Hi Văn, một vết thương sâu thấy xương hiện ra làm cho Diệp Hi Văn lập tức kêu rên một tiếng.
Diệp Hi Văn trong mắt cũng chớp động một tia điên cuồng, hắn quyết định liều mạng, vốn thực lực của hắn so với tên thanh niên mặc áo đen kia kém không ít, tên thanh niên mặc áo đen lực lượng vượt qua bảy hổ chi lực, so với hắn nhiều hơn Nhị Hổ Chi Lực, lại công kích từ xa, nếu tiếp tục như vậy hắn chỉ có thể bị đánh, chỉ có thể dấn thân đến trước mặt, phát huy ra Bôn Lôi Thủ tám tiếng nổ thực lực siêu cường.
Tám tiếng nổ Bôn Lôi Thủ đã tới gần tới tuyệt hảo rồi, một chưởng đánh ra uy lực vô cùng, đây là cơ hội duy nhất của Diệp Hi Văn.
Diệp Hi Văn cứng rắn nghạnh kháng, cũng không lui lại, dưới chân đạp mạnh, chân khí bạo liệt từ trong đất bùn bước ra một cái dấu chân thật sâu, thân hình giống như mũi tên, bắn tới.
Tên thanh niên mặc áo đen không nghĩ tới Diệp Hi Văn có thể ngạnh kháng một kích này, đợi đến lúc kịp phản ứng, Diệp Hi Văn đã vọt tới trước mặt, lập tức có chút kinh ngạc, bất quá lại một đao bổ xuống.
Đao khí tung hoành.
Ba ngày rồi, từ khi giết chết Trương gia Thiếu chủ, đã ba ngày hắn một mực ở trong rừng rậm chạy thục mạng, hắn ly khai cái vách đá kia cũng không lâu lắm, liền phát hiện, có người đuổi theo giết hắn, mấy lần đều thiếu chút nữa bị đuổi kịp.
Diệp Hi Văn thầm nghĩ, lần này chỉ sợ thật sự là giết đại nhân vật nào rồi, bằng không thì cũng không bị đuổi ba ngày ba đêm như vậy, hơn nữa người Trương gia nhận được tin tức càng ngày càng nhiều.
Nhưng Diệp Hi Văn cũng không hối hận, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, dù sao Thiếu chủ Trương gia cũng khinh người quá đáng.
Đột nhiên một hồi tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Diệp Hi Văn lập tức nhảy dựng lên, bay vút đến một nhánh cây rậm rạp, che lại thân hình.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã đến vị trí Diệp Hi Văn vừa rồi, một cao một thấp, hai người mặc quần áo và trang sức Võ Giả Trương gia.
- Tại sao đến nơi đây lại mất dấu chân, mới vừa rồi còn có mà.
Cao gầy Võ Giả nói.
- Bất kể như thế nào, nhất định phải đuổi tới, lần này gia chủ tức giận, nhất định phải đem hung thủ bắt lấy, nhưng bắt được cái hung thủ này, ngày chúng ta trở nên nổi không xa.
Tên ục ịch Võ Giả nói ra.
- Chết đi.
Tên cao thủ Võ Giả lập tức đánh ra một chưởng, thân hình giống như mũi tên, hướng phía phía trên bắn đi.
Thì ra vừa rồi bọn hắn sớm phát hiện chính mình, nói những lời kia cũng là muốn để cho chính mình buông lỏng mà thôi.
Diệp Hi Văn lập tức thầm nghĩ, chính mình vẫn quá mức chủ quan rồi, quả nhiên kinh nghiệm vẫn còn quá ít, dấu chân đến nơi này biến mất, đã bị bọn hắn phát hiện rồi.
Trước khi cảnh tỉnh chính mình, nhưng hiện tại bị tập kích, nếu như không phải Diệp Hi Văn một mực bảo trì cảnh giác, chỉ sợ tập kích vừa rồi có thể làm cho Diệp Hi Văn trọng thương.
Diệp Hi Văn một tay thò ra, một hồi Lôi Bạo thanh âm đùng đùng, vang lên tám tiếng nổ.
Diệp Hi Văn dùng tới toàn lực, từ trước tới bây giờ, hắn không dám chủ quan, một chưởng đè xuống.
- Tạp lạp.
Chỉ nghe một tiếng thanh âm Tạp lạp, cánh tay tên cao gầy Võ Giả lập tức bị Diệp Hi Văn đập gãy xương, tên này thực lực Võ Giả Hậu Thiên Ngũ Trọng đỉnh phong làm sao có thể ngăn được Ngũ Hổ Chi Lực đây, huống chi uy lực toàn bộ triển khai Bôn Lôi Thủ tám tiếng nổ.
Tên cao gầy Võ Giả kêu thảm ngã xuống.
Diệp Hi Văn ở trên nhánh cây đạp mạnh, lập tức thân hình như mũi tên, hướng cao gầy Võ Giả đuổi theo.
- Bành.
Diệp Hi Văn đuổi theo, Bôn Lôi Thủ hung hăng đánh tai trên người cao gầy Võ Giả.
Tên cao gầy Võ Giả kêu thảm một tiếng, sau đó bị Diệp Hi Văn đập cho huyết nhục mơ hồ.
Một chiêu bị mất mạng.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết.
Tên ục ịch Võ Giả thấy đồng bạn bị Diệp Hi Văn trực tiếp chụp chết, lập tức giận dữ, một quyền đánh ra, khí kình như mũi tên nhọn hướng Diệp Hi Văn bắn đến.
- Bành.
Diệp Hi Văn trực tiếp đánh tới quyền kình của ục ịch Võ Giả, lập tức thân người tiến lên, một chưởng đánh ra, nương theo là Lôi Bạo âm thanh ầm ầm.
Tên ục ịch Võ Giả lập tức kinh hoảng đưa tay ra đở, không ngoài dự tính, trực tiếp bị một chưởng của Diệp Hi Văn đập gảy cánh tay, sau đó kêu thảm một tiếng, thân thể hướng trên mặt đất lăn một vòng, rõ ràng muốn quay người đào tẩu.
Cho tới bây giờ, hắn còn xem không rõ sao, Diệp Hi Văn tuyệt đối không để tên này chạy thoát.
Diệp Hi Văn đánh ra một hồi Lôi Bạo âm thanh.
Động tác của Diệp Hi Văn nhanh như thiểm điện, lập tức đập đến trên lưng tên ục ịch Võ Giả.
- PHỐC.
Tên ục ịch Võ Giả phun ra một ngụm máu tươi, xen lẫn nội tạng, lúc này lục phủ ngũ tạng đều bị một chưởng Diệp Hi Văn đập nát rồi.
- Oanh.
Tên ục ịch Võ Giả thân hình mập mạp bị bắn lên phía trước hai bước, sau đó ầm ầm ngã xuống đất.
Diệp Hi Văn thở dài một hơi, lần sau hắn tuyệt đối không thể khinh thường địch thủ.
- Tiểu tử, ngươi thật to gan, còn dám giết người của Trương gia ta.
Lúc này có một đạo nhân ảnh xuất hiện ở trên nhánh cây, Diệp Hi Văn ngẩng đầu nhìn lên, đó là một tên tầm khoảng hai mươi tuổi, diện mạo tuấn lãng mặc áo đen.
- Là các ngươi muốn giết ta trước, ta chỉ là phản kích mà thôi.
Diệp Hi Văn nói.
- Hừ, nói xạo, coi như là người của Trương gia ta muốn giết ngươi, ngươi cũng phải ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói.
Tên thanh niên mặc áo đen bá đạo nói.
- Thật bá đạo.
Diệp Hi Văn cười lạnh nói.
- Bá Đạo là Bá Đạo, ngươi có thể làm khó dễ được ta sao.
Tên thanh niên mặc áo đen càn rỡ cười lớn một tiếng, một cổ khí thế cường đại phóng thích ra, trực tiếp quét ngã vô số nhánh cây, hắn có thự lực Hậu Thiên Lục Trọng hậu kỳ.
Tên thanh niên mặc áo đen biến chưởng thành đao chém ra, chân khí trực tiếp ngưng tụ thành một thanh đao dài, một đao chém ra, đao khí tung hoành.
Diệp Hi Văn lập tức hoảng hốt, phải biết rằng ngưng tụ chân khí thành binh khí, đó là uy năng Tiên Thiên Cảnh Giới mới có, tiên thiên cao thủ Ngưng Khí thành cương, tựa như là cương binh, thậm chí so với binh khí đều lợi hại hơn, trong đó thậm chí có thể mô phỏng thần binh lợi khí.
Đao khí đập vào mặt, Diệp Hi Văn không dám trực tiếp đón lấy, tuy trên tay hắn không có đao, nhưng là đao khí này chính là ngưng thực.
Diệp Hi Văn hét lớn một tiếng, một chưởng đánh ra một đoàn lôi khí, nghênh đón đao khí của đối phương.
- Oanh.
- Bành.
Diệp Hi Văn chân khí tuy triệt tiêu mất đại bộ phận đao khí, nhưng đao khí còn sót lại vẫn đang hung hăng đập lấy Diệp Hi Văn, một kích này làm cho Diệp Hi Văn bị một chút nội thương.
- Ha ha, ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi, tuy ngươi giết đệ đệ của ta, nhưng là ngươi giết được lắm, giết được tốt lắm, ha ha ha ha, xem ở điểm này, ta lưu ngươi toàn thây.
Tên thanh niên mặc áo đen cười ha ha nói ra.
Diệp Hi Văn lau vết máu ở khóe miệng, cười lạnh nói:
- Ngươi nói nhảm rất nhiều, muốn ta thúc thủ chịu trói, không có khả năng.
- Vậy ngươi chết đi.
Thanh niên mặc áo đen thần sắc chớp động lên một tia điên cuồng, trong tay đao khí chém ra.
Thế như chẻ tre, trực tiếp hướng về phía Diệp Hi Văn bổ tới.
- Oanh.
Một đạo chân khí lập tức oanh đến trên người Diệp Hi Văn, một vết thương sâu thấy xương hiện ra làm cho Diệp Hi Văn lập tức kêu rên một tiếng.
Diệp Hi Văn trong mắt cũng chớp động một tia điên cuồng, hắn quyết định liều mạng, vốn thực lực của hắn so với tên thanh niên mặc áo đen kia kém không ít, tên thanh niên mặc áo đen lực lượng vượt qua bảy hổ chi lực, so với hắn nhiều hơn Nhị Hổ Chi Lực, lại công kích từ xa, nếu tiếp tục như vậy hắn chỉ có thể bị đánh, chỉ có thể dấn thân đến trước mặt, phát huy ra Bôn Lôi Thủ tám tiếng nổ thực lực siêu cường.
Tám tiếng nổ Bôn Lôi Thủ đã tới gần tới tuyệt hảo rồi, một chưởng đánh ra uy lực vô cùng, đây là cơ hội duy nhất của Diệp Hi Văn.
Diệp Hi Văn cứng rắn nghạnh kháng, cũng không lui lại, dưới chân đạp mạnh, chân khí bạo liệt từ trong đất bùn bước ra một cái dấu chân thật sâu, thân hình giống như mũi tên, bắn tới.
Tên thanh niên mặc áo đen không nghĩ tới Diệp Hi Văn có thể ngạnh kháng một kích này, đợi đến lúc kịp phản ứng, Diệp Hi Văn đã vọt tới trước mặt, lập tức có chút kinh ngạc, bất quá lại một đao bổ xuống.
Đao khí tung hoành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.