Chương 980: Thái Thượng Phong
Độc Du
04/04/2015
- Con của Thái Thanh!
Bốn chữ này cơ hồ khiến trái tim của tất cả mọi người co rúm lại!
Từ sau khi Thái Vô Hư bị giết thì tất cả người của Linh Hư tộc nhân đều biết hung thủ sát hại Thái Vô Hư chính là hậu duệ của Thái Thanh năm đó. Nhưng biết thì biết nhưng chưa từng nhìn thấy, lúc đó đáy lòng của mọi người kinh ngạc cũng bình tĩnh trở lại.
Hôm nay Mộ Hàn giết đến tận Đại Thiên Linh Đảo, uy thế vô song, mọi người mới chính thức rung động.
Năm đó tộc trường tiền nhiệm của Linh Hư tộc trùng kích "Hư Thiên thần kiều" thất bại, đã chết hồn diệt. Thái Thượng Thiên và nhiều thái thượng trưởng lão khác phát động kế hoạch tạo phản, Thái Thanh là người kế nhiệm tộc trưởng dốc sức liều mạng chạy ra ngoài, từ đó về sau không còn tin tức gì, nhưng không ngờ vẫn lưu lại một đứa con ở Hạ Thiên Vực xa xôi.
Hơn nữa con của Thái Thanh còn dung hợp Tử Hư Thần Cung truyền thừa vô số năm ở Linh Hư tộc, dùng thời gian vài chục năm ngắn ngủi đột phá Tiên Cảnh tứ trọng Thái Vi Cảnh, lúc này nhấc lên sóng to gió lớn ở Thanh Hư Thánh Thiên Vực, cường giả Thái Vi Võ Tiên của Cái Thiên Thần Tông và Linh Hư tộc hoặc chém giết, hoặc bị bắt.
Thậm chí người này còn không chút kiêng nể xâm nhập "Đại Thiên Linh Đảo" !
- Làm càn! Mộ Hàn, nghiệp chướng ngươi cũng dám tới Đại Thiên Linh Đảo càn rỡ, vậy cũng đừng đi ra ngoài!
Âm thanh nổ vang như sấm sết, không trung chấn động kịch liệt, chỉ trong tích tắc một hư trảo phá không bay lên.
- Thiên Nhân Vũ Tiên?
Mộ Hàn xùy cười một tiếng, hắn đấm ra một đấm, trong khoảnh khắc cự trảo này nát bấy, cơ hồ đồng thời trong tâm cung Mộ Hàn, Thiên Anh há to miệng ra gào thét một tiếng...
- Ân!
Lấy Linh Tiên Đảo làm trung tâm, trong phạm vi vài trăm dặm có sóng âm ngưng kết thafh thực chất. Không hề dấu hiệu bao phủ một lão gia áo xanh đang ngồi xếp bằng, chợt lão giả này kêu rên một tiếng, gương mặt đỏ bừng như bị bệnh.
Bên cạnh lão giả này còn có mười mấy thân ảnh đang ngồi, hoặc là nam tử trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái, hoặc là lão gia râu tóc bạc phơ, hoặc là bà lão da mồi, hoặc là thiếu nữ xinh xắn, thậm chí trong đó có một đứa trẻ sáu bảy tuổi phấn điêu ngọc mài.
Phát giác được dị trạng của lão giả áo xanh, những người này đều ăn cả kinh.
- Lôi Âm Trấn Hồn Khúc!
Một giọng nói non nót đột nhiên vang lên. Nói chuyện chính là đứa bé, đôi mắt của hắn tràn ngập nét ngạc nhiên.
- Nói như vậy người này đã đạt tới Thiên Anh bát biến!
- Không tốt, theo như tin tức trong tộc lưu truyền tới nay, Tử Hư Thần Cung đạt tới Thiên Anh bát biến còn có thể lĩnh ngộ ‘ Hỗn Độn Thần Quyết ’, như vậy hắn đã ngưng luyện ra thần lực.
- Thật sự có công pháp võ đạo như ‘ Hỗn Độn Thần Quyết ’ sao? Đáng tiếc không thể tu luyện.
- Đừng quên người này rất có thể có được ‘ Ngũ Hành Chân Linh pháp thể ’, ‘ Hỗn Độn Thần Quyết ’ chính là thần cung chuyên môn cung cấp cho thể chất này tu luyện.
"..."
Trong cung điện âm thanh xôn xao vang lên, chợt một tiếng hừ lạnh vang vọng.
- Cho dù hắn ngưng luyện ra thần lực thì như thế nào, nghiệp chướng này cho dù mạnh hơn nữa cũng không mạnh hơn bán thần... Chư vị chờ một lát, xem lão phu bắt nghiệp chướng này đây!
Vèo!
Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, một đạo thân ảnh cao lớn từ trong cung điện lao ra ngoài, trong khoảng khắc đó đã biến mất ở chân trời.
- Có người đến?
Trên cao mấy ngàn mét, Mộ Hàn nhìn qua hướng Linh Tiên Đảo. Lại qua một chút đồng tử co rút lại.
- Đúng là cường giả bán thần? Nhìn khí tức hắn là cùng bối phận với Thái Thượng Thiên, Thái Thượng Phong... Nhưng mà ta ngay cả Thái Thượng Thiên cũng có thể đánh ngang tay, há quan tâm một kẻ thua Thái Thượng Thiên nưa trù?
Xùy!
Ý niệm Mộ Hàn khẽ động, "Cửu Long Lôi Vương Đao" đã phá không bay tới.
Luận uy lực thì tuyệt phẩm đạo khí "Thái Vi Tinh Bàn" tất nhiên vượt qua "Cửu Long Lôi Vương Đao" không ít, nhưng mà dùng tu vị của Mộ Hàn hiện tại dùng Thái Vi Tinh Bàn tiêu hao pháp lực và tinh thần thật nhiều, mà Cửu Long Lôi Vương Đao chỉ là tiên phẩm đạo khí lại sử dụng rất nhẹ nhõm.
Nếu cần đối địch thời gian dài, tự nhiên phải dùng tới "Cửu Long Lôi Vương Đao" thích hợp hơn.
"Cửu Long Lôi Vương Đao" nhanh như lưu tinh, trong nháy mắt đã vượt qua không gian hai ba trăm dặm, nó hóa thành khí kình công kích Thái Thượng Phong. Thái Thượng Phong là một lão giả khôi ngô tráng kiện, áo đen trên người phần phật, gương mặt uy nghiêm hình chữ quốc, nhìn qua đầy khí phách nghiêm nghim.
- Chỉ là Ngự Khí Thuật mà dám ngăn cản ta?
Thấy Cửu Long Lôi Vương Đao gào thét bay tới, Thái Thượng Phong lúc này hét to như sấm sét, trực tiếp đánh ra một chưởng, khí tức nóng rực tỏa ra và đánh vào khí kình, ngay sau đó từng đoàn hỏa diễm nóng rực tụ thành cự chưởng.
Oanh!
Hai đạo khí kình va chạm điên cuồng, vô số lôi điện từ thân đao bắn ra ngoài, liên tục không ngừng chui vào cự chưởng hỏa diễm, từng tia lôi điện hòa tan từng tia hỏa diễm. Nhưng mà hỏa diễm bàng bạc bị lôi điện ngăn lại khó tiến lên mải may.
- Ân?
Ánh mắt Thái Thượng Phong ngưng lại, chợt trong mũi khẽ hừ một tiếng, tay phải năm ngón biến ảo kịch liệt, từng đạo hỏa diễm ngưng tụ thành hỏa long lần nữa đập thẳng vào "Cửu Long Lôi Vương Đao", lôi điện chi lực của nó hao hết và bay trở về.
Nhưng vào lúc này thân ảnh của Mộ Hàn đã tiến vào tầm mắt của Thái Thượng Phong, lại bắt lấy chuôi đao "Cửu Long Lôi Vương Đao".
- Vạn Lôi Quy Tông!
Mộ Hàn thi triển chiêu cuối cùng của Tử Lôi Đao Quyết ra, thậm chí còn dung nhập "Hỗn độn thần lực" vào trong vô số hào quang màu tím và chém thẳng ra ngoài.
Trong tích tắc lôi điện dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai chém thẳng vào hỏa long, "Phanh", tiếng nổ lớn vang vọng,hỏa long tan vỡ bay tán loạn chung quanh, tan biến trong hư không, một chút khí tức cũng không lưu lại.
- Liệt Dương Tiên Vực!
Sắc mặt Thái Thượng Phong khẽ biến, nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo hỏa diễm mạnh mẽ bay thẳng ra ngoài, thoáng cái bao phủ Mộ Hàn vào bên trong, nhiệt độ chung quanh cực nóng, nhiệt độ này có thể biến nước thép cũng phải bốc hơi không còn lại gì. Trong lúc nhất thời nước biển bên dưới bốc hơi một đống lớn, tu sĩ võ đạo bên dưới không chụi nổi nhiệt độ này cho nên không hẹn mà cùng lui ra phía sau.
- Lão tử thích nhất chính là tiên vực!
Mộ Hàn nhìn thấy thế chẳng những không có kinh hoàng, ngược lại cười lên ha hả, thậm chí còn chưa nói xong thân ảnh của hắn đã biến mất tại chỗ, một vòng xoáy màu tím hiện ra. Theo xu thế vòng xoáy lưu chuyển thì hấp lực khổng lồ đã hiện ra ngoài.
Hô!
Một tiếng gào rít vang vọng, vòng xoáy kia không ngừng hấp thu nhiệt độ và hỏa diễm chung quanh.
- Nghiệp chướng, ngươi đang tìm chết!
Thái Thượng Phong cười dữ tợn, quát:
- Liệt Dương Tiên Vực của lão phu ngưng luyện có một bộ phận Thần Vực, cho dù là tiên vực cũng bị hòa tan!
Trong khi hắn nói chuyện thì hỏa diễm chung quanh lập tức bành trướng, hoàn toàn bao phủ vòng xoáy màu tím kia.
Bốn chữ này cơ hồ khiến trái tim của tất cả mọi người co rúm lại!
Từ sau khi Thái Vô Hư bị giết thì tất cả người của Linh Hư tộc nhân đều biết hung thủ sát hại Thái Vô Hư chính là hậu duệ của Thái Thanh năm đó. Nhưng biết thì biết nhưng chưa từng nhìn thấy, lúc đó đáy lòng của mọi người kinh ngạc cũng bình tĩnh trở lại.
Hôm nay Mộ Hàn giết đến tận Đại Thiên Linh Đảo, uy thế vô song, mọi người mới chính thức rung động.
Năm đó tộc trường tiền nhiệm của Linh Hư tộc trùng kích "Hư Thiên thần kiều" thất bại, đã chết hồn diệt. Thái Thượng Thiên và nhiều thái thượng trưởng lão khác phát động kế hoạch tạo phản, Thái Thanh là người kế nhiệm tộc trưởng dốc sức liều mạng chạy ra ngoài, từ đó về sau không còn tin tức gì, nhưng không ngờ vẫn lưu lại một đứa con ở Hạ Thiên Vực xa xôi.
Hơn nữa con của Thái Thanh còn dung hợp Tử Hư Thần Cung truyền thừa vô số năm ở Linh Hư tộc, dùng thời gian vài chục năm ngắn ngủi đột phá Tiên Cảnh tứ trọng Thái Vi Cảnh, lúc này nhấc lên sóng to gió lớn ở Thanh Hư Thánh Thiên Vực, cường giả Thái Vi Võ Tiên của Cái Thiên Thần Tông và Linh Hư tộc hoặc chém giết, hoặc bị bắt.
Thậm chí người này còn không chút kiêng nể xâm nhập "Đại Thiên Linh Đảo" !
- Làm càn! Mộ Hàn, nghiệp chướng ngươi cũng dám tới Đại Thiên Linh Đảo càn rỡ, vậy cũng đừng đi ra ngoài!
Âm thanh nổ vang như sấm sết, không trung chấn động kịch liệt, chỉ trong tích tắc một hư trảo phá không bay lên.
- Thiên Nhân Vũ Tiên?
Mộ Hàn xùy cười một tiếng, hắn đấm ra một đấm, trong khoảnh khắc cự trảo này nát bấy, cơ hồ đồng thời trong tâm cung Mộ Hàn, Thiên Anh há to miệng ra gào thét một tiếng...
- Ân!
Lấy Linh Tiên Đảo làm trung tâm, trong phạm vi vài trăm dặm có sóng âm ngưng kết thafh thực chất. Không hề dấu hiệu bao phủ một lão gia áo xanh đang ngồi xếp bằng, chợt lão giả này kêu rên một tiếng, gương mặt đỏ bừng như bị bệnh.
Bên cạnh lão giả này còn có mười mấy thân ảnh đang ngồi, hoặc là nam tử trẻ tuổi anh tuấn tiêu sái, hoặc là lão gia râu tóc bạc phơ, hoặc là bà lão da mồi, hoặc là thiếu nữ xinh xắn, thậm chí trong đó có một đứa trẻ sáu bảy tuổi phấn điêu ngọc mài.
Phát giác được dị trạng của lão giả áo xanh, những người này đều ăn cả kinh.
- Lôi Âm Trấn Hồn Khúc!
Một giọng nói non nót đột nhiên vang lên. Nói chuyện chính là đứa bé, đôi mắt của hắn tràn ngập nét ngạc nhiên.
- Nói như vậy người này đã đạt tới Thiên Anh bát biến!
- Không tốt, theo như tin tức trong tộc lưu truyền tới nay, Tử Hư Thần Cung đạt tới Thiên Anh bát biến còn có thể lĩnh ngộ ‘ Hỗn Độn Thần Quyết ’, như vậy hắn đã ngưng luyện ra thần lực.
- Thật sự có công pháp võ đạo như ‘ Hỗn Độn Thần Quyết ’ sao? Đáng tiếc không thể tu luyện.
- Đừng quên người này rất có thể có được ‘ Ngũ Hành Chân Linh pháp thể ’, ‘ Hỗn Độn Thần Quyết ’ chính là thần cung chuyên môn cung cấp cho thể chất này tu luyện.
"..."
Trong cung điện âm thanh xôn xao vang lên, chợt một tiếng hừ lạnh vang vọng.
- Cho dù hắn ngưng luyện ra thần lực thì như thế nào, nghiệp chướng này cho dù mạnh hơn nữa cũng không mạnh hơn bán thần... Chư vị chờ một lát, xem lão phu bắt nghiệp chướng này đây!
Vèo!
Tiếng xé gió rất nhỏ vang lên, một đạo thân ảnh cao lớn từ trong cung điện lao ra ngoài, trong khoảng khắc đó đã biến mất ở chân trời.
- Có người đến?
Trên cao mấy ngàn mét, Mộ Hàn nhìn qua hướng Linh Tiên Đảo. Lại qua một chút đồng tử co rút lại.
- Đúng là cường giả bán thần? Nhìn khí tức hắn là cùng bối phận với Thái Thượng Thiên, Thái Thượng Phong... Nhưng mà ta ngay cả Thái Thượng Thiên cũng có thể đánh ngang tay, há quan tâm một kẻ thua Thái Thượng Thiên nưa trù?
Xùy!
Ý niệm Mộ Hàn khẽ động, "Cửu Long Lôi Vương Đao" đã phá không bay tới.
Luận uy lực thì tuyệt phẩm đạo khí "Thái Vi Tinh Bàn" tất nhiên vượt qua "Cửu Long Lôi Vương Đao" không ít, nhưng mà dùng tu vị của Mộ Hàn hiện tại dùng Thái Vi Tinh Bàn tiêu hao pháp lực và tinh thần thật nhiều, mà Cửu Long Lôi Vương Đao chỉ là tiên phẩm đạo khí lại sử dụng rất nhẹ nhõm.
Nếu cần đối địch thời gian dài, tự nhiên phải dùng tới "Cửu Long Lôi Vương Đao" thích hợp hơn.
"Cửu Long Lôi Vương Đao" nhanh như lưu tinh, trong nháy mắt đã vượt qua không gian hai ba trăm dặm, nó hóa thành khí kình công kích Thái Thượng Phong. Thái Thượng Phong là một lão giả khôi ngô tráng kiện, áo đen trên người phần phật, gương mặt uy nghiêm hình chữ quốc, nhìn qua đầy khí phách nghiêm nghim.
- Chỉ là Ngự Khí Thuật mà dám ngăn cản ta?
Thấy Cửu Long Lôi Vương Đao gào thét bay tới, Thái Thượng Phong lúc này hét to như sấm sét, trực tiếp đánh ra một chưởng, khí tức nóng rực tỏa ra và đánh vào khí kình, ngay sau đó từng đoàn hỏa diễm nóng rực tụ thành cự chưởng.
Oanh!
Hai đạo khí kình va chạm điên cuồng, vô số lôi điện từ thân đao bắn ra ngoài, liên tục không ngừng chui vào cự chưởng hỏa diễm, từng tia lôi điện hòa tan từng tia hỏa diễm. Nhưng mà hỏa diễm bàng bạc bị lôi điện ngăn lại khó tiến lên mải may.
- Ân?
Ánh mắt Thái Thượng Phong ngưng lại, chợt trong mũi khẽ hừ một tiếng, tay phải năm ngón biến ảo kịch liệt, từng đạo hỏa diễm ngưng tụ thành hỏa long lần nữa đập thẳng vào "Cửu Long Lôi Vương Đao", lôi điện chi lực của nó hao hết và bay trở về.
Nhưng vào lúc này thân ảnh của Mộ Hàn đã tiến vào tầm mắt của Thái Thượng Phong, lại bắt lấy chuôi đao "Cửu Long Lôi Vương Đao".
- Vạn Lôi Quy Tông!
Mộ Hàn thi triển chiêu cuối cùng của Tử Lôi Đao Quyết ra, thậm chí còn dung nhập "Hỗn độn thần lực" vào trong vô số hào quang màu tím và chém thẳng ra ngoài.
Trong tích tắc lôi điện dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai chém thẳng vào hỏa long, "Phanh", tiếng nổ lớn vang vọng,hỏa long tan vỡ bay tán loạn chung quanh, tan biến trong hư không, một chút khí tức cũng không lưu lại.
- Liệt Dương Tiên Vực!
Sắc mặt Thái Thượng Phong khẽ biến, nổi giận gầm lên một tiếng, một đạo hỏa diễm mạnh mẽ bay thẳng ra ngoài, thoáng cái bao phủ Mộ Hàn vào bên trong, nhiệt độ chung quanh cực nóng, nhiệt độ này có thể biến nước thép cũng phải bốc hơi không còn lại gì. Trong lúc nhất thời nước biển bên dưới bốc hơi một đống lớn, tu sĩ võ đạo bên dưới không chụi nổi nhiệt độ này cho nên không hẹn mà cùng lui ra phía sau.
- Lão tử thích nhất chính là tiên vực!
Mộ Hàn nhìn thấy thế chẳng những không có kinh hoàng, ngược lại cười lên ha hả, thậm chí còn chưa nói xong thân ảnh của hắn đã biến mất tại chỗ, một vòng xoáy màu tím hiện ra. Theo xu thế vòng xoáy lưu chuyển thì hấp lực khổng lồ đã hiện ra ngoài.
Hô!
Một tiếng gào rít vang vọng, vòng xoáy kia không ngừng hấp thu nhiệt độ và hỏa diễm chung quanh.
- Nghiệp chướng, ngươi đang tìm chết!
Thái Thượng Phong cười dữ tợn, quát:
- Liệt Dương Tiên Vực của lão phu ngưng luyện có một bộ phận Thần Vực, cho dù là tiên vực cũng bị hòa tan!
Trong khi hắn nói chuyện thì hỏa diễm chung quanh lập tức bành trướng, hoàn toàn bao phủ vòng xoáy màu tím kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.