Chương 150: Tín vật, ta cười cười nhận lấy!
Độc Du
04/09/2014
Nếu như lão truyền đạt cho đám người Mộ Huyền Vũ mệnh lệnh " sinh tử chớ nói ", đó chính là thật sự không hề quan tâm nữa đến sinh tử của Mộ Tinh Hà!
Cái này cũng khó trách. Mộ Tinh Hà mặc dù tư chất thật tốt, nhưng trong cả Mộ gia, những đệ tử trẻ tuổi có tư chất không kém gì hắn cũng không phải hiếm thấy. Miếng tín vật Hải Loa kia thật sự là quá mức quan trọng. Chỉ muốn đoạt lại tín vật, coi như đã không có Mộ Tinh Hà thì Mộ gia vẫn cứ có khả năng chọn ra người khác để tiến vào Vô Cực Thiên Tông.
Nếu như không có miếng tín vật Hải Loa kia, Mộ Thanh Sơn phỏng đoán sẽ bị uy hiếp thật sự. Nhưng sau khi có tín vật kiag, hết thảy đều đã hoàn toàn không giống.
Mộ Hàn muôn vàn tính toán, duy độc không có ngờ tới sự tồn tại của tín vật chứng thực thân phận đệ tử Hoàng Cực Vô Cực Thiên Tông .
- Hổ dữ còn không ăn con, không nghĩ tới Mộ đại tộc trưởng mà ngay cả tính mệnh của cháu đích tôn chính mình đều có thể đủ bỏ qua. So sánh với ngươi, ta trái lại khiêm tốn hơn nhiều!
Theo ý niệm, Mộ Hàn âm thanh lạnh lùng nói ra
- Nếu đã như vậy, phế vật này liền trả lại cho các ngươi. Thế nhưng tín vật, ta cười cười nhận lấy !
Nói còn chưa dứt lời, Mộ Hàn liền một tay nhét miếng Hải Loa nho nhỏ xanh lam vào trong lòng mình. Cánh tay phải chính là hung hăng vung lên, thân hình Mộ Tinh Hà tựa như viên đạn pháo bay ra khỏi nòng, hướng về Mộ Huyền Vũ ở gần nhất bắn tới. Chỉ trong khoảnh khắc, đã xuyên qua hư không, xuất hiện ở trước mặt Mộ Huyền Vũ.
Mộ Huyền Vũ trên mặt vui hơn. Mặc dù Mộ Thanh Sơn đã thốt lên " sinh tử chớ nói", thế nhưng nếu mà có thể giữ được tính mệnh của Mộ Tinh Hà, thì tự nhiên đó là món chuyện tốt. Mộ Huyền Vũ lúc này tay phải mạnh mẽ vươn ra, chân khí từ lòng bàn tay phun mạnh ra, thoáng cái định bắt lấy Mộ Tinh Hà chỉ còn cách chính mình không đủ hai thước, để mang hắn về hướng chính mình.
- Vèo!
Thế nhưng đúng lúc này, có tiếng xé gió hầu như không thể nghe thấy chợt vang lên. Một điểm sáng vàng rực rỡ lại phá vỡ y bào của Mộ Tinh Hà rồi hối hả phóng đại trong mắt Mộ Huyền Vũ .
Vật có ánh vàng rực rỡ kia đúng là phát ra khí tức vô cùng sắc bén. Khi bị nó nhắm vào, Mộ Huyền Vũ lại có loại cảm giác sởn gai tóc gáy dựng ngược, toàn thân cũng là nổi da gà khắp nơi. Lão không khỏi sắc mặt đại biến, cũng bất chấp Mộ Tinh Hà gần trong gang tấc mà khiến cho thân hình gắng gượng lướt ngang đi về phía bên cạnh .
- Phốc!
Tuy nhiên, tốc độ của vệt ánh vàng rực rỡ tốc độ, đúng là vượt xa ra ngoài sự tưởng tượng của Mộ Huyền Vũ. Lão vừa mới tránh né chỗ hiểm trên ngực thì ánh vàng rực rỡ kia đã chui vào vai phải lão. Rồi từ sau lưng điện xạ nhanh như chớp liền xông ra ngoài, đúng là trực tiếp để lại trên vai lão một lỗ máu áng chừng to như quả trứng gà.
- Đại trưởng lão!
Thấy thế, ba người Mộ Thanh Hải, Mộ Thiết Giang và Mộ Phi Tiên nối gót tới đều lấy làm kinh hãi. Họ cơ hồ đồng thời xuất thủ, chân khí dồi dào trong chớp mắt phá vỡ không trung, hướng vè phía đạo ánh vàng rực rỡ kia định chèn ép nó bay ra xa. Ba vị cao thủ Vũ Hóa Cảnh nén giận công kích, khiến cho uy thế cực kỳ kinh người, trong điện vang lên những tiếng nổ lớn.
Thế nhưng đúng lúc này, đạo ánh vàng rực rỡ kia lại xẹt qua một đường cong như vầng trăng khuyết cứ thế chui vào trong cánh tay Mộ Tinh Hà. Nó túm được hắn rồi bay ngược quay về hướng Mộ Hàn.
- A!
Toàn thân đau đớn kịch liệt đã đánh thức Mộ Tinh Hà tỉnh lại. Điều bi kịch chính là, không đợi hắn hiểu rõ ràng tình trạng thì Mộ Hàn đã bay vọt tới. Tay trái túm chặt lấy cổ hắn, tay phải lại lần nữa chụp vào trên đỉnh đầu hắn. Vì vậy, vị cao thủ Không Cốc Cảnh này lại lệch đầu sang một bên rồi lâm vào trong cơn hôn mê tiếp.
- Nếu như các ngươi không cần phế vật này nữa, vậy thì cũng chỉ có thể tiếp tục để ta bảo quản một hồi !
Như chú chim ưng bắt gà con, vừa xách Mộ Tinh Hà lên, trong mắt Mộ Hàn hiện ra một nụ cười trào phúng vui vẻ. Công cụ tốt như vậy, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua mà thả trở về?
Tuy nói Mộ Thanh Sơn đã không còn quan tâm đến sinh tử của Mộ Tinh Hà, nhưng gia hỏa này ở trong tay mình thì nhất định là vẫn có thể phát huy tác dụng về mặt thời gian. Cũng như vừa rồi, nếu không phải Mộ Huyền Vũ muốn cứu Mộ Tinh Hà thì làm sao mà liền bị chính mình đánh lén thành công dễ dàng như vậy .
- Mộ Hàn, ngươi dám sử dụng thủ đoạn ti tiện như thế !
Mộ Thanh Hải tức giận không thể giấu được.
- Đường đường bốn vị cao thủ Vũ Hóa Cảnh, liên thủ vây công một mình ta vừa mới đạt tới tu sĩ Không Cốc Cảnh. Vậy thủ đoạn có thể quang minh đến mức nào đây?
Mộ Hàn khinh thường bĩu môi, mạt ánh vàng rực rỡ kia đã nhảy ra từ trong cánh tay Mộ Tinh Hà , rơi tại lòng bàn tay hắn. Đúng là Đạo Khí trung phẩm Lưu Kim do chính hắn luyện chế.
Gương mặt già nua của Mộ Thanh Hải nóng bỏng, tứ đại trưởng lão Vũ Hóa Cảnh liên thủ để bắt một tu sĩ Không Cốc Cảnh, nói đích xác ra thì thật đúng là không dễ nghe. Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, lại bất chấp nhiều như vậy.
- Phản nghịch của Gia tộc, mọi người được quyền tru diệt!
Mộ Huyền Vũ lớn tiếng quát mắng. Ở trước mắt bao người, vị Đại trưởng lão Mộ gia như lão lại bị một kẻ hậu bối mới đạt tới Không Cốc Cảnh đánh lén, nên không khỏi thẹn quá thành giận.
Lão còn chưa dứt lời, liền đã phát động thế công.
Một thanh trường mâu thật lớn bỗng nhiên thoáng hiện từ tả chưởng, từ cách xa hơn mười thước liền hung hăng đâm về hướng Mộ Hàn. Mộ Huyền Vũ ôm giận xuất kích, một mâu tựa hồ ẩn chứa tu vi của lão từ lúc sanh ra. Mũi mâu nhọn hoắt xuất ra ngàn vạn tàn ảnh bao phủ tất cả không gian trong vòng hơn mười thước xung quanh Mộ Hàn vào bên trong đó.
- Ai tru ai, cũng còn rất khó nói!
Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, đúng là trực tiếp biến vật cầm trong tay là Mộ Tinh Hà trở thành vũ khí lợi hại. Hắn cứ thế hung hăng nện nó về hướng ngàn vạn mâu ảnh trước người kia. Nơi nào đi qua đều mơ hồ có tiếng sấm nổ mạnh kích động ra.
Lại dùng tới một chiêu này sao?
Mộ Huyền Vũ tức giận điên cuồng như vậy.
Mộ Hàn này một lần đánh lén thành công, hiện nay lại vẫn dám thực thi lại trò cũ. Hắn bị nhốt ở trong Hắc Ma Điện, con tin trong tay đã trở thành chỗ dựa lớn hiện nay của hắn. Lần trước đánh lén thành công đã khiến cho Mộ Huyền Vũ phán đoán Mộ Hàn tuyệt sẽ không thật sự muốn dùng Mộ Tinh Hà để ngăn cản công kích của mình.
Mộ Tinh Hà mà chưa chết, thì Mộ Hàn có thể vẫn còn một cửa sống sót. Nếu như Mộ Tinh Hà mà chết đi, chỗ dựa lớn của hắn biến mất. Vậy thì hôm nay tất nhiên hữu tử vô sanh.
Cho nên, thế công của Mộ Huyền Vũ không hề chậm lại chút nào.
Cái này cũng khó trách. Mộ Tinh Hà mặc dù tư chất thật tốt, nhưng trong cả Mộ gia, những đệ tử trẻ tuổi có tư chất không kém gì hắn cũng không phải hiếm thấy. Miếng tín vật Hải Loa kia thật sự là quá mức quan trọng. Chỉ muốn đoạt lại tín vật, coi như đã không có Mộ Tinh Hà thì Mộ gia vẫn cứ có khả năng chọn ra người khác để tiến vào Vô Cực Thiên Tông.
Nếu như không có miếng tín vật Hải Loa kia, Mộ Thanh Sơn phỏng đoán sẽ bị uy hiếp thật sự. Nhưng sau khi có tín vật kiag, hết thảy đều đã hoàn toàn không giống.
Mộ Hàn muôn vàn tính toán, duy độc không có ngờ tới sự tồn tại của tín vật chứng thực thân phận đệ tử Hoàng Cực Vô Cực Thiên Tông .
- Hổ dữ còn không ăn con, không nghĩ tới Mộ đại tộc trưởng mà ngay cả tính mệnh của cháu đích tôn chính mình đều có thể đủ bỏ qua. So sánh với ngươi, ta trái lại khiêm tốn hơn nhiều!
Theo ý niệm, Mộ Hàn âm thanh lạnh lùng nói ra
- Nếu đã như vậy, phế vật này liền trả lại cho các ngươi. Thế nhưng tín vật, ta cười cười nhận lấy !
Nói còn chưa dứt lời, Mộ Hàn liền một tay nhét miếng Hải Loa nho nhỏ xanh lam vào trong lòng mình. Cánh tay phải chính là hung hăng vung lên, thân hình Mộ Tinh Hà tựa như viên đạn pháo bay ra khỏi nòng, hướng về Mộ Huyền Vũ ở gần nhất bắn tới. Chỉ trong khoảnh khắc, đã xuyên qua hư không, xuất hiện ở trước mặt Mộ Huyền Vũ.
Mộ Huyền Vũ trên mặt vui hơn. Mặc dù Mộ Thanh Sơn đã thốt lên " sinh tử chớ nói", thế nhưng nếu mà có thể giữ được tính mệnh của Mộ Tinh Hà, thì tự nhiên đó là món chuyện tốt. Mộ Huyền Vũ lúc này tay phải mạnh mẽ vươn ra, chân khí từ lòng bàn tay phun mạnh ra, thoáng cái định bắt lấy Mộ Tinh Hà chỉ còn cách chính mình không đủ hai thước, để mang hắn về hướng chính mình.
- Vèo!
Thế nhưng đúng lúc này, có tiếng xé gió hầu như không thể nghe thấy chợt vang lên. Một điểm sáng vàng rực rỡ lại phá vỡ y bào của Mộ Tinh Hà rồi hối hả phóng đại trong mắt Mộ Huyền Vũ .
Vật có ánh vàng rực rỡ kia đúng là phát ra khí tức vô cùng sắc bén. Khi bị nó nhắm vào, Mộ Huyền Vũ lại có loại cảm giác sởn gai tóc gáy dựng ngược, toàn thân cũng là nổi da gà khắp nơi. Lão không khỏi sắc mặt đại biến, cũng bất chấp Mộ Tinh Hà gần trong gang tấc mà khiến cho thân hình gắng gượng lướt ngang đi về phía bên cạnh .
- Phốc!
Tuy nhiên, tốc độ của vệt ánh vàng rực rỡ tốc độ, đúng là vượt xa ra ngoài sự tưởng tượng của Mộ Huyền Vũ. Lão vừa mới tránh né chỗ hiểm trên ngực thì ánh vàng rực rỡ kia đã chui vào vai phải lão. Rồi từ sau lưng điện xạ nhanh như chớp liền xông ra ngoài, đúng là trực tiếp để lại trên vai lão một lỗ máu áng chừng to như quả trứng gà.
- Đại trưởng lão!
Thấy thế, ba người Mộ Thanh Hải, Mộ Thiết Giang và Mộ Phi Tiên nối gót tới đều lấy làm kinh hãi. Họ cơ hồ đồng thời xuất thủ, chân khí dồi dào trong chớp mắt phá vỡ không trung, hướng vè phía đạo ánh vàng rực rỡ kia định chèn ép nó bay ra xa. Ba vị cao thủ Vũ Hóa Cảnh nén giận công kích, khiến cho uy thế cực kỳ kinh người, trong điện vang lên những tiếng nổ lớn.
Thế nhưng đúng lúc này, đạo ánh vàng rực rỡ kia lại xẹt qua một đường cong như vầng trăng khuyết cứ thế chui vào trong cánh tay Mộ Tinh Hà. Nó túm được hắn rồi bay ngược quay về hướng Mộ Hàn.
- A!
Toàn thân đau đớn kịch liệt đã đánh thức Mộ Tinh Hà tỉnh lại. Điều bi kịch chính là, không đợi hắn hiểu rõ ràng tình trạng thì Mộ Hàn đã bay vọt tới. Tay trái túm chặt lấy cổ hắn, tay phải lại lần nữa chụp vào trên đỉnh đầu hắn. Vì vậy, vị cao thủ Không Cốc Cảnh này lại lệch đầu sang một bên rồi lâm vào trong cơn hôn mê tiếp.
- Nếu như các ngươi không cần phế vật này nữa, vậy thì cũng chỉ có thể tiếp tục để ta bảo quản một hồi !
Như chú chim ưng bắt gà con, vừa xách Mộ Tinh Hà lên, trong mắt Mộ Hàn hiện ra một nụ cười trào phúng vui vẻ. Công cụ tốt như vậy, làm sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua mà thả trở về?
Tuy nói Mộ Thanh Sơn đã không còn quan tâm đến sinh tử của Mộ Tinh Hà, nhưng gia hỏa này ở trong tay mình thì nhất định là vẫn có thể phát huy tác dụng về mặt thời gian. Cũng như vừa rồi, nếu không phải Mộ Huyền Vũ muốn cứu Mộ Tinh Hà thì làm sao mà liền bị chính mình đánh lén thành công dễ dàng như vậy .
- Mộ Hàn, ngươi dám sử dụng thủ đoạn ti tiện như thế !
Mộ Thanh Hải tức giận không thể giấu được.
- Đường đường bốn vị cao thủ Vũ Hóa Cảnh, liên thủ vây công một mình ta vừa mới đạt tới tu sĩ Không Cốc Cảnh. Vậy thủ đoạn có thể quang minh đến mức nào đây?
Mộ Hàn khinh thường bĩu môi, mạt ánh vàng rực rỡ kia đã nhảy ra từ trong cánh tay Mộ Tinh Hà , rơi tại lòng bàn tay hắn. Đúng là Đạo Khí trung phẩm Lưu Kim do chính hắn luyện chế.
Gương mặt già nua của Mộ Thanh Hải nóng bỏng, tứ đại trưởng lão Vũ Hóa Cảnh liên thủ để bắt một tu sĩ Không Cốc Cảnh, nói đích xác ra thì thật đúng là không dễ nghe. Nhưng mà chuyện cho tới bây giờ, lại bất chấp nhiều như vậy.
- Phản nghịch của Gia tộc, mọi người được quyền tru diệt!
Mộ Huyền Vũ lớn tiếng quát mắng. Ở trước mắt bao người, vị Đại trưởng lão Mộ gia như lão lại bị một kẻ hậu bối mới đạt tới Không Cốc Cảnh đánh lén, nên không khỏi thẹn quá thành giận.
Lão còn chưa dứt lời, liền đã phát động thế công.
Một thanh trường mâu thật lớn bỗng nhiên thoáng hiện từ tả chưởng, từ cách xa hơn mười thước liền hung hăng đâm về hướng Mộ Hàn. Mộ Huyền Vũ ôm giận xuất kích, một mâu tựa hồ ẩn chứa tu vi của lão từ lúc sanh ra. Mũi mâu nhọn hoắt xuất ra ngàn vạn tàn ảnh bao phủ tất cả không gian trong vòng hơn mười thước xung quanh Mộ Hàn vào bên trong đó.
- Ai tru ai, cũng còn rất khó nói!
Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, đúng là trực tiếp biến vật cầm trong tay là Mộ Tinh Hà trở thành vũ khí lợi hại. Hắn cứ thế hung hăng nện nó về hướng ngàn vạn mâu ảnh trước người kia. Nơi nào đi qua đều mơ hồ có tiếng sấm nổ mạnh kích động ra.
Lại dùng tới một chiêu này sao?
Mộ Huyền Vũ tức giận điên cuồng như vậy.
Mộ Hàn này một lần đánh lén thành công, hiện nay lại vẫn dám thực thi lại trò cũ. Hắn bị nhốt ở trong Hắc Ma Điện, con tin trong tay đã trở thành chỗ dựa lớn hiện nay của hắn. Lần trước đánh lén thành công đã khiến cho Mộ Huyền Vũ phán đoán Mộ Hàn tuyệt sẽ không thật sự muốn dùng Mộ Tinh Hà để ngăn cản công kích của mình.
Mộ Tinh Hà mà chưa chết, thì Mộ Hàn có thể vẫn còn một cửa sống sót. Nếu như Mộ Tinh Hà mà chết đi, chỗ dựa lớn của hắn biến mất. Vậy thì hôm nay tất nhiên hữu tử vô sanh.
Cho nên, thế công của Mộ Huyền Vũ không hề chậm lại chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.