Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ (Bản Dịch)

Chương 47: Bắn Chết (2)

Ngã Cật Tây Hồng Thị

13/11/2023

Phòng phát sóng trực tiếp chính thức của chính phủ.

Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhẹ nhàng vung tay, quá trình mũi tên được bắn ra tái hiện lại ở vị trí cao nhất của không gian chiến đấu.

Mũi tên xé toạc không khí, khiến màn mưa phùn như bị xuyên thủng, tốc độ của nó nhanh đến đáng sợ!

So với tốc độ của mũi tên, cuộc giao tranh giữa Liêm Sương và đại sư Đổng Húc trở nên chậm rãi hơn bao giờ hết.

Khi mũi tên cách Liêm Sương hơn mười mét, cô ta rốt cuộc cũng cảm nhận được, từ từ ngẩng đầu lên nhìn mũi tên.

Nhưng không còn kịp nữa rồi!

Ở khoảng cách hơn mười mét, khi thân thể của Liêm Sương vừa mới động đậy, mũi tên đã lập tức xuyên qua ngực trái và giết chết cô ta.

Sau đó, mũi tên xuyên qua phiến đá đằng xa, đâm thủng phiến đá, tạo thành một hố sâu, đầu mũi tên cắm sâu xuống đất, cán của nó cũng vỡ thành trăm mảnh!

Một mũi tên bắn ra vừa đẹp mắt, lại vừa đáng sợ! "Mũi tên này, quá đẹp!"

Tần Nhất Văn hưng phấn chỉ tay: "Nhìn vào số liệu, mũi tên này có tốc độ tối đa 432 mét/giây, là mũi tên siêu tốc. Nhưng từ tửu lầu đến địa điểm giao chiến, cách khoảng 200 mét. Mũi tên vẫn phải bay khoảng nửa giây trong không trung.

Trong nửa giây này... Liêm Sương vẫn còn đang di chuyển liên tục! Trời đang mưa phùn, còn có gió thổi nhẹ! Vương Di đã tính toán cặn kẽ ảnh hưởng của thời tiết, thậm chí còn tính toán được vị trí di chuyển của Liêm Sương trong nửa giây tới, đến khi nắm chắc mới bắn tên ra."

"Mũi tên vừa bắn ra, Liêm Sương dù nhìn thấy nó thì cũng đã muộn." Tần Nhất Văn cảm thán.

"Thời gian từ khi cô ta phát hiện cho đến khi mũi tên bắn trúng quá ngắn, còn đáng sợ hơn cả vụ ám sát của tiền bối Liễu Tiến Phong. Liêm Sương đã có thể di chuyển một chút, phản ứng cũng rất nhanh."

Hoàng Vĩnh lắc đầu nói: "Người xưa có câu, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Thứ khó đề phòng nhất chính là ám tiễn... Nếu như mũi tên bắn trực diện, cự ly 200 mét, thời gian 0,5 giây, đối với những cao thủ cấp Thần như



Liêm Sương thì sẽ có đủ thời gian để né tránh. Ngay cả khi phát hiện mũi tên ở khoảng cách 50 mét thì vẫn có thể né được! Nhưng chỉ cách chừng chục mét thì quá gần rồi."

"Ám tiễn khó phòng chính là nói ngay tại thời điểm phát hiện, thân thể đã không còn thời gian để né tránh nữa."

Tần Nhất Văn cũng gật đầu: "Thời xưa, rất nhiều danh tướng đều chết vì trúng ám tiễn hay bắn lén, chứ bị bắn trực diện mà chết thì rất ít."

"Mũi tên này có thể thành công, đầu tiên là nhờ tài thiện xạ của Vương Di. Thứ hai là do Liêm Sương mặc áo giáp da mềm, chỉ nặng chừng 3 đến 5 kg, khả năng phòng ngự khá yếu. Nếu thay bằng khôi giáp hộ thân hạng nhẹ 50 kg hoặc khôi giáp hộ thân cỡ lớn 200 kg thì một mũi tên không thể nào bắn xuyên qua được."

"Khôi giáp hộ thân hạng nhẹ có thể ngăn được tên bắn, kiếm chém. Khôi giáp cỡ lớn chẳng những ngăn được tên bắn, kiếm chém mà còn chống được những nhát chém bằng rìu lớn, hay đòn đâm của ngân thương, phải dùng đến binh khí hạng nặng thì mới có thể phá vỡ được nó."

Hoàng Vĩnh cười nói: "Dĩ nhiên, trong trò chơi này, tất cả người chơi đều có chung một điểm yếu quan trọng nhất— vị trí của đầu."

Tần Nhất Văn cũng nói: "Nhưng ngay cả Thần Tiễn Thủ mà nói, cũng rất khó bắn trúng đầu khi đối tượng đang di chuyển với tốc độ cao."

….

...

Trong trấn nhỏ, trận chiến cấp Thần này càng lúc càng trở nên kịch tính. Buổi phát sóng trực tiếp cũng vô cùng gay cấn.

Vèo vèo vèo.

“Đại Thần Lực” Cao Sùng, “Huyết Phủ” Vương Tiếu và “Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình, ba người đang cùng nhau tiến về phía trước.

"Liêm Sương đã bị giết."



Tôn Ngọc Đình nghiêm mặt nói: "Chết dưới mũi tên của Thần tiễn thủ." "Sự uy hiếp lớn nhất của đội đối thủ đối với chúng ta chính là cung thủ."

Người đang mặc áo giáp cỡ lớn, tay cầm một cây ngân thương lớn là Cao Sùng, hắn nhìn về phía “Huyết Phủ” Vương Tiếu, Tôn Ngọc Đình nói: "Trước đó, đối phương ở tửu lầu này, bây giờ chúng ta chỉ tập trung giết người, ba người chúng ta cùng nhau quan sát các hướng, chỉ cần cẩn thận với ám tiễn của cô ta là

được."

Đôi mắt của “Đại Thần Lực” Cao Sùng tràn đầy ý chí chiến đấu. Hắn cao 2,19 mét, cánh tay cuồn cuộn bắp thịt, nhìn chẳng khác gì một con gấu đang đi thẳng.

Dĩ nhiên, đây cũng là do hắn đã luyện [Cự Hùng Tiến Hóa Pháp] nên thân thể mới biến đổi như vậy, thật ra hắn chỉ cao 1,98 mét, cảm giác áp chế ở thực tế cũng không đáng sợ như bây giờ.

“Huyết Phủ” Vương Tiếu gật đầu với sự chỉ đạo của Cao Sùng.

Tôn Ngọc Đình cũng rất tin tưởng vào đồng đội của mình. Cao Sùng, người giành vị trí quán quân trong cuộc thi Võ Thuật thế giới! “Huyết Phủ” Vương

Tiếu cũng từng giành vị trí á quân trong cuộc thi này. Bản thân cô ta cũng giành vị trí quán quân trong hai cuộc thi võ thuật dành cho nữ.

Cả ba người họ đều dày dặn kinh nghiệm và giỏi đối đầu chính diện!

"Họ không có động thái rời đi, chắc vẫn ở khu vực tửu lầu, để tôi quan sát kỹ xung quanh khu vực đó xem!"

Liễu Tiến Phong nói với đồng đội.

"Ông cụ hãy quan sát coi chừng, chúng tôi sẽ xông tới đánh chính diện." Cao Sùng nói.

Ba người họ, “Huyết Phủ” Vương Tiếu, một tay cầm khiên lớn, một tay cầm rìu lớn, đi phía bên trái đội hình. “Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình, một tay cầm khiên, một tay cầm kiếm, đi ở bên phải. Còn “Đại Thần Lực” Cao Sùng ở giữa, trong tay cầm một thanh đại thương.

Ba người lao nhanh về phía nhà hàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ (Bản Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook