Vũ Toái Hư Không

Chương 250: Lịch sử đẫm máu của Mặc gia

Du Tạc Bao Tử

05/04/2013

- Ta đã đánh thắng, thắng rồi.

Sau khi gió yên biển lặng, A Phúc vẫn giữ nguyên tư thế giơ cao đại đao giết heo, qua một lúc lâu, hắn mới mệt mỏi ngã xuống giường, miệng vẫn còn hô to gọi nhỏ.

- Quang Minh Hoàng tiên sinh, ngài thật là một quái nhân.

Mặc Anh bị cái tên ngu đần trông có vẻ thật thà này chọc cho bật cười, cảm thán nói:

- Ngài rõ ràng nhát như chuột nhưng lại có thể đánh bại cả Lục Nguyên Mặc Phong. Ngài rõ ràng chẳng có chút hùng tâm tráng trí nào cả, thế mà lại chỉ huy được thiên binh vạn mã. Ngài rõ ràng nhìn thấy kẻ địch là sợ đến run rẩy, lại có thể bình yên vượt qua đao thương kiếm kích, rồi vững vàng mỉa mai kẻ thù. Nói thật, thiếp thật không hiểu ngài là một người như thế nào?

A Phúc hạnh phúc cười ngây ngô nói:

- Vậy tiểu thư thấy ta là người thế nào?

- Dù sao ngài vẫn là một người tốt.

Mặc Anh cúi đầu cười cười nói:

- Ít nhất thiếp đã nghe được câu nói thật lòng của ngài: “Vì Mặc Anh tiểu thư, ta sẽ liều mạng với ngươi”. Lần đầu tiên thiếp nghe được người khác vì bảo vệ mình mà liều mạng, mặc dù ngài thật ngốc nghếch.

- Hắc hắc …

Hắn cười vô cùng dâm đãng, mà Mặc Anh khẽ mỉm cười tiếp tục công việc của nàng. Sau khi Mặc Phong rời đi, Mặc Anh trồng thêm hai cây lớn trước cửa phòng, lại gia cố thêm mấy cây đinh cho chắc chắn. A Phúc không hiểu gì về cơ quan thuật nên không giúp gì được cho nàng. Gia cố xong cánh cửa xong, Mặc Anh lại tiếp tục sửa sang phòng ốc, bận rộn đến mức cả nước cũng không kịp uống. Hoàn thành xong việc bố trí cơ quan, Măc Anh liền gọi đệ đệ của nàng:

- Mặc Doãn đem đồ ăn còn thừa trong nhà lấy ra, còn nữa lấy một số bộ quần áo còn lại của phụ thân mang ra cho Quang Minh Hoàng tiên sinh mặc.

- Cái gì? Nàng nàng muốn đuổi ta đi sao?

A Phúc đang nằm trên giường cũng giật mình đến mức nhảy dựng lên nói.

- Quang Minh Hoàng tiên sinh, người ngài giết chính là Hình đường Chấp pháp giả nha.

A Phúc đang bị ý dâm mê hoặc thần trí được Mặc Anh nhắc nhở cuối cùng mới kịp phản ứng, tự nghĩ:” Chính mình đã tạo ra một vụ huyết án. Nếu không chạy thì mình có lẽ sẽ bị cả thành đuổi giết nha”.

- Điều này, điều này….Ôi chao! Mặc Anh tiểu thư, nàng còn làm gì đó mau mau thu dọn đồ đạc, còn ngươi nữa Mặc Doãn mau đi chuẩn bị thuyền, chúng ta mau chạy cho nhanh.

A Phúc vội vàng kêu.

- Nhưng mà tỷ đệ hai người vẫn đứng nguyên một chỗ.

- Ai nha, lúc này là lúc nào rồi mà hai người các ngươi còn không đi. Mau chuẩn bị nhanh lên.

A Phúc lo lắng hô to.

- Đi ?

Mặc Anh tự giễu cười cười:

- Thiếp là một người mù, đi như thế nào? Hơn nữa mỗi người trong chúng ta đều có số phận của riêng mình. Thiếp cùng Mặc Doãn đã chấp nhận số mệnh của chúng thiếp. Hai người chúng thiếp sinh ra và lớn lên trong tòa thành Mặc gia này, phụ thân chết ở tòa thành này. Ai bảo chúng thiếp là hậu duệ của Mặc thánh nhân đây? Ai bảo chúng thiếp là con cháu trực hệ của Mặc gia Cơ Quan Hoàng đây? Cái này là số mệnh a!

Nàng thở dài tự giễu nói:



- Cơ Quan Hoàng? Mặc gia tòa thành?

Cặp mắt ti hí của A Phúc trợn tròn. Hắn mới vừa rồi còn cảm thấy kỳ quái, sao nhà nào quanh đây cũng đều mang họ Mặc.

- Này, nơi đây là tòa thành của Mặc gia, chính là nơi ở của lão Mặc gia Cơ Quan sư à?

A Phúc thất thanh nói.

- Bây giờ ngài mới biết?

Mặc Anh nghiêng đầu cười một tiếng, nàng làm như không thấy A Phúc đang muốn nói lại thôi. Nàng nói:

- Tốt rồi, thiếp đã sắp đặt hơn ba mươi cơ quan chiến đấu xung quanh nhà. Những cơ quan này sẽ chặn được một lần truy binh. Quang Minh Hoàng tiên sinh, tai mắt Mặc gia có ở khắp trong thành, nhưng đến giờ Tý sẽ có một phút lơi lỏng. Ngài nhất định phải nhanh chóng trốn thoát khỏi thành trong một phút đồng hồ đó, sau khi thoát ra rồi, ngài tốt nhất chạy cho xa, đừng bao giờ quay trở lại đây nữa.

Vừa nói nàng vừa ra mở ván giường để lộ ra một đường hầm tối om.

- Không, không, trước tiên, đừng nói đến chuyện bỏ trốn được không!

A Phúc vội vàng khoát tay. Hắn thật vất vả mới đến được chỗ ở của Mặc gia sao có thể cứ như vậy mà rời đi được? Mặc Anh vội vàng nói:

- Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ Tý, Quang Minh Hoàng tiên sinh, ngài nguyện ý nghe thiếp nói một đoạn chuyện xưa không? Có liên quan đến tổ tiên của thiếp, gia tộc của thiếp còn có liên quan đến tỷ đệ thiếp nữa.

- Được, ta nghe.

A Phúc há miệng, đầy bụng nghi vấn đành phải nhịn xuống.

- Từ Mặc thành nhân trở đi, Mặc gia chúng thiếp trở thành Cơ quan sư gia tộc.

Hai mắt vô thần nhìn lên khoảng không trước mắt, Măc Anh thản nhiên nói:

- Mấy ngàn năm nay, có lẽ cũng chỉ có Công Thâu gia là có thể ganh đua với chúng thiếp về cơ quan thuật. Bất quá, sau khi Công Thâu Ban thua cuộc Mặc Địch lão tổ, Công Thâu gia đã phải thừa nhận Mặc gia chúng thiếp mới thật sự là đệ nhất Cơ quan hoàng. Đã không muốn chiến tranh, tại sao lại tạo ra cơ quan chiến khí, thứ vũ khí tanh máu nhất Cửu Châu? Cơ quan chiến khí vừa là lý do để Mặc gia tồn tại, cũng là điều mà bao đời Mặc gia băn khoăn. Nếu không thích chiến tranh, tại sao còn tạo ra thứ binh khí có sức sát thương lớn nhất trong chiến tranh Cửu Châu?

- Thật lâu, thật lâu trước đây, tổ tiên chúng thiếp vì vấn đề này mà suy tư, cũng vì nó mà trở thành đệ nhất Cơ quan sư đất Cửu Châu. Mà lịch sử Cửu Châu thì thật oanh oanh liệt liệt. Nếu ngài không tin tưởng sự cường đại của Mặc gia chúng thiếp, thì xin ngài nhớ về thời Xuân Thu Chiến Quốc, chiến tranh loạn lạc, máu nhuộm khắp nơi. Trong suốt mấy trăm năm Xuân Thu Chiến Quốc, Mặc gia chúng thiếp đã dùng cơ quan chiến khí sát hại vô số sinh linh, ngay cả vị Tần Hoàng đại đế kia, hắn thống nhất Cửu Châu thành công không phải là nhờ Mặc gia chúng thiếp sau lưng trợ giúp hay sao? Cả nghìn năm đó, Mặc gia chúng thiếp tự do làm chủ. Nhưng mà, thịnh cực tất suy, ngàn năm sau, Mặc gia gặp phải tràng hạo kiếp đầu tiên. Bắt đầu từ việc Tần Hoàng đại đế thống nhất Cửu Châu, có lẽ hắn đã phát điên, cũng có thể hắn chưa điên, nhưng Mặc gia chúng thiếp lại mắc tội không hiểu một vị vua tài trí mưu lược kiệt suất cũng có lúc làm việc trái với lẽ thường. Năm đó, hắn cho đốt hết sách của Cửu Châu, giết hết học trò, hủy chiến khí. Hắn nói, phàm là những thứ có thể uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hắn đều phải diệt trừ. Mà thứ có thể uy hiếp đến ngai vàng của hắn là gì? Đương nhiên là cơ quan chiến khí của Mặc gia chúng thiếp rồi. Hắn đã dùng đến mười vạn kế chỉ để tiêu diệt Mặc gia.

- Ai! Lại một vài năm qua đi, cuối cùng, Mặc gia cũng khôi phục được một chút nguyên khí. Khi lúc đó, đất Cửu Châu đang có hai kẻ tranh giành thiên hạ, một tên lưu manh và một anh hùng. Nhưng Mặc gia chúng thiếp lại chọn sai. Tổ tiên chúng thiếp không chọn anh hùng, cũng khinh thường việc giúp hắn dệt hoa trên gấm, cho nên bọn họ lựa chọn ủng hộ tên lưu manh. Kết quả là tên lưu manh thắng, còn người anh hùng thì sa cơ lỡ vận, đến bây giờ cũng không rõ tung tích nơi nào. Tên lưu manh kia thì nổi tiếng trong lịch sử là tên quân vương thích tru diệt công thần, nên kẻ có công là Mặc gia chúng thiếp lại một lần nữa bị tàn sát. Lần này phải mất đến bảy trăm năm gia tộc chúng thiếp mới có thể khôi phục được nguyên khí. Nhưng thời điểm tên tuổi Mặc gia lại xuất hiện trên Cửu Châu, thì cũng là lúc Cơ Tâm đang được Huyết tộc ủng hộ, đang từng bước thực hiện giấc mộng khôi phục Đại Chu chính thống. Lần này Mặc gia đã lựa chọn đúng, tổ tiên chúng thiếp đã nhận định Cơ Tâm nhất định sẽ thống nhất Cửu Châu nên đã cố gắng gia nhập Hoàng Kim Huyết tộc. Kết quả thế nào? Nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì Mặc gia chúng thiếp sẽ giống như Công Thâu gia, trở thành một thành viên của Hoàng Kim Huyết tộc, một gia tộc cao quý đất Cửu Châu.

- Nhưng vào thời điểm sắp sửa sáp nhập, thì một việc không ai nghĩ tới lại xảy ra, những người đứng đầu gia tộc lại thay đổi chủ ý. Đứng đầu gia tộc lúc bấy giờ là Mặc thánh nhân, cơ quan sư cường đại nhất Mặc gia cùng với Cơ Quan Hoàng Mặc Ly. Tại sao Mặc Ly lão tổ thay đổi chủ ý thì không ai biết, bất quá, các thành viên Mặc gia vĩnh viễn không quên được cái ngày đó, cái ngày Mặc Ly lão tổ triệu tập tất cả tinh anh Mặc gia lại rồi phát động cơ quan đáng sợ nhất của Mặc gia trong Lạc Nhật thành. Chỉ trong một đêm, bà ta đã sát hại toàn bộ tinh anh của Mặc gia.

- Chúng thiếp thật không biết vì sao, ngày đó, bà ta lại giết tất cả cốt nhục của mình, từ con trai, con gái đến con rể. Hơn nữa, sau khi giết hết những người đó, Mặc Ly lão tổ đã hủy đi một bộ phận cơ quan bao quanh Lạc Nhật thành, một phần còn lại đến nay cũng không ai biết ở đâu. Những bộ phận khác của Lạc Nhật thành thì dùng để giam giữ con cháu còn lại của Mặc gia. Vì thế, giờ đây, cái ngài thấy chính là một tòa thành mang họ Mặc. Đây chính là Lạc Nhật Thành, mà hệ thống vũ khí thủ thành được gọi là Mặc thủ thành quy. Chỉ cần người Mặc gia chúng thiếp rời khỏi thành, Mặc thủ thành quy sẽ xé chúng thiếp thành mảnh nhỏ.

Nói tới chỗ này Mặc Anh thở dài:

- Gần ngàn năm rồi, Mặc gia chúng thiếp ở trong Lạc Nhật thành cũng mệt mỏi lắm rồi, ngoại nhân không vào được mà chúng thiếp cũng chẳng ra được. Chúng thiếp chỉ có thể biết một chút về thế giới bên ngoài thông qua sách vở. Quang Minh Hoàng tiên sinh có biết không, nguyện vọng lớn nhất của đệ đệ thiếp chính là được ngắm đại dương rộng lớn, nhưng đáng tiếc là, Mặc Doãn chỉ có thể mua được một vài con cua, nhìn nó rồi tưởng tượng đại dương là như thế nào?

- Ta, ta sẽ đem hải sản trương rương tặng cho chị em nàng.

A Phúc thực sự không biết nên nói gì. Lịch sử ba nghìn năm huyết sắc của Mặc gia làm cho tâm tình hắn mờ mịt trầm xuống.

- Đúng rồi Nhất Hào Mặt Ngọc lệnh vừa rồi là vật gì?



A Phúc bỗng nhiên nghĩ đến Mặc Ngọc lệnh.

- Sau khi bị giam lỏng, những người còn sống đã dựa trên các mối quan hệ trước kia trong Lạc Nhật thành thiết lập nên một Hội đồng gồm bảy vị Trưởng lão để quyết định những công việc trọng đại của Mặc gia. Mà quyền trượng tượng trưng cho quyền lực của bảy vị trưởng lão chính là Mặc Ngọc lệnh.

Mặc Anh bấc đắc dĩ nói:

- Là con cháu của Tộc trưởng Mặc gia, tổ tiên của thiếp từ trước tới này đều là Đại trưởng lão, chấp chưởng Nhất Hào Mặc Ngọc lệnh, nhưng các chi nhánh khác của Mặc gia lại rất cừu thị chúng thiếp. Dù sao, tổ tiên của chúng thiếp chính là Mặc Ly, là người đã tru diệt toàn bộ thân nhân a. Cho nên, từ nhiều năm trước, các chi họ khác đã từng bước chèn ép chúng thiếp, đến khi phụ thân thiếp qua đời thì quyền Trưởng lão của bọn thiếp chỉ là trên danh nghĩa mà thôi. Khi các trưởng lão khác quyết định đại sự, đều bỏ qua không hỏi đến chị em chúng thiếp.

- Nha!

A Phúc gật đầu kỳ quái nói:

- Nhà của các nàng đã không có thực quyền rồi, sao Mặc Phong còn cướp Mặc Ngọc lệnh làm gì?

- Đây là truyền thống của Mặc gia, phàm là quyết định sinh tử đại sự phải tập hợp đủ bảy chiếc Mặc Ngọc lệnh để cùng nhau biểu quyết.

Măc Anh đột nhiên nói:

- Ngài vào thành rất đúng dịp. Nơi này vừa xảy ra một chuyện lớn liên quan đến sinh tử tồn vong của Mặc gia.

Sưu.

Còn đang nói chuyện thì một mũi tên đột nhiên xuyên qua xà nhà bay vọt vào phòng. Theo đó, một loạt tiếng kêu thảm thiết vang lên.

- Địch nhân đến.

Mặc Anh bỗng nhiên đứng dậy nói:

- Quang Minh Hoàng tiên sinh ngài mau rời đi nha.

A Phúc trừng mắt:

- Đi cái gì? Ta còn chưa nói xong đâu, Mặc Anh tiểu thư, nàng có thể mở loại cơ quan chuyên để khóa chết địch nhân không? Nó trông giống như con rắn nhỏ, dùng để khóa bả vai địch nhân.

- Rắn? Bả vai?

Mặc Anh suy nghĩ một chút:

-Là khốn long tác sao? Nếu đúng là nó, thiếp có thể làm được.

- Oa ha ha ha ha, tốt rồi.

A Phúc hưng phấn nhảy dựng lên, đắc ý nói:

- Mấy cái địch nhân coi là cái gì, xem ta Quang Minh Hoàng tiên sinh như thế nào thủ hộ các ngươi ha ha ha. Bổn đại nhân có một loại bí pháp, lúc nguy hiểm có thể triệu hoán cao thủ đến trợ chiến. Nàng chờ ta một lát, bổn đại nhân sẽ tìm cho nàng một cao thủ dù thiên quân vạn mã trước mắt cũng có thể chuyển nguy thành an.

A Phúc huyênh hoang nói. Hắn cười đến nỗi mà nước mũi bay tứ tung nhưng mà trong lòng đang khóc thét: “Đại thiếu gia, A Phúc thật sự làm không được rồi. Ngài nhất định phải kịp thời đến cứu mạng a.”

Hắc Long Hội

Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?69487)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Toái Hư Không

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook