Chương 227: Sau lá đại tẩy bài
Phó Khiếu Trần
04/04/2014
Ngô Thiệu Quần bây giờ đang ở một nơi, nơi này có vài toà nhà gỗ nhỏ, nếu như không phải xa xa thỉnh thoảng có thể truyền đến thú rống khủng bố, tại đây có thể nói là thế ngoại đào nguyên.
Diệp Hi Văn còn không có tới gần, Diệp Hi Văn không có thu liễm khí tức, đã có người cảm thấy.
Ngô Thiệu Quần đi ra, sau khi nhìn thấy Diệp Hi Văn thì vui mừng vô cùng, ha ha cười nói:
- Diệp Hi Văn, ngươi như thế nào đi qua đây.
- Ta ở đâu không thể đi, ngược lại là ngươi, rời khỏi Chiến Thiên minh rồi hả?
Diệp Hi Văn hỏi.
- Còn không phải là tên Tiêu Chân điểu nhân kia, vụng trộm hạ độc thủ, tranh quyền đoạt lợi, nếu như không phải ta xem mặt mũi Như Nguyệt, ta sớm làm thịt hắn rồi, ta đi cũng không làm cho mọi người phải xấu hổ.
Ngô Thiệu Quần trả lời, thật ra khiến Diệp Hi Văn có chút ngoài ý muốn, Ngô Thiệu Quần cũng không chỉ biểu hiện ra vẻ ngoài thô cuồng.
- Nhưng ta biết ngay, cái liên minh kia làm sao không đi xuống, Tiêu Chân kia, sớm muộn cũng làm xảy ra chuyện.
Liên minh là tối trọng yếu nhất chính là đồng tâm, đương nhiên muốn bọn hắn thiên chi kiêu tử này, còn là thiên chi kiêu tử đến từ các thế lực thiên tài, đồng tâm hoàn toàn không có khả năng, nhưng tối thiểu muốn làm tương đối mà nói, tối thiểu trong lúc hợp tác, không muốn ngáng chân lẫn nhau.
- Diệp Hi Văn, ngươi bây giờ nổi danh rồi, toàn bộ ở trên đảo cũng có thể nghe được tên của ngươi, chậc chậc, ngươi thật đúng là ngoan độc, pháp tắc mảnh vỡ cũng dám trực tiếp vò nát rồi!
Ngô Thiệu Quần cười hắc hắc nói ra, chuyện này hiện tại đã truyền khắp toàn bộ Vạn Yêu Đảo rồi.
- Vô Lượng Thiên Tôn, có bằng hữu từ phương xa tới.
Đột nhiên một tiếng đạo hiệu từ căn nhà gỗ nhỏ truyền ra, một thanh niên đạo sĩ từ trong phòng đi ra, chính là Diệp Hi Văn tại trên mặt biển trước kia nhìn thấy đạo sĩ.
- Đạo trưởng!
Diệp Hi Văn chắp tay nói ra.
- Diệp Hi Văn gọi hắn Thanh Hư là tốt rồi.
Ngô Thiệu Quần quen thuộc giới thiệu.
- Thiệu Quần nói không sai, gọi ta Thanh Hư là tốt rồi, ta liền trực tiếp gặp Diệp Hi Văn rồi!
Đạo trưởng kia cũng không quan tâm đến nghi thức xã giao.
Diệp Hi Văn liếc nhìn Thanh Hư, nhưng vẫn không thể nhìn thấu, mặc dù tu vi hắn đã có tiến bộ không ít, nhưng vẫn khó có thể nhìn thấu.
- Các ngươi làm sao lại ở cùng một chỗ như vậy.
Diệp Hi Văn hỏi.
- Mấy người chúng ta không muốn gia nhập cái liên minh gì, đều ở cùng một chỗ, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Ngô Thiệu Quần cười cười nói.
Mấy người tất cả? Nói như vậy có lẽ không chỉ là hai người bọn họ mới đúng, nếu như vậy cũng làm cho Diệp Hi Văn có chút hứng thú, xem hẳn là một tiểu tổ, đây là có thể là một tổ chức đơn giản.
Ngô Thiệu Quần thực lực là Chân Đạo lục trọng đỉnh phong, mặc dù ở vạn yêu ở trên đảo vẫn có chiến lực đỉnh cấp, mà Thanh Hư này, càng là nhìn không thấu thực lực của hắn, chỉ sợ thực lực cũng rất đáng sợ.
- Thế nào, muốn gia nhập chúng ta hay không, dùng thực lực của ngươi muốn gia nhập chúng ta là hoàn toàn đủ rồi.
Ngô Thiệu Quần gián tiếp nghiệm chứng Diệp Hi Văn, muốn mấy người rỗi rãnh đến cùng một chỗ, quả nhiên là một tiểu tổ, mặc dù không có nổi danh, nhưng có mấy người như Ngô Thiệu Quần, có thể so sánh sức chiến đấu với một cái liên minh rồi.
- Không được, phiền phức của ta cũng không ít, đến lúc đó nói không chừng liên lụy mọi người đấy.
Diệp Hi Văn lắc đầu cự tuyệt, lúc này hắn muốn càng thâm nhập sâu vào Vạn yêu trong đảo, săn giết yêu thú tế luyện bá thể Kim Thân, nhưng Diệp Hi Văn cũng không hi vọng bộc lộ ra chuyện này.
- Cái này có cái gì, chúng ta ai mà trên người không có phiền toái, cũng là bởi vì có phiền toái, cho nên mới muốn tụ tập lại như vậy.
Ngô Thiệu Quần nói ra.
Bất quá Thanh Hư nhìn ra tâm tư Diệp Hi Văn cũng không có muốn gia nhập, mở miệng nói ra:
- Không cần miễn cưỡng, chúng ta tiểu đội cũng không phải là cưỡng chế, cũng chính là tổ chức hỗ trợ mà thôi, chỉ cần Diệp Hi Văn ngươi nguyện ý, chúng ta tùy thời đều hoan nghênh ngươi gia nhập.
- Vậy cũng được, về sau nếu là có cái gì cần muốn giúp đỡ, ngươi cứ mở miệng.
Ngô Thiệu Quần ngẫm lại cũng đúng, tuy chỉ thấy qua Diệp Hi Văn mấy lần, nhưng lại cảm giác Diệp Hi Văn tính tình rất đúng khẩu vị của hắn, Diệp Hi Văn cũng là cảm giác như vậy, có đôi khi mới quen đã thân chính là như vậy.
Cũng chính là bởi vì như thế, Diệp Hi Văn mới hi vọng Ngô Thiệu Quần giúp hắn chú ý mọt chút, hiện tại thì càng cảm thấy quyết định này thật là đúng, những cao thủ này tuy cũng còn không có muốn ra mặt, nhưng không hề nghi ngờ đều nhân mạch rộng lớn, để cho hắn chú ý một chút, đúng là thích hợp nhất.
- Hiện tại ta có một việc muốn ngươi hỗ trợ.
Diệp Hi Văn cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng nói ra.
- Chuyện gì, cứ việc nói!
Ngô Thiệu Quần nói.
- Ta trước kia có đã nói với ngươi, ta cùng hai vị sư huynh sư tỷ một sư môn, bởi vì gặp Kim Sí Đại Bằng điêu, trong chúng ta thất lạc rồi, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta chú ý một chút,
Diệp Hi Văn nói ra.
Bên cạnh Thanh Hư như có điều suy nghĩ, nhớ tới, tại thời điểm trên biển, xác thực có nhìn thấy ba người Diệp Hi Văn đến đây.
- Điểm ấy là việc nhỏ, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ngô Thiệu Quần vỗ ngực một cái nói ra, còn tưởng rằng là nhiều chuyện phiền phức, thám thính tin tức xác thực không khó khăn lắm.
- Còn có, ta muốn ngươi giúp ta lưu ý một chút, tin tức Đại Việt Quốc Bát hoàng tử chúng ta.
Diệp Hi Văn nói ra.
- Bát hoàng tử các ngươi, càng dễ dàng?
Ngô Thiệu Quần lập tức nói ra danh tự Bát hoàng tử, dù sao Đại Việt Quốc cùng Đại Ngô quốc bao nhiêu năm đối địch, đối với tình báo sưu tập song phương là trọng yếu nhất, so sánh với Diệp Hi Văn hoàn toàn không biết gì cả, rất rõ ràng, Ngô Thiệu Quần đối với Đại Việt Quốc rất hiểu rõ, đã vượt xa Diệp Hi Văn rồi.
- Ân!
Diệp Hi Văn vừa cười vừa nói.
- Ta cùng hắn lúc trước có ân oán cá nhân.
Trên thực tế, Bát hoàng tử vẫn vô thanh vô tức, Diệp Hi Văn mới cảm thấy lo lắng nhất, nếu như nói tại trên cái đảo này, đối với Diệp Hi Văn sát tâm nặng nhất, hận Diệp Hi Văn nhất chỉ sợ cũng không phải Tiêu Chân bị cướp đi pháp tắc mảnh vỡ, mà là Bát hoàng tử, hắn là người kiêu ngạo bực nào, nhưng tại trong tay Diệp Hi Văn bị giết không hề có lực hoàn thủ.
Trước kia là vì cảnh giới của hắn bị áp chế, mà bây giờ hắn có thể hoàn toàn ra tay, mà hắn có đầy đủ thời gian tiêu hóa được bảo vật bên trong di tích, đợi đến lúc hắn xuất hiện lần nữa thì không biết cường đại tới trình độ nào, Diệp Hi Văn cũng không có nắm chắc, cho nên Diệp Hi Văn mới càng khát vọng luyện thành bá thể Kim Thân, như vậy cũng nắm chắc hơn một chút.
Diệp Hi Văn đem sự tình trước kia cùng Ngô Thiệu Quần nói ra, Ngô Thiệu Quần cảm thấy kêu kỳ lạ, giơ ngón tay cái lên, khen:
- Rất giỏi, việc này càng dễ dàng, tại Đại Ngô thủ đô chúng ta có rất nhiều người cũng biết, cũng đều có Vũ Lâm Quân tồn tại, là Đại Việt Quốc hoàng thất thiên tài, ngươi rõ ràng có thể đem hắn đánh như chó nhà có tang, đúng là quá trâu rồi.
Ngô Thiệu Quần cũng có chút cảm giác hả hê.
Diệp Hi Văn còn không có tới gần, Diệp Hi Văn không có thu liễm khí tức, đã có người cảm thấy.
Ngô Thiệu Quần đi ra, sau khi nhìn thấy Diệp Hi Văn thì vui mừng vô cùng, ha ha cười nói:
- Diệp Hi Văn, ngươi như thế nào đi qua đây.
- Ta ở đâu không thể đi, ngược lại là ngươi, rời khỏi Chiến Thiên minh rồi hả?
Diệp Hi Văn hỏi.
- Còn không phải là tên Tiêu Chân điểu nhân kia, vụng trộm hạ độc thủ, tranh quyền đoạt lợi, nếu như không phải ta xem mặt mũi Như Nguyệt, ta sớm làm thịt hắn rồi, ta đi cũng không làm cho mọi người phải xấu hổ.
Ngô Thiệu Quần trả lời, thật ra khiến Diệp Hi Văn có chút ngoài ý muốn, Ngô Thiệu Quần cũng không chỉ biểu hiện ra vẻ ngoài thô cuồng.
- Nhưng ta biết ngay, cái liên minh kia làm sao không đi xuống, Tiêu Chân kia, sớm muộn cũng làm xảy ra chuyện.
Liên minh là tối trọng yếu nhất chính là đồng tâm, đương nhiên muốn bọn hắn thiên chi kiêu tử này, còn là thiên chi kiêu tử đến từ các thế lực thiên tài, đồng tâm hoàn toàn không có khả năng, nhưng tối thiểu muốn làm tương đối mà nói, tối thiểu trong lúc hợp tác, không muốn ngáng chân lẫn nhau.
- Diệp Hi Văn, ngươi bây giờ nổi danh rồi, toàn bộ ở trên đảo cũng có thể nghe được tên của ngươi, chậc chậc, ngươi thật đúng là ngoan độc, pháp tắc mảnh vỡ cũng dám trực tiếp vò nát rồi!
Ngô Thiệu Quần cười hắc hắc nói ra, chuyện này hiện tại đã truyền khắp toàn bộ Vạn Yêu Đảo rồi.
- Vô Lượng Thiên Tôn, có bằng hữu từ phương xa tới.
Đột nhiên một tiếng đạo hiệu từ căn nhà gỗ nhỏ truyền ra, một thanh niên đạo sĩ từ trong phòng đi ra, chính là Diệp Hi Văn tại trên mặt biển trước kia nhìn thấy đạo sĩ.
- Đạo trưởng!
Diệp Hi Văn chắp tay nói ra.
- Diệp Hi Văn gọi hắn Thanh Hư là tốt rồi.
Ngô Thiệu Quần quen thuộc giới thiệu.
- Thiệu Quần nói không sai, gọi ta Thanh Hư là tốt rồi, ta liền trực tiếp gặp Diệp Hi Văn rồi!
Đạo trưởng kia cũng không quan tâm đến nghi thức xã giao.
Diệp Hi Văn liếc nhìn Thanh Hư, nhưng vẫn không thể nhìn thấu, mặc dù tu vi hắn đã có tiến bộ không ít, nhưng vẫn khó có thể nhìn thấu.
- Các ngươi làm sao lại ở cùng một chỗ như vậy.
Diệp Hi Văn hỏi.
- Mấy người chúng ta không muốn gia nhập cái liên minh gì, đều ở cùng một chỗ, cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Ngô Thiệu Quần cười cười nói.
Mấy người tất cả? Nói như vậy có lẽ không chỉ là hai người bọn họ mới đúng, nếu như vậy cũng làm cho Diệp Hi Văn có chút hứng thú, xem hẳn là một tiểu tổ, đây là có thể là một tổ chức đơn giản.
Ngô Thiệu Quần thực lực là Chân Đạo lục trọng đỉnh phong, mặc dù ở vạn yêu ở trên đảo vẫn có chiến lực đỉnh cấp, mà Thanh Hư này, càng là nhìn không thấu thực lực của hắn, chỉ sợ thực lực cũng rất đáng sợ.
- Thế nào, muốn gia nhập chúng ta hay không, dùng thực lực của ngươi muốn gia nhập chúng ta là hoàn toàn đủ rồi.
Ngô Thiệu Quần gián tiếp nghiệm chứng Diệp Hi Văn, muốn mấy người rỗi rãnh đến cùng một chỗ, quả nhiên là một tiểu tổ, mặc dù không có nổi danh, nhưng có mấy người như Ngô Thiệu Quần, có thể so sánh sức chiến đấu với một cái liên minh rồi.
- Không được, phiền phức của ta cũng không ít, đến lúc đó nói không chừng liên lụy mọi người đấy.
Diệp Hi Văn lắc đầu cự tuyệt, lúc này hắn muốn càng thâm nhập sâu vào Vạn yêu trong đảo, săn giết yêu thú tế luyện bá thể Kim Thân, nhưng Diệp Hi Văn cũng không hi vọng bộc lộ ra chuyện này.
- Cái này có cái gì, chúng ta ai mà trên người không có phiền toái, cũng là bởi vì có phiền toái, cho nên mới muốn tụ tập lại như vậy.
Ngô Thiệu Quần nói ra.
Bất quá Thanh Hư nhìn ra tâm tư Diệp Hi Văn cũng không có muốn gia nhập, mở miệng nói ra:
- Không cần miễn cưỡng, chúng ta tiểu đội cũng không phải là cưỡng chế, cũng chính là tổ chức hỗ trợ mà thôi, chỉ cần Diệp Hi Văn ngươi nguyện ý, chúng ta tùy thời đều hoan nghênh ngươi gia nhập.
- Vậy cũng được, về sau nếu là có cái gì cần muốn giúp đỡ, ngươi cứ mở miệng.
Ngô Thiệu Quần ngẫm lại cũng đúng, tuy chỉ thấy qua Diệp Hi Văn mấy lần, nhưng lại cảm giác Diệp Hi Văn tính tình rất đúng khẩu vị của hắn, Diệp Hi Văn cũng là cảm giác như vậy, có đôi khi mới quen đã thân chính là như vậy.
Cũng chính là bởi vì như thế, Diệp Hi Văn mới hi vọng Ngô Thiệu Quần giúp hắn chú ý mọt chút, hiện tại thì càng cảm thấy quyết định này thật là đúng, những cao thủ này tuy cũng còn không có muốn ra mặt, nhưng không hề nghi ngờ đều nhân mạch rộng lớn, để cho hắn chú ý một chút, đúng là thích hợp nhất.
- Hiện tại ta có một việc muốn ngươi hỗ trợ.
Diệp Hi Văn cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng nói ra.
- Chuyện gì, cứ việc nói!
Ngô Thiệu Quần nói.
- Ta trước kia có đã nói với ngươi, ta cùng hai vị sư huynh sư tỷ một sư môn, bởi vì gặp Kim Sí Đại Bằng điêu, trong chúng ta thất lạc rồi, ta hi vọng ngươi có thể giúp ta chú ý một chút,
Diệp Hi Văn nói ra.
Bên cạnh Thanh Hư như có điều suy nghĩ, nhớ tới, tại thời điểm trên biển, xác thực có nhìn thấy ba người Diệp Hi Văn đến đây.
- Điểm ấy là việc nhỏ, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Ngô Thiệu Quần vỗ ngực một cái nói ra, còn tưởng rằng là nhiều chuyện phiền phức, thám thính tin tức xác thực không khó khăn lắm.
- Còn có, ta muốn ngươi giúp ta lưu ý một chút, tin tức Đại Việt Quốc Bát hoàng tử chúng ta.
Diệp Hi Văn nói ra.
- Bát hoàng tử các ngươi, càng dễ dàng?
Ngô Thiệu Quần lập tức nói ra danh tự Bát hoàng tử, dù sao Đại Việt Quốc cùng Đại Ngô quốc bao nhiêu năm đối địch, đối với tình báo sưu tập song phương là trọng yếu nhất, so sánh với Diệp Hi Văn hoàn toàn không biết gì cả, rất rõ ràng, Ngô Thiệu Quần đối với Đại Việt Quốc rất hiểu rõ, đã vượt xa Diệp Hi Văn rồi.
- Ân!
Diệp Hi Văn vừa cười vừa nói.
- Ta cùng hắn lúc trước có ân oán cá nhân.
Trên thực tế, Bát hoàng tử vẫn vô thanh vô tức, Diệp Hi Văn mới cảm thấy lo lắng nhất, nếu như nói tại trên cái đảo này, đối với Diệp Hi Văn sát tâm nặng nhất, hận Diệp Hi Văn nhất chỉ sợ cũng không phải Tiêu Chân bị cướp đi pháp tắc mảnh vỡ, mà là Bát hoàng tử, hắn là người kiêu ngạo bực nào, nhưng tại trong tay Diệp Hi Văn bị giết không hề có lực hoàn thủ.
Trước kia là vì cảnh giới của hắn bị áp chế, mà bây giờ hắn có thể hoàn toàn ra tay, mà hắn có đầy đủ thời gian tiêu hóa được bảo vật bên trong di tích, đợi đến lúc hắn xuất hiện lần nữa thì không biết cường đại tới trình độ nào, Diệp Hi Văn cũng không có nắm chắc, cho nên Diệp Hi Văn mới càng khát vọng luyện thành bá thể Kim Thân, như vậy cũng nắm chắc hơn một chút.
Diệp Hi Văn đem sự tình trước kia cùng Ngô Thiệu Quần nói ra, Ngô Thiệu Quần cảm thấy kêu kỳ lạ, giơ ngón tay cái lên, khen:
- Rất giỏi, việc này càng dễ dàng, tại Đại Ngô thủ đô chúng ta có rất nhiều người cũng biết, cũng đều có Vũ Lâm Quân tồn tại, là Đại Việt Quốc hoàng thất thiên tài, ngươi rõ ràng có thể đem hắn đánh như chó nhà có tang, đúng là quá trâu rồi.
Ngô Thiệu Quần cũng có chút cảm giác hả hê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.