Chương 249: Tặng bảo
Huyết Hồng
03/07/2019
Khí đen bốc lên, Vô Chi Kỳ từ trong khí đen thò đầu ra, răng nanh bén nhọn giống như bạc trắng, đôi mắt như đèn vàng, song chưởng dài nhỏ kén băng sương ngưng tụ thành đại bổng, dốc hết toàn lực đập xuống.
Một bổng này vốn muốn đánh chết Man Man, trút giận hắn bị Chúc Dung thị giật đứt đuôi.
Nhưng Cơ Hạo tới quá nhanh, Vô Chi Kỳ bị một trận đòn hiểm của Chúc Dung thị, một trăm phần nguyên khí khôi phục chưa đến một phần, lực đạo cùng tốc độ ra tay đều so với ngày thường yếu đi rất nhiều. Đại bổng đã hiểm lại càng hiểm hơn sát cái đầu nhỏ của Man Man quét qua, hoàn toàn đập trúng vào trên lưng Cơ Hạo xông lên cứu người.
Nhuyễn giáp bó sát trên người Cơ Hạo do A Bảo luyện chế, lại từng do Khoa Phụ Diễm tu bổ cường hóa ầm ầm nổ tung, cả giáp trụ triệt để bị hủy. Vô số luồng khí xanh từ trong giáp trụ phun ra, hóa thành một đóa hoa sen to lớn không gì so sánh được lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo, gắt gao nâng đại bổng của Vô Chi Kỳ.
Một luồng khí tím nhỏ bé từ trong nhụy hoa sen phun ra. Khí tím bốc lên, theo sau phân hoá thành hai màu đen trắng, hai luồng khí đầu đuôi quấn quýt giống như cá âm dương cấp tốc bôn tẩu, nhẹ nhàng khéo léo phác họa ra một Thái Cực ấn.
Thân hình hàm hậu, thuần phác của A Bảo từ trong Thái Cực ấn từ từ hiện ra, tay trái để ở sau lưng, nắm tay phải nhẹ nhàng vung ra, sau đó hướng Vô Chi Kỳ trong khí đen nhẹ nhàng bâng quơ đánh ra một quyền.
Cực xa, Quy Linh hóa thành một đạo hào quang hướng bên này cấp tốc bay tới hoảng sợ cả kinh: “Đại sư huynh coi trọng đứa nhỏ này như vậy? Thế mà để lại trong giáp trụ này một tia chân linh lạc ấn? Đây là muốn nhận đồ đệ, hay là muốn cho chúng ta thêm một tiểu sư đệ đây?”
‘Vù’ một cái, lúc hư ảnh của A Bảo ra quyền, thiên địa phạm vi vạn dặm nhất thời một mảng hỗn độn, vô cùng vô tận thiên địa nguyên khí cuồng bạo dâng trào, điên cuồng hướng nắm tay nho nhỏ của A Bảo hội tụ lại. Bóng người vốn mông lung nhanh chóng trở nên ngưng tụ giống như người thật giáp mặt, A Bảo đánh ra một quyền, kéo theo vô số tia sáng tinh tế.
Nhìn kỹ, trong những tia sáng đó có tinh tú chuyển động, có mặt trời lên trên không, có ruộng bể nương dâu, có bốn mùa biến thiên. Một quyền này của A Bảo như dung nhập toàn bộ ý nghĩa thâm ảo trong thiên địa, một quyền này như có thể nghịch chuyển thời không. Một lần nữa mở một phương hồng hoang nho nhỏ, tái diễn cảnh tượng khai thiên tích địa thượng cổ.
Trong thần hồn không gian, hư ảnh đột nhiên ngưng tụ. Hắn mở mắt ra, xuyên thấu qua đôi mắt Cơ Hạo cẩn thận quan sát một quyền này của A Bảo. Khẽ thở dài một tiếng, hư ảnh dần dần tán đi, chỉ để lại một thanh âm như có như không phiêu đãng ở trong thần hồn không gian: “Một quyền này, có vài phần ý tứ.”
Vô Chi Kỳ khàn giọng thét chói tai, vung đại bổng liên tục chín mươi chín bổng điên cuồng đập xuống.
Bởi vì đòn hiểm của Chúc Dung thị, tinh khí thần của Vô Chi Kỳ đang ở thung lũng tuyệt đối, một quyền này của A Bảo lại muôn hình vạn trạng, giống như một khối thiên địa nho nhỏ đều tập trung ở trong nắm tay hắn. Vô Chi Kỳ rõ ràng cảm giác được, nếu hắn không ngăn được một quyền này, hắn sẽ chết!
Khàn giọng thét chói tai, Vô Chi Kỳ thiêu đốt ba giọt bản mạng tinh huyết mấu chốt nhất trong trái tim, thân thể hắn chợt bành trướng gấp trăm lần, thanh thế vung đại bổng nện xuống giống như trời sụp đất nứt. Mấy ngọn núi rất lớn ở phụ cận đều bị kình phong đen sì chấn động tới mức phá thành mảnh vụn.
Xung quanh Bồ Phản đồng thời vang lên tiếng cảnh báo cao vút như mây, phương hướng đại điện Đế Thuấn thảo luận chính sự có tiếng rống tức giận truyền đến.
Nắm tay của A Bảo và đại bổng của Vô Chi Kỳ nhẹ nhàng bâng quơ va chạm với nhau. Chỉ một đòn, hư ảnh của A Bảo vỡ nát, hoa sen lơ lửng đỉnh đầu Cơ Hạo vỡ nát, một bổng ảnh tàn phá đánh vào Cơ Hạo trên người. Cơ Hạo kêu đau một tiếng, chỉ cảm thấy xương khớp toàn thân vỡ vụn từng tấc, bị một bổng đánh lún vào trong lòng đất gần trăm trượng, nôn từng ngụm từng ngụm máu, toàn thân đau đớn không chịu nổi.
Đại bổng của Vô Chi Kỳ cũng ầm ầm vỡ nát, một đạo quyền ảnh đục lỗ bổng ảnh của hắn, nặng nề rơi ở ngực hắn. Ngực Vô Chi Kỳ nổ tung, lộ ra lục phủ ngũ tạng trong lồng ngực hàn quang bắn ra bốn phía như kim loại rèn thành, hắn cũng phun từng ngụm từng ngụm máu, chật vật gào rống kêu thảm phóng lên cao muốn bỏ chạy.
Quy Linh hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe đã hướng Vô Chi Kỳ áp sát, hắc ngọc như ý ở tay trái mang theo mảng lớn hàn quang hung hăng đập xuống.
Vô Chi Kỳ dám đánh lén làm Cơ Hạo bị thương nặng, Quy Linh liền dám ở trước mặt đám người Bồ Phản đem hắn đánh chết.
Một đám khí đen từ trong hư không trào ra, một bàn tay khổng lồ trăm trượng sóng triều quấn quanh từ trong khí đen lao ra, hung hăng bổ về phía hắc ngọc như ý trong tay Quy Linh. Quy Linh cười lạnh một tiếng, hắc ngọc như ý đột nhiên hóa thành một con rồng đen bay lên trời hướng bàn tay khổng lồ chụp xuống.
Trong bàn tay khổng lồ một viên bảo châu màu lam to bằng đầu người phun ra vạn trượng thủy quang, hóa thành một con lam long hung hăng va chạm với hắc long, một tiếng long ngâm như có như không truyền đến, hắc ngọc như ý cùng bảo châu màu lam đồng thời khôi phục bản thể, phân biệt trở về trong tay Quy Linh cùng bàn tay khổng lồ.
Khí đen cuồn cuộn, bàn tay khổng lồ tiêu tán, Vô Chi Kỳ đã hóa thành một đạo hàn quang chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thân thể Quy Linh hơi nhoáng lên một cái, lui về phía sau hai bước, nhìn phương hướng bàn tay khổng lồ biến mất liên tục cười lạnh, quanh thân sát khí mơ hồ, chấn động tới mức hư không xung quanh cũng nhẹ nhàng lay động lên: “Vô Chi Kỳ? Ngươi dám làm đệ tử bản giáo bị thương nặng, lần này có người bảo vệ ngươi, lần sau gặp, nhất định lấy cái đầu khỉ của ngươi!”
Cơ Hạo há mồm phun mấy ngụm máu, tinh huyết trong cơ thể sôi trào, xương khớp vỡ vụn nhanh chóng khép lại.
Hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi ố to, Cơ Hạo vừa lúc nghe được Quy Linh cười lạnh quát lớn. Hắn không khỏi váng đầu, mình sao lại biến thành ‘bản giáo đệ tử’ của Quy Linh? Tuy nói, lai lịch A Bảo và Quy Linh cực kỳ đáng sợ, chỗ chống lưng cực kỳ cứng rắn, nhưng Cơ Hạo còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, thật trở thành đồng môn của bọn họ, sao Quy Linh đã định tính cho thân phận của mình?
Kịch liệt ho khan vài tiếng, đem máu tụ trong lồng ngực phun ra, Cơ Hạo hướng Quy Linh chắp tay.
Nhưng còn chưa kịp nói chuyện, Quy Linh nhướng mày, quát khẽ: “Đã ra tay, Bồ Phản sẽ không thể nán lại thêm. Cơ Hạo, ta lười ồn ào với đám người này. Giáp trụ đại sư huynh tặng cho ngươi đã bị hủy, truyền thừa vu giáp kia trên thân ngươi quá lao lực, thật sự là không tiện sử dụng.”
Tùy tay vung lên, Quy Linh ném một khối mai rùa tròn trịa to bằng bàn tay ra, vừa vặn rơi ở trong tay Cơ Hạo.
Mai rùa đen sì nặng nề dị thường, Cơ Hạo dốc hết toàn lực, lúc này mới miễn cưỡng nâng được. Cơ Hạo không khỏi rất kinh ngạc, lấy lực lượng thân thể mạnh hơn Đại Vu bình thường mấy lần của hắn, thế mà thiếu chút nữa không cầm được khối mai rùa này, thật sự quá kinh người chút.
“Đây là giáp lưng (mai rùa) ta lúc nhỏ tuổi độ cửu cửu tử kiếp cởi ra, tặng ngươi tạm thời hộ thân. Thủ pháp luyện khí của ta thô lậu đến cực điểm, không bằng đại sư huynh, nhưng đây là giáp xác bản thể ta lột ra, tuy đã chịu kiếp lực lôi, hỏa, phong, yếu đi rất nhiều, nhưng cũng có vài phần diệu dụng. Ngươi không chê bỏ là tốt rồi.”
Ngẩng đầu, nhìn nhìn phía đại điện Đế Thuấn thảo luận chính sự, Quy Linh hướng Cơ Hạo gật gật đầu, đưa tay chỉ chỉ hắn, sau đó dưới chân cuốn lên một làn gió mát, thân thể nhanh chóng hóa thành một cơn gió biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phía đại điện thảo luận chính sự truyền đến thanh âm uy nghiêm mà sang sảng của Đế Thuấn.
“Vô Chi Kỳ dã tính chưa tiêu, trước mặt mọi người giết người, đóng cửa nhốt trăm năm, không cho phép rời núi một bước. Cộng Công Vô Ưu, ước thúc thần thuộc cho tốt, không được có lần sau nữa.”
Một bổng này vốn muốn đánh chết Man Man, trút giận hắn bị Chúc Dung thị giật đứt đuôi.
Nhưng Cơ Hạo tới quá nhanh, Vô Chi Kỳ bị một trận đòn hiểm của Chúc Dung thị, một trăm phần nguyên khí khôi phục chưa đến một phần, lực đạo cùng tốc độ ra tay đều so với ngày thường yếu đi rất nhiều. Đại bổng đã hiểm lại càng hiểm hơn sát cái đầu nhỏ của Man Man quét qua, hoàn toàn đập trúng vào trên lưng Cơ Hạo xông lên cứu người.
Nhuyễn giáp bó sát trên người Cơ Hạo do A Bảo luyện chế, lại từng do Khoa Phụ Diễm tu bổ cường hóa ầm ầm nổ tung, cả giáp trụ triệt để bị hủy. Vô số luồng khí xanh từ trong giáp trụ phun ra, hóa thành một đóa hoa sen to lớn không gì so sánh được lơ lửng ở đỉnh đầu Cơ Hạo, gắt gao nâng đại bổng của Vô Chi Kỳ.
Một luồng khí tím nhỏ bé từ trong nhụy hoa sen phun ra. Khí tím bốc lên, theo sau phân hoá thành hai màu đen trắng, hai luồng khí đầu đuôi quấn quýt giống như cá âm dương cấp tốc bôn tẩu, nhẹ nhàng khéo léo phác họa ra một Thái Cực ấn.
Thân hình hàm hậu, thuần phác của A Bảo từ trong Thái Cực ấn từ từ hiện ra, tay trái để ở sau lưng, nắm tay phải nhẹ nhàng vung ra, sau đó hướng Vô Chi Kỳ trong khí đen nhẹ nhàng bâng quơ đánh ra một quyền.
Cực xa, Quy Linh hóa thành một đạo hào quang hướng bên này cấp tốc bay tới hoảng sợ cả kinh: “Đại sư huynh coi trọng đứa nhỏ này như vậy? Thế mà để lại trong giáp trụ này một tia chân linh lạc ấn? Đây là muốn nhận đồ đệ, hay là muốn cho chúng ta thêm một tiểu sư đệ đây?”
‘Vù’ một cái, lúc hư ảnh của A Bảo ra quyền, thiên địa phạm vi vạn dặm nhất thời một mảng hỗn độn, vô cùng vô tận thiên địa nguyên khí cuồng bạo dâng trào, điên cuồng hướng nắm tay nho nhỏ của A Bảo hội tụ lại. Bóng người vốn mông lung nhanh chóng trở nên ngưng tụ giống như người thật giáp mặt, A Bảo đánh ra một quyền, kéo theo vô số tia sáng tinh tế.
Nhìn kỹ, trong những tia sáng đó có tinh tú chuyển động, có mặt trời lên trên không, có ruộng bể nương dâu, có bốn mùa biến thiên. Một quyền này của A Bảo như dung nhập toàn bộ ý nghĩa thâm ảo trong thiên địa, một quyền này như có thể nghịch chuyển thời không. Một lần nữa mở một phương hồng hoang nho nhỏ, tái diễn cảnh tượng khai thiên tích địa thượng cổ.
Trong thần hồn không gian, hư ảnh đột nhiên ngưng tụ. Hắn mở mắt ra, xuyên thấu qua đôi mắt Cơ Hạo cẩn thận quan sát một quyền này của A Bảo. Khẽ thở dài một tiếng, hư ảnh dần dần tán đi, chỉ để lại một thanh âm như có như không phiêu đãng ở trong thần hồn không gian: “Một quyền này, có vài phần ý tứ.”
Vô Chi Kỳ khàn giọng thét chói tai, vung đại bổng liên tục chín mươi chín bổng điên cuồng đập xuống.
Bởi vì đòn hiểm của Chúc Dung thị, tinh khí thần của Vô Chi Kỳ đang ở thung lũng tuyệt đối, một quyền này của A Bảo lại muôn hình vạn trạng, giống như một khối thiên địa nho nhỏ đều tập trung ở trong nắm tay hắn. Vô Chi Kỳ rõ ràng cảm giác được, nếu hắn không ngăn được một quyền này, hắn sẽ chết!
Khàn giọng thét chói tai, Vô Chi Kỳ thiêu đốt ba giọt bản mạng tinh huyết mấu chốt nhất trong trái tim, thân thể hắn chợt bành trướng gấp trăm lần, thanh thế vung đại bổng nện xuống giống như trời sụp đất nứt. Mấy ngọn núi rất lớn ở phụ cận đều bị kình phong đen sì chấn động tới mức phá thành mảnh vụn.
Xung quanh Bồ Phản đồng thời vang lên tiếng cảnh báo cao vút như mây, phương hướng đại điện Đế Thuấn thảo luận chính sự có tiếng rống tức giận truyền đến.
Nắm tay của A Bảo và đại bổng của Vô Chi Kỳ nhẹ nhàng bâng quơ va chạm với nhau. Chỉ một đòn, hư ảnh của A Bảo vỡ nát, hoa sen lơ lửng đỉnh đầu Cơ Hạo vỡ nát, một bổng ảnh tàn phá đánh vào Cơ Hạo trên người. Cơ Hạo kêu đau một tiếng, chỉ cảm thấy xương khớp toàn thân vỡ vụn từng tấc, bị một bổng đánh lún vào trong lòng đất gần trăm trượng, nôn từng ngụm từng ngụm máu, toàn thân đau đớn không chịu nổi.
Đại bổng của Vô Chi Kỳ cũng ầm ầm vỡ nát, một đạo quyền ảnh đục lỗ bổng ảnh của hắn, nặng nề rơi ở ngực hắn. Ngực Vô Chi Kỳ nổ tung, lộ ra lục phủ ngũ tạng trong lồng ngực hàn quang bắn ra bốn phía như kim loại rèn thành, hắn cũng phun từng ngụm từng ngụm máu, chật vật gào rống kêu thảm phóng lên cao muốn bỏ chạy.
Quy Linh hừ lạnh một tiếng, thân hình chợt lóe đã hướng Vô Chi Kỳ áp sát, hắc ngọc như ý ở tay trái mang theo mảng lớn hàn quang hung hăng đập xuống.
Vô Chi Kỳ dám đánh lén làm Cơ Hạo bị thương nặng, Quy Linh liền dám ở trước mặt đám người Bồ Phản đem hắn đánh chết.
Một đám khí đen từ trong hư không trào ra, một bàn tay khổng lồ trăm trượng sóng triều quấn quanh từ trong khí đen lao ra, hung hăng bổ về phía hắc ngọc như ý trong tay Quy Linh. Quy Linh cười lạnh một tiếng, hắc ngọc như ý đột nhiên hóa thành một con rồng đen bay lên trời hướng bàn tay khổng lồ chụp xuống.
Trong bàn tay khổng lồ một viên bảo châu màu lam to bằng đầu người phun ra vạn trượng thủy quang, hóa thành một con lam long hung hăng va chạm với hắc long, một tiếng long ngâm như có như không truyền đến, hắc ngọc như ý cùng bảo châu màu lam đồng thời khôi phục bản thể, phân biệt trở về trong tay Quy Linh cùng bàn tay khổng lồ.
Khí đen cuồn cuộn, bàn tay khổng lồ tiêu tán, Vô Chi Kỳ đã hóa thành một đạo hàn quang chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thân thể Quy Linh hơi nhoáng lên một cái, lui về phía sau hai bước, nhìn phương hướng bàn tay khổng lồ biến mất liên tục cười lạnh, quanh thân sát khí mơ hồ, chấn động tới mức hư không xung quanh cũng nhẹ nhàng lay động lên: “Vô Chi Kỳ? Ngươi dám làm đệ tử bản giáo bị thương nặng, lần này có người bảo vệ ngươi, lần sau gặp, nhất định lấy cái đầu khỉ của ngươi!”
Cơ Hạo há mồm phun mấy ngụm máu, tinh huyết trong cơ thể sôi trào, xương khớp vỡ vụn nhanh chóng khép lại.
Hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nhảy ra khỏi ố to, Cơ Hạo vừa lúc nghe được Quy Linh cười lạnh quát lớn. Hắn không khỏi váng đầu, mình sao lại biến thành ‘bản giáo đệ tử’ của Quy Linh? Tuy nói, lai lịch A Bảo và Quy Linh cực kỳ đáng sợ, chỗ chống lưng cực kỳ cứng rắn, nhưng Cơ Hạo còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, thật trở thành đồng môn của bọn họ, sao Quy Linh đã định tính cho thân phận của mình?
Kịch liệt ho khan vài tiếng, đem máu tụ trong lồng ngực phun ra, Cơ Hạo hướng Quy Linh chắp tay.
Nhưng còn chưa kịp nói chuyện, Quy Linh nhướng mày, quát khẽ: “Đã ra tay, Bồ Phản sẽ không thể nán lại thêm. Cơ Hạo, ta lười ồn ào với đám người này. Giáp trụ đại sư huynh tặng cho ngươi đã bị hủy, truyền thừa vu giáp kia trên thân ngươi quá lao lực, thật sự là không tiện sử dụng.”
Tùy tay vung lên, Quy Linh ném một khối mai rùa tròn trịa to bằng bàn tay ra, vừa vặn rơi ở trong tay Cơ Hạo.
Mai rùa đen sì nặng nề dị thường, Cơ Hạo dốc hết toàn lực, lúc này mới miễn cưỡng nâng được. Cơ Hạo không khỏi rất kinh ngạc, lấy lực lượng thân thể mạnh hơn Đại Vu bình thường mấy lần của hắn, thế mà thiếu chút nữa không cầm được khối mai rùa này, thật sự quá kinh người chút.
“Đây là giáp lưng (mai rùa) ta lúc nhỏ tuổi độ cửu cửu tử kiếp cởi ra, tặng ngươi tạm thời hộ thân. Thủ pháp luyện khí của ta thô lậu đến cực điểm, không bằng đại sư huynh, nhưng đây là giáp xác bản thể ta lột ra, tuy đã chịu kiếp lực lôi, hỏa, phong, yếu đi rất nhiều, nhưng cũng có vài phần diệu dụng. Ngươi không chê bỏ là tốt rồi.”
Ngẩng đầu, nhìn nhìn phía đại điện Đế Thuấn thảo luận chính sự, Quy Linh hướng Cơ Hạo gật gật đầu, đưa tay chỉ chỉ hắn, sau đó dưới chân cuốn lên một làn gió mát, thân thể nhanh chóng hóa thành một cơn gió biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phía đại điện thảo luận chính sự truyền đến thanh âm uy nghiêm mà sang sảng của Đế Thuấn.
“Vô Chi Kỳ dã tính chưa tiêu, trước mặt mọi người giết người, đóng cửa nhốt trăm năm, không cho phép rời núi một bước. Cộng Công Vô Ưu, ước thúc thần thuộc cho tốt, không được có lần sau nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.