Chương 72
Hoa Quyển
27/09/2024
Trong phòng thắp đèn, Nguyên Bảo bưng lên một chén canh nóng rồi lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ nhà họ Giang.
Giang Vu Thanh nói: "Nhị ca, ăn điểm tâm lót dạ trước đi, lát nữa mới có cơm."
Giang Vu Hành ngượng ngùng đáp lại nhưng vẫn chẳng có động tác gì, không hiểu sao từ lúc gặp Giang Vu Thanh hắn cứ thấy bồn chồn bất an, sau khi ra khỏi kho củi rồi theo Giang Vu Thanh vào phòng thì càng thêm mất tự nhiên. Tính ra bọn họ đã ba năm không gặp, ba năm nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, nhưng hai người cứ như cách nhau một vực thẳm khiến người e ngại.
Trên bàn là ba đĩa bánh ngọt tinh xảo, còn đẹp hơn điểm tâm trong tiệm mà Giang Vu Hành đi ngang thấy khi làm công ở Giang Châu, giống hệt bông hoa, nhìn là biết đắt tiền. Canh nóng tỏa mùi thơm lừng xộc vào mũi hắn, lâu lắm rồi Giang Vu Hành chưa được ăn bữa nào no nê, hôm nay trước khi ra cửa chỉ ăn một cái bánh bột ngô khô khốc, quả thực là vừa đói vừa khát.
Giang Vu Hành vô thức chà xát ống quần mình, hồi lâu sau mới lúng túng gọi, "Tam nhi ——" Vừa thốt ra thì bắt gặp ánh mắt Giang Vu Thanh, hắn đột ngột im bặt, nhất thời không biết gọi sao cho đúng.
Người kia nói trong phủ chỉ có Giang thiếu gia mà thôi.
Giang thiếu gia.
Tất nhiên Giang Vu Thanh cũng nhìn ra nỗi bất an của Giang Vu Hành, hắn xuất hiện quá đột ngột nên y cũng chẳng biết phải giao tiếp với hắn thế nào, chỉ nói khẽ: "Ăn trước đi, có chuyện gì ăn no rồi nói."
"...... Ừm," Giang Vu Hành gượng gạo đáp, "Được."
Hắn nuốt nước miếng nhìn chằm chằm mấy đĩa điểm tâm kia, siết chặt tay rồi cầm một cái bánh bỏ vào miệng. Điểm tâm ngọt mà không ngấy, từ nhỏ đến lớn Giang Vu Hành chưa từng ăn bánh nào ngon như vậy, sau khi Giang Vu Thanh đi, mẹ hắn bắt đầu dư dả nên mua bánh trên trấn làm tiệc cưới cho đại ca hắn, nhưng cũng không ngon bằng bánh trước mặt.
Bánh ngọt nhỏ xíu, ăn một cái chẳng những không đỡ đói mà càng cồn cào hơn, hắn vô thức cầm lên cái thứ hai. Được ăn nên không còn căng thẳng nữa, Giang Vu Hành ăn như hổ đói, còn suýt bị nghẹn, Giang Vu Thanh kịp thời đẩy canh nóng qua, Giang Vu Hành lập tức bưng lên húp mấy ngụm.
Nhà bếp nấu canh thịt dê rồi hầm riu riu trên lò than, vừa vào bụng thì lục phủ ngũ tạng lập tức ấm lên.
Giang Vu Hành kinh ngạc nhìn chén canh nóng, nỗi bối rối bị cơn đói đè xuống lại trỗi dậy, đúng lúc này, hắn nghe Giang Vu Thanh hỏi: "Nhị ca, sao ngươi lại tới Giang Châu?"
"...... À," Giang Vu Hành định thần lại rồi nhìn Giang Vu Thanh, "Làm công," hắn nói thêm, "Muốn tìm việc làm."
Nói đến đây, Giang Vu Hành chợt nhớ tới Giang Vu An nên đứng phắt dậy, trên mặt lộ vẻ lo lắng, "Tiểu An bệnh rồi, Tam nhi, Tiểu An bệnh nặng lắm, ta muốn nhờ ngươi giúp hắn một chút."
Giang Vu Thanh ngẩn ngơ: "Tiểu An?"
Giang Vu An nhỏ hơn y ba tuổi, trong ấn tượng của y, Giang Vu An là đứa bé gầy gò nhỏ xíu hay lẽo đẽo đi theo y. Thật ra trong các huynh đệ, y và Giang Vu An thân nhau nhất vì hồi bé Giang Vu An toàn do y chăm sóc.
Cha mẹ bận rộn nên giao Giang Vu An cho y và muội muội chăm. Khi Giang Vu An còn nhỏ xíu luôn đi theo y như cái đuôi nhỏ, hễ mở miệng là gọi Tam ca, lúc y bận việc, Giang Vu An bé nhỏ ngồi cạnh nghịch đất một mình.
Giang Vu Thanh nhíu mày đứng lên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giang Vu Hành chẳng màng gì khác mà nói một mạch, "Tiểu An đi làm bị thương ở chân, sức khỏe lại kém, mấy ngày trước bị cảm lạnh, uống thuốc vẫn không khỏi, đêm qua hắn đột nhiên sốt cao, ta muốn tìm đại phu nhưng...... chúng ta hết sạch tiền rồi."
Hắn cắn răng nói: "Tam nhi, vốn dĩ ta không định tìm ngươi đâu, chúng ta cũng chẳng có mặt mũi nào tìm ngươi cả —— Nhưng ta hết cách rồi."
Giang Vu Thanh yên lặng nhìn hắn rồi nhấc chân đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Tiểu An ở đâu?"
Giang Vu Hành sửng sốt, trong lòng lập tức mừng rỡ, vội vã đi theo nói: "Mấy ngày nay chúng ta đều ở trong miếu hoang ngoài thành."
Lông mày Giang Vu Thanh càng nhíu chặt hơn, định hỏi đã bị bệnh sao còn ở miếu hoang, nhưng ngẫm lại ngay cả tiền khám bệnh hai người cũng không có thì lấy đâu ra tiền thuê phòng trọ, thế là y không nói nữa. Giang Vu Hành liếc nhìn sắc mặt Giang Vu Thanh, cảm thấy bộ dạng này của y thật sự rất có uy, khí thế còn mạnh hơn viên ngoại hắn gặp trong thôn.
Nếu Giang Vu Hành quen biết Lục Vân Đình, e là hắn sẽ lập tức nhận ra vẻ nghiêm nghị của Giang Vu Thanh giống hệt Lục Vân Đình. Một lần nữa Giang Vu Hành cảm nhận rõ người trước mặt...... hoàn toàn khác xa Tam oa nhi ở thôn Giang Gia trước kia. Hắn nhìn Giang Vu Thanh dặn Nguyên Bảo mời đại phu rồi gọi người lập tức chuẩn bị xe, điềm tĩnh đến nỗi Giang Vu Hành không dám thở mạnh.
Đêm khuya Giang Vu Thanh muốn rời trang viên tất nhiên sẽ có Lục Đao tháp tùng. Nguyên Bảo và Lục Đao ngồi bên ngoài đánh xe, trong xe là đại phu và huynh đệ nhà họ Giang, Giang Vu Thanh hỏi Giang Vu Hành: "Sao chân Tiểu An lại bị thương?"
Giang Vu Hành mím môi, thấp giọng nói: "Tiểu An theo ta đến Giang Châu gánh hàng ở bến tàu, vì chúng ta là người xứ khác, bến tàu có kẻ chướng mắt chúng ta nên thường xuyên gây sự. Tiểu An bị bọn họ đánh."
Giang Vu Thanh nói: "Tiểu An yếu vậy sao có sức làm việc chứ?"
Giang Vu Hành nhìn Giang Vu Thanh, mờ mịt hỏi: "Không làm việc thì làm gì?"
Giang Vu Thanh sững sờ rồi im lặng, bầu không khí giữa hai huynh đệ hơi gượng gạo, Giang Vu Thanh đổi chủ đề: "Sao các ngươi lại tới Giang Châu tìm việc làm?"
Nhắc tới chuyện này, Giang Vu Hành hăng hái nói: "Trên trấn không tuyển lao động, trong thôn chúng ta có người làm việc vặt trong một quán rượu ở Giang Châu, hắn nói Giang Châu nhiều việc, tiền công cũng cao nên ta muốn đi thử xem," hắn nở nụ cười quen thuộc với Giang Vu Thanh, "Ngươi cũng biết từ trước đến giờ ta không thích làm nông mà."
"Mấy mẫu đất nhà mình để cha mẹ và đại ca trông nom là được rồi," Giang Vu Hành nói, "Tiểu An muốn kiếm tiền nên cũng theo ta đến đây."
Giang Vu Hành cười khổ: "Hai chúng ta nộp lệ phí vào thành hết một trăm đồng, giờ trên người không một xu dính túi, Tiểu An còn gặp chuyện nữa."
Giang Vu Thanh nghe hắn kể cũng chẳng biết trả lời sao, hồi lâu sau mới nói: "Các ngươi đến Giang Châu chưa quen với cuộc sống ở đây ——" Y dừng một lát rồi hỏi, "Mấy năm nay nhà mình vẫn ổn chứ?"
Giang Vu Hành nói: "...... Vẫn vậy thôi, sau khi ngươi đi, mùa đông năm đó đại ca thành thân, cưới cô nương nhà trồng liễu bên cạnh, năm sau trong nhà có thêm một đứa cháu, giờ bụ bẫm lắm."
"Năm ngoái Tứ muội cũng lập gia đình, gả đến thôn Lý gia, người kia là thợ săn, tuy lớn hơn nàng chín tuổi nhưng ít nhiều gì cũng có nghề săn bắn, có thịt ăn nên không sợ đói."
"Còn cha mẹ...... Cha mẹ đều khỏe cả," Giang Vu Hành nói.
Hồi lâu sau Giang Vu Thanh mới nói khẽ: "Ừm, vậy là tốt rồi, tốt lắm."
Giang Vu Hành nhìn Giang Vu Thanh rồi hỏi: "Tam nhi, mấy năm nay ngươi...... có ổn không?"
Giang Vu Thanh ngước nhìn thanh niên vừa khẩn trương vừa xấu hổ nhìn mình rồi cười nói: "Ổn chứ, lão gia và phu nhân đối với ta rất tốt, thiếu gia cũng tốt với ta lắm, họ còn cho ta theo thiếu gia đến thư viện học nữa."
"Năm ngoái ta đậu tú tài rồi," Giang Vu Thanh nói, "Đợi tầm hai năm nữa là có thể thi Hương."
Giang Vu Hành không biết thi Hương là gì nhưng biết đi học, cũng biết tú tài hiếm cỡ nào, thôn Giang Gia của bọn họ chỉ có một lão đồng sinh, thi mấy chục năm vẫn không đậu tú tài nên than vãn hơn nửa đời người.
Giang Vu Hành thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy may mắn lại vừa buồn vô cớ, hắn nói: "Tốt thật."
"Ngươi sống tốt thì chúng ta yên tâm rồi," Giang Vu Hành mỉm cười nhìn Giang Vu Thanh rồi lẩm bẩm, "Tháng thứ hai sau khi ngươi đi, trời mưa tầm tã mấy ngày liền làm sập nửa căn nhà, lúc đó ta nghĩ có lẽ ông trời muốn trừng phạt chúng ta vì đã bán ngươi đi."
Giang Vu Thanh sững sờ, cứ tưởng mình đã quên đi chuyện này từ lâu, nhưng nghe Giang Vu Hành nhắc lại thì cảm giác hoang mang lo sợ khi bị người nhà bỏ rơi chợt dâng lên như thủy triều, tim y đau như kim đâm, ngón tay cũng lạnh toát.
Giang Vu Thanh cụp mắt, không nói thêm gì nữa.
Giang Vu Thanh nói: "Nhị ca, ăn điểm tâm lót dạ trước đi, lát nữa mới có cơm."
Giang Vu Hành ngượng ngùng đáp lại nhưng vẫn chẳng có động tác gì, không hiểu sao từ lúc gặp Giang Vu Thanh hắn cứ thấy bồn chồn bất an, sau khi ra khỏi kho củi rồi theo Giang Vu Thanh vào phòng thì càng thêm mất tự nhiên. Tính ra bọn họ đã ba năm không gặp, ba năm nói dài không dài mà nói ngắn cũng không ngắn, nhưng hai người cứ như cách nhau một vực thẳm khiến người e ngại.
Trên bàn là ba đĩa bánh ngọt tinh xảo, còn đẹp hơn điểm tâm trong tiệm mà Giang Vu Hành đi ngang thấy khi làm công ở Giang Châu, giống hệt bông hoa, nhìn là biết đắt tiền. Canh nóng tỏa mùi thơm lừng xộc vào mũi hắn, lâu lắm rồi Giang Vu Hành chưa được ăn bữa nào no nê, hôm nay trước khi ra cửa chỉ ăn một cái bánh bột ngô khô khốc, quả thực là vừa đói vừa khát.
Giang Vu Hành vô thức chà xát ống quần mình, hồi lâu sau mới lúng túng gọi, "Tam nhi ——" Vừa thốt ra thì bắt gặp ánh mắt Giang Vu Thanh, hắn đột ngột im bặt, nhất thời không biết gọi sao cho đúng.
Người kia nói trong phủ chỉ có Giang thiếu gia mà thôi.
Giang thiếu gia.
Tất nhiên Giang Vu Thanh cũng nhìn ra nỗi bất an của Giang Vu Hành, hắn xuất hiện quá đột ngột nên y cũng chẳng biết phải giao tiếp với hắn thế nào, chỉ nói khẽ: "Ăn trước đi, có chuyện gì ăn no rồi nói."
"...... Ừm," Giang Vu Hành gượng gạo đáp, "Được."
Hắn nuốt nước miếng nhìn chằm chằm mấy đĩa điểm tâm kia, siết chặt tay rồi cầm một cái bánh bỏ vào miệng. Điểm tâm ngọt mà không ngấy, từ nhỏ đến lớn Giang Vu Hành chưa từng ăn bánh nào ngon như vậy, sau khi Giang Vu Thanh đi, mẹ hắn bắt đầu dư dả nên mua bánh trên trấn làm tiệc cưới cho đại ca hắn, nhưng cũng không ngon bằng bánh trước mặt.
Bánh ngọt nhỏ xíu, ăn một cái chẳng những không đỡ đói mà càng cồn cào hơn, hắn vô thức cầm lên cái thứ hai. Được ăn nên không còn căng thẳng nữa, Giang Vu Hành ăn như hổ đói, còn suýt bị nghẹn, Giang Vu Thanh kịp thời đẩy canh nóng qua, Giang Vu Hành lập tức bưng lên húp mấy ngụm.
Nhà bếp nấu canh thịt dê rồi hầm riu riu trên lò than, vừa vào bụng thì lục phủ ngũ tạng lập tức ấm lên.
Giang Vu Hành kinh ngạc nhìn chén canh nóng, nỗi bối rối bị cơn đói đè xuống lại trỗi dậy, đúng lúc này, hắn nghe Giang Vu Thanh hỏi: "Nhị ca, sao ngươi lại tới Giang Châu?"
"...... À," Giang Vu Hành định thần lại rồi nhìn Giang Vu Thanh, "Làm công," hắn nói thêm, "Muốn tìm việc làm."
Nói đến đây, Giang Vu Hành chợt nhớ tới Giang Vu An nên đứng phắt dậy, trên mặt lộ vẻ lo lắng, "Tiểu An bệnh rồi, Tam nhi, Tiểu An bệnh nặng lắm, ta muốn nhờ ngươi giúp hắn một chút."
Giang Vu Thanh ngẩn ngơ: "Tiểu An?"
Giang Vu An nhỏ hơn y ba tuổi, trong ấn tượng của y, Giang Vu An là đứa bé gầy gò nhỏ xíu hay lẽo đẽo đi theo y. Thật ra trong các huynh đệ, y và Giang Vu An thân nhau nhất vì hồi bé Giang Vu An toàn do y chăm sóc.
Cha mẹ bận rộn nên giao Giang Vu An cho y và muội muội chăm. Khi Giang Vu An còn nhỏ xíu luôn đi theo y như cái đuôi nhỏ, hễ mở miệng là gọi Tam ca, lúc y bận việc, Giang Vu An bé nhỏ ngồi cạnh nghịch đất một mình.
Giang Vu Thanh nhíu mày đứng lên hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Giang Vu Hành chẳng màng gì khác mà nói một mạch, "Tiểu An đi làm bị thương ở chân, sức khỏe lại kém, mấy ngày trước bị cảm lạnh, uống thuốc vẫn không khỏi, đêm qua hắn đột nhiên sốt cao, ta muốn tìm đại phu nhưng...... chúng ta hết sạch tiền rồi."
Hắn cắn răng nói: "Tam nhi, vốn dĩ ta không định tìm ngươi đâu, chúng ta cũng chẳng có mặt mũi nào tìm ngươi cả —— Nhưng ta hết cách rồi."
Giang Vu Thanh yên lặng nhìn hắn rồi nhấc chân đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Tiểu An ở đâu?"
Giang Vu Hành sửng sốt, trong lòng lập tức mừng rỡ, vội vã đi theo nói: "Mấy ngày nay chúng ta đều ở trong miếu hoang ngoài thành."
Lông mày Giang Vu Thanh càng nhíu chặt hơn, định hỏi đã bị bệnh sao còn ở miếu hoang, nhưng ngẫm lại ngay cả tiền khám bệnh hai người cũng không có thì lấy đâu ra tiền thuê phòng trọ, thế là y không nói nữa. Giang Vu Hành liếc nhìn sắc mặt Giang Vu Thanh, cảm thấy bộ dạng này của y thật sự rất có uy, khí thế còn mạnh hơn viên ngoại hắn gặp trong thôn.
Nếu Giang Vu Hành quen biết Lục Vân Đình, e là hắn sẽ lập tức nhận ra vẻ nghiêm nghị của Giang Vu Thanh giống hệt Lục Vân Đình. Một lần nữa Giang Vu Hành cảm nhận rõ người trước mặt...... hoàn toàn khác xa Tam oa nhi ở thôn Giang Gia trước kia. Hắn nhìn Giang Vu Thanh dặn Nguyên Bảo mời đại phu rồi gọi người lập tức chuẩn bị xe, điềm tĩnh đến nỗi Giang Vu Hành không dám thở mạnh.
Đêm khuya Giang Vu Thanh muốn rời trang viên tất nhiên sẽ có Lục Đao tháp tùng. Nguyên Bảo và Lục Đao ngồi bên ngoài đánh xe, trong xe là đại phu và huynh đệ nhà họ Giang, Giang Vu Thanh hỏi Giang Vu Hành: "Sao chân Tiểu An lại bị thương?"
Giang Vu Hành mím môi, thấp giọng nói: "Tiểu An theo ta đến Giang Châu gánh hàng ở bến tàu, vì chúng ta là người xứ khác, bến tàu có kẻ chướng mắt chúng ta nên thường xuyên gây sự. Tiểu An bị bọn họ đánh."
Giang Vu Thanh nói: "Tiểu An yếu vậy sao có sức làm việc chứ?"
Giang Vu Hành nhìn Giang Vu Thanh, mờ mịt hỏi: "Không làm việc thì làm gì?"
Giang Vu Thanh sững sờ rồi im lặng, bầu không khí giữa hai huynh đệ hơi gượng gạo, Giang Vu Thanh đổi chủ đề: "Sao các ngươi lại tới Giang Châu tìm việc làm?"
Nhắc tới chuyện này, Giang Vu Hành hăng hái nói: "Trên trấn không tuyển lao động, trong thôn chúng ta có người làm việc vặt trong một quán rượu ở Giang Châu, hắn nói Giang Châu nhiều việc, tiền công cũng cao nên ta muốn đi thử xem," hắn nở nụ cười quen thuộc với Giang Vu Thanh, "Ngươi cũng biết từ trước đến giờ ta không thích làm nông mà."
"Mấy mẫu đất nhà mình để cha mẹ và đại ca trông nom là được rồi," Giang Vu Hành nói, "Tiểu An muốn kiếm tiền nên cũng theo ta đến đây."
Giang Vu Hành cười khổ: "Hai chúng ta nộp lệ phí vào thành hết một trăm đồng, giờ trên người không một xu dính túi, Tiểu An còn gặp chuyện nữa."
Giang Vu Thanh nghe hắn kể cũng chẳng biết trả lời sao, hồi lâu sau mới nói: "Các ngươi đến Giang Châu chưa quen với cuộc sống ở đây ——" Y dừng một lát rồi hỏi, "Mấy năm nay nhà mình vẫn ổn chứ?"
Giang Vu Hành nói: "...... Vẫn vậy thôi, sau khi ngươi đi, mùa đông năm đó đại ca thành thân, cưới cô nương nhà trồng liễu bên cạnh, năm sau trong nhà có thêm một đứa cháu, giờ bụ bẫm lắm."
"Năm ngoái Tứ muội cũng lập gia đình, gả đến thôn Lý gia, người kia là thợ săn, tuy lớn hơn nàng chín tuổi nhưng ít nhiều gì cũng có nghề săn bắn, có thịt ăn nên không sợ đói."
"Còn cha mẹ...... Cha mẹ đều khỏe cả," Giang Vu Hành nói.
Hồi lâu sau Giang Vu Thanh mới nói khẽ: "Ừm, vậy là tốt rồi, tốt lắm."
Giang Vu Hành nhìn Giang Vu Thanh rồi hỏi: "Tam nhi, mấy năm nay ngươi...... có ổn không?"
Giang Vu Thanh ngước nhìn thanh niên vừa khẩn trương vừa xấu hổ nhìn mình rồi cười nói: "Ổn chứ, lão gia và phu nhân đối với ta rất tốt, thiếu gia cũng tốt với ta lắm, họ còn cho ta theo thiếu gia đến thư viện học nữa."
"Năm ngoái ta đậu tú tài rồi," Giang Vu Thanh nói, "Đợi tầm hai năm nữa là có thể thi Hương."
Giang Vu Hành không biết thi Hương là gì nhưng biết đi học, cũng biết tú tài hiếm cỡ nào, thôn Giang Gia của bọn họ chỉ có một lão đồng sinh, thi mấy chục năm vẫn không đậu tú tài nên than vãn hơn nửa đời người.
Giang Vu Hành thở phào nhẹ nhõm, vừa thấy may mắn lại vừa buồn vô cớ, hắn nói: "Tốt thật."
"Ngươi sống tốt thì chúng ta yên tâm rồi," Giang Vu Hành mỉm cười nhìn Giang Vu Thanh rồi lẩm bẩm, "Tháng thứ hai sau khi ngươi đi, trời mưa tầm tã mấy ngày liền làm sập nửa căn nhà, lúc đó ta nghĩ có lẽ ông trời muốn trừng phạt chúng ta vì đã bán ngươi đi."
Giang Vu Thanh sững sờ, cứ tưởng mình đã quên đi chuyện này từ lâu, nhưng nghe Giang Vu Hành nhắc lại thì cảm giác hoang mang lo sợ khi bị người nhà bỏ rơi chợt dâng lên như thủy triều, tim y đau như kim đâm, ngón tay cũng lạnh toát.
Giang Vu Thanh cụp mắt, không nói thêm gì nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.