Vũ Toái Hư Không

Chương 389: Cầu người, thương thế cũng không khá hơn được (2)

Du Tạc Bao Tử

05/04/2013

Ba kiện lễ vật, từng cái bày ra trước mặt Trầm Côn.

Có Thông hành lệnh, Trầm Côn có muốn vào Thiên Môn cũng không còn gì trở ngại.

Thập Phương Câu Diệt, đối mặt với thập đại trí giả cũng là quan khẩu cuối cùng không dễ chút nào.

Tay kỳ lân, có nó thực lực của Trầm Côn nhất định tăng rất nhiều, băng hỏa cửu trọng thiên liền tăng đến cảnh giới tuyệt luân!.

Đối mặt với ba lễ vật như thế này, ai lại có thể không động tâm?.

Ánh mắt Trầm Côn bừng sáng vẻ tham lam, ngượng ngùng nói:

- Lão huynh đem ta vào bên trong thànhi, chính là để ta tiếp nhận ba kiện đồ vật này?

- Đúng vậy!

Triệu Vô Cực khom người nói:

- Nếu không có ba kiện đồ vật này, nói một cách khó nghe, Tước gia không thể nào còn sống đến Thiên Môn, vì an toàn của Tước gia, Triệu Vô Cực phải giam lỏng Tước gia hai mươi ngày!

- Ai nha, sao ngươi không nói sớm a!

Trầm Côn cười tủm tỉm nói:

- Ngươi sớm nói sẽ cho ta đây một ít đồ tốt, ta còn không sớm tự mình lưu lại sao?

Triệu Vô Cực khẽ mỉm cười, thấp giọng nói:

- Nếu ta sớm nói cho Tước gia biết sẽ đưa ra ba lễ vật này, Tước gia… chỉ sợ đã sớm bỏ chạy rồi?

Này…

Trầm Côn thầm nghĩ quả thật chuyện này cũng có thể xảy ra.

Vừa vào đến thành, Triệu Vô Cực đã đưa ra ba lễ vật lớn như vậy, Trầm Côn sẽ nghĩ thế nào? Một người xa lạ chưa từng gặp mặt, vừa gặp mình liền lặp tức đưa tặng mình ba món đồ kinh thiên động địa, Trầm Côn nếu nhẹ thì chửi hắn là đồ điên, còn nặng thì sẽ hoài nghi Triệu Vô Cực còn có mưu đồ khác, chắc hẳn liền xoay người chạy mất.

Chỉ có thể trước tiên bắt Trầm Côn lưu lại, đợi khi chuẩn bị chu đáo rồi mới đưa ra, như vậy mới có thể dễ dàng đưa lễ vật a!

Triệu Vô Cực lần này tặng lễ vật thật là không dễ chút nào!

- Hắc hắc, một khi lão huynh đã có lòng hảo tâm.

Trầm Côn liếm liếm môi:

- Bạch lão huynh, ta không thể động đậy, ngươi giúp ta nhận lấy đi!

Bạch Khởi nhướng mày, thanh âm trực tiếp truyền đến linh hồn Trầm Côn:

- Đừng vội thu lễ vật, Triệu Vô Cực bỏ công lấy long ngươi bằng ba kiện lễ vật giá trị như thế này, mỗi một vật cũng đủ để khiến cả tam giới chấn động, hắn kế tiếp nhất định còn có yêu cầu!

- Ta đã sớm nghĩ đến!

Trầm Côn thầm thở dài.

Lễ trọng tất có sở cầu, ngươi nhìn bộ dạng Triệu Vô Cực một chút xem, vì chuẩn bị tay kỳ lân cho Trầm Côn, hắn phải đuổi giết yêu thú suốt hai mươi ngày, đại chiến ba ngày ba đêm, đến nỗi sắc mặt đã trắng bệt rồi, hơn nữa cũng không ai để ý đến, sau lưng hắn đang không ngừng rỉ máu tươi!

Triệu Vô Cực thật sự đã phải liều cái mạng già, mới có thể đem tay kỳ lân này đến cho Trầm Côn!

Đấy là chưa nói đến việc, Triệu Vô Cực vì muốn có được thông hành lệnh của Hoàng kim Thần tộc, vì muốn đổi lấy Thiên môn võ đạo của Công Tôn Hư, đã phải nhọc lòng ở bên trong thần tộc không ngừng làm việc, đút lót trưởng lão, đi cửa sau, cơ hồ phải trả một cái giá thật lớn đến nỗi thành lũy Triệu gia khó có thể chịu được!

Hắn lại có thể không có yêu cầu gì sao?.

Bất quá hắn có yêu cầu gì, ba phần lễ vật này đối với Trầm Côn mà nói cũng hết sức quan trọng, cho dù phải mạo hiểm như thế nào cũng phải nhận lấy!

- Bạch lão huynh, nhận lấy đi!

Trầm Côn thở dài một tiếng, đợi Bạch Khởi nhận lấy lễ vật xong liền lấy lệnh bài đeo lên thắt lưng của mình, sau đó giao khẩu quyết Thập Phương Câu Diệt cho Bạch Khởi và Cơ Na cùng nhau nghiên cứu, còn lại tay kỳ lân, hắn cũng không kiên kỵ Triệu Vô Cực vẫn còn trong xe ngựa, liền lặp tức sử dụng.

Có hai người hồng hồng lục lục kia công trí năng, thêm cả công cụ không sắc thiên biến vạn hóa, Trầm Côn chỉ cần mấy phút đồng hồ đã có thể chữa trị xong cánh tay trái của mình.

Nắm chặt nắm tay, một ảnh lửa màu đỏ thẳm ngay lặp tức hình thành, nhiệt độ trong phương viên trăm dặm đồng thời tăng nhanh đến mức người thường khó có thể chịu đựng được!.

Đến cả các tầng mây ở trên cao cũng hòa tan mất.

- Hảo một cái tay kỳ lân!

Trầm Côn thầm than thở tự đáy lòng, tay kỳ lân này, ít nhất cũng có thể giúp hắn gia tăng uy lực của ngọn lửa lên gấp đôi, nhìn khắp thiên hạ sợ rằng không người nào có thể dùng lửa mà thương tổn được hắn, trong đó bao gồm cả Trầm Trọng!



Chỉ cần mỗi cánh tay này, cũng đủ có thể để Triệu Vô Cực nói lên yêu cầu!

Trầm Côn vuốt ve cánh tay, cười híp mắt nhìn Triệu Vô Cực, chờ hắn nói ra yêu cầu của mình.

Quả nhiên!.

Triệu Vô Cực không thể nào trực tiếp nói thẳng ra yêu cầu, sau khi nhìn thấy Triệu Côn đã nhận lễ vật, hắn liền chuyển sang chuyện khác.

- Trần Dương , quỳ xuống!

Hắn trước tiên dùng thuộc hạ của mình để khai đao:

- Ngươi cho ta, cũng là cho Tước gia một cái công đạo xem!Ta chỉ bảo lưu lại Tước gia, nhưng mới vừa rồi Tước gia nói gì ngươi có nghe không? Ngươi làm ăn tắc trách, giam lỏng Tước gia, lại còn hạ độc Tước gia, ngươi là một tên cẩu nô tài không hiểu chuyện, trong mắt ngươi còn có Triệu Vô Cực ta không? Còn có Tước gia không?

- Tước gia, Trần Dương sai rồi!

Trần Dương quỳ gối dưới chân Trầm Côn, từ bên hông từ rút ra một bội kiếm:

- Trần Dương đầu óc ngu dốt, hiểu nhầm lệnh của chủ tử, không dám van xin Tước gia tha thứ, chỉ xin vì những việc Trần Dương đã làm cho chủ nhân suốt mấy thập nhiên… Để cho người nhà Trần Dương một con đường sống a!

Vừa nói vừa đem bội kiếm kề ngang cổ, ngẩn mặt nhìn Trẩm Côn:

- Tước gia, một mạng này của Trần Dương, xin hướng ngài đền tội!

Tự vận?

Hảo, ngươi vẫn, vẫn a!

Trầm Côn trong lòng ác ý bĩu môi, biết rõ Trần Dương đang diễn khổ nhục kế, cầu xin tự sát để được tha thứ cũng chỉ là chờ để mình hỏi tiếp, sau đó Triệu Vô Cực mới có thể nói ra yêu cầu.

Cho dù biết rõ sự tình như thế, nhưng mình cũng đã nhận được chổ tốt, biết rõ đây là khổ nhục kế, cũng không thể không mở miệng được…

- Ai u, Trần lão huynh, người làm cái gì vậy, để xuống, để xuống!

Trầm Côn bắt lấy cánh tay Trần Dương,

- Có chuyện gì cũng phải nói cho rõ ràng, không cần phải đòi sống đòi chết… Tính ra chúng ta cũng là bằng hữu nhiều năm rồi, chuyện này coi như bỏ qua!

Mở miệng một tiếng, để Trần Dương nói lên yêu cầu tiếp theo…, bất quá cũng phải nói, hai ngày nay vẻ mặt của Trần lão huynh cũng thật khiến ta sợ hãi! Đã muốn van xin chữa thương, ngươi cười quỷ dị như vậy làm cái gì?

- Tước gia có điều không biết, ta đây không phải là cười quỷ dị, mà là cười khổ!

Trần Dương cũng là người tinh tường, tiếp tục nói:

- Vừa nghe Tước gia cần một cánh tay mới, chủ nhân nhà ta không nói hai lời, ngài liền lặp tức tìm kiếm Hỏa Kỳ Lân, cho nên Trần Dương cười khổ là vì chuyện này, nghênh chiến Hỏa Kỳ Lân, không biết chủ nhân nhà ta phải chịu bao nhiêu thương tổn a!

Lo lắng nhìn thoáng qua Triệu Vô Cực,

- Nhất là mấy ngày nữa, sẽ có một cường địch tập kích vào thành của chúng ta, chủ nhân đã bị đả thương, làm sao nghên chiến được cường địch này a!

Đã vào chủ đề chính! Trầm Côn trong lòng đã rõ, hỏi tiếp:

- Cường địch, cường địch nào?

- Trần Dương, việc nhà mà ngươi nói ra như thế, không thấy mất mặt sao?

Triệu Vô Cực nổi giận nói.

- Triệu lão huynh, lần này là ngươi không đúng rồi, ngươi khổ cực bôn ba vì ta, thân còn mang trọng thương, ta hỏi một câu địch nhân của ngươi là ai cũng không được sao?

Trầm Côn vẻ mặt dõng dạc nói:

- Trần lão huynh, sao có chuyện gì cứ nói tiếp đi, địch nhân của Triệu lão huynh cũng là địch nhân của ta! Ân, ân, đương nhiên là, thương thế của ta vẫn chưa khỏi hẳn, không chắc có thể giúp được chút gì không a!

Đợi ngươi nói những lời này đây! Trần Dương nói:

- Tước gia thật sự nguyện ý xuất thủ tương trợ?

Hắn liền mừng rỡ đứng lên, thanh kiếm đang cầm liền thuận tay ném đi, lớn tiếng nói:

- Chỉ cần Tước gia chịu ra tay, thành của chúng ta hẳn sẽ bình an rồi, cường địch của chúng ta, chính là huynh trưởng của ngài, Dương Vô Tuyệt!

- Ôi chao!

Trầm Côn nhíu hai mắt, thiếu chút nữa một cước đạp chết Trần Dương.

Mặc dù không biết tình hình cụ thể và chi thiết thế nào nhưng Trầm Côn đại khái cũng đã hiểu được…



Chuyện đại khái là…Dương Vô Tuyệt không biết tại sao muốn giết Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực nhắm không đấu lại hắn, vừa đúng lúc gặp được Trầm Côn, đệ đệ của Dương Vô Tuyệt! Như thế còn chờ gì nữa, lền lập tức đem hết mọi thứ tốt ra, đánh cuộc với Trầm Côn, hi vọng rằng chỉ cần tiểu đệ đệ Trầm Côn này nói giúp vài lời, Dương Vô Tuyệt kia có thể bỏ qua cho Triệu Vô Cực?

Ba kiện bảo vật vừa rồi, căn bản không phải hướng về Trầm Côn, mà là hướng về phía Dương Vô Tuyệt!

- Không cần nói, không cần nói nữa, ta hiểu rồi!

Trầm Côn bất đắt dĩ phất phất tay:

- Đại ca của ta khi nào sẽ đến?

Ánh mắt Triệu Vô Cực sáng lên:

- Có lẽ là nửa đêm nay!

- Được rồi, tối nay ta sẽ canh giữ ở trước cửa thành, đến lúc đó ta sẽ chào hỏi đại ca ta trước!

Trầm Côn xoa trán:

- Bất quá ta nói trước, đại ca ta có thể sẽ không nghe lời ta, hắn có bỏ qua cho Triệu gia các ngươi hay không, ta đây cũng không dám đảm bảo!

- Chỉ cần một câu nói của Tước gia ngài, Dương Vô Tuyệt tự nhiên sẽ dừng tay!

Gương mặt trắng bệch của Triệu Vô Cực thoáng cái đã biến mất, tựa hồ như vết thương ở sau lưng không còn nữa, hắn cung kính chắp tay:

- Tước gia, mọi thứ trong thành đều đã chuẩn bị xong, đợi ngày giá lâm!

- Được!

Trầm Côn bước đi được vài bước đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nói:

- Đợi một chút, Dương Vô Tuyệt đánh giết tới… Đại ca của ta mặc dù rất mạnh, nhưng Hoàng kim Thần tộc các ngươi không phải không có mười vạn cũng có tám ngàn người sao, tám mười vạn Thần tộc, cũng không thể ngăn được một người đại ca của ta sao? Tại sao lại tìm ta cầu cứu?

- Tước gia, nghe nói ngài trước đây từng dùng một loại lực lượng kỳ quái đánh bại Công Tôn Hư phải không?

Thanh âm Triệu Vô Cực có chút giảm lại.

- Đúng vậy a, Công Tôn Hư bị làm sao?

Trầm Côn quay đầu hỏi.

- Sau khi bị ngày đã thương, Công Tôn Hư tựu thay đổi!

Triệu Vô Cực cười khổ nói:

- Trước kia, Công Tôn Hư trước đây ở trong thần tộc thiết huyết phái, tựu là một người khá hiếu chiến, hơn nữa lòng dạ độc ác, tàn sát nước diệt thành cũng không nói chơi… Nhưng sau khi bị ngài đã thương, hắn giống như thay đổi thành một người khác, cả ngày bế quan trong phòng hối lỗi, nói là hắn đã sai lầm rồi, sai lầm suốt mấy ngàn năm, những tội nghiệt này làm thế nào có thể vãn hồi a!

- Rồi đến mấy ngày trước, Công Tôn Hư liền lấy danh nghĩa tam chân thần, mời các vị Trưởng lão Thần tộc đến dự đại hội!

Nhớ đến Trầm Côn không hiểu rõ tình hình bên trong hoàng kim thần tộc, Trần Dương chen miệng nói:

- Hoàng kim thần tộc không có thống nhất quân vương, chỉ có mười ba vị trưởng lão lập thành hội trưởng lão, Công Tôn Hư chính là đệ nhất Đại trưởng lão!

- Sau đó thì sao?

Trầm Côn ý nói bản thân đã hiểu.

Công Tôn Hư triệu mở đại hội trưởng lão, vừa bắt đầu, chúng ta còn tưởng rằng hắn sẽ nói về việc xuất binh, nhưng vừa khai hội, Công Tôn Hư ở liền ở trên bục hối hận suốt bốn canh giờ!

Triệu Vô Cực bất đắt dĩ nói:

- Mà sau khi ngang ngược hối hận, hắn liền đề nghị giải tán Hoàng kim Thần tộc, để cho tất cả Thần tộc gia nhập nhân gian, làm việc cho các phàm nhân, bảo là muốn đền bù cho những tội nghiệt đã gây ra trong suốt những năm qua, mong được đổi lấy sự tha thứ.

Nói tới đây, Triệu Vô Cực khó có thể kìm chế, mắng một câu:

- Công Tôn Hư điên rồi, hắn đã hoàn toàn điên rồi!

Trong lòng lại bỏ thêm một câu, nếu không phải Công Tôn Hư biến thành như vậy, hắn cũng không thể nào có được Thiên Môn võ đạo cùng Thông hành lệnh.

Mà Trầm Côn chỉ nghe không cũng trợ mắt há hốc mồm!

Giải tán Hoàng kim Thần tộc?

Còn muốn làm cu li chuộc tội?

Trầm Côn không nhìn được liền chui vào U Minh hồn phủ, ngơ ngác nhìn Cơ Na…Mỹ nữ, đây đều là do ngươi làm thiện hóa lòng người sao – hảo sự?

Lực lượng Cơ Na không ngờ kinh khủng đến mức này, một chiêu thiện hóa lòng người, đã có thể làm cho Hoàng kim Thần tộc vướng phải nguy cơ phải giải tán!?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Toái Hư Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook