Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Chương 240: Trèo Trám

Một Ngụm Côn

15/03/2022

Rick Sanchez có thể chắc chắn rằng cá cây này đã tồn tại và được khai thác rất nhiều rất nhiều năm trước.

Rick Sanchez là nhận ra được đây là một cây trám, ngày xưa khi làm Việt Minh, Rick Sanchez cũng ăn không ít.

Lộc Động Đình cũng đứng yên nhìn cây trám một hồi, trong lòng không cấm nhớ tới cha mẹ cùng anh trai.

Trước đây, năm nào cũng vậy, cả nhà thường đến mùa này liền đi ra đây, lúc Lộc Động Đình còn nhỏ thì cha và mẹ trèo lên cây đánh quả, Lộc Động Đình và anh trai đứng dưới nhặt.

Đến khi cả hai anh em đều lớn thì Lộc Động Đình và anh trai trèo lên cây đánh quả, cha mẹ ở dưới đất nhặt.

Mẹ vẫn luôn miệng nhắc mãi hai anh em phải cẩn thận, khi đó Lộc Động Đình và anh trai còn thường xuyên khó chịu chê phiền, bởi vì trên cây được gắn vào nhiều thanh gỗ chắc để làm chỗ đeo bám.

Hơn nữa trên eo mỗi người cũng đều cột một sợi dây thừng dài khoảng vài ba mét.

Trên cây có nhiều móc sắt chắc chắn được đóng sâu vào thân và cành cây, cho nên chỉ cần đến nơi nào cột chắc dây thừng vào móc sắt liền thoải mái đu người mà không cần lo lắng, cho dù trượt chân cũng không rơi xuống.

Nhưng nhìn trên cây lại nhìn xuống dưới mặt đất, ngoại trừ một lối mòn nhỏ cũng sắp bị cỏ lấn hết.

Bởi vì trám cũng là một loại cây khá bá đạo, cho nên xung quanh cây trám đều là một bãi cỏ trống trải, hầu hết các cây khác đều không thể mọc được.

Đến bãi cỏ dưới tán cây mặc dù cũng rất xanh tươi, nhưng bởi vì ảnh hưởng của cây trám cho nên cũng không quá cao, chỉ lớn khoảng mươi phân mà thôi.

Cảm thán cùng hồi ức một chút, Lộc Động Đình hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần nói.

“Được rồi Rick, bắt đầu làm việc đi.

Bây giờ bắt đầu làm cỏ, sau đó dồn lại thành từng đống lớn là được.

Ngoài phần tán cây cũng phải làm, mở rộng ra khoảng hai ba mét là được.”

Nói rồi bắt đầu cuốc cỏ, trong lòng mây mù thoáng chốc đã biến mất phân nửa.

Lộc Động Đình biết rằng cha mẹ cùng anh trai cũng không muốn hắn sống trong quá khứ, hơn nữa bây giờ hắn vẫn còn gia đình.

Ngoài chú mự, gia đình nhà họ Lộc còn hai thành viên mới là Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa.

Thêm thành viên mới tất nhiên là phải vui mừng, không thể cứ mãi thu mình bên trong ký ức về thân nhân được.

Trong đầu nghĩ vậy trên tay làm việc càng có sức, hơn nữa hiện tại mặc dù là cố ý giống như phàm nhân.

Nhưng trên thực tế Lộc Động Đình dù sao cũng là vượt qua siêu phàm ngạch cửa.

Cho nên trên tay cái cuốc thoăn thoắt nhanh chóng xẩy cỏ, nhanh đến nỗi đều có thể thấy tàn ảnh, cỏ bay tung tóe.

Cũng may nói hiện tại vẫn đang là mùa mưa, trước đó không lâu trời vừa mới mưa lại thêm cỏ dày đặc cho nên mặt đất vẫn còn ẩm.

Nếu đất mà khô ráo thì cuốc cỏ như Lộc Động Đình sẽ làm bụi bay mù mịt.

Rick Sanchez thấy Lộc Động Đình chăm chú làm việc, nghĩ đến Lộc Động Đình nói cũng ngượng ngùng ăn không ngủ không trong nhà hắn cho nên cũng bắt đầu chuyên chú làm việc.

Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa thấy tạm thời không có việc gì dùng đến mình, cho nên cả hai người đều đi lại dưới gốc cây, lựa chọn một cái rễ lớn hơn ngồi xuống nói chuyện.

Chủ yếu là Nguyễn Linh Trúc đang nói còn Sindragosa mỉm cười lắng nghe, đôi lúc lại gật đầu hoặc lắc đầu hay trả lời Nguyễn Linh Trúc vài câu.

Thời gian bay nhanh mặt trời đã lên cao, nắng có vẻ vàng hơn cũng oi bức hơn, Lộc Động Đình và Rick Sanchez cố gắng gần vài tiếng đồng hồ cuối cùng cũng làm sạch cỏ trên mặt đất, xa xa bên ngoài hai đống cỏ lớn được tấp vào một chỗ.

Mặc dù trên tay chân và quần áo đều có chút lấm lem trời càng về trưa càng nắng gắt.



Nhưng Lộc Động Đình và Rick Sanchez đều mặt không đổi sắc, hô hấp bình thường, một giọt mồ hôi cũng chưa rớt.

Lộc Động Đình đi lại chỗ Nguyễn Linh Trúc và Sindragosa đang ngồi, buông cuốc xuống sau đó lấy bao xác rắn, từ trong bao lảy ra hai đoạn dây thừng ngắn.

Đem một sợi ném cho Rick Sanchez, một sợi buộc vào eo của mình sau đó hai tay hai chân bám vào những mấu cành trám thoăn thoắt trèo lên cây.

Bởi vì mỗi khi cắt tỉa những cành lớn, người cắt tỉa thường sẽ để lại một đoạn khoảng ba mươi phân.

Những đoạn ngắn này sẽ bị khô một chút, nhưng phần lớn đều sẽ còn sống và tự lành lại, sau đó trở thành những mấu trên thân cây, cung cấp chỗ để đặt chân và bám tay.

Cây trám này Lộc Động Đình không biết có tự bao giờ, nhưng nghe cha mẹ kể lại, từ khi tổ tông nhà họ Lộc đến đây lập nghiệp thì nó đã tồn tại ở đó.

Lộc Động Đình tính tính cũng phải đến hơn mấy trăm năm, việc chặt tỉa trừ cành làm mấu để leo cây cũng đã có từ thời đó.

Trong vùng này cũng có rất nhiều cây trám như vậy, hầu như mỗi nhà ít nhất sẽ có một cây trám lớn trên núi, cho dù không to và sống lâu bằng cây của nhà Lộc Động Đình.

Nhưng chính là trăm năm trở lên cũng không hề thiếu, nếu để tự nhiên cây trám sẽ lớn lên rất thẳng và trơn, phải chú ý cắt tỉa cành thì cây mới có mấu để dễ bề leo lên.

Mấy trăm năm nay mặc dù nhiều thay đổi, nhưng truyền thống này vẫn còn được sử dụng và sẽ vẫn còn được sử dụng lâu dài nữa.

Cỡ khoảng vài chục năm trở lại đây, quả trám được trở thành thương phẩm, giá cả cũng không thấp.

Thật nhiều người đều ở trên núi trồng thêm nhiều trám, bởi vì hầu hết đều là giống trám thuần chủng bởi vậy phải đến hơn 7 năm mới cho thu hoạch.

Nếu người chủ không chú ý để cắt tỉa cành, chờ đến khi thu hoạch cây đã cao đến khoảng chục mét.

Từ dưới lên trên thẳng tắp trơn tuột từ mặt đất lên phải đến 4 – 5 mét cao.

Những cây như vậy, ai trèo hái cũng lắc đầu ngao ngán.

— QUẢNG CÁO —

Event

Cây lại trơn tuột không có chỗ trèo lên, chờ người hái trèo lên đến trên tán cành cũng đã mệt hồng hộc.

Một cái không cần thận liền ngã xuống, nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì bại liện hay thiệt mạng.

Trèo trám đã là một công việc khá mạo hiểm, việc chọc trám cũng là cực kỳ tốn sức, cành trám thì giòn, không cẩn thận liền gãy cành ngã người.

Ít nhắt từ 4 – 5 mét độ cao rơi xuống, dù sao cũng là sẽ không có vết thương nhẹ.

Cũng may hầu hết mọi người đều cẩn thận dùng dây bảo hiểm, những cú ngã do trượt chân gãy cành cũng khó gặp.

Nhưng với những thân cây thẳng tuột thì không mấy ai muốn trèo lên.

Lộc Động Đình trèo lên đến nơi nhìn xuống, thấy Rick Sanchez vẫn còn đứng ở dưới gốc cây ngước nhìn lên, thì quát.

Cũng không phải là tức giận gì cả, nhưng Lộc Động Đình đã trèo lên tới trên tán cây, ít nhất cách mặt đất hai chục mét, không quát lên thì ai nghe được.

“Làm gì vậy Rick, buộc vào rồi trèo lên đây”

Rick Sanchez bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó cũng không đem dây thừng cột vào người mà là cầm trong tay.

Cho dù hơn 70 tuổi, nhưng tốc độ leo lên cũng không thua gì Lộc Động Đình.



Chỉ trong chốc lát Rick Sanchez đã trèo lên đứng cạnh Lộc Động Đình.

Thấy Rick Sanchez trèo lên đến nơi, Lộc Động Đình bước ra mấy bước, cúi người nhặt lấy 2 cây sào tre dài khoảng 5 mét đang vắt ngang trên cành cây, xoay người đưa cho Rick Sanchez một cái.

Rick Sanchez nhìn nhìn cây sào, thấy bên trên có không ít cật chất tàn lưu khô cặn thành mảng.

Chủ yếu là màu trắng điểm xuyết là các đốm màu đen hoặc mảng sẫm màu hơn.

Lộc Động Đình thấy Rick Sanchez vẻ mặt ghét bỏ, nhăn nhó không muốn đưa tay ra cầm lấy sao thì nói.

“Sao?

Chỉ là chút ít phân chim khô thôi, đóng thành mảng cứng thế này chỉ cần khảy nhẹ là ra.

Có gì mà phải xoắn xuýt như đàn bà vậy, cầm đi.”

Nói rồi tiến thêm một bước đem sào tre nhét vào trong lồng ngực Rick Sanchez, lại liếc mắt một cái thấy dây thừng vẫn còn ở trong tay Rick Sanchez mà không phải là cột vào trên eo, lập tức khó chịu mở miệng.

“Cột dây bảo hiểm vào, nếu không tí nữa trượt chân hay gãy cành ngã xuốn lại lắm chuyện.”

Rick Sanchez bị Lộc Động Đình cầm cây sào đầy phân chim nhét vào người thì cảm thấy một trận ghê tởm, mặc dù không nghe thấy mùi vị gì cho nên không nói đến mức buồn nôn, nhưng vẫn cảm thấy ghê tởm.

Nghe Lộc Động Đình nói vậy liền phản bác.

“Rớt liền rớt, có vài chục mét thấm vào đâu, có cao gấp mười lần thế này tôi cũng từng rớt xuống đất rồi.

Nếu rơi một cọng lông chân của tôi thì tôi làm con cậu.

Lộc Động Đình này, cậu có cảm thấy cậu hơi quá không?

Tôi biết cậu ý tưởng là giữ cuộc sống bình thường, nhưng trèo cây ở độ cao này mà phải dùng dây bảo hiểm thì tôi nghĩ cậu diễn hơi quá rồi đấy.

Có được siêu phàm lực lượng, không dùng thì thôi, lại còn che che giấu giấu làm gì.

Đâu cần cậu phải làm như người thường thật sự, lại làm như là rơi từ trên cây này xuống đất là cậu chết ngay được đấy.

Cậu không cảm thấy như vậy rất giả tạo, giả tạo đến ghê tởm và buồn nôn à?”

Lộc Động Đình trừng mắt nhìn Rick Sanchez nói.

“Vớ vẩn.

Ai nói ông là tôi buộc dây bảo hiểm là sợ rơi xuống đất ?

Tính ra đúng là sợ rơi xuống đất, nhưng không phải là sợ ông hay tôi rơi xuống đất bị thương hay chết.

Ông nói đúng, tôi có rơi vào mặt trời cũng là muỗi đốt inốc, nhưng vấn đề là rơi xuống đất thì sẽ phải trèo lên trở lại.

Như vậy ông có thấy mất công tốn tiền giờ không?

Được rồi, đừng nói nhiều cột dây bảo hiểm vào rồi xem tôi làm thế nào rồi học mà làm.

Cây này không có vài ngày là hái không hết đâu.”

Nói rồi theo cành cây bướn đi ra xa, bởi vì lúc này đang là ở gần trong thân cây, cành đều là cành chính to lớn.

Giống như cành Lộc Động Đình và Rick Sanchez đang đứng bên trên đường kính cũng đến khoảng năm mươi phân.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Trụ Vô Địch Nửa Nông Dân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook