Chương 156: Chân hỏa chi uy. (3)
Độc Du
04/09/2014
Bất chợt, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộ Hàn lại ngoài dự đoán mọi người mà xông đến đón cơn sóng lửa kia đang bùng lên tràn tới, trong miệng tùy ý cười lớn:
- Lão già kia, muốn để cho ta chết, lão còn chưa có bản lĩnh đó!
- Người nầy điên rồi sao?
Nhìn Mộ Hànxông về hướng những làn sóng nhiệt đan vào nhau mà thành Long Quyển Phong ( cơn lốc lửa), đám người Việt Sách, Hùng Bằng khó có thể tin há ngoác mồm miệng. Thế nhưng trong đầu vừa mới hiện lên ý nghĩ như vậy, bọn họ liền phát hiện một đạo Hỏa Long đột nhiên từ mi tâm của Mộ Hàn rít gào lao ra. Chỉ trong tích tắc, nhiệt độ bên trong điện phủ này liền điên cuồng mà tăng lên rất nhiều. Còn đạo sóng lửa Long Quyển Phong sắp sửa va chạm cùng thân thể của Mộ Hàn, đúng là bỗng nhiên liền bị Hỏa Long nuốt chửng hoàn toàn sạch sẽ.
- Đây là. . .
Không chỉ có Mộ Thanh Sơn ngơ ngẩn , mà đám người Việt Sách, Hùng Bằng cũng là trợn mắt há hốc mồm.
- Vút!
Sau khi đạo Hỏa Long kia nuốt sạch Long Quyển Phong, nó liền không dừng lại chút nào mà bay nhanh về hướng phía trước.
Mộ Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh, hữu chưởng to như quạt hương bồ trong nháy mắt bành trướng mấy chục lần, dòng nhiệt cực nóng mãnh liệt từ lòng bàn tay lao nhanh ra. Thoáng chốc, toàn bộ bàn tay của Mộ Thanh Sơn liền dấy lên bùng cháy thành đại chưởng bằng hỏa diễm . Nó gào thét hướng về phía Hỏa Long kia mà chụp xuống, đúng là thế như sấm sét Lôi Đình, nặng như quả núi cao.
Chỉ là không đầy một giây, một màn làm cho người ta khiếp sợ lại xuất hiện .
Trong giây lát hai bên tiếp xúc, Hỏa Long kia lại bành trướng dữ dội nở tung ra, chỉ trong nháy mắt liền bao bọc thật kín đại chưởng hỏa diễm của Mộ Thanh Sơn đến con kiến không lọt.
Hỏa Long chỉ hơi nhúc nhích, liền hòa tan đại chưởng kia đồng thời bay nhanh về hướng cánh tay phải của Mộ Thanh Sơn rồi cuốn lấy.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương lao ra khỏi cổ họng của Mộ Thanh Sơn. Gương mặt già nua của lão đúng là hiện ra đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ mà tuyệt vọng phun ra bốn chữ:
- Diệu. . . Diệu Long Chân Hỏa. . .
Còn chưa dứt lời, Mộ Thanh Sơn lại không chút do dự một chưởng cắt đứt cánh tay phải, điên cuồng liều mạng chạy về phía cửa điện, để lại những vệt máu tươi nhỏ giọt trải dài trên mặt đất.
- Diệu Long Chân Hỏa?
Dáng vẻ chật vật của Mộ Thanh Sơn, cùng với Hỏa Long kia đang điên cuồng bành trướng khiến cho đám người Việt Sách và Hùng Bằng ngây ra sửng sốt. Rồi chợt trên mặt hiện lên sự bối rối rất khó che giấu, vội vàng liên tục kêu lên kinh ngạc
- Diệu Long Chân Hỏa! Đúng là Diệu Long Chân Hỏa! Người này điên rồi! Lui! Mau lui lại. . .
Đúng vào lúc bọn họ lên tiếng , khí tức đỏ như lửa mà Hỏa Long kia phun tràn ra đã chiếm cứ gần nửa điện phủ. Nó giống như một con cự thú giương nanh múa vuốt truy đuổi theo phía sau Mộ Thanh Sơn rồi nhào vào cắn. Sóng nhiệt khủng bố với khí thế dời núi lấp biển kích động mà đến, cơ hồ làm cho tất cả mọi người đều có loại cảm giác sắp sửa bị hòa tan.
Mấy vị cường giả Đạo Cảnh không chần chờ thêm một chút nào nữa. Đúng là so sánh Mộ Thanh Sơn thì đã lao ra cửa điện trước một bước. Các cao thủ Không Cốc Cảnh, cao thủ Vũ Hóa Cảnh còn lại mặc dù không nhất thiết tất cả đều hiểu rõ ràng là đang xảy ra chuyện gì. Thế nhưng khi thấy được đám người Việt Sách cũng lại chật vật chạy trốn, thì liền vội vàng đi theo ở phía sau. Từng đạo bóng dáng phóng đi về hướng cửa điện.
- Vút! Vút. . .
Ngoài điện, các đệ tử trẻ tuổi của mỗi đại thế tộc đều đang không ngừng thăm dò ngắm nhìn, lại thấy chỗ cửa điện đang chuyển động kịch liệt. Đám người Việt Sách, Hùng Bằng.v..v... Người phía sau nối tiếp người phía trước lao từ bên trong thoát ra.
- Đi! Chạy mau! Đừng ở lại chỗ này!
Không chờ bọn hắn hỏi, những cao thủ võ đạo này liền ai nấy đều tự bắt lấy đệ tử trẻ tuổi của gia tộc, rồi la hét chạy đi như bay về hướng xa xa . Chỉ một thoáng, ngoài cửa điện này đã trở nên hoàn toàn trống trơn. Ngay cả tám người hậu bối Mộ gia cũng được Mộ Phi Tiên cùng mấy cao thủ võ đạo còn thừa lại mang đi toàn bộ.
- A!
Vừa mới chạy được mấy chục thước, mọi người liền nghe được tiếng kêu thê lương truyền đến từ phía sau. Không ít người theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy một đạo Hỏa Long cực lớn xuyên thẳng qua cửa điện. Nó gắt gao quấn chặt xung quanh một đạo bóng dáng khôi ngô cao lớn vừa mới lao ra, đúng là lại một lần nữa kéo trở về bên trong cửa điện.
Người kia rõ ràng chính là tộc trưởng Mộ gia Mộ Thanh Sơn!
- Tộc trưởng!
Đệ tử Mộ gia ngạc nhiên kêu lên sợ hãi, mọi người chung quanh càng là mặt mày sợ hãi tái mét.
Lúc này, dòng nhiệt nóng bỏng bị Hỏa Long kia lôi cuốn kéo theo cũng đang khuếch tán lan ra. Nơi nào đi qua, khu rừng nhanh chóng dấy lên ngọn lửa. Mọi người càng là không dám dừng lại chút nào, cứ hướng ra thật xa mà bay nhanh đi. Trong mơ hồ, thật giống nghe được phía sau vang lên một tràng tiếng cười to điên cuồng:
- Nếu muốn giết ta, đây là kết quả!
Khi bọn họ lao một hơi ra khỏi Hắc Yểm Sâm Lâm thì bầu trời ở phía đằng sau đã bị ánh lửa chiếu rọi đến đỏ bừng.
Bên trong Hắc Yểm Sâm Lâm, vô số mãnh thú lao chạy đâm quàng đâm xiên.
Trận đại hỏa này thiêu đốt suốt hai ngày hai đêm, cả Hắc Yểm Sâm Lâm đều hóa thành tro bụi. Đại lượng mãnh thú tránh được một kiếp khỏi tay các tu sĩ từ mười đại thế tộc thì đều chết ở trong trận đại hỏa này. Về phần thành Bạch Long quốc đô Việt Quốc ở phía xa xa thì suốt ba ngày đều bị làn khói vô cùng dày đặc bao phủ.
Ba ngày sau, khi khói đặc tiêu tan. Có vài đạo thân ảnh Ngự Không bay đi, phút chốc xuất hiện ở chỗ sâu trong Hắc Yểm Sâm Lâm. Đúng là Việt Sách, Hùng Bằng cùng các cường giả Đạo Cảnh của mỗi đại thế tộc Việt Quốc.
Hắc Ma Điện phía dưới đã thành phế tích, chỉ có hai pho tượng điêu khắc vẫn còn bình yên vô sự.
- Mộ Hàn kia thật sự là kẻ điên không hơn không kém. Không nghĩ tới bên trong Tâm Cung của hắn lại dung hợp Diệu Long Chân Hỏa. Sau khi uy lực chân hỏa này hoàn toàn được phát động, mặc dù là cường giả Đạo Cảnh như chúng ta cũng khó lòng ngăn cản. Có điều, chính hắn sợ là cũng bị Diệu Long Chân Hỏa này thiêu thành tro tàn. Nếu không phải thật sự bị Mộ Thanh Sơn làm cho cùng đường , chỉ sợ cũng không biết dùng thủ đoạn như vậy để đồng quy vu tận cùng lão ta.
- Mộ Thanh Sơn cũng là đáng tiếc , đường đường một trưởng tộc, cường giả Đạo Cảnh, lại ngã xuống như vậy ở trong tay cháu ngoại của mình. Nói vậy có chết cũng không nhắm mắt.
- Đây là hắn tự làm tự chịu, tự nhiên cưỡng bức một thiên tài võ đạo của gia tộc thành địch nhân, kết quả hại người hại mình! Cũng không biết miếng tín vật kia của Tố Ảnh cô nương có còn tồn tại hay không. Nếu có thể tìm được lại nó, vậy thì thật tốt quá.
- Đừng có nghĩ tới nữa, Diệu Long Chân Hỏa ngay cả Hắc Ma Điện đều đốt sạch, còn có thể lưu lại miếng ốc biển nho nhỏ kia sao? Còn có hai món Đạo Khí kia của Mộ Hàn, khẳng định cũng đã bị chân hỏa thiêu huỷ.
- Lão già kia, muốn để cho ta chết, lão còn chưa có bản lĩnh đó!
- Người nầy điên rồi sao?
Nhìn Mộ Hànxông về hướng những làn sóng nhiệt đan vào nhau mà thành Long Quyển Phong ( cơn lốc lửa), đám người Việt Sách, Hùng Bằng khó có thể tin há ngoác mồm miệng. Thế nhưng trong đầu vừa mới hiện lên ý nghĩ như vậy, bọn họ liền phát hiện một đạo Hỏa Long đột nhiên từ mi tâm của Mộ Hàn rít gào lao ra. Chỉ trong tích tắc, nhiệt độ bên trong điện phủ này liền điên cuồng mà tăng lên rất nhiều. Còn đạo sóng lửa Long Quyển Phong sắp sửa va chạm cùng thân thể của Mộ Hàn, đúng là bỗng nhiên liền bị Hỏa Long nuốt chửng hoàn toàn sạch sẽ.
- Đây là. . .
Không chỉ có Mộ Thanh Sơn ngơ ngẩn , mà đám người Việt Sách, Hùng Bằng cũng là trợn mắt há hốc mồm.
- Vút!
Sau khi đạo Hỏa Long kia nuốt sạch Long Quyển Phong, nó liền không dừng lại chút nào mà bay nhanh về hướng phía trước.
Mộ Thanh Sơn đột nhiên bừng tỉnh, hữu chưởng to như quạt hương bồ trong nháy mắt bành trướng mấy chục lần, dòng nhiệt cực nóng mãnh liệt từ lòng bàn tay lao nhanh ra. Thoáng chốc, toàn bộ bàn tay của Mộ Thanh Sơn liền dấy lên bùng cháy thành đại chưởng bằng hỏa diễm . Nó gào thét hướng về phía Hỏa Long kia mà chụp xuống, đúng là thế như sấm sét Lôi Đình, nặng như quả núi cao.
Chỉ là không đầy một giây, một màn làm cho người ta khiếp sợ lại xuất hiện .
Trong giây lát hai bên tiếp xúc, Hỏa Long kia lại bành trướng dữ dội nở tung ra, chỉ trong nháy mắt liền bao bọc thật kín đại chưởng hỏa diễm của Mộ Thanh Sơn đến con kiến không lọt.
Hỏa Long chỉ hơi nhúc nhích, liền hòa tan đại chưởng kia đồng thời bay nhanh về hướng cánh tay phải của Mộ Thanh Sơn rồi cuốn lấy.
- A!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương lao ra khỏi cổ họng của Mộ Thanh Sơn. Gương mặt già nua của lão đúng là hiện ra đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn hoảng sợ mà tuyệt vọng phun ra bốn chữ:
- Diệu. . . Diệu Long Chân Hỏa. . .
Còn chưa dứt lời, Mộ Thanh Sơn lại không chút do dự một chưởng cắt đứt cánh tay phải, điên cuồng liều mạng chạy về phía cửa điện, để lại những vệt máu tươi nhỏ giọt trải dài trên mặt đất.
- Diệu Long Chân Hỏa?
Dáng vẻ chật vật của Mộ Thanh Sơn, cùng với Hỏa Long kia đang điên cuồng bành trướng khiến cho đám người Việt Sách và Hùng Bằng ngây ra sửng sốt. Rồi chợt trên mặt hiện lên sự bối rối rất khó che giấu, vội vàng liên tục kêu lên kinh ngạc
- Diệu Long Chân Hỏa! Đúng là Diệu Long Chân Hỏa! Người này điên rồi! Lui! Mau lui lại. . .
Đúng vào lúc bọn họ lên tiếng , khí tức đỏ như lửa mà Hỏa Long kia phun tràn ra đã chiếm cứ gần nửa điện phủ. Nó giống như một con cự thú giương nanh múa vuốt truy đuổi theo phía sau Mộ Thanh Sơn rồi nhào vào cắn. Sóng nhiệt khủng bố với khí thế dời núi lấp biển kích động mà đến, cơ hồ làm cho tất cả mọi người đều có loại cảm giác sắp sửa bị hòa tan.
Mấy vị cường giả Đạo Cảnh không chần chờ thêm một chút nào nữa. Đúng là so sánh Mộ Thanh Sơn thì đã lao ra cửa điện trước một bước. Các cao thủ Không Cốc Cảnh, cao thủ Vũ Hóa Cảnh còn lại mặc dù không nhất thiết tất cả đều hiểu rõ ràng là đang xảy ra chuyện gì. Thế nhưng khi thấy được đám người Việt Sách cũng lại chật vật chạy trốn, thì liền vội vàng đi theo ở phía sau. Từng đạo bóng dáng phóng đi về hướng cửa điện.
- Vút! Vút. . .
Ngoài điện, các đệ tử trẻ tuổi của mỗi đại thế tộc đều đang không ngừng thăm dò ngắm nhìn, lại thấy chỗ cửa điện đang chuyển động kịch liệt. Đám người Việt Sách, Hùng Bằng.v..v... Người phía sau nối tiếp người phía trước lao từ bên trong thoát ra.
- Đi! Chạy mau! Đừng ở lại chỗ này!
Không chờ bọn hắn hỏi, những cao thủ võ đạo này liền ai nấy đều tự bắt lấy đệ tử trẻ tuổi của gia tộc, rồi la hét chạy đi như bay về hướng xa xa . Chỉ một thoáng, ngoài cửa điện này đã trở nên hoàn toàn trống trơn. Ngay cả tám người hậu bối Mộ gia cũng được Mộ Phi Tiên cùng mấy cao thủ võ đạo còn thừa lại mang đi toàn bộ.
- A!
Vừa mới chạy được mấy chục thước, mọi người liền nghe được tiếng kêu thê lương truyền đến từ phía sau. Không ít người theo bản năng nhìn lại, chỉ thấy một đạo Hỏa Long cực lớn xuyên thẳng qua cửa điện. Nó gắt gao quấn chặt xung quanh một đạo bóng dáng khôi ngô cao lớn vừa mới lao ra, đúng là lại một lần nữa kéo trở về bên trong cửa điện.
Người kia rõ ràng chính là tộc trưởng Mộ gia Mộ Thanh Sơn!
- Tộc trưởng!
Đệ tử Mộ gia ngạc nhiên kêu lên sợ hãi, mọi người chung quanh càng là mặt mày sợ hãi tái mét.
Lúc này, dòng nhiệt nóng bỏng bị Hỏa Long kia lôi cuốn kéo theo cũng đang khuếch tán lan ra. Nơi nào đi qua, khu rừng nhanh chóng dấy lên ngọn lửa. Mọi người càng là không dám dừng lại chút nào, cứ hướng ra thật xa mà bay nhanh đi. Trong mơ hồ, thật giống nghe được phía sau vang lên một tràng tiếng cười to điên cuồng:
- Nếu muốn giết ta, đây là kết quả!
Khi bọn họ lao một hơi ra khỏi Hắc Yểm Sâm Lâm thì bầu trời ở phía đằng sau đã bị ánh lửa chiếu rọi đến đỏ bừng.
Bên trong Hắc Yểm Sâm Lâm, vô số mãnh thú lao chạy đâm quàng đâm xiên.
Trận đại hỏa này thiêu đốt suốt hai ngày hai đêm, cả Hắc Yểm Sâm Lâm đều hóa thành tro bụi. Đại lượng mãnh thú tránh được một kiếp khỏi tay các tu sĩ từ mười đại thế tộc thì đều chết ở trong trận đại hỏa này. Về phần thành Bạch Long quốc đô Việt Quốc ở phía xa xa thì suốt ba ngày đều bị làn khói vô cùng dày đặc bao phủ.
Ba ngày sau, khi khói đặc tiêu tan. Có vài đạo thân ảnh Ngự Không bay đi, phút chốc xuất hiện ở chỗ sâu trong Hắc Yểm Sâm Lâm. Đúng là Việt Sách, Hùng Bằng cùng các cường giả Đạo Cảnh của mỗi đại thế tộc Việt Quốc.
Hắc Ma Điện phía dưới đã thành phế tích, chỉ có hai pho tượng điêu khắc vẫn còn bình yên vô sự.
- Mộ Hàn kia thật sự là kẻ điên không hơn không kém. Không nghĩ tới bên trong Tâm Cung của hắn lại dung hợp Diệu Long Chân Hỏa. Sau khi uy lực chân hỏa này hoàn toàn được phát động, mặc dù là cường giả Đạo Cảnh như chúng ta cũng khó lòng ngăn cản. Có điều, chính hắn sợ là cũng bị Diệu Long Chân Hỏa này thiêu thành tro tàn. Nếu không phải thật sự bị Mộ Thanh Sơn làm cho cùng đường , chỉ sợ cũng không biết dùng thủ đoạn như vậy để đồng quy vu tận cùng lão ta.
- Mộ Thanh Sơn cũng là đáng tiếc , đường đường một trưởng tộc, cường giả Đạo Cảnh, lại ngã xuống như vậy ở trong tay cháu ngoại của mình. Nói vậy có chết cũng không nhắm mắt.
- Đây là hắn tự làm tự chịu, tự nhiên cưỡng bức một thiên tài võ đạo của gia tộc thành địch nhân, kết quả hại người hại mình! Cũng không biết miếng tín vật kia của Tố Ảnh cô nương có còn tồn tại hay không. Nếu có thể tìm được lại nó, vậy thì thật tốt quá.
- Đừng có nghĩ tới nữa, Diệu Long Chân Hỏa ngay cả Hắc Ma Điện đều đốt sạch, còn có thể lưu lại miếng ốc biển nho nhỏ kia sao? Còn có hai món Đạo Khí kia của Mộ Hàn, khẳng định cũng đã bị chân hỏa thiêu huỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.