Chương 4: Giao dịch
Huyết Hồng
05/04/2017
Màn đêm bao phủ Nam hoang.
Bầu trời tinh tú lấp lánh, cực hạn bầu trời tầm mắt có thể đạt được, khắp trời đều là tinh tú to như nắm tay rạng rỡ tỏa sáng. Ánh sao bảy màu ngưng tụ thành hơi nước mắt thường có thể thấy được, thong thả từ trên cao rớt xuống, tẩm bổ thiên địa vạn vật.
Trên cây dâu xanh khổng lồ đỉnh chóp Kim Ô lĩnh, mấy trăm con Hỏa Nha hình thể thật lớn đứng ở bên vách núi xếp thành chữ Nhất, mở ra cái miệng rộng lặng lẽ phun ra nuốt vào năng lượng trong ánh sao. Kim Ô lĩnh bị một tầng ánh sao màu đỏ nồng đậm bao phủ, phía trên mười mấy gốc dâu xanh khổng lồ, ánh sao màu lửa đỏ biến thành một cái lốc xoáy thật lớn, vô tận tinh lực không ngừng ập vào cây gỗ khổng lồ.
Cơ Hạo ngồi ở nóc nhà nhà mình, lẳng lặng ngắm nhìn mảng bầu trời đêm thần kỳ này. Mười ngón đặt ở trên bụng, không ngừng biến ảo pháp ấn, dẫn dắt tinh lực dung nhập bản thân. Thân thể gầy yếu tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như hòa hợp một thể với ánh sao đầy trời.
《 Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh 》, bắt nguồn từ bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn có thể mở mang tiềm lực tầng sâu nhất của cơ thể người, câu thông ý nghĩa thâm ảo sâu nhất của vũ trụ, đến thẳng diệu cảnh thiên nhân hợp nhất. Từ khi sinh ra, Cơ Hạo đã trùng tu đan kinh, khổ tu gần mười năm, đan kinh đã tiểu thành.
Trong mi tâm tử phủ, trong không gian thần hồn rộng lớn khôn cùng, một quả tử phủ nguyên đan dạng sương mù đang chậm rãi xoay tròn.
“Hạo, về ngủ! Buổi tối mỗi ngày đều hướng bầu trời ngẩn người, con còn muốn bay lên trời hay sao?” Thanh âm Cơ Hạ ôn hoà hiền hậu vang lên ở trong sân: “Muốn bay lên trời cũng không khó, chờ con tu luyện thành Vu Vương, thì có thể phi thiên độn địa rồi!”
Nói tới đây, Cơ Hạ không khỏi cất tiếng cười to.
Ai cũng biết, Hỏa Nha bộ đã có mấy ngàn năm chưa có đại năng cấp Vu Vương xuất hiện. Hỏa Nha bộ vốn có thể ngồi ngang hàng với Tất Phương bộ, Chu Tước bộ, bởi vì thiếu cường giả cấp Vu Vương tọa trấn, đã lưu lạc thành bộ tộc dưới quyền Tất Phương bộ.
Ngay cả Cơ Hạ, tuy biết Cơ Hạo là thiên tài, cũng không cảm thấy Cơ Hạo có hy vọng quá lớn trở thành Vu Vương cao cao tại thượng. Cơ Hạo tất nhiên thiên phú trác tuyệt, nhưng mà hiện tại cũng chỉ là Vu Nhân nho nhỏ tầng thứ ba, ngay cả Tiểu Vu Cảnh cũng còn chưa đạt tới, đột phá Tiểu Vu Cảnh, còn có tu vi Đại Vu Cảnh càng thêm gian nan, sau khi đột phá Đại Vu Cảnh mới là Vu Vương có thể phi thiên độn địa, lật sông nghiêng biển.
“Ồ ~~~” lười biếng lên tiếng, thu hồi thủ ấn đan kinh, Cơ Hạo từ nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Một con cuồng hùng (gấu điên) dài hơn năm trượng, cả người lông đỏ da đồng lười nhác ghé vào cửa chính nhà gỗ, Cơ Hạo vừa lúc đáp ở trên cái bụng mềm nhũn của cuồng hùng. Con gấu to đang thích ý ngáy ngủ mở một mắt, bàn tay gấu dài rộng nhẹ nhàng sờ sờ ở trên người Cơ Hạo.
Cơ Hạo lấy ra một quả trái cây, cạy miệng cuồng hùng nhét vào.
Con gấu to ngủ quên trời đất trực tiếp đem trái cây nuốt một miếng trôi xuống, lười nhai dù chỉ một cái.
“Mập mạp, sớm hay muộn ngươi sẽ béo không đi đường nổi nữa, không thể làm vật cưỡi của cha nữa.” Cơ Hạo đá đá đầu con gấu to, con gấu béo này dứt khoát hai tay che mặt, bày ra một tư thế mặc cho ngươi chà đạp, ông gấu đây chỉ để ý ngủ say thôi.
Lắc đầu, Cơ Hạo đi vào nhà gỗ.
Thanh Phục mặc một cái váy vải dài ngồi ở góc nhà gỗ, hai tay cầm chày giã thuốc bằng ngọc, cẩn thận nghiền nát một đám dịch thuốc ánh sáng màu xanh biếc trong bát thuốc. Trên mười ngón tay của Thanh Phục có sương khói tinh tế màu xanh theo chày giã thuốc xoay quanh mà xuống, không ngừng dung nhập trong dịch thuốc.
Cặn thảo dược thật nhỏ trong dịch thuốc ở trong khói nhạt dần dần tan đi, dịch thuốc dần dần trở nên trong suốt tinh thuần, cũng trở nên thật dính, ở dưới Thanh Phục không ngừng nghiền nát cũng chậm rãi biến thành thuốc mỡ tính chất giống như mỹ ngọc.
“A mỗ!” Cơ Hạo ngồi ở trước mặt Thanh Phục, lẳng lặng nhìn mẫu thân mình.
Thanh Phục không phải tộc nhân Hỏa Nha bộ, nàng đến từ phía đông một tiểu bộ lạc Thanh Di bộ dựa vào Hỏa Nha bộ. Nữ tử bộ lạc này đều là trời sinh vu tế, hơn nữa sở trường phân biệt, luyện chế các loại dược vật.
Các nữ nhân Hỏa Nha bộ đều giống các nam nhân, ai cũng cao lớn khôi ngô, là một đám sinh vật bưu hãn mang theo trường mâu đại phủ có thể ở trong núi rừng chém giết với các loại mãnh thú. Nhưng nữ tử Thanh Di bộ lại người người đều trổ mã lung linh, cao gầy, màu da như tuyết, khuôn mặt như vẽ.
Mẫu thân Thanh Phục của Cơ Hạo càng là vu tế thiên phú mạnh nhất Thanh Di bộ, đồng thời cũng được xưng đệ nhất mỹ nữ của Thanh Di bộ trăm năm qua.
Chỉ là ngày xưa dung nhan tuyệt mỹ, nay lại rất tiều tụy, Thanh Phục nhiều nhất không đến ba mươi tuổi, hai mai đã hoa râm, trên môi đường cong tuyệt mỹ không thấy được một chút màu máu. Giống với Cơ Hạ gầy da bọc xương, Thanh Phục cũng cực kỳ tiều tụy.
Cẩn thận nghiền nát thuốc mỡ, Thanh Phục nâng mắt, cười ‘Xùy xùy’: “Hạo, hôm nay rất uy phong nhỉ? Con đánh bại con trai Cơ Xu?”
Cơ Hạo gãi gãi đầu, nhìn Thanh Phục cười nói: “Chỉ là chiếm chút tiện nghi nho nhỏ, hắn thật ra chưa bị thương. Ừm, đường đường chính chính chính diện chiến đấu, con đánh không lại hắn. Nhưng nếu vào núi rừng, con có thể khiến hắn chết một vạn lần.”
Trong lúc nói cười, trên người Cơ Hạo chợt có một cỗ hàn ý đáng sợ chợt lóe rồi biến mất.
Thanh Phục vui mừng nhìn Cơ Hạo, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Ừm, như vậy a mỗ an tâm rồi. Đừng học phụ thân con, luôn muốn bảo vệ đại cục bộ lạc, luôn muốn dẹp yên chuyện... Nơi này là Nam hoang, không ác một chút, làm sao sống sót được?”
Một mùi thơm kỳ dị truyền đến, thuốc mỡ trong bát thuốc đã thành hình. Thanh Phục cầm thuốc mỡ lên, chậm rãi nặn thành mười hai viên thuốc màu xanh to bằng ngón cái, cẩn thận bỏ vào trong một cái bình ngọc.
“Hạo, nhất định phải nhớ kỹ những chuyện xưa a mỗ ở lúc con còn nhỏ nói cho con. Thanh Di bộ chúng ta, trước kia cũng là bộ lạc nơi rất xa phía đông, phi thường cường đại. Nhưng là vì một vị lão tổ mẫu mềm lòng mắc mưu, toàn bộ Thanh Di bộ thiếu chút nữa bị người ta diệt tộc, thật không dễ gì mới chạy trốn tới Nam hoang.” Trong một đôi phượng mắt của Thanh Phục lóe ra hàn quang, thản nhiên nói: “Nửa tháng sau tế tổ đại điển, phụ thân con sống sót còn dễ nói, nếu hắn chết...”
Cơ Hạo cúi đầu, lẳng lặng lắng nghe Thanh Phục dặn dò: “Nếu phụ thân con bị Cơ Xu giết, ta là phải chết theo chàng. Con cứ rời khỏi bộ lạc, chờ bản thân trở nên cường đại hơn, lại đi giết cả nhà Cơ Xu, báo thù cho a ba cùng a mỗ của con.”
Cơ Hạ mang theo một miếng thịt thú lớn đi vào nhà gỗ, hắn nhìn nhìn Thanh Phục, cười nói: “Nói những cái này với Hạo làm gì? Trên tế tổ đại điển, chưa chắc là ta thua Cơ Xu tiểu tử thối đó đâu. Muốn làm chiến sĩ thủ lĩnh Hỏa Nha bộ chúng ta, hắc hắc, nào có dễ như vậy?”
Cơ Hạo không hé răng nữa, vươn hai tay ôm Thanh Phục một cái. Cơ Hạo đi lên cầu thang, đến phòng mình ở.
Mười năm một lần tế tổ đại điển, các thủ lĩnh toàn bộ bộ lạc Hỏa Nha bộ đều sẽ đến thánh địa Kim Ô lĩnh hiến tế tổ tiên, cái này cũng là cơ hội duy nhất thay đổi quyền lực cao tầng toàn bộ Hỏa Nha bộ.
Đặt ở mười năm trước, thời điểm Cơ Hạ đỉnh phong nhất, Cơ Xu căn bản không phải đối thủ của hắn.
Nhưng Cơ Hạ hiện tại, vu huyệt bị phá thực lực hắn giảm hẳn, thậm chí rất có thể như đám người Cơ Xu nói, Cơ Hạ đã từ Đại Vu Cảnh rớt đến Tiểu Vu Cảnh. Đối mặt đám người Cơ Xu khí thế bức người, Cơ Hạ có thể chống đỡ nổi sao? Thanh Phục có thể chịu đựng được sao? Không có bọn họ che chở, mạng nhỏ của mình lại có thể kiên trì bao lâu?
“Địa phương quỷ quái này không phải là cái gì thái bình thế đạo... Địa giới này, là phải ăn thịt người.” Mấy năm nay, Cơ Hạo đã thấy nhiều vận mệnh thê thảm của những đứa trẻ bị kẻ địch tiêu diệt bộ lạc. Cơ Hạo hiện tại không đủ lực lượng ngăn cản nguy hiểm bên ngoài.
Lực lượng, phải mau chóng thu hoạch lực lượng cường đại hơn.
Cho dù không thể giúp Cơ Hạ việc quá lớn, nhưng cũng phải tăng cường lực lượng của mình nhanh một chút, đem hết khả năng ứng phó tất cả biến cố có thể tới trong tương lai.
Khép lại cửa phòng, mở ra cửa sổ đóng chặt, để ánh sao đầy trời đều chiếu vào trong phòng, Cơ Hạo nằm ở trên một tấm da sư tử rộng rãi dày nặng, nhắm mắt lại. Lực lượng linh hồn cường đại hơn xa bạn cùng lứa tuổi tầm thường trăm lần hướng Nê Hoàn cung ập tới, Cơ Hạo tới trong không gian thần hồn của mình.
“Này, lão gia hỏa, ta đến rồi. Giao dịch ngươi đưa ra, ta đáp ứng. Dùng cái gọi là Bổ Thiên Bất Lậu Quyết chưa biết đó của ngươi, đổi Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh của ta. Nhân tiện, đừng quên những lợi ích ngươi đáp ứng ta.”
Theo tiếng kêu của Cơ Hạo, trong không gian thần hồn rộng lớn khôn cùng, một đám sương mù màu trắng bỗng dưng trào ra, ở trước mặt Cơ Hạo ngưng tụ thành một cái đĩa tròn màu trắng.
Một bóng người cao lớn như núi ngồi xếp bằng ở trên đĩa ngọc, ở cao nhìn xuống quan sát Cơ Hạo.
“Tiểu gia hỏa, giao dịch với ta, ngươi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt, càng sẽ không hối hận.”
Bầu trời tinh tú lấp lánh, cực hạn bầu trời tầm mắt có thể đạt được, khắp trời đều là tinh tú to như nắm tay rạng rỡ tỏa sáng. Ánh sao bảy màu ngưng tụ thành hơi nước mắt thường có thể thấy được, thong thả từ trên cao rớt xuống, tẩm bổ thiên địa vạn vật.
Trên cây dâu xanh khổng lồ đỉnh chóp Kim Ô lĩnh, mấy trăm con Hỏa Nha hình thể thật lớn đứng ở bên vách núi xếp thành chữ Nhất, mở ra cái miệng rộng lặng lẽ phun ra nuốt vào năng lượng trong ánh sao. Kim Ô lĩnh bị một tầng ánh sao màu đỏ nồng đậm bao phủ, phía trên mười mấy gốc dâu xanh khổng lồ, ánh sao màu lửa đỏ biến thành một cái lốc xoáy thật lớn, vô tận tinh lực không ngừng ập vào cây gỗ khổng lồ.
Cơ Hạo ngồi ở nóc nhà nhà mình, lẳng lặng ngắm nhìn mảng bầu trời đêm thần kỳ này. Mười ngón đặt ở trên bụng, không ngừng biến ảo pháp ấn, dẫn dắt tinh lực dung nhập bản thân. Thân thể gầy yếu tản mát ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như hòa hợp một thể với ánh sao đầy trời.
《 Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh 》, bắt nguồn từ bí pháp Cửu Tự Chân Ngôn có thể mở mang tiềm lực tầng sâu nhất của cơ thể người, câu thông ý nghĩa thâm ảo sâu nhất của vũ trụ, đến thẳng diệu cảnh thiên nhân hợp nhất. Từ khi sinh ra, Cơ Hạo đã trùng tu đan kinh, khổ tu gần mười năm, đan kinh đã tiểu thành.
Trong mi tâm tử phủ, trong không gian thần hồn rộng lớn khôn cùng, một quả tử phủ nguyên đan dạng sương mù đang chậm rãi xoay tròn.
“Hạo, về ngủ! Buổi tối mỗi ngày đều hướng bầu trời ngẩn người, con còn muốn bay lên trời hay sao?” Thanh âm Cơ Hạ ôn hoà hiền hậu vang lên ở trong sân: “Muốn bay lên trời cũng không khó, chờ con tu luyện thành Vu Vương, thì có thể phi thiên độn địa rồi!”
Nói tới đây, Cơ Hạ không khỏi cất tiếng cười to.
Ai cũng biết, Hỏa Nha bộ đã có mấy ngàn năm chưa có đại năng cấp Vu Vương xuất hiện. Hỏa Nha bộ vốn có thể ngồi ngang hàng với Tất Phương bộ, Chu Tước bộ, bởi vì thiếu cường giả cấp Vu Vương tọa trấn, đã lưu lạc thành bộ tộc dưới quyền Tất Phương bộ.
Ngay cả Cơ Hạ, tuy biết Cơ Hạo là thiên tài, cũng không cảm thấy Cơ Hạo có hy vọng quá lớn trở thành Vu Vương cao cao tại thượng. Cơ Hạo tất nhiên thiên phú trác tuyệt, nhưng mà hiện tại cũng chỉ là Vu Nhân nho nhỏ tầng thứ ba, ngay cả Tiểu Vu Cảnh cũng còn chưa đạt tới, đột phá Tiểu Vu Cảnh, còn có tu vi Đại Vu Cảnh càng thêm gian nan, sau khi đột phá Đại Vu Cảnh mới là Vu Vương có thể phi thiên độn địa, lật sông nghiêng biển.
“Ồ ~~~” lười biếng lên tiếng, thu hồi thủ ấn đan kinh, Cơ Hạo từ nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Một con cuồng hùng (gấu điên) dài hơn năm trượng, cả người lông đỏ da đồng lười nhác ghé vào cửa chính nhà gỗ, Cơ Hạo vừa lúc đáp ở trên cái bụng mềm nhũn của cuồng hùng. Con gấu to đang thích ý ngáy ngủ mở một mắt, bàn tay gấu dài rộng nhẹ nhàng sờ sờ ở trên người Cơ Hạo.
Cơ Hạo lấy ra một quả trái cây, cạy miệng cuồng hùng nhét vào.
Con gấu to ngủ quên trời đất trực tiếp đem trái cây nuốt một miếng trôi xuống, lười nhai dù chỉ một cái.
“Mập mạp, sớm hay muộn ngươi sẽ béo không đi đường nổi nữa, không thể làm vật cưỡi của cha nữa.” Cơ Hạo đá đá đầu con gấu to, con gấu béo này dứt khoát hai tay che mặt, bày ra một tư thế mặc cho ngươi chà đạp, ông gấu đây chỉ để ý ngủ say thôi.
Lắc đầu, Cơ Hạo đi vào nhà gỗ.
Thanh Phục mặc một cái váy vải dài ngồi ở góc nhà gỗ, hai tay cầm chày giã thuốc bằng ngọc, cẩn thận nghiền nát một đám dịch thuốc ánh sáng màu xanh biếc trong bát thuốc. Trên mười ngón tay của Thanh Phục có sương khói tinh tế màu xanh theo chày giã thuốc xoay quanh mà xuống, không ngừng dung nhập trong dịch thuốc.
Cặn thảo dược thật nhỏ trong dịch thuốc ở trong khói nhạt dần dần tan đi, dịch thuốc dần dần trở nên trong suốt tinh thuần, cũng trở nên thật dính, ở dưới Thanh Phục không ngừng nghiền nát cũng chậm rãi biến thành thuốc mỡ tính chất giống như mỹ ngọc.
“A mỗ!” Cơ Hạo ngồi ở trước mặt Thanh Phục, lẳng lặng nhìn mẫu thân mình.
Thanh Phục không phải tộc nhân Hỏa Nha bộ, nàng đến từ phía đông một tiểu bộ lạc Thanh Di bộ dựa vào Hỏa Nha bộ. Nữ tử bộ lạc này đều là trời sinh vu tế, hơn nữa sở trường phân biệt, luyện chế các loại dược vật.
Các nữ nhân Hỏa Nha bộ đều giống các nam nhân, ai cũng cao lớn khôi ngô, là một đám sinh vật bưu hãn mang theo trường mâu đại phủ có thể ở trong núi rừng chém giết với các loại mãnh thú. Nhưng nữ tử Thanh Di bộ lại người người đều trổ mã lung linh, cao gầy, màu da như tuyết, khuôn mặt như vẽ.
Mẫu thân Thanh Phục của Cơ Hạo càng là vu tế thiên phú mạnh nhất Thanh Di bộ, đồng thời cũng được xưng đệ nhất mỹ nữ của Thanh Di bộ trăm năm qua.
Chỉ là ngày xưa dung nhan tuyệt mỹ, nay lại rất tiều tụy, Thanh Phục nhiều nhất không đến ba mươi tuổi, hai mai đã hoa râm, trên môi đường cong tuyệt mỹ không thấy được một chút màu máu. Giống với Cơ Hạ gầy da bọc xương, Thanh Phục cũng cực kỳ tiều tụy.
Cẩn thận nghiền nát thuốc mỡ, Thanh Phục nâng mắt, cười ‘Xùy xùy’: “Hạo, hôm nay rất uy phong nhỉ? Con đánh bại con trai Cơ Xu?”
Cơ Hạo gãi gãi đầu, nhìn Thanh Phục cười nói: “Chỉ là chiếm chút tiện nghi nho nhỏ, hắn thật ra chưa bị thương. Ừm, đường đường chính chính chính diện chiến đấu, con đánh không lại hắn. Nhưng nếu vào núi rừng, con có thể khiến hắn chết một vạn lần.”
Trong lúc nói cười, trên người Cơ Hạo chợt có một cỗ hàn ý đáng sợ chợt lóe rồi biến mất.
Thanh Phục vui mừng nhìn Cơ Hạo, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Ừm, như vậy a mỗ an tâm rồi. Đừng học phụ thân con, luôn muốn bảo vệ đại cục bộ lạc, luôn muốn dẹp yên chuyện... Nơi này là Nam hoang, không ác một chút, làm sao sống sót được?”
Một mùi thơm kỳ dị truyền đến, thuốc mỡ trong bát thuốc đã thành hình. Thanh Phục cầm thuốc mỡ lên, chậm rãi nặn thành mười hai viên thuốc màu xanh to bằng ngón cái, cẩn thận bỏ vào trong một cái bình ngọc.
“Hạo, nhất định phải nhớ kỹ những chuyện xưa a mỗ ở lúc con còn nhỏ nói cho con. Thanh Di bộ chúng ta, trước kia cũng là bộ lạc nơi rất xa phía đông, phi thường cường đại. Nhưng là vì một vị lão tổ mẫu mềm lòng mắc mưu, toàn bộ Thanh Di bộ thiếu chút nữa bị người ta diệt tộc, thật không dễ gì mới chạy trốn tới Nam hoang.” Trong một đôi phượng mắt của Thanh Phục lóe ra hàn quang, thản nhiên nói: “Nửa tháng sau tế tổ đại điển, phụ thân con sống sót còn dễ nói, nếu hắn chết...”
Cơ Hạo cúi đầu, lẳng lặng lắng nghe Thanh Phục dặn dò: “Nếu phụ thân con bị Cơ Xu giết, ta là phải chết theo chàng. Con cứ rời khỏi bộ lạc, chờ bản thân trở nên cường đại hơn, lại đi giết cả nhà Cơ Xu, báo thù cho a ba cùng a mỗ của con.”
Cơ Hạ mang theo một miếng thịt thú lớn đi vào nhà gỗ, hắn nhìn nhìn Thanh Phục, cười nói: “Nói những cái này với Hạo làm gì? Trên tế tổ đại điển, chưa chắc là ta thua Cơ Xu tiểu tử thối đó đâu. Muốn làm chiến sĩ thủ lĩnh Hỏa Nha bộ chúng ta, hắc hắc, nào có dễ như vậy?”
Cơ Hạo không hé răng nữa, vươn hai tay ôm Thanh Phục một cái. Cơ Hạo đi lên cầu thang, đến phòng mình ở.
Mười năm một lần tế tổ đại điển, các thủ lĩnh toàn bộ bộ lạc Hỏa Nha bộ đều sẽ đến thánh địa Kim Ô lĩnh hiến tế tổ tiên, cái này cũng là cơ hội duy nhất thay đổi quyền lực cao tầng toàn bộ Hỏa Nha bộ.
Đặt ở mười năm trước, thời điểm Cơ Hạ đỉnh phong nhất, Cơ Xu căn bản không phải đối thủ của hắn.
Nhưng Cơ Hạ hiện tại, vu huyệt bị phá thực lực hắn giảm hẳn, thậm chí rất có thể như đám người Cơ Xu nói, Cơ Hạ đã từ Đại Vu Cảnh rớt đến Tiểu Vu Cảnh. Đối mặt đám người Cơ Xu khí thế bức người, Cơ Hạ có thể chống đỡ nổi sao? Thanh Phục có thể chịu đựng được sao? Không có bọn họ che chở, mạng nhỏ của mình lại có thể kiên trì bao lâu?
“Địa phương quỷ quái này không phải là cái gì thái bình thế đạo... Địa giới này, là phải ăn thịt người.” Mấy năm nay, Cơ Hạo đã thấy nhiều vận mệnh thê thảm của những đứa trẻ bị kẻ địch tiêu diệt bộ lạc. Cơ Hạo hiện tại không đủ lực lượng ngăn cản nguy hiểm bên ngoài.
Lực lượng, phải mau chóng thu hoạch lực lượng cường đại hơn.
Cho dù không thể giúp Cơ Hạ việc quá lớn, nhưng cũng phải tăng cường lực lượng của mình nhanh một chút, đem hết khả năng ứng phó tất cả biến cố có thể tới trong tương lai.
Khép lại cửa phòng, mở ra cửa sổ đóng chặt, để ánh sao đầy trời đều chiếu vào trong phòng, Cơ Hạo nằm ở trên một tấm da sư tử rộng rãi dày nặng, nhắm mắt lại. Lực lượng linh hồn cường đại hơn xa bạn cùng lứa tuổi tầm thường trăm lần hướng Nê Hoàn cung ập tới, Cơ Hạo tới trong không gian thần hồn của mình.
“Này, lão gia hỏa, ta đến rồi. Giao dịch ngươi đưa ra, ta đáp ứng. Dùng cái gọi là Bổ Thiên Bất Lậu Quyết chưa biết đó của ngươi, đổi Cửu Tự Chân Ngôn Đan Kinh của ta. Nhân tiện, đừng quên những lợi ích ngươi đáp ứng ta.”
Theo tiếng kêu của Cơ Hạo, trong không gian thần hồn rộng lớn khôn cùng, một đám sương mù màu trắng bỗng dưng trào ra, ở trước mặt Cơ Hạo ngưng tụ thành một cái đĩa tròn màu trắng.
Một bóng người cao lớn như núi ngồi xếp bằng ở trên đĩa ngọc, ở cao nhìn xuống quan sát Cơ Hạo.
“Tiểu gia hỏa, giao dịch với ta, ngươi tuyệt đối sẽ không chịu thiệt, càng sẽ không hối hận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.