Chương 32: Vận may *** chó
Du Tạc Bao Tử
04/04/2013
Chỉ sợ ngươi không nghĩ đến, chứ không hề thiếu thứ ngươi cần !
Đó chính là ấn tượng của mọi người về Bách Bảo Trai, đây cũng chính là gia sản của hoàng thất vương triều Đại Triệu, có lịch sử hơn một ngàn năm trăm năm, trải qua hơn ngàn năm phát triển, các cửa hiệu của nó tuy không trải rộng khắp đại lục, nhưng chí ít chỉ cần là thành thị có hơn năm mươi vạn dân cư thì chắc chắn sẽ có một chi nhánh Bách Bảo Trai.
Hơn nữa vì đây là sản nghiệp của hoàng thất Đại Triệu, nên danh tiếng của Bách Bảo Trai cũng xếp loại nhất nhì trên đại lục. Tại đây, chỉ cần ngươi có tiền cùng thân phận phù hợp thì có thể mua được tất cả những hàng hóa do vương triều Đại Triệu sản xuất ra, kể cả vũ khí đạn dược, thuốc phiện, đến ngay cả nô lệ cũng đều được…
- Đây là Bách Bảo Trai sao?
Đi đến một con đường lớn, hai mắt Trầm Côn mở trừng trừng, miệng há hốc, hai chân dường như nhũn ra.
Khặc!
Nhìn những cửa hàng ở nơi này xem ra chẳng khác gì một thương phố cực kỳ sầm uất. Tính ra cũng chẳng khác mấy so với một đại đô thị ở địa cầu là mấy!
- Đại thiếu gia, đã mãn nhãn chưa ?
A Phúc vừa vỗ vỗ cái bụng mỡ vừa đắc ý nói như học thuộc lòng:
- Bách Bảo trai chiếm cả một con đường ở thành Nam của Tân Nguyệt thành, trong đó cửa hiệu có hơn một trăm hai mươi tám cái, người làm hơn ba nghìn năm trăm… Ngài có thấy các biển hiệu trên mỗi cửa hàng có gì khác không? Cửa hàng treo biển hiệu màu đỏ là bán vật dụng hàng ngày, biển hiệu màu xanh là bán dụng cụ võ giả, còn biển hiệu màu trắng là bán thư tịch cùng đồ cổ…
Theo hướng chỉ của A Phúc, Trầm Côn quả nhiên nhìn thấy các biển hiệu với đầy đủ loại màu.
- Ai! Rốt cục thì bên trong cửa hiệu có biển hiệu màu đen bán những gì?
Trầm Côn nhìn thấy nơi xa nhất của con đường có vài cửa hàng mang biển hiệu màu đen không có mở cửa.
- He he, đại thiếu gia, ngài hỏi đã đúng người rồi!
A Phúc vuốt cái bụng béo phệ, cười cười làm cho mỡ toàn thân đều rung lên, nhắm mắt trầm tư dường như đang hồi tưởng đến thời gian tươi đẹp trước đây.
- Biển hiệu màu đen, là chợ đen ngầm, giữ độc quyền về… nô lệ cùng thuốc phiện… Ngài có biết ta vì sao lại quen thuộc Bách Bảo Trai không? Không giấu gì, ta chính là xuất thân từ nô lệ, được bán đến Trầm gia từ cửa hàng của lão Lý!
- Ai da, lão huynh ngươi trước kia xuất thân từ nô lệ sao?
Trầm Côn ngạc nhiên trừng mắt nhìn A Phúc.
- Ta đã làm nô lệ được tám năm rồi!
A Phúc tủm tỉm nói:
- Bất quá người khác làm nô lệ thì bị ngược đãi, còn A Phúc ta ngược lại chính là đi hưởng phúc! Đại thiếu gia, không phải ta thổi phồng với ngươi, từ lúc nhỏ ta dường như đặc biệt có được vận *** chó thì phải, tính từ lúc ta bắt đầu làm nô lệ tới giờ… Năm mười hai tuổi ta đã bị người ta bắt làm nô lệ, nhưng ngày trước vừa bị bắt thì ngày hôm sau cái thôn nơi ta ngụ liền bạo phát ôn dịch, một làng mấy trăm nhân khẩu đều chết sạch, xem ra, chính người buôn nô lệ đã cứu ta một mạng!
- Còn lúc ta mười sáu tuổi, những người bị bán cùng ta hoặc là đuối sức chết hoặc bệnh chết, còn ta Vương Đại Phúc lại được nãi nãi nhị thiếu của Bách Bảo Trai nhìn trúng, được làm nhân tình của ả! Khà khà, những ngày tháng ấy đúng là thoải mái, đồ ta ăn toàn là sơn hào hải vị, uống thì toàn là quỳnh tương ngọc dịch, làm nô lệ như thế cũng chẳng khác gì làm lão gia!
(quỳnh tương ngọc dịch: rượu ngon, nước ngọt)
Nghe đến đó, Trầm Côn mắt trợn ngược lên!
“Cái tên bị thịt chết bầm này, lại có thể được bà nội nhị thiếu nhìn trúng sao, không phải tầm mắt của nãi nãi tên nhị thiếu kia kém đến thế chứ?”
- Nhị thiếu gia, ngươi không tin ta sao?
Các lớp mỡ trên cơ thể A Phúc đều nhanh chóng rung lên
- Ta có người làm chứng đó, mấy lão gia hỏa ở Bách Bảo trai, cơ hồ tất cả đều biết quan hệ của ta cùng nãi nãi tên nhị thiếu!
Trầm Côn bỉu môi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi cùng nãi nãi của nhị thiếu Bách Bảo Trai thông dâm, vậy nhị thiếu gia kia có biết không?
- Biết chứ!
- Vậy mà ngươi vẫn còn có thể sống tới ngày nay sao? Hừ, nếu ta là nhị thiếu gia của Bách Bảo Trai thì sớm đã băm ngươi ra thành thịt vụng rồi!
Trầm Côn cố ý làm ra bộ mặt “Ngươi đang nói xạo”.
- Hóa ra ngài nói đến chuyện này, he he!
A Phúc đắc ý cười:
- Lúc này vận *** chó của ta lại linh nghiệm, sau khi chuyện tình của ta cùng nãi nãi của nhị thiếu bị nhị thiếu gia biết được, hắn cũng thật sự muốn giết ta, ngài đoán thử kết quả như thế nào? Nhị thiếu gia còn chưa kịp động thủ thì cả nhà của hắn đã bị mang trọng tội, ngay trong đêm bị Hoàng đế bệ hạ tịch thu hết gia sản rồi đem trảm toàn bộ… Khi đó nãi nãi của nhị thiếu cũng chết, ta mới bị coi là nô lệ rồi đem bán vào Trầm gia!
Trong khi nói chuyện, hai người cũng đi tới một cửa hàng có biển hiệu màu xanh.
Lúc nãy A Phúc quả nhiên không hề nói xạo, chỉ cần tìm hai tiểu nhị quen biết nói chuyện một lát thì Trầm Côn liền được lão chưởng quầy dẫn vào phòng vip của cửa hàng ngay.
- Ha ha, nguyên lai là Trầm gia đại thiếu gia, đại thiếu gia yên tâm, có A Phúc ở đây, ta cam đoan sẽ không ăn lời Ngài một đồng!
Lão chưởng quầy pha cho Trầm Côn một tách trà ngon rồi cười nói:
- Đại thiếu gia muốn mua mặc thủy chuyên dùng cho linh phù bí thuật sao? Không thành vấn đề, ngài muốn mua bao nhiêu?
- Mười vạc, ít nhất là Bạch Nguyên cấp!
Trầm Côn nghĩ nghĩ đến yêu cầu của Vương Kiêu rồi nói ra một vài con số.
- Nhiều như vậysao?
Lão chưởng quầy giật mình, dò hỏi:
- Đại thiếu gia, có thể người vẫn chưa biết giá cả của vật dụng liên quan đến linh phù… Mặc thủy Bạch Nguyên cấp, chỉ có thể do Bạch Nguyên Vũ Tông hao phí linh khí của chính mình mới có thể chế tạo ra, một vị Bạch Nguyên Vũ Tông mỗi một ngày cũng chỉ có thể tạo ra được một vạc lớn mà thôi, cho nên giá tiền…
- Im lặng vậy, sao cứ câm miệng mãi vậy?, cho cái giá đi!
Trầm Côn cười hì hì nói.
Lão chưởng quầy liếc mắt nhìn A Phúc:
- Có A Phúc ở đây ta sẽ cho ngươi một cái giá thấp nhất, một vạn lượng!
Sặc!
Trầm Côn thiếu chút nữa là nhảy dựng lên
Theo Trầm Côn biết tỉ giá ở Cửu Châu đại lục thì một lượng bạc tương đương hai trăm đồng tiền, một vạn lượng cũng có nghĩa là hai trăm vạn đồng.
Toàn bộ tài sản của bần tăng, còn có tiền của A Phúc cùng cả tiền của nghĩa phụ vơ vét được ở chùa miếu cộng lại cũng chỉ được bảy tám chục thôi đó!
- Đại thiếu gia cảm thấy giá này cao sao?
Lão chưởng quầy thấy Trầm Côn không có tiền, thái độ cũng trầm xuống lạnh nhạt nói:
- Đại thiếu gia, khi A Phúc còn quan hệ tốt với nãi nãi của nhị thiếu kia cũng đã giúp ta vài lần, nể mặt A Phúc ta thật sự đã cho ngươi giá thấp nhất, ngươi nếu trả giá thêm nữa thì ta lỗ vốn mất!
- Ai da, lời của lão huynh nói, ta hiểu, ta hiểu…
Trầm Côn cũng từng buôn bán qua, biết được những lời lão chưởng quầy nói điều là sự thực. Hắn nghiêng nghiêng đầu cười hì hì nói:
- Như vậy đi, chúng ta làm một cái giao dịch: dùng linh phù đổi mặc thủy!
- Đổi sao?
Sắc mặt lão chưởng quầy càng thêm âm trầm, hiển nhiên là nghĩ Trầm Côn nói xạo:
- Đại thiếu gia, linh phù giá trị một vạn lượng, chắc hẳn ngươi không thể xuất ra, mặc dù có mặt A Phúc ở đây, nhưng nếu ngươi dám giở trò dối trá với Bách Bảo Trai…
- Lão huynh, người làm ăn như ta chính là lấy uy tín làm đầu, ra giá đi, ngươi muốn linh phù cấp bậc gì?
Trầm Côn ra vẻ thản nhiên bỉu môi nói.
Lão chưởng quầy nghĩ nghĩ:
- Xuất ra linh phù tính công kích, cấp bậc Hoàng nguyên hạ đoạn!
- Ta cho ngươi hai linh phù công kích, Hoàng nguyên trung đoạn, phụ gia thêm thuộc tính liên tỏa! Đổi lấy hai mươi vạc mạc thủy!
Trầm Côn giơ lên hai ngón tay!
- Đại thiếu gia, ngươi đừng đùa với ta!
Lão chưởng quầy vỗ bàn đứng lên:
- Phóng nhãn khắp Tân Nguyệt thành, có thể xuất ra Hoàng Nguyên trung đoạn chỉ có Tô Tự thế gia, mà còn là Tô gia gia chủ tự mình ra tay mới được! Chỉ bằng ngươi? Hừ, nói một câu thật lòng, ngươi nếu có thể xuất ra linh phù Hoàng Nguyên trung đoạn, há có thể mang danh thiếu gia nghèo túng tại thành này sao?
- Chưởng quầy, chuyện gì vậy?
Vài hảo hán đẩy cửa tiến vào, vừa nhìn lão chưởng quầy vỗ cái bàn, lập tức vây quanh Trầm Côn.
- Các lão huynh, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài. . .
Trầm Côn cúi đầu khom lưng cười cười:
- Lão chưởng quầy, đừng nói chắc ăn như vậy chứ, nếu trong vòng mười phút ta có thể xuất ra hai linh phù thì sao nào?
Đó chính là ấn tượng của mọi người về Bách Bảo Trai, đây cũng chính là gia sản của hoàng thất vương triều Đại Triệu, có lịch sử hơn một ngàn năm trăm năm, trải qua hơn ngàn năm phát triển, các cửa hiệu của nó tuy không trải rộng khắp đại lục, nhưng chí ít chỉ cần là thành thị có hơn năm mươi vạn dân cư thì chắc chắn sẽ có một chi nhánh Bách Bảo Trai.
Hơn nữa vì đây là sản nghiệp của hoàng thất Đại Triệu, nên danh tiếng của Bách Bảo Trai cũng xếp loại nhất nhì trên đại lục. Tại đây, chỉ cần ngươi có tiền cùng thân phận phù hợp thì có thể mua được tất cả những hàng hóa do vương triều Đại Triệu sản xuất ra, kể cả vũ khí đạn dược, thuốc phiện, đến ngay cả nô lệ cũng đều được…
- Đây là Bách Bảo Trai sao?
Đi đến một con đường lớn, hai mắt Trầm Côn mở trừng trừng, miệng há hốc, hai chân dường như nhũn ra.
Khặc!
Nhìn những cửa hàng ở nơi này xem ra chẳng khác gì một thương phố cực kỳ sầm uất. Tính ra cũng chẳng khác mấy so với một đại đô thị ở địa cầu là mấy!
- Đại thiếu gia, đã mãn nhãn chưa ?
A Phúc vừa vỗ vỗ cái bụng mỡ vừa đắc ý nói như học thuộc lòng:
- Bách Bảo trai chiếm cả một con đường ở thành Nam của Tân Nguyệt thành, trong đó cửa hiệu có hơn một trăm hai mươi tám cái, người làm hơn ba nghìn năm trăm… Ngài có thấy các biển hiệu trên mỗi cửa hàng có gì khác không? Cửa hàng treo biển hiệu màu đỏ là bán vật dụng hàng ngày, biển hiệu màu xanh là bán dụng cụ võ giả, còn biển hiệu màu trắng là bán thư tịch cùng đồ cổ…
Theo hướng chỉ của A Phúc, Trầm Côn quả nhiên nhìn thấy các biển hiệu với đầy đủ loại màu.
- Ai! Rốt cục thì bên trong cửa hiệu có biển hiệu màu đen bán những gì?
Trầm Côn nhìn thấy nơi xa nhất của con đường có vài cửa hàng mang biển hiệu màu đen không có mở cửa.
- He he, đại thiếu gia, ngài hỏi đã đúng người rồi!
A Phúc vuốt cái bụng béo phệ, cười cười làm cho mỡ toàn thân đều rung lên, nhắm mắt trầm tư dường như đang hồi tưởng đến thời gian tươi đẹp trước đây.
- Biển hiệu màu đen, là chợ đen ngầm, giữ độc quyền về… nô lệ cùng thuốc phiện… Ngài có biết ta vì sao lại quen thuộc Bách Bảo Trai không? Không giấu gì, ta chính là xuất thân từ nô lệ, được bán đến Trầm gia từ cửa hàng của lão Lý!
- Ai da, lão huynh ngươi trước kia xuất thân từ nô lệ sao?
Trầm Côn ngạc nhiên trừng mắt nhìn A Phúc.
- Ta đã làm nô lệ được tám năm rồi!
A Phúc tủm tỉm nói:
- Bất quá người khác làm nô lệ thì bị ngược đãi, còn A Phúc ta ngược lại chính là đi hưởng phúc! Đại thiếu gia, không phải ta thổi phồng với ngươi, từ lúc nhỏ ta dường như đặc biệt có được vận *** chó thì phải, tính từ lúc ta bắt đầu làm nô lệ tới giờ… Năm mười hai tuổi ta đã bị người ta bắt làm nô lệ, nhưng ngày trước vừa bị bắt thì ngày hôm sau cái thôn nơi ta ngụ liền bạo phát ôn dịch, một làng mấy trăm nhân khẩu đều chết sạch, xem ra, chính người buôn nô lệ đã cứu ta một mạng!
- Còn lúc ta mười sáu tuổi, những người bị bán cùng ta hoặc là đuối sức chết hoặc bệnh chết, còn ta Vương Đại Phúc lại được nãi nãi nhị thiếu của Bách Bảo Trai nhìn trúng, được làm nhân tình của ả! Khà khà, những ngày tháng ấy đúng là thoải mái, đồ ta ăn toàn là sơn hào hải vị, uống thì toàn là quỳnh tương ngọc dịch, làm nô lệ như thế cũng chẳng khác gì làm lão gia!
(quỳnh tương ngọc dịch: rượu ngon, nước ngọt)
Nghe đến đó, Trầm Côn mắt trợn ngược lên!
“Cái tên bị thịt chết bầm này, lại có thể được bà nội nhị thiếu nhìn trúng sao, không phải tầm mắt của nãi nãi tên nhị thiếu kia kém đến thế chứ?”
- Nhị thiếu gia, ngươi không tin ta sao?
Các lớp mỡ trên cơ thể A Phúc đều nhanh chóng rung lên
- Ta có người làm chứng đó, mấy lão gia hỏa ở Bách Bảo trai, cơ hồ tất cả đều biết quan hệ của ta cùng nãi nãi tên nhị thiếu!
Trầm Côn bỉu môi:
- Ta hỏi ngươi, ngươi cùng nãi nãi của nhị thiếu Bách Bảo Trai thông dâm, vậy nhị thiếu gia kia có biết không?
- Biết chứ!
- Vậy mà ngươi vẫn còn có thể sống tới ngày nay sao? Hừ, nếu ta là nhị thiếu gia của Bách Bảo Trai thì sớm đã băm ngươi ra thành thịt vụng rồi!
Trầm Côn cố ý làm ra bộ mặt “Ngươi đang nói xạo”.
- Hóa ra ngài nói đến chuyện này, he he!
A Phúc đắc ý cười:
- Lúc này vận *** chó của ta lại linh nghiệm, sau khi chuyện tình của ta cùng nãi nãi của nhị thiếu bị nhị thiếu gia biết được, hắn cũng thật sự muốn giết ta, ngài đoán thử kết quả như thế nào? Nhị thiếu gia còn chưa kịp động thủ thì cả nhà của hắn đã bị mang trọng tội, ngay trong đêm bị Hoàng đế bệ hạ tịch thu hết gia sản rồi đem trảm toàn bộ… Khi đó nãi nãi của nhị thiếu cũng chết, ta mới bị coi là nô lệ rồi đem bán vào Trầm gia!
Trong khi nói chuyện, hai người cũng đi tới một cửa hàng có biển hiệu màu xanh.
Lúc nãy A Phúc quả nhiên không hề nói xạo, chỉ cần tìm hai tiểu nhị quen biết nói chuyện một lát thì Trầm Côn liền được lão chưởng quầy dẫn vào phòng vip của cửa hàng ngay.
- Ha ha, nguyên lai là Trầm gia đại thiếu gia, đại thiếu gia yên tâm, có A Phúc ở đây, ta cam đoan sẽ không ăn lời Ngài một đồng!
Lão chưởng quầy pha cho Trầm Côn một tách trà ngon rồi cười nói:
- Đại thiếu gia muốn mua mặc thủy chuyên dùng cho linh phù bí thuật sao? Không thành vấn đề, ngài muốn mua bao nhiêu?
- Mười vạc, ít nhất là Bạch Nguyên cấp!
Trầm Côn nghĩ nghĩ đến yêu cầu của Vương Kiêu rồi nói ra một vài con số.
- Nhiều như vậysao?
Lão chưởng quầy giật mình, dò hỏi:
- Đại thiếu gia, có thể người vẫn chưa biết giá cả của vật dụng liên quan đến linh phù… Mặc thủy Bạch Nguyên cấp, chỉ có thể do Bạch Nguyên Vũ Tông hao phí linh khí của chính mình mới có thể chế tạo ra, một vị Bạch Nguyên Vũ Tông mỗi một ngày cũng chỉ có thể tạo ra được một vạc lớn mà thôi, cho nên giá tiền…
- Im lặng vậy, sao cứ câm miệng mãi vậy?, cho cái giá đi!
Trầm Côn cười hì hì nói.
Lão chưởng quầy liếc mắt nhìn A Phúc:
- Có A Phúc ở đây ta sẽ cho ngươi một cái giá thấp nhất, một vạn lượng!
Sặc!
Trầm Côn thiếu chút nữa là nhảy dựng lên
Theo Trầm Côn biết tỉ giá ở Cửu Châu đại lục thì một lượng bạc tương đương hai trăm đồng tiền, một vạn lượng cũng có nghĩa là hai trăm vạn đồng.
Toàn bộ tài sản của bần tăng, còn có tiền của A Phúc cùng cả tiền của nghĩa phụ vơ vét được ở chùa miếu cộng lại cũng chỉ được bảy tám chục thôi đó!
- Đại thiếu gia cảm thấy giá này cao sao?
Lão chưởng quầy thấy Trầm Côn không có tiền, thái độ cũng trầm xuống lạnh nhạt nói:
- Đại thiếu gia, khi A Phúc còn quan hệ tốt với nãi nãi của nhị thiếu kia cũng đã giúp ta vài lần, nể mặt A Phúc ta thật sự đã cho ngươi giá thấp nhất, ngươi nếu trả giá thêm nữa thì ta lỗ vốn mất!
- Ai da, lời của lão huynh nói, ta hiểu, ta hiểu…
Trầm Côn cũng từng buôn bán qua, biết được những lời lão chưởng quầy nói điều là sự thực. Hắn nghiêng nghiêng đầu cười hì hì nói:
- Như vậy đi, chúng ta làm một cái giao dịch: dùng linh phù đổi mặc thủy!
- Đổi sao?
Sắc mặt lão chưởng quầy càng thêm âm trầm, hiển nhiên là nghĩ Trầm Côn nói xạo:
- Đại thiếu gia, linh phù giá trị một vạn lượng, chắc hẳn ngươi không thể xuất ra, mặc dù có mặt A Phúc ở đây, nhưng nếu ngươi dám giở trò dối trá với Bách Bảo Trai…
- Lão huynh, người làm ăn như ta chính là lấy uy tín làm đầu, ra giá đi, ngươi muốn linh phù cấp bậc gì?
Trầm Côn ra vẻ thản nhiên bỉu môi nói.
Lão chưởng quầy nghĩ nghĩ:
- Xuất ra linh phù tính công kích, cấp bậc Hoàng nguyên hạ đoạn!
- Ta cho ngươi hai linh phù công kích, Hoàng nguyên trung đoạn, phụ gia thêm thuộc tính liên tỏa! Đổi lấy hai mươi vạc mạc thủy!
Trầm Côn giơ lên hai ngón tay!
- Đại thiếu gia, ngươi đừng đùa với ta!
Lão chưởng quầy vỗ bàn đứng lên:
- Phóng nhãn khắp Tân Nguyệt thành, có thể xuất ra Hoàng Nguyên trung đoạn chỉ có Tô Tự thế gia, mà còn là Tô gia gia chủ tự mình ra tay mới được! Chỉ bằng ngươi? Hừ, nói một câu thật lòng, ngươi nếu có thể xuất ra linh phù Hoàng Nguyên trung đoạn, há có thể mang danh thiếu gia nghèo túng tại thành này sao?
- Chưởng quầy, chuyện gì vậy?
Vài hảo hán đẩy cửa tiến vào, vừa nhìn lão chưởng quầy vỗ cái bàn, lập tức vây quanh Trầm Côn.
- Các lão huynh, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài. . .
Trầm Côn cúi đầu khom lưng cười cười:
- Lão chưởng quầy, đừng nói chắc ăn như vậy chứ, nếu trong vòng mười phút ta có thể xuất ra hai linh phù thì sao nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.