Chương 202: Phóng thích
Huyết Hồng
03/07/2019
Chạy trốn, khẩn trương chạy trốn.
Cả bọn Đại Phong Linh sợ tới mức hồn vía lên mây, dùng hết sức bú mẹ hướng con đường lúc tới chạy trốn.
Ở trên chiến trường, Đại Vu giống Đại Phong Linh tinh thông chiến kỹ, vu lực cường đại như vậy, một người có thể đánh tan một cánh quân. Nhưng một gã độc vu tinh thông vu độc, bất cứ thời điểm nào một người cũng có thể tàn sát một bộ tộc.
Không đề cập tới thời đại thượng cổ xa xôi, chỉ nói không lâu trước đây thời kì Đế Nghiêu, đã từng có độc vu vì trả thù diệt tộc, tùy ý ở trên đại địa Trung Lục rải ôn độc. Ngắn ngủn ba tháng, trong phạm vi ngàn vạn dặm cỏ cây không sinh, tám đại tộc đàn, ức vạn con dân chết hết bởi ôn dịch tàn sát bừa bãi.
Từ khi đó trở đi, độc vu liền thành tồn tại khiến người ta sợ hãi nhất trên chiến trường.
Trừ phi bên người có vu y trình độ vu dược tương đương, chuẩn bị đủ số lượng vu dược giải độc hoặc là vu dược xua tan ôn dịch, nếu không không ai dám liều mạng với một vị độc vu. Mình chết thì thôi, vu độc triền miên tàn sát bừa bãi, thường thường sẽ gây họa tới bộ tộc, đây mới là chuyện khiến người ta khó chịu nhất.
Đám người Đại Phong Linh chạy, dùng hết toàn bộ khí lực chạy trốn. Dưới chân bọn họ nổi gió, sau lưng một mảng cuồng phong màu trắng gào thét nổi lên, hư ảnh đại phong bay lên, giúp bọn hắn tăng mấy lần tốc độ. Bọn hắn kéo theo cả mảng lớn tàn ảnh, trong nháy mắt đã chạy ra ngoài mười mấy dặm.
“Đáng chết, Vân Bằng trưởng lão hại ta… Tên mập mạp chết tiệt này, không có ai nói cho ta hắn là một vị độc vu!” Đại Phong Linh khóc không ra nước mắt. Tuyến lệ của hắn đã bị kịch độc phá hư, hốc mắt khô cằn, mặt ngoài tròng mắt bị kịch độc ăn mòn ra vô số vết rách thật nhỏ, nhìn sự vật cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.
Kịch độc đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn, Đại Phong Linh có thể rõ ràng cảm giác được kịch độc giống như vô số con sâu, đang chui tới chui lui ở trong thân thể của mình.
Tay chân phát tê, khí huyết không thông, vài cái vu huyệt vừa mở, còn chưa dùng khí huyết ôn dưỡng đến trạng thái mạnh nhất càng bị kịch độc dễ dàng xâm nhập. Vu huyệt tê dại từng đợt, vu lực tích tụ bên trong bị độc khí ô nhiễm, biến thành những con rắn nhỏ ác độc chạy loạn ở bên trong thân thể, nơi đi qua cơ thịt, mạch máu, xương khớp tất cả đều bị quấy nát.
“Các ngươi… Đại Phong bộ sẽ không tha cho các ngươi!” Đại Phong Linh khàn giọng thét chói tai: “Đại Phong bộ chúng ta, là…”
Phong Hành ngồi xuống đất cười điên cuồng ‘khà khà’, cười đến nước mắt cũng chảy ra: “Đại Phong bộ là một trong mười đại bộ tộc mạnh nhất Thập Nhật quốc, là chó săn trung thành và tận tâm nhất của Thập Nhật quốc Doanh thị! Không cần ngươi nói. Ta cũng biết!”
Đại Phong Linh nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể chợt nhảy lên cao mười mấy dặm, hắn lật người lại, tức giận nhìn trận hình phòng ngự của Mậu Sơn bộ, kéo cung cứng rung tay bắn ra ba mũi tên.
Tên như sét, mang theo tiếng gầm rú nặng nề xông vào trận địa Mậu Sơn bộ. Ba mũi tên nổ tung, hóa thành mảng lớn gió xoáy gào thét. Gần ngàn chiến sĩ Mậu Sơn bộ thân khoác trọng giáp kêu thảm bị gió xoáy cuốn lên, vô số đao gió màu trắng mắt thường có thể thấy được vây quanh bọn họ chém lung tung, trên trọng giáp toát ra vô số đốm lửa, thỉnh thoảng có mảnh giáp vỡ nát rơi xuống.
Cả mảng lớn máu tươi từ trên không trận địa của Mậu Sơn bộ rơi xuống. Đại Phong Linh cười dữ tợn nhìn trận địa Mậu Sơn bộ một mảng hỗn độn cười dữ tợn nói: “Dù chết, các ngươi cũng đừng nghĩ được dễ chịu! Hắc hắc, hắc hắc, các ngươi…”
Cơ Hạo đứng ở sau lưng Nha Công, đang hóa thành một đạo cầu vồng bay nhanh đến.
Nhìn thấy Đại Phong Linh liều mạng cũng muốn cho Mậu Sơn bộ bị thương nặng, lửa cháy lên trong lòng Cơ Hạo. Hộ tống tộc nhân Mậu Sơn bộ đến mở lãnh địa mới, đây là nhiệm vụ bọn Cơ Hạo tiếp. Nếu tộc nhân Mậu Sơn bộ tử thương quá nhiều, không nói nhiệm vụ không hoàn thành được, trong lòng chính Cơ Hạo cũng băn khoăn.
“Chết tiệt, là ai bảo các ngươi tới nơi này quấy rối?” Cơ Hạo ở trên không rống giận, lớn tiếng hướng Nha Công rít gào một tiếng.
Nha Công vừa mới liên tục nuốt hai bình Tam Cầm Cửu Thú Hoàn, khí huyết trong cơ thể chính là thời điểm mênh mông mạnh mẽ nhất, vết thương bị bọn Ảnh Ma thích khách kia gây ra đã hoàn toàn khép lại, chỉ là một ít lông chim bị hao tổn còn chưa một lần nữa mọc ra. Nghe được tiếng Cơ Hạo rống to, Nha Công kêu dài một tiếng, mười mấy cái lông quạ màu đen bắn nhanh ra, kéo theo ánh lửa thật dài hướng đám người Đại Phong Linh bắn tới.
Tiếng ‘Phập’ vang lên, các đồng bạn của Đại Phong Linh bị kịch độc khiến cho thần chí không rõ ùn ùn trúng lông quạ ở chỗ yếu hại, một ngọn lửa ầm ầm bùng nổ từ trong cơ thể bọn hắn, trong chớp mắt đem bọn hắn đốt thành một đám tro tàn.
Đại Phong Linh ở giữa không trung, dốc toàn lực vặn vẹo thân thể, muốn tránh đi lông quạ của Nha Công. Hắn cắn chót lưỡi, khàn giọng thét dài một tiếng, chỗ ngực hắn một tia sáng trắng lao vút ra, hóa thành hư ảnh một cơn gió lớn hợp lại cùng một chỗ với thân thể hắn.
“Tổ linh phụ thân (phụ thân: nhập vào người)? Không phải…” Cơ Hạo mở to mắt nhìn: “Hảo gia hỏa, ngươi thế mà thai nghén vu huyết chiến hồn ở trong cơ thể! Không thể giữ ngươi lại!”
Vu huyết chiến hồn, là bí pháp của vu tế, đem linh hồn con hung thú ác điểu cường đại nào đó lấy ra, hóa thành phôi thai hòa hợp một thể với chiến sĩ cường đại, mượn dùng Đại Vu tinh huyết tẩm bổ phôi thai. Sau khi phôi thai này trưởng thành phá xác mà ra, thì có thể hòa hợp một thể với chiến sĩ, do đó khiến chiến sĩ này thật sự có được toàn bộ thần thông của con hung cầm, mãnh thú đó lúc còn sống.
Đại Phong Linh dung hợp là linh hồn một con Đại Phong Thần Cầm, nếu đạo đại phong chiến hồn này là tự nhiên thai nghén ra, sau khi nó trưởng thành dung hợp với Đại Phong Linh, Đại Phong Linh liền có thể có được toàn bộ lực lượng của một con Đại Phong trưởng thành.
Ví dụ như nói hắn lấy thân thể Đại Vu, có thể bay thẳng lên chín vạn dặm, có thể tung hoành hư không không ai có thể cản được, có thể khống chế gió lốc trong thiên địa, vu tế tầm thường ở phương diện này tuyệt đối sẽ không là đối thủ của hắn. Càng không cần nói Đại Phong thị lực sâu sắc, ở trời cao chín vạn dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của một con chuột nhỏ trên mặt đất, điều này đối với một tiễn thủ mà nói quả thực chính là vật báu vô giá.
Nhưng Đại Phong Linh vì chạy trốn, sớm mạnh mẽ kích phát lực lượng của vu huyết chiến hồn, điều này chắc chắn tổn hại thật lớn hồn phách nguyên khí của Đại Phong, tương lai hắn muốn triệt để dung hợp vu huyết chiến hồn, cần phải hao phí càng nhiều tinh huyết, thời gian dài hơn —— nếu hắn còn có thể có tương lai mà nói!
Đại Phong giương cánh, thân thể Đại Phong Linh kéo theo một luồng bão táp màu trắng, trong thời gian ngắn đã đột ngột từ mặt đất lao lên ba trăm dặm, phá tan tầng mây thật dày lên thẳng trời cao.
Nha Công thét dài một tiếng, khinh thường nhếch miệng cười, cũng hóa thân cầu vồng lửa sáng chói, trong thời gian ngắn bay lên chín trăm dặm, cao hơn Đại Phong Linh ba trăm dặm, sau đó một cú lao xuống vồ lấy, một trảo đem Đại Phong Linh từ trên cao mạnh mẽ đập rơi xuống mặt đất.
Một Đại Phong chiến hồn còn chưa trưởng thành, luận tốc độ phi hành nào có thể là đối thủ của Nha Công?
Vũ Mục và Phong Hành đã đuổi tới, Vũ Mục thở hổn hển nhổ xuống mũi tên cắm trên người, hung hăng đạp một cước ở trên lưng Đại Phong Linh: “Tôn… Tôn tử, gia gia hôm nay đem ngươi nấu thành một nồi nước cho chó hoang ăn! Nồi của ta, thịt của ta, ta còn chảy nhiều máu như vậy! Ta phải ăn bao nhiêu món ăn ngon mới có thể bù lại chứ?”
Thiếu Ti từ từ đi tới, trong con ngươi của nàng lóe ra lửa giận lạnh buốt, âm u nói: “Đừng giết hắn, đem hắn giao cho ta, sau đó thả hắn trở về đi. Hắn thiếu chút nữa giết chúng ta, thì nhất định phải trả giá đắt.”
Thiếu Ti bắt đầu niệm tụng chú ngữ quái dị, trong hư không có lực lượng kỳ dị từ chỗ không biết lặng yên ập tới.
Cả bọn Đại Phong Linh sợ tới mức hồn vía lên mây, dùng hết sức bú mẹ hướng con đường lúc tới chạy trốn.
Ở trên chiến trường, Đại Vu giống Đại Phong Linh tinh thông chiến kỹ, vu lực cường đại như vậy, một người có thể đánh tan một cánh quân. Nhưng một gã độc vu tinh thông vu độc, bất cứ thời điểm nào một người cũng có thể tàn sát một bộ tộc.
Không đề cập tới thời đại thượng cổ xa xôi, chỉ nói không lâu trước đây thời kì Đế Nghiêu, đã từng có độc vu vì trả thù diệt tộc, tùy ý ở trên đại địa Trung Lục rải ôn độc. Ngắn ngủn ba tháng, trong phạm vi ngàn vạn dặm cỏ cây không sinh, tám đại tộc đàn, ức vạn con dân chết hết bởi ôn dịch tàn sát bừa bãi.
Từ khi đó trở đi, độc vu liền thành tồn tại khiến người ta sợ hãi nhất trên chiến trường.
Trừ phi bên người có vu y trình độ vu dược tương đương, chuẩn bị đủ số lượng vu dược giải độc hoặc là vu dược xua tan ôn dịch, nếu không không ai dám liều mạng với một vị độc vu. Mình chết thì thôi, vu độc triền miên tàn sát bừa bãi, thường thường sẽ gây họa tới bộ tộc, đây mới là chuyện khiến người ta khó chịu nhất.
Đám người Đại Phong Linh chạy, dùng hết toàn bộ khí lực chạy trốn. Dưới chân bọn họ nổi gió, sau lưng một mảng cuồng phong màu trắng gào thét nổi lên, hư ảnh đại phong bay lên, giúp bọn hắn tăng mấy lần tốc độ. Bọn hắn kéo theo cả mảng lớn tàn ảnh, trong nháy mắt đã chạy ra ngoài mười mấy dặm.
“Đáng chết, Vân Bằng trưởng lão hại ta… Tên mập mạp chết tiệt này, không có ai nói cho ta hắn là một vị độc vu!” Đại Phong Linh khóc không ra nước mắt. Tuyến lệ của hắn đã bị kịch độc phá hư, hốc mắt khô cằn, mặt ngoài tròng mắt bị kịch độc ăn mòn ra vô số vết rách thật nhỏ, nhìn sự vật cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.
Kịch độc đang ăn mòn lục phủ ngũ tạng của hắn, Đại Phong Linh có thể rõ ràng cảm giác được kịch độc giống như vô số con sâu, đang chui tới chui lui ở trong thân thể của mình.
Tay chân phát tê, khí huyết không thông, vài cái vu huyệt vừa mở, còn chưa dùng khí huyết ôn dưỡng đến trạng thái mạnh nhất càng bị kịch độc dễ dàng xâm nhập. Vu huyệt tê dại từng đợt, vu lực tích tụ bên trong bị độc khí ô nhiễm, biến thành những con rắn nhỏ ác độc chạy loạn ở bên trong thân thể, nơi đi qua cơ thịt, mạch máu, xương khớp tất cả đều bị quấy nát.
“Các ngươi… Đại Phong bộ sẽ không tha cho các ngươi!” Đại Phong Linh khàn giọng thét chói tai: “Đại Phong bộ chúng ta, là…”
Phong Hành ngồi xuống đất cười điên cuồng ‘khà khà’, cười đến nước mắt cũng chảy ra: “Đại Phong bộ là một trong mười đại bộ tộc mạnh nhất Thập Nhật quốc, là chó săn trung thành và tận tâm nhất của Thập Nhật quốc Doanh thị! Không cần ngươi nói. Ta cũng biết!”
Đại Phong Linh nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể chợt nhảy lên cao mười mấy dặm, hắn lật người lại, tức giận nhìn trận hình phòng ngự của Mậu Sơn bộ, kéo cung cứng rung tay bắn ra ba mũi tên.
Tên như sét, mang theo tiếng gầm rú nặng nề xông vào trận địa Mậu Sơn bộ. Ba mũi tên nổ tung, hóa thành mảng lớn gió xoáy gào thét. Gần ngàn chiến sĩ Mậu Sơn bộ thân khoác trọng giáp kêu thảm bị gió xoáy cuốn lên, vô số đao gió màu trắng mắt thường có thể thấy được vây quanh bọn họ chém lung tung, trên trọng giáp toát ra vô số đốm lửa, thỉnh thoảng có mảnh giáp vỡ nát rơi xuống.
Cả mảng lớn máu tươi từ trên không trận địa của Mậu Sơn bộ rơi xuống. Đại Phong Linh cười dữ tợn nhìn trận địa Mậu Sơn bộ một mảng hỗn độn cười dữ tợn nói: “Dù chết, các ngươi cũng đừng nghĩ được dễ chịu! Hắc hắc, hắc hắc, các ngươi…”
Cơ Hạo đứng ở sau lưng Nha Công, đang hóa thành một đạo cầu vồng bay nhanh đến.
Nhìn thấy Đại Phong Linh liều mạng cũng muốn cho Mậu Sơn bộ bị thương nặng, lửa cháy lên trong lòng Cơ Hạo. Hộ tống tộc nhân Mậu Sơn bộ đến mở lãnh địa mới, đây là nhiệm vụ bọn Cơ Hạo tiếp. Nếu tộc nhân Mậu Sơn bộ tử thương quá nhiều, không nói nhiệm vụ không hoàn thành được, trong lòng chính Cơ Hạo cũng băn khoăn.
“Chết tiệt, là ai bảo các ngươi tới nơi này quấy rối?” Cơ Hạo ở trên không rống giận, lớn tiếng hướng Nha Công rít gào một tiếng.
Nha Công vừa mới liên tục nuốt hai bình Tam Cầm Cửu Thú Hoàn, khí huyết trong cơ thể chính là thời điểm mênh mông mạnh mẽ nhất, vết thương bị bọn Ảnh Ma thích khách kia gây ra đã hoàn toàn khép lại, chỉ là một ít lông chim bị hao tổn còn chưa một lần nữa mọc ra. Nghe được tiếng Cơ Hạo rống to, Nha Công kêu dài một tiếng, mười mấy cái lông quạ màu đen bắn nhanh ra, kéo theo ánh lửa thật dài hướng đám người Đại Phong Linh bắn tới.
Tiếng ‘Phập’ vang lên, các đồng bạn của Đại Phong Linh bị kịch độc khiến cho thần chí không rõ ùn ùn trúng lông quạ ở chỗ yếu hại, một ngọn lửa ầm ầm bùng nổ từ trong cơ thể bọn hắn, trong chớp mắt đem bọn hắn đốt thành một đám tro tàn.
Đại Phong Linh ở giữa không trung, dốc toàn lực vặn vẹo thân thể, muốn tránh đi lông quạ của Nha Công. Hắn cắn chót lưỡi, khàn giọng thét dài một tiếng, chỗ ngực hắn một tia sáng trắng lao vút ra, hóa thành hư ảnh một cơn gió lớn hợp lại cùng một chỗ với thân thể hắn.
“Tổ linh phụ thân (phụ thân: nhập vào người)? Không phải…” Cơ Hạo mở to mắt nhìn: “Hảo gia hỏa, ngươi thế mà thai nghén vu huyết chiến hồn ở trong cơ thể! Không thể giữ ngươi lại!”
Vu huyết chiến hồn, là bí pháp của vu tế, đem linh hồn con hung thú ác điểu cường đại nào đó lấy ra, hóa thành phôi thai hòa hợp một thể với chiến sĩ cường đại, mượn dùng Đại Vu tinh huyết tẩm bổ phôi thai. Sau khi phôi thai này trưởng thành phá xác mà ra, thì có thể hòa hợp một thể với chiến sĩ, do đó khiến chiến sĩ này thật sự có được toàn bộ thần thông của con hung cầm, mãnh thú đó lúc còn sống.
Đại Phong Linh dung hợp là linh hồn một con Đại Phong Thần Cầm, nếu đạo đại phong chiến hồn này là tự nhiên thai nghén ra, sau khi nó trưởng thành dung hợp với Đại Phong Linh, Đại Phong Linh liền có thể có được toàn bộ lực lượng của một con Đại Phong trưởng thành.
Ví dụ như nói hắn lấy thân thể Đại Vu, có thể bay thẳng lên chín vạn dặm, có thể tung hoành hư không không ai có thể cản được, có thể khống chế gió lốc trong thiên địa, vu tế tầm thường ở phương diện này tuyệt đối sẽ không là đối thủ của hắn. Càng không cần nói Đại Phong thị lực sâu sắc, ở trời cao chín vạn dặm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của một con chuột nhỏ trên mặt đất, điều này đối với một tiễn thủ mà nói quả thực chính là vật báu vô giá.
Nhưng Đại Phong Linh vì chạy trốn, sớm mạnh mẽ kích phát lực lượng của vu huyết chiến hồn, điều này chắc chắn tổn hại thật lớn hồn phách nguyên khí của Đại Phong, tương lai hắn muốn triệt để dung hợp vu huyết chiến hồn, cần phải hao phí càng nhiều tinh huyết, thời gian dài hơn —— nếu hắn còn có thể có tương lai mà nói!
Đại Phong giương cánh, thân thể Đại Phong Linh kéo theo một luồng bão táp màu trắng, trong thời gian ngắn đã đột ngột từ mặt đất lao lên ba trăm dặm, phá tan tầng mây thật dày lên thẳng trời cao.
Nha Công thét dài một tiếng, khinh thường nhếch miệng cười, cũng hóa thân cầu vồng lửa sáng chói, trong thời gian ngắn bay lên chín trăm dặm, cao hơn Đại Phong Linh ba trăm dặm, sau đó một cú lao xuống vồ lấy, một trảo đem Đại Phong Linh từ trên cao mạnh mẽ đập rơi xuống mặt đất.
Một Đại Phong chiến hồn còn chưa trưởng thành, luận tốc độ phi hành nào có thể là đối thủ của Nha Công?
Vũ Mục và Phong Hành đã đuổi tới, Vũ Mục thở hổn hển nhổ xuống mũi tên cắm trên người, hung hăng đạp một cước ở trên lưng Đại Phong Linh: “Tôn… Tôn tử, gia gia hôm nay đem ngươi nấu thành một nồi nước cho chó hoang ăn! Nồi của ta, thịt của ta, ta còn chảy nhiều máu như vậy! Ta phải ăn bao nhiêu món ăn ngon mới có thể bù lại chứ?”
Thiếu Ti từ từ đi tới, trong con ngươi của nàng lóe ra lửa giận lạnh buốt, âm u nói: “Đừng giết hắn, đem hắn giao cho ta, sau đó thả hắn trở về đi. Hắn thiếu chút nữa giết chúng ta, thì nhất định phải trả giá đắt.”
Thiếu Ti bắt đầu niệm tụng chú ngữ quái dị, trong hư không có lực lượng kỳ dị từ chỗ không biết lặng yên ập tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.