Vu Thần Kỷ

Chương 317: Đối thương 

Huyết Hồng

03/07/2019

“Đế Sát?” Cơ Hạo hít sâu một hơi, Kim Ô biến thành phi kiếm bay lên trời, mang theo vô số ánh lửa hướng mặt đất đâm loạn một trận. 

Tiếng tru lên thê lương không dứt bên tai, chiến sĩ Khương Phong mang đến đều bị phi kiếm chặt đứt tay chân, kiếm quang như mưa, đâm xuyên qua vu huyệt bọn hắn mở, cả mảng lớn lửa từ trong vu huyệt tan vỡ của bọn hắn phun ra, sinh mệnh tinh khí của bọn hắn đang cấp tốc suy yếu. 

Thời gian ngắn ngủn vài hơi thở, chiến sĩ vu huyệt bị hủy thực lực suy yếu đến Tiểu Vu cảnh, nhưng thân thể bọn hắn vẫn là thân thể cấp Đại Vu, vết thương bị chặt đứt nhanh chóng khép lại, nhưng đã không thể mọc lại ra tứ chi mới. 

“Cái này, chúng ta có thể từ từ nói chuyện.” Cơ Hạo cười lắc lắc đầu, tay áo vung lên, đất bằng nổi một trận gió xoáy gào thét thổi lên, bọc các chiến sĩ không thể động đậy kia hướng rìa của đảo cát bay đi. 

Các chiến sĩ này đưa về tổng doanh liên quân nhân tộc, còn có thể từ trong miệng bọn hắn hỏi ra không ít tình báo, Cơ Hạo không có khả năng để bọn hắn cứ như vậy chết ở chỗ này. Chó săn dị tộc ẩn núp ở trong liên quân nhân tộc, bọn Tự Văn Mệnh nhất định sẽ rất cảm thấy hứng thú đối với những người này. 

Đế Sát cười lạnh một tiếng, khinh thường vung tay lên. 

Mấy chục chiến sĩ Già tộc cầm cường cung không nói một lời kéo trường cung, dây cung chấn động như sấm rền, vang ‘Phành phành’ mấy chục tiếng, chiến sĩ Cơ Hạo đưa đi xa xa bị các chiến sĩ Già tộc đó một mũi tên nổ đầu, đều chết thảm ngay tại chỗ. 

“Giết người diệt khẩu à, ta còn chuẩn bị từ trong mồm bọn hắn lấy ra chút tình báo.” Cơ Hạo cười nhìn Đế Sát, tay phải cầm kiếm, bên người có chín mươi chín kiếm quang do Kim Ô biến thành bay múa xoay quanh, toàn thân cao thấp đều bao phủ một tầng Kim Ô Thần Viêm màu đỏ vàng thật dày. 

Vũ Mục hít sâu một hơi, vác cái nồi sắt to của mình ‘Hộc hộc, hộc hộc’ đi tới phía sau Cơ Hạo đứng thẳng. Hắn rất hàm hậu nhìn Đế Sát, dùng một loại khẩu khí cực kỳ nhu nhược, giống như tiểu cô nương tay trói gà không chặt chậm rãi nói: “Ta cũng không có sức liều mạng với các ngươi, các ngươi đánh ngã Cơ Hạo, ta liền đầu hàng!” 

Lời này đã không có cốt khí đến cực điểm. 

Nhưng sắc mặt Đế Sát, Đế Sa, Đế Nhất đồng thời biến đổi, theo bản năng bóp vỡ một ngọc phù mang theo bên hông. Trong tiếng vang giòn ‘Bốp, bốp’, cả mảng lớn huyết quang từ trong ngọc phù vỡ vụn khuếch tán ra, nhanh chóng phủ lên một tầng huyết quang mờ nhạt ở trên người chiến sĩ bọn Đế Sát mang đến. 



Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, trong không khí có kịch độc thành phần không rõ đột nhiên tiếp xúc với huyết quang. 

Giống như axit đậm đặc nhỏ vào trong nước sạch, tiếng vang chói tai không ngừng vang lên, càng có mảng lớn sương khói màu đen, màu xanh lục, màu lam ở mặt ngoài huyết quang bốc lên. 

Sắc mặt đám người Đế Sát trở nên cực kỳ khó coi. Bọn hắn nhìn chằm chằm Vũ Mục, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dân bản xứ chết tiệt, vu độc thật độc ác.” 

Đế Sát càng thêm tức giận rít gào: “Mập mạp chết tiệt, chờ ta bắt được ngươi, ta muốn chậm rãi đem mỡ trên thân ngươi luyện ra từng giọt, chế thành đuốc sau đó ném vào trong quặng mỏ làm công cụ chiếu sáng!” 

Vũ Mục rất hàm hậu cười, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Vậy thì không được, ta đã ăn bao nhiêu mỹ vị, mới có một thân thịt thật trắng như vậy! Muốn vắt nước mỡ của ta? Ta đem các ngươi giết chết trước là xong.” 

Vũ Mục nói rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng trong đất cát xung quanh có hơi nước không ngừng dâng lên, rất nhanh đã ở trên không hòn đảo cát hóa thành một đám mây nồng đậm. Mây mưa đen sì quay cuồng một phen, mưa to tầm tã gào thét rơi xuống, toàn bộ nước mưa đều là đủ mọi màu sắc, trong nước mưa càng không chút nào che dấu mùi gay mũi hỗn tạp làm người ta hít thở không thông. 

Một lão nhân Tu tộc bên cạnh Đế Sát đi về phía trước một bước dài, hắn ngạo nghễ lấy ra ba sợi dây thơm to bằng cánh tay, cánh tay nhoáng lên một cái, dây thơm dài sáu thước không có lửa mà tự cháy. Ba làn sương khói một trắng, một xanh, một đen từ trong dây thơm phun ra, nhanh chóng va chạm với nước mưa trên trời rơi xuống. 

Trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, lão nhân Tu tộc nhìn những nước mưa cấp tốc chuyển hóa thành trong suốt kia đắc ý nói: “Ba vị đại nhân, vu độc của tên nhãi này, hoàn toàn không đáng nhắc tới.” 

Cơ Hạo nhìn lão nhân Tu tộc hung mãnh thoát ly chiến sĩ Già tộc bảo hộ phía sau, phía sau mảng lớn ánh lửa lao lên, Lưu Quang Hỏa Dực ngưng tụ, thân hình nhoáng lên một cái Cơ Hạo mang theo trên trăm tàn ảnh, hầu như là nháy mắt đến trước mặt lão nhân Tu tộc, Viêm Long Kiếm ở tay phải hung hăng bổ xuống. 

“Lớn mật! Dân bản xứ vô tri!” Một chiến sĩ Già tộc làn da màu đỏ đồng, dưới làn da màu tím thâm thúy có vô số sợi tơ màu bạc ngưng tụ thành mảng lớn đồ đằng phù văn hầu như thuấn di đến trước mặt Cơ Hạo, trọng thuẫn tay trái chuẩn xác chắn trước Viêm Long Kiếm, rìu ngắn sừng trâu ở tay phải kéo ngang, sắc bén vô cùng hướng bụng Cơ Hạo bổ ngang tới. 

Cơ Hạo nhìn lão nhân Tu tộc mặt mang vẻ đắc ý kia, không chút dao động vung kiếm bổ xuống. Nhưng vốn là vung trực tiếp chém, biến thành một đường cong uyển chuyển khôn cùng. 

Con ngươi của Cơ Hạo phun ra thần quang màu vàng, Kim Ô Thần Mâu toàn lực phát động, ở trong tầm nhìn của hắn, nhất cử nhất động của chiến sĩ Già tộc, mỗi một động tác nhỏ bé nhất đều tạo nên vô số gợn sóng, mỗi một tia gợn sóng đều là một cái phù văn tỉ mỉ khảm vào, trong mỗi một phù văn khảm vào đều có khe hở to nhỏ tồn tại. 



Lưỡi kiếm của Viêm Long Kiếm, chính là đuổi theo khe hở lớn nhất kia hung hăng đánh xuống. 

‘Phập’ một tiếng, Viêm Long Kiếm sắc bén vô cùng đem chiến sĩ Già tộc cả người lẫn khiên, kéo theo giáp trụ dày nửa thước trên người một kiếm hai đoạn. Nụ cười trên mặt lão nhân Tu tộc được chiến sĩ Già tộc chắn ở sau người còn chưa tan đi, đã bị Cơ Hạo bổ một kiếm vào đỉnh đầu, đem hắn từ đầu đến chân đồng loạt chém đứt. 

Đoản phủ của chiến sĩ Già tộc hung hăng bổ vào trên bụng Cơ Hạo, Kim Ô Liệt Diễm Bào kéo ra mảng lớn gợn sóng ánh lửa, cung cấp cho Cơ Hạo lực phòng ngự tương đương lực lượng thân thể mạnh nhất của hắn. 

Cơ thịt Cơ Hạo kịch liệt mấp máy chấn động, làm ra chuẩn bị nghênh đón đòn nặng. 

Cây rìu ngắn nổ tung, Kim Ô Liệt Diễm Bào không tổn hao gì, nhưng một lực lượng khổng lồ đáng sợ sau khi bị Kim Ô Liệt Diễm Bào tước đi ba thành lực đạo, vẫn có bảy thành lực lượng đánh xuyên Kim Ô Liệt Diễm Bào, đánh chuẩn ở trên thân thể Cơ Hạo. 

Thân thể mạnh mẽ của Cơ Hạo cứng rắn chịu ba thành lực đánh, vu huyệt trong cơ thể ánh lửa mãnh liệt, vu lực dâng trào ở trong thân thể ngưng tụ thành vách ngăn vu lực dày nặng, lại triệt tiêu ba thành lực lượng. 

Một thành lực đạo cuối cùng đục lỗ phòng ngự toàn thân Cơ Hạo, đánh cho lục phủ ngũ tạng Cơ Hạo quay cuồng một trận, há mồm phun ra một ngụm máu tươi xa trên trăm trượng, chật vật vô cùng bay nhanh về phía sau. 

Cơ Hạo kinh hãi nhìn chiến sĩ Già tộc bị một kiếm của mình chém chết—— tên đáng sợ này, lực lượng của hắn thế mà là gấp ba có thừa so với Cơ Hạo! 

Nếu không phải mượn dùng lực lượng Viêm Long Kiếm và Kim Ô Liệt Diễm Bào, Cơ Hạo ở trước mặt chiến sĩ Già tộc cường đại đáng sợ này, hầu như không có bất cứ sức phản kháng gì sẽ bị đối phương thoải mái đánh giết! 

Đế Sát ôm ngực, đội trưởng thân binh hắn tín nhiệm nhất, thiếp thân hộ vệ phụ thân hắn ban cho hắn, thực lực đã đến điểm tới hạn đột phá Già tộc đại chiến sĩ, chỉ thiếu một bước liền có thể đột phá trở thành cường giả chiến tướng của Già tộc, lại bị Cơ Hạo chém chết! 

Đau lòng như cắt, Đế Sát gần như khóc hét lên: “Đều lên hết cho ta, giết tiểu tử này! Hắn đã bị thương nặng… Bắt sống!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vu Thần Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook