Chương 7
Hoa Quyển
19/07/2024
Giang Vu Thanh hiền như cục bột, người khác vo tròn bóp méo thế nào cũng được, Lục Vân Đình bị bệnh liệt giường nên buồn chán bực bội, Giang Vu Thanh lại suốt ngày trông chừng hắn làm nỗi tức tối trong lòng Lục Vân Đình bộc phát, nghĩ ra đủ kiểu giày vò y.
Hắn phớt lờ người hầu bên cạnh, đòi Giang Vu Thanh tự tay xới cơm, tự tay gắp đồ ăn, nước uống phải vừa đủ ấm, nóng quá hay lạnh quá cũng thành cái cớ để xách mé y vài câu.
Giang Vu Thanh không hề tức giận mà im lặng để mặc hắn giày vò. Lục phu nhân bắt gặp mấy lần, nhíu mày hỏi: "Vân Đình, sao con có thể bắt nạt Vu Thanh vậy hả?"
Lục Vân Đình nhếch miệng: "Nương, chẳng phải ngài nói y là thê tử của con à, làm thê tử chăm sóc cho phu quân bị bệnh không phải lẽ tất nhiên sao?"
Lục phu nhân bị hắn làm nghẹn họng, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Mấy việc này có người hầu làm ——"
Lục Vân Đình dựa vào thành giường, thản nhiên nói: "Lục gia mua y về mà."
Tính tình Lục phu nhân hiền lành, không ngờ Lục Vân Đình sẽ thốt ra lời cay nghiệt này, bà nhìn con mình nói: "Vân Đình, con không được đối xử với Vu Thanh như thế."
Lục Vân Đình gắt lên: "Nương, rốt cuộc ai mới là con ngài hả? Giang Vu Thanh chỉ là người dưng thôi."
Hai mẹ con cãi nhau khiến Giang Vu Thanh ngẩn ra, y gọi khẽ: "Phu nhân......"
"Ngài đừng nóng, đại thiếu gia không bắt nạt con đâu ạ......" Giang Vu Thanh lí nhí.
Y gầy gò nhỏ bé, dáng vẻ ngoan hiền khiến Lục phu nhân càng thấy Lục Vân Đình ngang ngược, nhưng dù gì cũng là con mình, từ nhỏ đã quen nuông chiều nên chỉ biết thở dài. Bà trấn an vỗ vỗ cánh tay Giang Vu Thanh: "Con ngoan."
Lục Vân Đình cười khẩy một tiếng.
Ánh mắt Lục phu nhân chuyển sang Lục Vân Đình, bà nói: "Đừng có xấu tính nữa, Vân Đình."
Lục Vân Đình thấy mẹ mình bênh vực Giang Vu Thanh thì nghĩ thầm tên nhóc lừa đảo này quả là kẻ thủ đoạn, mới vào phủ mấy ngày mà đã lấy lòng được mẹ hắn. Ánh mắt sắc như dao quét qua mặt Giang Vu Thanh mấy vòng, Lục Vân Đình thấy Giang Vu Thanh co rúm lại thì cười lạnh một tiếng, dứt khoát túm lấy y kéo một cái, đưa tay bóp quai hàm xương xẩu của thiếu niên rồi nói: "Nghe lời ngài vậy, đây chính là phúc tinh ngài và cha mua về cho con mà."
Tay hắn bóp không mạnh không nhẹ, Giang Vu Thanh bị đau nhưng không dám để Lục phu nhân nhìn ra nên cúi đầu xuống gần Lục Vân Đình, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc đắng trên người hắn xen lẫn với mùi thơm thoang thoảng trên giường, thanh khiết cao quý không sao tả xiết.
Lục Vân Đình nói: "Ngài yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với y."
Giang Vu Thanh gầy nhom, Lục Vân Đình giơ tay ra là có thể túm y tới cạnh, y giống hệt thú con nơm nớp lo sợ khiến Lục Vân Đình nhớ tới con thỏ hồi bé mình nuôi, mềm mại nằm trong lòng bàn tay hắn, có nắn bóp thế nào cũng không biết phản kháng.
Hắn hơi thất thần, Lục phu nhân đã đi mà vẫn chưa buông Giang Vu Thanh ra, y lí nhí nói: "Thiếu gia, phu nhân đi rồi ạ."
Lục Vân Đình định thần lại, không buông tay ra mà hung dữ véo má Giang Vu Thanh: "Ngươi bỏ thuốc mê gì cho nương ta mà bà ấy bênh ngươi chằm chặp thế hả?"
Giang Vu Thanh đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, Lục Vân Đình chê xấu nên đưa tay che mặt y lại.
Giang Vu Thanh ấp úng nói: "Đâu có bỏ thuốc mê, vì thiếu gia khỏe lại nên phu nhân mới tốt với ta mà."
Lục Vân Đình khẽ giật mình, cười như không cười: "Ngươi cũng biết rõ đấy nhỉ."
Hắn thả tay ra rồi nói: "Xấu chết đi được, ôm thỏ còn dễ chịu hơn ôm ngươi, cút xuống khỏi người ta đi."
Hắn phớt lờ người hầu bên cạnh, đòi Giang Vu Thanh tự tay xới cơm, tự tay gắp đồ ăn, nước uống phải vừa đủ ấm, nóng quá hay lạnh quá cũng thành cái cớ để xách mé y vài câu.
Giang Vu Thanh không hề tức giận mà im lặng để mặc hắn giày vò. Lục phu nhân bắt gặp mấy lần, nhíu mày hỏi: "Vân Đình, sao con có thể bắt nạt Vu Thanh vậy hả?"
Lục Vân Đình nhếch miệng: "Nương, chẳng phải ngài nói y là thê tử của con à, làm thê tử chăm sóc cho phu quân bị bệnh không phải lẽ tất nhiên sao?"
Lục phu nhân bị hắn làm nghẹn họng, lông mày càng nhíu chặt hơn: "Mấy việc này có người hầu làm ——"
Lục Vân Đình dựa vào thành giường, thản nhiên nói: "Lục gia mua y về mà."
Tính tình Lục phu nhân hiền lành, không ngờ Lục Vân Đình sẽ thốt ra lời cay nghiệt này, bà nhìn con mình nói: "Vân Đình, con không được đối xử với Vu Thanh như thế."
Lục Vân Đình gắt lên: "Nương, rốt cuộc ai mới là con ngài hả? Giang Vu Thanh chỉ là người dưng thôi."
Hai mẹ con cãi nhau khiến Giang Vu Thanh ngẩn ra, y gọi khẽ: "Phu nhân......"
"Ngài đừng nóng, đại thiếu gia không bắt nạt con đâu ạ......" Giang Vu Thanh lí nhí.
Y gầy gò nhỏ bé, dáng vẻ ngoan hiền khiến Lục phu nhân càng thấy Lục Vân Đình ngang ngược, nhưng dù gì cũng là con mình, từ nhỏ đã quen nuông chiều nên chỉ biết thở dài. Bà trấn an vỗ vỗ cánh tay Giang Vu Thanh: "Con ngoan."
Lục Vân Đình cười khẩy một tiếng.
Ánh mắt Lục phu nhân chuyển sang Lục Vân Đình, bà nói: "Đừng có xấu tính nữa, Vân Đình."
Lục Vân Đình thấy mẹ mình bênh vực Giang Vu Thanh thì nghĩ thầm tên nhóc lừa đảo này quả là kẻ thủ đoạn, mới vào phủ mấy ngày mà đã lấy lòng được mẹ hắn. Ánh mắt sắc như dao quét qua mặt Giang Vu Thanh mấy vòng, Lục Vân Đình thấy Giang Vu Thanh co rúm lại thì cười lạnh một tiếng, dứt khoát túm lấy y kéo một cái, đưa tay bóp quai hàm xương xẩu của thiếu niên rồi nói: "Nghe lời ngài vậy, đây chính là phúc tinh ngài và cha mua về cho con mà."
Tay hắn bóp không mạnh không nhẹ, Giang Vu Thanh bị đau nhưng không dám để Lục phu nhân nhìn ra nên cúi đầu xuống gần Lục Vân Đình, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc đắng trên người hắn xen lẫn với mùi thơm thoang thoảng trên giường, thanh khiết cao quý không sao tả xiết.
Lục Vân Đình nói: "Ngài yên tâm, con nhất định sẽ đối tốt với y."
Giang Vu Thanh gầy nhom, Lục Vân Đình giơ tay ra là có thể túm y tới cạnh, y giống hệt thú con nơm nớp lo sợ khiến Lục Vân Đình nhớ tới con thỏ hồi bé mình nuôi, mềm mại nằm trong lòng bàn tay hắn, có nắn bóp thế nào cũng không biết phản kháng.
Hắn hơi thất thần, Lục phu nhân đã đi mà vẫn chưa buông Giang Vu Thanh ra, y lí nhí nói: "Thiếu gia, phu nhân đi rồi ạ."
Lục Vân Đình định thần lại, không buông tay ra mà hung dữ véo má Giang Vu Thanh: "Ngươi bỏ thuốc mê gì cho nương ta mà bà ấy bênh ngươi chằm chặp thế hả?"
Giang Vu Thanh đau đến nỗi nhe răng trợn mắt, Lục Vân Đình chê xấu nên đưa tay che mặt y lại.
Giang Vu Thanh ấp úng nói: "Đâu có bỏ thuốc mê, vì thiếu gia khỏe lại nên phu nhân mới tốt với ta mà."
Lục Vân Đình khẽ giật mình, cười như không cười: "Ngươi cũng biết rõ đấy nhỉ."
Hắn thả tay ra rồi nói: "Xấu chết đi được, ôm thỏ còn dễ chịu hơn ôm ngươi, cút xuống khỏi người ta đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.