Chương 114: Thắng bại kỳ thật. . . còn chưa định.
Phó Khiếu Trần
18/03/2013
Bọn người Diệp Phong quay đầu nhìn lại, lập tức trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ.
- Tiểu đệ!
- Tiểu đệ!
- Diệp huynh!
- Diệp sư huynh!
Rất nhiều đệ tử mới đều gọi.
- Hắn là Diệp Hi Văn, quá to gan lớn mật rồi, chậc chậc, dám cùng Mạc Hàn khiêu chiến.
- Cũng không phải, Mạc Hàn tuy không tính là đệ tử đỉnh cấp nhất, nhưng Diệp Hi Văn cũng chỉ là một đệ tử mới mà thôi.
- Đúng đấy, để cho những này mới nhìn rõ ràng, bọn hắn muốn cùng chúng ta bình tọa, còn muốn thêm mấy năm nữa.
Đám đệ tử cũ nói ra vị chua cay, tại bất kỳ địa phương nào, có thiên tài thì có người bình thường, thiên tài dùng thực lực nói chuyện, người bình thường thì lấy tư lịch nói chuyện, không quen nhìn những nhân vật mới này mới đến tổng tông vài ngày, mà đã muốn chống đối như vậy.
Đối với những lời này, tất cả mọi người bỏ qua rồi, Diệp Hi Văn cũng không thèm để ý, tư lịch chỉ là một bộ phận, nhưng thế giới này, thực lực vi tôn, chỉ cần có đủ thực lực, thì tư lịch là cái gì? Ai cần quan tâm sao.
- Ta cược 5000 khối Trung phẩm linh thạch, đặt cược cho chính mình thắng.
Diệp Hi Văn tiến lên nhìn tên đệ tử nói.
Tên đệ tử này sững sờ, tuy số lượng này, với hắn mà nói cũng đủ hù chết người, ngay cả Tiên Thiên ngũ trọng Nội Môn Đệ Tử gia sản cũng không thể xuất ra được con số như thế này.
Có thể chỉ có những đỉnh cấp đệ tử hạt giống mới có có được, nhưng mặc dù là có, cũng không có thể như Diệp Hi Văn toàn bộ lấy ra, một khi thua, chính là táng gia bại sản rồi.
Nhưng nếu như thắng, có thể được gấp 10 lần, vậy tài phú thật sự có thể so với rất nhiều đệ tử hạch tâm rồi.
Đăng ký xong, Diệp Hi Văn trực tiếp quay người lại, hắn cũng không sợ chính mình thắng, mà không người bồi thường, có thể tiến hành giao dịch ở đây, tự nhiên cũng không là người bình thường có thể làm được, sau lưng đều dựa vào đám Chân truyền đệ tử rồi.
Năm vạn Trung phẩm linh thạch tuy là số thiên văn, không chỉ đối với Nội Môn Đệ Tử, mà ngay cả đệ tử hạch tâm, đều khó có thể cầm được ra, nhưng đối với Chân truyền đệ tử mà nói, thì đó chỉ là số nhỏ.
- Tiểu đệ, ngươi hôm nay có nắm chắc hay không.
Diệp Phong hỏi.
- Yên tâm.
Diệp Hi Văn cười cười.
- Ta hôm nay muốn gặp Mạc Hàn.
————————————
Lúc này chung quanh Sinh tử lôi đài đã chật ních người rồi, có thể nói là tấp nập, chẳng những Nội Môn Đệ Tử đã đến rất nhiều, mà ngay cả đệ tử hạch tâm cũng tới.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Có rất nhiều đệ tử chung quanh cũng bắt đầu yên ổn, nhất là bang chúng Phục Địa Bang.
- Bang chủ, tiêu diệt cái tên không biết trời cao đất rộng kia đi.
- Để cho những người mới biết rõ sự lợi hại của chúng ta.
Phục Địa Bang đệ tử cười ha ha, còn đám đệ tử Thiên Vũ các đều trợn mắt nhìn, phẫn nộ cực kỳ.
Tại khán đài đối diện lôi đài, có hai đạo thân ảnh lạnh nhạt đứng ở đó, nếu như Diệp Hi Văn nhìn thấy, hắn sẽ nhận ra đó là Cảnh Nhạn Nam.
Mà ở bên cạnh Cảnh Nhạn Nam, có một tên thanh niên áo đen, tướng mạo tuấn mỹ, nhàn nhạt nhìn lên lôi đài.
- Cảnh huynh, Diệp Hi Văn không dám tới à, đã sắp đã bắt đầu rồi, còn không có thấy hắn đâu.
Tên áo đen thanh niên tuấn mỹ mở miệng nói ra.
- Sẽ không như vậy đâu.
Cảnh Nhạn Nam lắc đầu nói.
- Tuy ta mới gặp hắn một lần, nhưng ta thấy Hoa sư muội có ánh mắt rất cao, mà còn nhờ ta đến hòa giải, ta thấy Diệp Hi Văn sẽ không sợ mà không dám đến đâu.
- Úc, bên trong Nội Môn Đệ Tử, có người có thể được Cảnh huynh đánh giá như thế sao.
Tên áo đen thanh niên tuấn mỹ có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng Cảnh Nhạn Nam chỉ là xem mặt mũi Hoa Mộng Hàm mà đến hòa giải, không nghĩ tới Cảnh Nhạn Nam đối với Diệp Hi Văn đánh giá cao như vậy.
Cảnh Nhạn Nam cười nhạt một tiếng:
- Không biết lần này trong hàng đệ tử mới có thiên tài cỡ nào.
- Thiên tài, hắc hắc, thiên tài trong Nhất Nguyên Tông ta còn thiếu sao? Nhưng ta thấy tên này có thể phát triển, không biết có chết non không.
Tên áo đen thanh niên lắc đầu cười nói, những đệ tử từ phân tông bái nhập tổng tông, cơ hồ đều được người xưng là thiên tài, bọn họ ở tại phân tông, cũng đều có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng khi tiến vào tổng tông, đối mặt tuyệt đỉnh thiên tài đến từ khắp nơi, thì danh tiếng thiên tài cũng rất là buồn cười.
Thiên tài, chỉ có thiên phú thì chưa đủ, mà phải có vận khí, tất cả mọi người chỉ biết thời điểm vinh quang, có ai nhớ rõ người đã chết bao giờ.
- Mạc Hàn lúc đó chẳng phải được xưng là đệ nhất thiên tài sao? Cũng chính là như vậy, ta mới có thể để cho hắn làm Phó bang chủ.
Tên áo đen thanh niên tuấn mỹ nói xong, sau đó đứng tựa vào phía trên cột đá.
Tên áo đen thanh niên tuấn mỹ này chính là bang chủ Phục Địa Bang, Tần Mộ Trạch.
- Có chút ý tứ, lần này bái nhập tổng tông đều là thiên tài đấy.
Cảnh Nhạn Nam mỉm cười nói ra.
- Cái này có gì đâu, để qua vài năm, ai thắng ai thua tự nhiên khó mà nói trước được, nhưng hiện tại, thắng bại đã định rồi.
Tần Mộ Trạch thản nhiên nói.
- Khó nói, khó nói, ngươi có biết rõ mấy tên đệ tử mới lần này đều được ban cho Sinh Huyền Kim Đan sao?
Cảnh Nhạn Nam nói.
- Sinh Huyền Kim Đan sao.
Tần Mộ Trạch cảm thấy kinh ngạc, Sinh Huyền Kim Đan hắn biết rõ, có hiệu quả thần kỳ, là bảo vật mà ở bên trong tổng tông cũng chỉ cấp cho tinh anh đệ tử, nhưng hắn cũng biết, đan dược này đối với hắn vô dụng, bởi vì nó chỉ có hiệu quả với Tiên Thiên ngũ trọng trở xuống, mà hắn đã vượt qua Tiên Thiên ngũ trọng lâu rồi.
- Nhưng bọn họ chịu sao? Đây chính là Sinh Huyền Kim Đan.
Tần Mộ Trạch có chút nghiêm túc.
- Nếu như bọn họ thật sự chịu xuất ra Sinh Huyền Kim Đan, ta thấy Diệp Hi Văn kia có chút ý tứ, thật sự là nhân vật rồi.
Tần Mộ Trạch còn có một chuyện cũng không nói ra, nếu quả thật Diệp Hi Văn lần này chống đỡ được, thì tiền đồ sau này không thể hạn lượng được, còn nếu hắn là bùn nhão thì cứ thế bị trà đạp đi.
Đang lúc nói chuyện, Phó bang chủ Phục Địa Bang Mạc Hàn rốt cục xuất hiện.
- Tiểu đệ!
- Tiểu đệ!
- Diệp huynh!
- Diệp sư huynh!
Rất nhiều đệ tử mới đều gọi.
- Hắn là Diệp Hi Văn, quá to gan lớn mật rồi, chậc chậc, dám cùng Mạc Hàn khiêu chiến.
- Cũng không phải, Mạc Hàn tuy không tính là đệ tử đỉnh cấp nhất, nhưng Diệp Hi Văn cũng chỉ là một đệ tử mới mà thôi.
- Đúng đấy, để cho những này mới nhìn rõ ràng, bọn hắn muốn cùng chúng ta bình tọa, còn muốn thêm mấy năm nữa.
Đám đệ tử cũ nói ra vị chua cay, tại bất kỳ địa phương nào, có thiên tài thì có người bình thường, thiên tài dùng thực lực nói chuyện, người bình thường thì lấy tư lịch nói chuyện, không quen nhìn những nhân vật mới này mới đến tổng tông vài ngày, mà đã muốn chống đối như vậy.
Đối với những lời này, tất cả mọi người bỏ qua rồi, Diệp Hi Văn cũng không thèm để ý, tư lịch chỉ là một bộ phận, nhưng thế giới này, thực lực vi tôn, chỉ cần có đủ thực lực, thì tư lịch là cái gì? Ai cần quan tâm sao.
- Ta cược 5000 khối Trung phẩm linh thạch, đặt cược cho chính mình thắng.
Diệp Hi Văn tiến lên nhìn tên đệ tử nói.
Tên đệ tử này sững sờ, tuy số lượng này, với hắn mà nói cũng đủ hù chết người, ngay cả Tiên Thiên ngũ trọng Nội Môn Đệ Tử gia sản cũng không thể xuất ra được con số như thế này.
Có thể chỉ có những đỉnh cấp đệ tử hạt giống mới có có được, nhưng mặc dù là có, cũng không có thể như Diệp Hi Văn toàn bộ lấy ra, một khi thua, chính là táng gia bại sản rồi.
Nhưng nếu như thắng, có thể được gấp 10 lần, vậy tài phú thật sự có thể so với rất nhiều đệ tử hạch tâm rồi.
Đăng ký xong, Diệp Hi Văn trực tiếp quay người lại, hắn cũng không sợ chính mình thắng, mà không người bồi thường, có thể tiến hành giao dịch ở đây, tự nhiên cũng không là người bình thường có thể làm được, sau lưng đều dựa vào đám Chân truyền đệ tử rồi.
Năm vạn Trung phẩm linh thạch tuy là số thiên văn, không chỉ đối với Nội Môn Đệ Tử, mà ngay cả đệ tử hạch tâm, đều khó có thể cầm được ra, nhưng đối với Chân truyền đệ tử mà nói, thì đó chỉ là số nhỏ.
- Tiểu đệ, ngươi hôm nay có nắm chắc hay không.
Diệp Phong hỏi.
- Yên tâm.
Diệp Hi Văn cười cười.
- Ta hôm nay muốn gặp Mạc Hàn.
————————————
Lúc này chung quanh Sinh tử lôi đài đã chật ních người rồi, có thể nói là tấp nập, chẳng những Nội Môn Đệ Tử đã đến rất nhiều, mà ngay cả đệ tử hạch tâm cũng tới.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua.
Có rất nhiều đệ tử chung quanh cũng bắt đầu yên ổn, nhất là bang chúng Phục Địa Bang.
- Bang chủ, tiêu diệt cái tên không biết trời cao đất rộng kia đi.
- Để cho những người mới biết rõ sự lợi hại của chúng ta.
Phục Địa Bang đệ tử cười ha ha, còn đám đệ tử Thiên Vũ các đều trợn mắt nhìn, phẫn nộ cực kỳ.
Tại khán đài đối diện lôi đài, có hai đạo thân ảnh lạnh nhạt đứng ở đó, nếu như Diệp Hi Văn nhìn thấy, hắn sẽ nhận ra đó là Cảnh Nhạn Nam.
Mà ở bên cạnh Cảnh Nhạn Nam, có một tên thanh niên áo đen, tướng mạo tuấn mỹ, nhàn nhạt nhìn lên lôi đài.
- Cảnh huynh, Diệp Hi Văn không dám tới à, đã sắp đã bắt đầu rồi, còn không có thấy hắn đâu.
Tên áo đen thanh niên tuấn mỹ mở miệng nói ra.
- Sẽ không như vậy đâu.
Cảnh Nhạn Nam lắc đầu nói.
- Tuy ta mới gặp hắn một lần, nhưng ta thấy Hoa sư muội có ánh mắt rất cao, mà còn nhờ ta đến hòa giải, ta thấy Diệp Hi Văn sẽ không sợ mà không dám đến đâu.
- Úc, bên trong Nội Môn Đệ Tử, có người có thể được Cảnh huynh đánh giá như thế sao.
Tên áo đen thanh niên tuấn mỹ có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng Cảnh Nhạn Nam chỉ là xem mặt mũi Hoa Mộng Hàm mà đến hòa giải, không nghĩ tới Cảnh Nhạn Nam đối với Diệp Hi Văn đánh giá cao như vậy.
Cảnh Nhạn Nam cười nhạt một tiếng:
- Không biết lần này trong hàng đệ tử mới có thiên tài cỡ nào.
- Thiên tài, hắc hắc, thiên tài trong Nhất Nguyên Tông ta còn thiếu sao? Nhưng ta thấy tên này có thể phát triển, không biết có chết non không.
Tên áo đen thanh niên lắc đầu cười nói, những đệ tử từ phân tông bái nhập tổng tông, cơ hồ đều được người xưng là thiên tài, bọn họ ở tại phân tông, cũng đều có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng khi tiến vào tổng tông, đối mặt tuyệt đỉnh thiên tài đến từ khắp nơi, thì danh tiếng thiên tài cũng rất là buồn cười.
Thiên tài, chỉ có thiên phú thì chưa đủ, mà phải có vận khí, tất cả mọi người chỉ biết thời điểm vinh quang, có ai nhớ rõ người đã chết bao giờ.
- Mạc Hàn lúc đó chẳng phải được xưng là đệ nhất thiên tài sao? Cũng chính là như vậy, ta mới có thể để cho hắn làm Phó bang chủ.
Tên áo đen thanh niên tuấn mỹ nói xong, sau đó đứng tựa vào phía trên cột đá.
Tên áo đen thanh niên tuấn mỹ này chính là bang chủ Phục Địa Bang, Tần Mộ Trạch.
- Có chút ý tứ, lần này bái nhập tổng tông đều là thiên tài đấy.
Cảnh Nhạn Nam mỉm cười nói ra.
- Cái này có gì đâu, để qua vài năm, ai thắng ai thua tự nhiên khó mà nói trước được, nhưng hiện tại, thắng bại đã định rồi.
Tần Mộ Trạch thản nhiên nói.
- Khó nói, khó nói, ngươi có biết rõ mấy tên đệ tử mới lần này đều được ban cho Sinh Huyền Kim Đan sao?
Cảnh Nhạn Nam nói.
- Sinh Huyền Kim Đan sao.
Tần Mộ Trạch cảm thấy kinh ngạc, Sinh Huyền Kim Đan hắn biết rõ, có hiệu quả thần kỳ, là bảo vật mà ở bên trong tổng tông cũng chỉ cấp cho tinh anh đệ tử, nhưng hắn cũng biết, đan dược này đối với hắn vô dụng, bởi vì nó chỉ có hiệu quả với Tiên Thiên ngũ trọng trở xuống, mà hắn đã vượt qua Tiên Thiên ngũ trọng lâu rồi.
- Nhưng bọn họ chịu sao? Đây chính là Sinh Huyền Kim Đan.
Tần Mộ Trạch có chút nghiêm túc.
- Nếu như bọn họ thật sự chịu xuất ra Sinh Huyền Kim Đan, ta thấy Diệp Hi Văn kia có chút ý tứ, thật sự là nhân vật rồi.
Tần Mộ Trạch còn có một chuyện cũng không nói ra, nếu quả thật Diệp Hi Văn lần này chống đỡ được, thì tiền đồ sau này không thể hạn lượng được, còn nếu hắn là bùn nhão thì cứ thế bị trà đạp đi.
Đang lúc nói chuyện, Phó bang chủ Phục Địa Bang Mạc Hàn rốt cục xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.