Vũ Thần

Quyển 3 - Chương 54: Môn đồ cuối cùng.

Thương Thiên Bạch Hạc

05/04/2013



Bầu trời lúc này là một mảnh mầu xanh đã nhạt đi rất nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã xuất hiện ráng mây chiều, màu đỏ chậm rãi mở rộng phạm vi của nó.

Hai đạo thân ảnh dưới ánh sáng ngửa đầu quan sát kỳ cảnh này của thiên nhiên trong lòng vô cùng cảm thán.

- Lễ Huân, cần dùng thuốc rồi.

Sau một lúc, Hạ Nhất Minh nhẹ giọng nói.

Viên Lễ Huân lúc này mới từ trong cảnh sắc tuyệt đẹp bừng tỉnh. Yên lặng không nói, nàng lẳng lặng chờ đợi.

Mấy ngày trước, Tạ Tri Ân lão gia tử đã thành công đột phá tiên thiên cảnh giới. Sau đó Hạ Nhất Minh nói lời từ biệt, đem Viên Lễ Huân tiến vào thâm sơn.

Mục đích của bọn họ chính là tìm sơn động đặc biệt có trên tấm bản đồ.

Đương nhiên, Hạ Nhất Minh ra đi vội vàng như vậy cũng bởi vết thương trên mặt Viên Lễ Huân chưa lành. Trước khi chữa khỏi hẳn hắn cũng không muốn người khác cùng nàng gặp mặt.

Từ trong bọc hành lý mang theo lấy ra một lọ thuốc trị thương đặc chế. Động tác của Hạ Nhất Minh cẩn cẩn trọng trọng, vừa mau lẹ nhưng vừa ổn định. Hơn nữa được Mộc hệ chân khí phụ trợ, rất nhanh chóng đã hoàn thành.

Việc này tuy nhỏ nhưng Hạ Nhất Minh chưa bao giờ phải nhờ tay người khác. Dường như ngoại trừ hắn ra, không cho phép ai thấy được vết thương trên mặt Viên Lễ Huân lúc này.

Viên Lễ Huân nhắm chặt hai mắt, trên mặt của nàng xuất hiện một cảm giác tê dại. Loại cảm giác này rất khác biệt, khiến nàng hoàn toàn tập trung vào đó. Nhưng đáng tiếc là động tác của Hạ Nhất Minh vô cùng nhanh. Khiến cho khi bàn tay Hạ Nhất Minh vừa rời khỏi khuôn mặt, nàng không khỏi có chút cảm giác nuối tiếc.

Hạ Nhất Minh chủ động đem lều bạt thu dọn ổn thỏa, sau khi cất trong bao lớn đeo trên lưng, hắn nhẹ nhàng phủi tay, nói:

- Lễ Huân, chúng ta đi.

Viên Lễ Huân hai má đỏ bừng đáp ứng. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cùng Hạ Nhất Minh ở chung, cũng không phải là lần đầu tiên thoa thuốc, nhưng mỗi lần cảm giác ấm áp từ hai bàn tay Hạ Nhất Minh truyền lên khuôn mặt nàng, đều bất giác khiến Viên Lễ Huân đỏ bừng xấu hổ.

Vừa đứng dậy Viên Lễ Huân đã đeo khăn bịt kín mặt. Đang đi về phía trước, bỗng thấy Hạ Nhất Minh đột nhiên căng cứng thân thể, sau đó nhìn lại phát hiện đôi mắt trong giây lát trở lên sắc bén vạn phần.

Viên Lễ Huân quan sát xung quanh, nhưng không phát hiện điều gì, không khỏi nghi hoặc nói:

- Thiếu gia. Có chuyện gì vậy?

Hạ Nhất Minh chần chừ giây lát, khẽ lắc đầu. Nói:

- Ta cũng không có cách xác định.

Hắn thoáng khó chịu nói:

- Từ khi tiến vào đây, ta trước sau đều có một dự cảm mơ hồ. Dường như có người theo dõi chúng ta. Nhưng khi ta quan sát lại đột nhiên biến mất.

Viên Lễ Huân kinh ngạc nhìn đôi tai của Hạ Nhất Minh. Lúc này đôi tai Hạ Nhất Minh có chút run lên, nhưng điều này với nàng lại hết sức quen thuộc. Bởi vì nàng biết Hạ Nhất Minh đang qua Thuận Phong Nhĩ mà tìm hiểu vấn đề.

- Thiếu gia. Chẳng lẽ còn có người có thể che giấu dưới Thuận Phong Nhĩ của chàng?

Viên Lễ Huân ngạc nhiên hỏi.

Hạ Nhất Minh nghiêm túc lắc đầu, nói:

- Vu sư thúc đã từng nói qua. Thế giới này kỳ công mật nghệ tầng tầng lớp lớp. Cho dù là ai cũng không thể nắm giữ toàn bộ, Mà công phu ẩn núp cấp bậc tiên thiên hẳn có thể che giấu được Thuận Phong Nhĩ chưa biết chừng.

Nói tới đây, Hạ Nhất Minh dừng lại một chút. Rồi đột nhiên có ý nào đó hiện lên, đôi mắt như phát sáng, nói:

- Có lẽ, nếu người đó mang theo chút kỳ trân dị bảo nào đó, cũng có thể che giấu được Thuận Phong Nhĩ rồi.

Viên Lễ Huân hai mắt cũng sáng ngời, cái miệng nhỏ nhắn khẽ động, mặc dù không phát ra âm thanh, nhưng khẩu hình rõ ràng đang nói:

- Bạch thạch.

Hạ Nhất Minh nghiêm túc gật đầu. Nếu Bạch thạch có công hiện che giấu Thuận Phong Nhĩ, như vậy xuất hiện một vật phẩm thần kỳ có cùng công hiệu như vậy cũng không có gì kỳ lạ.

Viên Lễ Huân mở to đôi mắt đẹp, nói:

- Thiếu gia. Chúng ta làm sao bây giờ?

Hạ Nhất Minh khoanh tay, bất đắc dĩ nói:

- Không có biện pháp. Không thể làm gì khác hơn là chúng ta chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Hai người thu dọn xong, liền dựa theo hướng chỉ trên bản đồ tiếp tục tiến vào thâm sơn. Sau khi bọn họ rời khỏi một lúc lâu, một đạo thân ảnh màu đen lập tức xuất hiện ở nơi này.

Tốc độ của đạo thân ảnh này cực nhanh, tuyệt đối không thể tưởng tượng được. Cả người hắn dường như không khí, không có chút trọng lượng nào vậy.

Bóng đen vừa như gió đảo quanh một vòng, lẩm bẩm nói:

- Thuận Phong Nhĩ thật tốt, sém chút nữa đã bị hắn phát hiện rồi. Tuổi còn trẻ mà đã lão luyện như thế, không hiểu hắn rốt cuộc tu luyện công pháp gì?

Ngẩng đầu nhìn hướng hai người Hạ Nhất Minh vừa đi, chân mày hắn cau lại:

- Không lẽ phải động thủ ở trong rừng. Nhưng bọn chúng càng lúc càng tiến sâu vào, thật sự là có tính toán hả.

Sau vài câu oán giận, thân ảnh người này lại chớp lên như quỷ mị thoáng cái đã biến mất.

Thân pháp như vậy cho dù là Hạ Nhất Minh sử dụng Vân Vũ Phi Đằng Thuật cũng không bằng. Bất quá, cũng bởi thân pháp khó tin này mới khiến Hạ Nhất Minh sử dụng Thuận Phong Nhĩ cũng không thể nắm bắt.

*****

Hành tẩu trong rừng đã hơn một tháng, lương khô hai người Hạ Nhất Minh mang theo cũng đã sớm tiêu hao hết. Bất quá lấy thực lực của hai người bọn họ, cho dù không mang theo gì cũng không phải chịu đói ở nơi này.

Lúc này bọn họ gần như đã rời khỏi rặng núi non trùng điệp. Nhưng Hạ Nhất Minh cũng không có vội vàng tiến vào, mà giống như lạc đường, cứ đi thành một vòng tròn trong rừng rậm.

Viên Lễ Huân tự nhiên là cũng không rời khỏi Hạ Nhất Minh một ly, về phần thương thế của nàng đã sớm khôi phục lại bẩy, tám phần.



Đan dược trị thương do Dược đạo nhân luyện chế vô cùng quý giá, nếu ngay cả vết thương nhỏ cũng không thể điều trị, như vậy chẳng phải tự tay đập bể chiêu bài sao.

Bắt quá, vệt máu ứ đọng trên mặt mặc dù đã tan, nhưng vẫn còn một vết sẹo thật nhỏ. Muốn đem vết sẹo này xóa đi cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Cầm bàn tay nhỏ xinh của Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh đột nhiên kinh ngạc nhìn về một phía.

Viên Lễ Huân trong lòng căng thẳng, hỏi:

- Thiếu gia, chàng tìm được tung tích người kia rồi?

Hạ Nhất Minh lắc đầu, nói:

- Người này xuất quỷ nhập thần, có trời mới biết hắn trốn ở nơi nào. Bất quá, phía trước có một đám người không hiểu xuất hiện ở đây làm gì? Chà...

Viên Lễ Huân vô cùng thắc mắc, kinh ngạc hỏi:

- Thiếu gia, chàng sao vậy?

Hạ Nhất Minh trầm giọng nói:

- Bọn họ đang tìm kiếm thứ gì đó, có nhắc tới động phù nào đó, thật sự là kỳ quái.

Miệng vừa nói, tay Hạ Nhất Minh nhất thời dụng lực kéo Viên Lễ Huân đi về một phương nào đó.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã tới một nơi trong sơn cốc. Ở nơi này có bảy hán tử, người cầm đầu là một hán tử mắt sâu mũi cao, ánh mắt lạnh lùng, thường xuyên phát ra ánh mắt sắc bén.

Hạ Nhất Minh cùng Viên Lễ Huân nghênh ngang đi tới, không chút nào che giấu, nhất thời tập trung sự chú ý của đám người này.

Hán tử cầm đầu đám người ánh mắt vừa liếc nhìn hai người Hạ Nhất Minh một cái, nhất thời đã thu lại sự quan sát, đối với hai người Hạ Nhất Minh dường như là không thấy.

Lúc này Hạ Nhất Minh đã thu liễm khí tức cường đại trên thân thể. Người không biết nhìn hắn còn tưởng hắn chỉ đạt tu vi lục tầng, thất tầng. Mặc dù tuổi trẻ như vậy đạt thất tầng nội kình tu vi xem như đã là chuyện hết sức hiếm có. Nhưng giờ phút ngày đám người trong sơn cốc người kém cỏi nhất tu vi cũng đạt tới thất tầng đỉnh phong, hiển nhiên sẽ không để hai người Hạ Nhất Minh vào mắt.

Bảy người này tập trung lại một chỗ bàn bạc gì đó. Nhưng sau khi Hạ Nhất Minh xuất hiện liền lập tức ngừng lại.

Hạ Nhất Minh trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười. Hắn liếc mắt cũng đã nhìn ra, người cầm đầu đám người này bất quá cũng chỉ đạt tới thập tầng nội kình mà thôi. Đám người này đối với hắn cơ bản là không có nửa điểm uy hiếp. Lúc này hắn đi thẳng vào vấn đề nói:

- Các vị bằng hữu. Tại hạ vừa mới nghe các vị nhắc tới ngọn núi đặc biệt nào đó, cũng nghe thấy cái gì động phù...

Hạ Nhất Minh vừa nói tới đây, vẻ mặt đám người này nhất thời đại biến. Hán tử cầm đầu ánh mắt nhìn sáu người còn lại, nháy mắt bọn họ đã bao vây quanh hai người Hạ Nhất Minh.

Hạ Nhất Minh nhíu mày, hắn ngừng lại nói:

- Các vị có ý gì đây?

Một người cầm trong tay trường kiếm, nhe răng cười:

- Có ý gì à? Bọn lão tử nói chuyện, ngươi đã nghe được còn muốn sống rời khỏi đây sao?

Hạ Nhất Minh giật mình, cười nói:

- Các vị là muốn lấy tính mạng của ta sao?

Người này hắc hắc cười nói:

- Tiểu tử này, ngươi chết chắc rồi. Bất quá cô nương bên cạnh ngươi có thể lưu lại. Bọn lão tử ở nơi quỷ quái này, đều đã buồn bực muốn chết. Đợi bọn lão tử sáng khoái sẽ đưa nàng ta lên đường đoàn tụ với ngươi.

Hạ Nhất Minh đang mỉm cười, sắc mặt nhất thời trầm xuống, vẻ lạnh lùng đã hiện lên tức thì.

Bẩy người này đồng thời cảm thấy rùng mình. Khi Hạ Nhất Minh sắc mặt khẽ đổi, bọn họ dĩ nhiên là cảm thấy lạnh xương.

Ánh mắt của đám người đột nhiên trở lên sắc bén. Cẩn thận quan sát hồi lâu trong lòng cũng bất chợt chùng xuống.

Trong mắt bọn họ, cho dù là Hạ Nhất Minh hay Viên Lễ Huân tu vi cũng không vượt quá thất tầng nội kình.

Đối mặt với hai người trẻ tuổi như vậy, cho dù là người cẩn thận hơn nữa cũng sẽ không cố kỵ quá nhiều.

Có lẽ bọn họ cũng từng nghe tới tên Hạ Nhất Minh, cũng biết trên đời này có một tiên thiên cường giả mười năm tuổi. Nhưng quái vật này cũng chỉ có một, cho dù là ai cũng không thể nghĩ tới, tại nơi này mà lại gặp phải đại sát tinh đó.

Người khi nãy mở miệng lộ rõ vẻ hung hăng, nói:

- Tiểu tử. Ngươi nghiêm mặt muốn dọa ai. Cho gì là bạn ngươi che mặt cũng nên cho lão tử xem qua mặt mũi thế nào?

Sáu người còn lại cũng không ai phản đối. Cho dù không có ý định này nhưng sau khi biết Hạ Nhất Minh đã nghe được câu chuyện của họ trong lòng đã nổi lên sát khí nên bọn họ cũng không rời hỏi nơi này.

Hạ Nhất Minh hơi cười, sát khí lạnh băng bùng phát trong lòng hắn.

Hạ Nhất Minh cười lớn một tiếng, nói:

- Muốn giết ta. Tốt. Như vậy xem ai có thể giết ai.

Hạ Nhất Minh tiến lên từng bước, tới trước kẻ vừa nói, trực tiếp xuất một cước lên ngực gã. Kẻ này trơ mắt ra nhìn một cước phóng tới. Mặc dù trong lòng đã có ý định né tránh nhưng thân thể không kịp phản ứng, đã trúng một cước, nhất thời bay ngược về sau.

Thân thể gã trên không trung quay đủ một vòng tròn, sau đó đập lên thân đại thụ phía sau, cả người trượt theo thân cây rơi xuống. Lúc này gã đã sùi bọt mép, con ngươi lồi ra, nội tạng nát bét, đương nhiên đã chết tại đương trường.

Hạ Nhất Minh ngẩn ra một chút. Hắn đột nhiên phát hiện thực lực của mình đang không ngừng tăng lên, nhưng tâm tình của hắn dường như còn chưa theo kịp. Một phút tức giận đã giết đi một người. Hơn nữa càng đáng sợ hơn là hắn đối với tinh mạng của người bình thường đã không còn sợ hãi cùng coi trọng như trước đây.

Nếu là trước kia, Hạ Nhất Minh tuyệt đối không vì một câu nói này mà không suy nghĩ lấy đi tính mạng kẻ khác. Nhưng hôm nay vừa suy nghĩ đã nhất thời ra tay vô tình, một nhân mạng nháy mắt đã biến mất.

Bất tri bất giác, tâm tính Hạ Nhất Minh càng lúc càng giống Lữ Văn Tân cùng những gã đồ đệ của lão rồi.

Sinh mạng chúng sinh trong mắt Hạ Nhất Minh cũng giống như con kiên hôi mất rồi.

Loại biến hóa trong tâm tính này đối với Hạ Nhất Minh hắn mà nói rất khó có thể chấp nhận. Nhưng biến hóa này đều trong vô thức, khi hắn phát hiện ra dường như mọi thứ đã hết sức tự nhiên giống như dòng chảy vậy.



Đột nhiên, âm thanh của Viên Lễ Huân truyền tới khiến Hạ Nhất Minh bừng tỉnh.

Hai tai hắn run lên, nhất thời trong lòng vô cùng giận dữ.

Sau người nọ chứng kiến Hạ Nhất Minh một cước đem huynh đệ của mình giết chết trong lòng hết sức hoảng hốt, biết rằng đã chọc nhầm người.

Một cước kia tốc độ cực nhanh cùng lực lượng mạnh mẽ khiến bọn họ sinh ra cảm giác không thể kháng cự. Đám người này lòng dạ phát lạnh, cho dù là hán tử đạt tới thập tầng nội kình cũng tự nhận không bằng.

Nhưng cho bọn họ có suy nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng trước mặt họ chính là một vị tiên thiên cường giả. Vì thế nhất thời không hẹn mà cùng chuyển hướng đánh về phía Viên Lễ Huân.

Bởi vì bọn họ cho rằng, nếu Hạ Nhất Minh có thể vì nữ tử này mà ra tay giết người, dĩ nhiên là hắn rất coi trọng nàng. Chỉ cần có thể bắt giữ nàng làm con tin mới có thể khiến Hạ Nhất Minh kiêng kị.

Cũng bởi vì hành động này mà bọn họ không khác gì đi vào tử lộ. Vì Viên Lễ Huân, Hạ Nhất Minh ngay cả Tứ hoàng tử Đồ Phiên quốc cũng trực tiếp giết chết, càng không cần phải nhắc tới đám người không quen biết này.

Thân ảnh Hạ Nhất Minh như chớp đã một lần nữa trở về bên cạnh Viên Lễ Huân, giống như là chưa tửng rời đi.

Trừ tên cao thủ thập tầng nội kình toàn lực đề phòng Hạ Nhất Minh, năm người còn lại đồng thời ra tay với Viên Lễ Huân, bọn chúng muốn một chiêu đã thành công.

Nhưng bỗng nhiên cả đám người thấy mắt hoa lên, Hạ nhất Minh đã thần kỳ hiện ra trong tầm mắt của bọn họ.

Biến cố này nhất thời hù dọa đán người ruột gan đảo lộn. Ngay cả gã cầm đầu cũng không thể quan sát động tác của Hạ Nhất Minh. Đến lúc này cả đám người mới hiểu được, thì ra bản thân đã đâm đầu vào thiết bản, đụng tới người mà bọn họ không thể trêu chọc.

- Đi.

Gã cầm đầu nhanh chóng đưa ra quyết định, cước lực vừa phát ra đã hướng phía xa bỏ chạy.

Sau đó gã bỗng nghe liên tiếp nhưng âm thanh thảm thiết truyền tới.

Mỗi một âm thanh vang lên, trái tim gã như chùng xuống. Năm tiếng kêu xé gió, năm huynh đệ ngay cả thời gian chống cự cũng không có.

Trong lòng gã vô cùng hoảng sợ, rốt cuộc bản thân mình đã gặp phải ai đây?

Nhưng không chờ gã kịp phản ứng, bên tai đã truyền tới một âm thanh:

- Ngươi cũng lưu lại đi.

Hai tròng mắt gã trợn tròn, hàm răng cắn chặt, hai tay liều mạng đánh về phía sau. Toàn bộ lực lượng thập tầng nội kình toàn lực thi triển ra.

Nhưng căn bản gã như đánh vào một khối bông gòn, không cách nào phát lực.

Sau đó một cỗ hấp lực cường đại truyền tới khiến gã đang toàn lực trốn chạy không cách nào kiểm soát mà lui ngược về sau.

Gã kinh hãi quay đầu nhìn Hạ Nhất Minh xa xa đang đưa tay ra. Gã rõ ràng cảm giác được rằng, cỗ hấp lực khiến hắn không thể giẫy giụa phát ra từ chính bàn tay này.

Gã nhất thời tâm lạnh như đã chết. Thấy được cách không phát kình nếu đoán không ra đây là tiên thiên cường giả thì gã sớm đã là một kẻ mù.

Hạ Nhất Minh học bộ dạng của Vu Kinh Lôi ngày trước, sử dụng chân khí tạo thành một trận pháp kỳ lạ đem gã kia giữ lại.

Trong lòng Hạ Nhất Minh thầm đắc ý. Sau khi đã đạt tới nhất đường thiên, quả nhiên lực lượng vượt xa so với bách tán thiên. Bất quá, khi Vu Kinh Lôi đem bách tán thiên cường giả hút lại, còn đối thủ của hắn bây giờ chỉ là một hậu thiên cường giả mà thôi. Chênh lệch này chỉ cần xem qua là biết.

Nghĩ tới điều này, cảm giác đắc ý nhất thời tiêu biến. Muốn đạt tới cảnh giới như Vu sư thúc sợ là còn phải cố gắng nhiều.

- Đại nhân tha mạng.

Gã cầm đầu mặc dù đạt tới thập tầng nội kình nhưng lúc này dưới sự kiềm hãm cũng trở lên nhu nhược. Lập tức kêu lên:

- Tiểu nhân nguyện ý đem trọng bảo của sư môn dâng lên. Xin đại nhân tha mạng.

Hạ Nhất Minh tinh thần hơn chùng xuống, trầm giọng nói:

- Ngươi tên gì? Trọng bảo sư môn là gì? Tới đây làm gì?

- Tiểu nhân là Khương Văn Vũ. Là đồ đệ của Tiên thiên đại sư Lữ Văn Tân của Kim Lân quốc. Gia sư khi trước qua đây có phát hiện một động phù chứa bảo tàng. Hôm nay gia sư đã chết, nên tiểu nhân mới đem đám huynh đệ tới đây tìm kiếm dấu vết của động phù.

Hạ Nhất Minh kinh ngạc quay đầu nhìn Viên Lễ Huân. Bọn họ trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác tức cười.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi. Thì ra môn hạ của Lữ Văn Tân vẫn chưa bị tuyệt diệt. Nhưng gã đệ tử cuối cùng này cũng thật xui xẻo mới rơi vào tay Hạ Nhất Minh hắn. Không khỏi là trời già có chút trêu ngươi rồi.

Khương Văn Vũ không nhìn thấy vẻ mặt của Hạ Nhất Minh lúc này, còn tưởng hắn đã động tâm, vội vàng nói:

- Đại nhân. Tiểu nhân mặc dù không biết chính xác nơi đó. Nhưng phương hướng đại khái thì có chút manh mối. Chỉ cần cho tiểu nhân chút thời gian, nhất định có thể tìm được.

Hạ Nhất Minh do dự một chút, rốt cuộc trong lòng cũng quyết định.

Hắn lạnh lùng nói:

- Khương Văn Vũ. Ngươi có biết ta là ai không?

- Tiểu nhân không biết.

Khương Văn Võ nói không cần nghĩ. Hắn trong lòng sớm đã thầm nghĩ, sớm biết ngươi là một tiên thiên cường giản, chúng ta lẽ nào còn dám chọc vào.

Trong lòng hắn đột nhiên chấn động, tiên thiên cường giả….chẳng lẽ lại là...

Khương Văn Vũ ngẩng đầu, trợn mắt cứng lưỡi nhìn Hạ Nhất Minh, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi.

Tuổi còn trẻ như thế đã là tiên thiên cường giả, chẳng lẽ đúng là người này.

Hạ Nhất Minh chậm rãi gật đầu nói:

- Ngươi cũng đoán ra rồi.

Khương Văn Vũ sắc mặt trắng bệch, nếu rơi vào tay người này rồi lẽ nào còn có thể sống sót.

Hạ Nhất Minh thở dài một tiếng. Đang định mở lời bỗng hai tai rung lên kịch liệt. Một bóng đen vô thanh vô tức xuất hiện cách hắn mấy thước, một đạo kiếm quang tốc độ dị thường như chớp đâm vào ngực hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook