Chương 210: Hưu phu
Du Tạc Bao Tử
05/04/2013
- Được, ta để ngươi nói hết!
Trầm Phù Đồ lạnh lùng bật ra hai chữ:
- Nói đi!
- Ai, Công Tôn Viễn ta đời này không có bản lĩnh gì lớn, thủa thiếu thời, cùng phụ thân bị gạch khỏi gia phả. Khi thanh niên lưu lạc các quốc gia, đến trung niên định cư tại Tân Nguyệt thành, cũng bị các ngươi Trầm gia và Tô gia dẫm nát dưới chân...
Công Tôn Viễn chẳng biết tại sao lại nói đến những gì mình đã trải qua, đột nhiên đổi đề tài, cười to nói:
- Nhưng mà Công Tôn Viễn ta vận khí tốt, sinh ra một đứa con gái thụ mệnh trời!
- Thụ mệnh trời... Công Tôn Y?
Trầm Phù Đồ tối hôm qua gặp qua Trầm Côn rồi, cũng biết chuyện Công Tôn Y bị đưa đi Hoàng Kim thánh điện. Hắn dự liệu được, sau khi Công Tôn Y đi Hoàng Kim thánh điện khẳng định địa vị tăng mạnh, thế nhưng tuyệt không ngờ tới, tiểu nha đầu Công Tôn Y mình nhìn trưởng thành kia lại chiếm được sự quan tâm của các vị tiên trên thiên giới!
Phải biết rằng, 'thụ mệnh trời' ba chữ này ở Cửu Châu đại lục không thể tùy tiện nói ra. Ý nghĩa của nó là Công Tôn Y được thần tiên trên trời cho phép, có tư cách đại biệu thần tiên hành tẩu nhân gian!
- Ha ha ha!
Nụ cười của Trầm Phù Đồ có chút khô khốc.
- Chúc mừng Công Tôn lão đệ rồi. Ta nói ngươi vì sao muốn từ hôn nhỉ. Hóa ra là Công Tôn tiểu thư được thiên môn ban ân, Trầm Côn nhà ta không xứng với nó!
- Đâu chỉ là không xứng?
Công Tôn Viễn ngẩng đầu lên, hướng về phía phương tây chắp tay nói:
- Chính là năm ngày trước, Y nhi nhà ta...Không, là xuất phát từ Công Tôn tiểu thư nhà ta, đạt được lời gợi ý của Hoàng Kim thánh điện, lại được sự cho phép của hai vị thánh nhân Đông Ca và Ba Sơn Vũ, đã được sắc phong làm thánh nữ của Hoàng Kim huyết tộc rồi!
Hắn đã không dám gọi nhũ danh của Công Tôn Y nữa, nghiêm mặt nói:
- Công Tôn tiểu thư trở thành Hoàng Kim thánh nữ, điều này có nghĩa gì, Trầm huynh phải biết... Cho nên rất may mắn a, Công Tôn gia chúng ta cũng được hai vị thánh nhân tha thứ, một lần nữa trở thành một thành viên của Hoàng Kim huyết tộc.. Cho nên, Trầm gia các ngươi vẫn là thận trọng suy xét một chút, tiếp thu đề nghị của Hoàng Kim Công Tôn gia ta, lập tức giải trừ hôn ước đi!
Im lặng!
Vườn mộ Trầm gia chìm vào yên lặng!
Hơn nửa ngày Trầm Phù Đồ mới chậm rãi nói:
- Công Tôn tiên sinh, con gái ngươi trở thành Hoàng Kim thánh nữ, Trầm Côn nhà ta tự nhiên là không xứng với nàng, hơn nữa còn là ngươi chủ động yêu cầu giải trừ hôn ước, như vậy ta đáp ứng cũng không sao, thế nhưng...
Thanh âm trở nên âm trầm, tràn đầy phẫn nộ:
- Thế nhưng ngươi xem ở đây là địa phương nào, trường hợp nào? Mấy vạn dân Tân Nguyệt, mấy trăm quý tộc vương triều đều đang nhìn. Ngươi trước mặt mọi người hối hôn, để mặt mũi Trầm gia ta vào đâu?
- Mặt mũi Trầm gia ngươi, ta mặc kệ!
Công Tôn Viễn chậm rãi gẩy móng tay:
- Ta chỉ là báo cho ngươi, Hoàng Kim thánh nữ cho dù lập gia đình, cũng chỉ có thể gả cho Hoàng Kim huyết tộc. Ngươi ngày hôm nay nếu như không đáp ứng... Hắc hắc, chính là chống lại ý chỉ của hai vị Hoàng Kim thánh nhân rôi!
Trầm Phù Đồ nặng nề mà hừ một tiếng.
Hắn không phải một mãng phu ngu dốt. Hắn hiểu, hiện tại tốt nhất chính là giải trừ hôn ước.
Thế nhưng. . .
Mấy vạn người đang nhìn a! Nếu hắn gật đầu một cái chẳng khác nào bị Công Tôn Viễn tát một cái vào mặt, mắt mặt khắp Cửu Châu đại lục.
Nam nhi đại trượng phu, khả sát bất khả nhục, Trầm Phù Đồ hắn có thể ở trên chiến trường da ngựa bọc thây. Dưới sự chỉ chỏ của nghìn người mà không nói lời nào. Thế nhưng hắn không thể nhẫn nhịn giọng điệu này, làm rùa rút đầu trước mấy vạn người!
Đương nhiên, mệnh lệnh của hai đại thánh nhân Hoàng Kim huyết tộc đặt trước mắt, Trầm Phù Đồ cũng sẽ không lỗ mãng mà trực tiếp từ chối. Hắn cười lạnh một tiếng uyển chuyển nói:
- Hôn ước ta có thể giải trừ, bất quá không phải hiện tại. Trầm Côn nhà ta xuất môn tại ngoại, chờ hắn trở về, ta lập tức để hắn viết một phong thư từ hôn!
Nỗ lực để nụ cười của mình hòa hoãn một ít.
- Hôn sự này dù sao cũng là hôn sự của Trầm Côn, tốt nhất vẫn là do bản thân hắn đứng ra, Công Tôn tiên sinh ngươi nói đúng không?
- Trầm huynh hình như hiểu lầm ý của ta rồi, ai nha. Ta xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi từ ngữ của ta có chút vấn đề...
Công Tôn Viễn cười dài vỗ mặt một cái, nói:
- Nếu như là hai nhà hiệp thương, nghiêm chỉnh giải trừ hôn ước, vậy cách nói của ngươi cũng không có gì đáng trách. Thế nhưng...Ta sửa chữa một chút từ ngữ, ý của ta là, ngày hôm nay không phải hai nhà hiệp thương từ hôn, mà là Công Tôn Y tiểu thư nhà ta, từ chồng! Bỏ Trầm Côn nhà ngươi!
Hắn lớn tiếng châm chọc nói:
- Đây là đơn phương từ chồng. Không cần Trầm Côn đứng ra, người làm phụ thân ngươi tiếp nhận thư từ hôn là được!
Nói xong, hắn từ trong lồng ngực lấy ra thư từ hôn đã viết xong, cười dài đưa đến trước ngực Trầm Phù Đồ.
Trong phong tục ở Cửu Châu đại lục, đơn phương bỏ phối, đúng là không cần Trầm Côn tự mình đứng ra. Nhưng, tình huống này phần lớn là trượng phu bỏ thê tử, về phần thê tử bỏ trượng phu.
Chưa thấy qua!
Tin lạ!
Nhà gái không ngờ chủ động từ chồng!
- Ha ha!
Khách khứa và dân thường ở đây nhìn không được cười lên. Mặc dù họ chiếu cố đến thể diện của Trầm gia, cố sức hạ thấp thanh âm, nhưng mấy vạn người cười nhẹ ở một chỗ, thanh âm vẫn vang đi bảy tám dặm. Chí ít cả Tân Nguyệt thành cũng đều nghe được.
- Công Tôn Viễn! Ngươi khinh người quá đáng!
Trầm Phù Đồ giận tím mặt. Bỏ vợ cũng đã là kết cục bị người chửi mắng rồi. Hôm nây, Trầm Côn nếu là thật sự trở thành người nổi danh nhất Cửu Châu đại lục, một thằng chồng bị vợ bỏ...
- Ta khinh người quá đáng?
Công Tôn Viễn thờ ơ tiếp tục trêu chọc.
- Trầm huynh, ta đâu có khinh thường ngươi. Hôn nhân loại việc này, con gái ta không bằng lòng con trai ngươi, bỏ là bỏ thôi. Đây là chuyện rất chi là bình thường. Ngươi có lý do gì nói ta khi dễ ngươi?
- Được rồi, không nên nhiều lời, hãy cứ nhanh chóng tiếp nhận thư từ hôn đi! Ta còn có việc khác đó!
Rung rung lá thư trong tay, Công Tôn Viễn cười càng thêm vui vẻ.
Từ từ!
Trầm Phù Đồ đưa một tay, nhận lấy thư từ hôn...
Người nhà Trầm gia đều vô ý thở dài.
Thế nhưng, kế tiếp, bàn tay Trầm Phù Đồ mở ra, mặc cho thư từ hôn rơi trên mặt đất, sau đó hắn một cước nhẹ nhàng dẫm nát thư từ hôn, đem thư từ hôn nghiền thành mảnh nhỏ.
- Trầm Phù Đồ, đây chính là ý tứ của hai đại thánh nhân, ngươi dám can đảm ngỗ nghịch thánh nhân!
Công Tôn Viễn tựa hồ sớm đã ngờ tới Trầm Phù Đồ sẽ có phản ứng như thế, tại chỗ liền chửi ầm lên!
- Ngươi dám không khách khí thử xem.
Trầm Phù Đồ đột nhiên ghé vào tai Công Tôn Viễn, giảm thấp thanh âm nói:
- Công Tôn Viễn, đừng cho là Trầm Phù Đồ ta là một đứa ngốc. Ta nhìn ra, đây thư từ hôn là cạm bẫy ngươi sớm chuẩn bị. Làm cho ta phải xé tan nó, sau đó, Hoàng Kim huyết tộc các ngươi có thể doanh chính ngôn thuận hạ thủ với Trầm gia ta. Đúng không?
Công Tôn Viễn cười không đáp!
Trầm Phù Đồ tiếp tục nói:
- "Được rồi, như ngươi mong muốn, ta đem thư từ hôn xé rồi. Bất quá ngươi thử động thủ ta xem, hôm nay ta cố ý mời tới mấy vạn bình dân chính là vì đề phòng chiêu này của ngươi. Công đạo tự ở trong nhân tâm, việc ngày hôm nay mấy vạn người đều chứng kiến. Trong lòng mọi người đều hiểu, Hoàng Kim huyết tộc ngươi đuối lý, ỷ thế dối người, đều là một đám chó chết.
Công Tôn Viễn gật đầu.
- Trầm Phù Đồ, ta đánh giá thấp ngươi. Không tệ, ta ngày hôm nay vốn là chuẩn bị trực tiếp động thủ. Nhưng không ngờ người lại mời tới nhiều bình dân như vậy, lấy sóng dư luận tới ép ta... Rất được, rất được! Hoàng Kim huyết tộc chúng ta không thể quang minh ra tay với người sao?
Liên tục gật đầu, sau đó cười lạnh nói:
- Nhưng ngươi nghĩ rằng thế thì ta không có cách sao? Hoàng Kim huyết tộc chúng ta thống trị đại lục mấy trăm năm, trò đùa này của ta, không biết ứng phó bao nhiêu lần rồi...
Lặng lẽ nói một câu.
- Chúng ta giỏi nhất chính là đẻ kẻ khác chịu tiếng xấu thay mình, chúng ta lấy chỗ tốt!
Người khác chịu tiếng xấu thay?
Lời này là có ý gì! ?
Trầm Phù Đồ hơi sững sờ, sau đó liền phát hiện, Yến Sơn Hầu trong đám khách từ từ đứng lên.
Kiệu mềm trong tuyết điêu kỵ sĩ cũng mở cửa ra, Bắc Địa vương Triệu Húc khoảng bốn mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, vô cùng cường tráng đi ra khỏi kiệu.
- Phụ thân, người đi ra làm gì?
Triệu Lạc Trần ở một bên kinh ngạc nhìn cha mình. Thành thật mà nói, tiểu nha đầu này không biết gì cả, nàng ta còn cho rằng cha mình chỉ là đơn thuần đi ra xem lễ.
- Trầm gia chủ, xin lỗi nhé.
Bắc Địa vương chắp tay, vẻ mặt hối lỗi nói:
- Xuất phát từ quan hệ ngoại giao giữa Đại Triệu vương triều và Hoàng Kim huyết tộc, bản vương đại biểu bệ hạ lệnh cho ngươi nhặt mảnh vụn ở dưới đất lên, dán lại, sau đó nhận lấy nó.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Bắc Địa vương, kể cả Triệu Lạc Trần cũng không ngoại lệ.
- Phụ thân, người làm gì đấy. Không phải là giúp Hoàng Kim huyết tộc khi dễ Trầm gia sao?
- Lạc Trần, việc này con đừng xen vào.
Bắc Địa vương cười khổ mộ tiếng, giữa chân mày lộ ra sự bất đắc dĩ, cất giọng nói:
- Trầm Phù Đồ, có nghe thấy lệnh của ta không? Đây là lệnh của Đại Triệu hoàng thất, ngươi là người nước Triệu, nhất định phải phụng lệnh hành sự!
Hắn mặc dù không nói nguyên do trong đó. Nhưng, Trầm Côn trong bóng tối vẫn nhìn ra.
*!
Hoàng Kim huyết tộc quá biết chơi đấu tranh chính trị rồi. Chúng châm mồi dẫn lửa xong, không ngờ không có tự thân ra mặt. Mà là để Đại Triệu hoàng triều ra mặt! Như vậy, mục tiêu áp bức Trầm gia đã đạt được rồi, toàn bộ mạ danh đều do Đại Triệu hoàng triều gánh vác...
Quả nhiên, Bắc Địa vương sau khi ra mặt, Công Tôn Viễn giả khỉ 'úi chà' mấy tiếng.
- Bắc Địa vương, đây là chuyện gì? Ta không giống tới đây bức bách Trầm gia nha. Ta chỉ là tới để thương lượng một chút thôi!
Làm ra vẻ cái gì cũng không biết, mà Bắc Địa vương cũng rất phối hợp phất tay một cái.
- Công Tôn tiên sinh, việc này là chúng ta tạm thời quyết định. Xin ngươi không nên nhúng tay... Ài. Trầm gia không ngờ lại cự tuyệt hảo ý của Hoàng Kim huyết tộc, Đại Triệu hoàng thất phải thay họ nói xin lỗi.
Nói cúng một buổi biểu diễn như thế, sự tịnh thoắt cái liền biến thành thế này: Hoàng Kim huyết tộc chưa hề khi dễ Trầm gia. Ngươi ta chỉ tới đây bình tĩnh làm việc mà thôi, cuối cùng thì là do Đại Triệu hoàng thất sợ ảnh hưởng tới quan hệ ngoại giao, chủ động bức bách Trầm gia tiếp lấy thư từ hôn... Ừ, cái này gọi là làm hết toàn lực, để cho minh hữu vui, ăn mắng cũng là Đại Triệu hoàng thất.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng, vì để cho Đại Triệu hoàng chịu tội thay, Hoàng Kim huyết tộc khẳng định đã cho Triệu vương chỗ tốt nào đó...
Hiện tại mặc kệ nói thế nào. Bắc Địa vương và Yến Sơn Hầu hai đại cường giả này liên thủ lại, Trầm Phù Đồ phải găng giơ cổ ra đỡ rồi.
- Bắc Địa vương, Yến Sơn Hầu.
Trầm Phù Đồ trong thanh âm lộ ra sự bi phẫn.
- Trước mặt mọi người nhận lấy thư từ hôn, đây là vô cùng nhục nhã, ta là người nước Triệu a. Các ngươi giúp đỡ Hoàng Kim huyết tộc tới ức hiếp đồng bào của mình, sao có thể nhẫn tâm?
- Trầm lão đệ, đừng trách ta. . .
Bắc Địa vương nhỏ giọng xin lỗi.
- Hoàng Kim huyết tộc âm thầm tạo áp lực cho bệ hạ, bệ hạ chỉ có thể ra lệnh cho ta và Yến Sơn Hầu tới giúp Hoàng Kim huyết tộc chịu tiếng xấu thay... Ai, lệnh vua khó phạm, ngày hôm nay chỉ có thể xin lỗi Trầm gia các ngươi. . .
Nói xong, hắn thả âm lượng, lớn tiếng nói:
- Trầm Phù Đồ, ngươi còn không lập tức nhận lấy thư từ hôn, còn chờ cái gì?
Trầm Phù Đồ lạnh lùng bật ra hai chữ:
- Nói đi!
- Ai, Công Tôn Viễn ta đời này không có bản lĩnh gì lớn, thủa thiếu thời, cùng phụ thân bị gạch khỏi gia phả. Khi thanh niên lưu lạc các quốc gia, đến trung niên định cư tại Tân Nguyệt thành, cũng bị các ngươi Trầm gia và Tô gia dẫm nát dưới chân...
Công Tôn Viễn chẳng biết tại sao lại nói đến những gì mình đã trải qua, đột nhiên đổi đề tài, cười to nói:
- Nhưng mà Công Tôn Viễn ta vận khí tốt, sinh ra một đứa con gái thụ mệnh trời!
- Thụ mệnh trời... Công Tôn Y?
Trầm Phù Đồ tối hôm qua gặp qua Trầm Côn rồi, cũng biết chuyện Công Tôn Y bị đưa đi Hoàng Kim thánh điện. Hắn dự liệu được, sau khi Công Tôn Y đi Hoàng Kim thánh điện khẳng định địa vị tăng mạnh, thế nhưng tuyệt không ngờ tới, tiểu nha đầu Công Tôn Y mình nhìn trưởng thành kia lại chiếm được sự quan tâm của các vị tiên trên thiên giới!
Phải biết rằng, 'thụ mệnh trời' ba chữ này ở Cửu Châu đại lục không thể tùy tiện nói ra. Ý nghĩa của nó là Công Tôn Y được thần tiên trên trời cho phép, có tư cách đại biệu thần tiên hành tẩu nhân gian!
- Ha ha ha!
Nụ cười của Trầm Phù Đồ có chút khô khốc.
- Chúc mừng Công Tôn lão đệ rồi. Ta nói ngươi vì sao muốn từ hôn nhỉ. Hóa ra là Công Tôn tiểu thư được thiên môn ban ân, Trầm Côn nhà ta không xứng với nó!
- Đâu chỉ là không xứng?
Công Tôn Viễn ngẩng đầu lên, hướng về phía phương tây chắp tay nói:
- Chính là năm ngày trước, Y nhi nhà ta...Không, là xuất phát từ Công Tôn tiểu thư nhà ta, đạt được lời gợi ý của Hoàng Kim thánh điện, lại được sự cho phép của hai vị thánh nhân Đông Ca và Ba Sơn Vũ, đã được sắc phong làm thánh nữ của Hoàng Kim huyết tộc rồi!
Hắn đã không dám gọi nhũ danh của Công Tôn Y nữa, nghiêm mặt nói:
- Công Tôn tiểu thư trở thành Hoàng Kim thánh nữ, điều này có nghĩa gì, Trầm huynh phải biết... Cho nên rất may mắn a, Công Tôn gia chúng ta cũng được hai vị thánh nhân tha thứ, một lần nữa trở thành một thành viên của Hoàng Kim huyết tộc.. Cho nên, Trầm gia các ngươi vẫn là thận trọng suy xét một chút, tiếp thu đề nghị của Hoàng Kim Công Tôn gia ta, lập tức giải trừ hôn ước đi!
Im lặng!
Vườn mộ Trầm gia chìm vào yên lặng!
Hơn nửa ngày Trầm Phù Đồ mới chậm rãi nói:
- Công Tôn tiên sinh, con gái ngươi trở thành Hoàng Kim thánh nữ, Trầm Côn nhà ta tự nhiên là không xứng với nàng, hơn nữa còn là ngươi chủ động yêu cầu giải trừ hôn ước, như vậy ta đáp ứng cũng không sao, thế nhưng...
Thanh âm trở nên âm trầm, tràn đầy phẫn nộ:
- Thế nhưng ngươi xem ở đây là địa phương nào, trường hợp nào? Mấy vạn dân Tân Nguyệt, mấy trăm quý tộc vương triều đều đang nhìn. Ngươi trước mặt mọi người hối hôn, để mặt mũi Trầm gia ta vào đâu?
- Mặt mũi Trầm gia ngươi, ta mặc kệ!
Công Tôn Viễn chậm rãi gẩy móng tay:
- Ta chỉ là báo cho ngươi, Hoàng Kim thánh nữ cho dù lập gia đình, cũng chỉ có thể gả cho Hoàng Kim huyết tộc. Ngươi ngày hôm nay nếu như không đáp ứng... Hắc hắc, chính là chống lại ý chỉ của hai vị Hoàng Kim thánh nhân rôi!
Trầm Phù Đồ nặng nề mà hừ một tiếng.
Hắn không phải một mãng phu ngu dốt. Hắn hiểu, hiện tại tốt nhất chính là giải trừ hôn ước.
Thế nhưng. . .
Mấy vạn người đang nhìn a! Nếu hắn gật đầu một cái chẳng khác nào bị Công Tôn Viễn tát một cái vào mặt, mắt mặt khắp Cửu Châu đại lục.
Nam nhi đại trượng phu, khả sát bất khả nhục, Trầm Phù Đồ hắn có thể ở trên chiến trường da ngựa bọc thây. Dưới sự chỉ chỏ của nghìn người mà không nói lời nào. Thế nhưng hắn không thể nhẫn nhịn giọng điệu này, làm rùa rút đầu trước mấy vạn người!
Đương nhiên, mệnh lệnh của hai đại thánh nhân Hoàng Kim huyết tộc đặt trước mắt, Trầm Phù Đồ cũng sẽ không lỗ mãng mà trực tiếp từ chối. Hắn cười lạnh một tiếng uyển chuyển nói:
- Hôn ước ta có thể giải trừ, bất quá không phải hiện tại. Trầm Côn nhà ta xuất môn tại ngoại, chờ hắn trở về, ta lập tức để hắn viết một phong thư từ hôn!
Nỗ lực để nụ cười của mình hòa hoãn một ít.
- Hôn sự này dù sao cũng là hôn sự của Trầm Côn, tốt nhất vẫn là do bản thân hắn đứng ra, Công Tôn tiên sinh ngươi nói đúng không?
- Trầm huynh hình như hiểu lầm ý của ta rồi, ai nha. Ta xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi từ ngữ của ta có chút vấn đề...
Công Tôn Viễn cười dài vỗ mặt một cái, nói:
- Nếu như là hai nhà hiệp thương, nghiêm chỉnh giải trừ hôn ước, vậy cách nói của ngươi cũng không có gì đáng trách. Thế nhưng...Ta sửa chữa một chút từ ngữ, ý của ta là, ngày hôm nay không phải hai nhà hiệp thương từ hôn, mà là Công Tôn Y tiểu thư nhà ta, từ chồng! Bỏ Trầm Côn nhà ngươi!
Hắn lớn tiếng châm chọc nói:
- Đây là đơn phương từ chồng. Không cần Trầm Côn đứng ra, người làm phụ thân ngươi tiếp nhận thư từ hôn là được!
Nói xong, hắn từ trong lồng ngực lấy ra thư từ hôn đã viết xong, cười dài đưa đến trước ngực Trầm Phù Đồ.
Trong phong tục ở Cửu Châu đại lục, đơn phương bỏ phối, đúng là không cần Trầm Côn tự mình đứng ra. Nhưng, tình huống này phần lớn là trượng phu bỏ thê tử, về phần thê tử bỏ trượng phu.
Chưa thấy qua!
Tin lạ!
Nhà gái không ngờ chủ động từ chồng!
- Ha ha!
Khách khứa và dân thường ở đây nhìn không được cười lên. Mặc dù họ chiếu cố đến thể diện của Trầm gia, cố sức hạ thấp thanh âm, nhưng mấy vạn người cười nhẹ ở một chỗ, thanh âm vẫn vang đi bảy tám dặm. Chí ít cả Tân Nguyệt thành cũng đều nghe được.
- Công Tôn Viễn! Ngươi khinh người quá đáng!
Trầm Phù Đồ giận tím mặt. Bỏ vợ cũng đã là kết cục bị người chửi mắng rồi. Hôm nây, Trầm Côn nếu là thật sự trở thành người nổi danh nhất Cửu Châu đại lục, một thằng chồng bị vợ bỏ...
- Ta khinh người quá đáng?
Công Tôn Viễn thờ ơ tiếp tục trêu chọc.
- Trầm huynh, ta đâu có khinh thường ngươi. Hôn nhân loại việc này, con gái ta không bằng lòng con trai ngươi, bỏ là bỏ thôi. Đây là chuyện rất chi là bình thường. Ngươi có lý do gì nói ta khi dễ ngươi?
- Được rồi, không nên nhiều lời, hãy cứ nhanh chóng tiếp nhận thư từ hôn đi! Ta còn có việc khác đó!
Rung rung lá thư trong tay, Công Tôn Viễn cười càng thêm vui vẻ.
Từ từ!
Trầm Phù Đồ đưa một tay, nhận lấy thư từ hôn...
Người nhà Trầm gia đều vô ý thở dài.
Thế nhưng, kế tiếp, bàn tay Trầm Phù Đồ mở ra, mặc cho thư từ hôn rơi trên mặt đất, sau đó hắn một cước nhẹ nhàng dẫm nát thư từ hôn, đem thư từ hôn nghiền thành mảnh nhỏ.
- Trầm Phù Đồ, đây chính là ý tứ của hai đại thánh nhân, ngươi dám can đảm ngỗ nghịch thánh nhân!
Công Tôn Viễn tựa hồ sớm đã ngờ tới Trầm Phù Đồ sẽ có phản ứng như thế, tại chỗ liền chửi ầm lên!
- Ngươi dám không khách khí thử xem.
Trầm Phù Đồ đột nhiên ghé vào tai Công Tôn Viễn, giảm thấp thanh âm nói:
- Công Tôn Viễn, đừng cho là Trầm Phù Đồ ta là một đứa ngốc. Ta nhìn ra, đây thư từ hôn là cạm bẫy ngươi sớm chuẩn bị. Làm cho ta phải xé tan nó, sau đó, Hoàng Kim huyết tộc các ngươi có thể doanh chính ngôn thuận hạ thủ với Trầm gia ta. Đúng không?
Công Tôn Viễn cười không đáp!
Trầm Phù Đồ tiếp tục nói:
- "Được rồi, như ngươi mong muốn, ta đem thư từ hôn xé rồi. Bất quá ngươi thử động thủ ta xem, hôm nay ta cố ý mời tới mấy vạn bình dân chính là vì đề phòng chiêu này của ngươi. Công đạo tự ở trong nhân tâm, việc ngày hôm nay mấy vạn người đều chứng kiến. Trong lòng mọi người đều hiểu, Hoàng Kim huyết tộc ngươi đuối lý, ỷ thế dối người, đều là một đám chó chết.
Công Tôn Viễn gật đầu.
- Trầm Phù Đồ, ta đánh giá thấp ngươi. Không tệ, ta ngày hôm nay vốn là chuẩn bị trực tiếp động thủ. Nhưng không ngờ người lại mời tới nhiều bình dân như vậy, lấy sóng dư luận tới ép ta... Rất được, rất được! Hoàng Kim huyết tộc chúng ta không thể quang minh ra tay với người sao?
Liên tục gật đầu, sau đó cười lạnh nói:
- Nhưng ngươi nghĩ rằng thế thì ta không có cách sao? Hoàng Kim huyết tộc chúng ta thống trị đại lục mấy trăm năm, trò đùa này của ta, không biết ứng phó bao nhiêu lần rồi...
Lặng lẽ nói một câu.
- Chúng ta giỏi nhất chính là đẻ kẻ khác chịu tiếng xấu thay mình, chúng ta lấy chỗ tốt!
Người khác chịu tiếng xấu thay?
Lời này là có ý gì! ?
Trầm Phù Đồ hơi sững sờ, sau đó liền phát hiện, Yến Sơn Hầu trong đám khách từ từ đứng lên.
Kiệu mềm trong tuyết điêu kỵ sĩ cũng mở cửa ra, Bắc Địa vương Triệu Húc khoảng bốn mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, vô cùng cường tráng đi ra khỏi kiệu.
- Phụ thân, người đi ra làm gì?
Triệu Lạc Trần ở một bên kinh ngạc nhìn cha mình. Thành thật mà nói, tiểu nha đầu này không biết gì cả, nàng ta còn cho rằng cha mình chỉ là đơn thuần đi ra xem lễ.
- Trầm gia chủ, xin lỗi nhé.
Bắc Địa vương chắp tay, vẻ mặt hối lỗi nói:
- Xuất phát từ quan hệ ngoại giao giữa Đại Triệu vương triều và Hoàng Kim huyết tộc, bản vương đại biểu bệ hạ lệnh cho ngươi nhặt mảnh vụn ở dưới đất lên, dán lại, sau đó nhận lấy nó.
Lời này vừa ra, tất cả mọi người khiếp sợ nhìn Bắc Địa vương, kể cả Triệu Lạc Trần cũng không ngoại lệ.
- Phụ thân, người làm gì đấy. Không phải là giúp Hoàng Kim huyết tộc khi dễ Trầm gia sao?
- Lạc Trần, việc này con đừng xen vào.
Bắc Địa vương cười khổ mộ tiếng, giữa chân mày lộ ra sự bất đắc dĩ, cất giọng nói:
- Trầm Phù Đồ, có nghe thấy lệnh của ta không? Đây là lệnh của Đại Triệu hoàng thất, ngươi là người nước Triệu, nhất định phải phụng lệnh hành sự!
Hắn mặc dù không nói nguyên do trong đó. Nhưng, Trầm Côn trong bóng tối vẫn nhìn ra.
*!
Hoàng Kim huyết tộc quá biết chơi đấu tranh chính trị rồi. Chúng châm mồi dẫn lửa xong, không ngờ không có tự thân ra mặt. Mà là để Đại Triệu hoàng triều ra mặt! Như vậy, mục tiêu áp bức Trầm gia đã đạt được rồi, toàn bộ mạ danh đều do Đại Triệu hoàng triều gánh vác...
Quả nhiên, Bắc Địa vương sau khi ra mặt, Công Tôn Viễn giả khỉ 'úi chà' mấy tiếng.
- Bắc Địa vương, đây là chuyện gì? Ta không giống tới đây bức bách Trầm gia nha. Ta chỉ là tới để thương lượng một chút thôi!
Làm ra vẻ cái gì cũng không biết, mà Bắc Địa vương cũng rất phối hợp phất tay một cái.
- Công Tôn tiên sinh, việc này là chúng ta tạm thời quyết định. Xin ngươi không nên nhúng tay... Ài. Trầm gia không ngờ lại cự tuyệt hảo ý của Hoàng Kim huyết tộc, Đại Triệu hoàng thất phải thay họ nói xin lỗi.
Nói cúng một buổi biểu diễn như thế, sự tịnh thoắt cái liền biến thành thế này: Hoàng Kim huyết tộc chưa hề khi dễ Trầm gia. Ngươi ta chỉ tới đây bình tĩnh làm việc mà thôi, cuối cùng thì là do Đại Triệu hoàng thất sợ ảnh hưởng tới quan hệ ngoại giao, chủ động bức bách Trầm gia tiếp lấy thư từ hôn... Ừ, cái này gọi là làm hết toàn lực, để cho minh hữu vui, ăn mắng cũng là Đại Triệu hoàng thất.
Hoàn toàn có thể tưởng tượng, vì để cho Đại Triệu hoàng chịu tội thay, Hoàng Kim huyết tộc khẳng định đã cho Triệu vương chỗ tốt nào đó...
Hiện tại mặc kệ nói thế nào. Bắc Địa vương và Yến Sơn Hầu hai đại cường giả này liên thủ lại, Trầm Phù Đồ phải găng giơ cổ ra đỡ rồi.
- Bắc Địa vương, Yến Sơn Hầu.
Trầm Phù Đồ trong thanh âm lộ ra sự bi phẫn.
- Trước mặt mọi người nhận lấy thư từ hôn, đây là vô cùng nhục nhã, ta là người nước Triệu a. Các ngươi giúp đỡ Hoàng Kim huyết tộc tới ức hiếp đồng bào của mình, sao có thể nhẫn tâm?
- Trầm lão đệ, đừng trách ta. . .
Bắc Địa vương nhỏ giọng xin lỗi.
- Hoàng Kim huyết tộc âm thầm tạo áp lực cho bệ hạ, bệ hạ chỉ có thể ra lệnh cho ta và Yến Sơn Hầu tới giúp Hoàng Kim huyết tộc chịu tiếng xấu thay... Ai, lệnh vua khó phạm, ngày hôm nay chỉ có thể xin lỗi Trầm gia các ngươi. . .
Nói xong, hắn thả âm lượng, lớn tiếng nói:
- Trầm Phù Đồ, ngươi còn không lập tức nhận lấy thư từ hôn, còn chờ cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.