Chương 256: Truy binh
Huyết Hồng
03/07/2019
Vũ Mục từ phía dưới lửa trại moi ra mấy cục bùn cháy đỏ bừng, sau khi đập vỡ, lộ ra gà rừng bên trong nướng đến mức mỡ vàng xèo xèo ứa ra. Một đám trẻ con giống như bay vây quanh lên. Vũ Mục xé gà rừng, cho bọn nó mỗi đứa một miếng thịt gà to, nhất thời đổi lấy cả mảng lớn tiếng cười vui.
Thiếu Ti lẳng lặng nhìn bọn trẻ con đó, nhìn thấy mấy đứa bé bộ dạng gầy yếu nhất bị chắn ở phía sau, không thể lấy được thịt gà gấp đến độ khóc lên. Nàng lặng yên đi qua, từ trong túi da bên hông lấy ra mấy miếng bánh bột mì dẻo đưa cho bọn nó.
Những cái bánh bột mì dẻo này là quân lương kiểu liên quân, nướng vừa dày vừa cứng, bên trong bỏ thêm lượng lớn muối ăn, còn lẫn miếng thịt lớn. Tuy lạnh cứng, nhưng mùi thơm thịt thú lại không ngăn được phát ra, mấy đứa nhỏ vui vẻ tiếp nhận bánh mỳ, bắt đầu cắn xé từng miếng.
Cắn xong mấy miếng, những đứa nhỏ đó đều xoay người, vội đem thịt gà cùng bánh mỳ trên tay đưa cho trưởng bối của mình.
Lang Phi nhìn nhìn mấy chiến sĩ kia xen lẫn trong đám người, kinh ngạc nói: “Là chiến sĩ Thanh Lang bộ. Là bọn họ che chở tộc nhân trốn thoát. Nếu không có bọn họ, các lão nhân, nữ nhân cùng trẻ con kia đã sớm bị bọn dị tộc chết tiệt đó giết.”
Khẽ thở dài một hơi, Lang Phi cay đắng nói: “Nhưng bọn hắn tổn thương cũng rất lớn, vốn lúc đụng tới bọn họ, bọn họ còn có hơn một trăm người, hiện tại chỉ còn lại mấy chục người. Bọn dị tộc kia quá hung ác.”
Chợt, Lang Phi rất mẫn cảm nhìn về phía Cơ Hạo: “Có vấn đề sao? Bọn họ?”
Cơ Hạo lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì lớn, có thể là ta nghĩ nhiều.”
Hướng mấy chiến sĩ kia nhìn một cái thật sâu, Cơ Hạo trực tiếp chỉ vào bọn họ quát: “Đợi lát nữa đi theo sơn cốc, không được chạy lung tung, bằng không bị giết, chớ có trách ta không nhắc nhở các ngươi.”
Mấy chiến sĩ khúm núm hướng Cơ Hạo hành một lễ, một lần nữa ngồi trở lại trong đám người.
Cơ Hạo nheo mắt, cẩn thận nhìn nhìn tinh cương đại phủ phía sau lưng Lang Phi, chỉ là một thanh tinh cương đại phủ bình thường, trên cán rìu khắc nổi một đám mười hai phù văn gia tăng độ sắc bén và độ vững chắc, trong đó còn có ba phù văn đối với vật âm linh quỷ mị cũng có lực sát thương không nhỏ.
Những phù văn này rất hiển nhiên không phải kết quả thành hình một thể cùng lúc rèn đại phủ, mà là sau khi có được đại phủ, do vu tế bộ tộc tự khắc lên. Cho nên giữa các phù văn đó cùng đại phủ đó, khi vu lực lưu động có một tia trúc trắc cùng ngăn cách. Một bộ mười hai phù văn uy lực chỉ có thể phát huy ra không đến bảy thành.
Lang Phi hiển nhiên là người thực lực mạnh nhất trong đám chiến sĩ này, là một đê giai Đại Vu, nhưng sử dụng cũng chỉ là một thanh binh khí phù văn như vậy.
Mà mấy chiến sĩ bị Cơ Hạo theo dõi kia chỉ là thực lực Tiểu Vu cảnh đỉnh phong, nhưng binh khí của bọn hắn đều rất hoàn mỹ, mạnh hơn đại phủ trên tay Lang Phi rất nhiều. Trên người bọn hắn cũng có thương thế rất nặng, nhưng những thương thế đó cẩn thận phân biệt một phen, thật ra bị thương đều là nơi không nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nhìn qua trong vết thương đều lộ ra xương cốt, hơn nữa trên vết thương cũng bám theo vu độc khó có thể rửa sạch, làm vết thương của bọn họ chậm chạp chưa khép lại, nhưng những vết thương này đều thương ở các loại địa phương da thô thịt dày.
“Có chút ý tứ.” Cơ Hạo lấy ra mấy miếng to thịt thú lạnh đưa cho Lang Phi, đồng thời đè thấp thanh âm: “Đến cửa ải phía sau, mọi người đều phải trải qua phân biệt thân phận. Đến lúc đó, bảo mấy lão nhân đó cẩn thận phân biệt một phen, xem mấy gã kia có phải chiến sĩ của Thanh Lang bộ bọn họ hay không.”
Con ngươi của Lang Phi chợt co lại thành kích thước đầu mũi kim. Hắn trầm mặc một phen, tiếp nhận thịt thú sải bước đi về phía đồng bạn mình.
Cơ Hạo nhìn hắn đem miếng thịt thú lớn chia cho các chiến sĩ kia, sau đó là mấy lão nhân chiếm được một bộ phận thịt thú. Thịt thú còn lại cũng đã không nhiều nữa, liền trực tiếp phân phối cho trẻ con lớn tuổi nhất, đã có vài phần sức chiến đấu.
Về phần những nữ nhân cũng bụng đói kêu vang kia, không có ai quan tâm.
Pháp tắc sinh tồn tuy tàn khốc, nhưng dưới tình huống như vậy, phải cam đoan thể lực của chiến sĩ; nữ nhân ở rất nhiều thời điểm chỉ có thể là tiêu hao phẩm.
Một thiếu niên so với Cơ Hạo còn lớn hơn một hai tuổi ghé lên, đầu tiên là kinh diễm nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp của Thiếu Ti và Man Man, lúc này mới thật cẩn thận hỏi Cơ Hạo: “Các ngươi là người nhân vương phái đến sao? Quân đội nhân tộc chúng ta đến đâu rồi? Vì sao không lao ra khỏi Xích Phản sơn, đem bọn ác quỷ sườn bắc xử lý hết?”
Cơ Hạo nhíu nhíu lông mày, cẩn thận nhìn nhìn thiếu niên này, nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người nhìn về phía bờ sông bên kia.
Mặt thiếu niên nghẹn đến mức đỏ bừng. Hắn thở hổn hển nhìn Cơ Hạo, lớn tiếng kêu lên: “Này, ta đang hỏi ngươi đó. Các ngươi vì sao không lao ra đem bọn ác quỷ kia xử lý hết? Các ngươi bọn nhát gan này!”
Ở bên, Man Man sải bước lao tới, một cánh tay đánh vào trên người thiếu niên, đem hắn đánh bay thật xa. Nàng tức giận vung đại chuỳ kêu lên: “Này, ngươi nói ai là người nhát gan? Ác quỷ chúng ta giết chết, so với các ngươi từng gặp còn nhiều hơn! Ngươi biết cái gì?”
Man Man hung hăng nện một chùy xuống đất, một khối đá lớn ầm ầm vỡ nát, trong ánh lửa đá vụn nhanh chóng hóa thành một làn khói.
Đám người chạy nạn lại xôn xao một phen. Lang Phi nhìn nhìn động tĩnh bên này, lắc đầu, nghiêm khắc thấp giọng quát, khống chế chiến sĩ bên người mình, không để bọn họ có bất cứ dị động nào.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn Man Man, qua hồi lâu mới nghiến răng nói: “Đều chết rồi… A ba, a mỗ, còn có a thúc cách vách bọn họ, đều đã chết! Các ngươi vì sao không lao ra? Các ngươi vì sao không đi xử lý bọn ác quỷ đó?”
Man Man vung chùy, muốn giáo huấn gã này một phen.
Cơ Hạo túm lấy Man Man, lạnh lùng nói: “Ngươi không có tư cách giáo huấn chúng ta, ngươi cũng không có tư cách chất vấn chúng ta cái gì. Muốn báo thù, tự mình cầm binh khí đi tác chiến với bọn ác quỷ, đừng ở đây càn quấy.”
Thiếu niên nhảy dựng lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm Cơ Hạo rít gào lên: “Nếu ta có thực lực như các ngươi, ta đã đi tác chiến với bọn ác quỷ đó! Các ngươi có lực lượng mạnh như vậy, các ngươi thế mà ở bờ sông nướng thịt ăn, các ngươi…”
Bờ sông bên kia rừng cây cành lá lay động, tiếng chân thanh thúy truyền đến, rất nhanh một Ngu tộc chiến sĩ cưỡi một con báo săn toàn thân màu thanh lam, thân khoác nhuyễn giáp tinh xảo đẹp đẽ từ trong rừng cây lao ra.
Theo sát chiến sĩ Ngu tộc này, mười chiến sĩ Già tộc thân khoác trọng giáp, cao mấy thước xách binh khí nặng trịch nối đuôi nhau mà ra.
Ở phía sau các chiến sĩ Già tộc này, là mấy chục phó binh làn da ngăm đen, cùng với hơn hai trăm nô lệ binh sĩ trên làn da tràn đầy đốm, giống như khỉ ngựa lớn rụng lông nhảy nhót loạn xạ, rống to.
Sau đó kèm theo tiếng kim loại khẽ va chạm, ba con rối kim loại Kiếm Phong Tri Chu hình thể cực lớn chậm rãi đi ra khỏi rừng cây.
Những con nhện kim loại này vừa mới đi ra khỏi rừng cây, liền chợt mở ra miệng rộng, trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, mấy trăm mũi tên nỏ kim loại dài khoảng một thước mang theo nhiều điểm hàn quang từ trong miệng bọn nó bắn nhanh ra, rợp trời rợp đất hướng dân chạy nạn bờ sông bên kia bắn xuống.
Thiếu Ti lẳng lặng nhìn bọn trẻ con đó, nhìn thấy mấy đứa bé bộ dạng gầy yếu nhất bị chắn ở phía sau, không thể lấy được thịt gà gấp đến độ khóc lên. Nàng lặng yên đi qua, từ trong túi da bên hông lấy ra mấy miếng bánh bột mì dẻo đưa cho bọn nó.
Những cái bánh bột mì dẻo này là quân lương kiểu liên quân, nướng vừa dày vừa cứng, bên trong bỏ thêm lượng lớn muối ăn, còn lẫn miếng thịt lớn. Tuy lạnh cứng, nhưng mùi thơm thịt thú lại không ngăn được phát ra, mấy đứa nhỏ vui vẻ tiếp nhận bánh mỳ, bắt đầu cắn xé từng miếng.
Cắn xong mấy miếng, những đứa nhỏ đó đều xoay người, vội đem thịt gà cùng bánh mỳ trên tay đưa cho trưởng bối của mình.
Lang Phi nhìn nhìn mấy chiến sĩ kia xen lẫn trong đám người, kinh ngạc nói: “Là chiến sĩ Thanh Lang bộ. Là bọn họ che chở tộc nhân trốn thoát. Nếu không có bọn họ, các lão nhân, nữ nhân cùng trẻ con kia đã sớm bị bọn dị tộc chết tiệt đó giết.”
Khẽ thở dài một hơi, Lang Phi cay đắng nói: “Nhưng bọn hắn tổn thương cũng rất lớn, vốn lúc đụng tới bọn họ, bọn họ còn có hơn một trăm người, hiện tại chỉ còn lại mấy chục người. Bọn dị tộc kia quá hung ác.”
Chợt, Lang Phi rất mẫn cảm nhìn về phía Cơ Hạo: “Có vấn đề sao? Bọn họ?”
Cơ Hạo lắc lắc đầu, thản nhiên nói: “Không có vấn đề gì lớn, có thể là ta nghĩ nhiều.”
Hướng mấy chiến sĩ kia nhìn một cái thật sâu, Cơ Hạo trực tiếp chỉ vào bọn họ quát: “Đợi lát nữa đi theo sơn cốc, không được chạy lung tung, bằng không bị giết, chớ có trách ta không nhắc nhở các ngươi.”
Mấy chiến sĩ khúm núm hướng Cơ Hạo hành một lễ, một lần nữa ngồi trở lại trong đám người.
Cơ Hạo nheo mắt, cẩn thận nhìn nhìn tinh cương đại phủ phía sau lưng Lang Phi, chỉ là một thanh tinh cương đại phủ bình thường, trên cán rìu khắc nổi một đám mười hai phù văn gia tăng độ sắc bén và độ vững chắc, trong đó còn có ba phù văn đối với vật âm linh quỷ mị cũng có lực sát thương không nhỏ.
Những phù văn này rất hiển nhiên không phải kết quả thành hình một thể cùng lúc rèn đại phủ, mà là sau khi có được đại phủ, do vu tế bộ tộc tự khắc lên. Cho nên giữa các phù văn đó cùng đại phủ đó, khi vu lực lưu động có một tia trúc trắc cùng ngăn cách. Một bộ mười hai phù văn uy lực chỉ có thể phát huy ra không đến bảy thành.
Lang Phi hiển nhiên là người thực lực mạnh nhất trong đám chiến sĩ này, là một đê giai Đại Vu, nhưng sử dụng cũng chỉ là một thanh binh khí phù văn như vậy.
Mà mấy chiến sĩ bị Cơ Hạo theo dõi kia chỉ là thực lực Tiểu Vu cảnh đỉnh phong, nhưng binh khí của bọn hắn đều rất hoàn mỹ, mạnh hơn đại phủ trên tay Lang Phi rất nhiều. Trên người bọn hắn cũng có thương thế rất nặng, nhưng những thương thế đó cẩn thận phân biệt một phen, thật ra bị thương đều là nơi không nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nhìn qua trong vết thương đều lộ ra xương cốt, hơn nữa trên vết thương cũng bám theo vu độc khó có thể rửa sạch, làm vết thương của bọn họ chậm chạp chưa khép lại, nhưng những vết thương này đều thương ở các loại địa phương da thô thịt dày.
“Có chút ý tứ.” Cơ Hạo lấy ra mấy miếng to thịt thú lạnh đưa cho Lang Phi, đồng thời đè thấp thanh âm: “Đến cửa ải phía sau, mọi người đều phải trải qua phân biệt thân phận. Đến lúc đó, bảo mấy lão nhân đó cẩn thận phân biệt một phen, xem mấy gã kia có phải chiến sĩ của Thanh Lang bộ bọn họ hay không.”
Con ngươi của Lang Phi chợt co lại thành kích thước đầu mũi kim. Hắn trầm mặc một phen, tiếp nhận thịt thú sải bước đi về phía đồng bạn mình.
Cơ Hạo nhìn hắn đem miếng thịt thú lớn chia cho các chiến sĩ kia, sau đó là mấy lão nhân chiếm được một bộ phận thịt thú. Thịt thú còn lại cũng đã không nhiều nữa, liền trực tiếp phân phối cho trẻ con lớn tuổi nhất, đã có vài phần sức chiến đấu.
Về phần những nữ nhân cũng bụng đói kêu vang kia, không có ai quan tâm.
Pháp tắc sinh tồn tuy tàn khốc, nhưng dưới tình huống như vậy, phải cam đoan thể lực của chiến sĩ; nữ nhân ở rất nhiều thời điểm chỉ có thể là tiêu hao phẩm.
Một thiếu niên so với Cơ Hạo còn lớn hơn một hai tuổi ghé lên, đầu tiên là kinh diễm nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp của Thiếu Ti và Man Man, lúc này mới thật cẩn thận hỏi Cơ Hạo: “Các ngươi là người nhân vương phái đến sao? Quân đội nhân tộc chúng ta đến đâu rồi? Vì sao không lao ra khỏi Xích Phản sơn, đem bọn ác quỷ sườn bắc xử lý hết?”
Cơ Hạo nhíu nhíu lông mày, cẩn thận nhìn nhìn thiếu niên này, nhẹ nhàng lắc đầu, xoay người nhìn về phía bờ sông bên kia.
Mặt thiếu niên nghẹn đến mức đỏ bừng. Hắn thở hổn hển nhìn Cơ Hạo, lớn tiếng kêu lên: “Này, ta đang hỏi ngươi đó. Các ngươi vì sao không lao ra đem bọn ác quỷ kia xử lý hết? Các ngươi bọn nhát gan này!”
Ở bên, Man Man sải bước lao tới, một cánh tay đánh vào trên người thiếu niên, đem hắn đánh bay thật xa. Nàng tức giận vung đại chuỳ kêu lên: “Này, ngươi nói ai là người nhát gan? Ác quỷ chúng ta giết chết, so với các ngươi từng gặp còn nhiều hơn! Ngươi biết cái gì?”
Man Man hung hăng nện một chùy xuống đất, một khối đá lớn ầm ầm vỡ nát, trong ánh lửa đá vụn nhanh chóng hóa thành một làn khói.
Đám người chạy nạn lại xôn xao một phen. Lang Phi nhìn nhìn động tĩnh bên này, lắc đầu, nghiêm khắc thấp giọng quát, khống chế chiến sĩ bên người mình, không để bọn họ có bất cứ dị động nào.
Thiếu niên ngơ ngác nhìn Man Man, qua hồi lâu mới nghiến răng nói: “Đều chết rồi… A ba, a mỗ, còn có a thúc cách vách bọn họ, đều đã chết! Các ngươi vì sao không lao ra? Các ngươi vì sao không đi xử lý bọn ác quỷ đó?”
Man Man vung chùy, muốn giáo huấn gã này một phen.
Cơ Hạo túm lấy Man Man, lạnh lùng nói: “Ngươi không có tư cách giáo huấn chúng ta, ngươi cũng không có tư cách chất vấn chúng ta cái gì. Muốn báo thù, tự mình cầm binh khí đi tác chiến với bọn ác quỷ, đừng ở đây càn quấy.”
Thiếu niên nhảy dựng lên, phẫn nộ nhìn chằm chằm Cơ Hạo rít gào lên: “Nếu ta có thực lực như các ngươi, ta đã đi tác chiến với bọn ác quỷ đó! Các ngươi có lực lượng mạnh như vậy, các ngươi thế mà ở bờ sông nướng thịt ăn, các ngươi…”
Bờ sông bên kia rừng cây cành lá lay động, tiếng chân thanh thúy truyền đến, rất nhanh một Ngu tộc chiến sĩ cưỡi một con báo săn toàn thân màu thanh lam, thân khoác nhuyễn giáp tinh xảo đẹp đẽ từ trong rừng cây lao ra.
Theo sát chiến sĩ Ngu tộc này, mười chiến sĩ Già tộc thân khoác trọng giáp, cao mấy thước xách binh khí nặng trịch nối đuôi nhau mà ra.
Ở phía sau các chiến sĩ Già tộc này, là mấy chục phó binh làn da ngăm đen, cùng với hơn hai trăm nô lệ binh sĩ trên làn da tràn đầy đốm, giống như khỉ ngựa lớn rụng lông nhảy nhót loạn xạ, rống to.
Sau đó kèm theo tiếng kim loại khẽ va chạm, ba con rối kim loại Kiếm Phong Tri Chu hình thể cực lớn chậm rãi đi ra khỏi rừng cây.
Những con nhện kim loại này vừa mới đi ra khỏi rừng cây, liền chợt mở ra miệng rộng, trong tiếng ‘Xẹt xẹt’, mấy trăm mũi tên nỏ kim loại dài khoảng một thước mang theo nhiều điểm hàn quang từ trong miệng bọn nó bắn nhanh ra, rợp trời rợp đất hướng dân chạy nạn bờ sông bên kia bắn xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.