Chương 69
Hoa Quyển
27/09/2024
Giang Vu Thanh nghĩ tương lai Lục Vân Đình sẽ lấy vợ, đến lúc đó vợ nuôi từ bé là mình phải "rút lui", ngoại trừ ân tình và quan hệ chủ tớ thì chẳng còn quan hệ gì khác với thiếu gia.
Thiếu gia kết hôn, vậy sau này y phải làm sao đây?
Giang Vu Thanh hơi hoang mang, lúc mới tới Lục phủ, phu nhân và lão gia bảo y xung hỉ cho thiếu gia, phải luôn chăm sóc thiếu gia. Ba năm nay y một mực vây quanh Lục Vân Đình, hai người sớm chiều ở chung, thậm chí còn ngủ chung giường, nhất thời nghĩ đến chuyện Lục Vân Đình không cần mình nữa, y cũng không biết mình nên làm gì. Có lẽ...... Có lẽ lúc đó y đã lên cao trung, không có người trí thức nào không muốn lên cao trung, trước kia Giang Vu Thanh cũng muốn, nhưng hôm nay chỉ cần nghĩ đến chuyện Lục Vân Đình cưới vợ, y cảm thấy cao trung chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Trong lòng y không vui chút nào.
Nhưng Lục Vân Đình cũng không thể cưới y thật, tuy Đại Chu không cấm nam tử kết hôn với nhau nhưng những người có địa vị không bao giờ cưới nam thê vì sẽ bị chế nhạo. Giang Vu Thanh đã không còn là trẻ con ngây thơ của ngày hôm qua, mọi thứ y có hôm nay đều là Lục gia cho, Lục gia có ơn lớn với y nên y không thể để Lục gia xấu hổ được.
Ngoại trừ lúc nhỏ bị cha mẹ bán đi, Giang Vu Thanh chưa bao giờ suy sụp như vậy. Cảm giác này lại khác xa lúc đó, không hiểu sao trong lòng cực kỳ khổ sở.
Buổi tối y chỉ ăn một chén cơm nhỏ.
Lục phu nhân lo lắng hỏi y, "Đồ ăn tối nay không hợp khẩu vị à?"
Giang Vu Thanh nhìn Lục phu nhân, sống mũi cay cay, phu nhân tốt với y như vậy, rốt cuộc y đang nghĩ gì thế chứ? Giang Vu Thanh cười với Lục phu nhân rồi lắc đầu nói: "Không ạ, tại hôm nay ở quán trà con ăn nhiều bánh ngọt quá thôi."
Khi Giang Vu Thanh nói lời này, Lục Vân Đình liếc nhìn y nhưng không vạch trần.
Lục phu nhân yên tâm lại, cười nói: "Nếu lát nữa đói bụng thì bảo Lưu Xuân dẫn con vào bếp ăn nhé, đừng để mình đói."
Giang Vu Thanh: "Dạ. Cảm ơn phu nhân."
Lục phu nhân cười bất đắc dĩ: "Người nhà mà khách sáo làm gì."
Hai người về Lãm Phương Các, Lục Vân Đình đưa tay bóp bụng Giang Vu Thanh rồi nói: "Hôm nay có món vịt om rượu ngươi thích nhất mà chỉ thấy ngươi gắp mấy miếng."
Giang Vu Thanh vừa định mở miệng thì Lục Vân Đình liếc y một cái: "Hôm nay ngươi ở quán trà ăn mấy miếng bánh chẳng lẽ ta không biết hay sao?"
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Giang Vu Thanh càng thêm khó chịu, hệt như bông gòn thấm nước nặng trĩu, còn bị một bàn tay bóp chặt, làm thế nào cũng không thoải mái. Giang Vu Thanh lí nhí gọi: "Thiếu gia......"
Lục Vân Đình: "Ừm?"
Giang Vu Thanh muốn nói ra hết những lời trong lòng nhưng chẳng biết nói thế nào, cũng cảm thấy không thích hợp để nói. Lục Vân Đình càng tốt với y thì y càng không nỡ xa Lục Vân Đình, thậm chí trong lòng còn nảy ra ý xấu, nếu Lục Vân Đình cần y xung hỉ mãi mãi —— Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Giang Vu Thanh đã giật nảy mình rồi sợ hãi lắc đầu, sao y có thể nghĩ vậy chứ?! Y phải mong thiếu gia bình an cả đời mới đúng, sao có thể ác độc mong thiếu gia không khỏe chứ?
Thật quá đáng sợ rồi.
Giang Vu Thanh đột nhiên chồm tới cắn môi Lục Vân Đình rồi dụi vào má hắn, Lục Vân Đình khẽ giật mình, nắm chặt gáy Giang Vu Thanh hỏi: "Làm gì vậy?"
Giang Vu Thanh ậm ừ không nói gì, lại ôm cổ Lục Vân Đình, Lục Vân Đình bị động tác thân mật của y làm mềm lòng, nhéo cổ y rồi hôn lên má y, thấp giọng hỏi: "Giang Vu Thanh, sao tự dưng nhõng nhẽo thế hả?"
Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia thật là tốt."
Lục Vân Đình hỏi: "Hôm nay ngươi mới biết ta tốt à?"
Giang Vu Thanh lắc đầu không nói gì, Lục Vân Đình hơi băn khoăn, muốn nhìn sắc mặt Giang Vu Thanh nhưng lại bị y ôm chặt không buông. Lục Vân Đình vỗ nhẹ lên lưng y rồi hỏi: "Không vui à?"
Giang Vu Thanh: "Ta có gì mà không vui chứ?"
Nghe xong Lục Vân Đình cũng cười: "Đúng vậy, đồ ngốc suốt ngày vui vẻ."
Giang Vu Thanh nói: "Ta không phải đồ ngốc."
Lục Vân Đình nói: "Ừ, ngươi là Văn Khúc Tinh bé nhỏ."
Giang Vu Thanh im lặng một lát rồi thấp giọng nói: "Thiếu gia, ta mong thiếu gia sẽ khỏe mạnh cả đời."
Lục Vân Đình nhướng mày, kéo y ra khỏi ngực mình hỏi: "Sao tự dưng lại nói vậy?"
Giang Vu Thanh đối diện với Lục Vân Đình, một lát sau y lắc đầu rồi chân thành nói: "Ta chỉ muốn thiếu gia khỏe mạnh thôi."
"Thiếu gia khỏe lắm," Lục Vân Đình véo má y, "Vô duyên vô cớ nói lời này...... Là thích ta đúng không?" Hắn hạ thấp giọng ở mấy chữ cuối cùng, vừa có ý thăm dò vừa có ý trêu chọc.
Giang Vu Thanh gật đầu rồi thẳng thắn nói: "Thích ạ."
Vành tai Lục Vân Đình ửng đỏ, ho khan một tiếng, nghĩ thầm thích thì thích, cần gì phải nói ra miệng chứ. Nhưng ý cười trong mắt lại không giấu được, nếu có đuôi e là đã nhịn không được vẫy qua vẫy lại.
Lục Vân Đình thản nhiên nói: "Ta biết ngươi thích ta mà."
Thiếu gia kết hôn, vậy sau này y phải làm sao đây?
Giang Vu Thanh hơi hoang mang, lúc mới tới Lục phủ, phu nhân và lão gia bảo y xung hỉ cho thiếu gia, phải luôn chăm sóc thiếu gia. Ba năm nay y một mực vây quanh Lục Vân Đình, hai người sớm chiều ở chung, thậm chí còn ngủ chung giường, nhất thời nghĩ đến chuyện Lục Vân Đình không cần mình nữa, y cũng không biết mình nên làm gì. Có lẽ...... Có lẽ lúc đó y đã lên cao trung, không có người trí thức nào không muốn lên cao trung, trước kia Giang Vu Thanh cũng muốn, nhưng hôm nay chỉ cần nghĩ đến chuyện Lục Vân Đình cưới vợ, y cảm thấy cao trung chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Trong lòng y không vui chút nào.
Nhưng Lục Vân Đình cũng không thể cưới y thật, tuy Đại Chu không cấm nam tử kết hôn với nhau nhưng những người có địa vị không bao giờ cưới nam thê vì sẽ bị chế nhạo. Giang Vu Thanh đã không còn là trẻ con ngây thơ của ngày hôm qua, mọi thứ y có hôm nay đều là Lục gia cho, Lục gia có ơn lớn với y nên y không thể để Lục gia xấu hổ được.
Ngoại trừ lúc nhỏ bị cha mẹ bán đi, Giang Vu Thanh chưa bao giờ suy sụp như vậy. Cảm giác này lại khác xa lúc đó, không hiểu sao trong lòng cực kỳ khổ sở.
Buổi tối y chỉ ăn một chén cơm nhỏ.
Lục phu nhân lo lắng hỏi y, "Đồ ăn tối nay không hợp khẩu vị à?"
Giang Vu Thanh nhìn Lục phu nhân, sống mũi cay cay, phu nhân tốt với y như vậy, rốt cuộc y đang nghĩ gì thế chứ? Giang Vu Thanh cười với Lục phu nhân rồi lắc đầu nói: "Không ạ, tại hôm nay ở quán trà con ăn nhiều bánh ngọt quá thôi."
Khi Giang Vu Thanh nói lời này, Lục Vân Đình liếc nhìn y nhưng không vạch trần.
Lục phu nhân yên tâm lại, cười nói: "Nếu lát nữa đói bụng thì bảo Lưu Xuân dẫn con vào bếp ăn nhé, đừng để mình đói."
Giang Vu Thanh: "Dạ. Cảm ơn phu nhân."
Lục phu nhân cười bất đắc dĩ: "Người nhà mà khách sáo làm gì."
Hai người về Lãm Phương Các, Lục Vân Đình đưa tay bóp bụng Giang Vu Thanh rồi nói: "Hôm nay có món vịt om rượu ngươi thích nhất mà chỉ thấy ngươi gắp mấy miếng."
Giang Vu Thanh vừa định mở miệng thì Lục Vân Đình liếc y một cái: "Hôm nay ngươi ở quán trà ăn mấy miếng bánh chẳng lẽ ta không biết hay sao?"
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Giang Vu Thanh càng thêm khó chịu, hệt như bông gòn thấm nước nặng trĩu, còn bị một bàn tay bóp chặt, làm thế nào cũng không thoải mái. Giang Vu Thanh lí nhí gọi: "Thiếu gia......"
Lục Vân Đình: "Ừm?"
Giang Vu Thanh muốn nói ra hết những lời trong lòng nhưng chẳng biết nói thế nào, cũng cảm thấy không thích hợp để nói. Lục Vân Đình càng tốt với y thì y càng không nỡ xa Lục Vân Đình, thậm chí trong lòng còn nảy ra ý xấu, nếu Lục Vân Đình cần y xung hỉ mãi mãi —— Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì Giang Vu Thanh đã giật nảy mình rồi sợ hãi lắc đầu, sao y có thể nghĩ vậy chứ?! Y phải mong thiếu gia bình an cả đời mới đúng, sao có thể ác độc mong thiếu gia không khỏe chứ?
Thật quá đáng sợ rồi.
Giang Vu Thanh đột nhiên chồm tới cắn môi Lục Vân Đình rồi dụi vào má hắn, Lục Vân Đình khẽ giật mình, nắm chặt gáy Giang Vu Thanh hỏi: "Làm gì vậy?"
Giang Vu Thanh ậm ừ không nói gì, lại ôm cổ Lục Vân Đình, Lục Vân Đình bị động tác thân mật của y làm mềm lòng, nhéo cổ y rồi hôn lên má y, thấp giọng hỏi: "Giang Vu Thanh, sao tự dưng nhõng nhẽo thế hả?"
Giang Vu Thanh nói: "Thiếu gia thật là tốt."
Lục Vân Đình hỏi: "Hôm nay ngươi mới biết ta tốt à?"
Giang Vu Thanh lắc đầu không nói gì, Lục Vân Đình hơi băn khoăn, muốn nhìn sắc mặt Giang Vu Thanh nhưng lại bị y ôm chặt không buông. Lục Vân Đình vỗ nhẹ lên lưng y rồi hỏi: "Không vui à?"
Giang Vu Thanh: "Ta có gì mà không vui chứ?"
Nghe xong Lục Vân Đình cũng cười: "Đúng vậy, đồ ngốc suốt ngày vui vẻ."
Giang Vu Thanh nói: "Ta không phải đồ ngốc."
Lục Vân Đình nói: "Ừ, ngươi là Văn Khúc Tinh bé nhỏ."
Giang Vu Thanh im lặng một lát rồi thấp giọng nói: "Thiếu gia, ta mong thiếu gia sẽ khỏe mạnh cả đời."
Lục Vân Đình nhướng mày, kéo y ra khỏi ngực mình hỏi: "Sao tự dưng lại nói vậy?"
Giang Vu Thanh đối diện với Lục Vân Đình, một lát sau y lắc đầu rồi chân thành nói: "Ta chỉ muốn thiếu gia khỏe mạnh thôi."
"Thiếu gia khỏe lắm," Lục Vân Đình véo má y, "Vô duyên vô cớ nói lời này...... Là thích ta đúng không?" Hắn hạ thấp giọng ở mấy chữ cuối cùng, vừa có ý thăm dò vừa có ý trêu chọc.
Giang Vu Thanh gật đầu rồi thẳng thắn nói: "Thích ạ."
Vành tai Lục Vân Đình ửng đỏ, ho khan một tiếng, nghĩ thầm thích thì thích, cần gì phải nói ra miệng chứ. Nhưng ý cười trong mắt lại không giấu được, nếu có đuôi e là đã nhịn không được vẫy qua vẫy lại.
Lục Vân Đình thản nhiên nói: "Ta biết ngươi thích ta mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.