Vu Thần Kỷ

Chương 438: Bắt sống 

Huyết Hồng

03/07/2019

Trong đám người, Cơ Hạo chỉ nhìn thoáng qua, đã thấy được đại hán Mặc Viên bộ năm lần bảy lượt gây ra thị phi, bộ dạng như gấu chó lông đen kia. Hắn thân khoác trọng giáp, trên mặt bôi đầy nhọ nồi, hai tay nắm chặt hai thanh đại phủ, đang khàn cả giọng tru lên. 

“Mấy đứa nhãi đó, nam giết hết, nữ… chơi chán rồi giết hết. Không để lại một người sống, mau, mau, mau!” 

Cơ Hạo im lặng không nói nên lời. Thằng cha này mặt vốn đã đen sì, mặt đầy lông đen, hình tượng này đã đặc biệt kỳ quái. Cho dù hắn bôi nhọ nồi đầy mặt, trong đám người đông đúc, Cơ Hạo vẫn liếc một cái nhận ra hắn —— hắn bôi nhọ nồi hay không, bộ dáng này có gì khác nhau sao? 

Mấy chục chiến sĩ Mặc Viên bộ kéo cường cung, tập trung Man Man, đã sắp buông dây cung. 

Xa xa truyền đến tiếng mũi tên rít bén nhọn. Phong Hành trước sau như một, không thấy bóng người, nhưng mũi tên của hắn luôn xuất hiện ở lúc cần hắn nhất. Tiễn thủ Mặc Viên bộ, mắt trái mỗi người bị một mũi tên xuyên thấu, mũi tên phù văn phát nổ, đầu bọn họ nổ tung giống như dưa hấu nát. 

Óc văng khắp nơi, thân thể tiễn thủ Mặc Viên bộ xiêu vẹo, dây cung buông lỏng, kèm theo tiếng vang nặng nề, mấy chục mũi tên ở trong đám người bắn loạn, nhiều chiến sĩ Mặc Viên bộ xui xẻo sau lưng, trên mông trúng một mũi tên, một đám đau đến kêu loạn cả lên. 

“Ta nói rồi, các ngươi còn đến, ta bắn hốc mắt các ngươi!” Thanh âm Phong Hành lạnh lùng, giống như lưỡi đao của câu hồn sứ giả từ trong màn đêm ngoài mười mấy dặm truyền đến. Các chiến sĩ Mặc Viên bộ kinh hãi, ai cũng kinh sợ bắt đầu hướng bốn phía nhìn quanh. 

“Không cần sợ, không cần hoảng! Bọn hắn chỉ sáu tên tiểu quỷ, chỉ sáu người!” Đại hán lông đen phẫn nộ rít gào: “Chúng ta Mặc Viên… chiến sĩ Hồng Ngưu bộ chúng ta có vài vạn người, bọn chúng không có khả năng là đối thủ của chúng ta, giết sạch bọn chúng!” 

Bốn phương tám hướng càng lúc càng nhiều trọng giáp chiến sĩ hội tụ đến. Bọn hắn đồng loạt hò hét một tiếng, như thủy triều hướng doanh địa xung phong. 

Trong doanh địa, các chiến sĩ Mặc Viên bộ không có bất cứ dấu hiệu nào nghênh chiến. Hơn một ngàn chiến sĩ lệ thuộc Cơ Hạo chỉ huy nhanh chóng hướng về góc đông nam doanh địa hội tụ, bọn hắn xách đao to rìu rộng, đem hàng rào Trát Mộc cùng phó binh chiến sĩ dựng trước đêm bổ nát. 

Chiến hào Trát Mộc dẫn người đào rộng chừng mấy trượng, các chiến sĩ Mặc Viên bộ này không biết khi nào đã chuẩn bị tấm ván gỗ thật dày, từng tấm ván gỗ đặt lên trên chiến hào, nhanh chóng dựng thành một cây cầu gỗ rộng. 



Kèm theo tiếng thét chói tai thê lương, mấy ngàn tinh quái nô lệ ăn vu dược cả người xụi lơ vô lực bị xua đuổi, giống như một đàn dê hỗn loạn từ trong doanh địa chạy ra, ở dưới roi da của chiến sĩ Mặc Viên bộ xua đuổi, dùng hết khí lực hướng về phía hàng rào vỡ nát chạy trốn. 

Ngoài doanh địa, nơi nơi đều là tiếng bước chân hỗn loạn. 

Một số đội ngũ áp giải đại loạn, từng đám đông phó binh bị xâu lại thành một chuỗi, lượng lớn tinh quái nô lệ, đều ở dưới đại đội chiến sĩ nhân tộc không rõ lai lịch xua đuổi thoát ly doanh địa, lộn xộn hướng cánh đồng bát ngát trong bóng đêm bỏ chạy. 

Xa xa sâu trong màn đêm, truyền đến tiếng quát cao vút mạnh mẽ: “Mau, chọn lựa nam đinh cùng nữ nhân khỏe mạnh mang đi, những kẻ già yếu… Có thể đuổi kịp thì mang theo, không thể mang theo giết hết, không lưu một người, một người sống cũng không lưu!” 

Tiếng hò hét này vừa mới nói hết lời, xa xa trong đại đội tù binh lộn xộn liền truyền đến tiếng gào thét thê lương. 

Các chiến sĩ nhân tộc không biết lai lịch kia giơ tay chém xuống, đem những người già yếu thân thể suy yếu, không theo kịp đội ngũ trong đội ngũ tù binh một đao chém chết. Thân thuộc những người già yếu đó ở trong đội ngũ nhìn thấy tình cảnh bực này, không khỏi đều phát ra tiếng kêu bi thương ai oán. 

Khắp nơi lộn xộn, nhiều tù binh người thân bị giết muốn bùng lên phản kháng, vì thế đại bổng, roi da giống như mưa rơi xuống, nơi nơi đều là tiếng gào thét của tù binh bị đánh cho đứt gây gãy xương, tiếng xương vỡ vụn giống như rang lạc truyền ra thật xa ở trong trời đêm. 

Tiếng ‘Thùng thùng’ không dứt bên tai. Man Man đứng ở cổng doanh địa, phụ trách trực đêm tối nay nàng mím chặt môi, song chùy giống như sao băng va chạm, phàm là chiến sĩ Mặc Viên bộ dám tới gần nàng, đều bị trúng một chùy sau đó đứt tay đứt chân bay ra thật xa. 

Tiếng nổ ‘Keng keng keng’ không ngừng. Nơi trọng chùy của Man Man đi qua, trọng giáp vỡ nát, đao kiếm gãy, đao thương kiếm kích tàn phá không ngừng bay lên cao mấy chục trượng, ngẫu nhiên còn xen lẫn mười mấy thân người vặn vẹo bay lên cao cao. 

Man Man lớn tiếng hoan hô, nhiệt huyết sôi trào toàn thân nàng đột nhiên phun ra ngọn lửa mãnh liệt, ánh lửa hừng hực chiếu sáng phạm vi vài dặm, hơn trăm chiến sĩ Mặc Viên bộ cách nàng gần nhất đồng thời rú thảm một tiếng, ngay cả giáp trụ lẫn thân thể đồng thời hừng hực bốc cháy lên. 

“Còn có ai? Đứng ra cho Man Man!” Man Man thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, trong thất khiếu phun ra tất cả đều là nham thạch nóng chảy như lửa nóng thực chất. Ở trong ánh lửa hừng hực, gương mặt xinh đẹp của Man Man bỗng tăng thêm vài phần uy nghiêm cùng thần thánh, ép cho mấy vạn trọng giáp chiến sĩ cửa đại doanh không một ai dám mở miệng lên tiếng. 



“Man Man, lui về!” Cơ Hạo nhẹ nhàng quát lớn một tiếng: “Để bọn hắn tiến vào!” 

Man Man chiến ý như cuồng, đôi mắt cũng đã thiêu đốt đỏ bừng ngẩn ngơ. Nàng lưu luyến nhìn các chiến sĩ trước cửa, một bước một quay đầu lui về doanh địa. Nàng lớn tiếng khiêu khích: “Man Man cũng không phải là sợ các ngươi! Các ngươi có gan, thì lao vào đi, Man Man nhất định đánh gãy xương cốt toàn thân các ngươi!” 

Man Man lui lại. Đại hán lông đen hơi sửng sốt, sau đó mừng như điên. Hắn hét lớn một tiếng, mấy vạn trọng giáp chiến sĩ giống như nước lũ vỡ đê, sải bước hướng doanh địa của Cơ Hạo lao vào. 

Đại đội nhân mã xung phong, đại hán lông đen cất tiếng cười to: “Bọn nhãi con, các ngươi quả thật có chút thông minh, biết bố trí doanh địa, đào chiến hào! Nhưng có ích gì? Khắp nơi đều là người của chúng ta, hoặc là người nhận lợi ích của chúng ta! Ha ha ha, các ngươi không còn sớm đào tẩu chút, các ngươi hiện tại ngoan ngoãn nhận lấy cái chết đi!” 

“Thực ngu xuẩn, các ngươi cũng thật ngu xuẩn!” Đại hán lông đen cùng các chiến sĩ bên cạnh đều cười to: “Các ngươi đã biết phải bố trí phòng ngự, thì nên sớm chạy một chút! Các ngươi mấy đứa nhãi, có thể làm gì?” 

Man Man lui về bên cạnh Cơ Hạo. Cơ Hạo đứng ở trong doanh địa hỗn loạn, nơi nơi đều là ánh lửa, nơi nơi đều là bóng người lay động, nơi nơi đều là tiếng bước chân cùng tiếng gầm gừ sôi trào. Các trọng giáp chiến sĩ lao vào doanh địa, bọn họ đều thu hồi binh khí, cười lớn đi bắt những tù binh hoảng sợ kia. 

Mấy vạn trọng giáp chiến sĩ đều đã ở trong doanh địa. Cơ Hạo cười lạnh một tiếng, nâng tay một đạo lôi quang đánh về phía giữa không trung. 

Sơn Xuyên Ấn chấn động một trận, chín mặt trận kỳ ở bốn phương tám hướng đồng thời chợt lóe trên không, hơi nhoáng lên một cái sau đó nhanh chóng biến mất. Trong đại trận quang ảnh lay động một trận, đột nhiên toàn bộ lều trại, toàn bộ lửa trại, toàn bộ tù binh đều không thấy bóng dáng. 

Chỉ có một mảng non nước mênh mông bỗng dưng xuất hiện, cát vàng vạn dặm, ngàn dặm gió mạnh thổi cát chảy, như thủy triều va chạm trên một mảng non nước đẹp đẽ kia. Non xanh nước biếc cùng cát vàng sa mạc đối lập, cho người ta một loại cảm giác trùng kích quái dị tuyệt luân. 

Không đợi đám người đại hán lông đen phục hồi tinh thần, Cơ Hạo búng ngón tay, đại trận trực tiếp thúc đẩy uy lực đáng sợ của Sơn Xuyên Ấn. 

Trọng lực đáng sợ từ bốn phương tám hướng đè ép xuống, mấy vạn trọng giáp chiến sĩ bọn đại hán lông đen giống như hạt đào dưới tảng đá, kèm theo tiếng xương cả người ‘Răng rắc’ vỡ vụn, đồng thời hộc máu uể oải dưới đất, không ai có thể đứng dậy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vu Thần Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook