Vu Thần Kỷ

Chương 1725: Ngoài lề chiến tranh

Huyết Hồng

03/07/2019

Trên pháo đài bay, Ngu Hoặc phân thân như có chút đăm chiêu nhìn về phía thiên đình: “Minh Ma... Một vị trượng hào... Nhưng xem thực lực của hắn, so với mấy vị xếp hạng khá thấp nọ của miện hào thánh tôn còn mạnh hơn rất nhiều. Thật sự biết ẩn nhẫn đấy! Tìm một cơ hội như vậy, mưu toan một lần vượt qua hai giai vị, trở thành miện hào thánh tôn sao?”

Cười một tiếng cổ quái, Ngu Hoặc phất phất tay, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nhưng, thật sự là cơ hội tốt, ở trong lịch trình chinh phục của Bàn Ngu thế giới chúng ta, chưa bao giờ có tổn thất thảm thiết như thế. Nếu hắn có thể ở lúc này chém giết mấy thủ lãnh cao cấp của kẻ địch, như vậy phần vinh quang này, đủ để khiến hắn trở thành miện hào thánh tôn.”

Thanh âm Ngu Hoặc tuy rất nhỏ, nhưng rất nhiều quý tộc Ngu tộc bên cạnh hắn đều nghe được lời hắn nói.

Một lão nhân Ngu tộc tóc trắng xoá, chòm râu hầu như có thể kéo dài tới trên mặt đất trầm mặt hừ hừ một tiếng. Hắn khinh miệt nhìn lướt qua Ngu Hoặc phân thân, lạnh nhạt nói: “Da Ma Thiên... Căn cứ chúng ta hiểu biết, ngươi tuy là con trai Huyết Miện thánh tôn, nhưng mẫu tộc ngươi huyết mạch thấp hèn, cho nên ngươi ít tri thức, đây là việc có thể lý giải.”

Cười lạnh vài tiếng, lão nhân Ngu tộc trong mỗi sợi lông tóc toàn thân đều lộ ra phong độ người trí thức nồng đậm này hơi ngẩng đầu lên, ngạo nghễ nói: “Thảm bại tương tự trước mắt, ở trong lịch sử Ngu tộc chúng ta còn có rất nhiều lần. Không nói chuyện quá xa xưa, ngay một ngàn ba trăm vạn năm trước, Bàn Loa thế giới, ở trên Đại Mộng hoang nguyên, quân đội riêng của gia tộc lệ thuộc trực tiếp ba vị miện hào thánh tôn liên thủ, bị dân bản xứ lợi dụng địa lợi chiến một trận hủy diệt.”

“Chín trăm bảy mươi vạn năm trước, Bàn Oa thế giới, ở Hắc Minh Lưu Sa, quân đội riêng của gia tộc lệ thuộc trực tiếp bảy vị tỳ hào thánh tôn, cũng bị dân bản xứ lợi dụng ưu thế địa lợi, ngắn ngủn ba canh giờ bị Hắc Minh Lưu Sa cắn nuốt chính binh, phó binh và nô binh cộng lại tám mươi tỷ người!”

“Còn có năm trăm bốn mươi ba vạn năm trước, ở...”

‘Phập’ một tiếng, một thanh kiếm dùng để đâm tinh xảo đẹp đẽ của Ngu tộc từ sau lưng lão nhân đầu bạc đâm vào, từ ngực hắn đâm ra. Một thanh niên Ngu tộc cầm kiếm khẽ xoay cổ tay, đem trái tim lão nhân đầu bạc vặn nát, một dòng điện màu đen theo thanh kiếm dùng để đâm đánh vào thân thể lão nhân, đem linh hồn hắn nháy mắt đánh tan thành mây khói.

“Việc không ghi lại ở trên điển tịch tộc ta, thì chưa bao giờ xảy ra, đây là quy định thần thánh nhất chí cao pháp điển Ngu tộc ta.” Thanh niên Ngu tộc ngang nhiên ra tay rút trường kiếm, lui lại mấy bước, lui đến phía sau một vị miện hào thánh tôn, miện hào thánh tôn đó chậm rãi nói: “Cho nên, ta vẫn luôn cường điệu, phải ước thúc tốt tộc nhân các tộc, nhất là lũ mọt sách Diễn Nguyệt nhất mạch.”

Miện hào thánh tôn thản nhiên nói: “Có một số truyền thuyết đồn nhảm, chưa từng xảy ra, lại bị bọn mọt sách đó coi là sự thật từng xảy ra, lén lút ghi lại ở trong cái gọi là hồ sơ bí mật của bọn họ, thỉnh thoảng các bí mật này truyền lưu ra ngoài, liền dẫn lên quá nhiều tộc nhân xao động cùng bất an, loại chuyện này, chúng ta phải nghiêm khắc ngăn chặn.”

Một trượng hào thánh tôn cười gật gật đầu: “Cho nên, đối với những kẻ nói hươu nói vượn đó, phải trừng phạt nghiêm thêm, mặc kệ hắn là người nào, thân phận cao bao nhiêu, địa vị đặc thù bao nhiêu... Bất luận kẻ nào nói ra lời không nên nói, hắn phải bị trừng phạt.”

Ngu Hoặc phân thân cười. Hắn nhìn các thánh tôn mặt xám mày tro, còn chưa từ trong oanh kích khủng bố vừa rồi khôi phục lại cười nói: “Cho nên, Bàn Cổ thế giới hôm nay một trận chiến này, là Minh Ma thánh tôn anh dũng thiện chiến hướng bọn dân bản xứ vô năng phát động khiêu chiến thần thánh nhất... Trước đó...”

Toàn bộ thánh tôn Ngu tộc đồng thời nở nụ cười: “Ở trước đó, cái gì cũng chưa từng xảy ra!”

Mấy tinh quái nô lệ thật cẩn thận đi lên, đem thi thể lão nhân Diễn Nguyệt nhất mạch bị giết kéo xuống. Mấy con chiến thú hung mãnh mở cái mồm rộng, điên cuồng cào xé một trận, đại hiền giả Diễn Nguyệt nhất mạch ‘cả gan làm loạn’, ở sai thời gian, sai địa điểm, trước mặt sai một đám người, nói ra một đoạn lời sai lầm này, cứ thế tan thành mây khói.



Như các sự tình hắn vừa rồi nói, Diễn Nguyệt nhất mạch đại hiền giả này chưa bao giờ sinh ra, chưa bao giờ tồn tại, tất cả tư liệu về hắn, sẽ bị lực lượng thần bí nào đó nhanh chóng lau đi, tất cả dấu vết hắn từng tồn tại đều sẽ nhanh chóng biến mất, không cần tới bao lâu, sẽ không có bất cứ một quý tộc Ngu tộc nào nhớ được hắn, nghĩ tới hắn, nhắc tới hắn.

“Chẳng qua, nếu Lâu Trượng thánh tôn có thể thắng lợi, như vậy trong lần chiến tranh chinh phục này, hắn nên thu hoạch vinh quang đủ để xứng với thắng lợi của hắn.” Ngu Hoặc phân thân nhẹ nhàng cười: “Dù sao, đây chính là thắng lợi dị thường huy hoàng.”

Một đám thánh tôn Ngu tộc nhìn nhau một cái, bọn họ đều gật đầu, tiếp nhận đề nghị của Ngu Hoặc phân thân.

Tuy Ngu Hoặc phân thân xâm chiếm là thân thể Da Ma Thiên, hiện tại hắn là lấy thân phận Da Ma Thiên mở miệng, theo các thánh tôn này thấy, Da Ma Thiên bé nhỏ không đáng kể, không đáng nhắc tới, nhưng dựa theo các loại pháp điển khó hiểu, quanh co lòng vòng, dối trá hoang đường, buồn cười của Ngu tộc, cho dù là các thánh tôn này, cũng không thể nào bỏ qua bất cứ ý kiến gì của ‘Da Ma Thiên’.

Dù sao Da Ma Thiên là đại biểu các gia tộc Ngu tộc kia, là bọn hắn phát hiện Bàn Cổ thế giới, xâm nhập Bàn Cổ thế giới, bọn hắn có được một số quyền lực ẩn hình nào đó được quy tắc ngầm của Ngu tộc tán thành.

Ánh mặt trời chiếu khắp đại địa, Cơ Hạo lấy ánh mặt trời làm cơ sở ngầm, thưởng thức một màn bi hài kịch hoang đường vô sỉ phía dưới. Hắn tiến lên một bước, hướng Minh Ma thánh tôn cười nói: “Các ngươi biết Huyết Miện đã chết? Cho nên, có vị trí để trống để lại cho các ngươi?”

Minh Ma nheo mắt, có chút kinh nghi bất định nhìn Cơ Hạo: “Ngươi cũng biết Huyết Miện đã ngã xuống sao?”

Cơ Hạo cười gật gật đầu: “Nhưng ta cho rằng, ngươi hiện tại không nên mạo hiểm đến khiêu chiến chúng ta... Ta đề nghị, ngươi hiện tại đi triệu tập tướng sĩ dưới trướng ngươi, tổ chức một mũi quân đội càng cường đại hơn.”

Khinh miệt nhìn lướt qua Minh Ma, Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Giết chết chiến sĩ của các ngươi, chúng ta sẽ thu hoạch lượng lớn công đức. Công đức là thứ tốt, cho nên, ngươi không nên chết ở chỗ này, ngươi nên trở về triệu tập thêm một ít người đi chịu chết, tặng càng nhiều công đức hơn cho chúng ta... Đây mới là việc ngươi nên làm!”

Lời Cơ Hạo nói quả thực không để toàn bộ dị tộc toàn bộ Bàn Ngu thế giới vào mắt, hắn căn bản đem các quý tộc Ngu tộc Bàn Ngu thế giới coi là thịt heo đưa tới tận cửa. Minh Ma thẹn quá hóa giận rít gào một tiếng, Lâu Trượng trong tay đột nhiên cháy lên lửa lớn màu xám, hắn vung Lâu Trượng hung hăng hướng Cơ Hạo đánh xuống.

Cơ Hạo tùy tay đánh một quyền ở trên Lâu Trượng, Minh Ma chợt biến đổi sắc, một lực lượng khổng lồ chấn động khiến hắn liên tục lui về phía sau, Lâu Trượng trong tay hắn cũng thiếu chút nữa bị Cơ Hạo một quyền đánh bay. Hắn kinh hãi nhìn Cơ Hạo, quát: “Khí lực lớn lắm!”

Cười hướng Minh Ma áp sát hai bước, Cơ Hạo đè thấp thanh âm cười hỏi: “Ta rất tò mò, Ngu tộc các ngươi có phải đem toàn bộ thất bại của các ngươi ở trong viễn chinh lau hết đi hay không? Hắc, vừa rồi chúng ta tiêu diệt của các ngươi bao nhiêu chiến sĩ? Tựa như các ngươi cũng không đau lòng? Các ngươi tựa như từng có tổn thất càng thêm thê thảm nặng nề? Ta rất cảm thấy hứng thú đối với những việc này, có thể nói cho ta nghe một chút không?”

Sắc mặt Minh Ma trở nên rất khó coi, hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, trong Lâu Trượng nhất thời có vô số bóng người màu xám bay vút ra, mang theo tiếng rít bén nhọn hướng Cơ Hạo ùa tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vu Thần Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook