Chương 238: Ăn Cơm Không Tích Cực, Đầu Óc Có Vấn Đề
Một Ngụm Côn
14/03/2022
Lộc Động Đình nếm xong ngẩng đầu lên nhìn thì chỉ thấy cả ba người còn
lại đều đang tập trung ăn uống, không ai có thời gian nhìn xung quanh
như Lộc Động Đình.
Rick Sanchez ăn tướng quả thật giống như là người sắp chết đói, một tay nâng cả tô bún lớn lùa lấy lùa để.
Vừa nhồm nhoàm ăn cái vừa sồn sột húp nước, Lộc Động Đình đều thấy phân vân rằng Rick Sanchez là có nhai hay nuốt lống.
Nguyễn Linh Trúc cũng không phải lần đầu ăn cơm do Sindragosa nấu, cả tuần nay ngày nào Nguyễn Linh Trúc cũng ăn cơm do Sindragosa nấu.
Cho nên sức chống cự tốt hơn nhiều, mặc dù cũng là cúi đầu tập trung ăn uống, nhưng cũng không phải là vội vàng ăn lấy ăn để như Rick Sanchez.
Sindragosa càng không cần phải nói, địa vị cao quý mặc dù các món ăn ngon ở Azeroth không được đa dạng và nhiều như Địa cầu.
Nhưng toàn bộ thế giới Azeroth đồ ăn ngon là không thiếu, lại có món nào Sindragosa chưa được ăn qua.
Tuy là nói Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc ăn uống từ tốn hơn Rick Sanchez, nhưng cả hai người cũng ăn cũng không chậm
Lộc Động Đình nhìn tất cả mọi người đều mở rộng ra ăn, tự mình cũng kiểm điểm lại chính mình.
Ăn cơm thì phải nên tập trung mà ăn cơm, ai lại nghĩ lung tung vào thời gian ăn cơm được.
Nói đúng như câu “Ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề”, tất nhiên Lộc Động Đình đầu óc không có vấn đề, vì vậy trở lại tập trung vào tô bún của mình.
Nước lèo thơm ngọt lại mềm mại trơn trượt như tơ lụa, vừa vào miệng hương thơm tràn đầy khoang miệng, mùi hương xông thẳng lên mũi, cảm giắc như là hương thơm đánh sâu vào đại não khiến cho cả người đều cảm giác lâng lâng.
Thịt viên lại mềm lại đàn hồi, nhân bên trong thơm ngọt mát lành, đưa đũa đảo một chút trong tô, từ bên dưới đẩy lên một đám rau hơi xẹp vì đã được chần tái.
Gồm hoa chuối và cọng rau muống được cắt sợi, lại thêm một ít lá rau xà lách và tía tô, một nhúm giá, dưa chuột thái thanh, một dăm cọng bông cải xanh, hành hoa và rau mùi thái rối, kha khá nụ hoa mướp.
Lộc Động Đình không ngờ rằng nụ hoa mướp không chỉ được làm nhân thịt viên mà còn được dùng làm rau ăn kèm với bún.
Gắp một miếng bún cho vào miệng, lại lần lượt nhấp một chút các loại rau, nhặt lấy một viên thịt viên nhai nuốt.
Sau khi nuốt xuống cũng vẫn còn dư hương quanh quẩn bên trọng miệng mũi, làm người muốn ngừng mà không được, cảm giác ăn mở rộng, nhịn không được muốn ăn thêm một miếng lại một miếng một miếng.
Đến khi ngừng lại mới nhận ra rằng cả một tô bún lớn đều thấy đáy, chỉ còn một vài hớp nước lèo ở dưới đáy.
Lộc Động Đình nhấc tô ngửa cổ rót vào miệng ừng ực hai hớp liền uống xong, sau đó đặt tô xuống bàn cho Sindragosa một ngón tay cái nói.
“ Hà...! Thoải mái.
Bún ngon lắm Sindragosa, anh biết em có thể nấu ăn rất ngon, nhưng không ngờ em nấu ăn ngon như vậy.
Trình độ này anh cũng theo không kịp, quả thực là siêu cấp thiên tài đầu bếp.
Chỉ mới mấy ngày tự học với thực đơn mà đã vượt qua anh mấy chục năm nấu cơm.”
Nói xong lại đưa tay còn lại lên cho Sindragosa thêm một ngón tay cái nữa.
Sindragosa mím mím môi nhếch miệng trợn mắt nhìn Lộc Động Đình một cái nói.
“Hồi nãy ai còn không muốn ăn cơm em nấu? Hừ...!”
Lộc Động Đình nghe vậy đưa tay lên đầu đầu hàng nói.
“Rồi rồi...! Anh sai, anh xin lỗi! Được chưa?
Anh lại không biết em nấu ăn ngon như vậy, hơn nữa anh cũng muốn em không cần vất vả mà thôi.”
“Hừ...!”
Sindragosa lại trợn trắng Lộc Động Đình một cái cũng không tranh cãi.
Người nấu ăn có niềm vui nào hơn là thấy người khác thích ăn đồ ăn của mình nấu.
Thấy Lộc Động Đình và mọi người ăn đồ ăn do mình nấu vui vẻ và thỏa mãn như vậy, Sindragosa trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Trên miệng tươi cười cùng Nguyễn Linh Trúc dọn dẹp bát đũa đi ra sau nhà rửa bát.
Ăn uống no đủ, Lộc Động Đình cùng Rick Sanchez lên phòng khách ngồi vào sô pha nghỉ ngơi.
Rick Sanchez cầm lấy điều khiển mở tivi lên, vừa chọn đến phim hoạt hình Rick và Morty thì bị Lộc Động Đình lên tiếng ngăn cản.
“Mở phim làm gì, cũng có xem được đâu, hôm nay phải làm việc chứ thời gian đâu mà xem phim.”
Rick Sanchez trừng mắt cãi lại.
“Tôi là khách, tôi là khách, tôi là khách...
Làm sao cậu lại có thể bắt khách làm việc được.”
Lộc Động Đình khinh bỉ nhìn Rick Sanchez nói.
“Khách có ăn cơm không?”
Rick Sanchez gật đầu.
“Có!”
“Khách có ngủ trong nhà không?”
“Có!”
“Khách có muốn ăn ngon không?”
“Có!
Nhưng liên quan gì?
Tôi biết cậu muốn nói gì.
Nhưng dù sao tôi cũng là khách, lòng hiếu khách của cậu bị chó ăn mất rồi à?”
Rick Sanchez biết Lộc Động Đình có ý gì nên bắt lấy trọng điểm vặn hỏi.
Lộc Động Đình chắc chắn là không quan tâm khách hay không khách, nhếch mép cười với Rick Sanchez nói.
“Khách hay gì cũng thế.
Ăn cơm của tôi, ngủ nhà của tôi thì phải làm việc thôi.
Trên đời không có bữa sáng bữa trưa bữa tối bữa nửa buổi miễn phí.
Hơn nữa, nếu ông muốn ăn ngon thì hôm nay chắc chắn phải làm việc.
Hôm nay chúng ta sẽ thu hoạch một loại ăn ngon, mà không chỉ ăn ngon mà là siêu cấp ngon.”
Rick Sanchez bị Lộc Động Đình nói gợi lên hứng thú, cũng tạm thời tắt đi ý muốn ở nhà xem phim hoạt hình Rick và Morty.
Lúc này Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc cũng đã rửa chén xong đi lên nhà.
Nguyễn Linh Trúc nhảy nhót ngồi phịch xuống ghế sô pha hỏi Lộc Động Đình.
“Hôm nay chúng ta hái quả gì?
Mấy hôm trước em ra vườn thấy có nhiều loại trái cây ăn được rồi lắm, em còn hái một ít để ăn.
Na này, nho này, hồng xiêm này, em còn nhặt được mấy quả sầu riêng siêu ngon.
Quả nào cũng to tròn đều khía, không bị dẹo chút nào, múi thì to, dày cùi, hạt lép, em chỉ ăn được có một khía.
Chỉ có hai múi thôi, một khía chỉ có hai múi to đùng, em ăn xong no bụng luôn, Sindragosa cũng chỉ ăn một khía.
Lúc đầu em định bỏ cả phần còn lại vào tủ lạnh, nhưng to quá bỏ vào không vừa.
Sindragosa nói có thể dùng ma pháp tạo ra một hòm băng, giống như hòm băng đựng thịt Deathwing.
Vì vậy nhặt được quả nào ngoài vườn em bỏ vào hòm hết, nhưng vẫn còn dư nhiều, cho nên em mang đến cho cô Phương.
Chính là cô Phương lại đưa cho em một túi mận (roi), mận ngon lắm, đã thơm ngọt lại còn mọng nước.
Chính là trong nhà còn quá nhiều trái cây, em ăn không kịp luôn.”
Nói xong thò tay lấy một trái nho ở trên bàn, sau đó lấy một que tăm đâm vào trái nho để bóc vỏ để ăn, thì bị Lộc Động Đình ngăn cản.
“Đừng bóc vỏ, đây là nho nhà mình trồng để ăn, không cần phải bóc vỏ.”
Nguyễn Linh Trúc bĩu môi.
“Nhưng em không thích ăn vỏ nho, ăn nho cả vở có vị hơi chát chát không ngon tí nào.”
Lộc Động Đình hơi nhăn mày nhắc lại một lần nữa, với giọng điệu chắc chắn.
“Ăn cả vỏ.”
Sau đó lại bình thường nói tiếp, đây cũng không phải là riêng nói cho Nguyễn Linh Trúc mà nói cho cả Sindragosa và Rick Sanchez.
“Từ nay trở đi ăn trái cây trong nhà, nếu vỏ ăn được thì ăn cả vỏ.”
Mặc dù không thích nhưng Nguyễn Linh Trúc vẫn nghe lời bỏ nguyên cả quả nho vào miệng.
Nguyễn Linh Trúc cũng biết nguyên nhân vì sao Lộc Động Đình lại yêu cầu ăn nho cả vỏ.
Vỏ trái cây thậm chí còn nhiều chất dinh dưỡng hơn cả phần thịt của quả.
Vỏ trái cây có chứa rất nhiều các hợp chất tốt cho sức khỏe gồm vitamin C, beta carotene, vitamin A, thiamin, lycopene, canxi, kẽm, sắt, các chất chống ôxi hóa và nhiều hợp chất tốt cho tim mạch cùng với chất xơ.
Chính là Nguyễn Linh Trúc chính là có hai bằng tiến sĩ về siêu năng lĩnh vực.
Tối hôm qua khi đi ngủ, Nguyễn Linh Trúc đã trò chuyện với Sindragora về tình trạng của mình, nên cũng đã biết được rằng chính mình sắp bước vào siêu phàm lĩnh vực.
Bởi vậy Nguyễn Linh Trúc biết rõ ràng rằng chính mình ăn hay không ăn vỏ trái cây đều không có gì khác nhau.
Dù sao một khi bước vào siêu phàm hầu hết các loại bệnh tật sẽ gần như là không thể tác động tới sinh vật đã bước vào siêu phàm lĩnh vực.
Cho dù có một ít bệnh tật bẩm sinh, trải qua năng lượng ôn dưỡng cùng với đầy đủ chất dinh dưỡng cũng có thể từ từ chữa khỏi.
Bởi vậy đối với việc Lộc Động Đình nói trong lòng không mấy thích, nhưng cũng không làm trái.
Nguyễn Linh Trúc mặc dù không biết Lộc Động Đình mạnh đến cỡ nào, nhưng lại cũng biết được rằng Lộc Động Đình thích làm người “thường”.
Cho dù Lộc Động Đình biết được việc ăn trái cây cả vỏ chỉ có tác dụng tốt đối với người bình thường, và ở trong nhà này không có ai là người bình thường kể cả ba con chó mèo.
Chính là cho dù như vậy, Lộc Động Đình vẫn muốn sống cuộc sống như người bình thường.
Lại nói không phải là chỉ có Lộc Động Đình muốn như vậy, mà cả Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa cũng muốn duy trì trạng thái người bình thường như hiện tại.
Nguyễn Linh Trúc vốn dĩ không thích tranh đấu, cho dù là người thường hay là cường giả, Nguyễn Linh Trúc vẫn cảm thấy cuộc sống vui vẻ cùng với người thân, tiện thể làm một ít nghiên cứu khoa học liền cảm thấy đủ.
Sindragosa thậm chí còn thích cuộc sống của người thường này hơn cả Nguyễn Linh Trúc và Lộc Động Đình.
Bởi vì Sindragosa đã trải qua quá nhiều, đến cái chết cũng đã từng được nếm thử.
Bởi vậy đối với cuộc sống hiện tại Sindragosa là vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn.
Sáng dậy nấu cơm, ăn xong nghỉ ngơi rồi chơi trò chơi đến trưa, sau đó tiếp tục nấu cơm ăn cơm, lại chơi trò chơi đến tối, sau đó lại nấu cơm ăn cơm, lại chơi trò chơi đến khuya rồi đi ngủ.
Cứ như vậy hằng ngày bình đạm mà lại phong phú vui vẻ, trong lòng lệ khí oán khí cũng nhờ vào trong trò chơi giết chóc, cùng với ở trên mạng miệng phun hương thơm tiêu giảm đi rất nhiều.
Rick Sanchez ăn tướng quả thật giống như là người sắp chết đói, một tay nâng cả tô bún lớn lùa lấy lùa để.
Vừa nhồm nhoàm ăn cái vừa sồn sột húp nước, Lộc Động Đình đều thấy phân vân rằng Rick Sanchez là có nhai hay nuốt lống.
Nguyễn Linh Trúc cũng không phải lần đầu ăn cơm do Sindragosa nấu, cả tuần nay ngày nào Nguyễn Linh Trúc cũng ăn cơm do Sindragosa nấu.
Cho nên sức chống cự tốt hơn nhiều, mặc dù cũng là cúi đầu tập trung ăn uống, nhưng cũng không phải là vội vàng ăn lấy ăn để như Rick Sanchez.
Sindragosa càng không cần phải nói, địa vị cao quý mặc dù các món ăn ngon ở Azeroth không được đa dạng và nhiều như Địa cầu.
Nhưng toàn bộ thế giới Azeroth đồ ăn ngon là không thiếu, lại có món nào Sindragosa chưa được ăn qua.
Tuy là nói Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc ăn uống từ tốn hơn Rick Sanchez, nhưng cả hai người cũng ăn cũng không chậm
Lộc Động Đình nhìn tất cả mọi người đều mở rộng ra ăn, tự mình cũng kiểm điểm lại chính mình.
Ăn cơm thì phải nên tập trung mà ăn cơm, ai lại nghĩ lung tung vào thời gian ăn cơm được.
Nói đúng như câu “Ăn cơm không tích cực, đầu óc có vấn đề”, tất nhiên Lộc Động Đình đầu óc không có vấn đề, vì vậy trở lại tập trung vào tô bún của mình.
Nước lèo thơm ngọt lại mềm mại trơn trượt như tơ lụa, vừa vào miệng hương thơm tràn đầy khoang miệng, mùi hương xông thẳng lên mũi, cảm giắc như là hương thơm đánh sâu vào đại não khiến cho cả người đều cảm giác lâng lâng.
Thịt viên lại mềm lại đàn hồi, nhân bên trong thơm ngọt mát lành, đưa đũa đảo một chút trong tô, từ bên dưới đẩy lên một đám rau hơi xẹp vì đã được chần tái.
Gồm hoa chuối và cọng rau muống được cắt sợi, lại thêm một ít lá rau xà lách và tía tô, một nhúm giá, dưa chuột thái thanh, một dăm cọng bông cải xanh, hành hoa và rau mùi thái rối, kha khá nụ hoa mướp.
Lộc Động Đình không ngờ rằng nụ hoa mướp không chỉ được làm nhân thịt viên mà còn được dùng làm rau ăn kèm với bún.
Gắp một miếng bún cho vào miệng, lại lần lượt nhấp một chút các loại rau, nhặt lấy một viên thịt viên nhai nuốt.
Sau khi nuốt xuống cũng vẫn còn dư hương quanh quẩn bên trọng miệng mũi, làm người muốn ngừng mà không được, cảm giác ăn mở rộng, nhịn không được muốn ăn thêm một miếng lại một miếng một miếng.
Đến khi ngừng lại mới nhận ra rằng cả một tô bún lớn đều thấy đáy, chỉ còn một vài hớp nước lèo ở dưới đáy.
Lộc Động Đình nhấc tô ngửa cổ rót vào miệng ừng ực hai hớp liền uống xong, sau đó đặt tô xuống bàn cho Sindragosa một ngón tay cái nói.
“ Hà...! Thoải mái.
Bún ngon lắm Sindragosa, anh biết em có thể nấu ăn rất ngon, nhưng không ngờ em nấu ăn ngon như vậy.
Trình độ này anh cũng theo không kịp, quả thực là siêu cấp thiên tài đầu bếp.
Chỉ mới mấy ngày tự học với thực đơn mà đã vượt qua anh mấy chục năm nấu cơm.”
Nói xong lại đưa tay còn lại lên cho Sindragosa thêm một ngón tay cái nữa.
Sindragosa mím mím môi nhếch miệng trợn mắt nhìn Lộc Động Đình một cái nói.
“Hồi nãy ai còn không muốn ăn cơm em nấu? Hừ...!”
Lộc Động Đình nghe vậy đưa tay lên đầu đầu hàng nói.
“Rồi rồi...! Anh sai, anh xin lỗi! Được chưa?
Anh lại không biết em nấu ăn ngon như vậy, hơn nữa anh cũng muốn em không cần vất vả mà thôi.”
“Hừ...!”
Sindragosa lại trợn trắng Lộc Động Đình một cái cũng không tranh cãi.
Người nấu ăn có niềm vui nào hơn là thấy người khác thích ăn đồ ăn của mình nấu.
Thấy Lộc Động Đình và mọi người ăn đồ ăn do mình nấu vui vẻ và thỏa mãn như vậy, Sindragosa trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Trên miệng tươi cười cùng Nguyễn Linh Trúc dọn dẹp bát đũa đi ra sau nhà rửa bát.
Ăn uống no đủ, Lộc Động Đình cùng Rick Sanchez lên phòng khách ngồi vào sô pha nghỉ ngơi.
Rick Sanchez cầm lấy điều khiển mở tivi lên, vừa chọn đến phim hoạt hình Rick và Morty thì bị Lộc Động Đình lên tiếng ngăn cản.
“Mở phim làm gì, cũng có xem được đâu, hôm nay phải làm việc chứ thời gian đâu mà xem phim.”
Rick Sanchez trừng mắt cãi lại.
“Tôi là khách, tôi là khách, tôi là khách...
Làm sao cậu lại có thể bắt khách làm việc được.”
Lộc Động Đình khinh bỉ nhìn Rick Sanchez nói.
“Khách có ăn cơm không?”
Rick Sanchez gật đầu.
“Có!”
“Khách có ngủ trong nhà không?”
“Có!”
“Khách có muốn ăn ngon không?”
“Có!
Nhưng liên quan gì?
Tôi biết cậu muốn nói gì.
Nhưng dù sao tôi cũng là khách, lòng hiếu khách của cậu bị chó ăn mất rồi à?”
Rick Sanchez biết Lộc Động Đình có ý gì nên bắt lấy trọng điểm vặn hỏi.
Lộc Động Đình chắc chắn là không quan tâm khách hay không khách, nhếch mép cười với Rick Sanchez nói.
“Khách hay gì cũng thế.
Ăn cơm của tôi, ngủ nhà của tôi thì phải làm việc thôi.
Trên đời không có bữa sáng bữa trưa bữa tối bữa nửa buổi miễn phí.
Hơn nữa, nếu ông muốn ăn ngon thì hôm nay chắc chắn phải làm việc.
Hôm nay chúng ta sẽ thu hoạch một loại ăn ngon, mà không chỉ ăn ngon mà là siêu cấp ngon.”
Rick Sanchez bị Lộc Động Đình nói gợi lên hứng thú, cũng tạm thời tắt đi ý muốn ở nhà xem phim hoạt hình Rick và Morty.
Lúc này Sindragosa và Nguyễn Linh Trúc cũng đã rửa chén xong đi lên nhà.
Nguyễn Linh Trúc nhảy nhót ngồi phịch xuống ghế sô pha hỏi Lộc Động Đình.
“Hôm nay chúng ta hái quả gì?
Mấy hôm trước em ra vườn thấy có nhiều loại trái cây ăn được rồi lắm, em còn hái một ít để ăn.
Na này, nho này, hồng xiêm này, em còn nhặt được mấy quả sầu riêng siêu ngon.
Quả nào cũng to tròn đều khía, không bị dẹo chút nào, múi thì to, dày cùi, hạt lép, em chỉ ăn được có một khía.
Chỉ có hai múi thôi, một khía chỉ có hai múi to đùng, em ăn xong no bụng luôn, Sindragosa cũng chỉ ăn một khía.
Lúc đầu em định bỏ cả phần còn lại vào tủ lạnh, nhưng to quá bỏ vào không vừa.
Sindragosa nói có thể dùng ma pháp tạo ra một hòm băng, giống như hòm băng đựng thịt Deathwing.
Vì vậy nhặt được quả nào ngoài vườn em bỏ vào hòm hết, nhưng vẫn còn dư nhiều, cho nên em mang đến cho cô Phương.
Chính là cô Phương lại đưa cho em một túi mận (roi), mận ngon lắm, đã thơm ngọt lại còn mọng nước.
Chính là trong nhà còn quá nhiều trái cây, em ăn không kịp luôn.”
Nói xong thò tay lấy một trái nho ở trên bàn, sau đó lấy một que tăm đâm vào trái nho để bóc vỏ để ăn, thì bị Lộc Động Đình ngăn cản.
“Đừng bóc vỏ, đây là nho nhà mình trồng để ăn, không cần phải bóc vỏ.”
Nguyễn Linh Trúc bĩu môi.
“Nhưng em không thích ăn vỏ nho, ăn nho cả vở có vị hơi chát chát không ngon tí nào.”
Lộc Động Đình hơi nhăn mày nhắc lại một lần nữa, với giọng điệu chắc chắn.
“Ăn cả vỏ.”
Sau đó lại bình thường nói tiếp, đây cũng không phải là riêng nói cho Nguyễn Linh Trúc mà nói cho cả Sindragosa và Rick Sanchez.
“Từ nay trở đi ăn trái cây trong nhà, nếu vỏ ăn được thì ăn cả vỏ.”
Mặc dù không thích nhưng Nguyễn Linh Trúc vẫn nghe lời bỏ nguyên cả quả nho vào miệng.
Nguyễn Linh Trúc cũng biết nguyên nhân vì sao Lộc Động Đình lại yêu cầu ăn nho cả vỏ.
Vỏ trái cây thậm chí còn nhiều chất dinh dưỡng hơn cả phần thịt của quả.
Vỏ trái cây có chứa rất nhiều các hợp chất tốt cho sức khỏe gồm vitamin C, beta carotene, vitamin A, thiamin, lycopene, canxi, kẽm, sắt, các chất chống ôxi hóa và nhiều hợp chất tốt cho tim mạch cùng với chất xơ.
Chính là Nguyễn Linh Trúc chính là có hai bằng tiến sĩ về siêu năng lĩnh vực.
Tối hôm qua khi đi ngủ, Nguyễn Linh Trúc đã trò chuyện với Sindragora về tình trạng của mình, nên cũng đã biết được rằng chính mình sắp bước vào siêu phàm lĩnh vực.
Bởi vậy Nguyễn Linh Trúc biết rõ ràng rằng chính mình ăn hay không ăn vỏ trái cây đều không có gì khác nhau.
Dù sao một khi bước vào siêu phàm hầu hết các loại bệnh tật sẽ gần như là không thể tác động tới sinh vật đã bước vào siêu phàm lĩnh vực.
Cho dù có một ít bệnh tật bẩm sinh, trải qua năng lượng ôn dưỡng cùng với đầy đủ chất dinh dưỡng cũng có thể từ từ chữa khỏi.
Bởi vậy đối với việc Lộc Động Đình nói trong lòng không mấy thích, nhưng cũng không làm trái.
Nguyễn Linh Trúc mặc dù không biết Lộc Động Đình mạnh đến cỡ nào, nhưng lại cũng biết được rằng Lộc Động Đình thích làm người “thường”.
Cho dù Lộc Động Đình biết được việc ăn trái cây cả vỏ chỉ có tác dụng tốt đối với người bình thường, và ở trong nhà này không có ai là người bình thường kể cả ba con chó mèo.
Chính là cho dù như vậy, Lộc Động Đình vẫn muốn sống cuộc sống như người bình thường.
Lại nói không phải là chỉ có Lộc Động Đình muốn như vậy, mà cả Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa cũng muốn duy trì trạng thái người bình thường như hiện tại.
Nguyễn Linh Trúc vốn dĩ không thích tranh đấu, cho dù là người thường hay là cường giả, Nguyễn Linh Trúc vẫn cảm thấy cuộc sống vui vẻ cùng với người thân, tiện thể làm một ít nghiên cứu khoa học liền cảm thấy đủ.
Sindragosa thậm chí còn thích cuộc sống của người thường này hơn cả Nguyễn Linh Trúc và Lộc Động Đình.
Bởi vì Sindragosa đã trải qua quá nhiều, đến cái chết cũng đã từng được nếm thử.
Bởi vậy đối với cuộc sống hiện tại Sindragosa là vừa lòng đến không thể vừa lòng hơn.
Sáng dậy nấu cơm, ăn xong nghỉ ngơi rồi chơi trò chơi đến trưa, sau đó tiếp tục nấu cơm ăn cơm, lại chơi trò chơi đến tối, sau đó lại nấu cơm ăn cơm, lại chơi trò chơi đến khuya rồi đi ngủ.
Cứ như vậy hằng ngày bình đạm mà lại phong phú vui vẻ, trong lòng lệ khí oán khí cũng nhờ vào trong trò chơi giết chóc, cùng với ở trên mạng miệng phun hương thơm tiêu giảm đi rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.