Chương 1710: Đánh vỡ thanh tịnh
Huyết Hồng
03/07/2019
Ngoài thành Lương Chử, Ngu Hoặc ‘nghiến răng nghiến lợi’, ‘thẹn quá hóa giận’ cầm lấy một cây bút lớn dính máu, chậm rãi ở trên một quyển trục màu đen ký tên mình.
Quyển trục màu đen bằng da này, là dùng làn da khai thiên thánh nhân Bàn Ngu của Bàn Ngu thế giới tuột ra chế thành, chất chứa ma lực vô biên. Dùng quyển trục này chế thành khế ước quyển trục, đối với toàn bộ sinh linh của Bàn Ngu thế giới có được lực ước thúc chí cao, cho dù là thánh nhân Bàn Ngu thế giới như đám người Ngu Hoặc, cũng không cách nào thoát khỏi quyển trục chế ước.
Ngu Phần, Ngu Tê bọn chín đại thánh nhân liên thủ xâm nhập Bàn Cổ thế giới, ép Ngu Hoặc nhường ra lợi ích của Bàn Cổ thế giới, Ngu Hoặc biểu diễn như thực một tiết mục ‘bị ép bất đắc dĩ’, ‘chịu nhục’, cuối cùng tâm không cam tình không nguyện ký tên mình ở trên quyển trục khế ước.
Ngu Phần, Ngu Tê bọn chín đại thánh nhân dựa vào liên thủ cường thế, không cho Ngu Hoặc chút mặt mũi nào. Bọn họ ngang ngược ép Ngu Hoặc hứa hẹn, đem toàn bộ ích lợi Bàn Cổ thế giới cùng quần thể thế giới xung quanh chia làm mười phần, Ngu Phần, Ngu Tê đám chín người tính cả Ngu Hoặc tổng cộng mười thánh nhân đến từ Bàn Ngu thế giới, mỗi người đều có thể chiếm một phần lợi ích.
Nhìn thấy Ngu Hoặc thở phì phì viết xuống tên mình ở trên quyển trục khế ước, Ngu Tê nhất thời cười tươi như hoa. Hắn nhiệt tình vỗ tay cười nói: “Vậy là được rồi, khế ước này hợp lý nhất, mọi người nói đúng không?”
Ngu Phần lại cười nói: “Chẳng phải vậy sao? Toàn bộ lợi ích mọi người cùng hưởng, mười người chúng ta liên thủ cam đoan phần lợi ích này không cho người khác nhúng chàm nữa, còn có khế ước so với cái này công bằng hơn, hợp lý hơp, an toàn hơn, thỏa đáng hơn sao? Mang rượu tới, mọi người hảo hảo ăn mừng một phen!”
Ngu Phần còn chưa dứt lời, một vị Bàn Ngu thánh nhân ở bên so với người khác cao hơn một mảng lớn, mặc trọng giáp, khí tức quanh thân sắc bén như đao lớn tiếng quát: “Khế ước đã ký kết, như vậy tòa thành này... Tên là Lương Chử sao? Mọi thứ trong tòa thành này, cũng nên có một phần của chúng ta. Thế nào, Ngu Đồ ta không phải người keo kiệt, từ trong rượu cất chứa một phần thuộc về ta, lấy một trăm vò rượu ngon đỉnh cấp ra!”
Ngu Đồ ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, Ngu Phần, Ngu Tê cười đến mức mắt cũng nheo thành một sợi chỉ.
Khóe miệng Ngu Hoặc liều mạng run rẩy, có chút hổn hển nhìn chằm chằm Ngu Đồ —— vô sỉ, thật sự vô sỉ đến cực điểm rồi, vừa mới ký khế ước, Lương Chử thành này các ngươi cũng muốn chiếm đi chín thành?
Cười ‘Hắc hắc’, da mặt Ngu Hoặc giật giật, mang theo một tia ngoài cười nhưng trong không cười kỳ quái chậm rãi nói: “Muốn uống rượu cũng không sao, nhưng dân bản xứ thế giới này, chúng ta phải nghĩ cách, như thế nào mới có thể triệt để thu phục bọn hắn.”
Khẽ thở dài, Ngu Hoặc hướng phân thân của mình chỉ chỉ, lạnh nhạt nói: “Hắn là Da Ma Thiên, chấp chính quan cao nhất của tộc ta ở thế giới này. Bọn họ hao phí khí lực vô số năm, cũng chưa thể chinh phục thế giới này. Dân bản xứ thế giới này, không yếu như trong tưởng tượng của chúng ta.”
Đề tài chuyển dời đến trên vấn đề thực lực dân bản xứ Bàn Cổ thế giới, mấy thánh nhân theo sát Ngu Hoặc xâm nhập Bàn Cổ thế giới đồng loạt hừ lạnh một tiếng. Một nữ thánh thân hình yểu điệu, quanh thân bị sương mù đen quấn quanh, không thấy rõ diện mạo lạnh giọng quát: “Dân bản xứ thế giới này, bọn hắn có thể mạnh bao nhiêu? Ngu Hoặc, là người phát ngôn ngươi chọn lựa vô năng, không phải dân bản xứ thế giới này quá mạnh đấy chứ?”
Ngu Hoặc phân thân chiếm cứ thân thể Da Ma Thiên liền rất phối hợp cúi đầu, bày ra một bộ dáng ngượng ngùng, xấu hổ.
Ngu Hoặc hổn hển nhìn nữ thánh lớn tiếng quát: “Ngu Linh (ling), người của ta vô năng, như vậy để người của ngươi lên nhé?”
Khi mấy thánh nhân đang khắc khẩu, trong thông đạo vượt giới bị bọn họ hung bạo xé rách đang không ngừng trào ra từng đám đông chiến sĩ dị tộc mặc trọng giáp. Tinh nhuệ dị tộc lấy hàng trăm ức để tính cười điên cuồng như dã thú xâm nhập Bàn Cổ thế giới, vô số tia sét nổ tung ở bên người bọn họ, lại bị lực lượng khổng lồ quanh quẩn trên người bọn họ đẩy hết ra.
Ngu Linh cười lạnh. Nàng chỉ tay một cái, một tấm gương tròn toàn thân tối đen, đường kính ba trăm sáu mươi trượng, dày khoảng trăm trượng, toàn thân quấn quanh vô số hoa văn con mắt dựng thẳng theo tiếng vù vù kỳ dị từ đầu ngón tay nàng bay ra.
Tấm gương tròn phát ra một đạo thần quang ảm đạm màu đen hướng bầu trời đảo qua, đại chiến đang bùng nổ trong thiên đình nhất thời xuất hiện trong tấm gương tròn.
Bọn họ nhìn thấy Hoa đạo nhân bị kiếm quang của Thanh Tường đánh cho chật vật không chịu nổi, bọn họ nhìn thấy Mộc đạo nhân thế mà bị lực lượng Bí Hý khổng lồ của Ngao Bạch đẩy lui, bọn họ càng thấy được Mộc đạo nhân lại bị một kiếm của Cơ Hạo từ sau lưng xuyên thủng thân thể, còn bị Cơ Hạo trọng quyền đánh cho lảo đảo lao về phía trước vài bước.
‘Hả !’ ?
Mười vị thánh nhân, tính cả Ngu Hoặc ở trong đều kinh ngạc vạn phần kêu một tiếng.
Xuyên thấu qua tấm gương tròn trong tay Ngu Linh, bọn họ không chỉ có thể nhìn thấy trong thiên đình đang bùng nổ chiến tranh, bọn họ càng có thể cảm nhận được khí tức hiện trường.
Khí tức ba người Cơ Hạo, Ngao Bạch, Thanh Tường nối liền chặt chẽ với thiên đình, bọn họ giơ tay nhấc chân liền có thiên địa đại thế hòa theo từ xa. Rất hiển nhiên, bọn họ là người chấp chưởng thiên địa của quyền bính Bàn Cổ thế giới, đổi thành khái niệm của Bàn Ngu thế giới—— bọn họ chính là thánh tôn ‘Miện hào’ của Bàn Ngu thế giới!
Mà Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, trên người bọn họ mang theo khí tức thiên đạo pháp tắc nồng đậm, bọn họ giơ tay nhấc chân đều có thể ở trong thiên đạo quỹ tích kéo ra gợn sóng rõ ràng có thể thấy được. Loại gợn sóng đại đạo này sinh linh tầm thường không cảm thụ được, nhưng trong mắt đám người Ngu Hoặc, gợn sóng đại đạo này là rõ ràng như thế, chói mắt như thế.
“Hai vị thánh nhân, thế mà lại bị ba vị miện hào thánh tôn đánh cho chật vật không chịu nổi?” Ngu Linh há hốc mồm, mang theo một tia kinh ngạc không thể tin lẩm bẩm: “Đây là ta nằm mơ, hay là Bàn Cổ thế giới này, đại đạo pháp tắc của nó chính là quy định như thế? ‘Người phát ngôn của thiên địa’ nắm giữ thiên địa quyền bính, thế mà có thể so với ‘thánh nhân’ nắm giữ thiên đạo vận hành còn mạnh hơn?”
“Đây là ‘Bàn Ngu khung kính’ xương sọ Bàn Ngu thánh nhân biến thành.” Ngu Hoặc trầm giọng nói: “Cho nên, thứ chúng ta nhìn thấy, chúng ta cảm nhận được, là sẽ không sai. Trừ phi cường đại hơn Bàn Ngu thánh nhân mười lần trở lên, nếu không chưa ai có thể che giấu được Bàn Ngu khung kính.”
Ngu Đồ khoanh hai tay trước ngực, hắn cười trầm thấp nói: “Thánh nhân thế giới này cũng không mạnh. Hơn nữa, chỉ có hai vị này sao?”
Ngu Linh trầm ngâm một lát, nàng niệm tụng một tiếng chú ngữ, ngón tay hướng Bàn Ngu khung kính nhấn một cái, trong mặt gương lóe ra hình ảnh ánh sáng, rất nhanh một mảng thanh tịnh thế giới tuyệt đẹp xuất hiện trong mặt gương: “Bên kia, căn cơ của hai vị thánh nhân này ở nơi đó, ta có thể cảm nhận được khí tức trong thứ nguyên thế giới nho nhỏ này do bọn họ mà tồn tại.”
Ngu Hoặc cười rất rạng rỡ. Hắn chỉ chỉ bầu trời, thấp giọng cười nói: “Chúng ta đánh tới cửa đi, trực tiếp công kích thiên đình thế giới này, công kích đầu mối then chốt thiên địa thế giới này, hay là đi công kích nơi căn cơ của hai thánh nhân ‘nhỏ yếu’ kia đây?”
Mọi người đều trầm mặc trong chốc lát, Ngu Tê đột nhiên cười lên: “Mọi người cùng nhau động thủ, thừa dịp hai vị ‘đạo hữu’ kia không có mặt, chúng ta phá hủy nơi căn cơ của bọn họ trước, rồi đi liên thủ tiêu diệt diệt bọn họ thôi. Mau, mau, mau, mọi người liên thủ, sợ hắn sao?”
Mười người lẫn nhìn nhau, đồng thời hướng trong Bàn Ngu khung kính nhảy lên.
Bàn Ngu khung kính chợt lóe, một đạo thần quang màu đen xé rách hư không, nháy mắt đến ngoài cửa cực lạc thanh tịnh thế giới nơi cực tây Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân mở ra.
Ầm một tiếng, mười cánh tay to lớn màu đen che trời rợp đất thò ra, một đòn đem cửa vào cực lạc thanh tịnh thế giới đánh nát bét.
Quyển trục màu đen bằng da này, là dùng làn da khai thiên thánh nhân Bàn Ngu của Bàn Ngu thế giới tuột ra chế thành, chất chứa ma lực vô biên. Dùng quyển trục này chế thành khế ước quyển trục, đối với toàn bộ sinh linh của Bàn Ngu thế giới có được lực ước thúc chí cao, cho dù là thánh nhân Bàn Ngu thế giới như đám người Ngu Hoặc, cũng không cách nào thoát khỏi quyển trục chế ước.
Ngu Phần, Ngu Tê bọn chín đại thánh nhân liên thủ xâm nhập Bàn Cổ thế giới, ép Ngu Hoặc nhường ra lợi ích của Bàn Cổ thế giới, Ngu Hoặc biểu diễn như thực một tiết mục ‘bị ép bất đắc dĩ’, ‘chịu nhục’, cuối cùng tâm không cam tình không nguyện ký tên mình ở trên quyển trục khế ước.
Ngu Phần, Ngu Tê bọn chín đại thánh nhân dựa vào liên thủ cường thế, không cho Ngu Hoặc chút mặt mũi nào. Bọn họ ngang ngược ép Ngu Hoặc hứa hẹn, đem toàn bộ ích lợi Bàn Cổ thế giới cùng quần thể thế giới xung quanh chia làm mười phần, Ngu Phần, Ngu Tê đám chín người tính cả Ngu Hoặc tổng cộng mười thánh nhân đến từ Bàn Ngu thế giới, mỗi người đều có thể chiếm một phần lợi ích.
Nhìn thấy Ngu Hoặc thở phì phì viết xuống tên mình ở trên quyển trục khế ước, Ngu Tê nhất thời cười tươi như hoa. Hắn nhiệt tình vỗ tay cười nói: “Vậy là được rồi, khế ước này hợp lý nhất, mọi người nói đúng không?”
Ngu Phần lại cười nói: “Chẳng phải vậy sao? Toàn bộ lợi ích mọi người cùng hưởng, mười người chúng ta liên thủ cam đoan phần lợi ích này không cho người khác nhúng chàm nữa, còn có khế ước so với cái này công bằng hơn, hợp lý hơp, an toàn hơn, thỏa đáng hơn sao? Mang rượu tới, mọi người hảo hảo ăn mừng một phen!”
Ngu Phần còn chưa dứt lời, một vị Bàn Ngu thánh nhân ở bên so với người khác cao hơn một mảng lớn, mặc trọng giáp, khí tức quanh thân sắc bén như đao lớn tiếng quát: “Khế ước đã ký kết, như vậy tòa thành này... Tên là Lương Chử sao? Mọi thứ trong tòa thành này, cũng nên có một phần của chúng ta. Thế nào, Ngu Đồ ta không phải người keo kiệt, từ trong rượu cất chứa một phần thuộc về ta, lấy một trăm vò rượu ngon đỉnh cấp ra!”
Ngu Đồ ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, Ngu Phần, Ngu Tê cười đến mức mắt cũng nheo thành một sợi chỉ.
Khóe miệng Ngu Hoặc liều mạng run rẩy, có chút hổn hển nhìn chằm chằm Ngu Đồ —— vô sỉ, thật sự vô sỉ đến cực điểm rồi, vừa mới ký khế ước, Lương Chử thành này các ngươi cũng muốn chiếm đi chín thành?
Cười ‘Hắc hắc’, da mặt Ngu Hoặc giật giật, mang theo một tia ngoài cười nhưng trong không cười kỳ quái chậm rãi nói: “Muốn uống rượu cũng không sao, nhưng dân bản xứ thế giới này, chúng ta phải nghĩ cách, như thế nào mới có thể triệt để thu phục bọn hắn.”
Khẽ thở dài, Ngu Hoặc hướng phân thân của mình chỉ chỉ, lạnh nhạt nói: “Hắn là Da Ma Thiên, chấp chính quan cao nhất của tộc ta ở thế giới này. Bọn họ hao phí khí lực vô số năm, cũng chưa thể chinh phục thế giới này. Dân bản xứ thế giới này, không yếu như trong tưởng tượng của chúng ta.”
Đề tài chuyển dời đến trên vấn đề thực lực dân bản xứ Bàn Cổ thế giới, mấy thánh nhân theo sát Ngu Hoặc xâm nhập Bàn Cổ thế giới đồng loạt hừ lạnh một tiếng. Một nữ thánh thân hình yểu điệu, quanh thân bị sương mù đen quấn quanh, không thấy rõ diện mạo lạnh giọng quát: “Dân bản xứ thế giới này, bọn hắn có thể mạnh bao nhiêu? Ngu Hoặc, là người phát ngôn ngươi chọn lựa vô năng, không phải dân bản xứ thế giới này quá mạnh đấy chứ?”
Ngu Hoặc phân thân chiếm cứ thân thể Da Ma Thiên liền rất phối hợp cúi đầu, bày ra một bộ dáng ngượng ngùng, xấu hổ.
Ngu Hoặc hổn hển nhìn nữ thánh lớn tiếng quát: “Ngu Linh (ling), người của ta vô năng, như vậy để người của ngươi lên nhé?”
Khi mấy thánh nhân đang khắc khẩu, trong thông đạo vượt giới bị bọn họ hung bạo xé rách đang không ngừng trào ra từng đám đông chiến sĩ dị tộc mặc trọng giáp. Tinh nhuệ dị tộc lấy hàng trăm ức để tính cười điên cuồng như dã thú xâm nhập Bàn Cổ thế giới, vô số tia sét nổ tung ở bên người bọn họ, lại bị lực lượng khổng lồ quanh quẩn trên người bọn họ đẩy hết ra.
Ngu Linh cười lạnh. Nàng chỉ tay một cái, một tấm gương tròn toàn thân tối đen, đường kính ba trăm sáu mươi trượng, dày khoảng trăm trượng, toàn thân quấn quanh vô số hoa văn con mắt dựng thẳng theo tiếng vù vù kỳ dị từ đầu ngón tay nàng bay ra.
Tấm gương tròn phát ra một đạo thần quang ảm đạm màu đen hướng bầu trời đảo qua, đại chiến đang bùng nổ trong thiên đình nhất thời xuất hiện trong tấm gương tròn.
Bọn họ nhìn thấy Hoa đạo nhân bị kiếm quang của Thanh Tường đánh cho chật vật không chịu nổi, bọn họ nhìn thấy Mộc đạo nhân thế mà bị lực lượng Bí Hý khổng lồ của Ngao Bạch đẩy lui, bọn họ càng thấy được Mộc đạo nhân lại bị một kiếm của Cơ Hạo từ sau lưng xuyên thủng thân thể, còn bị Cơ Hạo trọng quyền đánh cho lảo đảo lao về phía trước vài bước.
‘Hả !’ ?
Mười vị thánh nhân, tính cả Ngu Hoặc ở trong đều kinh ngạc vạn phần kêu một tiếng.
Xuyên thấu qua tấm gương tròn trong tay Ngu Linh, bọn họ không chỉ có thể nhìn thấy trong thiên đình đang bùng nổ chiến tranh, bọn họ càng có thể cảm nhận được khí tức hiện trường.
Khí tức ba người Cơ Hạo, Ngao Bạch, Thanh Tường nối liền chặt chẽ với thiên đình, bọn họ giơ tay nhấc chân liền có thiên địa đại thế hòa theo từ xa. Rất hiển nhiên, bọn họ là người chấp chưởng thiên địa của quyền bính Bàn Cổ thế giới, đổi thành khái niệm của Bàn Ngu thế giới—— bọn họ chính là thánh tôn ‘Miện hào’ của Bàn Ngu thế giới!
Mà Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân, trên người bọn họ mang theo khí tức thiên đạo pháp tắc nồng đậm, bọn họ giơ tay nhấc chân đều có thể ở trong thiên đạo quỹ tích kéo ra gợn sóng rõ ràng có thể thấy được. Loại gợn sóng đại đạo này sinh linh tầm thường không cảm thụ được, nhưng trong mắt đám người Ngu Hoặc, gợn sóng đại đạo này là rõ ràng như thế, chói mắt như thế.
“Hai vị thánh nhân, thế mà lại bị ba vị miện hào thánh tôn đánh cho chật vật không chịu nổi?” Ngu Linh há hốc mồm, mang theo một tia kinh ngạc không thể tin lẩm bẩm: “Đây là ta nằm mơ, hay là Bàn Cổ thế giới này, đại đạo pháp tắc của nó chính là quy định như thế? ‘Người phát ngôn của thiên địa’ nắm giữ thiên địa quyền bính, thế mà có thể so với ‘thánh nhân’ nắm giữ thiên đạo vận hành còn mạnh hơn?”
“Đây là ‘Bàn Ngu khung kính’ xương sọ Bàn Ngu thánh nhân biến thành.” Ngu Hoặc trầm giọng nói: “Cho nên, thứ chúng ta nhìn thấy, chúng ta cảm nhận được, là sẽ không sai. Trừ phi cường đại hơn Bàn Ngu thánh nhân mười lần trở lên, nếu không chưa ai có thể che giấu được Bàn Ngu khung kính.”
Ngu Đồ khoanh hai tay trước ngực, hắn cười trầm thấp nói: “Thánh nhân thế giới này cũng không mạnh. Hơn nữa, chỉ có hai vị này sao?”
Ngu Linh trầm ngâm một lát, nàng niệm tụng một tiếng chú ngữ, ngón tay hướng Bàn Ngu khung kính nhấn một cái, trong mặt gương lóe ra hình ảnh ánh sáng, rất nhanh một mảng thanh tịnh thế giới tuyệt đẹp xuất hiện trong mặt gương: “Bên kia, căn cơ của hai vị thánh nhân này ở nơi đó, ta có thể cảm nhận được khí tức trong thứ nguyên thế giới nho nhỏ này do bọn họ mà tồn tại.”
Ngu Hoặc cười rất rạng rỡ. Hắn chỉ chỉ bầu trời, thấp giọng cười nói: “Chúng ta đánh tới cửa đi, trực tiếp công kích thiên đình thế giới này, công kích đầu mối then chốt thiên địa thế giới này, hay là đi công kích nơi căn cơ của hai thánh nhân ‘nhỏ yếu’ kia đây?”
Mọi người đều trầm mặc trong chốc lát, Ngu Tê đột nhiên cười lên: “Mọi người cùng nhau động thủ, thừa dịp hai vị ‘đạo hữu’ kia không có mặt, chúng ta phá hủy nơi căn cơ của bọn họ trước, rồi đi liên thủ tiêu diệt diệt bọn họ thôi. Mau, mau, mau, mọi người liên thủ, sợ hắn sao?”
Mười người lẫn nhìn nhau, đồng thời hướng trong Bàn Ngu khung kính nhảy lên.
Bàn Ngu khung kính chợt lóe, một đạo thần quang màu đen xé rách hư không, nháy mắt đến ngoài cửa cực lạc thanh tịnh thế giới nơi cực tây Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân mở ra.
Ầm một tiếng, mười cánh tay to lớn màu đen che trời rợp đất thò ra, một đòn đem cửa vào cực lạc thanh tịnh thế giới đánh nát bét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.