Chương 108: Tinh Vân động. (2)
Độc Du
04/09/2014
Không có bao lâu, Mộ Hàn đã đến cuối đường.
Lúc này, trong luyện võ trường đã tụ tập được khoảng ba bốn mươi tên đệ tử của viện Duệ Phong, mọi người hoặc tụ chung một chỗ rỉ tai thì thầm, hoặc đối luyện với nhau, hoặc ngồi tĩnh tọa một mình. Phát hiện Mộ Hàn xuất hiện ở ven rìa sân bãi, không ít người đều nhìn lại đây, ánh mắt có chút cổ quái. Vừa giống như đồng tình, lại giống như nhìn có chút hả hê.
Mộ Hàn liếc mắt nhìn chung quanh, liền thu vẻ mặt tất cả bọn họ vào trong mắt.
- Mộ Tinh Hàn!
Một tiếng quát trầm trầm đột nhiên lọt vào trong tai, Mộ Hàn theo âm thanh nhìn lại. Chỉ thấy ở cách hơn mười thước có một thiếu niên mặc áo trắng đang đi về hướng chính mình. Người này thân hình dong dỏng cao, khuôn mặt trắng nõn, tướng mạo như ngọc, đúng là tuấn tú như thiếu nữ. Chỉ là giờ phút này sắc mặt của hắn lại suýt nữa có chút nham hiểm.
- Tinh Vũ sư huynh, có gì chỉ giáo?
Mộ Hàn mỉm cười chắp tay.
Người này thì hắn đã biết. Đúng là Mộ Tinh Vũ có hôn ước với Vân Phiêu Phiêu, đương nhiên hôn ước này đã qua trở thành chuyện trước đây. Vân Phiêu Phiêu đã được trưởng lão Linh Bảo Thiên Tông thu làm đệ tử môn hạ, có được tông phái cường đại như thế làm chỗ dựa, trước khi đi khẳng định nàng sẽ giải trừ đoạn hôn ước mà chính mình không muốn này.
Bị người ta thối hôn, đối với nam nhân không nghi ngờ là một chuyện cực kỳ sỉ nhục.
Huống chi là người như Mộ Tinh Vũ vậy. Trước kia lúc hắn vẫn còn ở viện Tuyển Phong thì đã kiêu ngạo giống như một chú gà trống con, sao khi tiến vào viện Duệ Phong liền lại càng là như thế.
Thấy hắn đi về hướng chính mình, Mộ Hàn nhìn vào trong ánh mắt của hắn mà không tự giác có một chút sắc thái hơi hơi đồng tình. Thế nhưng điều khiến cho Mộ Hàn có chút kinh ngạc chính là, vào lúc này Mộ Tinh Vũ lại đang nhìn mình cứ như là nhìn chăm chú một kẻ đại cừu nhân có mối hận giết cha , mối nhục đoạt vợ .
- Chỉ giáo thì ta không dám.
Mộ Tinh Vũ hung hăng nhìn chăm chú Mộ Hàn, cười lạnh nói
- Ta chỉ là thay mặt Viện Thủ tuyên đọc một lần một điều qui định trong nội quy của viện Duệ Phong. Nếu chưa từng xin phép mà vô cớ không tham gia tu luyện hằng ngày của viện Duệ Phong một ngày, sẽ phạt vào Tinh Vân động đào quặng ba ngày; ngày thứ hai vắng mặt, số ngày bị phạt liền tăng gấp đôi; ngày thứ ba lại không đến, số ngày bị phạt lại tăng gấp đôi lần nữa . . .
- Cứ tính toán như vậy, ta liên tục vắng mặt ba ngày, nên số ngày bị phạt là hai mươi mốt ngày?
Mộ Hàn khẽ ngước tầm mắt lên, rồi chậm rãi mở miệng hỏi. Ngày đó Mộ Tinh Thụ giảng đến quy định này thì vừa mới nói chuyện một ngày không đến tập sẽ bị phạt ba ngày. Tức thì Mộ Hàn liền tò mò hỏi hắn về việc mạch quặng khoáng ở trong động , do đó đã chuyển hướng đề tài. Không nghĩ tới phía sau lại vẫn có thêm cách thức tiến hành việc phạt nữa. Giờ khắc này, Mộ Hàn rốt cục đã hiểu rõ ràng vì sao trước sau không có ai đến quấy rầy chính mình. Vì để mặc thời gian hắn liên tục không tham gia tu luyện hằng ngày càng dài, thì số ngày bị phạt sẽ càng nhiều.
Nếu mà Mộ Hàn năm ngày không đến luyện tập, sẽ bị phạt hơn chín mươi ngày; mười ngày không đến, thời gian bị phạt đào quặng sẽ dài đến mấy năm!
Quả nhiên là có dụng tâm ác độc!
- Không sai.
Mộ Tinh Vũ liếc mắt nhìn Mộ Hàn, gần như nghiến răng nghiến lợi mà bảo
- Tinh Hàn sư đệ ngay cả tu sĩ Bách Khiếu Cảnh Thanh Thành như vậy mà đều chỉ cần một kích đã đả thương nặng.Nên chuyện đào quặng như vậy đối với ngươi mà nói nói vậy càng như một bữa ăn sáng.
Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt Mộ Tinh Vũ đã không nhịn được xẹt qua một giọng điệu mỉa mai.
Ánh mắt của Mộ Hàn lạnh lùng, hắn đã mơ hồ hiểu được, việc này rất có thể chính là do Mộ Tinh Vũ trước mắt này giở trò.
Tại viện Duệ Phong, cực ít có người sẽ vắng mặt trong luyện tập mà không có xin phép, không có tình huống không tham gia tu luyện hằng ngày để tiến vào Tinh Vân động đào quặng, mà lại vẫn còn liên tục hai ngày . Thông thường mà nói, nếu một ngày không có tham gia liền sẽ bị gọi đi chịu phạt , mà chính mình ba ngày không có bị quấy nhiễu, hiển nhiên là có sự cố ý.
Mộ Hàn có chút nghi hoặc chính là, tại sao Mộ Tinh Vũ này cố ý chĩa mũi dùi nhằm vào chính mình. Chẳng lẽ bởi vì bị Vân Phiêu Phiêu thoái hôn, cho nên bao nhiêu oán khí đều trút hết đến trên người mình.
Nghĩ tới đây, lại dưới ánh mắt vị Mộ Tinh Vũ này nhìn chăm chú chính mình một hồi, Mộ Hàn càng cảm thấy được loại khả năng này đúng là phi thường lớn.
- Được, ta cũng đang nghĩ đi tới Tinh Vân động để mở rộng tầm mắt một phen.
Mộ Hàn gật đầu, ngay sau đó rồi lại cố ý chậm rãi cười hỏi
- Tinh Vũ sư huynh hôm nay xem ra khí sắc phi thường tốt, chẳng lẽ có việc gì vui?
Coi như là kẻ ngu đều có thể nhìn ra được, khí sắc của Mộ Tinh Vũ giờ phút này như thế nào, cũng chưa nói tới một chứ "tốt".
Những đệ tử của viện Duệ Phong ở chung quanh thấy thế, trong lòng đều có cảm giác khá buồn cười. Chỉ là tu vi Yên Hà Cảnh mà cũng dám trêu chọc Ngọc Xu Cảnh Mộ Tinh Vũ như vậy . Mộ Hàn này không chỉ có lá gan lớn, nhưng lại là chút xíu thiệt thòi cũng không chịu nhịn, nhanh như vậy liền đã bắt đầu nhè vào Mộ Tinh Vũ để trả thù.
Tuy rằng trả thù này chỉ giới hạn về mặt mồm mép, nhưng cũng đủ khiến cho Mộ Tinh Vũ uất ức một hồi .
Quả nhiên, nghe được Mộ Hàn nói ra những lời này, sắc mặt Mộ Tinh Vũ tức thời từ trắng chuyển thành xanh, lại từ xanh chuyển sang đỏ . . . Liền giống như con tắc kè hoa vậy, thậm chí ngay cả hơi thở đều phì phò thêm vài phần.
Thế nhưng Mộ Hàn không có tính toán liền buông tha như vậy. Hắn chớp chớp mắt, như thể mới tỉnh lại từ trong mộng mà vỗ tay:
- A, ta nhớ ra rồi, nghe nói Tinh Vũ sư huynh và Vân gia Vân Phiêu Phiêu đã định hôn ước, chẳng lẽ là mấy ngày nữa sẽ thành thân. Chậc chậc, khó trách Tinh Vũ sư huynh đầy nét hồng hào trên mặt.
- Mộ Tinh Hàn, ngươi câm mồm cho ta!
Mộ Tinh Vũ quát khẽ lên tiếng, đột nhiên hai gò má đang đỏ bừng lên "Xoẹt" một phen liền lại biến thành màu xanh mét. Cả khuôn mặt cũng bắt đầu có chút nhăn nhó, lại có vẻ cũng hơi hung ác.
Luyện võ trường thoáng chốc yên tĩnh đi không ít, tất cả mọi người có hơi ngạc nhiên.
Mấy ngày nay, tin tức Vân Phiêu Phiêu trở thành đệ tử Linh Bảo Thiên Tông, hơn nữa đến Mộ gia thoái hôn đã lan truyền ầm ĩ xôn xao ở viện Duệ Phong. Việc này bị Mộ Tinh Vũ coi là vô cùng nhục nhã. Mộ Hàn nói chuyện cùng Mộ Tinh Vũ như vậy , không phải cố ý đâm vào chỗ đau của hắn, cố ý xát thêm muối vào vết thương của hắn sao?
Có điều là Mộ Hàn này từ sau khi tiến vào viện Duệ Phong liền ở lì trong phòng không hề đi ra ngoài, rất có thể còn không biết tin tức Vân Phiêu Phiêu thoái hôn. Thế nhưng vừa mới liên tưởng đến thần sắc của Mộ Hàn trong mấy giây vừa rồi thì mọi người liền có thể biết loại khả năng sẽ cực kỳ bé nhỏ, đây tuyệt đối là hắn đang cố ý.
Lúc này, trong luyện võ trường đã tụ tập được khoảng ba bốn mươi tên đệ tử của viện Duệ Phong, mọi người hoặc tụ chung một chỗ rỉ tai thì thầm, hoặc đối luyện với nhau, hoặc ngồi tĩnh tọa một mình. Phát hiện Mộ Hàn xuất hiện ở ven rìa sân bãi, không ít người đều nhìn lại đây, ánh mắt có chút cổ quái. Vừa giống như đồng tình, lại giống như nhìn có chút hả hê.
Mộ Hàn liếc mắt nhìn chung quanh, liền thu vẻ mặt tất cả bọn họ vào trong mắt.
- Mộ Tinh Hàn!
Một tiếng quát trầm trầm đột nhiên lọt vào trong tai, Mộ Hàn theo âm thanh nhìn lại. Chỉ thấy ở cách hơn mười thước có một thiếu niên mặc áo trắng đang đi về hướng chính mình. Người này thân hình dong dỏng cao, khuôn mặt trắng nõn, tướng mạo như ngọc, đúng là tuấn tú như thiếu nữ. Chỉ là giờ phút này sắc mặt của hắn lại suýt nữa có chút nham hiểm.
- Tinh Vũ sư huynh, có gì chỉ giáo?
Mộ Hàn mỉm cười chắp tay.
Người này thì hắn đã biết. Đúng là Mộ Tinh Vũ có hôn ước với Vân Phiêu Phiêu, đương nhiên hôn ước này đã qua trở thành chuyện trước đây. Vân Phiêu Phiêu đã được trưởng lão Linh Bảo Thiên Tông thu làm đệ tử môn hạ, có được tông phái cường đại như thế làm chỗ dựa, trước khi đi khẳng định nàng sẽ giải trừ đoạn hôn ước mà chính mình không muốn này.
Bị người ta thối hôn, đối với nam nhân không nghi ngờ là một chuyện cực kỳ sỉ nhục.
Huống chi là người như Mộ Tinh Vũ vậy. Trước kia lúc hắn vẫn còn ở viện Tuyển Phong thì đã kiêu ngạo giống như một chú gà trống con, sao khi tiến vào viện Duệ Phong liền lại càng là như thế.
Thấy hắn đi về hướng chính mình, Mộ Hàn nhìn vào trong ánh mắt của hắn mà không tự giác có một chút sắc thái hơi hơi đồng tình. Thế nhưng điều khiến cho Mộ Hàn có chút kinh ngạc chính là, vào lúc này Mộ Tinh Vũ lại đang nhìn mình cứ như là nhìn chăm chú một kẻ đại cừu nhân có mối hận giết cha , mối nhục đoạt vợ .
- Chỉ giáo thì ta không dám.
Mộ Tinh Vũ hung hăng nhìn chăm chú Mộ Hàn, cười lạnh nói
- Ta chỉ là thay mặt Viện Thủ tuyên đọc một lần một điều qui định trong nội quy của viện Duệ Phong. Nếu chưa từng xin phép mà vô cớ không tham gia tu luyện hằng ngày của viện Duệ Phong một ngày, sẽ phạt vào Tinh Vân động đào quặng ba ngày; ngày thứ hai vắng mặt, số ngày bị phạt liền tăng gấp đôi; ngày thứ ba lại không đến, số ngày bị phạt lại tăng gấp đôi lần nữa . . .
- Cứ tính toán như vậy, ta liên tục vắng mặt ba ngày, nên số ngày bị phạt là hai mươi mốt ngày?
Mộ Hàn khẽ ngước tầm mắt lên, rồi chậm rãi mở miệng hỏi. Ngày đó Mộ Tinh Thụ giảng đến quy định này thì vừa mới nói chuyện một ngày không đến tập sẽ bị phạt ba ngày. Tức thì Mộ Hàn liền tò mò hỏi hắn về việc mạch quặng khoáng ở trong động , do đó đã chuyển hướng đề tài. Không nghĩ tới phía sau lại vẫn có thêm cách thức tiến hành việc phạt nữa. Giờ khắc này, Mộ Hàn rốt cục đã hiểu rõ ràng vì sao trước sau không có ai đến quấy rầy chính mình. Vì để mặc thời gian hắn liên tục không tham gia tu luyện hằng ngày càng dài, thì số ngày bị phạt sẽ càng nhiều.
Nếu mà Mộ Hàn năm ngày không đến luyện tập, sẽ bị phạt hơn chín mươi ngày; mười ngày không đến, thời gian bị phạt đào quặng sẽ dài đến mấy năm!
Quả nhiên là có dụng tâm ác độc!
- Không sai.
Mộ Tinh Vũ liếc mắt nhìn Mộ Hàn, gần như nghiến răng nghiến lợi mà bảo
- Tinh Hàn sư đệ ngay cả tu sĩ Bách Khiếu Cảnh Thanh Thành như vậy mà đều chỉ cần một kích đã đả thương nặng.Nên chuyện đào quặng như vậy đối với ngươi mà nói nói vậy càng như một bữa ăn sáng.
Nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt Mộ Tinh Vũ đã không nhịn được xẹt qua một giọng điệu mỉa mai.
Ánh mắt của Mộ Hàn lạnh lùng, hắn đã mơ hồ hiểu được, việc này rất có thể chính là do Mộ Tinh Vũ trước mắt này giở trò.
Tại viện Duệ Phong, cực ít có người sẽ vắng mặt trong luyện tập mà không có xin phép, không có tình huống không tham gia tu luyện hằng ngày để tiến vào Tinh Vân động đào quặng, mà lại vẫn còn liên tục hai ngày . Thông thường mà nói, nếu một ngày không có tham gia liền sẽ bị gọi đi chịu phạt , mà chính mình ba ngày không có bị quấy nhiễu, hiển nhiên là có sự cố ý.
Mộ Hàn có chút nghi hoặc chính là, tại sao Mộ Tinh Vũ này cố ý chĩa mũi dùi nhằm vào chính mình. Chẳng lẽ bởi vì bị Vân Phiêu Phiêu thoái hôn, cho nên bao nhiêu oán khí đều trút hết đến trên người mình.
Nghĩ tới đây, lại dưới ánh mắt vị Mộ Tinh Vũ này nhìn chăm chú chính mình một hồi, Mộ Hàn càng cảm thấy được loại khả năng này đúng là phi thường lớn.
- Được, ta cũng đang nghĩ đi tới Tinh Vân động để mở rộng tầm mắt một phen.
Mộ Hàn gật đầu, ngay sau đó rồi lại cố ý chậm rãi cười hỏi
- Tinh Vũ sư huynh hôm nay xem ra khí sắc phi thường tốt, chẳng lẽ có việc gì vui?
Coi như là kẻ ngu đều có thể nhìn ra được, khí sắc của Mộ Tinh Vũ giờ phút này như thế nào, cũng chưa nói tới một chứ "tốt".
Những đệ tử của viện Duệ Phong ở chung quanh thấy thế, trong lòng đều có cảm giác khá buồn cười. Chỉ là tu vi Yên Hà Cảnh mà cũng dám trêu chọc Ngọc Xu Cảnh Mộ Tinh Vũ như vậy . Mộ Hàn này không chỉ có lá gan lớn, nhưng lại là chút xíu thiệt thòi cũng không chịu nhịn, nhanh như vậy liền đã bắt đầu nhè vào Mộ Tinh Vũ để trả thù.
Tuy rằng trả thù này chỉ giới hạn về mặt mồm mép, nhưng cũng đủ khiến cho Mộ Tinh Vũ uất ức một hồi .
Quả nhiên, nghe được Mộ Hàn nói ra những lời này, sắc mặt Mộ Tinh Vũ tức thời từ trắng chuyển thành xanh, lại từ xanh chuyển sang đỏ . . . Liền giống như con tắc kè hoa vậy, thậm chí ngay cả hơi thở đều phì phò thêm vài phần.
Thế nhưng Mộ Hàn không có tính toán liền buông tha như vậy. Hắn chớp chớp mắt, như thể mới tỉnh lại từ trong mộng mà vỗ tay:
- A, ta nhớ ra rồi, nghe nói Tinh Vũ sư huynh và Vân gia Vân Phiêu Phiêu đã định hôn ước, chẳng lẽ là mấy ngày nữa sẽ thành thân. Chậc chậc, khó trách Tinh Vũ sư huynh đầy nét hồng hào trên mặt.
- Mộ Tinh Hàn, ngươi câm mồm cho ta!
Mộ Tinh Vũ quát khẽ lên tiếng, đột nhiên hai gò má đang đỏ bừng lên "Xoẹt" một phen liền lại biến thành màu xanh mét. Cả khuôn mặt cũng bắt đầu có chút nhăn nhó, lại có vẻ cũng hơi hung ác.
Luyện võ trường thoáng chốc yên tĩnh đi không ít, tất cả mọi người có hơi ngạc nhiên.
Mấy ngày nay, tin tức Vân Phiêu Phiêu trở thành đệ tử Linh Bảo Thiên Tông, hơn nữa đến Mộ gia thoái hôn đã lan truyền ầm ĩ xôn xao ở viện Duệ Phong. Việc này bị Mộ Tinh Vũ coi là vô cùng nhục nhã. Mộ Hàn nói chuyện cùng Mộ Tinh Vũ như vậy , không phải cố ý đâm vào chỗ đau của hắn, cố ý xát thêm muối vào vết thương của hắn sao?
Có điều là Mộ Hàn này từ sau khi tiến vào viện Duệ Phong liền ở lì trong phòng không hề đi ra ngoài, rất có thể còn không biết tin tức Vân Phiêu Phiêu thoái hôn. Thế nhưng vừa mới liên tưởng đến thần sắc của Mộ Hàn trong mấy giây vừa rồi thì mọi người liền có thể biết loại khả năng sẽ cực kỳ bé nhỏ, đây tuyệt đối là hắn đang cố ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.