Chương 120: Giết người giết tâm (2)
Du Tạc Bao Tử
05/04/2013
Trước mọi người bị Bách Bảo Trai tuyên bố không hoan nghênh ngươi, đây cũng không phải chỉ là chuyện danh dự bị người ta chà đạp, phải biết rằng Bách Bảo Trai là thương buôn đứng đầu đại lục, một đầu sỏ về thương nghiệp, một khi bị họ coi như kẻ địch thì Trầm Trọng liền mất đi tư cách là thương gia cao cấp ở đại lục!
Sau nhiều ngày không gặp, Trầm Trọng đã trưởng thành lên rất nhiều, đối với sự nhục nhã như thế, hắn chỉ cười lạnh:
- Trần chưởng quỹ, nếu nơi này không chào đón ta, ta đây cáo từ!
Nói xong xoay người đi luôn, ngay cả nguyên nhân vì sao không được hoan nghênh cũng chưa hỏi!
- Gọn gàng!
- Nhanh nhẹn!
Chứng kiến phản ứng của Trầm Trọng, mọi người không khỏi âm thầm thán phục, ngay cả nhân vật khách quý trong phòng số ba là Trầm Côn cũng không ngoại lệ, không quan tâm hơn thua, trầm ổn bình tĩnh. Trầm Trọng sau khi trải qua rèn luyện ở Thiên Vũ Tông đã trưởng thành hơn rất nhiều, càng khó đối phó!
Đối thủ như vậy mới thực sự gây hứng thú!
- Trần chưởng quỹ, chuyện này có chút không ổn?
Bỗng nhiên Ngọc cau mày nói:
- Nếu sớm biết rằng xong thủ tục mua bán chỉ là một trăm hai mươi mốt vạn lượng mà không phải là hai trăm vạn lượng, ta sẽ không bỏ cuộc, ngươi tuyên bố vụ đấu giá này xong thì có chút không đúng quy củ!
- Ý của Ngọc tiên sinh là....
Trần Dương ướm hỏi.
- Ta ra giá một trăm hai mươi lăm vạn lượng, bất quá cũng là chỉ thêm năm vạn lượng mà thôi, ngày mai ngân lượng sẽ được chuyển tới!
Ngọc tiên sinh nói xong ho sù sụ.
- Cái này... Ngọc tiên sinh chờ một lát, ta hỏi ý của vị khách quý phòng số ba!
Trần Dương đi vào phòng trong, nhỏ giọng nói:
- Lão đệ, chuyện này tính sao đây, sư phụ của ngươi cũng muốn mua Ẩn Long Giới?
Ngọc tiên sinh nói là đi gặp lão bằng hữu, kết quả là tới phòng đấu giá này, hơn nữa lại đem cầm cả vật gia truyền của tổ tông lưu lại, điều này cũng là Trầm Côn ngẩn cả người.
Hắn nghĩ nghĩ một lát rồi nói:
- Để cho sư phụ ta đi!
Tên hám tiền này không có ưu điểm gì nhưng cũng rất hiểu bốn chữ 'Tôn sư trọng đạo', cũng sẽ không đi tranh đoạt cùng sư phụ. Năm đó tăng quét rác chịu truyền công phu cho hắn, dung túng cho hắn làm chuyện sằng bậy ở Thiếu Lâm tự, hơn phân nửa cũng là vì điểm này. Mọi chuyện tiếp theo cực kỳ đơn giản, Trần Dương nâng giá một chút rồi lập tức đem Ẩn Long Giới trao cho Ngọc tiên sinh.
- Tốt rồi! Bây giờ là phiên đấu giá vật phẩm thứ hai, Bách Bảo Trai mời bằng hữu thưởng thức 'Thái Cực đồ'.
Nói xong, Trần Dương mở tráp, lập tức một tia hắc sắc lạnh lẽo cùng một một tia hào quang liệt dương rực rỡ xông ra, hai loại hào quang xoay bên trên tháp, dường như tạo thành một cái đồ án thái cực. Cũng giống như lần đầu Trần Dương thấy được tấm linh phù thái cực này, những hơi thở dồn dập đầy xúc động vang lên, Triệu Lạc Trần lại càng thở dốc.
- Giá là bao nhiêu?
- Trần trưởng quỹ ra gia ngay đi!
Phùng trưởng lão ở bên cạnh cũng liên tục nuốt nước bọt, hắn tiếp xúc với linh phù đã năm mươi năm, tuy rằng thực lực không cao nhưng nhãn quang tuyệt đối rất sắc bén, thái cực đồ này hơn phân nửa sẽ giúp vũ hồn của hắn thăng cấp!
- Phùng trưởng lão cũng có nhận thức?
Nhìn biểu tình của Phùng trưởng lão, lòng Trần Dương cười thầm. Tuy rằng hắn nhận ra Thái Cực đồ có giá trị vô cùng lớn, nhưng dù sao hắn cũng không phải là linh phù sư, cũng không biết chính xác giá trị của tấm phù Thái Cực đồ này, vì vậy hắn cười nói:
- Phùng trưởng lão là linh phù sư, vậy lão hãy thay ta nói vài câu giới thiệu tốt!
Hắn dừng lại một chút, trêu chọc:
- Ngài đừng vì cố ép giá mà hạ thấp giá trị của tấm linh phù này nha!
- Sao vậy được! Sao vậy được!
Có thể đứng trước nói chuyện trước vài trăm người khiến Phùng trưởng lão đỏ bừng cả mặt, hắn đứng lên nói:
- Mọi người nể mặt...
Hắn bắt đầu bằng một câu đơn giản vậy, rồi tiếp...
- Thái cực đồ này chưa bao giờ xuất hiện trong điển tịch, hiển nhiên là mới được sáng tạo ra trong những năm gần đây, là một loại linh phù độc đáo, theo ta thấy có ba diệu dụng!
- Ồ, nghe đến ba diệu dụng, Trầm Côn lập tức cảm thấy rất hứng thú, bản thân hắn còn không biết linh phù của mình có tác dụng tốt chỗ nào!
Công dụng thứ nhất, tấm Thái cực Đồ ẩn chứa sự dung hợp của âm và dương. Trong lúc chiến đấu nếu gặp đối thủ mạnh về dương thì có thể phát động lực lượng âm nhu, gặp đối thủ âm nhu thì có thể dùng lực lượng chí dương mà đối lại. Mà võ công trong thiên hạ không âm thì dương, cho nên mới nói nó rất trọn vẹn, là một linh phù toàn năng!
Người nghe liên tục gật đầu, sắc mặt Phùng trưởng lão càng thêm ửng đỏ.
Chỗ diệu dụng thứ hai, mọi người đều biết phong thủy sư là khắc tinh trời sinh của linh phù sư, vậy tại sao phong thủy sư lại khắc chế được chúng ta?
Hắn tự hỏi rồi tự đáp:
- Rất đơn giản, phong thủy sư có thể tác động lên quy luật của linh khí, phá hư trận pháp của linh bùa!
Hắn nhấn mạnh.
- Nhưng tấm Thái Cực đồ này không có chỗ nào khiếm khuyết, bởi vì từ hỗn độn khí sơ khái, sinh thành thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh vạn vật! Thái cực hỗn độn chính là lực lượng bản nguyên của vũ trụ, phong thủy sư dù có lực lượng cùng bí pháp mạnh đến đâu, cũng không có biện pháp thay đổi linh khí tối căn nguyên của vũ trụ!
- Cái này giống như số 0, không chẵn không lẻ, nhân vào bao nhiêu cũng không biến hóa! Cho nên nói, tấm Thái cực đồ này là loại không sợ phong thủy, là chỗ thiếu hụt của linh phù sư vậy!
Lời vừa nói ra, lập tức những linh phù sư bật dậy!
Không sợ bí thuật phong thủy! Những lời này thật sự quá hấp dẫn đối với những linh phù sư, Cửu Châu ba ngàn năm, có bao nhiêu linh phù sư chết dưới bí thuật phong thủy, lại đã bao nhiêu năm qua, chỉ cần phong thủy sư xuất hiện thì linh phù sư trở thành kẻ thấp cổ bé họng!? Hiện giờ một loại bùa thậm chí không bị phong thủy sư khắc chế? Hắn có nằm mơ cũng không ngờ, bản thân lỡ tay viết ra lại phát sinh thành một loại linh phù mới, lại có thể có thể đánh vỡ cái khuôn vàng thước ngọc là phong thủy khắc chế linh phù, lại cải biến sự thăng bằng thực lực của Cửu Châu đại lục!
- Mời ngồi, mời các vị ngồi, ta đã nói xong đâu!
Phùng trưởng lão không biết Trần Nguyên không hiểu biết nhiều lắm về Thái Cực đồ, nên không dám dấu giếm, tiếp tục nói:
- Thái Cực đồ này còn chỗ diệu dụng thứ ba, có chung nguyên nhân cùng cái diệu dụng thứ hai! Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh vạn vật, cho nên theo quy luật nói trên mà nói thì thái cực chính là mẫu thân của vạn vật, có thể dưỡng dục linh khí, có thể xuất ra bất kỳ loại linh khí nào!
Phùng trưởng lão hưng phấn đến lạc giọng:
- Nói cách khác, nó có thể giúp đề thăng Vũ Hồn của linh phù sư, thậm chí là thăng cấp!
- Thăng cấp?
Một số linh phù sư vừa mới ngồi xuống lại lập tức đứng lên! Trí tưởng tượng của bọn hắn đã đạt tới cực hạn, một tờ linh phù đã năng lực công kích toàn năng, lại không bị bí thuật phong thuỷ khắc chế, rồi còn có thể giúp Vũ Hồn thăng cấp? Trời ạ, tấm linh phù này có gì mà không làm được đây?
So với sự kinh hãi của mọi người, Trầm Côn lại bình tĩnh rất nhiều, Thái Cực đồ vốn có thể dung hợp cùng Tụ Linh Trận có hiệu quả thăng cấp, cho nên khả năng linh phù giúp thăng cấp cũng không làm hắn ngạc nhiên lắm.
- Trần chưởng quỹ, lập tức ra giá đi!
Dưới sự thúc giục của mọi người, Trần Dương đang rất kinh ngạc cũng khôi phục lại được. Hắn cũng không nghĩ tới linh phù của Trầm Côn lại mạnh đến như vậy. Hơn nữa vừa nghĩ tới đêm nay Trầm Côn còn có thể đưa tới hai mươi tấm linh phù giống như vậy, trong lòng Trần Dương như có dòng nước ấm chảy qua, nghĩ đến mối quan hệ cùng Trầm Côn, quyết sách của Bách Bảo Trai mười phần anh minh!
- Được, nếu Phùng trưởng lão đã nói hết những diệu dụng thì ta có nói thêm cũng vô ích, giá khởi điểm giống với giá của Ẩn Long Giới, hai mươi vạn, bắt đầu ra giá!
- Một trăm hai mươi vạn!
Tiểu quận chúa Triệu Lạc Trần không hề nghĩ ngợi liền báo ra một cái giá cao ngất, bất quá lúc này tất cả mọi người đã không còn kinh ngạc. Bởi vì với những diệu dụng của Thái Cực đồ mà nói, một trăm vạn hai mươi vạn cũng là cái giá rất bình thường. Tiểu quận chúa cũng chỉ là kêu lên một cái giá lưng chừng vậy thôi!
- Một trăm hai mươi hai vạn!
- Một trăm ba mươi vạn!
Một cái giá cao ngất được hô ra, một cái cao hơn lập tức xuất hiện, xem bộ dạng điên cuồng tăng giá này, gáy của Phùng trưởng lão toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn cắn chặt răng, hô lớn:
- Một trăm tám mươi vạn lượng!
Đây đã là toàn bộ tài sản của bản thân và gia đình hắn. Nhưng hắn vừa dứt lời, Triệu Lạc Trần lập tức nhấc tay:
- Hai trăm vạn!
Cái gì?
Phùng trưởng lão oán độc thoáng nhìn qua Triệu Lạc Trần, thật giống như muốn bóp cổ tù nhân! Bắc Địa quận chúa quả là có tiền, bất quá dù bất cứ giá nào Phùng Thương hắn cũng phải có, vận dụng cả công quỹ của Vô Ma Nhai, hắn lại vung tay:
- Hai trăm hai mươi vạn lượng!
- Hai trăm năm mươi vạn!
Sắc mặt Lạc Trần cũng không thay đổi, làm thiên chi kiều nữ của hoàng thất Đại Triệu, của cải của nàng nhiều đến không kể xiết. Nói không đâu xa, Trầm phu nhân tặng nàng cả một mỏ bạc có sản lượng hai mươi vạn lượng bạc một năm!
'Hai trăm năm mươi vạn...' Phùng trưởng lão hít vào một hơi, cắn răng báo ra một cái giá khủng khiếp:
- Ba trăm vạn!
- Ba trăm năm mươi vạn!
Căn bản là Triệu Lạc Trần không chút chần chừ.
- Ta, ta! Phùng trưởng lão thở gấp.
- Cộng tất cả tài sản trên lâm trường, ta cầm một trăm vạn, ta ra giá cuối cùng: Ba trăm tám mươi vạn lượng!
- Bốn trăm vạn
Triệu Lạc Trần nhẹ nhàng hô giá xong, Trần Dương mới kịp phản ứng, hắn cau mày nói:
- Phùng lão, lâm trường là tài sản của Vô Ma Nhai, Ngọc tiên sinh đang ở đây, ngươi dám lấy quỹ làm của tư ư...
Ngọc tiên sinh cũng chầm chậm đẩy xe lăn tới:
- Phùng Thương, ngươi cho ta đã chết sao?
Phùng trưởng lão đã không dằn nổi giấc mộng thăng cấp, cả giận nói:
- Ngọc chưởng môn, ba đứa con trai ta đều vì ngươi mà chết, chẳng lẽ ba mạng của bọn họ không đổi được mấy trăm vạn lượng bạc sao? Ngươi đứng qua một bên cho ta, tài sản trên núi của Vô Ma Nhai do ta điều động!
Nói xong, hắn cắn răng nhìn chằm chằm Triệu Lạc Trần.
- Bốn trăm năm mươi vạn, tiểu quận chúa tiếp chứ?
Rốt cục Triệu Lạc Trần cũng nhíu mày, trước mặt mọi người đừng nghĩ đến chuyện nàng nhận thua, tức thì nàng cười nói:
- Trần chưởng quỹ, trong người ta không có mang nhiều tiền mặt, ngươi chờ một ngày, Bắc Địa Vương phủ sẽ đem lại ngay, được không?
Thì ra người ta không phải không có tiền, mà là không mang nhiều tiền!
- Không được!
Phùng trưởng lão cướp lời đáp:
- Trên chiêu bài bên ngoài viết rõ ràng: 'Chỉ nội trong ngày, quá hạn không tính', hôm nay ngươi không có tiền, ta sẽ cầm Thái Cực đồ đi!
Triệu Lạc Trần ôn tồn nói:
- Phùng lão, tấm Thái Cực đồ này phi thường quan trọng đối với ta, ngươi có thể...
- Miễn bàn!
Phùng trưởng lão lạnh lùng nói
- Không biết cao thấp, Phùng lão, cùng Bắc Địa Vương phủ đấu phú, ngươi không phải hối hận!
Nói xong nàng tháo vòng cổ ra:
- Triệu Lạc Trần bất tài, cái vòng cổ này đem cầm tám trăm vạn, ai có ý kiến?
- Có một cái vòng cổ mà nói...
Phùng trưởng lão vừa muốn châm chọc. Trần Dương liền đưa ra ý kiến:
Năm đó Thú Tôn Lý Mục tặng vòng cổ cho hoàng thái hậu Đại Triệu, tám trăm vạn, thiệt cho quận chúa rồi!
Thú Tôn Lý Mục!
Bốn chữ này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều không có nghị luận. Vừa rồi, mọi người trong phòng còn đang bàn tán nó là vật báu nào, họ còn nghi ngờ là thượng cổ thần ký. Té ra lại liên quan đến Thú Tôn Lý Mục, căn bản là vật vô giá!
- Còn có ai ra giá nữa không? Không có, ta cầm Thái Cực đồ vậy!
Dưới vô số ánh mắt soi mói, Triệu Lạc Trần vui vẻ nhận Thái Cực đồ, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc làm xúc động lòng người.
Mà ngồi ở phòng số ba, mồ hôi Trầm Côn chảy ướt cả lưng! Quá điên cuồng!
Tuy nói vật hiếm là quý, nhưng ngày sau giá Thái Cực đồ nhất định sẽ hạ xuống. Mặc dù hôm nay cơ duyên xảo hợp, lại có cả hờn dỗi nữa, nhưng hắn cũng không nghĩ là lần đầu bán Thái Cực đồ đã có cái giá tám trăm vạn!
Trong lòng Trầm Côn cũng liên tục hò hét, bần tăng không phải vẽ bùa mà bần tăng đang vẽ tranh ngân phiếu! Mẹ nó, vẽ tranh ngân phiếu cũng chưa nhanh như vậy...
Một hồi đấu với Triệu Lạc Trần chiếm ưu thế tuyệt đối đã chấm dứt, nhưng vở kịch hay tựa hồ còn chưa kết thúc, mà là mới bắt đầu sôi nổi mà thôi!....
tobe continue!!!!!!!!!!!!!!!
Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?t=69487)
Sau nhiều ngày không gặp, Trầm Trọng đã trưởng thành lên rất nhiều, đối với sự nhục nhã như thế, hắn chỉ cười lạnh:
- Trần chưởng quỹ, nếu nơi này không chào đón ta, ta đây cáo từ!
Nói xong xoay người đi luôn, ngay cả nguyên nhân vì sao không được hoan nghênh cũng chưa hỏi!
- Gọn gàng!
- Nhanh nhẹn!
Chứng kiến phản ứng của Trầm Trọng, mọi người không khỏi âm thầm thán phục, ngay cả nhân vật khách quý trong phòng số ba là Trầm Côn cũng không ngoại lệ, không quan tâm hơn thua, trầm ổn bình tĩnh. Trầm Trọng sau khi trải qua rèn luyện ở Thiên Vũ Tông đã trưởng thành hơn rất nhiều, càng khó đối phó!
Đối thủ như vậy mới thực sự gây hứng thú!
- Trần chưởng quỹ, chuyện này có chút không ổn?
Bỗng nhiên Ngọc cau mày nói:
- Nếu sớm biết rằng xong thủ tục mua bán chỉ là một trăm hai mươi mốt vạn lượng mà không phải là hai trăm vạn lượng, ta sẽ không bỏ cuộc, ngươi tuyên bố vụ đấu giá này xong thì có chút không đúng quy củ!
- Ý của Ngọc tiên sinh là....
Trần Dương ướm hỏi.
- Ta ra giá một trăm hai mươi lăm vạn lượng, bất quá cũng là chỉ thêm năm vạn lượng mà thôi, ngày mai ngân lượng sẽ được chuyển tới!
Ngọc tiên sinh nói xong ho sù sụ.
- Cái này... Ngọc tiên sinh chờ một lát, ta hỏi ý của vị khách quý phòng số ba!
Trần Dương đi vào phòng trong, nhỏ giọng nói:
- Lão đệ, chuyện này tính sao đây, sư phụ của ngươi cũng muốn mua Ẩn Long Giới?
Ngọc tiên sinh nói là đi gặp lão bằng hữu, kết quả là tới phòng đấu giá này, hơn nữa lại đem cầm cả vật gia truyền của tổ tông lưu lại, điều này cũng là Trầm Côn ngẩn cả người.
Hắn nghĩ nghĩ một lát rồi nói:
- Để cho sư phụ ta đi!
Tên hám tiền này không có ưu điểm gì nhưng cũng rất hiểu bốn chữ 'Tôn sư trọng đạo', cũng sẽ không đi tranh đoạt cùng sư phụ. Năm đó tăng quét rác chịu truyền công phu cho hắn, dung túng cho hắn làm chuyện sằng bậy ở Thiếu Lâm tự, hơn phân nửa cũng là vì điểm này. Mọi chuyện tiếp theo cực kỳ đơn giản, Trần Dương nâng giá một chút rồi lập tức đem Ẩn Long Giới trao cho Ngọc tiên sinh.
- Tốt rồi! Bây giờ là phiên đấu giá vật phẩm thứ hai, Bách Bảo Trai mời bằng hữu thưởng thức 'Thái Cực đồ'.
Nói xong, Trần Dương mở tráp, lập tức một tia hắc sắc lạnh lẽo cùng một một tia hào quang liệt dương rực rỡ xông ra, hai loại hào quang xoay bên trên tháp, dường như tạo thành một cái đồ án thái cực. Cũng giống như lần đầu Trần Dương thấy được tấm linh phù thái cực này, những hơi thở dồn dập đầy xúc động vang lên, Triệu Lạc Trần lại càng thở dốc.
- Giá là bao nhiêu?
- Trần trưởng quỹ ra gia ngay đi!
Phùng trưởng lão ở bên cạnh cũng liên tục nuốt nước bọt, hắn tiếp xúc với linh phù đã năm mươi năm, tuy rằng thực lực không cao nhưng nhãn quang tuyệt đối rất sắc bén, thái cực đồ này hơn phân nửa sẽ giúp vũ hồn của hắn thăng cấp!
- Phùng trưởng lão cũng có nhận thức?
Nhìn biểu tình của Phùng trưởng lão, lòng Trần Dương cười thầm. Tuy rằng hắn nhận ra Thái Cực đồ có giá trị vô cùng lớn, nhưng dù sao hắn cũng không phải là linh phù sư, cũng không biết chính xác giá trị của tấm phù Thái Cực đồ này, vì vậy hắn cười nói:
- Phùng trưởng lão là linh phù sư, vậy lão hãy thay ta nói vài câu giới thiệu tốt!
Hắn dừng lại một chút, trêu chọc:
- Ngài đừng vì cố ép giá mà hạ thấp giá trị của tấm linh phù này nha!
- Sao vậy được! Sao vậy được!
Có thể đứng trước nói chuyện trước vài trăm người khiến Phùng trưởng lão đỏ bừng cả mặt, hắn đứng lên nói:
- Mọi người nể mặt...
Hắn bắt đầu bằng một câu đơn giản vậy, rồi tiếp...
- Thái cực đồ này chưa bao giờ xuất hiện trong điển tịch, hiển nhiên là mới được sáng tạo ra trong những năm gần đây, là một loại linh phù độc đáo, theo ta thấy có ba diệu dụng!
- Ồ, nghe đến ba diệu dụng, Trầm Côn lập tức cảm thấy rất hứng thú, bản thân hắn còn không biết linh phù của mình có tác dụng tốt chỗ nào!
Công dụng thứ nhất, tấm Thái cực Đồ ẩn chứa sự dung hợp của âm và dương. Trong lúc chiến đấu nếu gặp đối thủ mạnh về dương thì có thể phát động lực lượng âm nhu, gặp đối thủ âm nhu thì có thể dùng lực lượng chí dương mà đối lại. Mà võ công trong thiên hạ không âm thì dương, cho nên mới nói nó rất trọn vẹn, là một linh phù toàn năng!
Người nghe liên tục gật đầu, sắc mặt Phùng trưởng lão càng thêm ửng đỏ.
Chỗ diệu dụng thứ hai, mọi người đều biết phong thủy sư là khắc tinh trời sinh của linh phù sư, vậy tại sao phong thủy sư lại khắc chế được chúng ta?
Hắn tự hỏi rồi tự đáp:
- Rất đơn giản, phong thủy sư có thể tác động lên quy luật của linh khí, phá hư trận pháp của linh bùa!
Hắn nhấn mạnh.
- Nhưng tấm Thái Cực đồ này không có chỗ nào khiếm khuyết, bởi vì từ hỗn độn khí sơ khái, sinh thành thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh vạn vật! Thái cực hỗn độn chính là lực lượng bản nguyên của vũ trụ, phong thủy sư dù có lực lượng cùng bí pháp mạnh đến đâu, cũng không có biện pháp thay đổi linh khí tối căn nguyên của vũ trụ!
- Cái này giống như số 0, không chẵn không lẻ, nhân vào bao nhiêu cũng không biến hóa! Cho nên nói, tấm Thái cực đồ này là loại không sợ phong thủy, là chỗ thiếu hụt của linh phù sư vậy!
Lời vừa nói ra, lập tức những linh phù sư bật dậy!
Không sợ bí thuật phong thủy! Những lời này thật sự quá hấp dẫn đối với những linh phù sư, Cửu Châu ba ngàn năm, có bao nhiêu linh phù sư chết dưới bí thuật phong thủy, lại đã bao nhiêu năm qua, chỉ cần phong thủy sư xuất hiện thì linh phù sư trở thành kẻ thấp cổ bé họng!? Hiện giờ một loại bùa thậm chí không bị phong thủy sư khắc chế? Hắn có nằm mơ cũng không ngờ, bản thân lỡ tay viết ra lại phát sinh thành một loại linh phù mới, lại có thể có thể đánh vỡ cái khuôn vàng thước ngọc là phong thủy khắc chế linh phù, lại cải biến sự thăng bằng thực lực của Cửu Châu đại lục!
- Mời ngồi, mời các vị ngồi, ta đã nói xong đâu!
Phùng trưởng lão không biết Trần Nguyên không hiểu biết nhiều lắm về Thái Cực đồ, nên không dám dấu giếm, tiếp tục nói:
- Thái Cực đồ này còn chỗ diệu dụng thứ ba, có chung nguyên nhân cùng cái diệu dụng thứ hai! Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh vạn vật, cho nên theo quy luật nói trên mà nói thì thái cực chính là mẫu thân của vạn vật, có thể dưỡng dục linh khí, có thể xuất ra bất kỳ loại linh khí nào!
Phùng trưởng lão hưng phấn đến lạc giọng:
- Nói cách khác, nó có thể giúp đề thăng Vũ Hồn của linh phù sư, thậm chí là thăng cấp!
- Thăng cấp?
Một số linh phù sư vừa mới ngồi xuống lại lập tức đứng lên! Trí tưởng tượng của bọn hắn đã đạt tới cực hạn, một tờ linh phù đã năng lực công kích toàn năng, lại không bị bí thuật phong thuỷ khắc chế, rồi còn có thể giúp Vũ Hồn thăng cấp? Trời ạ, tấm linh phù này có gì mà không làm được đây?
So với sự kinh hãi của mọi người, Trầm Côn lại bình tĩnh rất nhiều, Thái Cực đồ vốn có thể dung hợp cùng Tụ Linh Trận có hiệu quả thăng cấp, cho nên khả năng linh phù giúp thăng cấp cũng không làm hắn ngạc nhiên lắm.
- Trần chưởng quỹ, lập tức ra giá đi!
Dưới sự thúc giục của mọi người, Trần Dương đang rất kinh ngạc cũng khôi phục lại được. Hắn cũng không nghĩ tới linh phù của Trầm Côn lại mạnh đến như vậy. Hơn nữa vừa nghĩ tới đêm nay Trầm Côn còn có thể đưa tới hai mươi tấm linh phù giống như vậy, trong lòng Trần Dương như có dòng nước ấm chảy qua, nghĩ đến mối quan hệ cùng Trầm Côn, quyết sách của Bách Bảo Trai mười phần anh minh!
- Được, nếu Phùng trưởng lão đã nói hết những diệu dụng thì ta có nói thêm cũng vô ích, giá khởi điểm giống với giá của Ẩn Long Giới, hai mươi vạn, bắt đầu ra giá!
- Một trăm hai mươi vạn!
Tiểu quận chúa Triệu Lạc Trần không hề nghĩ ngợi liền báo ra một cái giá cao ngất, bất quá lúc này tất cả mọi người đã không còn kinh ngạc. Bởi vì với những diệu dụng của Thái Cực đồ mà nói, một trăm vạn hai mươi vạn cũng là cái giá rất bình thường. Tiểu quận chúa cũng chỉ là kêu lên một cái giá lưng chừng vậy thôi!
- Một trăm hai mươi hai vạn!
- Một trăm ba mươi vạn!
Một cái giá cao ngất được hô ra, một cái cao hơn lập tức xuất hiện, xem bộ dạng điên cuồng tăng giá này, gáy của Phùng trưởng lão toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn cắn chặt răng, hô lớn:
- Một trăm tám mươi vạn lượng!
Đây đã là toàn bộ tài sản của bản thân và gia đình hắn. Nhưng hắn vừa dứt lời, Triệu Lạc Trần lập tức nhấc tay:
- Hai trăm vạn!
Cái gì?
Phùng trưởng lão oán độc thoáng nhìn qua Triệu Lạc Trần, thật giống như muốn bóp cổ tù nhân! Bắc Địa quận chúa quả là có tiền, bất quá dù bất cứ giá nào Phùng Thương hắn cũng phải có, vận dụng cả công quỹ của Vô Ma Nhai, hắn lại vung tay:
- Hai trăm hai mươi vạn lượng!
- Hai trăm năm mươi vạn!
Sắc mặt Lạc Trần cũng không thay đổi, làm thiên chi kiều nữ của hoàng thất Đại Triệu, của cải của nàng nhiều đến không kể xiết. Nói không đâu xa, Trầm phu nhân tặng nàng cả một mỏ bạc có sản lượng hai mươi vạn lượng bạc một năm!
'Hai trăm năm mươi vạn...' Phùng trưởng lão hít vào một hơi, cắn răng báo ra một cái giá khủng khiếp:
- Ba trăm vạn!
- Ba trăm năm mươi vạn!
Căn bản là Triệu Lạc Trần không chút chần chừ.
- Ta, ta! Phùng trưởng lão thở gấp.
- Cộng tất cả tài sản trên lâm trường, ta cầm một trăm vạn, ta ra giá cuối cùng: Ba trăm tám mươi vạn lượng!
- Bốn trăm vạn
Triệu Lạc Trần nhẹ nhàng hô giá xong, Trần Dương mới kịp phản ứng, hắn cau mày nói:
- Phùng lão, lâm trường là tài sản của Vô Ma Nhai, Ngọc tiên sinh đang ở đây, ngươi dám lấy quỹ làm của tư ư...
Ngọc tiên sinh cũng chầm chậm đẩy xe lăn tới:
- Phùng Thương, ngươi cho ta đã chết sao?
Phùng trưởng lão đã không dằn nổi giấc mộng thăng cấp, cả giận nói:
- Ngọc chưởng môn, ba đứa con trai ta đều vì ngươi mà chết, chẳng lẽ ba mạng của bọn họ không đổi được mấy trăm vạn lượng bạc sao? Ngươi đứng qua một bên cho ta, tài sản trên núi của Vô Ma Nhai do ta điều động!
Nói xong, hắn cắn răng nhìn chằm chằm Triệu Lạc Trần.
- Bốn trăm năm mươi vạn, tiểu quận chúa tiếp chứ?
Rốt cục Triệu Lạc Trần cũng nhíu mày, trước mặt mọi người đừng nghĩ đến chuyện nàng nhận thua, tức thì nàng cười nói:
- Trần chưởng quỹ, trong người ta không có mang nhiều tiền mặt, ngươi chờ một ngày, Bắc Địa Vương phủ sẽ đem lại ngay, được không?
Thì ra người ta không phải không có tiền, mà là không mang nhiều tiền!
- Không được!
Phùng trưởng lão cướp lời đáp:
- Trên chiêu bài bên ngoài viết rõ ràng: 'Chỉ nội trong ngày, quá hạn không tính', hôm nay ngươi không có tiền, ta sẽ cầm Thái Cực đồ đi!
Triệu Lạc Trần ôn tồn nói:
- Phùng lão, tấm Thái Cực đồ này phi thường quan trọng đối với ta, ngươi có thể...
- Miễn bàn!
Phùng trưởng lão lạnh lùng nói
- Không biết cao thấp, Phùng lão, cùng Bắc Địa Vương phủ đấu phú, ngươi không phải hối hận!
Nói xong nàng tháo vòng cổ ra:
- Triệu Lạc Trần bất tài, cái vòng cổ này đem cầm tám trăm vạn, ai có ý kiến?
- Có một cái vòng cổ mà nói...
Phùng trưởng lão vừa muốn châm chọc. Trần Dương liền đưa ra ý kiến:
Năm đó Thú Tôn Lý Mục tặng vòng cổ cho hoàng thái hậu Đại Triệu, tám trăm vạn, thiệt cho quận chúa rồi!
Thú Tôn Lý Mục!
Bốn chữ này vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều không có nghị luận. Vừa rồi, mọi người trong phòng còn đang bàn tán nó là vật báu nào, họ còn nghi ngờ là thượng cổ thần ký. Té ra lại liên quan đến Thú Tôn Lý Mục, căn bản là vật vô giá!
- Còn có ai ra giá nữa không? Không có, ta cầm Thái Cực đồ vậy!
Dưới vô số ánh mắt soi mói, Triệu Lạc Trần vui vẻ nhận Thái Cực đồ, khóe miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc làm xúc động lòng người.
Mà ngồi ở phòng số ba, mồ hôi Trầm Côn chảy ướt cả lưng! Quá điên cuồng!
Tuy nói vật hiếm là quý, nhưng ngày sau giá Thái Cực đồ nhất định sẽ hạ xuống. Mặc dù hôm nay cơ duyên xảo hợp, lại có cả hờn dỗi nữa, nhưng hắn cũng không nghĩ là lần đầu bán Thái Cực đồ đã có cái giá tám trăm vạn!
Trong lòng Trầm Côn cũng liên tục hò hét, bần tăng không phải vẽ bùa mà bần tăng đang vẽ tranh ngân phiếu! Mẹ nó, vẽ tranh ngân phiếu cũng chưa nhanh như vậy...
Một hồi đấu với Triệu Lạc Trần chiếm ưu thế tuyệt đối đã chấm dứt, nhưng vở kịch hay tựa hồ còn chưa kết thúc, mà là mới bắt đầu sôi nổi mà thôi!....
tobe continue!!!!!!!!!!!!!!!
Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?t=69487)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.