Chương 30: Từ Hôn (2)
Trung CTH
25/09/2016
Trong đại điện của Vũ gia lúc này, Vũ Thiếu Dương ngồi trên vị trí gia chủ, Vũ Thiên Đô ngồi vị trí Trưởng Lão. Những trưởng lão trước kia bị nhốt lại đều đã được phục hồi chức vị, có mặt đầy đủ ngoại trừ Vũ Thanh cùng nhị trưởng lão Vũ Lâm dẫn Vũ Nghi cùng một số thành viên gia tộc trẻ tuổi đi tham dự chiêu sinh của tam đại môn phái.
Ở vị trí dành cho khách mời, có ba người lạ mặt. Hai người đứng phía sau một người đang ngồi. Người đang ngồi là một trung niên nhân tuổi khoảng gần năm mươi nhưng cơ thể vẫn rất săn chắc, da dẻ hồng hào. Hai người đứng ngay ngắn sau hắn một là một trung niên nhân khác chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt nhỏ, dài, râu ria cắt tỉa gọn gàng trông chững trạc. Người này là Lâm Sinh tức lâm đại thúc mà Trương Nhược Tích nhắc tới. Một người nữa là một thiếu nữ tuổi ước chừng khoảng mười lăm. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã bắt đầu phát dục, tương lai cũng có thể là một mỹ nhân hại nước hại dân. Đây là Lâm Khả Nhi.
Tên nam tử đang ngồi khẽ dùng ánh mắt đảo qua toàn bộ đại sảnh. Tu vi các trưởng lão Vũ gia đại đa số đều chỉ là Tiên Thiên, chỉ có Vũ Thiên Đô cùng đại trưởng lão Vũ Ngọc Thành là Trúc Cơ sơ kì. Duy có Vũ Thiếu Dương tu vi Kết Đan hậu kì đại viên mãn khiến hắn hơi bất ngờ. Vì trước khi tới đây, hắn từng được nghe Lâm Sinh kể về Vũ gia, về việc Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích bị phế bỏ tu vi. Vậy mà giờ đây hắn lại lù lù khí tức Kết Đan cảnh phát ra. Không biết cơ duyên nghịch thiên cỡ nào mới khôi phục được tu vi trở lại như vậy a.
Người nam tử đứng phía sau mở miệng :
“Thiếu Dương huynh, huynh giấu ta thật khổ a. Làm ta lo lắng cho huynh cùng tẩu tẩu nhiều như vậy. Khả Nhi, mau chào Thiếu Dương đại bá đi.”
“Khả Nhi gặp qua đại bá.” Thiếu nữ đứng cạnh hắn cất tiếng chào.
“Ha ha, Tiểu Khả Nhi ngày nào giờ đã trở thành một đại tiểu thư xinh đẹp rồi.”
“Đại bá quá khen.” Lâm Khả Nhi cúi đầu nhẹ giọng đáp.
“Lâm hiền đệ, ta cũng không muốn giấu diếm đệ làm gì, chẳng qua chúng ta chỉ cầu một cuộc sống thanh bình, tự tại mà thôi. Thân bất do kỉ, cây muốn lặng nhưng gió chẳng muốn ngừng a.” Vũ Tôn nhìn sang Lâm Sinh than thở.
“Đại ca, đệ hiểu. Đệ cũng không trách huynh.” Lâm Sinh hiểu ý, khẽ gật gù.
“Hiền đệ nghĩ như vậy thì đại ca đây càng hổ thẹn a. Phải rồi, không biết vị này là ?” Vũ Thiếu Dương nhìn người nam tử đang ngồi hỏi.
“À phải rồi, đệ thật sơ ý quên giới thiệu với huynh. Đây là Khương Uy trưởng lão, là Trưởng lão Nội môn của Vô Cực Môn.”
“Cái gì, trưởng lão của Vô Cực Môn” . Lời của Lâm Sinh vừa ra khiến đại sảnh đang yên lặng đột nhiên náo động.
"Không phải hắn đùa chứ?"
"Trưởng lão Nội môn Vô Cực Môn tới đây làm gì a?"
............................................. Tiếng huyên náo, bàn cãi loạn xạ vang lên, đại sảnh Vũ gia lúc này không khác gì một cái chơ. Khương Uy tuy bề ngoài vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng vô cùng xem thường Vũ gia. Đúng là lũ nhà quê chưa ra thành thị bao giờ a.
Điều này cũng không trách được ai, Tam đại môn phái thực lực siêu quần, bá chủ Nam Châu. Trong môn phái, đệ tử vô số, đều là tinh anh. Muốn gặp được đệ tử của họ đã khó, đừng nói gì đến Trưởng lão.
Các gia tộc như Vũ gia chỉ cần bị người ta thở một hơi là tiêu diệt được hết, tuyệt đối không có ai dám đứng ra bênh vực hay đòi lẽ phải cho. Nắm đấm người ta lớn, người ta có quyền. Ngươi muốn chết cứ đứng ra đi xem rồi ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi a. Không tin thì thử xem đi.
Vũ Thiếu Dương nhíu mày, cảm giác cho hắn biết sắp tới sẽ có chuyện không tốt lành gì. Khẽ dùng thần niệm đảo qua, vị Khương trưởng lão này tu luyện Vũ kỹ, có tu vi Ngự Không. Ngự Không đã đủ để làm Trưởng môn nhân của một môn phái hạ lưu rồi, có thể hô mưa gọi gió một phương. Không hiểu đột nhiên tên này không ở Vô Cực Môn chạy tới nơi đây làm gì a, lại còn đi cùng Lâm Sinh và Khả Nhi. Chắc chắn, tuyệt đối có đại sự chứ không đơn giản chỉ là ghé qua Vũ gia.
"Gặp qua Khương Uy trưởng lão. Không biết trưởng lão đại giá quang lâm để đón tiếp từ xa, mong trưởng lão lượng thứ a."
“Phụ thân, gia gia, các vị trưởng lão.” Khương Uy chưa kịp trả lời thì đột nhiên giọng Vũ Tôn vang lên.
“A, Tôn nhi, ngươi đã tới rồi. Mau vào đây, ra mắt Lâm thúc, Khả Nhi và Khương Uy trưởng lão đi.” Vũ Thiếu Dương nói.
“Dạ, phụ thân.” Vũ Tôn tiến vào đại sảnh. Hắn trở thành tiêu điểm chú mục của toàn bộ mọi người. Do hắn tu luyện “Liễm Khí Quyết” của Xích Huyết Hoàng truyền dạy nên toàn thân không toát ra chút tu vi nào. Các trưởng lão tuy không tỏ ra bất mãn như trước nhưng ánh mắt nhiều người vẫn tràn đầy vẻ khinh miệt. Đồ phế vật dựa vào phụ mẫu thì có gì để được tôn trọng.
Khương Uy trưởng lão nghiêm túc dùng thần niệm kiểm tra tu vi của Vũ Tôn rất lâu, xác nhận rằng hắn tuyệt đối không có chút tu vi nào thì nhìn hắn như nhà giàu nhìn ăn mày vậy, vẻ khinh miệt lập tức lộ ra ngoài không che giấu. Điều này làm Vũ Thiếu Dương vô cùng tức giận. Chỉ là một Ngự Không nho nhỏ như kiến hôi mà dám dùng ánh mắt đó với nhi tử của ta đường đường là một Võ Hoàng. Vũ Tôn thấy cha mình tức giận liền dùng ánh mắt ngăn lại.
Hắn quay sang phía ba người, không kiêu hãnh, không siểm nịnh nhìn thẳng :
“Vũ Tôn ra mắt Khương Uy trưởng lão, Lâm Sinh thúc thúc, Khả Nhi muội muội.”
Khương Uy không thèm ngó mắt nhận lễ của Vũ Tôn, quay mặt đi nơi khác. Dường như hắn thấy nói chuyện hay để ý tới một tên phế vật là tự làm nhục bản thân. Lâm Khả Nhi tuy không đến mức đó, nhưng nhìn Vũ Tôn cũng rất ... chướng mắt. Đây là vị hôn phu trước kia của nàng sao??? Nàng là ai, hắn là ai chứ. Tuyệt đối không thể giữ bỏ hôn sự này được. Nhưng để giữ lễ trước mặt mọi người, nàng nhìn Vũ Tôn, gật đầu.
Điều này toàn bộ lọt trong mắt Vũ Thiếu Dương. Nếu không phải Vũ Tôn truyền âm bảo hắn cứ mặc kệ thì hắn tuyệt đối không để yên chuyện này. Một Ngự Không nho nhỏ xem thường Võ Thánh, Võ Hoàng??? Chuyện này đồn ra ngoài tuyệt đối là thiên đại chê cười cho thiên hạ. Một nữ nhi thấy vị hôn phu thì tỏ ra khinh thường, không thèm mở miệng chào hỏi??? Hắn càng lúc càng thấy sắp có chuyện xảy ra, và liên quan đến Vũ Tôn.
Còn các trưởng lão Vũ gia thì ánh mắt nhìn Vũ Tôn càng thêm khinh bỉ. Ngươi thấy chưa, dù có phụ mẫu ngươi thì ngươi cũng vẫn là phế vật. Đấy, đứng trước mặt người có tu vi mạnh mẽ hơn phụ thân, mẫu thân ngươi kìa, ngươi vênh mặt lên đi.
Lâm Sinh thấy không khí căng thằng, vội phá tan bầu không khí :
“Tôn Nhi đấy a. Trông giống phụ thân ngươi như đúc. Con có cần đẹp trai thế này khiến đại thúc ta phải ganh tị không hahaha.”
Lời hắn nói ra, hắn tự cười nhưng ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ. Ngươi rỗi hơi hết việc làm hay sao mà hết lời để nói à phải đi nịnh thằng phế vật làm chi cho mệt. Bầu không khí càng lúc càng nặng nề.
Vũ Thiếu Dương dội một gáo nước vào bầu không khí đó:
“ Lâm Sinh hiền đệ, đừng bảo ta đệ chỉ vô tình ngang qua ghé thăm Vũ gia chúng ta nhé. Nếu quả thực như vậy, đại ca này mời đệ ở lại chơi một thời gian để chúng ta ôn lại chuyện xưa được chứ?”
Vũ Thiếu Dương nói ra, gương mặt Lâm Sinh có chút tái đi. Hắn muốn trả lời nhưng ấp úng không nói ra được. Lâm Khả Nhi đứng cạnh nhẹ dùng khuỷu tay thúc hắn nhưng hắn vẫn im lặng. Nàng tức giận giậm chân, dùng tay vò mảnh áo.
“Chúng ta tới đây hôm nay chỉ có một mục đích, đó là hủy bỏ hôn sự của Vũ gia và Lâm gia.” Đột nhiên giọng nói của Khương Uy vang lên, rõ mồn một trong đầu từng người có mặt trong Vũ gia. Hắn dùng cả nguyên lực để nói ra nên giọng nói của hắn vẫn oang oang vài tức mới dần tiêu tán đi.
“Cái gì. Từ bỏ hôn sự.” Đại sảnh lại một lần nữa ồn ào hỗn loạn.
“Đúng vậy, các ngươi nghe cho rõ. Là từ bỏ hôn sự của Lâm gia Lâm Khả Nhi và Vũ gia Vũ Tôn.”
Ở vị trí dành cho khách mời, có ba người lạ mặt. Hai người đứng phía sau một người đang ngồi. Người đang ngồi là một trung niên nhân tuổi khoảng gần năm mươi nhưng cơ thể vẫn rất săn chắc, da dẻ hồng hào. Hai người đứng ngay ngắn sau hắn một là một trung niên nhân khác chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt nhỏ, dài, râu ria cắt tỉa gọn gàng trông chững trạc. Người này là Lâm Sinh tức lâm đại thúc mà Trương Nhược Tích nhắc tới. Một người nữa là một thiếu nữ tuổi ước chừng khoảng mười lăm. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã bắt đầu phát dục, tương lai cũng có thể là một mỹ nhân hại nước hại dân. Đây là Lâm Khả Nhi.
Tên nam tử đang ngồi khẽ dùng ánh mắt đảo qua toàn bộ đại sảnh. Tu vi các trưởng lão Vũ gia đại đa số đều chỉ là Tiên Thiên, chỉ có Vũ Thiên Đô cùng đại trưởng lão Vũ Ngọc Thành là Trúc Cơ sơ kì. Duy có Vũ Thiếu Dương tu vi Kết Đan hậu kì đại viên mãn khiến hắn hơi bất ngờ. Vì trước khi tới đây, hắn từng được nghe Lâm Sinh kể về Vũ gia, về việc Vũ Thiếu Dương cùng Trương Nhược Tích bị phế bỏ tu vi. Vậy mà giờ đây hắn lại lù lù khí tức Kết Đan cảnh phát ra. Không biết cơ duyên nghịch thiên cỡ nào mới khôi phục được tu vi trở lại như vậy a.
Người nam tử đứng phía sau mở miệng :
“Thiếu Dương huynh, huynh giấu ta thật khổ a. Làm ta lo lắng cho huynh cùng tẩu tẩu nhiều như vậy. Khả Nhi, mau chào Thiếu Dương đại bá đi.”
“Khả Nhi gặp qua đại bá.” Thiếu nữ đứng cạnh hắn cất tiếng chào.
“Ha ha, Tiểu Khả Nhi ngày nào giờ đã trở thành một đại tiểu thư xinh đẹp rồi.”
“Đại bá quá khen.” Lâm Khả Nhi cúi đầu nhẹ giọng đáp.
“Lâm hiền đệ, ta cũng không muốn giấu diếm đệ làm gì, chẳng qua chúng ta chỉ cầu một cuộc sống thanh bình, tự tại mà thôi. Thân bất do kỉ, cây muốn lặng nhưng gió chẳng muốn ngừng a.” Vũ Tôn nhìn sang Lâm Sinh than thở.
“Đại ca, đệ hiểu. Đệ cũng không trách huynh.” Lâm Sinh hiểu ý, khẽ gật gù.
“Hiền đệ nghĩ như vậy thì đại ca đây càng hổ thẹn a. Phải rồi, không biết vị này là ?” Vũ Thiếu Dương nhìn người nam tử đang ngồi hỏi.
“À phải rồi, đệ thật sơ ý quên giới thiệu với huynh. Đây là Khương Uy trưởng lão, là Trưởng lão Nội môn của Vô Cực Môn.”
“Cái gì, trưởng lão của Vô Cực Môn” . Lời của Lâm Sinh vừa ra khiến đại sảnh đang yên lặng đột nhiên náo động.
"Không phải hắn đùa chứ?"
"Trưởng lão Nội môn Vô Cực Môn tới đây làm gì a?"
............................................. Tiếng huyên náo, bàn cãi loạn xạ vang lên, đại sảnh Vũ gia lúc này không khác gì một cái chơ. Khương Uy tuy bề ngoài vẫn lạnh lùng nhưng trong lòng vô cùng xem thường Vũ gia. Đúng là lũ nhà quê chưa ra thành thị bao giờ a.
Điều này cũng không trách được ai, Tam đại môn phái thực lực siêu quần, bá chủ Nam Châu. Trong môn phái, đệ tử vô số, đều là tinh anh. Muốn gặp được đệ tử của họ đã khó, đừng nói gì đến Trưởng lão.
Các gia tộc như Vũ gia chỉ cần bị người ta thở một hơi là tiêu diệt được hết, tuyệt đối không có ai dám đứng ra bênh vực hay đòi lẽ phải cho. Nắm đấm người ta lớn, người ta có quyền. Ngươi muốn chết cứ đứng ra đi xem rồi ngày này sang năm là ngày giỗ của ngươi a. Không tin thì thử xem đi.
Vũ Thiếu Dương nhíu mày, cảm giác cho hắn biết sắp tới sẽ có chuyện không tốt lành gì. Khẽ dùng thần niệm đảo qua, vị Khương trưởng lão này tu luyện Vũ kỹ, có tu vi Ngự Không. Ngự Không đã đủ để làm Trưởng môn nhân của một môn phái hạ lưu rồi, có thể hô mưa gọi gió một phương. Không hiểu đột nhiên tên này không ở Vô Cực Môn chạy tới nơi đây làm gì a, lại còn đi cùng Lâm Sinh và Khả Nhi. Chắc chắn, tuyệt đối có đại sự chứ không đơn giản chỉ là ghé qua Vũ gia.
"Gặp qua Khương Uy trưởng lão. Không biết trưởng lão đại giá quang lâm để đón tiếp từ xa, mong trưởng lão lượng thứ a."
“Phụ thân, gia gia, các vị trưởng lão.” Khương Uy chưa kịp trả lời thì đột nhiên giọng Vũ Tôn vang lên.
“A, Tôn nhi, ngươi đã tới rồi. Mau vào đây, ra mắt Lâm thúc, Khả Nhi và Khương Uy trưởng lão đi.” Vũ Thiếu Dương nói.
“Dạ, phụ thân.” Vũ Tôn tiến vào đại sảnh. Hắn trở thành tiêu điểm chú mục của toàn bộ mọi người. Do hắn tu luyện “Liễm Khí Quyết” của Xích Huyết Hoàng truyền dạy nên toàn thân không toát ra chút tu vi nào. Các trưởng lão tuy không tỏ ra bất mãn như trước nhưng ánh mắt nhiều người vẫn tràn đầy vẻ khinh miệt. Đồ phế vật dựa vào phụ mẫu thì có gì để được tôn trọng.
Khương Uy trưởng lão nghiêm túc dùng thần niệm kiểm tra tu vi của Vũ Tôn rất lâu, xác nhận rằng hắn tuyệt đối không có chút tu vi nào thì nhìn hắn như nhà giàu nhìn ăn mày vậy, vẻ khinh miệt lập tức lộ ra ngoài không che giấu. Điều này làm Vũ Thiếu Dương vô cùng tức giận. Chỉ là một Ngự Không nho nhỏ như kiến hôi mà dám dùng ánh mắt đó với nhi tử của ta đường đường là một Võ Hoàng. Vũ Tôn thấy cha mình tức giận liền dùng ánh mắt ngăn lại.
Hắn quay sang phía ba người, không kiêu hãnh, không siểm nịnh nhìn thẳng :
“Vũ Tôn ra mắt Khương Uy trưởng lão, Lâm Sinh thúc thúc, Khả Nhi muội muội.”
Khương Uy không thèm ngó mắt nhận lễ của Vũ Tôn, quay mặt đi nơi khác. Dường như hắn thấy nói chuyện hay để ý tới một tên phế vật là tự làm nhục bản thân. Lâm Khả Nhi tuy không đến mức đó, nhưng nhìn Vũ Tôn cũng rất ... chướng mắt. Đây là vị hôn phu trước kia của nàng sao??? Nàng là ai, hắn là ai chứ. Tuyệt đối không thể giữ bỏ hôn sự này được. Nhưng để giữ lễ trước mặt mọi người, nàng nhìn Vũ Tôn, gật đầu.
Điều này toàn bộ lọt trong mắt Vũ Thiếu Dương. Nếu không phải Vũ Tôn truyền âm bảo hắn cứ mặc kệ thì hắn tuyệt đối không để yên chuyện này. Một Ngự Không nho nhỏ xem thường Võ Thánh, Võ Hoàng??? Chuyện này đồn ra ngoài tuyệt đối là thiên đại chê cười cho thiên hạ. Một nữ nhi thấy vị hôn phu thì tỏ ra khinh thường, không thèm mở miệng chào hỏi??? Hắn càng lúc càng thấy sắp có chuyện xảy ra, và liên quan đến Vũ Tôn.
Còn các trưởng lão Vũ gia thì ánh mắt nhìn Vũ Tôn càng thêm khinh bỉ. Ngươi thấy chưa, dù có phụ mẫu ngươi thì ngươi cũng vẫn là phế vật. Đấy, đứng trước mặt người có tu vi mạnh mẽ hơn phụ thân, mẫu thân ngươi kìa, ngươi vênh mặt lên đi.
Lâm Sinh thấy không khí căng thằng, vội phá tan bầu không khí :
“Tôn Nhi đấy a. Trông giống phụ thân ngươi như đúc. Con có cần đẹp trai thế này khiến đại thúc ta phải ganh tị không hahaha.”
Lời hắn nói ra, hắn tự cười nhưng ai cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ. Ngươi rỗi hơi hết việc làm hay sao mà hết lời để nói à phải đi nịnh thằng phế vật làm chi cho mệt. Bầu không khí càng lúc càng nặng nề.
Vũ Thiếu Dương dội một gáo nước vào bầu không khí đó:
“ Lâm Sinh hiền đệ, đừng bảo ta đệ chỉ vô tình ngang qua ghé thăm Vũ gia chúng ta nhé. Nếu quả thực như vậy, đại ca này mời đệ ở lại chơi một thời gian để chúng ta ôn lại chuyện xưa được chứ?”
Vũ Thiếu Dương nói ra, gương mặt Lâm Sinh có chút tái đi. Hắn muốn trả lời nhưng ấp úng không nói ra được. Lâm Khả Nhi đứng cạnh nhẹ dùng khuỷu tay thúc hắn nhưng hắn vẫn im lặng. Nàng tức giận giậm chân, dùng tay vò mảnh áo.
“Chúng ta tới đây hôm nay chỉ có một mục đích, đó là hủy bỏ hôn sự của Vũ gia và Lâm gia.” Đột nhiên giọng nói của Khương Uy vang lên, rõ mồn một trong đầu từng người có mặt trong Vũ gia. Hắn dùng cả nguyên lực để nói ra nên giọng nói của hắn vẫn oang oang vài tức mới dần tiêu tán đi.
“Cái gì. Từ bỏ hôn sự.” Đại sảnh lại một lần nữa ồn ào hỗn loạn.
“Đúng vậy, các ngươi nghe cho rõ. Là từ bỏ hôn sự của Lâm gia Lâm Khả Nhi và Vũ gia Vũ Tôn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.