Vu Thần Kỷ

Chương 152: Nhân thuế 

Huyết Hồng

03/07/2019

Mười tám con thuyền kim loại, trên mỗi con thuyền đều có năm sáu chiến sĩ Già tộc đắc ý vẫy vẫy cánh tay đi ra. 

Bọn họ mặc giáp trụ kiểu cách như nhau, sử dụng binh khí quy cách tạo hình hoàn toàn giống nhau, trên giáp ngực khắc hoa văn như nhau. Rất hiển nhiên, bọn họ là một cánh quân chính quy kết cấu nghiêm ngặt. 

‘Lạc lăng lăng lăng lăng’ một chuỗi tiếng kim loại va chạm vang lên, trên đầu thuyền của thuyền kim loại trượt ra một cánh cửa, từ trong đó vươn ra từng đoạn từng đoạn một cái thang treo rộng cả trượng. Cầu thang treo kim loại mỏng như cánh ve nhanh chóng vươn tới, hai cái móng vuốt kim loại trước cầu thang treo gắt gao bám ở trên tường thành của thương đội. 

Từng đội phó binh tinh nhuệ mặc giáp kim loại nửa người, sau lưng đeo khiên tròn, bên hông đeo kiếm theo cầu thang treo đi ra, rất nhanh đã bước lên thành trì. Bọn họ thuần thục chiếm cứ các nơi tháp canh, tháp tên của thành trì, đem tất cả nơi yếu hại đều khống chế lại. 

Đám người Quy lão tam sắc mặt rất khó coi, nhưng bọn họ vẫn kính cẩn gọi hộ vệ thương đội, đem các nơi yếu địa của thành trì nhường ra. 

Cơ Hạo khoanh hai tay ở trước ngực, lạnh lùng đánh giá những phó binh kia. 

Chiến sĩ phó binh da đen. Lúc Cơ Hạo dây dưa với Huyết Nha đoàn, giết cũng không ít. Phó binh Huyết Nha đoàn, chỉ là vật hi sinh thuần túy, là tiêu hao phẩm, tinh khí thần của bọn hắn đều có chút suy sút. 

Nhưng các phó binh chiến sĩ trước mắt, trang của bọn họ bị so với Huyết Nha đoàn hoàn mỹ hơn một mảng lớn không đề cập tới, tinh thần bọn họ càng thêm no đủ, thân hình càng thêm mạnh mẽ khôi ngô, khí tức trên người cũng càng thêm mãnh liệt. 

Đây là một mũi tinh binh thật sự có thể đánh trận tác chiến, mà không chỉ là binh sĩ làm chân chạy nô bộc. 

Thần niệm Cơ Hạo nhanh chóng quét qua những phó binh này, không khỏi nhíu mày. Những phó binh này thuần một sắc đều là thực lực khoảng Vu Nhân cảnh tầng mười, mười quan quân đội trưởng trở lên, thế mà là tu vi Tiểu Vu cảnh. Mà các tướng lĩnh cấp thấp đội trưởng trăm người, lại đều có được lực lượng cấp Đại Vu. 

“Đội ngũ rất mạnh.” Cơ Hạo híp mắt lẩm bẩm: “Mười người một Tiểu Vu, trăm người một Đại Vu… Kim Ô quân Kim Ô bộ chúng ta vừa xây dựng, cũng chưa cường hãn đến loại trình độ này.” 

Không biết khi nào, Tự Văn Mệnh đã đến bên người Cơ Hạo. 



Tự Văn Mệnh nhìn lướt qua huy chương trên giáp ngực các chiến sĩ Già tộc kia, thản nhiên nói: “Kháng Nguyệt quân đoàn, tự nhiên là tinh nhuệ. Xem huy chương bọn hắn, tháp cao và con mắt dựng thẳng đỉnh tháp là màu bạc trắng, hoa văn trên tháp cao là hoa văn đao kiếm. Bọn họ là con dân Kháng Nguyệt. Mỗi người đều là chiến sĩ đỉnh cấp nhất, bọn họ có được bản năng chiến đấu cường đại nhất trong Già tộc.” 

Cơ Hạo cẩn thận nhìn hướng tới huy chương trên giáp ngực các chiến sĩ đó. 

Tháp cao, con mắt dựng thẳng đỉnh tháp, huy chương này Cơ Hạo đã sớm quen thuộc. Nhưng Tự Văn Mệnh nhắc, mới khiến hắn chú ý tới khác biệt của huy chương nho nhỏ này. Huy chương trên người các chiến sĩ trước mắt quả thật là màu bạc trắng, tượng trưng cho màu sắc thường thấy nhất kim loại đúc đao kiếm dùng. Hơn nữa bên cạnh tháp cao của bọn họ, quả thật là dùng hoa văn đao kiếm cực kỳ nhỏ trang trí. 

Mà Đế La từng làm khó Cơ Hạo, Cơ Hạo nhớ mang máng, huy chương trên người hắn là màu máu, trên bộ dáng đại khái không có gì khác biệt với huy chương màu bạc trắng trước mắt, nhưng trên chi tiết còn kém rất nhiều. 

“Đến Bồ Phản, các ngươi liền có thể biết, những huy chương này đại biểu có ý tứ gì.” 

Một đội phó binh cất bước chân chỉnh tề đi tới, Tự Văn Mệnh ép thanh âm rất thấp rất thấp: “Kháng Nguyệt chiến sĩ, đừng triền đấu với bọn họ, bọn họ ý thức chiến đấu, kỹ xảo chiến đấu cường đại hơn xa so với chiến sĩ cùng giai mấy lần. Đối với Kháng Nguyệt chiến sĩ, cho dù là đánh lén, một đòn giết chết là được. Triền đấu mà nói chịu thiệt chỉ có thể là ngươi.” 

Cơ Hạo nheo nheo mắt, bĩu môi. 

Ý thức chiến đấu cùng kỹ xảo chiến đấu? Hắn từng chính diện đối kháng với chiến sĩ Già tộc, những chiến sĩ Già tộc đó chiến kỹ quả thực rất cường hãn, nhưng muốn nói bọn hắn ý thức chiến đấu cùng kỹ xảo chiến đấu có thể vượt qua mình? Cơ Hạo thật sự không tin. 

Tự Văn Mệnh nhìn bộ dáng chẳng hề để ý của Cơ Hạo, không khỏi cười lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Cơ Hạo, không nói gì nữa. Cơ Hạo trẻ tuổi khí thịnh, làm Tự Văn Mệnh tựa như thấy được bộ dáng mình vừa mới xuất đạo, bộc lộ sắc bén tương tự, đối với bất luận kẻ nào cũng không phục tương tự. 

Tiếng ‘Oành đùng đùng’ vang lên, cánh cửa lớn kim loại đi thông thành tầng dưới mở ra. Phó binh chiến sĩ vênh váo bước xuống. Quy lão tam bọn cao tầng thương đội nhìn nhau một cái, có hơn nửa số người vội vàng đi xuống theo, sợ bọn người kia ở trong kho hàng làm bậy, tổn thất của thương đội sẽ rất lớn. 

Đợi phó binh chiến sĩ đem toàn bộ thành trì đều khống chế, các chiến sĩ Già tộc đứng ở trên thuyền kim loại đồng thời cười to, nhẹ nhàng nhảy, từ trên thuyền nhảy tới trên thành trì. Bọn hắn đắc ý lắc lư thân thể, ở trên tường thành đi dạo đông dạo tây, nhìn quanh sinh uy, nghiễm nhiên đem thành trì thương đội coi là địa bàn nhà mình. 

Đột nhiên, một chiến sĩ Già tộc đi tới bên người một hộ vệ của thương đội, không nói hai lời một tay đem một chuỗi bùa hộ mệnh răng thú tinh mỹ treo trên cổ hắn giật xuống. Bùa hộ mệnh răng thú phun ra mảng lớn ánh lửa, phát ra tiếng sấm rền trầm thấp. 

Chiến sĩ Già tộc cầm lấy chuỗi bùa hộ mệnh này đánh giá cẩn thận một phen, hài lòng gật gật đầu: “Thứ tốt, bảo bối tốt có thể phòng bị linh hồn công kích. Ừm, là của ta!” 



Hộ vệ thương đội bị cướp đi bùa hộ mệnh sắc mặt xanh đỏ bất định một trận, cuối cùng hắn cúi đầu, cố nén cơn giận này. 

Chiến sĩ Già tộc dương dương đắc ý đem chuỗi bùa hộ mệnh mang theo phong vị Nam Hoang nồng đậm này treo ở trên cổ tay, cười ha ha hướng đồng bạn xung quanh bắt đầu khoe: “Ha ha ha, xem cái tay nghề này, mài thật sự tinh xảo, nhắm chừng là tình – nhân của tiểu tử này tặng?” 

Các chiến sĩ Già tộc đều cười, mỗi người cười đến quên cả trời đất. 

Cơ Hạo mặt âm trầm nhìn chiến sĩ Già tộc kia, chuỗi bùa hộ mệnh này tạo hình độc đáo, bên trên còn dùng một loại cỏ nước màu hồng phác họa ra đồ án kỳ dị. Cơ Hạo nhận ra, đây là tín vật nữ tử Nam Hoang cho tình – nhân, bên trên mang theo chúc phúc si tình nhất của nữ vu tế Nam Hoang đối với người trong lòng. 

Hộ vệ này của Quy Linh thương đội, hiển nhiên ở Nam Hoang đã có một người yêu. Nhưng chiến sĩ Già tộc này, lại đem bùa hộ mệnh của hắn đoạt đi. 

Cơ Hạo lập tức đứng dậy, nhưng một bàn tay Tự Văn Mệnh đặt trên vai hắn, nhẹ nhàng lắc lắc đầu. 

Chiến sĩ Già tộc xung quanh khinh miệt nhìn thoáng qua Cơ Hạo, mấy chiến sĩ thân hình cao lớn nhất trầm thấp cười nhạo: “Một thằng ranh, hắc hắc, một đầu ngón tay của ta có thể chọc nổ đầu nó!” 

Trong thành trì đột nhiên truyền đến tiếng hô to của một phó binh chiến sĩ: “Đại nhân, nơi này có tiểu nha đầu xinh xắn! Tướng quân mấy ngày nay, không phải…” 

Mấy chiến sĩ Già tộc đồng thời kêu to lên: “Nữ nhân? Nữ nhân xinh xắn? Bắt đến xem! Ừm, thuế khoản lần này, phải cộng thêm nữ nhân này!” 

Sắc mặt Tự Văn Mệnh và Cơ Hạo đồng thời hơi đổi, ngay sau đó toàn bộ thành trì đều run nhè nhẹ một phen, chợt nghe một tiếng rú thảm, mười mấy cái bóng người từ trong thành bay ra, trong đó có mấy người thân thể vặn vẹo quái dị, đã bị bạo lực đập thành bánh thịt. 

Tiếng gầm gừ phẫn nộ của Man Man truyền tới: “A mỗ nói, không cho phép nam nhân động tay động chân với Man Man! Các ngươi đều muốn chết sao?” 

Nổ vang ‘Thùng thùng’ vài tiếng, một tòa tháp canh trong thành ầm ầm sụp xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vu Thần Kỷ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook