Chương 55: Một Điểm Khí Tiết Cũng Không Có
Nhất Nhị 01
12/12/2018
Nguồn: .
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
Vân Sơ Dao đối mặt với Quan Kiệt Anh.
Nhạc Huyên vẻ mặt khẩn trương nhìn mẹ mình, hiển nhiên đã biết mẹ nàng là Võ Đế.
Trong lòng Lý Vân Dương có chút mơ hồ, sư phụ mình hình như đã phụ lòng mẹ Nhạc Huyên, vậy có phải chứng minh giữa hắn và Nhạc Huyên có ngăn cách không?
Vương Hạo ăn một miếng bỏng ngô, nghiêng đầu tò mò hỏi Hạ Vi Vi:
– Ngươi nói Nhạc Huyên có phải con của người đàn ông này hay không?
Hạ Vi Vi suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
– Thật sự có khả năng, ta vẫn chưa từng thấy cha của Nhạc Huyên, bây giờ dì lại gọi người này là tên phụ tình, ta thấy đúng tám chín phần mười rồi.
Vương Hạo hỏi tiếp:
– Vậy ngươi nói xem, nếu ta theo đuổi Nhạc Huyên thì có hy vọng hay không?
Hạ Vi Vi cho Vương Hạo một ánh mắt khinh bỉ, cái tên này thật không biết xấu hổ, thấy Nhạc Huyên có hai Võ Đế bảo bọc, lập tức ngay cả khí tiết cũng không cần.
– Vương Hạo, Nhạc Huyên là của tao, mày đừng hòng có ý đồ với nàng.
Lý Vân Dương nghe thấy lập tức giận dữ. Hắn tuyệt đối không cho phép tên hèn hạ Vương Hạo này có ý đồ gì với nữ thần Nhạc Huyên của hắn, tuyệt đối không cho phép.
Hạ Vi Vi đẩy đẩy Vương Hạo,
– Tình địch của ngươi xuất hiện.
Vương Hạo phủi phủi, khinh thường nói:
– Cái loại hàng này, ngươi cảm thấy ta sẽ coi trọng sao?
– Vương Hạo…
Lý Vân Dương tức giận tới tái xanh mặt, thật sự có loại xung động liều mạng, muốn thả Long Thai ra ngoài đại chiến một trận với Vương Hạo.
– Vân Dương!
Giọng nói Quan Kiệt Anh vang lên, trong nháy mắt áp chế lại tâm tình nóng nảy của Lý Vân Dương.
– Thật xin lỗi sư phụ!
Trên trán Lý Vân Dương toát ra mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bị Vương Hạo chọc tức mà phá hủy tiền đồ.
Quan Kiệt Anh vẫy vẫy tay, lại chuyển mắt nhìn Vân Sơ Dao, nhẹ giọng nói:
– Sơ Dao, chúng ta đã không còn trẻ nữa, có một số việc hẳn là nên lãng quên theo thời gian.
– Hay cho một câu không còn trẻ nữa.
Vân Sơ Dao cười lạnh nói:
– Vậy tại sao lúc trước ngươi lại làm cái chuyện đó.
Vương Hạo và Hạ Vi Vi nhanh chóng nhét từng miếng bỏng ngô vào miệng, toàn thân kích động, chẳng lẽ mê đề được vạch trần nhanh chóng như vậy sao?
Đùng đùng…
Nhưng vào lúc này, ngoài tiệm vang lên từng tiếng va chạm, sau đó mấy chục cơ giáp hình người từ trên trời hạ xuống.
– Những người này ở bên quân khu, bọn họ tới làm gì?
Hạ Vi Vi có chút sửng sốt.
Vương Hạo ăn miếng bỏng ngô:
– Hẳn là cảm ứng được khí tức Võ Đế của Vân tỷ nên tới xem một chút.
…
Thiếu tướng Trác Vũ vẻ mặt đau khổ từ ngoài đi vào. Thiếu tướng trú đóng ở Trái Đất như hắn thật là quá khổ sở rồi!
Những năm này không biết có chuyện gì, mỗi một người tới Trái Đất đều là một nhân vật lớn, hắn chọc không chọc nổi, đánh không đánh lại, chỉ có thể nở nụ cười, nhỏ giọng hạ khí, bán manh gọi cha mẹ.
– Trác Vũ, ngươi còn dám tới tiệm của ta sao!
Hai mắt Vân Sơ Dao trừng lên, một cỗ khí tức rét lạnh cuốn về phía Trác Vũ.
– Sơ Dao, nàng làm loạn đủ chưa.
Chân mày Quan Kiệt Anh nhíu lại, một cái quang thuẫn xuất hiện, cản lại cỗ hàn khí kia.
– Vân tiền bối, tại hạ thật sự không phải cố ý giấu diếm, mà là thật sự không biết hai vị có ân oán mà!
Trác Vũ vội vàng nhận lỗi, thái độ thành khẩn tới không thể thành khẩn hơn. Hắn tuyệt đối không thể để cho hai vị này khai chiến trên Trái Đất, nếu không thì to chuyện rồi.
Nếu như ví dụ Võ Tông thành một quả bom nguyên tử, vậy thì Võ Vương chính là một trăm quả bom nguyên tử. Mà Võ Đế còn lợi hại hơn cả Võ Vương, đây chính xác là hơn ngàn quả bom nguyên tử tập hợp.
Nếu hai vị đại gia này đại chiến trên Trái Đất, ước chừng chỉ trong giây lát Trái Đất sẽ biến thành bụi bặm, biến mất khỏi vũ trụ.
Đến lúc đó, hắn bàn giao thế nào với Liên Bang Tinh Tế chứ?
– Hừ!
Vân Sơ Dao hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng biết rõ hậu quả khi khai chiến trên Trái Đất.
Vương Hạo thấy hai vị Võ Đế không đánh nhau, bày tỏ thất vọng mười phần, đứng dậy đi tới bên người Nhạc Huyên, tay cũng rất tự nhiên ôm lấy eo nhỏ của Nhạc Huyên, vẻ mặt thành thật nói:
– Ba, mẹ, nếu hai người đều ở đây, vậy con cũng không giấu nữa, con và Tiểu Huyên Huyên đã có đứa nhỏ, hai người được làm ông nội bà nội rồi, có thấy vui vẻ không, có thấy kích động không.
Hạ Vi Vi hoảng sợ cằm rớt xuống mặt đất. Không phải nàng chưa từng gặp người vô sỉ, nhưng vô sỉ tới trình độ như Vương Hạo thì thế gian hiếm thấy.
Không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gọi người ta là cha mẹ. Ngươi thật là một chút khí tiết cũng không cần mà!
Vân Sơ Dao tức giận tái xanh mặt, nổi giận nói:
– Tên nhóc thối miệng thối nói lời thối, bà đây sao có thể sinh con với tên phụ tình này, Nhạc Huyên không phải con của tên phụ tình này.
Quan Kiệt Anh bình tĩnh nói:
– Ta không có con, đứa trẻ này không phải con ta.
Vương Hạo có chút sửng sốt, kịch tình này có chút không đúng rồi?! Chẳng lẽ còn có người thứ ba nhúng tay vào?
Bẹp một tiếng, Nhạc Huyên tát rụng cái tay của Vương Hạo, hung hăng trợn mắt nhìn Vương Hạo một cái. Cái tên vô sỉ khốn khiếp này, thật đúng là thời thời khắc khắc không quên sàm sỡ nàng, quỷ mới có con với hắn.
Lý Vân Dương đứng cạnh hai mắt lóe hung quang. Nếu ánh mắt có thể giết người, Vương Hạo đã bị hắn giết vô số lần.
– Haizz, đã như vậy, thì ta chỉ có thể hy sinh bản thân, tự mình tới hóa giải đoạn ân oán này.
Vương Hạo thở dài, bộ dạng ta không vào địa ngục thì ai vào.
Sau đó hắn đi tới bên người Quan Kiệt Anh, nghiêm túc nói:
– Sư phụ trên cao, xin nhận của đồ nhi một lạy!
Phụt…
Tất cả người có mặt ở đây đều sặc nước miếng. Vô sỉ, quá cmn vô sỉ rồi, vì có thể có hai vị Võ Đế làm chỗ dựa cho hắn, người này đã hoàn toàn vứt bỏ hết khí tiết.
Càng khiến cho người ta không chịu nổi là, tên Vương Hạo này lại còn có thể bày ra tư thái vì người quên mình. Thật là rừng lớn, loại chim gì cũng có.
Quan Kiệt Anh khoát tay chặn lại, một cỗ khí lãng nâng Vương Hạo đang muốn quỳ đứng lên, nhẹ giọng nói:
– Ngươi thật là chả giống cha ngươi chút nào.
Vương Hạo sửng sốt:
– Ngài biết lão đầu tử nhà ta!
Quan Kiệt Anh gật đầu một cái, sau đó có chút cảm thán nói:
– Hắn ta là địch nhân cả đời của ta, cũng là bằng hữu duy nhất cả đời này của ta.
– Vậy ngài là Quan thúc thúc của ta sao?
Vương Hạo lại sáng mắt, chắp tay nói:
– Hôm nay lần đầu gặp mặt thúc, còn mong thúc tặng lễ ra mắt cho cháu, tránh cho người ngoài nói thúc không có lễ nghi.
Phụt…
Mọi người ở đây lại bị công kích vô sỉ của Vương Hạo đánh trúng, còn là một lần tổn thương có bạo kích.
Còn cmn không có lễ nghi!
Rốt cuộc là ai không có lễ nghi, trong lòng tiểu tử ngươi không có một chút chướng ngại nào sao? Làm gì có tiểu bối nào trắng trợn đòi lễ gặp mặt như vậy chứ!
Vân Sơ Dao nhíu đôi mày liễu, quay đầu nhìn Vương Hạo, hừ lạnh một tiếng:
– Hóa ra ngươi là con trai của tên kia, bảo sao nhìn có chút quen mắt.
Vương Hạo vô tội nháy mắt, nghe giọng sao giống như có mâu thuẫn với lão đầu tử, đừng nói lão đầu tử chính là người thứ ba năm đó nhá! Chẳng lẽ Nhạc Huyên là chị ruột của hắn?
Nghĩ tới đây, Vương Hạo dò xét kêu một tiếng:
– Mẹ hai?!
Mọi người trong nháy mắt đổ mồ hôi. Trình độ vô sỉ thế này, thế gian là duy nhất, tuyệt đối không có người thứ hai.
– Cút!
Vân Sơ Dao nổi giận quát một tiếng.
– Hóa ra không phải, hù chết bảo bảo con rồi.
Vương Hạo vỗ ngực một cái, nặng nề thở ra một hơi.
Hạ Vi Vi tò mò nhìn mọi người ở chỗ này, mẹ của Nhạc Huyên là Võ Đế, sư phụ của Lý Vân Dương là Võ Đế, bây giờ cha của Vương Hạo có thể được Quan Kiệt Anh coi là địch nhân cả đời, đoán chừng cũng là Võ Đế.
Trong tiệm này có tổng cộng bốn học sinh THPT, núi dựa sau lưng ba người đều là Võ Đế, vậy núi dựa Võ Đế của nàng ở nơi nào rồi!?
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
Vân Sơ Dao đối mặt với Quan Kiệt Anh.
Nhạc Huyên vẻ mặt khẩn trương nhìn mẹ mình, hiển nhiên đã biết mẹ nàng là Võ Đế.
Trong lòng Lý Vân Dương có chút mơ hồ, sư phụ mình hình như đã phụ lòng mẹ Nhạc Huyên, vậy có phải chứng minh giữa hắn và Nhạc Huyên có ngăn cách không?
Vương Hạo ăn một miếng bỏng ngô, nghiêng đầu tò mò hỏi Hạ Vi Vi:
– Ngươi nói Nhạc Huyên có phải con của người đàn ông này hay không?
Hạ Vi Vi suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
– Thật sự có khả năng, ta vẫn chưa từng thấy cha của Nhạc Huyên, bây giờ dì lại gọi người này là tên phụ tình, ta thấy đúng tám chín phần mười rồi.
Vương Hạo hỏi tiếp:
– Vậy ngươi nói xem, nếu ta theo đuổi Nhạc Huyên thì có hy vọng hay không?
Hạ Vi Vi cho Vương Hạo một ánh mắt khinh bỉ, cái tên này thật không biết xấu hổ, thấy Nhạc Huyên có hai Võ Đế bảo bọc, lập tức ngay cả khí tiết cũng không cần.
– Vương Hạo, Nhạc Huyên là của tao, mày đừng hòng có ý đồ với nàng.
Lý Vân Dương nghe thấy lập tức giận dữ. Hắn tuyệt đối không cho phép tên hèn hạ Vương Hạo này có ý đồ gì với nữ thần Nhạc Huyên của hắn, tuyệt đối không cho phép.
Hạ Vi Vi đẩy đẩy Vương Hạo,
– Tình địch của ngươi xuất hiện.
Vương Hạo phủi phủi, khinh thường nói:
– Cái loại hàng này, ngươi cảm thấy ta sẽ coi trọng sao?
– Vương Hạo…
Lý Vân Dương tức giận tới tái xanh mặt, thật sự có loại xung động liều mạng, muốn thả Long Thai ra ngoài đại chiến một trận với Vương Hạo.
– Vân Dương!
Giọng nói Quan Kiệt Anh vang lên, trong nháy mắt áp chế lại tâm tình nóng nảy của Lý Vân Dương.
– Thật xin lỗi sư phụ!
Trên trán Lý Vân Dương toát ra mồ hôi lạnh, suýt chút nữa bị Vương Hạo chọc tức mà phá hủy tiền đồ.
Quan Kiệt Anh vẫy vẫy tay, lại chuyển mắt nhìn Vân Sơ Dao, nhẹ giọng nói:
– Sơ Dao, chúng ta đã không còn trẻ nữa, có một số việc hẳn là nên lãng quên theo thời gian.
– Hay cho một câu không còn trẻ nữa.
Vân Sơ Dao cười lạnh nói:
– Vậy tại sao lúc trước ngươi lại làm cái chuyện đó.
Vương Hạo và Hạ Vi Vi nhanh chóng nhét từng miếng bỏng ngô vào miệng, toàn thân kích động, chẳng lẽ mê đề được vạch trần nhanh chóng như vậy sao?
Đùng đùng…
Nhưng vào lúc này, ngoài tiệm vang lên từng tiếng va chạm, sau đó mấy chục cơ giáp hình người từ trên trời hạ xuống.
– Những người này ở bên quân khu, bọn họ tới làm gì?
Hạ Vi Vi có chút sửng sốt.
Vương Hạo ăn miếng bỏng ngô:
– Hẳn là cảm ứng được khí tức Võ Đế của Vân tỷ nên tới xem một chút.
…
Thiếu tướng Trác Vũ vẻ mặt đau khổ từ ngoài đi vào. Thiếu tướng trú đóng ở Trái Đất như hắn thật là quá khổ sở rồi!
Những năm này không biết có chuyện gì, mỗi một người tới Trái Đất đều là một nhân vật lớn, hắn chọc không chọc nổi, đánh không đánh lại, chỉ có thể nở nụ cười, nhỏ giọng hạ khí, bán manh gọi cha mẹ.
– Trác Vũ, ngươi còn dám tới tiệm của ta sao!
Hai mắt Vân Sơ Dao trừng lên, một cỗ khí tức rét lạnh cuốn về phía Trác Vũ.
– Sơ Dao, nàng làm loạn đủ chưa.
Chân mày Quan Kiệt Anh nhíu lại, một cái quang thuẫn xuất hiện, cản lại cỗ hàn khí kia.
– Vân tiền bối, tại hạ thật sự không phải cố ý giấu diếm, mà là thật sự không biết hai vị có ân oán mà!
Trác Vũ vội vàng nhận lỗi, thái độ thành khẩn tới không thể thành khẩn hơn. Hắn tuyệt đối không thể để cho hai vị này khai chiến trên Trái Đất, nếu không thì to chuyện rồi.
Nếu như ví dụ Võ Tông thành một quả bom nguyên tử, vậy thì Võ Vương chính là một trăm quả bom nguyên tử. Mà Võ Đế còn lợi hại hơn cả Võ Vương, đây chính xác là hơn ngàn quả bom nguyên tử tập hợp.
Nếu hai vị đại gia này đại chiến trên Trái Đất, ước chừng chỉ trong giây lát Trái Đất sẽ biến thành bụi bặm, biến mất khỏi vũ trụ.
Đến lúc đó, hắn bàn giao thế nào với Liên Bang Tinh Tế chứ?
– Hừ!
Vân Sơ Dao hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng biết rõ hậu quả khi khai chiến trên Trái Đất.
Vương Hạo thấy hai vị Võ Đế không đánh nhau, bày tỏ thất vọng mười phần, đứng dậy đi tới bên người Nhạc Huyên, tay cũng rất tự nhiên ôm lấy eo nhỏ của Nhạc Huyên, vẻ mặt thành thật nói:
– Ba, mẹ, nếu hai người đều ở đây, vậy con cũng không giấu nữa, con và Tiểu Huyên Huyên đã có đứa nhỏ, hai người được làm ông nội bà nội rồi, có thấy vui vẻ không, có thấy kích động không.
Hạ Vi Vi hoảng sợ cằm rớt xuống mặt đất. Không phải nàng chưa từng gặp người vô sỉ, nhưng vô sỉ tới trình độ như Vương Hạo thì thế gian hiếm thấy.
Không hề nghĩ ngợi, trực tiếp gọi người ta là cha mẹ. Ngươi thật là một chút khí tiết cũng không cần mà!
Vân Sơ Dao tức giận tái xanh mặt, nổi giận nói:
– Tên nhóc thối miệng thối nói lời thối, bà đây sao có thể sinh con với tên phụ tình này, Nhạc Huyên không phải con của tên phụ tình này.
Quan Kiệt Anh bình tĩnh nói:
– Ta không có con, đứa trẻ này không phải con ta.
Vương Hạo có chút sửng sốt, kịch tình này có chút không đúng rồi?! Chẳng lẽ còn có người thứ ba nhúng tay vào?
Bẹp một tiếng, Nhạc Huyên tát rụng cái tay của Vương Hạo, hung hăng trợn mắt nhìn Vương Hạo một cái. Cái tên vô sỉ khốn khiếp này, thật đúng là thời thời khắc khắc không quên sàm sỡ nàng, quỷ mới có con với hắn.
Lý Vân Dương đứng cạnh hai mắt lóe hung quang. Nếu ánh mắt có thể giết người, Vương Hạo đã bị hắn giết vô số lần.
– Haizz, đã như vậy, thì ta chỉ có thể hy sinh bản thân, tự mình tới hóa giải đoạn ân oán này.
Vương Hạo thở dài, bộ dạng ta không vào địa ngục thì ai vào.
Sau đó hắn đi tới bên người Quan Kiệt Anh, nghiêm túc nói:
– Sư phụ trên cao, xin nhận của đồ nhi một lạy!
Phụt…
Tất cả người có mặt ở đây đều sặc nước miếng. Vô sỉ, quá cmn vô sỉ rồi, vì có thể có hai vị Võ Đế làm chỗ dựa cho hắn, người này đã hoàn toàn vứt bỏ hết khí tiết.
Càng khiến cho người ta không chịu nổi là, tên Vương Hạo này lại còn có thể bày ra tư thái vì người quên mình. Thật là rừng lớn, loại chim gì cũng có.
Quan Kiệt Anh khoát tay chặn lại, một cỗ khí lãng nâng Vương Hạo đang muốn quỳ đứng lên, nhẹ giọng nói:
– Ngươi thật là chả giống cha ngươi chút nào.
Vương Hạo sửng sốt:
– Ngài biết lão đầu tử nhà ta!
Quan Kiệt Anh gật đầu một cái, sau đó có chút cảm thán nói:
– Hắn ta là địch nhân cả đời của ta, cũng là bằng hữu duy nhất cả đời này của ta.
– Vậy ngài là Quan thúc thúc của ta sao?
Vương Hạo lại sáng mắt, chắp tay nói:
– Hôm nay lần đầu gặp mặt thúc, còn mong thúc tặng lễ ra mắt cho cháu, tránh cho người ngoài nói thúc không có lễ nghi.
Phụt…
Mọi người ở đây lại bị công kích vô sỉ của Vương Hạo đánh trúng, còn là một lần tổn thương có bạo kích.
Còn cmn không có lễ nghi!
Rốt cuộc là ai không có lễ nghi, trong lòng tiểu tử ngươi không có một chút chướng ngại nào sao? Làm gì có tiểu bối nào trắng trợn đòi lễ gặp mặt như vậy chứ!
Vân Sơ Dao nhíu đôi mày liễu, quay đầu nhìn Vương Hạo, hừ lạnh một tiếng:
– Hóa ra ngươi là con trai của tên kia, bảo sao nhìn có chút quen mắt.
Vương Hạo vô tội nháy mắt, nghe giọng sao giống như có mâu thuẫn với lão đầu tử, đừng nói lão đầu tử chính là người thứ ba năm đó nhá! Chẳng lẽ Nhạc Huyên là chị ruột của hắn?
Nghĩ tới đây, Vương Hạo dò xét kêu một tiếng:
– Mẹ hai?!
Mọi người trong nháy mắt đổ mồ hôi. Trình độ vô sỉ thế này, thế gian là duy nhất, tuyệt đối không có người thứ hai.
– Cút!
Vân Sơ Dao nổi giận quát một tiếng.
– Hóa ra không phải, hù chết bảo bảo con rồi.
Vương Hạo vỗ ngực một cái, nặng nề thở ra một hơi.
Hạ Vi Vi tò mò nhìn mọi người ở chỗ này, mẹ của Nhạc Huyên là Võ Đế, sư phụ của Lý Vân Dương là Võ Đế, bây giờ cha của Vương Hạo có thể được Quan Kiệt Anh coi là địch nhân cả đời, đoán chừng cũng là Võ Đế.
Trong tiệm này có tổng cộng bốn học sinh THPT, núi dựa sau lưng ba người đều là Võ Đế, vậy núi dựa Võ Đế của nàng ở nơi nào rồi!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.