Chương 188: Xích Huyết Hoàng khủng bố.
Trung CTH
27/09/2016
Tinh Không Hoàng nổi giận gầm lên.
- Hừ, phế vật vong ơn phụ nghĩa như ngươi ta không hiểu tại sao vẫn sống được đến bây giờ.
Thân ảnh Xích Huyết Hoàng từ Xích Huyết châu xuất hiện. Hắn liếc một lượt từng người trong nhón Tinh Không Hoàng sau đó ánh mắt dừng lại trên người Huyền Thiên Hậu. Trong lòng hắn bao nhiêu kí ức, bao nhiêu tình cảm dồn nén xuất hiện.
Huyền Thiên Hậu trông thấy linh hồn ấy nước mắt không kìm được tuôn rơi. Bốn ngàn năm rồi, bốn ngàn năm nàng sống trong day dứt, hối hận, tội lỗi. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn phong thái bề nghễ thiên hạ đó . Nhưng mà …
- Ha ha ha. Trời giúp ta. Thì ra ngươi vẫn luôn tồn tại bên trong Xích Huyết châu. Có được Xích Huyết kiếm cùng ngươi, Thánh Tôn chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ta. Ha ha ha.
Tinh Không Hoàng ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.
- Hắn là Xích Huyết Hoàng. Xem như chúng ta đỡ phí một hồi tìm kiếm.
- Tốt rồi, nhanh giết tên nhóc kia, bắt Xích Huyết Hoàng và Xích Huyết kiếm kẻo đêm dài lắm mộng.
Kỉ Lam thúc giục.
Hai tay nàng nguyên khí hội tụ, một sợi xích mỏng manh xuất hiện. Đây là một món pháp bảo công kích linh hồn.
Kỉ Lam giữ một đầu sợi xích, đầu còn lại hướng Xích Huyết Hoàng lao đến.
Xích Huyết Hoàng có chút không nỡ nhìn Vũ Tôn không nói gì. Xích Huyết kiếm xuất hiện trên tay lão.
- Người bạn già, cho dù ta có chết cũng phải giúp ta đem bọn chúng sống không nổi.
Từ bên ngoài linh hồn hắn, một ngọn lửa bừng bừng xuất hiện thiêu đốt. Đây là Xích Huyết Hoàng đang thiêu đốt linh hồn đổi lấy sức mạnh.
Xích Huyết kiếm ong ong rung lên như người thân, hiểu ý của hắn.
Khí tức hắn nhanh chóng tăng lên tới Võ Hoàng Đỉnh Phong.
- Tôn Nhi, ngươi là Tuyệt đỉnh thiên tài, nhưng mà thời gian tu luyện chưa lâu. Nhìn thúc đây.
Xích Huyết Hoàng mỉm cười hòa ái nói với Vũ Tôn.
- Phá Thiên Nhất Kiếm.
Một đạo kiếm khí cực kì mạnh mẽ, đỏ rực như máu đột ngột xuất hiện bổ xuống Kỉ Lam.
Sợi xích kia của Kỉ Lam va chạm với Phá Thiên Nhất Kiếm của Xích Huyết Hoàng giống hệt đậu hũ, không chịu nổi một kích bị cắt ngay làm đôi. Kỉ Lam kinh hoảng, năm người Tinh Không Hoàng cũng cực độ sợ hãi.
Từ sâu trong linh hồn, bọn chúng cảm thấy chiêu thức kia mạnh mẽ nhiều lắm, so với Vũ Tôn thi triển uy lực cao hơn rất nhiều.
- Kỉ Lam, mau tránh.
Thái Sơn vội vã hét lên.
Nhưng mà kịp sao? Đáp án là không rồi.
Kỉ Lam vốn không coi Linh hồn của một Võ Hoàng là quái gì, cho nên khi tấn công không một chút phòng bị. Hơn nữa khoảng cách của nàng với Xích Huyết Hoàng gần hơn đám người kia nhiều lắm.
Kể cả có muốn phá phong ấn cũng mất một quãng thời gian. Mọi chuyện không còn kịp rồi.
Phá Thiên Nhất Kiếm lấy một tốc độ không thể tin nổi giáng thẳng xuống người nàng.
Một vết máu phun ra, hai mắt Kỉ Lam trợn tròn sau đó cả người nàng bị chẻ làm hai như một khúc củi. Khí tức sinh mệnh biến mất.
Đường đường một Đế Vương cảnh lại chết oan uổng như vậy.
- Híiiiiiiiiiiiiiiiií ……..
Tinh Không Hoàng, Thái Sơn, Hắc Vương, Phương Đạt hít một hơi khí lạnh. Bọn chúng không dám tin được Xích Huyết Hoàng lại đáng sợ đến như vậy. Rx ràng hắn không có nhục thể cơ mà? Thiêu đốt linh hồn tại sao lại ghê gớm như thế?
Chỉ có Huyền Thiên Hậu vẫn không có biểu hiện gì. Nhưng mà trong lòng nàng lại có.
- Hắn vẫn vậy, dù không còn nhục thể vẫn là một người vô địch.
Từ khi Xích Huyết Hoàng xuất hiện, Huyền Thiên Hậu vẫn không rời mắt khỏi hắn. Trên người nàng không hề có chút sát ý nào, mà chỉ là lo lắng, sợ hãi .
- Tinh Không Hoàng, ngươi dám đỡ một chiêu của Bổn Tọa.
Xích Huyết Hoàng khinh miệt nhìn Tinh Không Hoàng nói. Tuy linh hồn hắn đã yếu nhược cực kì rõ ràng nhưng mà hắn vẫn không hề run sợ mà tràn đầy chiến ý.
Nam nhân, dù chết thì sao? Kẻ thù đã ở trước mặt, giết hắn thì chết cũng không nuối tiếc.
Tinh Không Hoàng mặt đỏ bừng tức giận, nhưng mà trong nội tâm lại sợ hãi. Hơn bốn ngàn năm trước hắn đi theo bên Xích Huyết Hoàng không ngắn, tồn tại trong hắn hình bóng của Xích Huyết Hoàng gần như vô địch. Đã bốn ngàn năm qua vết đen đó lần nữa trỗi dậy.
Hắn không có gan đối chiêu cùng Xích Huyết Hoàng.
- Hừ, kẻ sắp chết như ngươi không có tư cách cùng ta mặc cả. Hắn đã là đèn cạn dầu, mọi người mau bắt lấy hắn. Hoặc nếu không kìm được thì giết chết. Ta sẽ chịu tội với Thánh Tôn.
Tinh Không Hoàng cố nén sợ hãi nói.
Hắn chủ động cầm Thánh cấp chủy thủ kia dẫn đầu lao tới Xích Huyết Hoàng.
Thái Sơn, Hắc Vương, Phương Đạt nhìn nhau cắn răng gật đầu rồi cũng lao theo Tinh Không Hoàng. Chỉ có Huyền Thiên Hậu vẫn ngây ngốc đứng yên.
- Huyền Thiên, muội làm gì vậy còn không mau ra tay?
Tinh Không Hoàng quay đầu nhìn Huyền Thiên Hậu kêu lên.
- Muội, muội …
Huyền Thiên Hậu run rẩy, nói lắp bắp.
Bảo nàng ra tay với Xích Huyết Hoàng, nàng không làm được.
Bốn ngàn năm trước nàng đã làm như thế, nhưng mà lần này nàng lại không thể.
Tinh Không Hoàng tức giận nhìn Huyền Thiên Hậu thầm mắng “ Tiện Nhân” sau đó mặc kệ đem Thánh cấp chủy thủ đâm về linh hồn Xích Huyết Hoàng.
- Địa ngục tù lung.
Hắc Vương kêu lên. Không gian xung quanh Xích Huyết Hoàng đột nhiên xuất hiện mười cột hắc khí đen ngòm bọc lấy hắn như một khám tù.
- Hừ, phế vật vong ơn phụ nghĩa như ngươi ta không hiểu tại sao vẫn sống được đến bây giờ.
Thân ảnh Xích Huyết Hoàng từ Xích Huyết châu xuất hiện. Hắn liếc một lượt từng người trong nhón Tinh Không Hoàng sau đó ánh mắt dừng lại trên người Huyền Thiên Hậu. Trong lòng hắn bao nhiêu kí ức, bao nhiêu tình cảm dồn nén xuất hiện.
Huyền Thiên Hậu trông thấy linh hồn ấy nước mắt không kìm được tuôn rơi. Bốn ngàn năm rồi, bốn ngàn năm nàng sống trong day dứt, hối hận, tội lỗi. Vẫn khuôn mặt đó, vẫn phong thái bề nghễ thiên hạ đó . Nhưng mà …
- Ha ha ha. Trời giúp ta. Thì ra ngươi vẫn luôn tồn tại bên trong Xích Huyết châu. Có được Xích Huyết kiếm cùng ngươi, Thánh Tôn chắc chắn sẽ trọng thưởng cho ta. Ha ha ha.
Tinh Không Hoàng ngửa mặt lên trời cười điên cuồng.
- Hắn là Xích Huyết Hoàng. Xem như chúng ta đỡ phí một hồi tìm kiếm.
- Tốt rồi, nhanh giết tên nhóc kia, bắt Xích Huyết Hoàng và Xích Huyết kiếm kẻo đêm dài lắm mộng.
Kỉ Lam thúc giục.
Hai tay nàng nguyên khí hội tụ, một sợi xích mỏng manh xuất hiện. Đây là một món pháp bảo công kích linh hồn.
Kỉ Lam giữ một đầu sợi xích, đầu còn lại hướng Xích Huyết Hoàng lao đến.
Xích Huyết Hoàng có chút không nỡ nhìn Vũ Tôn không nói gì. Xích Huyết kiếm xuất hiện trên tay lão.
- Người bạn già, cho dù ta có chết cũng phải giúp ta đem bọn chúng sống không nổi.
Từ bên ngoài linh hồn hắn, một ngọn lửa bừng bừng xuất hiện thiêu đốt. Đây là Xích Huyết Hoàng đang thiêu đốt linh hồn đổi lấy sức mạnh.
Xích Huyết kiếm ong ong rung lên như người thân, hiểu ý của hắn.
Khí tức hắn nhanh chóng tăng lên tới Võ Hoàng Đỉnh Phong.
- Tôn Nhi, ngươi là Tuyệt đỉnh thiên tài, nhưng mà thời gian tu luyện chưa lâu. Nhìn thúc đây.
Xích Huyết Hoàng mỉm cười hòa ái nói với Vũ Tôn.
- Phá Thiên Nhất Kiếm.
Một đạo kiếm khí cực kì mạnh mẽ, đỏ rực như máu đột ngột xuất hiện bổ xuống Kỉ Lam.
Sợi xích kia của Kỉ Lam va chạm với Phá Thiên Nhất Kiếm của Xích Huyết Hoàng giống hệt đậu hũ, không chịu nổi một kích bị cắt ngay làm đôi. Kỉ Lam kinh hoảng, năm người Tinh Không Hoàng cũng cực độ sợ hãi.
Từ sâu trong linh hồn, bọn chúng cảm thấy chiêu thức kia mạnh mẽ nhiều lắm, so với Vũ Tôn thi triển uy lực cao hơn rất nhiều.
- Kỉ Lam, mau tránh.
Thái Sơn vội vã hét lên.
Nhưng mà kịp sao? Đáp án là không rồi.
Kỉ Lam vốn không coi Linh hồn của một Võ Hoàng là quái gì, cho nên khi tấn công không một chút phòng bị. Hơn nữa khoảng cách của nàng với Xích Huyết Hoàng gần hơn đám người kia nhiều lắm.
Kể cả có muốn phá phong ấn cũng mất một quãng thời gian. Mọi chuyện không còn kịp rồi.
Phá Thiên Nhất Kiếm lấy một tốc độ không thể tin nổi giáng thẳng xuống người nàng.
Một vết máu phun ra, hai mắt Kỉ Lam trợn tròn sau đó cả người nàng bị chẻ làm hai như một khúc củi. Khí tức sinh mệnh biến mất.
Đường đường một Đế Vương cảnh lại chết oan uổng như vậy.
- Híiiiiiiiiiiiiiiiií ……..
Tinh Không Hoàng, Thái Sơn, Hắc Vương, Phương Đạt hít một hơi khí lạnh. Bọn chúng không dám tin được Xích Huyết Hoàng lại đáng sợ đến như vậy. Rx ràng hắn không có nhục thể cơ mà? Thiêu đốt linh hồn tại sao lại ghê gớm như thế?
Chỉ có Huyền Thiên Hậu vẫn không có biểu hiện gì. Nhưng mà trong lòng nàng lại có.
- Hắn vẫn vậy, dù không còn nhục thể vẫn là một người vô địch.
Từ khi Xích Huyết Hoàng xuất hiện, Huyền Thiên Hậu vẫn không rời mắt khỏi hắn. Trên người nàng không hề có chút sát ý nào, mà chỉ là lo lắng, sợ hãi .
- Tinh Không Hoàng, ngươi dám đỡ một chiêu của Bổn Tọa.
Xích Huyết Hoàng khinh miệt nhìn Tinh Không Hoàng nói. Tuy linh hồn hắn đã yếu nhược cực kì rõ ràng nhưng mà hắn vẫn không hề run sợ mà tràn đầy chiến ý.
Nam nhân, dù chết thì sao? Kẻ thù đã ở trước mặt, giết hắn thì chết cũng không nuối tiếc.
Tinh Không Hoàng mặt đỏ bừng tức giận, nhưng mà trong nội tâm lại sợ hãi. Hơn bốn ngàn năm trước hắn đi theo bên Xích Huyết Hoàng không ngắn, tồn tại trong hắn hình bóng của Xích Huyết Hoàng gần như vô địch. Đã bốn ngàn năm qua vết đen đó lần nữa trỗi dậy.
Hắn không có gan đối chiêu cùng Xích Huyết Hoàng.
- Hừ, kẻ sắp chết như ngươi không có tư cách cùng ta mặc cả. Hắn đã là đèn cạn dầu, mọi người mau bắt lấy hắn. Hoặc nếu không kìm được thì giết chết. Ta sẽ chịu tội với Thánh Tôn.
Tinh Không Hoàng cố nén sợ hãi nói.
Hắn chủ động cầm Thánh cấp chủy thủ kia dẫn đầu lao tới Xích Huyết Hoàng.
Thái Sơn, Hắc Vương, Phương Đạt nhìn nhau cắn răng gật đầu rồi cũng lao theo Tinh Không Hoàng. Chỉ có Huyền Thiên Hậu vẫn ngây ngốc đứng yên.
- Huyền Thiên, muội làm gì vậy còn không mau ra tay?
Tinh Không Hoàng quay đầu nhìn Huyền Thiên Hậu kêu lên.
- Muội, muội …
Huyền Thiên Hậu run rẩy, nói lắp bắp.
Bảo nàng ra tay với Xích Huyết Hoàng, nàng không làm được.
Bốn ngàn năm trước nàng đã làm như thế, nhưng mà lần này nàng lại không thể.
Tinh Không Hoàng tức giận nhìn Huyền Thiên Hậu thầm mắng “ Tiện Nhân” sau đó mặc kệ đem Thánh cấp chủy thủ đâm về linh hồn Xích Huyết Hoàng.
- Địa ngục tù lung.
Hắc Vương kêu lên. Không gian xung quanh Xích Huyết Hoàng đột nhiên xuất hiện mười cột hắc khí đen ngòm bọc lấy hắn như một khám tù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.