Chương 5
Hoa Quyển
19/07/2024
Ông bà Lục cực kỳ hiểu rõ con mình, họ biết Lục Vân Đình không thích Giang Vu Thanh, nhưng sau khi y vào Lục phủ thì Lục Vân Đình lập tức tỉnh lại như một kỳ tích, làm sao hai người có thể không tin lời thuật sĩ kia được. Trong mắt họ, Giang Vu Thanh là thuốc hay cứu mạng Lục Vân Đình, chính là phúc tinh.
So với sống chết, sự ghét bỏ và kháng cự này của Lục Vân Đình chẳng là gì cả.
Hơn nữa Lục phu nhân cảm thấy Giang Vu Thanh ngoại trừ xuất thân thấp hèn và là nam nhi thì chẳng có điểm nào để chê. Tính tình Giang Vu Thanh ngoan hiền nghe lời, là một đứa trẻ trung thực, có ơn tất báo. Lục gia là nhà giàu ở Giang Châu nhưng năm đời trước cũng xuất thân từ vùng quê, họ chẳng mấy quan tâm đến dòng dõi, nếu không đã chẳng lập hôn thư cho hai người mà không hề băn khoăn.
Mẹ Lục bị thương khi mang thai Lục Vân Đình nên hắn sinh ra ốm yếu nhiều bệnh, tất nhiên bà cưng chiều đứa bé này hết mực.
Giang Vu Thanh cứu được Lục Vân Đình nên Lục phu nhân càng nể y hơn.
Lục phu nhân là người Giang Nam, dung mạo thanh tú, giọng nói hiền hòa ấm áp, Giang Vu Thanh chưa bao giờ gặp người như vậy, bà nắm tay y rồi gọi một tiếng Vu Thanh khiến y hoảng hốt, được sủng mà sợ.
Giang Vu Thanh nhạy cảm, tất nhiên có thể cảm nhận được thiện ý và lòng biết ơn của Lục phu nhân đối với mình.
Giang Vu Thanh là con thứ ba, bị kẹp ở giữa, cũng không được cha mẹ thích, mọi việc lớn nhỏ trong nhà y luôn phải làm nhiều nhất. Vì vậy thiện ý này của Lục phu nhân hết sức đáng quý.
Có qua có lại, Giang Vu Thanh nghĩ mặc dù Lục lão gia và Lục phu nhân bỏ ra năm mươi lượng bạc mua mình nhưng đối với mình rất tốt, họ đều là người tốt, Lục đại thiếu gia không muốn y làm vợ hắn thì y sẽ tận tâm chăm sóc hắn.
Chắc vì từ nhỏ đã ốm yếu nên tính tình Lục Vân Đình không tốt, thấy Giang Vu Thanh suốt ngày xáp tới gần mình thì bực bội xụ mặt.
Đang là giữa hè, Giang Châu nhiều mưa, ban đêm chợt đổ xuống một trận mưa to, tiếng mưa rả rích lan vào giấc mộng của Lục Vân Đình. Trong mơ cũng ướt át, Lục Vân Đình như trở lại chiếc thuyền hoa kia, thuyền hoa lênh đênh giữa hồ, tiếng cười nói rộn ràng.
Đột nhiên thuyền hoa chìm xuống nước, trên thuyền hỗn loạn nhốn nháo.
Lục Vân Đình đang nghĩ cách thoát ra thì chẳng biết bị ai đẩy một cái mà ngã ùm xuống nước.
Đây là muốn lấy mạng hắn.
Lục Vân Đình không biết bơi, vừa ngã xuống thì nước lập tức tràn vào tai và miệng hắn, phút chốc tiếng thét chói tai trở nên xa xăm.
"Đại thiếu gia, đại thiếu gia," mấy tiếng gọi khẽ xuyên qua mặt nước, Lục Vân Đình mở choàng mắt ra, đối diện với một đôi mắt đen láy, giờ mới biết mình gặp ác mộng.
Trái tim trong ngực Lục Vân Đình đập loạn xạ, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, trông thấy Giang Vu Thanh ngồi cạnh giường.
Giang Vu Thanh đang lo âu nhìn hắn.
Bên cạnh Lục Vân Đình phải luôn có người, Giang Vu Thanh ngủ trên ghế dài cách một tấm bình phong, đêm mưa sấm chớp liên hồi làm y thức giấc. Đây là đêm đầu tiên y trông nom Lục Vân Đình một mình, trong lòng không yên tâm nên vô thức tới cạnh giường xem Lục Vân Đình, phát hiện mặt hắn tái xanh, đầu đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng là đang gặp ác mộng.
Giang Vu Thanh hỏi: "Đại thiếu gia mơ thấy ác mộng à?"
Sau khi tỉnh dậy Lục Vân Đình vẫn còn sợ hãi, nghe vậy lại không muốn lộ ra vẻ hoảng sợ nên cau mày hỏi: "Ai cho ngươi ngồi trên giường ta?"
Hắn vừa mở miệng thì giọng khàn đặc.
Giang Vu Thanh giật mình đứng phắt dậy rồi luống cuống nhìn Lục Vân Đình. Lục Vân Đình nhắm mắt thở phào một hơi, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác ngạt thở và ướt át vì ngâm nước. Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm chớp đùng đùng, chẳng biết còn mưa đến khi nào nữa.
Giang Vu Thanh đi rót chén nước ấm bưng tới, mấy ngày nay y đã học Lưu Xuân và Dẫn Nguyệt cách hầu hạ Lục Vân Đình, "Uống chút nước cho bình tĩnh đi ạ."
Lục Vân Đình nhìn chằm chằm mấy ngón tay gầy gò đang bưng chén, lông mày nhíu lại, cuối cùng khát nước nên đưa tay cầm lấy uống nửa chén. Nước ấm qua cổ họng, lục phủ ngũ tạng như được xoa dịu, sắc mặt cũng dịu đi chút ít.
"Tiểu Lục đâu?" Lục Vân Đình hỏi.
Tiểu Lục là người hầu thân cận của Lục Vân Đình, Giang Vu Thanh nghĩ ngợi rồi nói: "Phu nhân gọi hắn đi rồi ạ."
Lục Vân Đình khựng lại: "Ngươi ra ngoài đi."
Giang Vu Thanh vâng dạ: "Ta ở ngay bên ngoài, có chuyện gì ngài cứ gọi ta nhé."
Y đã quen với sự lạnh lùng của Lục Vân Đình nên không ở thêm nữa mà đi ra ngoài bình phong. Ai ngờ vừa ngồi xuống ghế dài thì nghe bên trong vang lên tiếng vật gì đó rơi xuống đất, y hấp tấp chạy ra, trông thấy Lục Vân Đình đã xuống giường, vịn bàn một cách khó nhọc.
Chén nước hắn vừa uống lăn trên sàn nhà.
Lục Vân Đình bắt gặp đôi mắt mở to của Giang Vu Thanh.
Giang Vu Thanh hỏi: "Không bị ngã chứ ạ?" Y nhìn Lục Vân Đình từ trên xuống dưới, trong mắt Giang Vu Thanh thì Lục Vân Đình như làm bằng sứ, sốt ruột nói, "Đại thiếu gia, đại phu nói sức khỏe ngài yếu nên phải nằm nghỉ ngơi, ngài cần gì cứ nói với ta."
Lục Vân Đình đã nằm mấy ngày, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, không ngờ mới đi mấy bước đã mệt nhoài. Lục Vân Đình đang xấu hổ mà người này còn lải nhải bên tai, hắn lạnh lùng ngắt lời Giang Vu Thanh: "Ta muốn đi nhà xí."
Giang Vu Thanh: "Dạ?"
Y ngẩng mặt lên, vóc dáng thấp bé chỉ cao đến vai Lục Vân Đình mười sáu tuổi, có chút mờ mịt. Giang Vu Thanh nhìn mặt Lục Vân Đình, trong đầu lóe sáng, bừng tỉnh đại ngộ: "Ngài muốn đi tiểu à."
Lục Vân Đình: "......"
Giang Vu Thanh ân cần nói: "Để ta đỡ ngài đi!"
So với sống chết, sự ghét bỏ và kháng cự này của Lục Vân Đình chẳng là gì cả.
Hơn nữa Lục phu nhân cảm thấy Giang Vu Thanh ngoại trừ xuất thân thấp hèn và là nam nhi thì chẳng có điểm nào để chê. Tính tình Giang Vu Thanh ngoan hiền nghe lời, là một đứa trẻ trung thực, có ơn tất báo. Lục gia là nhà giàu ở Giang Châu nhưng năm đời trước cũng xuất thân từ vùng quê, họ chẳng mấy quan tâm đến dòng dõi, nếu không đã chẳng lập hôn thư cho hai người mà không hề băn khoăn.
Mẹ Lục bị thương khi mang thai Lục Vân Đình nên hắn sinh ra ốm yếu nhiều bệnh, tất nhiên bà cưng chiều đứa bé này hết mực.
Giang Vu Thanh cứu được Lục Vân Đình nên Lục phu nhân càng nể y hơn.
Lục phu nhân là người Giang Nam, dung mạo thanh tú, giọng nói hiền hòa ấm áp, Giang Vu Thanh chưa bao giờ gặp người như vậy, bà nắm tay y rồi gọi một tiếng Vu Thanh khiến y hoảng hốt, được sủng mà sợ.
Giang Vu Thanh nhạy cảm, tất nhiên có thể cảm nhận được thiện ý và lòng biết ơn của Lục phu nhân đối với mình.
Giang Vu Thanh là con thứ ba, bị kẹp ở giữa, cũng không được cha mẹ thích, mọi việc lớn nhỏ trong nhà y luôn phải làm nhiều nhất. Vì vậy thiện ý này của Lục phu nhân hết sức đáng quý.
Có qua có lại, Giang Vu Thanh nghĩ mặc dù Lục lão gia và Lục phu nhân bỏ ra năm mươi lượng bạc mua mình nhưng đối với mình rất tốt, họ đều là người tốt, Lục đại thiếu gia không muốn y làm vợ hắn thì y sẽ tận tâm chăm sóc hắn.
Chắc vì từ nhỏ đã ốm yếu nên tính tình Lục Vân Đình không tốt, thấy Giang Vu Thanh suốt ngày xáp tới gần mình thì bực bội xụ mặt.
Đang là giữa hè, Giang Châu nhiều mưa, ban đêm chợt đổ xuống một trận mưa to, tiếng mưa rả rích lan vào giấc mộng của Lục Vân Đình. Trong mơ cũng ướt át, Lục Vân Đình như trở lại chiếc thuyền hoa kia, thuyền hoa lênh đênh giữa hồ, tiếng cười nói rộn ràng.
Đột nhiên thuyền hoa chìm xuống nước, trên thuyền hỗn loạn nhốn nháo.
Lục Vân Đình đang nghĩ cách thoát ra thì chẳng biết bị ai đẩy một cái mà ngã ùm xuống nước.
Đây là muốn lấy mạng hắn.
Lục Vân Đình không biết bơi, vừa ngã xuống thì nước lập tức tràn vào tai và miệng hắn, phút chốc tiếng thét chói tai trở nên xa xăm.
"Đại thiếu gia, đại thiếu gia," mấy tiếng gọi khẽ xuyên qua mặt nước, Lục Vân Đình mở choàng mắt ra, đối diện với một đôi mắt đen láy, giờ mới biết mình gặp ác mộng.
Trái tim trong ngực Lục Vân Đình đập loạn xạ, thật lâu sau mới hoàn hồn lại, trông thấy Giang Vu Thanh ngồi cạnh giường.
Giang Vu Thanh đang lo âu nhìn hắn.
Bên cạnh Lục Vân Đình phải luôn có người, Giang Vu Thanh ngủ trên ghế dài cách một tấm bình phong, đêm mưa sấm chớp liên hồi làm y thức giấc. Đây là đêm đầu tiên y trông nom Lục Vân Đình một mình, trong lòng không yên tâm nên vô thức tới cạnh giường xem Lục Vân Đình, phát hiện mặt hắn tái xanh, đầu đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền, rõ ràng là đang gặp ác mộng.
Giang Vu Thanh hỏi: "Đại thiếu gia mơ thấy ác mộng à?"
Sau khi tỉnh dậy Lục Vân Đình vẫn còn sợ hãi, nghe vậy lại không muốn lộ ra vẻ hoảng sợ nên cau mày hỏi: "Ai cho ngươi ngồi trên giường ta?"
Hắn vừa mở miệng thì giọng khàn đặc.
Giang Vu Thanh giật mình đứng phắt dậy rồi luống cuống nhìn Lục Vân Đình. Lục Vân Đình nhắm mắt thở phào một hơi, cuối cùng cũng thoát khỏi cảm giác ngạt thở và ướt át vì ngâm nước. Ngoài cửa sổ mưa tầm tã, thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm chớp đùng đùng, chẳng biết còn mưa đến khi nào nữa.
Giang Vu Thanh đi rót chén nước ấm bưng tới, mấy ngày nay y đã học Lưu Xuân và Dẫn Nguyệt cách hầu hạ Lục Vân Đình, "Uống chút nước cho bình tĩnh đi ạ."
Lục Vân Đình nhìn chằm chằm mấy ngón tay gầy gò đang bưng chén, lông mày nhíu lại, cuối cùng khát nước nên đưa tay cầm lấy uống nửa chén. Nước ấm qua cổ họng, lục phủ ngũ tạng như được xoa dịu, sắc mặt cũng dịu đi chút ít.
"Tiểu Lục đâu?" Lục Vân Đình hỏi.
Tiểu Lục là người hầu thân cận của Lục Vân Đình, Giang Vu Thanh nghĩ ngợi rồi nói: "Phu nhân gọi hắn đi rồi ạ."
Lục Vân Đình khựng lại: "Ngươi ra ngoài đi."
Giang Vu Thanh vâng dạ: "Ta ở ngay bên ngoài, có chuyện gì ngài cứ gọi ta nhé."
Y đã quen với sự lạnh lùng của Lục Vân Đình nên không ở thêm nữa mà đi ra ngoài bình phong. Ai ngờ vừa ngồi xuống ghế dài thì nghe bên trong vang lên tiếng vật gì đó rơi xuống đất, y hấp tấp chạy ra, trông thấy Lục Vân Đình đã xuống giường, vịn bàn một cách khó nhọc.
Chén nước hắn vừa uống lăn trên sàn nhà.
Lục Vân Đình bắt gặp đôi mắt mở to của Giang Vu Thanh.
Giang Vu Thanh hỏi: "Không bị ngã chứ ạ?" Y nhìn Lục Vân Đình từ trên xuống dưới, trong mắt Giang Vu Thanh thì Lục Vân Đình như làm bằng sứ, sốt ruột nói, "Đại thiếu gia, đại phu nói sức khỏe ngài yếu nên phải nằm nghỉ ngơi, ngài cần gì cứ nói với ta."
Lục Vân Đình đã nằm mấy ngày, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào, không ngờ mới đi mấy bước đã mệt nhoài. Lục Vân Đình đang xấu hổ mà người này còn lải nhải bên tai, hắn lạnh lùng ngắt lời Giang Vu Thanh: "Ta muốn đi nhà xí."
Giang Vu Thanh: "Dạ?"
Y ngẩng mặt lên, vóc dáng thấp bé chỉ cao đến vai Lục Vân Đình mười sáu tuổi, có chút mờ mịt. Giang Vu Thanh nhìn mặt Lục Vân Đình, trong đầu lóe sáng, bừng tỉnh đại ngộ: "Ngài muốn đi tiểu à."
Lục Vân Đình: "......"
Giang Vu Thanh ân cần nói: "Để ta đỡ ngài đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.