Chương 89: Ta Có Thể Nói Thẳng
Nhất Nhị 01
12/12/2018
Nguồn: .
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
– Đã vậy thì sư công, người nhanh nhanh lấy phần quà cực lớn mà người nói ra đi!
Vương Hạo kích động bước Quang Tốc bộ cấp bậc Hồn Nhiên Thiên Thành, đi vòng xung quanh Hoa Tử Húc một vòng, vươn bàn tay đòi phần thưởng.
– Ực…
Yết hầu Hoa Tử Húc trượt lên xuống, cảm thấy bộ mặt già nua của mình trong nháy mắt bị đánh sưng vù. Hắn dùng mười mấy năm, mới có thể lĩnh ngộ Quang Tốc bộ tới cấp bậc Hồn Nhiên Thiên Thành, nhưng Vương Hạo này lại dùng không tới mười phút đã lĩnh ngộ được. Cmn đây chắc chắn không phải nằm mơ chứ?
Sau khi Vương Hạo sử dụng Quang Tốc bộ cấp Hồn Nhiên Thiên Thành, toàn trường trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh.
Trong lòng tất cả mọi người đều có xúc động muốn mắng cmn. Mười mấy phút học Quang Tốc bộ tới cấp Đăng Phong Tạo Cực, mọi người bày tỏ còn có thể hiểu được, dù sao lúc trước Vương Hạo đã học Thiểm Điện bộ, còn lĩnh ngộ tới cấp Hồn Nhiên Thiên Thành.
Nhưng cmn chỉ trong mười mấy phút lại lĩnh ngộ Quang Tốc bộ tới cấp Hồn Nhiên Thiên Thành, thì là cái quỷ gì?
Thật sự có người có thể trong mười mấy phút ngắn ngủi, lĩnh ngộ một môn võ kỹ tới cấp bậc Hồn Nhiên Thiên Thành sao, cảnh giới mà thế hệ trước không phải mười mấy năm thì là mấy chục năm mới có thể đạt tới sao?
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, bọn họ không muốn tin cũng phải tin.
Hạ Vi Vi nhích lại trong ngực Nhạc Huyên, tìm một nơi dựa vào. Nàng thề, đời này nàng không chống đối với Vương Hạo nữa, tên đó hoàn toàn không phải là người mà!
– Sau này chúng ta tới đại học Thiên Bắc, vẫn nên tận lực ít tiếp xúc với Vương Hạo thôi. Ta sợ sau khi thấy tên yêu nghiệt này, ngay cả chút lòng tin cuối cùng cũng mất luôn.
Nhạc Huyên thở ra một hơi.
– Ừ, ừ…
Hạ Vi Vi nằm trong ngực Nhạc Huyên, mạnh mẽ gật cái đầu nhỏ.
Bên trong đài chỉ huy, ba vị hiệu trưởng nhìn nhau một cái. Ai nấy đều có loải cảm giác không hiểu thế giới này nữa.
Chẳng lẽ bọn họ già thật rồi? Đã không còn là người thuộc về thời đại này nữa?
– Tô lão đầu, ông chắc chắn chỉ dựa vào bốn chúng ta có thể dạy dỗ Vương Hạo sao?
Vương Côn Luân ngơ ngác hỏi.
Tô Mộc lắc đầu một cái:
– Chúng ta chỉ có thể dạy hắn một thời gian, không thể dạy hắn cả đời. Tương lai của đứa nhỏ này, tuyệt đối sẽ là tồn tại khiến cho người ta ngưỡng vọng.
– Bây giờ không nên để ý tới chuyện sau này đứa nhỏ có thành tựu cao bao nhiêu, vẫn là nên xem Hoa lão đầu tiếp theo phải làm thế nào đi đã!
Vũ Thiên Luân nhịn không được bật cười.
Bởi vì bọn họ nhận được lời mời của Tô Mộc, hơn nữa còn là tới một tinh cầu cấp một để xem so tài tuyển chọn, hoàn toàn không nghĩ sẽ có chuyện đặc biệt gì xảy ra, cho nên tư trang ra trận nhẹ nhàng, không mang theo thứ gì cả.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Hoa Tử Húc cho rằng có thể kéo thêm chút thời gian, sau này thưởng cho Vương Hạo sau. Không ai có thể ngờ rằng, Vương Hạo mà bọn họ gặp phải lại là một yêu nghiệt không theo lẽ thường.
– Lần này Hoa lão đầu tiếng xấu vang xa rồi…
Vương Côn Luân cũng cười to không dứt.
– Nếu để cho người ngoài biết, đường đường là hiệu trưởng của đại học Tây Hoa, ngay cả ban thưởng cho tiểu bối cũng không lấy ra được, vậy thì chả phải là để cho người ta cười rụng răng luôn à!
Vũ Thiên Luân cười tới khó thở, chỉ có thể vỗ vỗ ngực cho thuận khí.
– Cái này còn chưa phải là điểm khiến cho người ta cười hắn. Điểm quan trọng là, đồ đáp ứng cho tiểu bối, lại không lấy ra được, đó mới là mất mặt.
Vương Côn Luân bổ sung.
– Hai lão đầu các ngươi!
Tô Mộc lắc đầu một cái, người này là ông mời tới, làm sao có thể để cho Hoa Tử Húc mất mặt ở chỗ này chứ?
…
Ngay tại thời điểm Hoa Tử Húc lúng túng không biết nên làm thế nào, thì một luồng sáng trắng từ đài chỉ huy bay ra, rơi vào trong tay hắn, cẩn thận nhìn thì là một cái hộp gỗ.
Đồng thời bên tai truyền tới giọng nói của Tô Mộc:
– Đây là phương pháp tu luyện Thiên Bá Kính của Vũ lão đầu.
Nghe tiếng, Hoa Tử Húc thở ra một hơi thật dài, cuối cùng không còn phải lúng túng nữa.
– Đây là cho con sao?
Ánh mắt Vương Hạo sáng lên, nhanh chóng đoạt lấy hộp gỗ trong tay Hoa Tử Húc. Sau khi mở ra thì nhìn thấy một quyển sách bìa vàng, trên đó viết ba chữ to có lực “Thiên Bá Kính”.
Hoa Tử Húc lắc đầu một cái, thằng nhóc này thật đúng là làm nhiều quen tay, một chút xấu hổ cũng không có.
– Thiên Bá Kính này là một loại phương pháp vận dụng chân khí, nó có thể hội tụ chân khí vào một chỗ, sau đó khi tiếp xúc với đối thủ thì lập tức đánh vào trong cơ thể đối phương, phá hư tế bào toàn thân đối phương, do đó một chiêu mất mạng.
Hoa Tử Húc giới thiệu.
– Một chiêu toi mạng!
Vương Hạo mừng rỡ.
Nếu là vậy thì Thiên Bá Kính này chính là một bảo bối rồi!
– Đúng rồi, sư công, người xem, chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt, có phải người vẫn còn thứ gì đó chưa đưa cho con phải không?
Vương Hạo vô tội chớp mắt nhìn Hoa Tử Húc.
Khóe miệng Hoa Tử Húc giật một cái, nhóc thối này sao có thể vô sỉ tới loại trình độ này cơ chứ? Luôn thay đổi biện pháp để đòi bảo bối từ chỗ mình, chẳng lẽ hắn không nhìn ra, trên người mình thật sự không mang theo bảo bối sao?
– Vù vù…
Lúc này, một chiếc phi thuyền Thương Long cất cánh, một giọng nói già nua truyền tới:
– Hoa lão đầu, chúng ta phải đi rồi, nhanh lên phi thuyền đi.
Nghe tiếng, Hoa Tử Húc lệ rơi đầy mặt, cảm thấy đây chính là tiếng gọi từ thiên đường, không chút do dự, thoáng cái đã biến mất tại chỗ.
Đồng thời, từ bầu trời truyền tới tiếng nói của Hoa Tử Húc:
– Đồ tôn ngoan, tu luyện thật tốt, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại…
– Này, sư công, nếu người còn chưa rõ là cái gì thì ta có thể nói thẳng ra mà. Là lễ ra mắt, lễ ra mắt của người còn chưa có đưa cho ta đâu…
Vương Hạo đuổi theo phi thuyền Thương Long đã đi xa, liều mạng kêu to, đồng thời trong lòng cũng vô cùng hối hận. Tại sao không nói toẹt ra luôn đi, còn giả bộ văn nghệ, uyển chuyển làm cái gì, giờ thì hay rồi, uổng công bỏ lỡ một món bảo bối.
Học sinh và thầy giáo đứng ở đó đều đổ mồ hôi, vô sỉ của Vương Hạo tuyệt đối là hiếm thấy trên thế gian.
Nhưng điểm thực sự khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi chính là thiên phú kinh khủng của Vương Hạo. Cái loại bộ pháp phức tạp như Quang Tốc bộ, hắn lại có thể liếc mắt nhìn là học được, hơn nữa còn lĩnh ngộ tới cấp bậc Hồn Nhiên Thiên Thành. Loại chuyện này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng không tin đâu.
– Được rồi, học sinh của đại học Thiên Bắc lại đây tập hợp, chúng ta phải đi.
Hiệu trưởng Chung Ly đứng trước một phi thuyền Thương Long quát to.
Nghe tiếng, Nhạc Huyên đỡ Hạ Vi Vi bị thương lên phi thuyền.
Vương Hạo nhìn phi thuyền Thương Long kia đã bay xa xa, biết là có kêu nữa cũng vô ích, chỉ có thể ngoan ngoãn leo lên phi thuyền Thương Long của đại học Thiên Bắc.
…
Trên phi thuyền Thương Long đã bay xa, Hoa Tử Húc thở hắt ra một hơi, tiếp xúc với Vương Hạo một chút, hắn đã cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.
Tô Mộc tự mình rót cho Hoa Tử Húc ly rượu, an ủi hắn:
– Sao rồi? Ở chung với Vương Hạo tốt chứ?
Hoa Tử Húc cười khổ một tiếng:
– Áp lực quá lớn, ngươi có thể tưởng tượng được loại tâm tình, võ kỹ mình đắc ý nhất, tu luyện cả đời, lại bị hắn học thấu trong vòng mười mấy phút hay sao?
Vũ Thiên Luân và Vương Côn Luân bên cạnh không tiếp tục cười nhạo Hoa Tử Húc nữa. Nếu vừa rồi là bọn họ tiếp xúc với Vương Hạo, đoán chừng sẽ không có chỗ nào tốt hơn Hoa Tử Húc cả.
– Thiên Bá Kính của Vũ lão đầu, các ngươi cảm thấy Vương Hạo cần bao nhiêu thời gian là học được?
Vương Côn Luân tò mò hỏi.
– Thiên Bá Kính là một loại kỹ xảo vận dụng chân khí, dựa vào tu vi Võ Sư cấp hai hiện giờ của Vương Hạo, muốn nắm giữ được chắc chắn rất khó khăn.
Tô Mộc khẽ nhíu mày.
– Có bao nhiêu khó khăn chứ.
Vũ Thiên Luân cười lớn:
– Ta tràn đầy lòng tin đối với Vương Hạo, hắn nhất định sẽ nhanh chóng nắm giữ.
Nghe vậy, ba vị hiệu trưởng đều kinh hãi, Vũ lão đầu không phải là muốn truyền chiêu đó cho Vương Hạo chứ…
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực.
Biên dịch: Tiêu Dao.
…
– Đã vậy thì sư công, người nhanh nhanh lấy phần quà cực lớn mà người nói ra đi!
Vương Hạo kích động bước Quang Tốc bộ cấp bậc Hồn Nhiên Thiên Thành, đi vòng xung quanh Hoa Tử Húc một vòng, vươn bàn tay đòi phần thưởng.
– Ực…
Yết hầu Hoa Tử Húc trượt lên xuống, cảm thấy bộ mặt già nua của mình trong nháy mắt bị đánh sưng vù. Hắn dùng mười mấy năm, mới có thể lĩnh ngộ Quang Tốc bộ tới cấp bậc Hồn Nhiên Thiên Thành, nhưng Vương Hạo này lại dùng không tới mười phút đã lĩnh ngộ được. Cmn đây chắc chắn không phải nằm mơ chứ?
Sau khi Vương Hạo sử dụng Quang Tốc bộ cấp Hồn Nhiên Thiên Thành, toàn trường trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh.
Trong lòng tất cả mọi người đều có xúc động muốn mắng cmn. Mười mấy phút học Quang Tốc bộ tới cấp Đăng Phong Tạo Cực, mọi người bày tỏ còn có thể hiểu được, dù sao lúc trước Vương Hạo đã học Thiểm Điện bộ, còn lĩnh ngộ tới cấp Hồn Nhiên Thiên Thành.
Nhưng cmn chỉ trong mười mấy phút lại lĩnh ngộ Quang Tốc bộ tới cấp Hồn Nhiên Thiên Thành, thì là cái quỷ gì?
Thật sự có người có thể trong mười mấy phút ngắn ngủi, lĩnh ngộ một môn võ kỹ tới cấp bậc Hồn Nhiên Thiên Thành sao, cảnh giới mà thế hệ trước không phải mười mấy năm thì là mấy chục năm mới có thể đạt tới sao?
Nhưng sự thật đã bày ra trước mắt, bọn họ không muốn tin cũng phải tin.
Hạ Vi Vi nhích lại trong ngực Nhạc Huyên, tìm một nơi dựa vào. Nàng thề, đời này nàng không chống đối với Vương Hạo nữa, tên đó hoàn toàn không phải là người mà!
– Sau này chúng ta tới đại học Thiên Bắc, vẫn nên tận lực ít tiếp xúc với Vương Hạo thôi. Ta sợ sau khi thấy tên yêu nghiệt này, ngay cả chút lòng tin cuối cùng cũng mất luôn.
Nhạc Huyên thở ra một hơi.
– Ừ, ừ…
Hạ Vi Vi nằm trong ngực Nhạc Huyên, mạnh mẽ gật cái đầu nhỏ.
Bên trong đài chỉ huy, ba vị hiệu trưởng nhìn nhau một cái. Ai nấy đều có loải cảm giác không hiểu thế giới này nữa.
Chẳng lẽ bọn họ già thật rồi? Đã không còn là người thuộc về thời đại này nữa?
– Tô lão đầu, ông chắc chắn chỉ dựa vào bốn chúng ta có thể dạy dỗ Vương Hạo sao?
Vương Côn Luân ngơ ngác hỏi.
Tô Mộc lắc đầu một cái:
– Chúng ta chỉ có thể dạy hắn một thời gian, không thể dạy hắn cả đời. Tương lai của đứa nhỏ này, tuyệt đối sẽ là tồn tại khiến cho người ta ngưỡng vọng.
– Bây giờ không nên để ý tới chuyện sau này đứa nhỏ có thành tựu cao bao nhiêu, vẫn là nên xem Hoa lão đầu tiếp theo phải làm thế nào đi đã!
Vũ Thiên Luân nhịn không được bật cười.
Bởi vì bọn họ nhận được lời mời của Tô Mộc, hơn nữa còn là tới một tinh cầu cấp một để xem so tài tuyển chọn, hoàn toàn không nghĩ sẽ có chuyện đặc biệt gì xảy ra, cho nên tư trang ra trận nhẹ nhàng, không mang theo thứ gì cả.
Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Hoa Tử Húc cho rằng có thể kéo thêm chút thời gian, sau này thưởng cho Vương Hạo sau. Không ai có thể ngờ rằng, Vương Hạo mà bọn họ gặp phải lại là một yêu nghiệt không theo lẽ thường.
– Lần này Hoa lão đầu tiếng xấu vang xa rồi…
Vương Côn Luân cũng cười to không dứt.
– Nếu để cho người ngoài biết, đường đường là hiệu trưởng của đại học Tây Hoa, ngay cả ban thưởng cho tiểu bối cũng không lấy ra được, vậy thì chả phải là để cho người ta cười rụng răng luôn à!
Vũ Thiên Luân cười tới khó thở, chỉ có thể vỗ vỗ ngực cho thuận khí.
– Cái này còn chưa phải là điểm khiến cho người ta cười hắn. Điểm quan trọng là, đồ đáp ứng cho tiểu bối, lại không lấy ra được, đó mới là mất mặt.
Vương Côn Luân bổ sung.
– Hai lão đầu các ngươi!
Tô Mộc lắc đầu một cái, người này là ông mời tới, làm sao có thể để cho Hoa Tử Húc mất mặt ở chỗ này chứ?
…
Ngay tại thời điểm Hoa Tử Húc lúng túng không biết nên làm thế nào, thì một luồng sáng trắng từ đài chỉ huy bay ra, rơi vào trong tay hắn, cẩn thận nhìn thì là một cái hộp gỗ.
Đồng thời bên tai truyền tới giọng nói của Tô Mộc:
– Đây là phương pháp tu luyện Thiên Bá Kính của Vũ lão đầu.
Nghe tiếng, Hoa Tử Húc thở ra một hơi thật dài, cuối cùng không còn phải lúng túng nữa.
– Đây là cho con sao?
Ánh mắt Vương Hạo sáng lên, nhanh chóng đoạt lấy hộp gỗ trong tay Hoa Tử Húc. Sau khi mở ra thì nhìn thấy một quyển sách bìa vàng, trên đó viết ba chữ to có lực “Thiên Bá Kính”.
Hoa Tử Húc lắc đầu một cái, thằng nhóc này thật đúng là làm nhiều quen tay, một chút xấu hổ cũng không có.
– Thiên Bá Kính này là một loại phương pháp vận dụng chân khí, nó có thể hội tụ chân khí vào một chỗ, sau đó khi tiếp xúc với đối thủ thì lập tức đánh vào trong cơ thể đối phương, phá hư tế bào toàn thân đối phương, do đó một chiêu mất mạng.
Hoa Tử Húc giới thiệu.
– Một chiêu toi mạng!
Vương Hạo mừng rỡ.
Nếu là vậy thì Thiên Bá Kính này chính là một bảo bối rồi!
– Đúng rồi, sư công, người xem, chúng ta cũng là lần đầu tiên gặp mặt, có phải người vẫn còn thứ gì đó chưa đưa cho con phải không?
Vương Hạo vô tội chớp mắt nhìn Hoa Tử Húc.
Khóe miệng Hoa Tử Húc giật một cái, nhóc thối này sao có thể vô sỉ tới loại trình độ này cơ chứ? Luôn thay đổi biện pháp để đòi bảo bối từ chỗ mình, chẳng lẽ hắn không nhìn ra, trên người mình thật sự không mang theo bảo bối sao?
– Vù vù…
Lúc này, một chiếc phi thuyền Thương Long cất cánh, một giọng nói già nua truyền tới:
– Hoa lão đầu, chúng ta phải đi rồi, nhanh lên phi thuyền đi.
Nghe tiếng, Hoa Tử Húc lệ rơi đầy mặt, cảm thấy đây chính là tiếng gọi từ thiên đường, không chút do dự, thoáng cái đã biến mất tại chỗ.
Đồng thời, từ bầu trời truyền tới tiếng nói của Hoa Tử Húc:
– Đồ tôn ngoan, tu luyện thật tốt, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại…
– Này, sư công, nếu người còn chưa rõ là cái gì thì ta có thể nói thẳng ra mà. Là lễ ra mắt, lễ ra mắt của người còn chưa có đưa cho ta đâu…
Vương Hạo đuổi theo phi thuyền Thương Long đã đi xa, liều mạng kêu to, đồng thời trong lòng cũng vô cùng hối hận. Tại sao không nói toẹt ra luôn đi, còn giả bộ văn nghệ, uyển chuyển làm cái gì, giờ thì hay rồi, uổng công bỏ lỡ một món bảo bối.
Học sinh và thầy giáo đứng ở đó đều đổ mồ hôi, vô sỉ của Vương Hạo tuyệt đối là hiếm thấy trên thế gian.
Nhưng điểm thực sự khiến cho bọn họ cảm thấy sợ hãi chính là thiên phú kinh khủng của Vương Hạo. Cái loại bộ pháp phức tạp như Quang Tốc bộ, hắn lại có thể liếc mắt nhìn là học được, hơn nữa còn lĩnh ngộ tới cấp bậc Hồn Nhiên Thiên Thành. Loại chuyện này nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết bọn họ cũng không tin đâu.
– Được rồi, học sinh của đại học Thiên Bắc lại đây tập hợp, chúng ta phải đi.
Hiệu trưởng Chung Ly đứng trước một phi thuyền Thương Long quát to.
Nghe tiếng, Nhạc Huyên đỡ Hạ Vi Vi bị thương lên phi thuyền.
Vương Hạo nhìn phi thuyền Thương Long kia đã bay xa xa, biết là có kêu nữa cũng vô ích, chỉ có thể ngoan ngoãn leo lên phi thuyền Thương Long của đại học Thiên Bắc.
…
Trên phi thuyền Thương Long đã bay xa, Hoa Tử Húc thở hắt ra một hơi, tiếp xúc với Vương Hạo một chút, hắn đã cảm thấy áp lực trước nay chưa từng có.
Tô Mộc tự mình rót cho Hoa Tử Húc ly rượu, an ủi hắn:
– Sao rồi? Ở chung với Vương Hạo tốt chứ?
Hoa Tử Húc cười khổ một tiếng:
– Áp lực quá lớn, ngươi có thể tưởng tượng được loại tâm tình, võ kỹ mình đắc ý nhất, tu luyện cả đời, lại bị hắn học thấu trong vòng mười mấy phút hay sao?
Vũ Thiên Luân và Vương Côn Luân bên cạnh không tiếp tục cười nhạo Hoa Tử Húc nữa. Nếu vừa rồi là bọn họ tiếp xúc với Vương Hạo, đoán chừng sẽ không có chỗ nào tốt hơn Hoa Tử Húc cả.
– Thiên Bá Kính của Vũ lão đầu, các ngươi cảm thấy Vương Hạo cần bao nhiêu thời gian là học được?
Vương Côn Luân tò mò hỏi.
– Thiên Bá Kính là một loại kỹ xảo vận dụng chân khí, dựa vào tu vi Võ Sư cấp hai hiện giờ của Vương Hạo, muốn nắm giữ được chắc chắn rất khó khăn.
Tô Mộc khẽ nhíu mày.
– Có bao nhiêu khó khăn chứ.
Vũ Thiên Luân cười lớn:
– Ta tràn đầy lòng tin đối với Vương Hạo, hắn nhất định sẽ nhanh chóng nắm giữ.
Nghe vậy, ba vị hiệu trưởng đều kinh hãi, Vũ lão đầu không phải là muốn truyền chiêu đó cho Vương Hạo chứ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.