Vu Thần Kỷ

Chương 260: Ác huyết 

Huyết Hồng

03/07/2019

Trước mắt Cơ Hạo tối sầm, thân thể nhoáng lên một cái, tứ chi bách hải tê dại một phen, thiếu chút nữa cắm đầu ngã xuống đất. 

Không chỉ có hắn, dù là Man Man man lực tuyệt cường, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng biến thành một mảng trắng bệch, thân thể nhỏ nhắn không điều khiển tự động run rẩy, môi hồng nhuận cũng biến thành trắng bệch. Huyết khí mục nát ở trong cơ thể cấp tốc mở rộng, ăn mòn kinh lạc, công kích vu huyệt, xâm nhiễm nội tạng, thậm chí còn không ngừng công kích xương khớp, liều mạng muốn chui vào trong xương tủy. 

“Rút!” Cơ Hạo quyết định thật nhanh, lập tức rống lớn một tiếng. 

Lửa cuồn cuộn từ trong vu huyệt phun ra, Kim Ô Thần Viêm cuồng bạo nóng cháy mang theo phá tà lực trời sinh lưu chuyển toàn thân, gian nan đối kháng huyết khí mục nát tàn sát bừa bãi trong cơ thể. Huyết khí màu đen ở dưới Kim Ô Thần Viêm màu đỏ vàng thiêu đốt hóa thành sương khói màu đen từ trong lỗ chân lông phun ra, thân thể bủn rủn của Cơ Hạo miễn cưỡng khôi phục vài phần khí lực. 

“Rút?” Bờ sông bên kia, thanh niên Ngu tộc lớn tiếng cười dữ tợn: “Đã trúng huyết chú của ta, thì tất cả đều lưu lại chết đi! Giết bọn hắn… hai tiểu nữ nhân kia, lưu lại cho ta! Đứa lớn một chút, là của ta. Đứa nhỏ một chút, có thể bán được giá cao!” 

“U Minh, nghịch hành, lấy mệnh bổ mệnh!” Thái Ti đứng rất xa ở phía sau hít sâu một hơi, cốt trượng trong tay nhẹ nhàng vung lên, mệnh khí vừa rồi hắn từ trên người vài chiến sĩ Già tộc hấp thụ được nhanh chóng hóa thành mấy luồng hồng quang chui vào thân thể mấy người bọn Cơ Hạo. 

Cơ Hạo chỉ cảm thấy một luồng sinh mệnh tinh khí nóng cháy, ấm áp từ đỉnh đầu rót vào, cả người nháy mắt tràn ngập lực lượng, thậm chí khí lực so với ngày thường còn lớn hơn vài phần. Huyết khí mục nát trong cơ thể điên cuồng xâm nhiễm tinh huyết vẫn tốt của bản thân, nhưng bản thân có mệnh khí khổng lồ tới từ bên ngoài, năng lượng sinh mệnh của Cơ Hạo gia tăng gấp đôi có thừa, lại có Kim Ô Thần Viêm không ngừng thiêu đốt huyết khí mục nát, cơ năng thân thể Cơ Hạo giờ phút này hầu như không có gì khác với lúc đỉnh phong. 

“Ta, nhớ ngươi rồi đó!” Cơ Hạo hung hăng chỉ chỉ thanh niên Ngu tộc bờ sông bên kia. Hắn nhớ tới các loại bí thuật Ngu tộc Huyết Nguyệt nhất mạch ghi chép trong bí điển Vu điện. 

Huyết Nguyệt, ở trong dị tộc đại biểu lực lượng nguyền rủa huyết mạch và hắc ám, là nhất mạch âm tà nhất, khó cuốn nhất trong hệ thống tam nhật cửu nguyệt của dị tộc. Lực lượng nguyền rủa của bọn hắn như giòi trong xương rất khó khu trừ, hơn nữa có thể ẩn núp ở trong huyết mạch người ta, đời đời kiếp kiếp truyền lưu xuống. 

Từng có mấy cái bộ tộc cường thịnh nhân số ở trên mấy ức người, bởi vì Huyết Nguyệt nhất mạch nguyền rủa ám toán, huyết mạch lực bị ô nhiễm, cuối cùng huyết duệ đoạn tuyệt. Hơn nữa bộ tộc khác thông hôn với mấy đại bộ tộc đó, cũng bởi vì huyết mạch nguyền rủa này mà tổn thất hơn phân nửa tộc nhân, trong tộc nhanh chóng suy bại, ngàn năm trôi qua còn bị di chứng huyết chú dây dưa, mãi không thể khôi phục nguyên khí. 

Bị huyết chú của Huyết Nguyệt nhất mạch bám vào người, là phiền toái cực kỳ làm người ta đau đầu. 



Cơ Hạo có Kim Ô Thần Viêm hộ thân, trời sinh đối với các loại âm tà lực có sức chống cự rất mạnh, nhưng Thái Ti, Thiếu Ti, Vũ Mục, Phong Hành đều sẽ có phiền toái. Trái lại Man Man không cần ai lo lắng, huyết chú bình thường, thật đúng là không có biện pháp làm gì Man Man bây giờ. 

Cơ Hạo biết, lần này trước khi đến chiến trường Xích Phản sơn, Chúc Dung thị đã đem vài món thần khí áp đáy hòm đều để lại cho Man Man hộ thân. 

“Man Man! Rút!” Cơ Hạo cố ý hướng Man Man rống lớn một tiếng, Nha Công phối hợp ăn ý với Cơ Hạo há mồm phun ra một đạo Kim Ô Thần Viêm, rơi chuẩn xác ở trên người Man Man. Thân thể Man Man hừng hực cháy lên, trên người nàng cũng phun ra khói đặc màu đen. 

Man Man đang chuẩn bị đưa tay lấy ra thần phù Chúc Dung thị chế tác, xua tan huyết chú cho bản thân cùng các đồng bạn ngẩn ngơ. 

Một tiếng cười ‘Khanh khách’ không nín được truyền đến, Man Man vội vàng căng khuôn mặt nhỏ nhắn, làm ra một bộ dáng cực kỳ khó chịu, cực kỳ chật vật. Kéo hai cây chùy cực lớn phát ra tiếng ‘Ù ù’ hướng trong rừng cây chạy đi, Man Man lớn tiếng kêu la lên: 

“Chạy mau. Chạy mau, hai chân Man Man sao lại như nhũn ra thế? A nha nha, Thiếu Ti a tỷ, chạy mau!” 

Lúc đi ngang qua Thiếu Ti, Man Man tùy tay đem cán dài của cây chùy ở tay phải kẹp ở sườn, túm chặt lấy Thiếu Ti, như một trận gió lao về phía rừng cây. Thiếu Ti thì thuận tay túm áo Thái Ti, tùy tay đem hắn nhét đến trên lưng đại hổ. 

Đại hổ toàn thân đen sì không được thanh niên Ngu tộc coi trọng, nó chưa chịu huyết chú công kích. Thái Ti sau khi ngồi ở trên lưng nó, đại hổ ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, nhanh chân hướng rừng cây chạy đi. Vừa chạy, nó còn vừa vung vẩy cái đuôi, đem đá cuội trên bãi sông đánh ‘Vù vù’ bay lên. 

“Con mèo to xác chết tiệt!” Cơ Hạo và Vũ Mục cũng nhanh chân bỏ chạy, bọn họ vừa lúc theo sau mông đại hổ. 

Con đại hổ bất lương này không biết từ nơi nào học chiêu trò chạy trốn, vừa chạy còn vừa vung vẩy cái đuôi, hất đá cuội phát ra tiếng ‘Đang đang’ đánh vào trên người Cơ Hạo và Vũ Mục, tuy không phải quá đau, nhưng thế này cũng quá ghê tởm. 

“Cơ Hạo, ngươi từ nơi nào bắt được một con… súc sinh vô liêm sỉ như vậy!” Vũ Mục chật vật vác cái nồi sắt to, đá cuội bay lên không ngừng đánh cho cái nồi sắt vang loạn ‘Đinh đinh đang đang’. 

Cơ Hạo nhếch nhếch miệng, không hé răng. Hắn mặc giáp trụ Quy Linh đưa tặng, đám đá cuội kia đánh vào trên trọng giáp ùn ùn vỡ nát, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại được. 



Phía sau truyền đến tiếng xé gió đáng sợ, chiến sĩ Già tộc vừa mới kéo trường cung liên tục ba mươi sáu mũi tên giống như sấm sét gào thét bắn tới. Cơ Hạo giang đôi tay, chắn phía sau Vũ Mục, tên đều rơi ở trên lưng Cơ Hạo, tất cả đều bị trọng giáp tự mang theo khiên nước cắn nát. 

Lực đánh nặng nề khiến tốc độ chạy như điên về phía trước của Cơ Hạo lại nhanh hơn rất nhiều. Hắn thuận thế ở trên cái lưng đầy đặn của Vũ Mục đẩy một cú, khiến tốc độ chạy của Vũ Mục cũng bỗng dưng gia tăng mấy lần. 

Mấy trăm nô lệ chiến sĩ phía sau ‘xì xồ’ đuổi giết, bọn hắn thực lực thấp kém rống to, ánh mắt tập trung hết ở trên người Man Man và Thiếu Ti. 

Chủ tử của bọn hắn đã nói, bắt sống Man Man cùng Thiếu Ti, đám nô lệ địa vị thấp này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng chủ tử nhà mình. 

“Loại không biết chết sống!” Vũ Mục phẫn nộ mắng một tiếng, tay trái tùy ý hướng phía sau vung lên, niệm tụng một tiếng chú ngữ trầm thấp. 

Trong nước sông, cả mảng lớn sóng nước bay lên, hóa thành nước mưa tí tách trút xuống. Toàn bộ nước mưa màu xanh lục, mấy trăm nô lệ chiến sĩ căn bản vô lực phản kháng bị mưa rải khắp, liền nhìn thấy da thịt bọn hắn nhanh chóng hư thối, cả mảng lớn khói độc màu xanh lục từ trên thân bọn họ bốc lên, mấy trăm nô lệ chiến sĩ cùng cất tiếng rú thảm ngã xuống đất giãy dụa, ngắn ngủn vài hơi thở đã tan thành máu đặc. 

“Tiền của ta!” Bờ sông bên kia, thanh niên Ngu tộc trừng thật to ba con mắt, khàn cả giọng hét lên. 

Hắn không đau lòng tính mạng các nô lệ chiến sĩ này, mà là đau lòng cả đống tiền của mình—— những nô lệ này đều là tài sản riêng của hắn! Mấy trăm nô lệ Vu Nhân cảnh đó, bị một nắm vu độc của Vũ Mục giết sạch sẽ, làm không tốt hắn lần này tham chiến sẽ là làm ăn triệt để lỗ vốn. 

“Xông lên, giết sạch bọn chúng!” Thanh niên Ngu tộc hổn hển thét chói tai, hung hăng vung tay lên về phía trước. 

Ở phía sau hắn, trên đỉnh một ngọn núi lớn, một lá cờ xí màu máu bay cuốn đến. 

Đại đội nhân mã Huyết Nguyệt quân đoàn đang nhanh chóng tới gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vu Thần Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook