Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ (Bản Dịch)
Chương 45: Hứa Cảnh Minh Và Liễu Tiến Phong (2)
Ngã Cật Tây Hồng Thị
13/11/2023
Trước đây, cho dù là đấu võ đài hay đấu định cấp thì đều mà đối thủ của Hứa Cảnh Minh đều là hình ảnh giả lập, đây chính là trải nghiệm lần đầu tiên của hắn khi phải đối mặt với những cao thủ hàng thật giá thật một cách trực diện như vậy.
Hơn nữa, trong các cuộc thi võ thuật ở thế giới hực tế, Hứa Cảnh Minh cũng chỉ quen thuộc hình thức một đấu một ngay trên đấu trường. Thế cho nên, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Cảnh Minh trải nghiệm cảm giác bị ám sát.
Khoảnh khắc sinh tử vừa rồi khiến da đầu Hứa Cảnh Minh tê rần: "Cũng may là mình thường xuyên luyện Vô Ảnh Thích, cho nên mới có thể phát huy lực đạo một cách nhanh chóng, nhờ vậy mat tránh được một kiếp."
Mà ở đằng xa.
Ông lão gầy gò Liễu Tiến Phong, một tia châm biếm hiện lên trong đáy mắt: "Nhóc con lợi hại lắm, mình dùng kiếm đánh lén ở khoảng cách ba thước mà hắn vẫn phản ứng kịp."
...
…
Màn đối đầu đầu tiên của các cao thủ trong trận chiến cấp Thần khiến phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ Trung Quốc lập tức trở nên sôi động.
"Hay lắm!"
"Ám sát rất hay, cản đòn cũng rất đẹp mắt!" Hai mắt Tần Nhất Văn cũng sáng lên.
Lưu Hâm khua tay, nhấp chuột, trong khu vực "trên không" của không gian trận chiến trực tiếp, cô bắt đầu phát lại chuyển động chậm của cuộc giao tranh trước đó.
"Các người nhìn xem, lúc ông cụ Liễu Tiến Phong ẩn nấp chẳng khác gì một cái cây khô, không có bất kỳ động tĩnh nào phát ra từ đó cả, ngay cả Hứa Cảnh Minh cũng không hề phát giác. Khi Liễu Tiến Phong nhận thấy đối thủ đang đến gần, ông ta đã lập tức xuất chiêu."
Hoàng Vĩnh chỉ vào màn hình. Bên trên đang chiếu cảnh quay chậm khoảnh khắc vừa rồi, Liễu Tiến Phong sà xuống, cả người giống như một thanh kiếm đâm thẳng.
"Đến lúc Liễu Tiến Phong ra chiêu, Hứa Cảnh Minh mới phát hiện ra."
Hoàng Vĩnh chỉ vào hình ảnh: "Hứa Cảnh minh ngẩng đầu lên, thanh kiếm trong tay Liễu Tiến Phong chỉ cách hắn khoảng mười thước, khoảng cách thật sự quá gần. Với tốc độ như này, nó chỉ mất khoảng 0,06 giây là có thể đâm trúng Hứa Cảnh Minh."
"Mặc dù sau khi tu luyện phương pháp tiến hóa, thời gian phản ứng cực hạn của con người đã được rút ngắn lại."
Hoàng Vĩnh nói: "Nhưng để thực hiện được động tác cũng cần có thời gian. Nhìn kỹ lại, Hứa Cảnh Minh một tay cầm thương, thân thể phát lực, ngân thương đâm xuống, hình ảnh của ngọn thương nhanh chóng mờ đi, đây là một chiêu thức phát lực thốn kình(*) nhanh như chớp! Dù không kịp chặn một kiếm này, thương ngân của Hứa Cảnh Minh nhắm thẳng vào cơ thể của ông cụ Liễu Tiến Phong."
(*) thốn kình: một động tác nhỏ tạo ra lực lớn "Đúng vậy."
Tần Nhất Văn nói: "Nếu như ông cụ Liễu Tiến Phong tiếp tục lao xuống, ngân thương sẽ đâm xuyên qua thân thể của ông ấy trước tiên. Vậy nên, ông ta đã thay đổi chiêu thức rất nhanh, kiếm quang cũng chém xuống, dù chỉ là một đạo kiếm quang nhanh như tia chớp. Người ta vẫn hay nói tốc độ của kiếm là rất nhanh, nhưng nhanh đến mức đó thì thực sự khiến người ta kinh ngạc. Thanh kiếm chém vào cán thương, trong nháy mắt, lực đạo phản chấn đột nhiên phát ra, khiến ông cụ đạp vách tường rồi trốn thoát."
Tần Nhất Văn khen ngợi: "Từ lúc xuất chiêu cho đến khi biến mất, toàn bộ quá trình là 0,68 giây, chưa tới một giây, thật quá vi diệu! Trong các cuộc so tài của giới võ đạo, chưa từng có cuộc giao tranh nào đạt đến trình độ tinh vi như thế!"
"Phải công nhận, ông cụ Liễu Tiến Phong rất đáng sợ, nhưng thương pháp của Hứa Cảnh Minh cũng kinh khủng không kém, không hổ là “Ma Thương”. Một già một trẻ chiêu đãi chúng ta một bữa tiệc thị giác đỉnh cao thực sự!"
Hoàng Vĩnh hết lời khen ngợi, cuộc so tài võ thuật này càng lúc càng hấp dẫn. Những màn đối đầu kiểu này so với bất kỳ bộ phim điện ảnh nào còn hay hơn gấp trăm ngàn lần, không phải sao?
Trên khán đài phòng truyền hình trực tiếp, khán giả cũng dần trở nên kích động. "Đây là điều mà con người có thể làm được sao?"
"Nếu như tôi là Hứa Cảnh Minh, chắc chắn tôi sẽ không tài nào phát hiện ra được. Cho dù có ngẩng đầu nhìn thấy thì cũng không kịp vung thương ra."
"Trong tích tắc như vậy sao có thể xuất thương nhanh thế được?"
"Phổ cập cho mọi người một kiến thức cơ bản: Ma thương Hứa Cảnh Minh có một tiêu chiêu danh chấn thiên hạ gọi là "Vô Ảnh Thước", nổi tiếng với việc xuất thương cực nhanh."
"Nhưng tốc độ thay đổi chiêu thức của ông cụ Liễu Tiến Phong còn nhanh hơn nữa. Khi nhìn thấy thương của Hứa Cảnh Minh, thanh kiếm trong tay ông cụ lập tức thay đổi."
"Cuộc đối đầu giữa hai người này thật quá đặc sắc mà."
"Từ lúc ông cụ Liễu Tiến Phong ám sát cho đến khi chạy thoát rồi biến mất thì chỉ mất 0,68 giây! Đây có phải là người không vậy?"
"Đây là Thần!"
"Trận chiến cấp Thần là đây sao?" "Ba mẹ ơi, con sợ quá đi mất!"
Trong khu vực bình luận của phòng phát sóng trực tiếp hiện lên vô số lời cảm thán từ người xem trực tiếp.
Người dẫn chương trình Lưu Hâm cũng nhiệt huyết sôi trào: "Đây quả nhiên là một trận chiến cấp Thần, dù đây mới chỉ là lần giao chiến đầu tiên trong trận."
Lượng người xem trong phòng truyền hình trực tiếp cũng tăng lên nhanh chóng, hiện tại đã lên đến con số 500 triệu, quả là một con số đáng kinh ngạc.
Hơn nữa, trong các cuộc thi võ thuật ở thế giới hực tế, Hứa Cảnh Minh cũng chỉ quen thuộc hình thức một đấu một ngay trên đấu trường. Thế cho nên, đây cũng là lần đầu tiên Hứa Cảnh Minh trải nghiệm cảm giác bị ám sát.
Khoảnh khắc sinh tử vừa rồi khiến da đầu Hứa Cảnh Minh tê rần: "Cũng may là mình thường xuyên luyện Vô Ảnh Thích, cho nên mới có thể phát huy lực đạo một cách nhanh chóng, nhờ vậy mat tránh được một kiếp."
Mà ở đằng xa.
Ông lão gầy gò Liễu Tiến Phong, một tia châm biếm hiện lên trong đáy mắt: "Nhóc con lợi hại lắm, mình dùng kiếm đánh lén ở khoảng cách ba thước mà hắn vẫn phản ứng kịp."
...
…
Màn đối đầu đầu tiên của các cao thủ trong trận chiến cấp Thần khiến phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ Trung Quốc lập tức trở nên sôi động.
"Hay lắm!"
"Ám sát rất hay, cản đòn cũng rất đẹp mắt!" Hai mắt Tần Nhất Văn cũng sáng lên.
Lưu Hâm khua tay, nhấp chuột, trong khu vực "trên không" của không gian trận chiến trực tiếp, cô bắt đầu phát lại chuyển động chậm của cuộc giao tranh trước đó.
"Các người nhìn xem, lúc ông cụ Liễu Tiến Phong ẩn nấp chẳng khác gì một cái cây khô, không có bất kỳ động tĩnh nào phát ra từ đó cả, ngay cả Hứa Cảnh Minh cũng không hề phát giác. Khi Liễu Tiến Phong nhận thấy đối thủ đang đến gần, ông ta đã lập tức xuất chiêu."
Hoàng Vĩnh chỉ vào màn hình. Bên trên đang chiếu cảnh quay chậm khoảnh khắc vừa rồi, Liễu Tiến Phong sà xuống, cả người giống như một thanh kiếm đâm thẳng.
"Đến lúc Liễu Tiến Phong ra chiêu, Hứa Cảnh Minh mới phát hiện ra."
Hoàng Vĩnh chỉ vào hình ảnh: "Hứa Cảnh minh ngẩng đầu lên, thanh kiếm trong tay Liễu Tiến Phong chỉ cách hắn khoảng mười thước, khoảng cách thật sự quá gần. Với tốc độ như này, nó chỉ mất khoảng 0,06 giây là có thể đâm trúng Hứa Cảnh Minh."
"Mặc dù sau khi tu luyện phương pháp tiến hóa, thời gian phản ứng cực hạn của con người đã được rút ngắn lại."
Hoàng Vĩnh nói: "Nhưng để thực hiện được động tác cũng cần có thời gian. Nhìn kỹ lại, Hứa Cảnh Minh một tay cầm thương, thân thể phát lực, ngân thương đâm xuống, hình ảnh của ngọn thương nhanh chóng mờ đi, đây là một chiêu thức phát lực thốn kình(*) nhanh như chớp! Dù không kịp chặn một kiếm này, thương ngân của Hứa Cảnh Minh nhắm thẳng vào cơ thể của ông cụ Liễu Tiến Phong."
(*) thốn kình: một động tác nhỏ tạo ra lực lớn "Đúng vậy."
Tần Nhất Văn nói: "Nếu như ông cụ Liễu Tiến Phong tiếp tục lao xuống, ngân thương sẽ đâm xuyên qua thân thể của ông ấy trước tiên. Vậy nên, ông ta đã thay đổi chiêu thức rất nhanh, kiếm quang cũng chém xuống, dù chỉ là một đạo kiếm quang nhanh như tia chớp. Người ta vẫn hay nói tốc độ của kiếm là rất nhanh, nhưng nhanh đến mức đó thì thực sự khiến người ta kinh ngạc. Thanh kiếm chém vào cán thương, trong nháy mắt, lực đạo phản chấn đột nhiên phát ra, khiến ông cụ đạp vách tường rồi trốn thoát."
Tần Nhất Văn khen ngợi: "Từ lúc xuất chiêu cho đến khi biến mất, toàn bộ quá trình là 0,68 giây, chưa tới một giây, thật quá vi diệu! Trong các cuộc so tài của giới võ đạo, chưa từng có cuộc giao tranh nào đạt đến trình độ tinh vi như thế!"
"Phải công nhận, ông cụ Liễu Tiến Phong rất đáng sợ, nhưng thương pháp của Hứa Cảnh Minh cũng kinh khủng không kém, không hổ là “Ma Thương”. Một già một trẻ chiêu đãi chúng ta một bữa tiệc thị giác đỉnh cao thực sự!"
Hoàng Vĩnh hết lời khen ngợi, cuộc so tài võ thuật này càng lúc càng hấp dẫn. Những màn đối đầu kiểu này so với bất kỳ bộ phim điện ảnh nào còn hay hơn gấp trăm ngàn lần, không phải sao?
Trên khán đài phòng truyền hình trực tiếp, khán giả cũng dần trở nên kích động. "Đây là điều mà con người có thể làm được sao?"
"Nếu như tôi là Hứa Cảnh Minh, chắc chắn tôi sẽ không tài nào phát hiện ra được. Cho dù có ngẩng đầu nhìn thấy thì cũng không kịp vung thương ra."
"Trong tích tắc như vậy sao có thể xuất thương nhanh thế được?"
"Phổ cập cho mọi người một kiến thức cơ bản: Ma thương Hứa Cảnh Minh có một tiêu chiêu danh chấn thiên hạ gọi là "Vô Ảnh Thước", nổi tiếng với việc xuất thương cực nhanh."
"Nhưng tốc độ thay đổi chiêu thức của ông cụ Liễu Tiến Phong còn nhanh hơn nữa. Khi nhìn thấy thương của Hứa Cảnh Minh, thanh kiếm trong tay ông cụ lập tức thay đổi."
"Cuộc đối đầu giữa hai người này thật quá đặc sắc mà."
"Từ lúc ông cụ Liễu Tiến Phong ám sát cho đến khi chạy thoát rồi biến mất thì chỉ mất 0,68 giây! Đây có phải là người không vậy?"
"Đây là Thần!"
"Trận chiến cấp Thần là đây sao?" "Ba mẹ ơi, con sợ quá đi mất!"
Trong khu vực bình luận của phòng phát sóng trực tiếp hiện lên vô số lời cảm thán từ người xem trực tiếp.
Người dẫn chương trình Lưu Hâm cũng nhiệt huyết sôi trào: "Đây quả nhiên là một trận chiến cấp Thần, dù đây mới chỉ là lần giao chiến đầu tiên trong trận."
Lượng người xem trong phòng truyền hình trực tiếp cũng tăng lên nhanh chóng, hiện tại đã lên đến con số 500 triệu, quả là một con số đáng kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.