Chương 101: Một giấc mộng đẹp
Du Tạc Bao Tử
05/04/2013
- A La, là ngươi đang gảy đàn đấy à?
Trầm Côn đang say giấc nồng, hắn cứ nghĩ tiếng đàn hắn nghe được là của A La. Nhưng giây lát sau hắn liền nghĩ ra, trong quan niệm của A La, đánh đàn làm bẩn ngón tay nàng, là hành vi xấu xa không thể tha thứ. Thế thì làm sao mà A La đánh đàn đươc? Nếu như không cần kiếm mà vẫn tác chiến được, A La chắc là sẽ không nguyện sờ đến kiếm nữa ấy chứ!
Không phải A La, thế thì người này là ai? Trầm Côn mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, sau đó hắn sợ ngây người.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc trước hắn ngủ trong phòng ngủ của Tô An Chi, nhưng bây giờ tỉnh dậy lại thấy mình đang trong rừng mai! Hoa tuyết bay bay, cánh hoa rơi ngợp trời, mà cách đó không xa, dưới một cây mai có một bạch y nữ tử đang ngồi xếp bằng đánh đàn, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên người nàng… Khung cảnh vô cùng mỹ lệ, lại cũng rất mơ hồ, lại cũng rất thanh khiết, thoát tục. Khung cảnh khiến người ta say mê không nỡ gây kinh động.
- Ngươi là ai? Đây là nơi nào?
Trầm Côn băn quát hỏi.
- Ta là ai? Ta nói ra, liệu ngươi có tin không?
Bạch y nữ tử (bạch y: áo trắng, trang phục trắng) bật cười, thanh âm của nàng thực nhỏ nhẹ, tuổi nàng có vẻ không lớn, nghe rất giống một cô gái nhỏ hay nghịch ngợm quậy phá vậy.
(Biên: Thấy mặc áo trắng trông rợn rợn)
- Ngươi cứ nói đi, tin hay không là tùy ở ta!
Trầm Côn cố gắng nhanh tỉnh táo lại, nhưng hắn biết rằng rất khó. Rõ ràng buổi tối còn đang ngủ ở nhà. Đột nhiên lại có mặt ở rừng mai này, lại bỗng dưng xuất hiện trước mắt một bạch y thiếu nữ đánh đàn… Phật Tổ a, chẳng lẽ con gặp phải nữ quỷ rồi?
Tựa hồ biết được suy nghĩ của Trầm Côn, bạch y nữ tử cúi đầu, cố ý giả bộ dọa người, âm trầm nói:
- Đúng vậy, ta chính là quỷ đây, là nữ quỷ chuyên ăn thịt nam nhân đây…
Phịch! Trầm Côn không chút cốt khí, ngồi bệch xuống đất, hắn nhận ra cô gái này lúc đang nói thì sắc mặt từ hồng chuyển thành xanh, đầu lưỡi thấp thoáng thè dài đỏ như máu, hai con mắt cũng biến thành hai tròng âm u, tối tăm và từ đó chảy ra hai hàng huyết lệ!
- Nàng ta đúng là nữ quỷ!
- Hì hì…
Chứng kiến dáng vẻ của Trầm Côn, bạch y nữ tử vỗ tay cười duyên, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ đáng yêu động lòng người.
- Vừa dọa một chút mà đã sợ rồi, thật là đồ vô dụng!
- Ta mà vô dụng?
Trầm Côn đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ bằng vài bước lớn đã vượt đến trước mặt bạch y nữ tử, sau đó hắn bẻ một cành mai to bằng cánh tay người. Rồi hắn nhằm vào đầu bạch y nữ tử mà đánh xuống. (Cái thằng cha dã man)
- A di đà phật, bần tăng chút nữa thì quên mất, nữ quỷ hại người kia, bần tăng chính là truyền nhân của Địa Tạng vương chuyên gia bắt quỷ đây!
Bộp, cộp,….
Trầm Côn hung hăng đánh đến nỗi bạch y nữ tử ngã dúi dụi, hắn lại còn cảm thấy chưa đã nghiền, lại bẻ thêm một nhánh cây khác hai tay hai nhánh đánh xuống! Chưa hết, chân hắn ra sức đạp lên vai bạch y nữ tử, hai tay múa hai cành mai như hai cối xay gió ra sức quật. Gió thổi, hoa rơi, cát bụi bay đầy trời.
Vừa đánh, Trầm Côn vừa tự nhủ: nữ quỷ này nhất định là trốn trong Tô gia đã nhiều năm, không biết đã hại chết bao nhiêu người rồi… Đúng rồi, trong phim thường nói, những nữ quỷ này thường là bề ngoài rất động lòng người, sau đó sẽ dùng nhan sắc câu dẫn nam nhân, rồi lại hút hết tinh khí của nam nhân, quả là loại quỷ tai họa đáng chết!
- Ban ngày ban mặt, trời trong gió nhẹ, nữ quỷ này lại còn dám đi câu dẫn bần tăng?
- Hừ, nếu ngươi đến câu dẫn bần tăng vào ngày khác thì không tính, nhưng giờ này, A La đang nằm ngủ cách vách, việc này nếu để cho A La thấy, kiếp sau bần tăng còn có hạnh phúc sao?
- Bần tăng đánh chết cái đồ tai họa nhà ngươi!
Trầm Côn đánh đến nửa ngày, tay mỏi chân mệt, miệng thở không ra hơi. Mà bạch y nữa tử kia bị đánh đến thất điên bát đảo, ôm đầu từ từ đứng lên, liêu xiêu liêu xiêu đi được vài bước chân, rồi lại va vào một cái cây…
Bất quá, nàng ta bị đánh lâu như vậy, nhưng trên người một vết thâm tím cũng không có, vẫn là đôi mắt to sáng, khuôn mặt non mềm, hiển nhiên bạch y nữ tử này đúng là nữ quỷ không sai!
- Lão thiên à, mấy trăm năm nay ta không gặp người nào, hóa ra, con người bây giờ đều đáng sợ như thế a!
Bạch y nữ tử nghiêng trước nghiêng sau mãi mới đứng vững được, sau đó nàng ủy khuất ôm lấy đại thụ, làm bộ đáng thương nhìn Trầm Côn:
- Người ta không phải chỉ dọa ngươi một chút thôi sao? Ngươi làm gì mà phải ra tay nặng như vậy? Người ta chỉ là một cô gái nhỏ thôi, ngươi phải biết thương hương tiếc ngọc chứ!
- Thương hương tiếc ngọc?
Trầm Côn chớp chớp mắt.
- Không cần giả bộ đáng thương, ta biết ngươi định câu dẫn ta, muốn ăn đòn phải không?
- Quỷ mới thèm câu dẫn ngươi!
Bạch y nữ tử tức giận mở to hai mắt nhìn, sau đó nàng ý thức được, mình chính là nữ quỷ không sai!
Nàng vội vàng chữa lời:
- Phi, không, không phải là quỷ cùng không thèm câu dẫn ngươi mà là con rùa đen, vương bát đản mới thèm câu dẫn ngươi!
Rồi nàng chuyển sang oán hận nói:
- Sao ngươi không nhìn vào gương mà xem, mắt ngươi thì vừa nhỏ vừa láo liên, cái đầu thì ngắn, cái mặt thì đúng là ham tài háo sắc, đúng rồi, còn lúc đánh người ta thì đúng là dáng vẻ của bọn lưu manh du côn…. Ai nha, đừng đánh ta nữa mà!
Trầm Côn giơ cành mai lên, bạch y nữ tử vội vàng ôm cái đầu ngồi chồm hổm xuống.
- Ta nhận thua còn không được sao? Ta thừa nhận, ngươi đánh bại ta, được chưa?
Bạch y nữ tử ủy khuất, hai chân di di trên mặt đất thành hai vòng tròn, cúi mặt tiếp tục nói:
- Người ta, người ta cả mấy trăm năm rồi không được gặp người, muốn tìm người tâm sự một chút cho đỡ buồn không được sao?
- Mấy trăm năm rồi không nói chuyện? Ngươi lừa ai đó?
Trầm Côn bĩu môi nói:
- Mấy trăm năm không nói chuyện mà sao ngươi vẫn nói được lưu loát thế?
- Ngu ngốc, người ta có thể nói chuyện một mình, tự mình kể chuyện cho mình nghe chứ sao?
Bạch y nữ tử đắc ý nói.
Trầm Côn lắc đầu:
- Nếu ngươi muốn tìm người sống nói chuyện, thì tìm ai mà chả được, cớ sao lại phải tìm đến ta?
- Ngươi cho là người ta nguyện ý tìm ngươi đấy à?
Bạch y nữ tử nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, bộ dạng vô cùng đanh đá,
- Tại sao cả khi đi ngủ ngươi cũng cầm tay trái của ta, còn đem dấu ở dưới giường ngươi nữa??? Ông trời ơi, ngươi ngủ thì ngủ, sao lại ngáy to khủng khiếp đến thế, tai ta rất nhanh bị điếc mất, vậy ngươi nói, ta không tìm ngươi thì tìm ai?
Rồi nàng chìa bàn tay ra:
- Nè, bồi thường đi, trả công cho cái tai đau khổ của ta!
Tay trái?
Trầm Côn cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của bạch y nữ tử, bàn tay sáng trắng trong suốt, móng tay có dấu ấn của việc thường xuyên dạo đàn, đúng là cánh tay mà hắn tìm được lúc ban ngày.
- Ngươi chính là chủ nhân của cánh tay kia ư?
Trầm Côn xấu hổ đỏ mặt, “nếu đúng thiếu nử này là chủ nhân của cánh tay đó, thì bần tăng chắc đã đánh lầm người rồi”.
- Thế ngươi cho là gì?
Bạch y nữ tử nghiêng ngiêng đầu suy nghĩ, rồi nói:
- Hừ, phải rồi, ta cao quý như vậy, ngươi có cho tiền ta cũng không cần. Vậy tốt lắm, ta phạt ngươi phải kể chuyện cho ta nghe, tối nào cũng phải kể, coi như là bồi thường phí chuyển nhà cũng được!
Trầm Côn trợn trắng mắt. Bất quá hắn cũng hiểu rõ, cái cô quỷ nhỏ này không có tâm tư hại người, mà là cô độc tịch mịch quá, rất muốn tìm người cùng tâm sự mà thôi!
“Cùng nữ quỷ nói chuyện phiếm?”
“Tựa hồ… cũng thú vị!”
Trầm Côn phất tay nói:
- Yên tâm, yên tâm, không phải là tìm người cùng nói chuyện sao? Ta nói chuyện với ngươi là được. Trước tiên, nói về ngươi đi, ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Vì sao sau khi chết lại bị người phong ấn tại đây?
- Xin ngươi! Ngươi phải là cùng ta nói chuyện phiếm, ta không mượn ngươi điều tra lý lịch, ngươi thành tâm một chút có được không?
Bạch y nữ tử cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó không hài lòng nói:
- Trước tiên nói cho ngươi biết, ta gọi là Thủy nhi. Những cái khác sau này hãy nói, uy, thời gian không nhiều, mau mau kể chuyện cho ta nghe, mấy trăm năm nay không được nghe người sống kể truyện, mấy cái lỗ tai sắp bị hỏng cả rồi!
Nói xong, nàng vô cùng cao hứng ngồi xếp bằng đối diện với Trầm Côn, vẻ mặt chờ mong:
- Ngươi kể mau đi, kể một ít chuyện ly kỳ hoành tráng nào!
- Ly kỳ, hoành tráng à?
Trầm Côn nghĩ nghĩ, rồi cũng ngồi xếp bằng, thấp giọng kể:
- Được, để ta kể cho ngươi nghe một chút chuyện xưa…
- Bất tham (không tham lam), có người như thế sao?
- Phải rồi, đó là tên của một người.
Trầm Côn rung đùi, đắc ý cười nói:
- Chuyện kể rằng, thật lâu, thật lâu trước kia, mà cũng có thể là sau này, không ai biết rõ, có một nơi gọi là Thiếu Lâm Tự. Trong Thiếu Lâm tự có rất nhiều người đầu trọc, vô cùng dũng mãnh cự ngụ, trong đó có một người đầu trọc dũng mãnh nhất, kêu là nhà sư quét rác…
Một hôm, Nhà sư quét rác nhận nuôi một đứa trẻ đầu trọc, lại đặt pháp hiệu cho nó là Bất tham… Nhưng ngươi nên nhớ, cái tên tiểu hòa thượng đó không hề thích cái pháp danh Bất tham của mình chút nào. Hắn mong muốn mình được đổi sang một pháp danh mới là “Bất khả bất tham”!
- A, ha ha.. sau đó thì sao?
Thủy nhi hiển nhiên là nghe chuyện rất chăm chú.
- Sau đó thì có nhiều chuyện lắm, chuyện kể rằng, từ lúc “Bất khả bất tham” được sáu tuổi…
Trầm Côn nhìn ánh trăng nhớ lại chuyện xưa:
- Năm ấy “Bất khả bất tham” sáu tuổi, hắn đã bắt đầu hiểu chuyện. Hắn quen biết với một hòa thượng sư bá xấu đầu trọc lóc tên là Trí Thanh, hàng ngày ông ta thường đến tàng kinh các đọc “Lăng già kinh”. “Bất khả bất tham” bèn lấy trộm “Lăng già kinh”, giấu vào trong đó mấy bức xuân cung đồ…
Một hôm, nhân lúc Trí Thanh sư bá vừa mở sách “Lăng già kinh” ra, “Bất tử bất tham” đột nhiên từ phía sau lưng xông tới, hô to: “A, … Trí Thanh sư bá, sao người lại thích xem những nữ nhân không mặc quần áo, hắc, hắc,… Muốn con giữ bí mật, phải trả con một trăm đồng!”
- Này, có phải “Bất khả bất tham” đó rất xấu không?
Thủy Nhi nhăn mũi xem thường.
- Hắn xấu xa sao? Còn có nhiều chuyện xấu xa hơn nhiều ấy chứ!
Trầm Côn rất lấy làm tự đắc nói tiếp:
- Năm hắn được mười ba tuổi, đã cùng với mười tám đồng nhân mở rạp chiếu phim bí mật, cũng làm sàn nhảy bí mật luôn…
Ánh trăng dịu dàng soi sáng, rừng mai trắng xóa, cánh hoa tung bay đầy trời, phủ đầy lên cây thất huyền cầm, khung cảnh như trong truyện cổ tích. Trong đó, một chàng trai đang kể lại chuyện cũ của chính mình, một Bạch y thiếu nữ thì đang chăm chú lắng nghe…
Hình ảnh đẹp vô cùng…
- Chuyện đến lúc “Bất khả bất tham” được 18 tuổi, cũng được coi là từng trải, hiểu rõ mọi chuyện trong thiên hạ!
Từ những chuyện ai ai cũng biết như là “Tố Nữ Kinh”, “Dâm thư” cho đến những chuyện bị coi là đen tối bị cấm phát hành như “Chuyện Vũ Đằng Lan” hay “Tiểu Trạch”… hắn đều biết rõ!
Thậm chí các kỹ năng xxx trong chốn phòng the, các loại thuốc kích thích từ rẻ tiền đến đắt tiền, cả dầu mátxa thượng hạng của Ấn Độ…
( DG: Ta không biết thằng cha này đang nói gì nữa. Đây gọi là kể truyện cổ tích cho con nít nghe ah?)
Sáng sớm, Trầm Côn nằm ở trên giường, vừa khoa chân múa tay vừa oang oang nói, nước miếng bay tứ tung!
- Trầm Côn, dầu mátxa Ấn Độ là gì vậy?
- Dầu mátxa Ấn Độ mà ngươi cũng không biết? Quá kém, ta cho ngươi biết… Hả, A La? Mẹ nó chứ, đây đúng là tiếng của A La mà?!
Trầm Côn mạnh mẽ mở to hai mắt, chỉ thấy A La đang ngồi cạnh giường, tay bưng một bát canh trứng chim, đang nhìn mình dò hỏi.
Hắn lại liếc nhìn xung quanh, rừng mai cùng bạch y nữ tử Thủy nhi đã biến đâu mất, khung cảnh đúng là phòng ngủ của Tô An Chi lúc trước.
Chẳng lẽ…
Chuyện với Thủy nhi kia chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Trầm Côn bần thần, “nếu như nói mọi chuyện xảy ra đêm qua tất cả chỉ là mộng, tại sao lại quá chân thật như vậy, thậm chí hắn có thể nhớ lại từng chi tiết nhỏ, .. Nhưng nếu nói không phải mộng, bần tăng như thế nào bị A La đánh thức, lại còn đang u mê nói mớ trên giường?”
- Này, dầu mátxa Ân đến tột cùng là cái gì thế?
A La không hài lòng thấy Trầm Côn cứ ngồi ngây ra mãi, gõ gõ đầu giường nói:
- Mau nói cho ta biết, sau sự kiện Độc Phật khó hiểu năm đó, các thầy thuốc trên đại lục hầu hết là chết đi hoặc mất tích, chưa từng nghe thấy có cái dạng thuốc mới nào kỳ lạ thế cả?
- Cái loại dầu xoa Ấn Độ ấy là…
Trầm Côn cười cười, thuận miệng bịa ra một chuyện kể cho A La nghe, sau đó hắn bưng canh trứng chim lên ăn. Có điều, vừa ăn, hắn vừa cảm thấy trong lòng hết sức phiền muộn…
Có vẻ mọi chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng?
Một giấc mộng thú vị, một cô gái đáng yêu bướng bỉnh a!
Có điều hắn không biết, trong khi hắn đang ăn, ở dưới giường, trong cái hộp bí mật, cánh tay nhỏ bé múa lên theo đúng tư thế chiến thắng, vừa có điểm quỷ dị, cũng vừa có điểm ấm áp, thân thiết.
Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?t=69487)
Trầm Côn đang say giấc nồng, hắn cứ nghĩ tiếng đàn hắn nghe được là của A La. Nhưng giây lát sau hắn liền nghĩ ra, trong quan niệm của A La, đánh đàn làm bẩn ngón tay nàng, là hành vi xấu xa không thể tha thứ. Thế thì làm sao mà A La đánh đàn đươc? Nếu như không cần kiếm mà vẫn tác chiến được, A La chắc là sẽ không nguyện sờ đến kiếm nữa ấy chứ!
Không phải A La, thế thì người này là ai? Trầm Côn mạnh mẽ xoay người ngồi dậy, sau đó hắn sợ ngây người.
Hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc trước hắn ngủ trong phòng ngủ của Tô An Chi, nhưng bây giờ tỉnh dậy lại thấy mình đang trong rừng mai! Hoa tuyết bay bay, cánh hoa rơi ngợp trời, mà cách đó không xa, dưới một cây mai có một bạch y nữ tử đang ngồi xếp bằng đánh đàn, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu lên người nàng… Khung cảnh vô cùng mỹ lệ, lại cũng rất mơ hồ, lại cũng rất thanh khiết, thoát tục. Khung cảnh khiến người ta say mê không nỡ gây kinh động.
- Ngươi là ai? Đây là nơi nào?
Trầm Côn băn quát hỏi.
- Ta là ai? Ta nói ra, liệu ngươi có tin không?
Bạch y nữ tử (bạch y: áo trắng, trang phục trắng) bật cười, thanh âm của nàng thực nhỏ nhẹ, tuổi nàng có vẻ không lớn, nghe rất giống một cô gái nhỏ hay nghịch ngợm quậy phá vậy.
(Biên: Thấy mặc áo trắng trông rợn rợn)
- Ngươi cứ nói đi, tin hay không là tùy ở ta!
Trầm Côn cố gắng nhanh tỉnh táo lại, nhưng hắn biết rằng rất khó. Rõ ràng buổi tối còn đang ngủ ở nhà. Đột nhiên lại có mặt ở rừng mai này, lại bỗng dưng xuất hiện trước mắt một bạch y thiếu nữ đánh đàn… Phật Tổ a, chẳng lẽ con gặp phải nữ quỷ rồi?
Tựa hồ biết được suy nghĩ của Trầm Côn, bạch y nữ tử cúi đầu, cố ý giả bộ dọa người, âm trầm nói:
- Đúng vậy, ta chính là quỷ đây, là nữ quỷ chuyên ăn thịt nam nhân đây…
Phịch! Trầm Côn không chút cốt khí, ngồi bệch xuống đất, hắn nhận ra cô gái này lúc đang nói thì sắc mặt từ hồng chuyển thành xanh, đầu lưỡi thấp thoáng thè dài đỏ như máu, hai con mắt cũng biến thành hai tròng âm u, tối tăm và từ đó chảy ra hai hàng huyết lệ!
- Nàng ta đúng là nữ quỷ!
- Hì hì…
Chứng kiến dáng vẻ của Trầm Côn, bạch y nữ tử vỗ tay cười duyên, rồi nhanh chóng khôi phục vẻ đáng yêu động lòng người.
- Vừa dọa một chút mà đã sợ rồi, thật là đồ vô dụng!
- Ta mà vô dụng?
Trầm Côn đột nhiên nhảy dựng lên, chỉ bằng vài bước lớn đã vượt đến trước mặt bạch y nữ tử, sau đó hắn bẻ một cành mai to bằng cánh tay người. Rồi hắn nhằm vào đầu bạch y nữ tử mà đánh xuống. (Cái thằng cha dã man)
- A di đà phật, bần tăng chút nữa thì quên mất, nữ quỷ hại người kia, bần tăng chính là truyền nhân của Địa Tạng vương chuyên gia bắt quỷ đây!
Bộp, cộp,….
Trầm Côn hung hăng đánh đến nỗi bạch y nữ tử ngã dúi dụi, hắn lại còn cảm thấy chưa đã nghiền, lại bẻ thêm một nhánh cây khác hai tay hai nhánh đánh xuống! Chưa hết, chân hắn ra sức đạp lên vai bạch y nữ tử, hai tay múa hai cành mai như hai cối xay gió ra sức quật. Gió thổi, hoa rơi, cát bụi bay đầy trời.
Vừa đánh, Trầm Côn vừa tự nhủ: nữ quỷ này nhất định là trốn trong Tô gia đã nhiều năm, không biết đã hại chết bao nhiêu người rồi… Đúng rồi, trong phim thường nói, những nữ quỷ này thường là bề ngoài rất động lòng người, sau đó sẽ dùng nhan sắc câu dẫn nam nhân, rồi lại hút hết tinh khí của nam nhân, quả là loại quỷ tai họa đáng chết!
- Ban ngày ban mặt, trời trong gió nhẹ, nữ quỷ này lại còn dám đi câu dẫn bần tăng?
- Hừ, nếu ngươi đến câu dẫn bần tăng vào ngày khác thì không tính, nhưng giờ này, A La đang nằm ngủ cách vách, việc này nếu để cho A La thấy, kiếp sau bần tăng còn có hạnh phúc sao?
- Bần tăng đánh chết cái đồ tai họa nhà ngươi!
Trầm Côn đánh đến nửa ngày, tay mỏi chân mệt, miệng thở không ra hơi. Mà bạch y nữa tử kia bị đánh đến thất điên bát đảo, ôm đầu từ từ đứng lên, liêu xiêu liêu xiêu đi được vài bước chân, rồi lại va vào một cái cây…
Bất quá, nàng ta bị đánh lâu như vậy, nhưng trên người một vết thâm tím cũng không có, vẫn là đôi mắt to sáng, khuôn mặt non mềm, hiển nhiên bạch y nữ tử này đúng là nữ quỷ không sai!
- Lão thiên à, mấy trăm năm nay ta không gặp người nào, hóa ra, con người bây giờ đều đáng sợ như thế a!
Bạch y nữ tử nghiêng trước nghiêng sau mãi mới đứng vững được, sau đó nàng ủy khuất ôm lấy đại thụ, làm bộ đáng thương nhìn Trầm Côn:
- Người ta không phải chỉ dọa ngươi một chút thôi sao? Ngươi làm gì mà phải ra tay nặng như vậy? Người ta chỉ là một cô gái nhỏ thôi, ngươi phải biết thương hương tiếc ngọc chứ!
- Thương hương tiếc ngọc?
Trầm Côn chớp chớp mắt.
- Không cần giả bộ đáng thương, ta biết ngươi định câu dẫn ta, muốn ăn đòn phải không?
- Quỷ mới thèm câu dẫn ngươi!
Bạch y nữ tử tức giận mở to hai mắt nhìn, sau đó nàng ý thức được, mình chính là nữ quỷ không sai!
Nàng vội vàng chữa lời:
- Phi, không, không phải là quỷ cùng không thèm câu dẫn ngươi mà là con rùa đen, vương bát đản mới thèm câu dẫn ngươi!
Rồi nàng chuyển sang oán hận nói:
- Sao ngươi không nhìn vào gương mà xem, mắt ngươi thì vừa nhỏ vừa láo liên, cái đầu thì ngắn, cái mặt thì đúng là ham tài háo sắc, đúng rồi, còn lúc đánh người ta thì đúng là dáng vẻ của bọn lưu manh du côn…. Ai nha, đừng đánh ta nữa mà!
Trầm Côn giơ cành mai lên, bạch y nữ tử vội vàng ôm cái đầu ngồi chồm hổm xuống.
- Ta nhận thua còn không được sao? Ta thừa nhận, ngươi đánh bại ta, được chưa?
Bạch y nữ tử ủy khuất, hai chân di di trên mặt đất thành hai vòng tròn, cúi mặt tiếp tục nói:
- Người ta, người ta cả mấy trăm năm rồi không được gặp người, muốn tìm người tâm sự một chút cho đỡ buồn không được sao?
- Mấy trăm năm rồi không nói chuyện? Ngươi lừa ai đó?
Trầm Côn bĩu môi nói:
- Mấy trăm năm không nói chuyện mà sao ngươi vẫn nói được lưu loát thế?
- Ngu ngốc, người ta có thể nói chuyện một mình, tự mình kể chuyện cho mình nghe chứ sao?
Bạch y nữ tử đắc ý nói.
Trầm Côn lắc đầu:
- Nếu ngươi muốn tìm người sống nói chuyện, thì tìm ai mà chả được, cớ sao lại phải tìm đến ta?
- Ngươi cho là người ta nguyện ý tìm ngươi đấy à?
Bạch y nữ tử nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh, bộ dạng vô cùng đanh đá,
- Tại sao cả khi đi ngủ ngươi cũng cầm tay trái của ta, còn đem dấu ở dưới giường ngươi nữa??? Ông trời ơi, ngươi ngủ thì ngủ, sao lại ngáy to khủng khiếp đến thế, tai ta rất nhanh bị điếc mất, vậy ngươi nói, ta không tìm ngươi thì tìm ai?
Rồi nàng chìa bàn tay ra:
- Nè, bồi thường đi, trả công cho cái tai đau khổ của ta!
Tay trái?
Trầm Côn cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé của bạch y nữ tử, bàn tay sáng trắng trong suốt, móng tay có dấu ấn của việc thường xuyên dạo đàn, đúng là cánh tay mà hắn tìm được lúc ban ngày.
- Ngươi chính là chủ nhân của cánh tay kia ư?
Trầm Côn xấu hổ đỏ mặt, “nếu đúng thiếu nử này là chủ nhân của cánh tay đó, thì bần tăng chắc đã đánh lầm người rồi”.
- Thế ngươi cho là gì?
Bạch y nữ tử nghiêng ngiêng đầu suy nghĩ, rồi nói:
- Hừ, phải rồi, ta cao quý như vậy, ngươi có cho tiền ta cũng không cần. Vậy tốt lắm, ta phạt ngươi phải kể chuyện cho ta nghe, tối nào cũng phải kể, coi như là bồi thường phí chuyển nhà cũng được!
Trầm Côn trợn trắng mắt. Bất quá hắn cũng hiểu rõ, cái cô quỷ nhỏ này không có tâm tư hại người, mà là cô độc tịch mịch quá, rất muốn tìm người cùng tâm sự mà thôi!
“Cùng nữ quỷ nói chuyện phiếm?”
“Tựa hồ… cũng thú vị!”
Trầm Côn phất tay nói:
- Yên tâm, yên tâm, không phải là tìm người cùng nói chuyện sao? Ta nói chuyện với ngươi là được. Trước tiên, nói về ngươi đi, ngươi tên là gì? Nhà ở đâu? Vì sao sau khi chết lại bị người phong ấn tại đây?
- Xin ngươi! Ngươi phải là cùng ta nói chuyện phiếm, ta không mượn ngươi điều tra lý lịch, ngươi thành tâm một chút có được không?
Bạch y nữ tử cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó không hài lòng nói:
- Trước tiên nói cho ngươi biết, ta gọi là Thủy nhi. Những cái khác sau này hãy nói, uy, thời gian không nhiều, mau mau kể chuyện cho ta nghe, mấy trăm năm nay không được nghe người sống kể truyện, mấy cái lỗ tai sắp bị hỏng cả rồi!
Nói xong, nàng vô cùng cao hứng ngồi xếp bằng đối diện với Trầm Côn, vẻ mặt chờ mong:
- Ngươi kể mau đi, kể một ít chuyện ly kỳ hoành tráng nào!
- Ly kỳ, hoành tráng à?
Trầm Côn nghĩ nghĩ, rồi cũng ngồi xếp bằng, thấp giọng kể:
- Được, để ta kể cho ngươi nghe một chút chuyện xưa…
- Bất tham (không tham lam), có người như thế sao?
- Phải rồi, đó là tên của một người.
Trầm Côn rung đùi, đắc ý cười nói:
- Chuyện kể rằng, thật lâu, thật lâu trước kia, mà cũng có thể là sau này, không ai biết rõ, có một nơi gọi là Thiếu Lâm Tự. Trong Thiếu Lâm tự có rất nhiều người đầu trọc, vô cùng dũng mãnh cự ngụ, trong đó có một người đầu trọc dũng mãnh nhất, kêu là nhà sư quét rác…
Một hôm, Nhà sư quét rác nhận nuôi một đứa trẻ đầu trọc, lại đặt pháp hiệu cho nó là Bất tham… Nhưng ngươi nên nhớ, cái tên tiểu hòa thượng đó không hề thích cái pháp danh Bất tham của mình chút nào. Hắn mong muốn mình được đổi sang một pháp danh mới là “Bất khả bất tham”!
- A, ha ha.. sau đó thì sao?
Thủy nhi hiển nhiên là nghe chuyện rất chăm chú.
- Sau đó thì có nhiều chuyện lắm, chuyện kể rằng, từ lúc “Bất khả bất tham” được sáu tuổi…
Trầm Côn nhìn ánh trăng nhớ lại chuyện xưa:
- Năm ấy “Bất khả bất tham” sáu tuổi, hắn đã bắt đầu hiểu chuyện. Hắn quen biết với một hòa thượng sư bá xấu đầu trọc lóc tên là Trí Thanh, hàng ngày ông ta thường đến tàng kinh các đọc “Lăng già kinh”. “Bất khả bất tham” bèn lấy trộm “Lăng già kinh”, giấu vào trong đó mấy bức xuân cung đồ…
Một hôm, nhân lúc Trí Thanh sư bá vừa mở sách “Lăng già kinh” ra, “Bất tử bất tham” đột nhiên từ phía sau lưng xông tới, hô to: “A, … Trí Thanh sư bá, sao người lại thích xem những nữ nhân không mặc quần áo, hắc, hắc,… Muốn con giữ bí mật, phải trả con một trăm đồng!”
- Này, có phải “Bất khả bất tham” đó rất xấu không?
Thủy Nhi nhăn mũi xem thường.
- Hắn xấu xa sao? Còn có nhiều chuyện xấu xa hơn nhiều ấy chứ!
Trầm Côn rất lấy làm tự đắc nói tiếp:
- Năm hắn được mười ba tuổi, đã cùng với mười tám đồng nhân mở rạp chiếu phim bí mật, cũng làm sàn nhảy bí mật luôn…
Ánh trăng dịu dàng soi sáng, rừng mai trắng xóa, cánh hoa tung bay đầy trời, phủ đầy lên cây thất huyền cầm, khung cảnh như trong truyện cổ tích. Trong đó, một chàng trai đang kể lại chuyện cũ của chính mình, một Bạch y thiếu nữ thì đang chăm chú lắng nghe…
Hình ảnh đẹp vô cùng…
- Chuyện đến lúc “Bất khả bất tham” được 18 tuổi, cũng được coi là từng trải, hiểu rõ mọi chuyện trong thiên hạ!
Từ những chuyện ai ai cũng biết như là “Tố Nữ Kinh”, “Dâm thư” cho đến những chuyện bị coi là đen tối bị cấm phát hành như “Chuyện Vũ Đằng Lan” hay “Tiểu Trạch”… hắn đều biết rõ!
Thậm chí các kỹ năng xxx trong chốn phòng the, các loại thuốc kích thích từ rẻ tiền đến đắt tiền, cả dầu mátxa thượng hạng của Ấn Độ…
( DG: Ta không biết thằng cha này đang nói gì nữa. Đây gọi là kể truyện cổ tích cho con nít nghe ah?)
Sáng sớm, Trầm Côn nằm ở trên giường, vừa khoa chân múa tay vừa oang oang nói, nước miếng bay tứ tung!
- Trầm Côn, dầu mátxa Ấn Độ là gì vậy?
- Dầu mátxa Ấn Độ mà ngươi cũng không biết? Quá kém, ta cho ngươi biết… Hả, A La? Mẹ nó chứ, đây đúng là tiếng của A La mà?!
Trầm Côn mạnh mẽ mở to hai mắt, chỉ thấy A La đang ngồi cạnh giường, tay bưng một bát canh trứng chim, đang nhìn mình dò hỏi.
Hắn lại liếc nhìn xung quanh, rừng mai cùng bạch y nữ tử Thủy nhi đã biến đâu mất, khung cảnh đúng là phòng ngủ của Tô An Chi lúc trước.
Chẳng lẽ…
Chuyện với Thủy nhi kia chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Trầm Côn bần thần, “nếu như nói mọi chuyện xảy ra đêm qua tất cả chỉ là mộng, tại sao lại quá chân thật như vậy, thậm chí hắn có thể nhớ lại từng chi tiết nhỏ, .. Nhưng nếu nói không phải mộng, bần tăng như thế nào bị A La đánh thức, lại còn đang u mê nói mớ trên giường?”
- Này, dầu mátxa Ân đến tột cùng là cái gì thế?
A La không hài lòng thấy Trầm Côn cứ ngồi ngây ra mãi, gõ gõ đầu giường nói:
- Mau nói cho ta biết, sau sự kiện Độc Phật khó hiểu năm đó, các thầy thuốc trên đại lục hầu hết là chết đi hoặc mất tích, chưa từng nghe thấy có cái dạng thuốc mới nào kỳ lạ thế cả?
- Cái loại dầu xoa Ấn Độ ấy là…
Trầm Côn cười cười, thuận miệng bịa ra một chuyện kể cho A La nghe, sau đó hắn bưng canh trứng chim lên ăn. Có điều, vừa ăn, hắn vừa cảm thấy trong lòng hết sức phiền muộn…
Có vẻ mọi chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng?
Một giấc mộng thú vị, một cô gái đáng yêu bướng bỉnh a!
Có điều hắn không biết, trong khi hắn đang ăn, ở dưới giường, trong cái hộp bí mật, cánh tay nhỏ bé múa lên theo đúng tư thế chiến thắng, vừa có điểm quỷ dị, cũng vừa có điểm ấm áp, thân thiết.
Loạn đàm Vũ Toái Hư Không (http://4vn/forum/showthread.php?t=69487)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.