Chương 133: Độ Kiếp.
Trung CTH
26/09/2016
- Kẻ càng nghịch thiên bao nhiêu thì Thiên kiếp càng mạnh bấy nhiêu.
Kim Ô hờ hững đáp.
- Này, này …
Xích Huyết Hoàng cả kinh không nói được gì nữa.
Nghe Kim Ô nói hắn mới sực nhớ ra. Trước kia, sư phụ hắn cũng từng bảo rằng từ Võ Hoàng cảnh trở đi mỗi khi thăng một đại cấp độ sẽ phải vượt qua Thiên địa chi kiếp.
Tu luyện vốn là nghịch Thiên, mà nghịch Thiên thì phải chịu Thiên phạt.
Người càng mạnh mẽ bao nhiêu, Thiên phạt càng khủng bố bấy nhiêu.
Như những gì Vũ Tôn đã thể hiện, chắc chắn hắn sẽ phải chịu Thiên kiếp mạnh gấp mười mấy lần một Võ hoàng khác.
Mười mấy lần a. Đó mới là dự đoán chứ chưa rõ bao nhiêu.
- Có cách nào giúp hắn không?
Xích Huyết Hoàng vội vã hỏi Kim Ô.
- Có.
- Vậy ngươi mau giúp hắn đi.
- Ngươi muốn đoạn tuyệt thành tựu của hắn ?
Kim Ô trầm giọng, nhìn Xích Huyết Hoàng hỏi.
- Là ý gì ?
- Ngu muội nhân loại. Thiên kiếp là khảo hạch thực lực bản thân. Nếu muốn cứu hắn, ta có thể nuốt hắn vào trong không gian của ta, như vậy Thiên kiếp sẽ bị qua mặt. Nhưng ngươi nghĩ mọi chuyện dễ vậy thì sai rồi. Chắc chắn khí tức của hắn đã bị ghi nhận từ lúc sắp độ kiếp, cho nên nếu hắn muốn an toàn thì không bao giờ được xuất hiện tại thế giới bên ngoài. Nếu không vừa ra sẽ bị Thiên kiếp diệt sát vì dám lừa dối Thiên đạo.
- Như vậy khác gì chết .
Xích Huyết Hoàng thẫn thờ. Quả thật nếu vậy thà cố gắng được tới đâu hay tới đó còn hơn chứ mãi mãi sống trong một không gian không có ai khác thì thà chết còn dễ chịu.
- Vậy nếu phút chót hắn không vượt qua được thì ngươi hãy cứu hắn.
Xích Huyết Hoàng nhìn Kim Ô giọng cầu khẩn.
- Hừ. Nếu là kẻ sợ chết không đáng để bản Chim cứu.
- “ !!! ”
Xích Huyết Hoàng biết không thể cầu con chim ba chân này được nên nghĩ tới Quang minh chí tôn. Nhưng mà Quang minh chí tôn đang bận dưỡng hồn, hơn nữa Kim Ô còn bất lực, liệu chăng vị tiền bối này có làm được gì?
Nhưng mà không thử sao biết. Vì vậy hắn liền câu thông với Quang minh chí tôn trong Xích Huyết kiếm.
Quang minh chí tôn biết Vũ Tôn sắp độ kiếp thì rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Kiếp vân trên bầu trời thì hắn tái mặt. Đùa gì chứ, đó mà là Thiên kiếp của Đế quân cảnh sao? Cho dù là Đế Tôn tiến vào cũng thành tro đi.
Khẽ lắc đầu cay đắng nhìn Xích Huyết Hoàng, Quang minh chí tôn cũng cực kì chua xót. Đợi suốt hàng vạn năm mới có được kẻ kế thừa y bát thì không ngờ lúc này lại cửu tử nhất sinh.
Khi Quang minh chí tôn xuất hiện, Kim Ô nhìn hắn khẽ “Ồ” một tiếng kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng quên đi, lại tập trung vào Vũ Tôn.
…
Lúc này Vũ Tôn sức mạnh vẫn đang không ngừng bành trướng. Trên đầu hắn, Thiên địa chi kiếp ngày một khuyếch tán, mở rộng cực kì nhanh chóng.
Thiên kiếp chưa thành hình, vậy mà đã mang đến áp lực khủng khiếp.
- Chuyện gì vậy, tại sao ta cảm thấy lạnh toát sống lưng?
- Ta cũng vậy, ta cảm thấy run sợ từ tận cốt tủy.
- Tại sao ta như bị thái sơn áp đỉnh thế này?
- Có chuyện gì thế này?
Vô số tu sĩ lẫn phàm nhân của toàn bộ Tiềm Long Đại Lục đột nhiên rùng mình. Một cảm giác sợ hãi bao trùm lên toàn bộ bọn họ.
Gần nhất là tu sĩ của Nam vực. Nhiều người chịu không nổi áp lực, lập tức quỳ xuống, dập đầu trước Thiên địa.
Viện Trưởng của Nam Thiên Học Viện cùng Hồn Thiên Đế bị kinh động, cả hai phi hành lên bầu trời nhìn về hướng Sa mạc tử thần. Dù cách xa hàng vạn dặm nhưng bọn họ vẫn bị dư uy của Thiên kiếp làm cho tái nhợt.
Trong đầu Hồn Thiên Đế đột nhiên hiện lên thân ảnh Vũ Tôn.
…
- Thiên ca, tại sao muội thấy bất an thế này?
Trương Nhược Tích bỗng nhiên run rẩy, người phát lạnh nhìn Vũ Thiếu Dương sợ hãi hỏi.
- Không sao, không sao đâu. Không có chuyện gì đâu.
Vũ Thiếu Dương cố gắng trấn an thê tử nhưng trong lòng hắn vẫn có dự cảm cực kì bất an. Đến cảnh giới bọn hắn gần như không bao giờ có chuyện buồn lo vô cớ, cho nên hắn tin tưởng sắp có đại sự xảy ra.
- Muội phải đi tìm Tôn nhi, tìm Tôn nhi.
Trương Nhược Tích đẩy Vũ Thiếu Dương ra, muốn lao đi tìm Vũ Tôn. Từ khi nàng đột nhiên sợ hãi, trong đầu nàng luôn hiện ra thân ảnh Vũ Tôn đầy máu me nhìn nàng mỉm cười.
- Muội định đi đâu tìm nó? Bình tĩnh lại đi.
Vũ Thiếu Dương ôm lấy Trương Nhược Tích, cố gắng không cho nàng mất kiểm soát.
- Buông muội ra, muội phải đến Nam Thiên Học Viện tìm Tôn Nhi. Muội có dự cảm không lành. Muội phải tìm Tôn nhi của muội.
Trương Nhược Tích giằng co, nhất định muốn đi tới Nam Thiên Học Viện.
Biết ngăn không được thê tử, Vũ Thiếu Dương thở dài. Hắn xác định chắc chắn Vũ Tôn đã xảy ra chuyện. Không phải ngẫu nhiên hai phu thê bọn hắn lại cùng có chung dự cảm về một người như vậy.
- Vậy ta đi cùng muội.
Vũ Thiếu Dương nắm tay Trương Nhược Tích. Hai người Nguyên khí hóa cánh, hướng về Nam Thiên Học Viện lao thẳng tới.
…
- Rút cục Tây vực có chuyện gì mà Thiên uy khủng bố tới tận đây?
Tại Bắc vực, Trung châu, Nam vực, Hải ngoại những lão quái vật nhao nhao bị kinh động lần nữa xuất hiện. Lúc nãy là Thiên địa nguyên khí bị lôi kéo đi, bây giờ lại là Thiên Uy khủng bố.
Không ít người liên kết hai dữ kiện trên lại phát hiện ra rất giống như cổ tịch miêu tả Võ Hoàng phá toái hư không.
Nhưng mà bây giờ có Võ Hoàng sao?
Đương nhiên là không. Gần bốn ngàn năm nay Tiềm Long đại lục không có Võ Hoàng, đó là điều ai cũng biết.
Cho nên ngay lập tức họ phủ định ý nghĩ đó.
…
Bầu trời ngày một đen kịt. Từng tia lôi điện khủng bố vờn quanh những đám mây khiến người ta không rét mà run.
Thân ảnh Vũ Tôn nhỏ bé, so với Thiên uy quả thực không khác gì con Kiến với con Voi.
Khí tức của hắn đã đình chỉ tăng tiếp, đã đạt tới cực hạn hắn có thể chịu đựng, tức là Võ Hoàng Đại Viên Mãn. Sở dĩ đã phá tan bình chướng Đế Quân nhưng vẫn chỉ là Võ Hoàng là bởi vì chưa độ qua Thiên kiếp nên chưa được Thiên Địa chứng nhận. Chỉ cần sống sót qua đợt Thiên kiếp này, hắn sẽ chân chính là một Đế Quân cảnh.
Mở mắt ra, cảm nhận Thiên uy bao phủ bản thân mình Vũ Tôn khẽ mỉm cười.
- Đúng là Lão Thiên coi trọng ta a.
Hắn nhìn lên trời, lẩm bẩm.
- Tôn Nhi, đừng cố quá. Nếu cảm thấy không được thì hủy bỏ cơ thể, đem linh hồn tiến vào Xích Huyết Châu.
Xích Huyết Hoàng nhìn hắn dặn dò.
Võ hoàng nhìn Xích Huyết Hoàng gật đầu nói:
- Yên tâm đi Xích Huyết thúc, ta nhất định sẽ không sao.
- Không được chủ quan, chỉ cần còn sống thì sẽ còn cơ hội.
Xích Huyết Hoàng vội vã nói sau đó nhanh chóng cùng Quang minh chí tôn quay vào Xích Huyết Châu.
Lôi điện là khắc tinh của Tà ma, Thiên uy là khắc tinh của Linh hồn thể. Thiên uy ngày càng đậm đặc, áp lực đè lên Xích Huyết Hoàng và Quang minh chí tôn cũng theo đó tăng dần. Nếu tiếp tục ở bên ngoài thì chỉ cần vài phút nữa hai người họ sẽ bị nghiền ép thành hư vô.
Như vậy, lúc này chỉ còn Vũ Tôn cùng Kim Ô.
Kim Ô nhục thân siêu phàm, chút Lôi kiếp Thiên uy này cũng không đủ gãi lông cho nó.
- Tiểu tử, nếu ngươi độ qua kiếp này, Bản Chim đại nhân sẽ có quà cho ngươi.
- Ồ, vậy mong Chim đại nhân hãy chuẩn bị đi, ta nhất định sẽ vượt qua.
Vũ Tôn giọng nói chắc nịch vang lên.
Tay phải hắn đưa ra nắm chặt Xích Huyết kiếm, tay trái đặt sau eo hướng tới Thiên Uy. Khí tức của hắn không một chút che giấu bùng lên mạnh mẽ như khiêu khích Thiên uy.
Thiên Uy như có linh tính, cảm nhận được Vũ Tôn chọc giận, ngay lập tức một tia sét lớn bằng một tòa nhà giáng xuống.
Tay trái từ đằng sau nắm thành đấm, Vũ Tôn lăng không hướng Lôi kiếp lao đến.
- Ầm …
Tiếng nổ lớn vang lên, tia sét tan biến, Vũ Tôn thì sừng sững ngạo nghễ đứng giữa không trung.
Kim Ô hờ hững đáp.
- Này, này …
Xích Huyết Hoàng cả kinh không nói được gì nữa.
Nghe Kim Ô nói hắn mới sực nhớ ra. Trước kia, sư phụ hắn cũng từng bảo rằng từ Võ Hoàng cảnh trở đi mỗi khi thăng một đại cấp độ sẽ phải vượt qua Thiên địa chi kiếp.
Tu luyện vốn là nghịch Thiên, mà nghịch Thiên thì phải chịu Thiên phạt.
Người càng mạnh mẽ bao nhiêu, Thiên phạt càng khủng bố bấy nhiêu.
Như những gì Vũ Tôn đã thể hiện, chắc chắn hắn sẽ phải chịu Thiên kiếp mạnh gấp mười mấy lần một Võ hoàng khác.
Mười mấy lần a. Đó mới là dự đoán chứ chưa rõ bao nhiêu.
- Có cách nào giúp hắn không?
Xích Huyết Hoàng vội vã hỏi Kim Ô.
- Có.
- Vậy ngươi mau giúp hắn đi.
- Ngươi muốn đoạn tuyệt thành tựu của hắn ?
Kim Ô trầm giọng, nhìn Xích Huyết Hoàng hỏi.
- Là ý gì ?
- Ngu muội nhân loại. Thiên kiếp là khảo hạch thực lực bản thân. Nếu muốn cứu hắn, ta có thể nuốt hắn vào trong không gian của ta, như vậy Thiên kiếp sẽ bị qua mặt. Nhưng ngươi nghĩ mọi chuyện dễ vậy thì sai rồi. Chắc chắn khí tức của hắn đã bị ghi nhận từ lúc sắp độ kiếp, cho nên nếu hắn muốn an toàn thì không bao giờ được xuất hiện tại thế giới bên ngoài. Nếu không vừa ra sẽ bị Thiên kiếp diệt sát vì dám lừa dối Thiên đạo.
- Như vậy khác gì chết .
Xích Huyết Hoàng thẫn thờ. Quả thật nếu vậy thà cố gắng được tới đâu hay tới đó còn hơn chứ mãi mãi sống trong một không gian không có ai khác thì thà chết còn dễ chịu.
- Vậy nếu phút chót hắn không vượt qua được thì ngươi hãy cứu hắn.
Xích Huyết Hoàng nhìn Kim Ô giọng cầu khẩn.
- Hừ. Nếu là kẻ sợ chết không đáng để bản Chim cứu.
- “ !!! ”
Xích Huyết Hoàng biết không thể cầu con chim ba chân này được nên nghĩ tới Quang minh chí tôn. Nhưng mà Quang minh chí tôn đang bận dưỡng hồn, hơn nữa Kim Ô còn bất lực, liệu chăng vị tiền bối này có làm được gì?
Nhưng mà không thử sao biết. Vì vậy hắn liền câu thông với Quang minh chí tôn trong Xích Huyết kiếm.
Quang minh chí tôn biết Vũ Tôn sắp độ kiếp thì rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy Kiếp vân trên bầu trời thì hắn tái mặt. Đùa gì chứ, đó mà là Thiên kiếp của Đế quân cảnh sao? Cho dù là Đế Tôn tiến vào cũng thành tro đi.
Khẽ lắc đầu cay đắng nhìn Xích Huyết Hoàng, Quang minh chí tôn cũng cực kì chua xót. Đợi suốt hàng vạn năm mới có được kẻ kế thừa y bát thì không ngờ lúc này lại cửu tử nhất sinh.
Khi Quang minh chí tôn xuất hiện, Kim Ô nhìn hắn khẽ “Ồ” một tiếng kinh ngạc, nhưng sau đó nhanh chóng quên đi, lại tập trung vào Vũ Tôn.
…
Lúc này Vũ Tôn sức mạnh vẫn đang không ngừng bành trướng. Trên đầu hắn, Thiên địa chi kiếp ngày một khuyếch tán, mở rộng cực kì nhanh chóng.
Thiên kiếp chưa thành hình, vậy mà đã mang đến áp lực khủng khiếp.
- Chuyện gì vậy, tại sao ta cảm thấy lạnh toát sống lưng?
- Ta cũng vậy, ta cảm thấy run sợ từ tận cốt tủy.
- Tại sao ta như bị thái sơn áp đỉnh thế này?
- Có chuyện gì thế này?
Vô số tu sĩ lẫn phàm nhân của toàn bộ Tiềm Long Đại Lục đột nhiên rùng mình. Một cảm giác sợ hãi bao trùm lên toàn bộ bọn họ.
Gần nhất là tu sĩ của Nam vực. Nhiều người chịu không nổi áp lực, lập tức quỳ xuống, dập đầu trước Thiên địa.
Viện Trưởng của Nam Thiên Học Viện cùng Hồn Thiên Đế bị kinh động, cả hai phi hành lên bầu trời nhìn về hướng Sa mạc tử thần. Dù cách xa hàng vạn dặm nhưng bọn họ vẫn bị dư uy của Thiên kiếp làm cho tái nhợt.
Trong đầu Hồn Thiên Đế đột nhiên hiện lên thân ảnh Vũ Tôn.
…
- Thiên ca, tại sao muội thấy bất an thế này?
Trương Nhược Tích bỗng nhiên run rẩy, người phát lạnh nhìn Vũ Thiếu Dương sợ hãi hỏi.
- Không sao, không sao đâu. Không có chuyện gì đâu.
Vũ Thiếu Dương cố gắng trấn an thê tử nhưng trong lòng hắn vẫn có dự cảm cực kì bất an. Đến cảnh giới bọn hắn gần như không bao giờ có chuyện buồn lo vô cớ, cho nên hắn tin tưởng sắp có đại sự xảy ra.
- Muội phải đi tìm Tôn nhi, tìm Tôn nhi.
Trương Nhược Tích đẩy Vũ Thiếu Dương ra, muốn lao đi tìm Vũ Tôn. Từ khi nàng đột nhiên sợ hãi, trong đầu nàng luôn hiện ra thân ảnh Vũ Tôn đầy máu me nhìn nàng mỉm cười.
- Muội định đi đâu tìm nó? Bình tĩnh lại đi.
Vũ Thiếu Dương ôm lấy Trương Nhược Tích, cố gắng không cho nàng mất kiểm soát.
- Buông muội ra, muội phải đến Nam Thiên Học Viện tìm Tôn Nhi. Muội có dự cảm không lành. Muội phải tìm Tôn nhi của muội.
Trương Nhược Tích giằng co, nhất định muốn đi tới Nam Thiên Học Viện.
Biết ngăn không được thê tử, Vũ Thiếu Dương thở dài. Hắn xác định chắc chắn Vũ Tôn đã xảy ra chuyện. Không phải ngẫu nhiên hai phu thê bọn hắn lại cùng có chung dự cảm về một người như vậy.
- Vậy ta đi cùng muội.
Vũ Thiếu Dương nắm tay Trương Nhược Tích. Hai người Nguyên khí hóa cánh, hướng về Nam Thiên Học Viện lao thẳng tới.
…
- Rút cục Tây vực có chuyện gì mà Thiên uy khủng bố tới tận đây?
Tại Bắc vực, Trung châu, Nam vực, Hải ngoại những lão quái vật nhao nhao bị kinh động lần nữa xuất hiện. Lúc nãy là Thiên địa nguyên khí bị lôi kéo đi, bây giờ lại là Thiên Uy khủng bố.
Không ít người liên kết hai dữ kiện trên lại phát hiện ra rất giống như cổ tịch miêu tả Võ Hoàng phá toái hư không.
Nhưng mà bây giờ có Võ Hoàng sao?
Đương nhiên là không. Gần bốn ngàn năm nay Tiềm Long đại lục không có Võ Hoàng, đó là điều ai cũng biết.
Cho nên ngay lập tức họ phủ định ý nghĩ đó.
…
Bầu trời ngày một đen kịt. Từng tia lôi điện khủng bố vờn quanh những đám mây khiến người ta không rét mà run.
Thân ảnh Vũ Tôn nhỏ bé, so với Thiên uy quả thực không khác gì con Kiến với con Voi.
Khí tức của hắn đã đình chỉ tăng tiếp, đã đạt tới cực hạn hắn có thể chịu đựng, tức là Võ Hoàng Đại Viên Mãn. Sở dĩ đã phá tan bình chướng Đế Quân nhưng vẫn chỉ là Võ Hoàng là bởi vì chưa độ qua Thiên kiếp nên chưa được Thiên Địa chứng nhận. Chỉ cần sống sót qua đợt Thiên kiếp này, hắn sẽ chân chính là một Đế Quân cảnh.
Mở mắt ra, cảm nhận Thiên uy bao phủ bản thân mình Vũ Tôn khẽ mỉm cười.
- Đúng là Lão Thiên coi trọng ta a.
Hắn nhìn lên trời, lẩm bẩm.
- Tôn Nhi, đừng cố quá. Nếu cảm thấy không được thì hủy bỏ cơ thể, đem linh hồn tiến vào Xích Huyết Châu.
Xích Huyết Hoàng nhìn hắn dặn dò.
Võ hoàng nhìn Xích Huyết Hoàng gật đầu nói:
- Yên tâm đi Xích Huyết thúc, ta nhất định sẽ không sao.
- Không được chủ quan, chỉ cần còn sống thì sẽ còn cơ hội.
Xích Huyết Hoàng vội vã nói sau đó nhanh chóng cùng Quang minh chí tôn quay vào Xích Huyết Châu.
Lôi điện là khắc tinh của Tà ma, Thiên uy là khắc tinh của Linh hồn thể. Thiên uy ngày càng đậm đặc, áp lực đè lên Xích Huyết Hoàng và Quang minh chí tôn cũng theo đó tăng dần. Nếu tiếp tục ở bên ngoài thì chỉ cần vài phút nữa hai người họ sẽ bị nghiền ép thành hư vô.
Như vậy, lúc này chỉ còn Vũ Tôn cùng Kim Ô.
Kim Ô nhục thân siêu phàm, chút Lôi kiếp Thiên uy này cũng không đủ gãi lông cho nó.
- Tiểu tử, nếu ngươi độ qua kiếp này, Bản Chim đại nhân sẽ có quà cho ngươi.
- Ồ, vậy mong Chim đại nhân hãy chuẩn bị đi, ta nhất định sẽ vượt qua.
Vũ Tôn giọng nói chắc nịch vang lên.
Tay phải hắn đưa ra nắm chặt Xích Huyết kiếm, tay trái đặt sau eo hướng tới Thiên Uy. Khí tức của hắn không một chút che giấu bùng lên mạnh mẽ như khiêu khích Thiên uy.
Thiên Uy như có linh tính, cảm nhận được Vũ Tôn chọc giận, ngay lập tức một tia sét lớn bằng một tòa nhà giáng xuống.
Tay trái từ đằng sau nắm thành đấm, Vũ Tôn lăng không hướng Lôi kiếp lao đến.
- Ầm …
Tiếng nổ lớn vang lên, tia sét tan biến, Vũ Tôn thì sừng sững ngạo nghễ đứng giữa không trung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.