Chương 78
Hoa Quyển
07/10/2024
Lục Vân Đình đuổi Giang Vu Thanh ra ngoài thật, từ khi hai người quen biết đến nay, lâu lắm rồi Giang Vu Thanh chưa thấy Lục Vân Đình lạnh lùng với mình nên lập tức luống cuống, thậm chí còn hơi hoảng sợ.
Y nghĩ đúng là Lục gia không hề xem mình như người hầu, thiếu gia cũng vậy...... Tuy những lời y nói không có ý gì nhưng thực sự rất vô ơn, cứ nhìn mà xem, thiếu gia bị y chọc tức phát khóc luôn rồi —— Chà, nhìn thiếu gia đỏ hoe mắt sắp rơi lệ thật là, thật là...... đẹp quá đi.
Giang Vu Thanh lắc mạnh đầu rồi ủ rũ nhìn cửa phòng đóng chặt, thiếu gia đang giận mà y còn nghĩ vớ vẩn gì thế này.
"Thiếu gia ——" Giang Vu Thanh hệt như chó con cào cửa vì bị chủ nhân đuổi ra, "Thiếu gia, ta sai rồi."
"Thật ra trong lòng ta cũng không muốn thiếu gia cưới vợ đâu, chỉ là......" Giọng y nhỏ xíu, khó xử vỗ nhẹ lên cửa mấy cái, "Thiếu gia đừng giận ta nữa mà."
"Thiếu gia ơi."
Lục Vân Đình trong phòng bưng trà uống một hớp, lông mày nhướng lên, đắc ý cực kỳ, hắn biết ngay mà, Giang Vu Thanh sao lại không thích hắn được chứ, rõ ràng Giang Vu Thanh rất yêu hắn. Nhưng hắn không thể tha thứ cho y dễ dàng vậy được, Giang Vu Thanh chính là khúc gỗ, muốn làm gỗ nở hoa cũng không phải dễ, Lục Vân Đình trầm tư, bị tiếng kêu "thiếu gia ơi" vô cùng tội nghiệp kia làm cả người lâng lâng, suýt nữa mềm lòng, thốt ra một câu lạnh như băng, "Ồn ào."
Giang Vu Thanh móc móc cửa gỗ khắc hoa, tủi thân im lặng.
Hai người náo loạn cả ngày, đến lúc ăn trưa Lục Vân Đình vẫn không ra ngoài, chỉ sai Tiểu Lục đi nói với Lục phu nhân mình thấy nhạt miệng nên không ăn cơm chung với bà.
Lục phu nhân nghe nói Lục Vân Đình không thấy ngon miệng thì lo lắng định đến xem, Tiểu Lục vội nói: "Phu nhân, thiếu gia không sao đâu ạ, chắc dạo này nhiều việc quá nên hơi đau đầu thôi."
Lục phu nhân cau mày: "...... Chẳng phải sáng nay còn khỏe lắm sao?"
Tiểu Lục cười khan, hắn đâu dám nói thiếu gia nhà mình đang giận Giang thiếu gia, đành phải nói: "Thiếu gia ngủ rồi ạ, chờ thiếu gia ngủ dậy tiểu nhân sẽ bảo nhà bếp làm mấy món thiếu gia thích."
Lục phu nhân nghĩ ngợi rồi "ừ" một tiếng, dặn dò Tiểu Lục nhất định phải chăm sóc Lục Vân Đình thật tốt, Tiểu Lục rối rít vâng dạ.
Lục Vân Đình không ăn cơm khiến Giang Vu Thanh hết sức lo lắng, nhưng dù y có đứng ngoài cửa nói thế nào Lục Vân Đình cũng không chịu gặp, còn bảo Tiểu Lục cản y lại, nói thiếu gia đau đầu muốn nghỉ ngơi.
Còn đau đầu nữa sao—— Không xong rồi.
Giang Vu Thanh định đi mời đại phu nhưng Tiểu Lục nói: "Thiếu gia nói mình không gặp đại phu đâu, dù Giang thiếu gia có đưa đại phu tới thì thiếu gia cũng không gặp."
Giang Vu Thanh vừa sốt ruột vừa tức, nhíu mày nói, "Đau đầu đâu phải chuyện nhỏ, dù thiếu gia giận ta cũng đừng tự hại mình chứ."
Giọng y khá lớn, hiển nhiên là không chỉ nói cho Tiểu Lục nghe, dù sao Giang Vu Thanh cũng chăm sóc Lục Vân Đình mấy năm nên biết người này ăn mềm chứ không ăn cứng, y bảo Tiểu Lục: "Ngươi nhắn lại với thiếu gia nếu hắn không muốn gặp ta thì gặp đại phu một lát đi, chờ thiếu gia khỏe lại ta sẽ chịu phạt sau."
Tiểu Lục khó xử, Giang Vu Thanh trừng hắn rồi hạ giọng nói: "Thiếu gia giở tính trẻ con mà ngươi không biết khuyên hắn à?"
Vì lo cho Lục Vân Đình nên lời này của Giang Vu Thanh nghe như đe dọa, Tiểu Lục giật mình, lí nhí nói: "Chờ thiếu gia ngủ dậy ta sẽ khuyên thiếu gia."
Giang Vu Thanh thở dài: "Làm phiền ngươi vậy."
Đợi Giang Vu Thanh đến thiên phòng, Tiểu Lục mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đi vào phòng, chỉ thấy người đau đầu nhạt miệng kia ngồi nhàn nhã, trên bàn là năm sáu đĩa sứ tinh xảo đựng món ngon của tửu lâu Bách Thực Viện nổi tiếng khắp thành Giang Châu.
Tiểu Lục nói: "Thiếu gia, ngài cần gì phải vậy chứ, đầu bếp của Bách Thực Viện đâu bằng đầu bếp trong phủ chúng ta," Lục Vân Đình kén ăn nên mấy năm nay đầu bếp trong phủ đã đổi mấy lượt, "Còn làm phu nhân và Giang thiếu gia lo cho ngài nữa."
Lục Vân Đình liếc hắn một cái rồi ung dung nói: "Ngươi không hiểu đâu."
Tiểu Lục lẩm bẩm: "Tất nhiên là ta không hiểu rồi."
Đối phó với phu nhân và Giang thiếu gia chính là hắn, lén lút đi mua cơm cho thiếu gia vẫn là hắn, vậy thì cũng thôi đi, Tiểu Lục thật sự không hiểu thiếu gia nhà mình giày vò như thế để làm gì. Nhưng thấy vẻ tự tin của Lục Vân Đình, Tiểu Lục cảm thấy rất lợi hại, nghĩ thầm thiếu gia nhà mình đúng là ngày càng cao thâm khó lường.
Y nghĩ đúng là Lục gia không hề xem mình như người hầu, thiếu gia cũng vậy...... Tuy những lời y nói không có ý gì nhưng thực sự rất vô ơn, cứ nhìn mà xem, thiếu gia bị y chọc tức phát khóc luôn rồi —— Chà, nhìn thiếu gia đỏ hoe mắt sắp rơi lệ thật là, thật là...... đẹp quá đi.
Giang Vu Thanh lắc mạnh đầu rồi ủ rũ nhìn cửa phòng đóng chặt, thiếu gia đang giận mà y còn nghĩ vớ vẩn gì thế này.
"Thiếu gia ——" Giang Vu Thanh hệt như chó con cào cửa vì bị chủ nhân đuổi ra, "Thiếu gia, ta sai rồi."
"Thật ra trong lòng ta cũng không muốn thiếu gia cưới vợ đâu, chỉ là......" Giọng y nhỏ xíu, khó xử vỗ nhẹ lên cửa mấy cái, "Thiếu gia đừng giận ta nữa mà."
"Thiếu gia ơi."
Lục Vân Đình trong phòng bưng trà uống một hớp, lông mày nhướng lên, đắc ý cực kỳ, hắn biết ngay mà, Giang Vu Thanh sao lại không thích hắn được chứ, rõ ràng Giang Vu Thanh rất yêu hắn. Nhưng hắn không thể tha thứ cho y dễ dàng vậy được, Giang Vu Thanh chính là khúc gỗ, muốn làm gỗ nở hoa cũng không phải dễ, Lục Vân Đình trầm tư, bị tiếng kêu "thiếu gia ơi" vô cùng tội nghiệp kia làm cả người lâng lâng, suýt nữa mềm lòng, thốt ra một câu lạnh như băng, "Ồn ào."
Giang Vu Thanh móc móc cửa gỗ khắc hoa, tủi thân im lặng.
Hai người náo loạn cả ngày, đến lúc ăn trưa Lục Vân Đình vẫn không ra ngoài, chỉ sai Tiểu Lục đi nói với Lục phu nhân mình thấy nhạt miệng nên không ăn cơm chung với bà.
Lục phu nhân nghe nói Lục Vân Đình không thấy ngon miệng thì lo lắng định đến xem, Tiểu Lục vội nói: "Phu nhân, thiếu gia không sao đâu ạ, chắc dạo này nhiều việc quá nên hơi đau đầu thôi."
Lục phu nhân cau mày: "...... Chẳng phải sáng nay còn khỏe lắm sao?"
Tiểu Lục cười khan, hắn đâu dám nói thiếu gia nhà mình đang giận Giang thiếu gia, đành phải nói: "Thiếu gia ngủ rồi ạ, chờ thiếu gia ngủ dậy tiểu nhân sẽ bảo nhà bếp làm mấy món thiếu gia thích."
Lục phu nhân nghĩ ngợi rồi "ừ" một tiếng, dặn dò Tiểu Lục nhất định phải chăm sóc Lục Vân Đình thật tốt, Tiểu Lục rối rít vâng dạ.
Lục Vân Đình không ăn cơm khiến Giang Vu Thanh hết sức lo lắng, nhưng dù y có đứng ngoài cửa nói thế nào Lục Vân Đình cũng không chịu gặp, còn bảo Tiểu Lục cản y lại, nói thiếu gia đau đầu muốn nghỉ ngơi.
Còn đau đầu nữa sao—— Không xong rồi.
Giang Vu Thanh định đi mời đại phu nhưng Tiểu Lục nói: "Thiếu gia nói mình không gặp đại phu đâu, dù Giang thiếu gia có đưa đại phu tới thì thiếu gia cũng không gặp."
Giang Vu Thanh vừa sốt ruột vừa tức, nhíu mày nói, "Đau đầu đâu phải chuyện nhỏ, dù thiếu gia giận ta cũng đừng tự hại mình chứ."
Giọng y khá lớn, hiển nhiên là không chỉ nói cho Tiểu Lục nghe, dù sao Giang Vu Thanh cũng chăm sóc Lục Vân Đình mấy năm nên biết người này ăn mềm chứ không ăn cứng, y bảo Tiểu Lục: "Ngươi nhắn lại với thiếu gia nếu hắn không muốn gặp ta thì gặp đại phu một lát đi, chờ thiếu gia khỏe lại ta sẽ chịu phạt sau."
Tiểu Lục khó xử, Giang Vu Thanh trừng hắn rồi hạ giọng nói: "Thiếu gia giở tính trẻ con mà ngươi không biết khuyên hắn à?"
Vì lo cho Lục Vân Đình nên lời này của Giang Vu Thanh nghe như đe dọa, Tiểu Lục giật mình, lí nhí nói: "Chờ thiếu gia ngủ dậy ta sẽ khuyên thiếu gia."
Giang Vu Thanh thở dài: "Làm phiền ngươi vậy."
Đợi Giang Vu Thanh đến thiên phòng, Tiểu Lục mới thở phào nhẹ nhõm, hắn đi vào phòng, chỉ thấy người đau đầu nhạt miệng kia ngồi nhàn nhã, trên bàn là năm sáu đĩa sứ tinh xảo đựng món ngon của tửu lâu Bách Thực Viện nổi tiếng khắp thành Giang Châu.
Tiểu Lục nói: "Thiếu gia, ngài cần gì phải vậy chứ, đầu bếp của Bách Thực Viện đâu bằng đầu bếp trong phủ chúng ta," Lục Vân Đình kén ăn nên mấy năm nay đầu bếp trong phủ đã đổi mấy lượt, "Còn làm phu nhân và Giang thiếu gia lo cho ngài nữa."
Lục Vân Đình liếc hắn một cái rồi ung dung nói: "Ngươi không hiểu đâu."
Tiểu Lục lẩm bẩm: "Tất nhiên là ta không hiểu rồi."
Đối phó với phu nhân và Giang thiếu gia chính là hắn, lén lút đi mua cơm cho thiếu gia vẫn là hắn, vậy thì cũng thôi đi, Tiểu Lục thật sự không hiểu thiếu gia nhà mình giày vò như thế để làm gì. Nhưng thấy vẻ tự tin của Lục Vân Đình, Tiểu Lục cảm thấy rất lợi hại, nghĩ thầm thiếu gia nhà mình đúng là ngày càng cao thâm khó lường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.