Chương 243: Hoặc tâm
Huyết Hồng
03/07/2019
Phi kiếm của Phổ Khoảnh chém xuống, trường mâu trong tay Thiếu Ti mang theo tiếng xé gió bén nhọn hướng phi kiếm nghênh đón.
Trường mâu đánh trúng phi kiếm, nhưng thân thể Thiếu Ti nhoáng lên một cái, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Phổ Khoảnh. Trường mâu chưa đánh trúng bất cứ thứ gì, thanh phi kiếm này nhìn như sắc bén chém xuống, lại trống rỗng không có gì.
Theo tiếng kiếm ngân bén nhọn, Thiếu Ti trơ mắt nhìn phi kiếm bị trường mâu của mình đánh trúng không tổn hao gì hạ xuống, hung hăng bổ vào mi tâm mình. Không có bất cứ cảm giác thống khổ nào, thân thể Thiếu Ti cứng đờ, trên khuôn mặt nhất quán lạnh như băng đột nhiên lộ ra một tia ý cười dịu dàng.
Gió mưa thê lương xung quanh không thấy nữa, trên đất cũng không phải nước bùn thật dày, cũng không có những đại hán bộ tộc lưu lạc cùng hung cực ác kia đuổi giết. Bầu trời màu xanh, đám mây màu trắng, mấy ngọn núi nhỏ đẹp tuyệt trần từ trên cao từ từ bay qua, một đàn chim to đẹp đẽ màu trắng từ đỉnh một ngọn núi bay ra, vui vẻ hướng rừng cây ở mặt đất lao xuống.
Trong sơn cốc nhỏ yên tĩnh tường hòa cỏ thơm khắp nơi, khắp nơi nở đầy hoa Đỗ Quyên núi hoa mỹ. Đóa hoa đỏ như một mảng biển lửa, phủ kín các ngọn núi, đem mấy trăm căn nhà gỗ nho nhỏ trong sơn cốc bao phủ hết ở trong đóa hoa.
Thái Ti thân hình khô gầy thấp bé cưỡi một con đại hoàng cẩu, dương dương đắc ý vung một cây mộc côn gào thét mà qua, rống to học bộ dáng kỵ binh xung phong hướng một đàn gà mái già kêu ‘Cục tác!’ xung phong.
Thiếu Ti vừa mới học được đi đường lảo đảo theo phía sau đại hoàng cẩu, ‘Y y nha nha’ vung cái tay nhỏ, muốn bảo Thái Ti dừng lại đợi mình một chút.
Ở cửa tiểu viện phía sau, người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp kéo cái giỏ trúc nhỏ, mỉm cười nhìn tiểu nhi nữ yêu mến, trong cái giỏ trúc là nấm cùng măng vừa hái, còn có mấy đem mới mẻ rau dại.
Nam tử tuấn lãng tay cầm cung trúc cười ha ha theo đường nhỏ trong biển hoa đi tới, trong tay hắn xách một sợi thừng cỏ do cỏ dài bện thành, bên trên treo hai con to lớn. Trong nụ cười của nam tử có lẫn vài tia xấu hổ, cách thật xa đã ra vẻ sang sảng cười to ba tiếng:
“Ha ha, hôm nay thỏ trên núi học khôn rồi, ta vất vả hơn nửa ngày, một sợi lông thỏ cũng chưa bắn được. Ài, may mà ta bơi không kém, không săn được thỏ, còn có thể bắt cá ăn phải không? Thái Ti, Thiếu Ti, đừng chạy xa nữa, đợi lát nữa trở về ăn cá!”
‘Khanh khách’, Thiếu Ti cười quay đầu hướng a ba, a mỗ phất phất tay, sau đó tiếp tục lảo đảo hướng Thái Ti đuổi theo.
Đại hoàng cẩu ngoe nguẩy vui vẻ sủa, đuổi theo một đàn gà mái già mập mạp lên trời không lối xuống đất không cửa. Thái Ti, Thiếu Ti đuổi theo gà mái già dần dần đi xa, dần dần nhập vào trong biển hoa.
Sau đó thôn nhỏ yên tĩnh tường hòa bao phủ ở trong biển lửa. Cả mảng lớn máu tươi khiến biển hoa càng thêm sáng lạn nhiều màu. Ác quỷ Già tộc bốn mắt cười dữ tợn vung binh khí to lớn, giống như cắt cỏ đem thôn dân một người tiếp một người chém giết ngay tại chỗ.
Chú ngữ của các tộc lão hóa thành những sợi xích màu đen vặn vẹo, rợp trời rợp đất hướng các ác quỷ Già tộc đó vặn đi. Mấy chục ác quỷ Già tộc rú thảm biến thành thây khô, sau đó thây khô lại sụp đổ thành một hạt tro bụi thật nhỏ.
Nhưng ngay sau đó một bánh xe ánh sáng màu máu hoa mỹ hiện lên ở trên không thôn, mấy nam tử tuấn mỹ ba mắt thân khoác trường bào màu máu lơ lửng ở không trung, kiêu căng rải xuống các tia sánh mạnh mẽ màu máu, đem các tộc lão tử thủ ở trước cửa tổ miếu bảo vệ tộc nhân lần lượt chém giết.
…
Gương mặt Thiếu Ti thống khổ run rẩy, đột nhiên nàng phun ra từng ngụm từng ngụm máu.
“Thiếu Ti!” Thái Ti giận quát một tiếng, giơ cốt trượng liền bắt đầu niệm tụng chú ngữ.
Phổ Khoảnh trào phúng cười lên, phi kiếm lại tới, một kiếm tương tự bổ vào mi tâm Thái Ti. Chú ngữ của Thái Ti còn chưa ra khỏi miệng, đã giống Thiếu Ti, cũng lâm vào trong ảo cảnh. Thân thể Thái Ti kịch liệt run rẩy, trên mặt hắn hiện ra nụ cười ấm áp: “A ba, a mỗ… Thái Ti và muội muội rất nhớ mọi người… rất nhớ a thúc cùng a công bọn họ!”
Đột nhiên, thân thể Thái Ti cũng run lên, há mồm không ngừng phun ra máu tươi.
“Nữ nhân chết tiệt!” Vũ Mục rống giận. Hắn cõng Man Man sải bước lao vút đi về phía trước, đưa tay chộp, cái nồi sắt to đặc chế kia của hắn vung mạnh ra, mang theo một luồng gió dữ hướng đầu Phổ Khoảnh đập xuống.
“Kẻ không có đầu óc dễ đối phó nhất!” Phổ Khoảnh cười trào phúng, há mồm lại một bóng kiếm bay ra, sau đó hung hăng bổ vào mi tâm Vũ Mục. Vũ Mục vung cái nồi sắt chặn bóng kiếm, nhưng bóng kiếm không phải thực chất không chịu ngăn cản chút nào.
Thân thể Vũ Mục chợt cứng đờ, trên khuôn mặt trắng nõn phì nộn chậm rãi hiện lên một nụ cười mỉm quái dị.
“A tỷ… Ăn phải nhiều, có thịt, mới có sức… Ta ăn, thật nhiều!”
Man Man thất kinh nhìn Thái Ti, Thiếu Ti và Vũ Mục, tất cả bọn họ đều lâm vào mơ tưởng khó giải trong lòng không thể thoát thân. Man Man chưa bao giờ thấy công kích quái dị như vậy, loại linh hồn công kích này làm người ta lâm vào ảo cảnh, sinh tử toàn thân tất cả đều không tự chủ được, Man Man không chỉ chưa từng gặp, thậm chí chưa từng nghe nói.
Ở Nam Hoang, bộ tộc báo thù, trước giờ là một đao một kiếm phân một cái sinh tử. Toàn bộ vu pháp vu chú, theo đuổi đều là dùng phương thức mau lẹ nhất, vô cùng tàn nhẫn, từ trên thân thể trực tiếp tiêu diệt kẻ địch.
Đại Vu không tu linh hồn, không luyện nguyên thần, linh hồn Đại Vu chỉ đơn thuần theo thân thể cường đại, bởi vì tinh huyết tẩm bổ mà dần dần cường đại, nhưng Đại Vu vận dụng đối với linh hồn của mình hầu như bằng không. Linh hồn công kích với Đại Vu mà nói, thật sự là một loại tồn tại không thể tưởng tượng.
“Các ngươi là trúng tà sao?” Man Man lớn tiếng kêu la, phẫn nộ rít gào.
Ba người Thái Ti, Thiếu Ti, Vũ Mục biểu hiện, quả thực có chút tương tự với trúng tà Man Man biết. Bộ tộc Nam Hoang, thường xuyên có trẻ con ở trong núi rừng chơi đùa, trêu chọc sơn tinh thủy quái, bị những tinh hồn tà vật đó xâm nhập thân thể.
Nhằm vào ‘trúng tà’, vu tế Nam Hoang tự nhiên có cả bộ vu pháp trừ tà thành thục. Nhưng Man Man không biết!
Man Man cũng không biết, cho dù nàng biết vu pháp trừ tà, đối với bộ bí thuật công kích linh hồn quái dị này của Phổ Khoảnh, cũng sẽ không có hiệu quả gì.
“Tâm lý bọn hắn giòn tới mức yếu đuối.” Phổ Khoảnh đắc ý cười: “Cho nên, hoặc là ngoan ngoãn chết, hoặc là ngoan ngoãn vào môn ta!”
Phổ Khoảnh há mồm, trong miệng một bóng kiếm bắn nhanh ra, hung hăng hướng Man Man bắn tới.
Khi bóng kiếm sắp đâm vào mi tâm Man Man, một ánh lửa từ mi tâm Man Man lao ra, đem bóng kiếm phá thành mảnh vụn.
Xa xa, Khổ Tuyền khống chế bảo châu màu trắng nhanh chóng lăng không hạ xuống, đem ánh lửa mi tâm Man Man phun ra đánh nát. Phổ Khoảnh hét một tiếng giận dữ, lại một bóng kiếm phun ra, một lần này bóng kiếm không chút ngăn trở nhập vào mi tâm Man Man.
Thân thể Man Man cứng đờ, đôi mắt giận dữ bắn ra đốm lửa nhất thời đầy mê mang.
Giống với Thiếu Ti, Man Man lâm vào trong một mảng ảo cảnh mỹ lệ, bốn phía là Hoa Tươi cỏ xanh, thiếu nữ xinh đẹp lui tới bôn tẩu, một nữ tử tuyệt đẹp đôi mắt xanh thẫm ôm Man Man, nhẹ nhàng hát khúc dịu dàng.
“A mỗ… sao người không trở lại tìm Man Man chứ?”
Man Man mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy say mê.
Trường mâu đánh trúng phi kiếm, nhưng thân thể Thiếu Ti nhoáng lên một cái, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Phổ Khoảnh. Trường mâu chưa đánh trúng bất cứ thứ gì, thanh phi kiếm này nhìn như sắc bén chém xuống, lại trống rỗng không có gì.
Theo tiếng kiếm ngân bén nhọn, Thiếu Ti trơ mắt nhìn phi kiếm bị trường mâu của mình đánh trúng không tổn hao gì hạ xuống, hung hăng bổ vào mi tâm mình. Không có bất cứ cảm giác thống khổ nào, thân thể Thiếu Ti cứng đờ, trên khuôn mặt nhất quán lạnh như băng đột nhiên lộ ra một tia ý cười dịu dàng.
Gió mưa thê lương xung quanh không thấy nữa, trên đất cũng không phải nước bùn thật dày, cũng không có những đại hán bộ tộc lưu lạc cùng hung cực ác kia đuổi giết. Bầu trời màu xanh, đám mây màu trắng, mấy ngọn núi nhỏ đẹp tuyệt trần từ trên cao từ từ bay qua, một đàn chim to đẹp đẽ màu trắng từ đỉnh một ngọn núi bay ra, vui vẻ hướng rừng cây ở mặt đất lao xuống.
Trong sơn cốc nhỏ yên tĩnh tường hòa cỏ thơm khắp nơi, khắp nơi nở đầy hoa Đỗ Quyên núi hoa mỹ. Đóa hoa đỏ như một mảng biển lửa, phủ kín các ngọn núi, đem mấy trăm căn nhà gỗ nho nhỏ trong sơn cốc bao phủ hết ở trong đóa hoa.
Thái Ti thân hình khô gầy thấp bé cưỡi một con đại hoàng cẩu, dương dương đắc ý vung một cây mộc côn gào thét mà qua, rống to học bộ dáng kỵ binh xung phong hướng một đàn gà mái già kêu ‘Cục tác!’ xung phong.
Thiếu Ti vừa mới học được đi đường lảo đảo theo phía sau đại hoàng cẩu, ‘Y y nha nha’ vung cái tay nhỏ, muốn bảo Thái Ti dừng lại đợi mình một chút.
Ở cửa tiểu viện phía sau, người phụ nữ dịu dàng xinh đẹp kéo cái giỏ trúc nhỏ, mỉm cười nhìn tiểu nhi nữ yêu mến, trong cái giỏ trúc là nấm cùng măng vừa hái, còn có mấy đem mới mẻ rau dại.
Nam tử tuấn lãng tay cầm cung trúc cười ha ha theo đường nhỏ trong biển hoa đi tới, trong tay hắn xách một sợi thừng cỏ do cỏ dài bện thành, bên trên treo hai con to lớn. Trong nụ cười của nam tử có lẫn vài tia xấu hổ, cách thật xa đã ra vẻ sang sảng cười to ba tiếng:
“Ha ha, hôm nay thỏ trên núi học khôn rồi, ta vất vả hơn nửa ngày, một sợi lông thỏ cũng chưa bắn được. Ài, may mà ta bơi không kém, không săn được thỏ, còn có thể bắt cá ăn phải không? Thái Ti, Thiếu Ti, đừng chạy xa nữa, đợi lát nữa trở về ăn cá!”
‘Khanh khách’, Thiếu Ti cười quay đầu hướng a ba, a mỗ phất phất tay, sau đó tiếp tục lảo đảo hướng Thái Ti đuổi theo.
Đại hoàng cẩu ngoe nguẩy vui vẻ sủa, đuổi theo một đàn gà mái già mập mạp lên trời không lối xuống đất không cửa. Thái Ti, Thiếu Ti đuổi theo gà mái già dần dần đi xa, dần dần nhập vào trong biển hoa.
Sau đó thôn nhỏ yên tĩnh tường hòa bao phủ ở trong biển lửa. Cả mảng lớn máu tươi khiến biển hoa càng thêm sáng lạn nhiều màu. Ác quỷ Già tộc bốn mắt cười dữ tợn vung binh khí to lớn, giống như cắt cỏ đem thôn dân một người tiếp một người chém giết ngay tại chỗ.
Chú ngữ của các tộc lão hóa thành những sợi xích màu đen vặn vẹo, rợp trời rợp đất hướng các ác quỷ Già tộc đó vặn đi. Mấy chục ác quỷ Già tộc rú thảm biến thành thây khô, sau đó thây khô lại sụp đổ thành một hạt tro bụi thật nhỏ.
Nhưng ngay sau đó một bánh xe ánh sáng màu máu hoa mỹ hiện lên ở trên không thôn, mấy nam tử tuấn mỹ ba mắt thân khoác trường bào màu máu lơ lửng ở không trung, kiêu căng rải xuống các tia sánh mạnh mẽ màu máu, đem các tộc lão tử thủ ở trước cửa tổ miếu bảo vệ tộc nhân lần lượt chém giết.
…
Gương mặt Thiếu Ti thống khổ run rẩy, đột nhiên nàng phun ra từng ngụm từng ngụm máu.
“Thiếu Ti!” Thái Ti giận quát một tiếng, giơ cốt trượng liền bắt đầu niệm tụng chú ngữ.
Phổ Khoảnh trào phúng cười lên, phi kiếm lại tới, một kiếm tương tự bổ vào mi tâm Thái Ti. Chú ngữ của Thái Ti còn chưa ra khỏi miệng, đã giống Thiếu Ti, cũng lâm vào trong ảo cảnh. Thân thể Thái Ti kịch liệt run rẩy, trên mặt hắn hiện ra nụ cười ấm áp: “A ba, a mỗ… Thái Ti và muội muội rất nhớ mọi người… rất nhớ a thúc cùng a công bọn họ!”
Đột nhiên, thân thể Thái Ti cũng run lên, há mồm không ngừng phun ra máu tươi.
“Nữ nhân chết tiệt!” Vũ Mục rống giận. Hắn cõng Man Man sải bước lao vút đi về phía trước, đưa tay chộp, cái nồi sắt to đặc chế kia của hắn vung mạnh ra, mang theo một luồng gió dữ hướng đầu Phổ Khoảnh đập xuống.
“Kẻ không có đầu óc dễ đối phó nhất!” Phổ Khoảnh cười trào phúng, há mồm lại một bóng kiếm bay ra, sau đó hung hăng bổ vào mi tâm Vũ Mục. Vũ Mục vung cái nồi sắt chặn bóng kiếm, nhưng bóng kiếm không phải thực chất không chịu ngăn cản chút nào.
Thân thể Vũ Mục chợt cứng đờ, trên khuôn mặt trắng nõn phì nộn chậm rãi hiện lên một nụ cười mỉm quái dị.
“A tỷ… Ăn phải nhiều, có thịt, mới có sức… Ta ăn, thật nhiều!”
Man Man thất kinh nhìn Thái Ti, Thiếu Ti và Vũ Mục, tất cả bọn họ đều lâm vào mơ tưởng khó giải trong lòng không thể thoát thân. Man Man chưa bao giờ thấy công kích quái dị như vậy, loại linh hồn công kích này làm người ta lâm vào ảo cảnh, sinh tử toàn thân tất cả đều không tự chủ được, Man Man không chỉ chưa từng gặp, thậm chí chưa từng nghe nói.
Ở Nam Hoang, bộ tộc báo thù, trước giờ là một đao một kiếm phân một cái sinh tử. Toàn bộ vu pháp vu chú, theo đuổi đều là dùng phương thức mau lẹ nhất, vô cùng tàn nhẫn, từ trên thân thể trực tiếp tiêu diệt kẻ địch.
Đại Vu không tu linh hồn, không luyện nguyên thần, linh hồn Đại Vu chỉ đơn thuần theo thân thể cường đại, bởi vì tinh huyết tẩm bổ mà dần dần cường đại, nhưng Đại Vu vận dụng đối với linh hồn của mình hầu như bằng không. Linh hồn công kích với Đại Vu mà nói, thật sự là một loại tồn tại không thể tưởng tượng.
“Các ngươi là trúng tà sao?” Man Man lớn tiếng kêu la, phẫn nộ rít gào.
Ba người Thái Ti, Thiếu Ti, Vũ Mục biểu hiện, quả thực có chút tương tự với trúng tà Man Man biết. Bộ tộc Nam Hoang, thường xuyên có trẻ con ở trong núi rừng chơi đùa, trêu chọc sơn tinh thủy quái, bị những tinh hồn tà vật đó xâm nhập thân thể.
Nhằm vào ‘trúng tà’, vu tế Nam Hoang tự nhiên có cả bộ vu pháp trừ tà thành thục. Nhưng Man Man không biết!
Man Man cũng không biết, cho dù nàng biết vu pháp trừ tà, đối với bộ bí thuật công kích linh hồn quái dị này của Phổ Khoảnh, cũng sẽ không có hiệu quả gì.
“Tâm lý bọn hắn giòn tới mức yếu đuối.” Phổ Khoảnh đắc ý cười: “Cho nên, hoặc là ngoan ngoãn chết, hoặc là ngoan ngoãn vào môn ta!”
Phổ Khoảnh há mồm, trong miệng một bóng kiếm bắn nhanh ra, hung hăng hướng Man Man bắn tới.
Khi bóng kiếm sắp đâm vào mi tâm Man Man, một ánh lửa từ mi tâm Man Man lao ra, đem bóng kiếm phá thành mảnh vụn.
Xa xa, Khổ Tuyền khống chế bảo châu màu trắng nhanh chóng lăng không hạ xuống, đem ánh lửa mi tâm Man Man phun ra đánh nát. Phổ Khoảnh hét một tiếng giận dữ, lại một bóng kiếm phun ra, một lần này bóng kiếm không chút ngăn trở nhập vào mi tâm Man Man.
Thân thể Man Man cứng đờ, đôi mắt giận dữ bắn ra đốm lửa nhất thời đầy mê mang.
Giống với Thiếu Ti, Man Man lâm vào trong một mảng ảo cảnh mỹ lệ, bốn phía là Hoa Tươi cỏ xanh, thiếu nữ xinh đẹp lui tới bôn tẩu, một nữ tử tuyệt đẹp đôi mắt xanh thẫm ôm Man Man, nhẹ nhàng hát khúc dịu dàng.
“A mỗ… sao người không trở lại tìm Man Man chứ?”
Man Man mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy say mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.