Chương 1005: Nhất kiên đam chi
Huyết Hồng
03/07/2019
Một kiếm, Nghệ Thiên vừa mới leo lên vị trí thái tử Thập Nhật quốc đã ngã xuống.
Hai mảnh thi thể còn chưa rơi xuống đến đất, Thái Cực Thần Phong dẫn động thiên địa linh khí, một đạo lôi quang màu xanh từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ vào trên xác Nghệ Thiên. Điện quang chói mắt hiện lên, một mảng lớn tro bụi theo gió phiêu tán, Nghệ Thiên cứ thế biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
‘Hô ~’ !
Trên mười vạn Đông Di tiễn thủ Nghệ Thiên mang đến đồng thời ngửa mặt lên trời rít gào, hơn trăm Vu Đế, mấy ngàn Vu Vương, mười vạn Đại Vu đồng thời toàn lực gào rống, khí tức của bọn họ nhấc lên một cơn lốc thảm thiết, thổi mây trôi trên trời cao cũng điêu linh từng mảng.
Một ngọn núi lơ lửng đang bị gió lớn thổi qua hành cung Đồ Sơn thị, bị tiếng rống của các Đông Di tiễn thủ đồng loạt phát ra chấn động, ngọn núi lơ lửng phạm vi mấy chục dặm, cao bảy tám dặm ‘Oành’ một cái nổ thành phấn.
Những con chim to hình thể thật lớn màu trắng lấy hàng vạn để tính từ trên ngọn núi lơ lửng sụp đổ bay lên, bọn nó hoảng sợ thét chói tai, vỗ cánh muốn thoát đi. Nhưng mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ đồng thời rống giận, vô số đạo tiễn ý đáng sợ từ đỉnh đầu bọn họ vọt lên, thân thể mấy vạn con chim to cứng đờ, đồng thời nổ thành sương mù máu đầy trời.
Vô số lông chim màu trắng trộn lẫn sương mù máu bay lả tả từ bầu trời xuống, trong một mảng đỏ cùng trắng mỹ lệ đó, chỉ có một mình Cơ Hạo chân đạp mây xanh, cầm Thái Cực Thần Phong lơ lửng trên không.
“Oa!” Man Man mở to mắt nhìn, vạn phần say mê nhìn Cơ Hạo: “So với a cha còn uy phong hơn.”
Thiếu Ti hơi hé miệng cười, nàng không nói một lời giơ ngón tay, nhẹ nhàng bắt thủ ấn. Lực lượng kỳ dị từ chỗ tồn tại nào đó không lường được phía sau nàng phát ra, thân thể mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ đồng thời mơ hồ một chút, đỉnh đầu bọn họ mơ hồ có các tia khí tức xám trắng không ngừng bay ra, hội tụ thành một con sông màu xám mắt thường miễn cưỡng có thể thấy được dung nhập thân thể Cơ Hạo.
Khí vận của mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ bị suy yếu đến hầu như bằng không, toàn bộ khí vận của bọn họ ở dưới vu pháp đáng sợ của Thiếu Ti điều động rót vào trong cơ thể Cơ Hạo. Một mình Cơ Hạo dung hợp khí vận của mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ, trong đôi mắt hắn chợt có một luồng thần quang chợt lóe.
Cơ Hạo đột nhiên cảm thấy, tư duy của hắn trở nên sâu sắc hơn trước gấp trăm lần, tinh lực của hắn trở nên cực kỳ dư thừa, mỗi một tế bào toàn thân đều tràn ngập sức sống. Hắn như đột nhiên có liên hệ càng thêm chặt chẽ với một phương thiên địa này, thiên địa đạo vận thấp giọng ngâm xướng ngay tại bên người hắn, hướng hắn kể ra bí mật tầng sâu nhất của Bàn Cổ thế giới.
“Nghệ Thiên đền tội, các ngươi còn muốn làm gì?”
Một tay giơ lên Thái Cực Thần Phong, Thái Cực Thần Phong trong vắt như sóng nước, lại thỉnh thoảng hiện lên các mảng kỳ quang hai màu đen trắng nhẹ nhàng chấn động, mũi kiếm như hòa hợp một thể với hư không xung quanh, kiếm thể trở nên mông mông lung lung nhìn không chân thật.
Mấy chục tên Đông Di Vu Đế đồng loạt lao ra, bọn họ cũng không nói gì, chỉ khàn cả giọng, dùng thanh âm lớn nhất rên rỉ một tiếng, sau đó đồng thời chỉ về phía Cơ Hạo. Mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ đồng thời kéo trường cung, vô số mũi tên đồng thời tập trung thân thể Cơ Hạo.
“Giết Nghệ Thiên thái tử của ta, Thập Nhật quốc và ngươi không chết không thôi!”
Một gã Đông Di Vu Đế tuổi già, sức yếu ngửa mặt lên trời rít: “Nghiêu Bá Cơ Hạo, từ hôm nay trở đi, ngươi là tử địch của Thập Nhật quốc ta!”
Sau khi hướng Cơ Hạo phát ra uy hiếp, Đông Di Vu Đế lớn tuổi này lại xoay người, hướng Đế Thuấn, Tự Hi, Đồ Sơn lão nhân, Tự Văn Mệnh chỉ chỉ, ngang nhiên phát ra uy hiếp: “Cho dù là Nhân Hoàng, các ngươi cũng không thể giết Nghệ Thiên thái tử của Thập Nhật quốc ta! Đế Thuấn, ngươi nhìn thái tử Đông Di ta ở trước mặt ngươi bị người ta giết chết, ngươi căn bản không xứng với địa vị Nhân Hoàng!”
Đế Thuấn vẻ mặt âm u nhìn các Đông Di tiễn thủ.
Ngang ngược, không kiêng nể gì, các chiến sĩ tinh nhuệ đến từ Đông Hoang, bọn họ đã hoàn toàn không đem Đế Thuấn để vào mắt. Hoặc là nói, bọn họ đã hoàn toàn không đem quyền uy Nhân Hoàng, không đem liên minh bộ lạc nhân tộc để vào mắt.
Bọn họ muốn làm gì?
Thoát khỏi liên minh bộ lạc nhân tộc, tự thành một thể sao?
Hoặc là nói, bọn họ còn có tính toán sâu xa hơn nữa?
Nghệ Thiên theo đuổi đối với Đồ Sơn nữ, thật là bởi vì hắn quá mê luyến nàng sao? Thập Nhật quốc hao phí vô số tinh lực và tài nguyên, bồi dưỡng ra Nghệ Thiên đích hệ truyền nhân như vậy, người như vậy, sẽ vì duyên vài lần gặp gỡ liền si mê không thôi đối với một nữ nhân, thậm chí có thể vì nàng trực tiếp mạo phạm Nhân Hoàng?
“Tài nguyên, vô số tài phú, vô số giáp trụ cùng binh khí của Đồ Sơn thị!” Trong lòng Đế Thuấn biết rõ việc này, nhưng hắn không thể nói ra.
Bất cứ một người nào cũng có thể nói ra lời này trong lòng Đế Thuấn, chỉ có Đế Thuấn không thể nói.
Tự Hi, Tự Văn Mệnh đồng thời nhìn Đế Thuấn một cái, tâm tình đều dị thường nặng nề.
Lũ lụt chưa hoàn toàn giải quyết, chỉ là dùng Tức Nhưỡng cùng Vạn Long Phong Thủy Đại Trận tạm thời chặn thủy tai, các bộ tộc cường đại của Đông Di đã không kiềm chế được dã tâm của bọn họ sao? Đông Di như thế, ba phương hướng khác thì sao?
“Lão tặc, một mình ta làm việc một mình gánh vác, Thập Nhật quốc các ngươi có chim, tìm Nghiêu Sơn lĩnh ta báo thù rửa hận!” Cơ Hạo cười nhạt: “Đây là ân oán cá nhân của Thập Nhật quốc các ngươi với Nghiêu Sơn lĩnh ta, có gì quan hệ với Đế Thuấn?”
Tế ra Thái Cực Càn Khôn Kính, mặt gương chợt lóe một đạo thanh quang, thân thể Vu Đế cao tuổi vừa mới lớn tiếng quát mắng đột nhiên nhoáng lên một cái.
Hắn kinh hãi ngẩng đầu, không dám tin nhìn Thái Cực Càn Khôn Kính lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo. Chỉ bị ánh gương nhoáng lên một cái, lão Vu Đế đã cảm thấy toàn thân rét run, lục phủ ngũ tạng cũng co rúm lại thành một cục. Càng đáng sợ hơn là, vu lực hùng hồn khổ tu mấy trăm năm trong cơ thể lão giống như giọt sương dưới ánh nắng gắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Cứu ta!” Vu lực không còn sót lại chút gì, lão Vu Đế khàn giọng hét rầm lên.
Mấy chục Đông Di Vu Đế tốc độ phản ứng cực nhanh, bọn họ đồng thời kéo cường cung, hướng Cơ Hạo bắn tên công kích.
Mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ đồng thời hét lớn một tiếng, Đông Di tiễn trận một lần nữa phát động, một đạo tiễn quang huy hoàng tráng lệ xé rách hư không, gắt gao đuổi theo thân thể Cơ Hạo bắn qua.
Cơ Hạo cười to ‘ha ha’, đám người Đông Di không nhớ đả kích này, bọn họ quên rồi sao? Vừa rồi là tiễn trận của bọn họ hợp sức, một đòn làm Nghệ Thiên bị thương nặng, khiến Nghệ Thiên không có sức phản kháng bị mình chém giết đó!
Thân hình nhoáng lên một cái, Cơ Hạo xé rách hư không, thuấn di đến trước mặt lão Vu Đế toàn thân bủn rủn.
“Nhớ kỹ, đây là thù riêng của Nghiêu Sơn lĩnh ta cùng Thập Nhật quốc các ngươi!” Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Thập Nhật quốc các ngươi có bất cứ âm mưu quỷ kế nào, cứ việc hướng tới Cơ Hạo ta đi! Ha, thù hận của ta và các ngươi, cũng không cần lần lượt nói rõ ra nhỉ?”
Xa xa, Phong Hành giơ lên thần cung trong tay hào quang tỏa ra bốn phía, hắn lớn tiếng kêu: “Ta, Phong Hành, tên ban đầu là Nghệ Phong, thiên thần nghệ cung chí cao thần khí các bộ lạc Đông Di ở đây! Bọn tiểu nhân Thập Nhật quốc lén lút, muốn lấy lại nghệ cung, đến Nghiêu Sơn lĩnh đi!”
Cơ Hạo cất tiếng cười to, một kiếm đem lão Vu Đế không có sức phản kháng chém giết, lại một tia sét bổ xuống, thân thể lão Vu Đế giống với Nghệ Thiên bị nổ thành tro tàn.
Tiễn trận biến thành dòng lũ ánh sáng mũi tên gào thét đến trước ngực Cơ Hạo. Cơ Hạo cười ‘ha ha’, Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh phun ra một luồng thanh khí cuốn một cái, chợt nghe vô số tiếng kêu quái dị truyền đến, trường cung của mười mấy vạn tiễn thủ Đông Di đồng thời biến mất không dấu vết.
Ánh sáng mũi tên đủ để đánh giết đỉnh phong Vu Đế cũng biến mất không thấy nữa, tất cả đều bị Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh một ngụm nuốt chửng.
Cơ Hạo nhìn mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ hai tay trống rỗng cất tiếng cười to: “Nhớ kỹ, Thập Nhật quốc có bất cứ ý đồ gì, tìm ta đi! Cơ Hạo ta, một bả vai gánh vác tất cả!”
Hai mảnh thi thể còn chưa rơi xuống đến đất, Thái Cực Thần Phong dẫn động thiên địa linh khí, một đạo lôi quang màu xanh từ trên trời giáng xuống, hung hăng bổ vào trên xác Nghệ Thiên. Điện quang chói mắt hiện lên, một mảng lớn tro bụi theo gió phiêu tán, Nghệ Thiên cứ thế biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
‘Hô ~’ !
Trên mười vạn Đông Di tiễn thủ Nghệ Thiên mang đến đồng thời ngửa mặt lên trời rít gào, hơn trăm Vu Đế, mấy ngàn Vu Vương, mười vạn Đại Vu đồng thời toàn lực gào rống, khí tức của bọn họ nhấc lên một cơn lốc thảm thiết, thổi mây trôi trên trời cao cũng điêu linh từng mảng.
Một ngọn núi lơ lửng đang bị gió lớn thổi qua hành cung Đồ Sơn thị, bị tiếng rống của các Đông Di tiễn thủ đồng loạt phát ra chấn động, ngọn núi lơ lửng phạm vi mấy chục dặm, cao bảy tám dặm ‘Oành’ một cái nổ thành phấn.
Những con chim to hình thể thật lớn màu trắng lấy hàng vạn để tính từ trên ngọn núi lơ lửng sụp đổ bay lên, bọn nó hoảng sợ thét chói tai, vỗ cánh muốn thoát đi. Nhưng mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ đồng thời rống giận, vô số đạo tiễn ý đáng sợ từ đỉnh đầu bọn họ vọt lên, thân thể mấy vạn con chim to cứng đờ, đồng thời nổ thành sương mù máu đầy trời.
Vô số lông chim màu trắng trộn lẫn sương mù máu bay lả tả từ bầu trời xuống, trong một mảng đỏ cùng trắng mỹ lệ đó, chỉ có một mình Cơ Hạo chân đạp mây xanh, cầm Thái Cực Thần Phong lơ lửng trên không.
“Oa!” Man Man mở to mắt nhìn, vạn phần say mê nhìn Cơ Hạo: “So với a cha còn uy phong hơn.”
Thiếu Ti hơi hé miệng cười, nàng không nói một lời giơ ngón tay, nhẹ nhàng bắt thủ ấn. Lực lượng kỳ dị từ chỗ tồn tại nào đó không lường được phía sau nàng phát ra, thân thể mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ đồng thời mơ hồ một chút, đỉnh đầu bọn họ mơ hồ có các tia khí tức xám trắng không ngừng bay ra, hội tụ thành một con sông màu xám mắt thường miễn cưỡng có thể thấy được dung nhập thân thể Cơ Hạo.
Khí vận của mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ bị suy yếu đến hầu như bằng không, toàn bộ khí vận của bọn họ ở dưới vu pháp đáng sợ của Thiếu Ti điều động rót vào trong cơ thể Cơ Hạo. Một mình Cơ Hạo dung hợp khí vận của mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ, trong đôi mắt hắn chợt có một luồng thần quang chợt lóe.
Cơ Hạo đột nhiên cảm thấy, tư duy của hắn trở nên sâu sắc hơn trước gấp trăm lần, tinh lực của hắn trở nên cực kỳ dư thừa, mỗi một tế bào toàn thân đều tràn ngập sức sống. Hắn như đột nhiên có liên hệ càng thêm chặt chẽ với một phương thiên địa này, thiên địa đạo vận thấp giọng ngâm xướng ngay tại bên người hắn, hướng hắn kể ra bí mật tầng sâu nhất của Bàn Cổ thế giới.
“Nghệ Thiên đền tội, các ngươi còn muốn làm gì?”
Một tay giơ lên Thái Cực Thần Phong, Thái Cực Thần Phong trong vắt như sóng nước, lại thỉnh thoảng hiện lên các mảng kỳ quang hai màu đen trắng nhẹ nhàng chấn động, mũi kiếm như hòa hợp một thể với hư không xung quanh, kiếm thể trở nên mông mông lung lung nhìn không chân thật.
Mấy chục tên Đông Di Vu Đế đồng loạt lao ra, bọn họ cũng không nói gì, chỉ khàn cả giọng, dùng thanh âm lớn nhất rên rỉ một tiếng, sau đó đồng thời chỉ về phía Cơ Hạo. Mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ đồng thời kéo trường cung, vô số mũi tên đồng thời tập trung thân thể Cơ Hạo.
“Giết Nghệ Thiên thái tử của ta, Thập Nhật quốc và ngươi không chết không thôi!”
Một gã Đông Di Vu Đế tuổi già, sức yếu ngửa mặt lên trời rít: “Nghiêu Bá Cơ Hạo, từ hôm nay trở đi, ngươi là tử địch của Thập Nhật quốc ta!”
Sau khi hướng Cơ Hạo phát ra uy hiếp, Đông Di Vu Đế lớn tuổi này lại xoay người, hướng Đế Thuấn, Tự Hi, Đồ Sơn lão nhân, Tự Văn Mệnh chỉ chỉ, ngang nhiên phát ra uy hiếp: “Cho dù là Nhân Hoàng, các ngươi cũng không thể giết Nghệ Thiên thái tử của Thập Nhật quốc ta! Đế Thuấn, ngươi nhìn thái tử Đông Di ta ở trước mặt ngươi bị người ta giết chết, ngươi căn bản không xứng với địa vị Nhân Hoàng!”
Đế Thuấn vẻ mặt âm u nhìn các Đông Di tiễn thủ.
Ngang ngược, không kiêng nể gì, các chiến sĩ tinh nhuệ đến từ Đông Hoang, bọn họ đã hoàn toàn không đem Đế Thuấn để vào mắt. Hoặc là nói, bọn họ đã hoàn toàn không đem quyền uy Nhân Hoàng, không đem liên minh bộ lạc nhân tộc để vào mắt.
Bọn họ muốn làm gì?
Thoát khỏi liên minh bộ lạc nhân tộc, tự thành một thể sao?
Hoặc là nói, bọn họ còn có tính toán sâu xa hơn nữa?
Nghệ Thiên theo đuổi đối với Đồ Sơn nữ, thật là bởi vì hắn quá mê luyến nàng sao? Thập Nhật quốc hao phí vô số tinh lực và tài nguyên, bồi dưỡng ra Nghệ Thiên đích hệ truyền nhân như vậy, người như vậy, sẽ vì duyên vài lần gặp gỡ liền si mê không thôi đối với một nữ nhân, thậm chí có thể vì nàng trực tiếp mạo phạm Nhân Hoàng?
“Tài nguyên, vô số tài phú, vô số giáp trụ cùng binh khí của Đồ Sơn thị!” Trong lòng Đế Thuấn biết rõ việc này, nhưng hắn không thể nói ra.
Bất cứ một người nào cũng có thể nói ra lời này trong lòng Đế Thuấn, chỉ có Đế Thuấn không thể nói.
Tự Hi, Tự Văn Mệnh đồng thời nhìn Đế Thuấn một cái, tâm tình đều dị thường nặng nề.
Lũ lụt chưa hoàn toàn giải quyết, chỉ là dùng Tức Nhưỡng cùng Vạn Long Phong Thủy Đại Trận tạm thời chặn thủy tai, các bộ tộc cường đại của Đông Di đã không kiềm chế được dã tâm của bọn họ sao? Đông Di như thế, ba phương hướng khác thì sao?
“Lão tặc, một mình ta làm việc một mình gánh vác, Thập Nhật quốc các ngươi có chim, tìm Nghiêu Sơn lĩnh ta báo thù rửa hận!” Cơ Hạo cười nhạt: “Đây là ân oán cá nhân của Thập Nhật quốc các ngươi với Nghiêu Sơn lĩnh ta, có gì quan hệ với Đế Thuấn?”
Tế ra Thái Cực Càn Khôn Kính, mặt gương chợt lóe một đạo thanh quang, thân thể Vu Đế cao tuổi vừa mới lớn tiếng quát mắng đột nhiên nhoáng lên một cái.
Hắn kinh hãi ngẩng đầu, không dám tin nhìn Thái Cực Càn Khôn Kính lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo. Chỉ bị ánh gương nhoáng lên một cái, lão Vu Đế đã cảm thấy toàn thân rét run, lục phủ ngũ tạng cũng co rúm lại thành một cục. Càng đáng sợ hơn là, vu lực hùng hồn khổ tu mấy trăm năm trong cơ thể lão giống như giọt sương dưới ánh nắng gắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Cứu ta!” Vu lực không còn sót lại chút gì, lão Vu Đế khàn giọng hét rầm lên.
Mấy chục Đông Di Vu Đế tốc độ phản ứng cực nhanh, bọn họ đồng thời kéo cường cung, hướng Cơ Hạo bắn tên công kích.
Mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ đồng thời hét lớn một tiếng, Đông Di tiễn trận một lần nữa phát động, một đạo tiễn quang huy hoàng tráng lệ xé rách hư không, gắt gao đuổi theo thân thể Cơ Hạo bắn qua.
Cơ Hạo cười to ‘ha ha’, đám người Đông Di không nhớ đả kích này, bọn họ quên rồi sao? Vừa rồi là tiễn trận của bọn họ hợp sức, một đòn làm Nghệ Thiên bị thương nặng, khiến Nghệ Thiên không có sức phản kháng bị mình chém giết đó!
Thân hình nhoáng lên một cái, Cơ Hạo xé rách hư không, thuấn di đến trước mặt lão Vu Đế toàn thân bủn rủn.
“Nhớ kỹ, đây là thù riêng của Nghiêu Sơn lĩnh ta cùng Thập Nhật quốc các ngươi!” Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Thập Nhật quốc các ngươi có bất cứ âm mưu quỷ kế nào, cứ việc hướng tới Cơ Hạo ta đi! Ha, thù hận của ta và các ngươi, cũng không cần lần lượt nói rõ ra nhỉ?”
Xa xa, Phong Hành giơ lên thần cung trong tay hào quang tỏa ra bốn phía, hắn lớn tiếng kêu: “Ta, Phong Hành, tên ban đầu là Nghệ Phong, thiên thần nghệ cung chí cao thần khí các bộ lạc Đông Di ở đây! Bọn tiểu nhân Thập Nhật quốc lén lút, muốn lấy lại nghệ cung, đến Nghiêu Sơn lĩnh đi!”
Cơ Hạo cất tiếng cười to, một kiếm đem lão Vu Đế không có sức phản kháng chém giết, lại một tia sét bổ xuống, thân thể lão Vu Đế giống với Nghệ Thiên bị nổ thành tro tàn.
Tiễn trận biến thành dòng lũ ánh sáng mũi tên gào thét đến trước ngực Cơ Hạo. Cơ Hạo cười ‘ha ha’, Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh phun ra một luồng thanh khí cuốn một cái, chợt nghe vô số tiếng kêu quái dị truyền đến, trường cung của mười mấy vạn tiễn thủ Đông Di đồng thời biến mất không dấu vết.
Ánh sáng mũi tên đủ để đánh giết đỉnh phong Vu Đế cũng biến mất không thấy nữa, tất cả đều bị Thái Cực Tạo Hóa Đỉnh một ngụm nuốt chửng.
Cơ Hạo nhìn mười mấy vạn Đông Di tiễn thủ hai tay trống rỗng cất tiếng cười to: “Nhớ kỹ, Thập Nhật quốc có bất cứ ý đồ gì, tìm ta đi! Cơ Hạo ta, một bả vai gánh vác tất cả!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.