Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)
Chương 13: Rốt Cuộc Anh Ta Có Bối Cảnh Gì?
Bồ Đào Tinh Nhân
28/03/2022
Khi Diệp Mặc tỉnh lại đã là xế chiều.
Mở Tik Tok ra xem, Diệp Mặc giật nảy mình.
“10,5 vạn fan theo dõi?”
“30,7 vạn like?”
Số liệu này hoàn toàn vượt qua khỏi phán đoán của hắn.
Tuy rằng lúc up video lên thì hắn đã mua quảng cáo, nhưng hiệu quả của quảng cáo cũng quá mạnh rồi.
Mở video ra xem, có hơn 10000 bình luận.
“Quá đẹp!”
“Quá đẹp! tôi cũng muốn mua một cái cho con mình.”
“Đôi tay này quá lợi hại! Đây chắc hẳn là đại sư rồi.”
Tất cả đều là âm thanh tán thưởng.
Diệp Mặc xem từng cái từng cái một, cảm thấy rất tự hào, không uổng công vất vả cả một đêm.
“Hay là làm một đôi vòng tay nữa nhỉ, còn có thể làm một chút đồ bằng ngọc thạch nữa.”
Diệp Mặc vừa ăn thức ăn vừa được ship đến vừa suy nghĩ.
Cơm nước xong xuôi thì điện thoại di đọng vang lên.
Diệp Mặc cầm điện thoại lên thì cau mày.
Là Tống Giai!
“Diệp Mặc, anh thật không biết xấu hổ, còn dám kiện cả tôi.”
Vừa nhận máy thì âm thanh lạnh lùng của Tống Giai đã vang lên, trong âm thanh còn ẩn chứa vẻ giận giữ.
“Tôi đã nói rồi, gặp nhau ở tòa án đi.” Diệp Mặc trả lời cũng không khách khí.
“Anh…hừ! Anh cho rằng anh có thể thắng kiện à? Tôi đã tìm được luật sư tốt nhất rồi, anh nhất định sẽ thua kiện.” Tống Giai giận dữ quát.
“Vậy à? Cô gọi cho tôi chỉ để nói điều này thôi à?” Diệp Mặc cười nhạo.
“Diệp Mặc, kiện cáo rất tốn thời gian, tôi sẽ cho anh một cơ hội, chúng ta tự hòa giải, vậy thì đỡ lãng phí thời gian của cả hai.” Tống Giai nói.
“Hòa giải?”
“Lát nữa anh hãy mang theo luật sư đến trung tâm thành phố gặp mặt.” Tống Giai báo ra một địa chỉ rồi dập máy.
“Được rồi, đi xem nàng giở trò gì.” Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, sau đó liền gọi điện thoại cho Phó Tư Vi.
Nửa tiếng sau, một quán cafe ở trung tâm thành phố.
Diệp Mặc đẩy cửa đi vào.
“Anh ta đến rồi.” Trong một góc của quán cafe, khóe môi Tống Giai vểnh lên châm chọc nhìn Diệp Mặc đang đi đến.
Vẫn là bộ dạng nghèo hèn này, có vẻ như không bám được vào người phụ nữ giàu có kia rồi.
Cũng đúng!
Làm gì có ai thực sự để ý đến anh ta, tất cả chỉ là chơi đùa mà thôi.
Tinh thần của anh ta còn có vẻ uể oải, khẳng định là do bị đuổi việc.
Nàng đã đi đến công ty Võng Dật nghe ngóng, họ đều nói Diệp Mặc không còn ở đó.
Nàng còn nghe được một ít tin đồn rất hoang đường, nói Diệp Mặc chính là một tỷ phú.
Đối với loại lời đồn này, hiển nhiên nàng không tin chút nào.
“Luật sư của anh đâu?” chờ Diệp Mặc đánh gần thì nàng lạnh lùng nói.
“Đang đến rồi.” Diệp Mặc ngồi xuống rồi nói.
Hắn liếc nhìn Tống Giai một chút, nàng vẫn ăn mặc tinh xảo và thời thượng giống như lúc trước, rất có nét đặc trưng của những cô gái thành thị.
“Chắc mấy hôm nay anh ngủ không ngon nhỉ?” Tống Giai nhìn Diệp Mặc rồi nói với giọng châm chọc.
“Đúng thật là ngủ không ngon.” Diệp Mặc gật đầu.
Tống Giai cười nhạo một tiếng, vểnh lên cái cằm nhọn ra vẻ rất đắc ý.
“Xin chào Diệp tiên sinh, tôi là Lữ Thành Tài, là luật sư đại diện cho Tống tiểu thư.”
Lúc này, người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh lên tiếng, hắn mặc âu phục đi giày da, còn đeo một cặp kính đen, rất có dáng vẻ của một nhân sĩ chuyên nghiệp.
Diệp Mặc nhìn Lữ Thành Tài một cái rồi gật đầu.
Lữ Thành Tài cười cười, thần sắc rất nhẹ nhõm.
Vụ kiện này quá đơn giản.
Họ Diệp này vừa nhìn là biết là kẻ không có tiền, đã bị mất 30 vạn, còn mang trên người khoản nợ ngân hàng. Làm gì có tiền mà mời được luật sư nào tốt, chắc chỉ mời được vài mặt hàng xấu đến mà thôi, mà hắn thì là tinh anh trong giới luật sư, coi như có lên tòa án thì hắn cũng thắng chắc.
“Diệp tiên sinh, tôi khuyên anh vẫn nên hòa giải là tốt nhất, hủy bỏ đơn kiện đi, như vậy có thể giữ gìn được danh dự cho Tống tiểu thư, chúng tôi có thể đền bù cho anh một ít tiền, chuyện này cũng dừng lại ở dây.” Lữ Thành Tài cười nói.
“Danh dự?” Diệp Mặc cười.
Người phụ nữ này thì còn có danh dự gì?
“Diệp tiên sinh, anh nên suy nghĩ thật kỹ đã, đừng từ chối vội.” Lữ Thành Tài nói: “Tôi tin tưởng rằng khi luật sư của anh đến, thì luật sư của anh cũng sẽ đề nghị anh làm như vậy.”
Lữ Thành Tài nói xong thì cầm chén cafe lên uống một ngụm nhỏ, dáng vẻ bình tĩnh tự tin.
Diệp Mặc không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ.
Khoảng 10 phút sau, có một bóng dáng yêu kiều đẩy cửa quán café đi vào.
Nàng mặc một bộ đồ công sở, thể hiện ra đường cong hình chữ S tiêu chuẩn, lung linh bay bổng, uyển chuyển tinh tế.
Dưới chiếc váy là một đôi chân dài cực đẹp được bao phủ bởi một đôi tất chân màu đen, cực kỳ dụ hoặc.
Dung nhan của nàng cực kỳ xinh đẹp, nàng trang điểm nhẹ nhàng trang nhã lại càng lộ ra vẻ chói lọi của mình.
Khi nàng vừa xuất hiện thì mọi ánh mắt trong quán đều bị nàng hấp dẫn, rất nhiều người đều đang ngẩn người nhìn nàng.
Lữ Thành Tài đang cầm chén café cũng ngây dại.
Tiếp đó không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Mà Tống Giai ở bên cạnh nhìn thấy nàng thì cau mày lại, trong mắt lộ ra vẻ ghen ghét.
Nàng không thẻ không thừa nhận cô gái này chói sáng hơn nàng gấp trăm lần.
Mở Tik Tok ra xem, Diệp Mặc giật nảy mình.
“10,5 vạn fan theo dõi?”
“30,7 vạn like?”
Số liệu này hoàn toàn vượt qua khỏi phán đoán của hắn.
Tuy rằng lúc up video lên thì hắn đã mua quảng cáo, nhưng hiệu quả của quảng cáo cũng quá mạnh rồi.
Mở video ra xem, có hơn 10000 bình luận.
“Quá đẹp!”
“Quá đẹp! tôi cũng muốn mua một cái cho con mình.”
“Đôi tay này quá lợi hại! Đây chắc hẳn là đại sư rồi.”
Tất cả đều là âm thanh tán thưởng.
Diệp Mặc xem từng cái từng cái một, cảm thấy rất tự hào, không uổng công vất vả cả một đêm.
“Hay là làm một đôi vòng tay nữa nhỉ, còn có thể làm một chút đồ bằng ngọc thạch nữa.”
Diệp Mặc vừa ăn thức ăn vừa được ship đến vừa suy nghĩ.
Cơm nước xong xuôi thì điện thoại di đọng vang lên.
Diệp Mặc cầm điện thoại lên thì cau mày.
Là Tống Giai!
“Diệp Mặc, anh thật không biết xấu hổ, còn dám kiện cả tôi.”
Vừa nhận máy thì âm thanh lạnh lùng của Tống Giai đã vang lên, trong âm thanh còn ẩn chứa vẻ giận giữ.
“Tôi đã nói rồi, gặp nhau ở tòa án đi.” Diệp Mặc trả lời cũng không khách khí.
“Anh…hừ! Anh cho rằng anh có thể thắng kiện à? Tôi đã tìm được luật sư tốt nhất rồi, anh nhất định sẽ thua kiện.” Tống Giai giận dữ quát.
“Vậy à? Cô gọi cho tôi chỉ để nói điều này thôi à?” Diệp Mặc cười nhạo.
“Diệp Mặc, kiện cáo rất tốn thời gian, tôi sẽ cho anh một cơ hội, chúng ta tự hòa giải, vậy thì đỡ lãng phí thời gian của cả hai.” Tống Giai nói.
“Hòa giải?”
“Lát nữa anh hãy mang theo luật sư đến trung tâm thành phố gặp mặt.” Tống Giai báo ra một địa chỉ rồi dập máy.
“Được rồi, đi xem nàng giở trò gì.” Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, sau đó liền gọi điện thoại cho Phó Tư Vi.
Nửa tiếng sau, một quán cafe ở trung tâm thành phố.
Diệp Mặc đẩy cửa đi vào.
“Anh ta đến rồi.” Trong một góc của quán cafe, khóe môi Tống Giai vểnh lên châm chọc nhìn Diệp Mặc đang đi đến.
Vẫn là bộ dạng nghèo hèn này, có vẻ như không bám được vào người phụ nữ giàu có kia rồi.
Cũng đúng!
Làm gì có ai thực sự để ý đến anh ta, tất cả chỉ là chơi đùa mà thôi.
Tinh thần của anh ta còn có vẻ uể oải, khẳng định là do bị đuổi việc.
Nàng đã đi đến công ty Võng Dật nghe ngóng, họ đều nói Diệp Mặc không còn ở đó.
Nàng còn nghe được một ít tin đồn rất hoang đường, nói Diệp Mặc chính là một tỷ phú.
Đối với loại lời đồn này, hiển nhiên nàng không tin chút nào.
“Luật sư của anh đâu?” chờ Diệp Mặc đánh gần thì nàng lạnh lùng nói.
“Đang đến rồi.” Diệp Mặc ngồi xuống rồi nói.
Hắn liếc nhìn Tống Giai một chút, nàng vẫn ăn mặc tinh xảo và thời thượng giống như lúc trước, rất có nét đặc trưng của những cô gái thành thị.
“Chắc mấy hôm nay anh ngủ không ngon nhỉ?” Tống Giai nhìn Diệp Mặc rồi nói với giọng châm chọc.
“Đúng thật là ngủ không ngon.” Diệp Mặc gật đầu.
Tống Giai cười nhạo một tiếng, vểnh lên cái cằm nhọn ra vẻ rất đắc ý.
“Xin chào Diệp tiên sinh, tôi là Lữ Thành Tài, là luật sư đại diện cho Tống tiểu thư.”
Lúc này, người đàn ông trung niên đang ngồi bên cạnh lên tiếng, hắn mặc âu phục đi giày da, còn đeo một cặp kính đen, rất có dáng vẻ của một nhân sĩ chuyên nghiệp.
Diệp Mặc nhìn Lữ Thành Tài một cái rồi gật đầu.
Lữ Thành Tài cười cười, thần sắc rất nhẹ nhõm.
Vụ kiện này quá đơn giản.
Họ Diệp này vừa nhìn là biết là kẻ không có tiền, đã bị mất 30 vạn, còn mang trên người khoản nợ ngân hàng. Làm gì có tiền mà mời được luật sư nào tốt, chắc chỉ mời được vài mặt hàng xấu đến mà thôi, mà hắn thì là tinh anh trong giới luật sư, coi như có lên tòa án thì hắn cũng thắng chắc.
“Diệp tiên sinh, tôi khuyên anh vẫn nên hòa giải là tốt nhất, hủy bỏ đơn kiện đi, như vậy có thể giữ gìn được danh dự cho Tống tiểu thư, chúng tôi có thể đền bù cho anh một ít tiền, chuyện này cũng dừng lại ở dây.” Lữ Thành Tài cười nói.
“Danh dự?” Diệp Mặc cười.
Người phụ nữ này thì còn có danh dự gì?
“Diệp tiên sinh, anh nên suy nghĩ thật kỹ đã, đừng từ chối vội.” Lữ Thành Tài nói: “Tôi tin tưởng rằng khi luật sư của anh đến, thì luật sư của anh cũng sẽ đề nghị anh làm như vậy.”
Lữ Thành Tài nói xong thì cầm chén cafe lên uống một ngụm nhỏ, dáng vẻ bình tĩnh tự tin.
Diệp Mặc không lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn đồng hồ.
Khoảng 10 phút sau, có một bóng dáng yêu kiều đẩy cửa quán café đi vào.
Nàng mặc một bộ đồ công sở, thể hiện ra đường cong hình chữ S tiêu chuẩn, lung linh bay bổng, uyển chuyển tinh tế.
Dưới chiếc váy là một đôi chân dài cực đẹp được bao phủ bởi một đôi tất chân màu đen, cực kỳ dụ hoặc.
Dung nhan của nàng cực kỳ xinh đẹp, nàng trang điểm nhẹ nhàng trang nhã lại càng lộ ra vẻ chói lọi của mình.
Khi nàng vừa xuất hiện thì mọi ánh mắt trong quán đều bị nàng hấp dẫn, rất nhiều người đều đang ngẩn người nhìn nàng.
Lữ Thành Tài đang cầm chén café cũng ngây dại.
Tiếp đó không kìm lòng được mà nuốt một ngụm nước bọt.
Mà Tống Giai ở bên cạnh nhìn thấy nàng thì cau mày lại, trong mắt lộ ra vẻ ghen ghét.
Nàng không thẻ không thừa nhận cô gái này chói sáng hơn nàng gấp trăm lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.