Vu Thần Kỷ

Chương 633: Khẩn cấp quay vần 

Huyết Hồng

03/07/2019

Đoạn long áp đao rên rỉ giãy dụa, Thiên Cơ trưởng lão thẹn quá hóa giận, mưa lửa nham thạch nóng chảy đầy trời gào thét rơi xuống mặt đất, thiên địa một mảng đỏ bừng, nghiễm nhiên là cảnh tượng tận thế. Trong ráng đỏ đầy trời, ba phe long phượng hung thú khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, thánh linh, tổ linh dân bản xứ cùng vô số thị nữ thị vệ càng dữ tợn như quỷ, ai cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời bị lửa bao phủ. 

Vừa rồi một hồi đại loạn, phòng ngự đại trận của Bàn Hi thánh địa bị đánh vỡ hơn vạn chỗ, có mấy ngàn tòa cung điện lầu các bị cướp sạch, có mấy chục vạn thị nữ người hầu bị đả thương, cướp đi, càng có vô số kỳ hoa dị thảo bị nhổ tận gốc. 

Nhưng vô luận long phượng hay hung thú, thậm chí đám thánh linh cùng tổ linh dân bản xứ đó, bọn họ đều chưa thật sự hạ tử thủ. Hai bên tranh đấu, còn duy trì ở mức độ chiến đấu thường quy, cũng chưa đến tuyệt cảnh sinh tử không đội trời chung. 

Nhưng sau khi Phượng Cầm Tâm lấy ra cây quạt lông nho nhỏ kia, nhẹ nhàng bâng quơ quạt ra một cú, Bàn Hi thánh địa đối mặt tai ương mưa lửa ngập đầu, Thiên Cơ trưởng lão lửa giận ngập trời, toàn bộ thánh linh tổ linh dân bản xứ tất cả đều lộ ra vẻ mặt quyết tử chiến một trận. 

Từng luồng sáng mạnh mẽ từ đỉnh đầu các thánh linh, tổ linh đó lao lên, bọn họ ùn ùn dùng bí chú dẫn dắt bản mạng thánh binh của bản thân, chuẩn bị vận dụng lực lượng mạnh nhất liều mạng với kẻ thù bên ngoài. 

Tộc nhân ba phe long, phượng, hung thú càng là quanh thân sát khí mơ hồ, chỉ nghe từng tiếng nổ vang không dứt, chiến sĩ nhân tộc đến từ Tây Hoang bộ tộc mỗi người đều là quỷ nghèo đói, trên người bọn họ thì không có gì xuất hiện, nhưng trên thân các tộc nhân long tộc, phượng tộc đều sáng mờ vạn trượng, chia đều trên thân mỗi tộc nhân long tộc, phượng tộc, đều có ít thì năm sáu món, nhiều thì mười mấy kiện dị bảo trồi lên. 

Long tộc phú giáp thiên hạ, phượng hoàng không đáp nơi không có bảo vật, tộc nhân hai tộc này, ở Bàn Cổ thế giới là có tiếng hào phóng. 

Thiên Cơ trưởng lão há mồm đang muốn tuyên bố lệnh quyết tử, Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm đồng thời giơ tay phải, đang muốn thét ra lệnh tộc nhân đem tất cả linh phù, pháp bảo, Thiên Lôi Tử… bảo vật dùng một lần nện ra. Đúng lúc này, Cơ Hạo đã ra tay. 

Thái dương tinh hỏa cuồn cuộn phun ra, vờn quanh thân ngưng tụ thành một quầng sáng giống như điện thờ. Cơ Hạo cầm Cửu Dương Qua, đỉnh đầu Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên bay lên tận trời. 

Trong Cửu Dương Qua chín mặt trời to lớn phóng ra khôn cùng ánh sáng vàng, hai tiểu qua Nguyệt Nha cạnh đầu thương phát ra tiếng vang leng keng, hóa thành vô số tia sáng nhỏ bé màu vàng xé rách hư không, ở trên trời cao cấp tốc đâm xuyên. 

Từng quả cầu lửa khổng lồ do nham thạch nóng chảy ngưng tụ thành không ngừng từ trên cao rơi xuống, hai lưỡi giáo nhỏ xé trời đột kích, như đao sắc cắt đậu phụ đem những quả cầu lửa khổng lồ đường kính vài dặm đó lần lượt bổ ra. Lưỡi giáo nhỏ xuyên thấu quả cầu lửa, đem hỏa lực bên trong nháy mắt hút sạch, nơi ánh sáng màu vàng đi qua, quả cầu lửa nham thạch nóng chảy rậm rạp không thể đếm hết trên bầu trời tan thành mây khói toàn bộ. 

Mặt trời, chung cực đại đạo của tất cả lực lượng thuần dương trong thiên địa, cũng là cực hạn hỏa diễm đại đạo vĩnh viễn không thể đạt thành. 



Trong Cửu Dương Qua giấu thái dương thiên đạo của Bàn Hi thế giới, càng có hư ảnh tự tay luyện chế, dung nhập không biết bao nhiêu tạo hóa chi khí của Bàn Cổ thế giới, uy lực Cửu Dương Qua tuyệt đối vượt xa quạt lông trên tay Phượng Cầm Tâm, mà đại đạo Cửu Dương Qua đại biểu càng vượt qua hỏa diễm đại đạo quạt lông chất chứa không biết bao nhiêu nữa. 

Nơi Cửu Dương Qua đi qua toàn bộ hỏa diễm bị hấp thu hết, chỉ có các đốm lửa hóa thành cả mảng lớn lông vũ lửa hướng Bàn Hi thế giới đâm xuống. 

Thiên Cơ trưởng lão nhíu nhíu mày. Hắn đang muốn tuyên bố mệnh lệnh, hiệu lệnh tổ linh đóng ở thánh điện phát động thủ hộ đại trận của Bàn Hi thánh địa, ngăn trở cơn mưa lửa đủ để tạo thành sự phá hoại thật lớn, Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên đỉnh đầu Cơ Hạo đã phóng ra vô lượng kim quang. 

Cửu Dương Qua còn là chí bảo hư ảnh hậu thiên luyện chế mà thành. Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên lại là Vũ Dư đạo nhân tự mình ban thưởng, công đức linh bảo Bàn Cổ thế giới thai nghén mà thành, là trọng khí Cơ Hạo chứng đạo luyện ma. 

Nơi ánh sáng vàng đi qua, trời đất sáng bừng lên, quạt lông của Phượng Cầm Tâm nhấc lên sóng lửa ngập trời bị ánh sáng vàng cắn nuốt hết, ánh lửa tràn ngập nửa Bàn Hi thế giới ở nháy mắt ánh sáng vàng chiếu rọi xuống biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. 

Nguyên thần Cơ Hạo ôm lấy Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên chỉ nhẹ nhàng nhoáng lên một cái, bốn mươi chín luồng Vũ Dư đạo khí hầu như tiêu hao hết, đạo gia pháp lực tinh thuần trong nguyên thần càng không sót lại chút nào. Nguyên thần uể oải chạy về thần hồn không gian tĩnh dưỡng. Cơ Hạo cầm Cửu Dương Qua, chân đạp mây vàng lao thẳng lên trời, không bao lâu đã lao tới trước đại trận của ba phe long phượng hung thú. 

“Ngao Lễ cửu thái tử, lần đầu gặp mặt, Nghiêu Bá Cơ Hạo có lời chào.” Cơ Hạo hướng Ngao Lễ chắp tay. 

Ngao Lễ ngẩn ngơ, trong mồm lẩm bẩm vài câu ‘Nghiêu Bá’, sau đó cái mũi không phải cái mũi, mặt không phải mặt giật giật khóe miệng, hừ lạnh một tiếng: “A, ha, ngươi chính là kẻ kia… Nghiêu Bá nọ dám trong đại điện đánh Vô Chi Kỳ?” 

Mặt Cơ Hạo nhất thời đen sì, Ngao Lễ này sao chỉ nhớ rõ chuyện này của mình? 

Cười ‘Hắc hắc’ vài tiếng, Cơ Hạo hướng Phượng Cầm Tâm chắp tay: “Phượng thiếu chủ, lại gặp mặt rồi. Thiếu chủ gần đây có thu hoạch gì hay không?” 

Phượng Cầm Tâm thưởng thức một cây quạt lông đỏ bừng trong tay, nhìn Cơ Hạo không chớp mắt cười nói: “Ai u, Nghiêu Bá à, trên thân ngươi thế mà có bảo bối phẩm chất so với ‘Phượng Hoàng Ly Hỏa phiến’ của ta còn tốt hơn? Lấy ra để bản cung kiến thức một chút đi, hì hì, ta dùng bảo bối đổi với ngươi thế nào?” 



Phượng Cầm Tâm mặt đất nét cười ghé đến trước mặt Cơ Hạo, đưa tay bắt lấy tay áo hắn muốn lật xem hắn đem Hỗn Nguyên Thái Dương Phiên giấu đi đâu. 

Nhưng còn chưa đợi nàng động thủ, Man Man đã đạp mây lửa cuồn cuộn lao lên, một chưởng cực kỳ thanh thúy vang dội vỗ vào trên mu bàn tay Phượng Cầm Tâm. Phượng Cầm Tâm chợt biến sắc, hung tợn trừng mắt về phía Man Man, mà Man Man không chút yếu thế trừng to mắt, túm tay áo Cơ Hạo ngạo nghễ nói: “Cơ Hạo là của ta, là vị hôn phu a cha chọn cho Man Man… Trừ Thiếu Ti, dã nữ nhân khác cút xa một chút!” 

Đám đông mỹ phụ Phượng hoàng nhất tộc giận tím mặt, hơn trăm oanh oanh yến yến đồng thời xông lên, mồm năm miệng mười muốn vây công Man Man. 

Nhưng đỉnh đầu Man Man một luồng ánh lửa phóng lên cao, trong ánh lửa một cái ngai báu đốm lửa điêu khắc thành bị vô số hoa sen đỏ vờn quanh, Chúc Dung thị bộ dạng thanh tú như mỹ nữ lẳng lặng ngồi ở trên ngai báu, hai mắt lạnh lùng vô tình nhìn chằm chằm đám nữ nhân phượng hoàng nhất tộc. 

Da đầu Cơ Hạo phát tê một trận, hắn sao lại không biết, Chúc Dung thị thế mà để lại một đạo phân thân ở trên người Man Man? 

Phượng Cầm Tâm cũng nhất thời biến sắc, nàng cười hướng Chúc Dung thị hành một lễ, cung kính nói: “Cầm Tâm ra mắt Chúc Dung đại tế tửu, đại tế tửu… Hì hì, cũng thật có hứng thú, chút việc nhỏ này ngài cũng tự tay xen vào sao?” 

Chúc Dung thị nhếch miệng, ngoài cười nhưng trong không cười, liếc xéo Ngao Lễ trợn mắt há hốc mồm, lại hóa thành một ánh lửa lao về mi tâm Man Man. Man Man cười ‘khà khà’, ôm cánh tay Cơ Hạo, dương dương đắc ý biểu thị công khai chủ quyền của mình. 

Cơ Hạo cười khan vài tiếng, lại hướng Kim Từvẻ mặt dại ra tương tự chắp tay: “Kim huynh đệ, lại gặp mặt rồi!” 

Kim Từ dùng sức vỗ đầu một cái, cười bay qua, hung hăng đấu nắm tay với Cơ Hạo một cú: “Hắc, Nghiêu Bá, lần trước may mà có ngươi, bằng không huynh đệ chúng ta phải tổn hại ở chỗ thánh điện của những thằng cha này!” 

Cơ Hạo cười gật gật đầu, sau đó nhìn trái nhìn phải, lạnh nhạt nói: “Mọi người đều là bằng hữu mà, ngồi xuống tâm bình khí hòa nói chuyện đi, không cần đánh đánh giết giết.” 

Xoay người, Cơ Hạo hướng Thiên Cơ trưởng lão sắc mặt khó coi ôn hòa cười cười: “Trưởng lão, hiện tại chúng ta vừa lúc có thể nói chuyện tử tế. Ví dụ như nói, liên minh bộ lạc nhân tộc Bàn Cổ thế giới chúng ta giúp Bàn Hi thế giới các ngươi chống lại ác quỷ Ngu tộc xâm nhập, các ngươi chuẩn bị bỏ bao nhiêu… tiền thuê đây?” 

Mắt Ngao Lễ, Phượng Cầm Tâm, Kim Từ đồng thời sáng ngời, cười lên quái dị ‘Hắc hắc’. 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vu Thần Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook