Chương 1020: Lão yêu tâm kế
Huyết Hồng
03/07/2019
Trong Hà Lạc Đại Trận, Cơ Hạo và Côn Bằng giằng co từ xa.
Một vòng sáng đường kính vài dặm lơ lửng giữa không trung, Tự Hi cùng mấy đại yêu chiến đấu ở trong ánh sáng có thể thấy được đôi chút.
Nhìn thấy Tự Hi đại phát thần uy, đánh chết Cự Xỉ Linh Vương, đánh cho sáu cự yêu chật vật chạy trốn, chỉ có Lục Thiềm nương có lẽ bởi vì nàng là nữ tử, Tự Hi cũng chưa xuống tay nặng đối với nàng, Cơ Hạo không khỏi nở nụ cười.
“Đây là trợ thủ các ngươi mời tới? Côn Bằng, Cộng Công thị không ngại mất mặt sao?”
Côn Bằng thu hồi hai cây roi vuông trong tay, nhìn mấy cự yêu chật vật không chịu nổi kia trong ánh sáng, đột nhiên thấp giọng mắng một câu.
“Ngươi nói cái gì?” Cơ Hạo nghiêng tai, nhíu mày liếc xéo Côn Bằng một cái.
Côn Bằng thâm trầm nhìn Cơ Hạo, lạnh giọng nói: “Nghiêu Bá Cơ Hạo, ngươi có chí bảo hộ thân, lão tổ ta lười so đo với ngươi. Ngươi cứ ngồi trong Hà Lạc Đại Trận đi, ta cho ngươi tận mắt thấy, Tự Hi là bị tru sát như thế nào!”
Cửu Cung Tinh Đồ ở đỉnh đầu ánh sao bừng sáng, thân thể Côn Bằng bị ánh sao mông lung bao vây, lóe lên một cái từ trong đại trận biến mất. Vột vòng sáng kia lóe lên, Côn Bằng vẻ mặt hung ác nham hiểm xuất hiện ở chỗ cách Tự Hi không đến nghìn trượng.
“Các vị đạo hữu, biểu hiện của các ngươi hôm nay, rất có lỗi với ước định của chúng ta với các ngươi.” Côn Bằng nhét hai tay ở trong tay áo, toàn thân âm khí lượn lờ, âm trầm lớn tiếng quát: “Nếu là còn muốn từ chỗ chúng ta thu được lợi, các vị cũng phải thật sự góp sức chứ nhỉ?”
Một lão yêu thân hình mập mạp, tròn vo, trắng nõn nà như quả cầu thịt ôm cái đầu da tróc thịt bong, nghiến răng âm trầm nói: “Huyễn Thận đồng tử và Phỉ Liêm vương thật ra góp rất nhiều sức, nhưng khí tức của Huyễn Thận đồng tử hoàn toàn tan thành mây khói, hắn đã hoàn toàn ngã xuống... Muốn chúng ta thật sự bỏ sức bán mạng cho các ngươi, phải được cầm lợi ích trước đã!”
Lời còn chưa dứt, Tự Hi đánh một mõ ở trên thân lão yêu quả cầu thịt này, một đòn đáng sợ đánh cho thịt trắng toàn thân hắn vỡ nát, một mảng lớn máu thịt bắn tung tóe ra xa mấy trăm trượng. Lão yêu này đau đến mức khàn giọng rống giận, hai chân mềm nhũn nặng nề quỳ rạp xuống đất.
Nhưng những lão yêu này sinh mệnh lực rất ương ngạnh, mặc cho Tự Hi liên tục đánh đòn nặng, đánh cho bọn hắn máu thịt toàn thân bay tứ tung, mỗi người bọn hắn quỳ dưới đất khàn giọng đau đớn rống lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Côn Bằng, rất có loại cảm giác hung hãn quyết không thỏa hiệp, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Gương mặt Côn Bằng run rẩy một trận, hắn hướng Lục Thiềm nương đứng xa xa nhìn liếc qua: “Lục Thiềm nương, ngươi nói như thế nào?”
Lục Thiềm nương uốn éo vòng eo nhỏ, đột nhiên cười lên ‘hì hì’: “Này, lão con gián, khắc tinh kia của ngươi đã chết, còn giấu đầu giấu đuôi làm gì? Ngươi cũng thật xui xẻo, bị một tên điên như vậy cấm trụ nhiều năm như thế!”
Tiếng hít khí ‘Tê tê’ từ cực xa xa truyền đến, sau đó ‘Vù’ một tiếng, một con gián to bằng bàn tay vỗ cánh, kéo theo một đường màu đen cấp tốc xuyên qua. Con gián nho nhỏ lắc lư hai sợi râu dài trên đầu, thân thể hơi nhoáng lên một cái, Phỉ Liêm vương vừa nãy đã bị Cơ Hạo đánh chết ở trong một mảng yêu khí dần dần hiện lên.
Lắc đầu một chút, Phỉ Liêm vương mở ra cái miệng rộng cười lên ‘Xẹt xẹt’.
“Không sai, khí tức Huyễn Thận đồng tử quả thực đã tiêu tán... Vừa rồi trên thân tiểu tử này khẳng định có cổ quái, Huyễn Thận đồng tử là dễ đánh chết như vậy? Hắc, nếu hắn thật sự dễ giết như vậy, ta sớm mười vạn tám ngàn năm đã tự mình xuống tay xử lý hắn rồi.”
Trong Hà Lạc Đại Trận, Cơ Hạo kinh hãi động dung.
Phỉ Liêm Vương thế mà còn sống? Như vậy, Phỉ Liêm Vương vừa mới bị hắn dùng Bàn Cổ Chung chấn tan xương nát thịt là ai?
Lão yêu giống quả cầu thịt kia đã bị Tự Hi đánh cho hấp hối, máu thịt trắng noãn trên thân hắn không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại có một bộ khung xương đặc biệt nhỏ nằm trong vũng máu run rẩy.
Hắn há mồm, vạn phần dữ tợn cười: “Chẳng qua, Huyễn Thận đồng tử bị giết rồi, đối với lão Phỉ Liêm ngươi mà nói, tóm lại là chuyện tốt. Hắc hắc... Côn Bằng!”
Côn Bằng trầm mặt nhìn Phỉ Liêm Vương, hắn không quan tâm lão yêu quả cầu thịt, mà là hướng Phỉ Liêm Vương tức giận nói: “Huyễn Thận đồng tử, là trợ lực Cộng Công đại nhân coi trọng nhất! Các ngươi, thế mà lại bỏ mặc hắn... bỏ mặc hắn...”
Khôn khéo gian trá như Côn Bằng, hắn không thấy như vậy, tựa như Huyễn Thận đồng tử bị đám lão yêu này liên thủ bẫy?
Không phải nói Huyễn Thận đồng tử và Phỉ Liêm Vương là lão bằng hữu thân mật nhất sao? Vô số năm qua, Phỉ Liêm Vương đều là cận thân hộ vệ của Huyễn Thận đồng tử sao? Huyễn Thận đồng tử không có năng lực cận chiến, nhiều năm qua đều là dựa vào Phỉ Liêm Vương bên người bảo hộ mới sống sót đến nay?
“Đừng nhắc tới kẻ đó nữa!” Phỉ Liêm Vương lắc lắc đầu, mặt âm trầm nói: “Vì khiến tên kia tin tưởng ta thật sự đã chết, ta đã đem bản mạng trường đao của ta cũng mất vào rồi!”
Thở hổn hển ‘Vù vù’ một hơi, Phỉ Liêm Vương cười lạnh nói: “Chúng ta không phải Huyễn Thận đồng tử, Cộng Công thị nói ba hoa chích choè nữa, cũng đừng nghĩ chúng giống với lão điên kia, không hề giữ lại bán mạng cho các ngươi!”
Hướng Côn Bằng dang tay, Phỉ Liêm Vương lạnh lùng nói: “Muốn chúng ta thật sự bỏ sức tru sát Tự Hi, lợi ích đâu? Lợi ích đã đáp ứng chúng ta đâu? Chỉ nói suông, các ngươi có thể làm Huyễn Thận đồng tử hiện ra bản thể bán mạng cho các ngươi, ảo giác của thằng nhãi đó ngay cả thiên đạo luật lệnh cũng có thể giấu diếm được, nhưng chúng ta thì không được!”
Lục Thiềm nương khẽ cười nói: “Côn Bằng à, đừng nói chúng ta các huynh đệ tỷ muội này làm việc quá cay nghiệt, thật sự là... Mọi người sống đến bây giờ, không dễ dàng gì đâu. Các ngươi hứa hẹn nhiều lợi ích nữa, còn không bằng lấy chút ra trước để chúng ta nhìn thấy được, sờ thấy được chứ nhỉ?”
Tự Hi lại hung hăng nện một mõ ở trên lưng một cự yêu đầu rồng. Cự yêu này đầu như rồng, thân hình như sói, trên người dày đặc vảy rắn, thoạt nhìn quả nhiên tà dị. Cự yêu đầu rồng này mặc cho một mõ của Tự Hi đem nửa thân thể mình vụt nát, nhếch môi khàn giọng cười to.
“Không sai, không sai, tuy các ngươi hứa hẹn, có thể dùng Thiên Địa Đại Trận che chắn khí tức của chúng ta, để chúng ta không chịu lôi kiếp trừng phạt!”
Thở hổn hển ‘Vù vù’ một hơi, cự yêu đầu rồng lạnh lùng nói: “Nhưng, chúng ta vẫn muốn lợi ích thực tế kia! Chúng ta không phải Huyễn Thận đồng tử, ảo giác của hắn có thể khiến thiên đạo luật lệnh cũng không có cách nào làm gì hắn, hắn có thể che chắn thiên địa lôi kiếp, nhưng chúng ta không được... Đừng nghĩ chúng ta vô duyên vô cớ bán mạng cho các ngươi như vậy!”
Côn Bằng hít sâu một hơi, hắn nhìn nhìn mấy cự yêu ở đây, khàn giọng cả giận nói: “Mà thôi, Cự Xỉ Linh Vương, ngươi còn giả chết sao?”
Trong tay Côn Bằng xuất hiện một đám tử quang cao quý, thần thánh, khí tức dị thường cổ xưa, trong tử quang khí lành quấn quanh, chín luồng thần lục màu tím khảm vàng rõ ràng có thể thấy được.
“Đây là thần vị thần lục của thiên đình chiến bộ cửu đại thần vương, đem nó dung hợp với yêu hồn của các ngươi, các ngươi sẽ là thiên đình chính thần!” Côn Bằng nghiến răng cười lạnh nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi không chịu lôi kiếp quấy nhiếu nữa, có thể tự do tự tại dùng bản thể hành tẩu nhân gian... Các ngươi còn chờ cái gì?”
Côn Bằng nhìn nhìn chín luồng thần lục trong tay, có chút không nỡ đem một luồng ném ra.
Thân thể sáu cự yêu bên người Tự Hi đột nhiên sụp đổ, hóa thành các tia yêu khí tiêu tán.
Ngoài mấy chục vạn dặm, trong một mảng núi hoang, vài luồng yêu khí đáng sợ phóng lên cao. Yêu khí mãnh liệt như lửa bốc lên cao mấy ngàn vạn dặm, vài đạo yêu khí tập hợp với nhau, hóa thành một đám mây đen như mực hướng bốn phía khuếch tán ra, trong chớp mắt đem toàn bộ bầu trời đêm biến hết thành một mảng đen sì.
Lục Thiềm nương, Phỉ Liêm Vương cùng cất tiếng cười điên cuồng, thân thể bọn họ cũng ầm ầm sụp đổ, hóa thành các tia yêu khí theo gió tan đi.
Một vòng sáng đường kính vài dặm lơ lửng giữa không trung, Tự Hi cùng mấy đại yêu chiến đấu ở trong ánh sáng có thể thấy được đôi chút.
Nhìn thấy Tự Hi đại phát thần uy, đánh chết Cự Xỉ Linh Vương, đánh cho sáu cự yêu chật vật chạy trốn, chỉ có Lục Thiềm nương có lẽ bởi vì nàng là nữ tử, Tự Hi cũng chưa xuống tay nặng đối với nàng, Cơ Hạo không khỏi nở nụ cười.
“Đây là trợ thủ các ngươi mời tới? Côn Bằng, Cộng Công thị không ngại mất mặt sao?”
Côn Bằng thu hồi hai cây roi vuông trong tay, nhìn mấy cự yêu chật vật không chịu nổi kia trong ánh sáng, đột nhiên thấp giọng mắng một câu.
“Ngươi nói cái gì?” Cơ Hạo nghiêng tai, nhíu mày liếc xéo Côn Bằng một cái.
Côn Bằng thâm trầm nhìn Cơ Hạo, lạnh giọng nói: “Nghiêu Bá Cơ Hạo, ngươi có chí bảo hộ thân, lão tổ ta lười so đo với ngươi. Ngươi cứ ngồi trong Hà Lạc Đại Trận đi, ta cho ngươi tận mắt thấy, Tự Hi là bị tru sát như thế nào!”
Cửu Cung Tinh Đồ ở đỉnh đầu ánh sao bừng sáng, thân thể Côn Bằng bị ánh sao mông lung bao vây, lóe lên một cái từ trong đại trận biến mất. Vột vòng sáng kia lóe lên, Côn Bằng vẻ mặt hung ác nham hiểm xuất hiện ở chỗ cách Tự Hi không đến nghìn trượng.
“Các vị đạo hữu, biểu hiện của các ngươi hôm nay, rất có lỗi với ước định của chúng ta với các ngươi.” Côn Bằng nhét hai tay ở trong tay áo, toàn thân âm khí lượn lờ, âm trầm lớn tiếng quát: “Nếu là còn muốn từ chỗ chúng ta thu được lợi, các vị cũng phải thật sự góp sức chứ nhỉ?”
Một lão yêu thân hình mập mạp, tròn vo, trắng nõn nà như quả cầu thịt ôm cái đầu da tróc thịt bong, nghiến răng âm trầm nói: “Huyễn Thận đồng tử và Phỉ Liêm vương thật ra góp rất nhiều sức, nhưng khí tức của Huyễn Thận đồng tử hoàn toàn tan thành mây khói, hắn đã hoàn toàn ngã xuống... Muốn chúng ta thật sự bỏ sức bán mạng cho các ngươi, phải được cầm lợi ích trước đã!”
Lời còn chưa dứt, Tự Hi đánh một mõ ở trên thân lão yêu quả cầu thịt này, một đòn đáng sợ đánh cho thịt trắng toàn thân hắn vỡ nát, một mảng lớn máu thịt bắn tung tóe ra xa mấy trăm trượng. Lão yêu này đau đến mức khàn giọng rống giận, hai chân mềm nhũn nặng nề quỳ rạp xuống đất.
Nhưng những lão yêu này sinh mệnh lực rất ương ngạnh, mặc cho Tự Hi liên tục đánh đòn nặng, đánh cho bọn hắn máu thịt toàn thân bay tứ tung, mỗi người bọn hắn quỳ dưới đất khàn giọng đau đớn rống lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm Côn Bằng, rất có loại cảm giác hung hãn quyết không thỏa hiệp, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Gương mặt Côn Bằng run rẩy một trận, hắn hướng Lục Thiềm nương đứng xa xa nhìn liếc qua: “Lục Thiềm nương, ngươi nói như thế nào?”
Lục Thiềm nương uốn éo vòng eo nhỏ, đột nhiên cười lên ‘hì hì’: “Này, lão con gián, khắc tinh kia của ngươi đã chết, còn giấu đầu giấu đuôi làm gì? Ngươi cũng thật xui xẻo, bị một tên điên như vậy cấm trụ nhiều năm như thế!”
Tiếng hít khí ‘Tê tê’ từ cực xa xa truyền đến, sau đó ‘Vù’ một tiếng, một con gián to bằng bàn tay vỗ cánh, kéo theo một đường màu đen cấp tốc xuyên qua. Con gián nho nhỏ lắc lư hai sợi râu dài trên đầu, thân thể hơi nhoáng lên một cái, Phỉ Liêm vương vừa nãy đã bị Cơ Hạo đánh chết ở trong một mảng yêu khí dần dần hiện lên.
Lắc đầu một chút, Phỉ Liêm vương mở ra cái miệng rộng cười lên ‘Xẹt xẹt’.
“Không sai, khí tức Huyễn Thận đồng tử quả thực đã tiêu tán... Vừa rồi trên thân tiểu tử này khẳng định có cổ quái, Huyễn Thận đồng tử là dễ đánh chết như vậy? Hắc, nếu hắn thật sự dễ giết như vậy, ta sớm mười vạn tám ngàn năm đã tự mình xuống tay xử lý hắn rồi.”
Trong Hà Lạc Đại Trận, Cơ Hạo kinh hãi động dung.
Phỉ Liêm Vương thế mà còn sống? Như vậy, Phỉ Liêm Vương vừa mới bị hắn dùng Bàn Cổ Chung chấn tan xương nát thịt là ai?
Lão yêu giống quả cầu thịt kia đã bị Tự Hi đánh cho hấp hối, máu thịt trắng noãn trên thân hắn không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại có một bộ khung xương đặc biệt nhỏ nằm trong vũng máu run rẩy.
Hắn há mồm, vạn phần dữ tợn cười: “Chẳng qua, Huyễn Thận đồng tử bị giết rồi, đối với lão Phỉ Liêm ngươi mà nói, tóm lại là chuyện tốt. Hắc hắc... Côn Bằng!”
Côn Bằng trầm mặt nhìn Phỉ Liêm Vương, hắn không quan tâm lão yêu quả cầu thịt, mà là hướng Phỉ Liêm Vương tức giận nói: “Huyễn Thận đồng tử, là trợ lực Cộng Công đại nhân coi trọng nhất! Các ngươi, thế mà lại bỏ mặc hắn... bỏ mặc hắn...”
Khôn khéo gian trá như Côn Bằng, hắn không thấy như vậy, tựa như Huyễn Thận đồng tử bị đám lão yêu này liên thủ bẫy?
Không phải nói Huyễn Thận đồng tử và Phỉ Liêm Vương là lão bằng hữu thân mật nhất sao? Vô số năm qua, Phỉ Liêm Vương đều là cận thân hộ vệ của Huyễn Thận đồng tử sao? Huyễn Thận đồng tử không có năng lực cận chiến, nhiều năm qua đều là dựa vào Phỉ Liêm Vương bên người bảo hộ mới sống sót đến nay?
“Đừng nhắc tới kẻ đó nữa!” Phỉ Liêm Vương lắc lắc đầu, mặt âm trầm nói: “Vì khiến tên kia tin tưởng ta thật sự đã chết, ta đã đem bản mạng trường đao của ta cũng mất vào rồi!”
Thở hổn hển ‘Vù vù’ một hơi, Phỉ Liêm Vương cười lạnh nói: “Chúng ta không phải Huyễn Thận đồng tử, Cộng Công thị nói ba hoa chích choè nữa, cũng đừng nghĩ chúng giống với lão điên kia, không hề giữ lại bán mạng cho các ngươi!”
Hướng Côn Bằng dang tay, Phỉ Liêm Vương lạnh lùng nói: “Muốn chúng ta thật sự bỏ sức tru sát Tự Hi, lợi ích đâu? Lợi ích đã đáp ứng chúng ta đâu? Chỉ nói suông, các ngươi có thể làm Huyễn Thận đồng tử hiện ra bản thể bán mạng cho các ngươi, ảo giác của thằng nhãi đó ngay cả thiên đạo luật lệnh cũng có thể giấu diếm được, nhưng chúng ta thì không được!”
Lục Thiềm nương khẽ cười nói: “Côn Bằng à, đừng nói chúng ta các huynh đệ tỷ muội này làm việc quá cay nghiệt, thật sự là... Mọi người sống đến bây giờ, không dễ dàng gì đâu. Các ngươi hứa hẹn nhiều lợi ích nữa, còn không bằng lấy chút ra trước để chúng ta nhìn thấy được, sờ thấy được chứ nhỉ?”
Tự Hi lại hung hăng nện một mõ ở trên lưng một cự yêu đầu rồng. Cự yêu này đầu như rồng, thân hình như sói, trên người dày đặc vảy rắn, thoạt nhìn quả nhiên tà dị. Cự yêu đầu rồng này mặc cho một mõ của Tự Hi đem nửa thân thể mình vụt nát, nhếch môi khàn giọng cười to.
“Không sai, không sai, tuy các ngươi hứa hẹn, có thể dùng Thiên Địa Đại Trận che chắn khí tức của chúng ta, để chúng ta không chịu lôi kiếp trừng phạt!”
Thở hổn hển ‘Vù vù’ một hơi, cự yêu đầu rồng lạnh lùng nói: “Nhưng, chúng ta vẫn muốn lợi ích thực tế kia! Chúng ta không phải Huyễn Thận đồng tử, ảo giác của hắn có thể khiến thiên đạo luật lệnh cũng không có cách nào làm gì hắn, hắn có thể che chắn thiên địa lôi kiếp, nhưng chúng ta không được... Đừng nghĩ chúng ta vô duyên vô cớ bán mạng cho các ngươi như vậy!”
Côn Bằng hít sâu một hơi, hắn nhìn nhìn mấy cự yêu ở đây, khàn giọng cả giận nói: “Mà thôi, Cự Xỉ Linh Vương, ngươi còn giả chết sao?”
Trong tay Côn Bằng xuất hiện một đám tử quang cao quý, thần thánh, khí tức dị thường cổ xưa, trong tử quang khí lành quấn quanh, chín luồng thần lục màu tím khảm vàng rõ ràng có thể thấy được.
“Đây là thần vị thần lục của thiên đình chiến bộ cửu đại thần vương, đem nó dung hợp với yêu hồn của các ngươi, các ngươi sẽ là thiên đình chính thần!” Côn Bằng nghiến răng cười lạnh nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi không chịu lôi kiếp quấy nhiếu nữa, có thể tự do tự tại dùng bản thể hành tẩu nhân gian... Các ngươi còn chờ cái gì?”
Côn Bằng nhìn nhìn chín luồng thần lục trong tay, có chút không nỡ đem một luồng ném ra.
Thân thể sáu cự yêu bên người Tự Hi đột nhiên sụp đổ, hóa thành các tia yêu khí tiêu tán.
Ngoài mấy chục vạn dặm, trong một mảng núi hoang, vài luồng yêu khí đáng sợ phóng lên cao. Yêu khí mãnh liệt như lửa bốc lên cao mấy ngàn vạn dặm, vài đạo yêu khí tập hợp với nhau, hóa thành một đám mây đen như mực hướng bốn phía khuếch tán ra, trong chớp mắt đem toàn bộ bầu trời đêm biến hết thành một mảng đen sì.
Lục Thiềm nương, Phỉ Liêm Vương cùng cất tiếng cười điên cuồng, thân thể bọn họ cũng ầm ầm sụp đổ, hóa thành các tia yêu khí theo gió tan đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.