Vũ Toái Hư Không

Chương 194: Dùng Phật pháp chinh phục ngươi! (1)

Du Tạc Bao Tử

05/04/2013

- Hôi Thái lang?

Các hòa thượng đều ngây ngẩn cả người, nhìn nhau một lát, trên đại lục còn có loài sói này sao?

À ú!

Trầm Côn tiếp tục rống to.

- Không được chặn đường, Hôi Thái lang đại vương nhà ngươi đang bắt dê. Các ngươi có thấy một đàn dê nhỏ đáng yêu không? Càng nhiều dê càng tốt nha, nha, nha...

Các hòa thượng bật cười.

- Sói bắt dê là đạo sinh tồn của tự nhiên, bọn bần tăng sẽ không ngăn cản, Hôi Thái lang đại vương xin mời đi qua!

Nói xong, các hòa thượng tránh ra nhường đường.

- Hừ hừ, coi như các ngươi thức thời, nếu không, bản đại vương nhất định sẽ quay lại đấy!

Trầm Côn cúi đầu, chán nản chạy qua đám hòa thượng.

Thật là đáng sợ!

Còn may Trầm Côn nhanh nhạy, giả làm sói mà trốn ra, nếu không đánh nhau với những hòa thượng này, không chết cũng bị lọc da!

Ngày hôm nay vận khí thật tốt, không ngờ đã biến thành sói trước...

Trầm Côn đang thở phào may mắn, nhưng lúc hắn đi tới trước vị hòa thượng ở giữa, hòa thượng trên cáng đó đột nhiên mỉm cười, mở mắt.

Trong tích tắc, như Ngã Phật mở mắt, thiên địa biến sắc, vạn đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, chiếu lên người hòa thượng, làm cho hắn giống như Đại Phật hạ phàm, Bồ Tát hàng thế.

- Ngã Phật nói không nói dối, không giận dữ, không sát sinh, thành kính lễ Phật, tu thành chính quả...

Thanh âm của hòa thượng như tiên nhạc mờ ảo, chậm rãi truyền vào tai Trầm Côn.

- Tăng hữu, ngươi cũng là đệ tử của Ngã Phật, vì sao không tuân thủ giới luật Phật môn, mở miệng là nói dối vậy?

Lão huynh, ngươi cũng quá khoa trương rồi đó?

Trầm Côn ngẩng đầu nhìn một cái, kim quang óng ánh, hòa thượng này đắm chìm trong Phật quang, chậm rãi mở miệng, tựa như có một cỗ ngạo khí của Tiên Phật, hắn không khỏi bĩu môi nói:

- Nói thì nói đi, còn làm ra vẻ kim quang hộ thể gì nữa, dọa bản đại vương sao? Hừ, trừ Bình Để Oa*, bản đại vương sợ ai chứ.

(* nó là cái chảo, nhưng ko biết BB có phải viết tên người không)

Trầm Côn làm bộ không nghe rõ hòa thượng nói cái gì, đột nhiên bước nhanh hơn, thế nhưng kim quang của hòa thượng không chỉ bao phủ mỗi hắn, cũng bao bọc cả Trầm Côn lại. Kim quang này như vô hình mà có gánh nặng vạn quân, khiến lưng hắn trùng xuống, bỗng nhiên nằm xoài ra đất.

- ***, các ngươi không được làm lỡ việc bắt dê của bản đại vương!

Trầm Côn còn đang giả vờ ngu.

Hòa thượng cười cười.

- Tăng hữu, không cần nói dối nữa, bần tăng tự có một đôi Pháp nhãn, sớm đã nhìn thấu tướng mạo vốn có của tăng hữu rồi.

Pháp nhãn...

Trầm Côn lại giật mình phát nữa.

Phật giáo có thuyết ngũ nhãn, phân biệt là Nhục nhãn, Thiên nhãn, Pháp nhãn, Tuệ nhãn và Phật nhãn. Tu luyện tới Thiên nhãn, đã là cảnh giới thoát khỏi sự phiền muộn Pháp nhãn lại cao hơn một cấp, tuyệt đối có thể nhìn ra diện mạo vốn có của vạn vật trong thời không, liếc một cái liền nhìn ra chân thân của Trầm Côn cũng không phải nói chơi.

- Xong rồi, bị hòa thượng này nhìn ra rồi!

Trầm Côn choáng váng, giết hai mươi mấy tăng nhân của Đại Bồ Đề tự, sớm đã gây thù chuốc oán với chúng, cho nên vừa nghe thân phận mình bại lộ, vội quát một tiếng, từ sói biền trở lại thành người.

Thân thế hắn biến nhỏ, trong kim quang đang áp chế hắn tự nhiên xuất hiện một khe hở nhỏ, lợi dụng khe hở này, Trầm Côn bước mấy bước liền ra khỏi sự ràng buộc của kim quang. Sau đó hắn đổi lại vũ hồn Linh Phù Nghịch Thiên, ném ra vô số linh phù, phóng thẳng về hướng hòa thượng trẻ tuổi trên cáng.

Hắn tính toán rằng: mình đã là Hồng Nguyên hạ đoạn rồi, dốc toàn lực tập kích một tên hòa thượng thụ thương nằm trên cáng, hòa thượng này ít nhiều cũng phải tránh chứ? Những hòa thượng khác cũng phải tới cứu chứ? Chỉ cần chúng tới cứu, bần tăng liền cướp đường mà chạy.

Cách nghĩ này không sai, thế nhưng trơ mắt nhìn linh phù bắn đến gần, những hòa thượng khác không ngờ lại đứng im bất động.

Chúng người niệm kinh thì vẫn niệm kinh, kẻ nói chuyện thì vẫn nói chuyện, ai đang nhắm mắt thì vẫn cứ nhắm mắt, giống như căn bản không thấy đồng bọn của mình sắp bị linh phù tập kích, giống như là đần độn vậy.



Bất quá Trầm Côn lại cảm giác được, những hòa thượng này không phải kẻ ngu si, mà là không hề sợ hãi... Hòa thượng trên cáng tuy rằng bị trọng thương, nhưng cũng không phài là kẻ mà một tên Hồng Nguyên vũ tông có thể làm tổn thương, dám động thủ với hòa thượng này, là ngươi vô tri, vô úy, vô não! (không biết gì, không sợ gì, không có óc)

Quả nhiên!

Linh phù bay tới gần, hòa thượng trên cáng thở dài, Phật quang bên người đột nhiên biến thành Lưu Ly hỏa màu xanh tím. Xuy, xuy, xuy, một loạt tiếng cháy mang theo khói xanh, linh phù đầy trời liền biến thành tro bụi.

- Cự Linh phù trận.

Hòa thượng nhẹ giọng nói:

- Đây là độc môn linh phù của Phù Ma Vương Kiêu một nghìn năm trước, nếu không phải bần tăng có Lưu Ly hỏa hộ thân, e là đã bị ngươi làm tổn thương...

Hắn thanh âm bình thản, tựa hồ đang kể lại một việc cỏn con nào đó, nhưng Trầm Côn lại cả người mồ hôi lạnh.

Chưa tới một giây…

Linh phù đại trận của bần tăng đã bị thiêu hết?

Đây là ưu thế mang tính áp đảo tuyệt đối, hòa thượng này đã cường đại đến mức mình không thể trêu vào rồi!

- Mấy vị lão huynh, ta không phải đối thủ của hòa thượng này, các ngươi ai có thể đối phó thì mau lên đi!

Trầm Côn ở trong linh hồn gọi ba vũ hồn.

Trong U Minh Hồn Phủ yên ắng một cách thần kỳ.

- Lão huynh, các ngươi phải nói gì đi chứ!

Trầm Côn vội vàng giục.

Hồn phủ lại im lặng một lúc...

- Trầm Côn, chịu thua đi!

Thanh âm của Vương Kiêu trầm thấp, chậm rãi nói:

- Hòa thượng này không cùng đẳng cấp với ngươi, cho dù là chịu bị trọng thương ngươi cũng không thể thắng nổi hắn đâu!

- Đừng nói vậy chứ!

Trầm Côn vội la lên:

- Ngươi lên điều khiển thân thể ta, Lý lão huynh ra ngoài liên thủ cùng Vương lão huynh. Nếu thực sự không được thì để Cổ lão huynh gọi Thiên khiển tới, ta không tin không giết được một hòa thượng đã bị thương!

- Vô dụng thôi!

Vương Kiêu thở dài.

- Ngươi nhìn Lưu Ly hỏa trên người hắn kia kìa, ngọn lửa này là Phật hỏa từ trên Thiên Môn, có nghĩa là hòa thượng này được trời che chở, cho dù ngươi gọi Thiên khiển cũng không làm hắn bị thương được đâu. Hơn nữa Thiên hỏa hộ thân, là tiêu chí của người đã hoàn thành lần vũ tông luân hồi thứ nhất...

- Vũ tông luân hồi lần thứ nhất là cái gì? Các lão huynh, vững tin một chút có được hay không?

Trầm Côn cổ vũ.

- Ài, ngươi không hiểu vũ tông luân hồi là gì mới có gan mà nói thế!

Vương Kiêu giải thích nói:

- Vũ tông luân hồi lần thứ nhất là nói hòa thượng này đã đạt tới cảnh giới cao nhất của vũ tông - Hắc Nguyên đỉnh phong. Nhưng mà hắn chủ động vứt bỏ cơ hội thăng lên Hỗn Độn Vũ tôn, rồi tự phế võ công, bắt đầu tu luyện vũ tông thất cảnh lại từ đầu... Ngươi hiện tại còn chưa cần hiểu vì sao hắn làm vậy, ngươi chỉ cần biết, hoàn thành vũ tông luân hồi lần thứ nhất, bề ngoài hắn chỉ là một hòa thượng bình thường, nhưng thực lực chân chính của hắn đã đủ để sánh ngang với 'Thánh Nguyên Đệ Thất Phách' của Hỗn Độn Vũ tôn, thậm chí là ‘Linh Hồn Giải Tỏa’ lần thứ nhất của Truyền Thuyết Vũ hoàng!

Một loạt từ ngữ chuyên nghiệp này làm Trầm Côn hoa mắt chóng mặt.

- Lão huynh, rốt cục là ngươi đang nói gì thế!

Vương Kiêu mặt mỏng, xấu hổ không muốn thừa nhận mình vô năng.

Lý Mục nói thay:

- Ý của hắn là cho dù hắn lúc đỉnh phong, muốn giết hòa thượng này cũng phải trả giá đắt!

Nhìn đấy, người ta lời ít ý nhiều hơn bao nhiêu.



Trầm Côn không còn gì để nói...

. . .

Chỉ muốn chặn giết mấy hòa thượng bình thường mà thôi, thế mà lại đụng vào một lão quái vật còn mạnh hơn Vương Kiêu lúc đỉnh phong, Trầm Côn bất lực thở dài.

Lúc này hắn nếu như còn dám ra tay, đã không phải là dũng cảm nữa, mà là ngu xuẩn rồi.

- Các lão huynh, ta nhận thua!.

Trầm Côn giơ cao hai tay, dứt khoát nói:

- Không cần các ngươi nghiêm hình bức cung, ta tự nhận, ta chính là Trầm Côn - kẻ đã giết hai mươi mấy hòa thượng, đại chiến ở gần Độc Cốt động hôm nay cũng là do ta gây nên, muốn thu thập ta thế nào thì nói đi.

Nhìn bộ dạng Trầm Côn mặt mày lưu manh, hòa thượng nhịn không được cười phá lên.

- Ngã Phật từ bi, sẽ không đại khai sát giới, tăng hữu nếu đã nhận tội thì theo bên cạnh bần tăng, chịu một chút giáo huấn Phật pháp là được!

Ý tứ này là trước tiên cầm tù Trầm Côn một đoạn thời gian, biểu hiện tốt thì thả hắn đi.

Đối với tội giết hai mươi mấy vị tăng nhân mà nói, đây đã là hình phạt quá nhẹ rồi. Cho nên Trầm Côn cũng không có phản kháng, ngoan ngoãn đi phía sau hòa thượng.

Nhìn thấy cảnh này, những hòa thượng khác vội nói:

- Sư phụ, hôm nay là thời khắc trọng đại của người, để một tên hung thủ ở bên cạnh...

- Ngã Phật từ bi...

Hòa thượng nhẹ giọng nói một câu, cắt ngang câu hỏi của các đệ tử, tiếp tục lên đường.

Bọn họ vốn là đi hướng Độc Cốt động, nhưng sau khi qua một ngọn núi, đột nhiên rẽ sang một hướng khác, vừa đi vừa gọi to tên của Độc Phật.

- Huyền Si, Huyền Si!

Trầm Côn giờ mới nhìn ra, mục tiêu của họ không phải là Độc Cốt động mà là tìm ra linh hồn của Huyền Si.

Vậy hòa thượng đó rốt cuộc là ai?

Len lén nhìn hòa thượng trên cáng, Trầm Côn hoài nghi hắn chính là Thích Ca Bồ Đề, nhưng nhìn hắn không tới hai mươi tuổi, lại không thể kết luận. Thích Ca Bồ Đề trong truyền thuyết đã hơn một trăm tuổi rồi, cho dù lão có thuật trú nhan, cũng không thể trẻ như thế này được!

- Lão huynh, ngài rốt cục là vị cao tăng nào vậy?

Trầm Côn nhịn không được hỏi.

- Thân thể ta chỉ là một bao da thối, tên của ta cũng chỉ là mây khói thoảng qua, không thể nói, không thể nói...

Hòa thượng cười, nói ra một câu tương đối khó hiểu.

Nhưng Trầm Côn hiểu, cái này trong Phật học gọi là đánh cơ phong*. Nói thông tục một chút, chính là dùng những ngôn từ nghe thì tương đối huyền diệu để thể hiện cảnh giới Phật học của mình, đồng thời cũng có ý điểm hóa đối phương, để đối phương khai ngộ. Đương nhiên, trong đó còn có ý đánh đố. Trầm Côn nếu nghe không hiểu câu này, trả lời không hợp lý, liền chứng minh hắn cảnh giới chưa đủ, là một người ngu dốt.

(*lời nói sắc bén - từ dùng trong đạo Phật)

Đánh cơ phong à?

Trầm Côn trong lòng cười thầm, hắn sống ở Thiếu Lâm hai mươi năm, đêm nào cũng nghe sư quét rác lải nhải, còn sợ một tên hòa thượng làm khó sao?

- Đại sư cao kiến!

Trầm Côn học theo cách nói của sư quét rác, thở dài nói:

- Bao da thối là không, mây khói là không, bần tăng hỏi cũng là không, không hỏi cũng là không, thật sự là hỏi thừa rồi...

Nghe Trầm Côn nói ra câu này, hòa thường ánh mắt tán thưởng, thầm nói, xem ra Trầm Côn này cũng có chút tuệ căn, ít nhất cũng có thể nói ra đạo lý vạn pháp giai không.

Nhưng Trầm Côn còn chưa nói xong, hắn nói tiếp:

- Nhưng, tam thiên đại thế giới, chỉ có Phật tâm bất không... Dám hỏi đại sư, đại sư trong lòng có điểm Phật niệm, trong ngực có điểm Phật tâm. Phật tâm và Phật niệm này, có thể nói, hay là không thể nói?

Ánh mắt của hòa thượng sáng lên!

Thành thật mà nói, Trầm Côn cũng không hiểu mình đang nói gì? Hắn chỉ nhắc lại mấy câu của sư quét rác, nhưng sư quét rác là cảnh giới gì cơ chứ? Một câu của lão mà để cho cao tăng Phật học chân chính nghe, rõ ràng chính là diệu ý của Đại Phật. Nghe rất thần kỳ, rất có đạo lý của Ngã Phật ở trong đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Toái Hư Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook