Chương 70: Tức hộc máu (2)
Vũ Phong
09/04/2020
- Thứ nhất, dựa theo quy tắc trong tộc, trẻ tuổi đại tái, người thắng
mới có thể được máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cùng Trúc Cơ đan, ta
cũng có tư cách tham gia, ba người các ngươi cộng lại cũng không phải là đối thủ của ta, máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cùng Trúc Cơ đan, tự
nhiên quy ta, các ngươi có tư cách gì cầm?
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đỗ Hạo nói, giọng nói vang vọng ở trong đại sảnh, không ít ánh mắt âm thầm biến hóa. Đích xác, Đỗ Thiếu Phủ nói không sai, hắn cũng có tư cách tham gia, ba người Đỗ Hạo không phải là đối thủ, tài nguyên tốt nhất trong tộc, tự nhiên sẽ cấp cho hậu bối mạnh nhất. Tuy Đỗ Thiếu Phủ cầm hết ban thưởng là quá một chút, nhưng cũng chứng minh bản sự của hắn, hắn một người đối phó ba cái, cuối cùng lấy được vật phẩm, hiện tại còn có biện pháp nào, muốn trách mà nói, cũng chỉ có thể trách ba người Đỗ Hạo không có bản lĩnh.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đỗ Hạo, tiếp tục nói:
- Thứ hai, chính các ngươi không có bản lĩnh, còn mang theo ngoại nhân tới tìm ta phiền toái, cuối cùng mình cũng không biết thế nào liền nội đấu, còn nói là ta làm các ngươi bị thương nặng. Ta đánh các ngươi bị thương còn chưa tính, dù sao các ngươi cũng không có bản sự, không phải đối thủ của ta còn có thể trách ai, nhưng các ngươi mở to mắt ngẫm lại, biểu ca của ngươi là Tiên Thiên cảnh a, ta làm sao đánh thắng được? Rõ ràng là ngày hôm qua hắn đánh ta bị thương, còn đoạt tài vật trên người ta, ta chưa có tới cáo trạng thì thôi, tính toán nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng, không nghĩ tới các ngươi còn muốn đến oan uổng ta, vu oan giá họa ta, Đỗ gia có đệ tử như các ngươi, thật sự là gia môn bất hạnh.
-...
Cả phòng yên tĩnh, mọi người nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt đều kinh ngạc đến trợn tròn, này vẫn là Đỗ Thiếu Phủ sao, này thật là Đỗ Thiếu Phủ thật thà trong sáng lúc trước sao, đám người Đỗ Hạo cộng thêm đám tam cô lục bà, mấy chục người cũng không phải là đối thủ a.
Ai cũng nghe ra, Đỗ Thiếu Phủ không chỉ chối bay tội không còn một mảnh, còn mắng đám người Đỗ Hạo một lần, ý tứ là mười mấy người các ngươi tìm ta phiền toái, ngược lại bị ta đánh trọng thương, không có bản lĩnh thì thôi, hiện tại còn mặt dày đến cáo trạng, không phải là quá không có phẩm hạnh sao, quả thực xin lỗi tổ tông.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi thúi lắm, biểu ca của Đỗ Hạo, ngày hôm qua một chiêu đã bị ngươi đánh không đứng dậy nổi, căn bản không phải đối thủ của ngươi, là ngươi đoạt chúng ta.
Đỗ Duyên cùng Đỗ Hướng đều nhịn không được vọt ra, tất cả người bị thương đều nghẹn đến mặt đỏ bừng, bọn họ rõ ràng bị nghẹn khuất sắp chết a.
- Đỗ Duyên, Đỗ Hướng, ấn tuổi của các ngươi đều là đường ca của, ta là đệ đệ của các ngươi a, bình thường các ngươi không thương ta, che chở ta, quan tâm ta thì thôi, còn đối phó đệ đệ của mình như vậy sao!
Vẻ mặt của Đỗ Thiếu Phủ vô cùng đau đớn, nhìn đám người Đỗ Duyên Đỗ Hướng lớn tiếng nói:
- Dùng đầu của các ngươi nghĩ xem, một Tiên Thiên cảnh bị ta một chiêu đánh trọng thương, ta là một phế Võ mạch a, tuy hiện tại có thể tu luyện, nhưng ngươi cho rằng ta là Đại bá, Nhị bá, hay chư vị tộc lão, có thể một chiêu đánh ngã một Tiên Thiên cảnh, rõ ràng là người nọ một chiêu liền đánh ngã ta, nếu không phải ta chạy nhanh, sợ là hôm nay ta liền tới không được đại sảnh này rồi.
Mọi người trong sảnh biến sắc, vài trưởng giả trong tộc cũng động dung, một Tiên Thiên cảnh, một chiêu đã bị Đỗ Thiếu Phủ đánh ngã, này thật là không có khả năng. Đỗ Thiếu Phủ mạnh hơn nữa, sợ là cũng không có thực lực kia a.
Trong sảnh có vài người bắt đầu cho rằng, sợ là tuy đám người Đỗ Hạo Đỗ Duyên bị thất thế, nhưng không có thiệt thòi bao nhiêu, có biểu ca của Đỗ Hạo, sợ là Đỗ Thiếu Phủ cũng chiếm không đến tiện nghi, khẳng định cũng ăn một ít thiệt thòi.
Mặt khác Đỗ Thiếu Phủ cũng nói đúng, Đỗ Hạo Đỗ Duyên đều tính là ca ca của Đỗ Thiếu Phủ, mười mấy người lấy lớn hiếp nhỏ, nói ra thật đúng là không xuôi tai, còn mang theo ngoại nhân đến đối phó đệ đệ, vậy thì càng thêm có chút quá mức.
- Ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen.
- Phốc...
Vài thiếu niên khí huyết công tâm, đều tức đến trong miệng phun ra huyết vụ, nào có chơi người như vậy a, nào có chống chế như vậy a, hiện tại đến phiên bọn họ vô lực biện giải, Đỗ Thiếu Phủ trở thành người bị hại.
- Ta làm sao đổi trắng thay đen, bằng không các ngươi kêu biểu ca của Đỗ Hạo đến đối chất a, hắn là Tiên Thiên cảnh, chạy đến Đỗ gia khi dễ ta, hẳn là sợ Đỗ gia chúng ta tìm hắn tính sổ, nên không dám ở lại a.
Đỗ Thiếu Phủ liếc nhìn đám người Đỗ Duyên một cái, dù sao biểu ca của Đỗ Hạo đã đi, muốn đối chất cũng khó, huống chi dù đến đối chất cũng không sao cả, người có cái mồm, trừ ăn cơm, không phải là dùng để nói bậy sao.
- Ngươi... Ngươi... Phốc xuy...
Đỗ Hạo, Đỗ Duyên, Đỗ Hướng… lần nữa khí huyết công tâm, phun ra huyết vụ, vài trưởng bối Đỗ gia rốt cục chịu không nổi vọt ra kiểm tra thương thế của bọn họ.
- Đại bá, thương thế của ta hơi nặng, ngày hôm qua đáp ứng ngươi một tháng sau tham gia ngũ đại gia tộc trẻ tuổi đại tái, nhưng hiện thương thế của ta sợ là một năm rưỡi cũng không thể ra cửa, không cách nào tham gia, ta tin tưởng các đường ca Đỗ Hạo Đỗ Duyên nhất định có thể vì Đỗ gia làm vẻ vang, đúng rồi, Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên đoạt ta mười năm đan dược cùng Huyền tệ, ngày hôm qua còn đánh ta trọng thương, chuyện tình đoạt tài vật của ta, ta cũng không truy cứu, xin Đại bá không nên khó xử các đường ca, dù sao một tháng sau, bọn họ còn đi tranh giành vinh quang cho Đỗ gia, ta cáo lui trước.
Giọng nói hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, ôm Mặc Linh Kiếm, cũng không quay đầu lại liền ly khai đại sảnh.
-...
Đại sảnh lần nữa yên tĩnh, mọi người ngây ngẩn cả người, Đỗ Thiếu Phủ đây là ý ở ngoài lời a, một tháng sau ngũ đại gia tộc trẻ tuổi đại tái, hiện tại hắn không tính toán đi, để đám người Đỗ Hạo Đỗ Duyên đi. Nhưng hiện tại ai không rõ ràng, đám người Đỗ Hạo vài người liên thủ cũng không phải đối thủ của Đỗ Thiếu Phủ, kia còn đi cái rắm, hi vọng lớn nhất của Đỗ gia không hề nghi ngờ hiện tại là ở trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Ai cũng minh bạch, Đỗ Thiếu Phủ nói gia chủ không nên trách cứ Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên đoạt hắn mười năm đan dược cùng Huyền tệ, còn có chuyện tình ngày hôm qua, nhưng ý tứ chân chính là, nếu chuyện này không cho hắn một câu trả lời thuyết phục, như vậy một tháng sau chuyện tình trẻ tuổi đại tái liền không có quan hệ gì tới hắn.
Toàn bộ đại sảnh lâm vào yên tĩnh, ai cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy, Đỗ Thiếu Phủ hiện tại, không phải là Đỗ Thiếu Phủ lúc trước, so sánh với hắn, đám người Đỗ Hạo, Đỗ Duyên thật sự là không đủ xem.
Đại bộ phận người vẫn tin tưởng, nhất định là đám người Đỗ Hạo thiệt thòi lớn, dù sao thương thế của đám người Đỗ Hạo vừa nhìn là thấy, chỉ tiếc Đỗ Hạo, Đỗ Duyên cộng thêm đám tam cô lục bà cũng nói không lại Đỗ Thiếu Phủ, cuối cùng bị Đỗ Thiếu Phủ mắng á khẩu không trả lời được.
- Tiểu gia hỏa Đỗ Thiếu Phủ kia, rất tặc linh a.
- Chẳng lẽ, mười năm qua, tiểu gia hỏa này thật ẩn nhẫn sao, ẩn nhẫn tận mười năm?
Trong lòng mọi người cảm thán, ở trong tất cả tộc nhân cười nhạo, châm chọc, chửi rủa ẩn nhẫn mười năm, kia cần loại nghị lực cùng tâm tình như thế nào, hiện tại thiếu niên kia không ẩn nhẫn nữa, đám người Đỗ Hạo, Đỗ Duyên, Đỗ Hướng so sánh với hắn căn bản là không chịu nổi một kích.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đỗ Hạo nói, giọng nói vang vọng ở trong đại sảnh, không ít ánh mắt âm thầm biến hóa. Đích xác, Đỗ Thiếu Phủ nói không sai, hắn cũng có tư cách tham gia, ba người Đỗ Hạo không phải là đối thủ, tài nguyên tốt nhất trong tộc, tự nhiên sẽ cấp cho hậu bối mạnh nhất. Tuy Đỗ Thiếu Phủ cầm hết ban thưởng là quá một chút, nhưng cũng chứng minh bản sự của hắn, hắn một người đối phó ba cái, cuối cùng lấy được vật phẩm, hiện tại còn có biện pháp nào, muốn trách mà nói, cũng chỉ có thể trách ba người Đỗ Hạo không có bản lĩnh.
Đỗ Thiếu Phủ nhìn Đỗ Hạo, tiếp tục nói:
- Thứ hai, chính các ngươi không có bản lĩnh, còn mang theo ngoại nhân tới tìm ta phiền toái, cuối cùng mình cũng không biết thế nào liền nội đấu, còn nói là ta làm các ngươi bị thương nặng. Ta đánh các ngươi bị thương còn chưa tính, dù sao các ngươi cũng không có bản sự, không phải đối thủ của ta còn có thể trách ai, nhưng các ngươi mở to mắt ngẫm lại, biểu ca của ngươi là Tiên Thiên cảnh a, ta làm sao đánh thắng được? Rõ ràng là ngày hôm qua hắn đánh ta bị thương, còn đoạt tài vật trên người ta, ta chưa có tới cáo trạng thì thôi, tính toán nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng, lui một bước trời cao biển rộng, không nghĩ tới các ngươi còn muốn đến oan uổng ta, vu oan giá họa ta, Đỗ gia có đệ tử như các ngươi, thật sự là gia môn bất hạnh.
-...
Cả phòng yên tĩnh, mọi người nhìn Đỗ Thiếu Phủ, ánh mắt đều kinh ngạc đến trợn tròn, này vẫn là Đỗ Thiếu Phủ sao, này thật là Đỗ Thiếu Phủ thật thà trong sáng lúc trước sao, đám người Đỗ Hạo cộng thêm đám tam cô lục bà, mấy chục người cũng không phải là đối thủ a.
Ai cũng nghe ra, Đỗ Thiếu Phủ không chỉ chối bay tội không còn một mảnh, còn mắng đám người Đỗ Hạo một lần, ý tứ là mười mấy người các ngươi tìm ta phiền toái, ngược lại bị ta đánh trọng thương, không có bản lĩnh thì thôi, hiện tại còn mặt dày đến cáo trạng, không phải là quá không có phẩm hạnh sao, quả thực xin lỗi tổ tông.
- Đỗ Thiếu Phủ, ngươi thúi lắm, biểu ca của Đỗ Hạo, ngày hôm qua một chiêu đã bị ngươi đánh không đứng dậy nổi, căn bản không phải đối thủ của ngươi, là ngươi đoạt chúng ta.
Đỗ Duyên cùng Đỗ Hướng đều nhịn không được vọt ra, tất cả người bị thương đều nghẹn đến mặt đỏ bừng, bọn họ rõ ràng bị nghẹn khuất sắp chết a.
- Đỗ Duyên, Đỗ Hướng, ấn tuổi của các ngươi đều là đường ca của, ta là đệ đệ của các ngươi a, bình thường các ngươi không thương ta, che chở ta, quan tâm ta thì thôi, còn đối phó đệ đệ của mình như vậy sao!
Vẻ mặt của Đỗ Thiếu Phủ vô cùng đau đớn, nhìn đám người Đỗ Duyên Đỗ Hướng lớn tiếng nói:
- Dùng đầu của các ngươi nghĩ xem, một Tiên Thiên cảnh bị ta một chiêu đánh trọng thương, ta là một phế Võ mạch a, tuy hiện tại có thể tu luyện, nhưng ngươi cho rằng ta là Đại bá, Nhị bá, hay chư vị tộc lão, có thể một chiêu đánh ngã một Tiên Thiên cảnh, rõ ràng là người nọ một chiêu liền đánh ngã ta, nếu không phải ta chạy nhanh, sợ là hôm nay ta liền tới không được đại sảnh này rồi.
Mọi người trong sảnh biến sắc, vài trưởng giả trong tộc cũng động dung, một Tiên Thiên cảnh, một chiêu đã bị Đỗ Thiếu Phủ đánh ngã, này thật là không có khả năng. Đỗ Thiếu Phủ mạnh hơn nữa, sợ là cũng không có thực lực kia a.
Trong sảnh có vài người bắt đầu cho rằng, sợ là tuy đám người Đỗ Hạo Đỗ Duyên bị thất thế, nhưng không có thiệt thòi bao nhiêu, có biểu ca của Đỗ Hạo, sợ là Đỗ Thiếu Phủ cũng chiếm không đến tiện nghi, khẳng định cũng ăn một ít thiệt thòi.
Mặt khác Đỗ Thiếu Phủ cũng nói đúng, Đỗ Hạo Đỗ Duyên đều tính là ca ca của Đỗ Thiếu Phủ, mười mấy người lấy lớn hiếp nhỏ, nói ra thật đúng là không xuôi tai, còn mang theo ngoại nhân đến đối phó đệ đệ, vậy thì càng thêm có chút quá mức.
- Ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen.
- Phốc...
Vài thiếu niên khí huyết công tâm, đều tức đến trong miệng phun ra huyết vụ, nào có chơi người như vậy a, nào có chống chế như vậy a, hiện tại đến phiên bọn họ vô lực biện giải, Đỗ Thiếu Phủ trở thành người bị hại.
- Ta làm sao đổi trắng thay đen, bằng không các ngươi kêu biểu ca của Đỗ Hạo đến đối chất a, hắn là Tiên Thiên cảnh, chạy đến Đỗ gia khi dễ ta, hẳn là sợ Đỗ gia chúng ta tìm hắn tính sổ, nên không dám ở lại a.
Đỗ Thiếu Phủ liếc nhìn đám người Đỗ Duyên một cái, dù sao biểu ca của Đỗ Hạo đã đi, muốn đối chất cũng khó, huống chi dù đến đối chất cũng không sao cả, người có cái mồm, trừ ăn cơm, không phải là dùng để nói bậy sao.
- Ngươi... Ngươi... Phốc xuy...
Đỗ Hạo, Đỗ Duyên, Đỗ Hướng… lần nữa khí huyết công tâm, phun ra huyết vụ, vài trưởng bối Đỗ gia rốt cục chịu không nổi vọt ra kiểm tra thương thế của bọn họ.
- Đại bá, thương thế của ta hơi nặng, ngày hôm qua đáp ứng ngươi một tháng sau tham gia ngũ đại gia tộc trẻ tuổi đại tái, nhưng hiện thương thế của ta sợ là một năm rưỡi cũng không thể ra cửa, không cách nào tham gia, ta tin tưởng các đường ca Đỗ Hạo Đỗ Duyên nhất định có thể vì Đỗ gia làm vẻ vang, đúng rồi, Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên đoạt ta mười năm đan dược cùng Huyền tệ, ngày hôm qua còn đánh ta trọng thương, chuyện tình đoạt tài vật của ta, ta cũng không truy cứu, xin Đại bá không nên khó xử các đường ca, dù sao một tháng sau, bọn họ còn đi tranh giành vinh quang cho Đỗ gia, ta cáo lui trước.
Giọng nói hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ đứng dậy, ôm Mặc Linh Kiếm, cũng không quay đầu lại liền ly khai đại sảnh.
-...
Đại sảnh lần nữa yên tĩnh, mọi người ngây ngẩn cả người, Đỗ Thiếu Phủ đây là ý ở ngoài lời a, một tháng sau ngũ đại gia tộc trẻ tuổi đại tái, hiện tại hắn không tính toán đi, để đám người Đỗ Hạo Đỗ Duyên đi. Nhưng hiện tại ai không rõ ràng, đám người Đỗ Hạo vài người liên thủ cũng không phải đối thủ của Đỗ Thiếu Phủ, kia còn đi cái rắm, hi vọng lớn nhất của Đỗ gia không hề nghi ngờ hiện tại là ở trên người Đỗ Thiếu Phủ.
Ai cũng minh bạch, Đỗ Thiếu Phủ nói gia chủ không nên trách cứ Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên đoạt hắn mười năm đan dược cùng Huyền tệ, còn có chuyện tình ngày hôm qua, nhưng ý tứ chân chính là, nếu chuyện này không cho hắn một câu trả lời thuyết phục, như vậy một tháng sau chuyện tình trẻ tuổi đại tái liền không có quan hệ gì tới hắn.
Toàn bộ đại sảnh lâm vào yên tĩnh, ai cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy, Đỗ Thiếu Phủ hiện tại, không phải là Đỗ Thiếu Phủ lúc trước, so sánh với hắn, đám người Đỗ Hạo, Đỗ Duyên thật sự là không đủ xem.
Đại bộ phận người vẫn tin tưởng, nhất định là đám người Đỗ Hạo thiệt thòi lớn, dù sao thương thế của đám người Đỗ Hạo vừa nhìn là thấy, chỉ tiếc Đỗ Hạo, Đỗ Duyên cộng thêm đám tam cô lục bà cũng nói không lại Đỗ Thiếu Phủ, cuối cùng bị Đỗ Thiếu Phủ mắng á khẩu không trả lời được.
- Tiểu gia hỏa Đỗ Thiếu Phủ kia, rất tặc linh a.
- Chẳng lẽ, mười năm qua, tiểu gia hỏa này thật ẩn nhẫn sao, ẩn nhẫn tận mười năm?
Trong lòng mọi người cảm thán, ở trong tất cả tộc nhân cười nhạo, châm chọc, chửi rủa ẩn nhẫn mười năm, kia cần loại nghị lực cùng tâm tình như thế nào, hiện tại thiếu niên kia không ẩn nhẫn nữa, đám người Đỗ Hạo, Đỗ Duyên, Đỗ Hướng so sánh với hắn căn bản là không chịu nổi một kích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.