Chương 73: Một trong
Liệp Nhân Đồng
04/09/2020
Mỗi lần hôn Vu Nhiên xong, Sở Miên đều cảm thấy đầu óc choáng váng, môi cũng giống như bị đối phương cướp đi sức lực. Hai người không có bất kỳ kỹ xảo hôn môi gì, chỉ dựa vào suy nghĩ cùng bản năng muốn thân mật với đối phương mà dán môi lên, sau đó hình ảnh dừng lại, cứ một lần lại một lần đầu óc nóng lên vì nhau như vậy.
Chỉ có dưới tình huống này, Sở Miên mới có thể cảm thấy khuôn miệng luôn nói hươu nói vượn của Vu Nhiên đáng yêu một chút. Hắn còn vô cùng nghiêm túc ghi lại số lần hôn nhau vào sổ, hiện tại đã sắp đủ hai chữ "chính" (正).
Bất tri bất giác mà "Mị Mị yêu thích hết thảy" từ hình thức danh sách dần dần biến thành nhật ký ngắn gọn, Sở Miên hơi một chút lại ghi lại những chi tiết hành động trong ngày của Vu Nhiên, đến việc nhỏ nhặt linh tinh như "Cậu ấy thử bút ở cửa hàng văn phòng phẩm, viết chữ "Sở" đầu tiên" cũng ghi lại rõ ràng. Những mẩu vụn vặt ngắn ngủn rơi rụng trong sinh hoạt hàng ngày đều được Sở Miên dốc lòng cất chứa cẩn thận, biến "không đáng nhắc tới" thành "xứng đáng trân quý".
"Cậu nói bậy với Vu Nhiên cái gì đấy?" Sở Miên gọi điện thoại hỏi Thôi Hà, "Đừng dạy cậu ấy mấy thứ vô dụng."
Thôi Hà không sao hiểu được: "Hả? Tôi rất quy củ mà, nếu cậu ta có hành động đặc biệt gì với cậu thì chắc chắn là vấn đề ở cậu ta."
Nói xong, cô còn cố ý "Hì hì" một tiếng, Sở Miên á khẩu không trả lời được.
"Lại nói, cậu yêu vào thì trước sau đúng như hai người khác nhau, tôi còn không phân rõ được đâu mới là bản chất thật của cậu..."
Sở Miên không ủng hộ lời cô: "Tôi không cảm thấy tôi có thay đổi gì."
"Có chớ, không phải cậu học được nhõng nhẽo với Vu Nhiên sao? Mỗi ngày dường như đều làm nũng..."
Loại đánh giá trực tiếp này khiến Sở Miên thẹn quá thành giận, không chỉ vội vàng phủ nhận mà còn đường hoàng tặng Thôi Hà một chữ "Cút".
"Ồ, rất xin lỗi." Thôi Hà xin lỗi không hề có thành ý, "Không phải làm nũng, là cậy sủng mà kiêu, lúc này đúng rồi chứ?"
Không đợi Sở Miên phản bác, Thôi Hà bên kia đã đè thấp giọng, chuyển đề tài: "Đợi chút, cha tôi tới." Sau đó, Sở Miên nghe thấy trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng hai cha con Thôi Hà tranh cãi.
Thôi Hà trở lại rất nhanh: "Đm, ổng nói vợ ổng mang thai, không cho tôi nói chuyện lớn tiếng, vậy sao bả không đeo nút bịt tai đi? Chỉ con mẹ nó toàn xếp tôi thứ hai."
"Cũng không còn sớm, ngủ đi."
"Ngủ cái gì chứ, tôi còn đang sắp xếp hành lý sáng mai đi Thượng Hải đây." Thôi Hà đã không kiềm chế nổi tâm tình xao động, buổi biểu diễn kỷ niệm tròn một năm ra mắt của nhóm thần tượng nam "Acemon" đã định trước ở ngày 31, cô muốn đến trước ba ngày, trốn học chơi bời thoải mái một lần.
Sở Miên dặn dò cô chú ý an toàn, ngắt điện thoại. Khi đứng dậy, trước mắt hắn tối sầm, đồng thời nhận được tín hiệu buồn ngủ đại não phát ra.
Hắn còn chưa kịp đi tới mép giường đã nhắm mắt lại té ngã trên đất, lặng yên không tiếng động đi vào giấc ngủ.
Vu Nhiên đêm nay vô cùng bận rộn.
Từ lúc bước vào cửa nhà đã phải giúp cha quét dọn sọt giấy ông không cẩn thận đá đổ. Vất vả thu dọn sạch sẽ xong, Vu Huy lại trượt tay làm đổ thùng tiền lẻ, hai cha con ngồi xổm trên mặt đất nhặt nhạnh từng xu. Lý Quế Dung gần đây rất dễ nổi nóng, Vu Huy càng hấp tấp làm chút việc vặt thì bà lại càng chửi ầm lên.
Vu Huy cũng biết là lỗi của mình, thở mạnh cũng không dám, chỉ dám bất đắc dĩ cười cười với Vu Nhiên. Vu Nhiên nhớ tới lúc tiểu học bị phạt đứng với các bạn cùng lớp, bọn họ cũng sẽ nở nụ cười như này, giảm bớt xấu hổ.
"Cha, phòng khách để con dọn cho, cha đi giúp mẹ nấu cơm đi." Vu Nhiên ôm một đống tiền xu, bàn tay run nhè nhẹ.
Vu Huy lắc đầu, từ chối ở chung một phòng với Lý Quế Dung, việc này tương đương khiêu vũ với sói.
Từ khi cha về nhà ở, đồ ăn mỗi bữa đều phải tăng lên, nhà cũng dễ lộn xộn hơn. Vu Nhiên biết mẹ càng mệt nhọc thì chủ động chia sẻ một ít với bà, ít nhất có thể giúp tâm trạng mẹ thả lỏng một chút.
Trong phòng bếp còn đang hầm một nồi cháo, Vu Tẫn hai ngày nay ăn uống làm hỏng thân thể, mắc phải viêm dạ dày cấp tính, còn đang nằm trong phòng nhịn đau rên rỉ.
Vu Nhiên nhặt xong đậu đũa, lại lột đậu Hà Lan, nhịn không được mà nói: "Đồ ăn hôm nay đều thật là xanh."
Lý Quế Dung đen mặt xắt rau: "Không phải giống cha mày sao."
"Ổng còn có thể xanh hơn đồ ăn nhiều." Vu Nhiên cười cười tách hạt đậu, lại dùng ngón tay cái lột vỏ quả đậu tiếp theo, "Mẹ muốn kết hôn với chú bên ngoài sao, vậy đến lúc đó cha có bị mẹ đuổi đi không?"
Cậu bổ sung nói tiếp: "Để ổng ở WC cũng được, mẹ đừng để ổng ăn ngủ đầu đường."
"Kết hôn cái gì, trước khi kết hôn không phải còn ly hôn sao? Mày tưởng là cha mày ngốc, không phân chia tài sản với mẹ? Nếu ly hôn thật thì không phải anh ta quá hời sao." Lý Quế Dung đặt dao xuống, nâng thớt lên gạt vào chảo dầu: "Đây là lý do vì sao mẹ nói với hai đứa không thể yêu đương quá sớm, mày nhìn mẹ mày chính là một ví dụ chảy máu đầm đìa, tìm phải một tên thối nát... Cũng là trách mẹ tuổi trẻ mắt mù."
Vu Nhiên muốn định nói một hai câu giúp cha một chút, nhưng nghẹn nửa ngày cũng không tìm được ưu điểm rõ ràng của ông, chỉ nói: "Cha con rất đẹp trai, nếu không thì sẽ không có người động tâm với cha, mẹ nói đúng không?"
Lý Quế Dung khịt mũi coi thường, lẩm bẩm "Động tâm cái gì". Mấy đứa nhỏ mới theo đuổi động tâm, người lớn chỉ cần an tâm.
"Dù sao mẹ cũng nói cho mày, phải biết nhìn người, đừng có một ngày nào đó nhìn thấy một người xinh đẹp là cúi đầu phục tùng người ta, nếu xúi quẩy người đó giống cha mày thì chỉ có thể vướng víu cả đời."
Vu Nhiên còn chưa từng nhắc tới việc mình yêu đương với cha mẹ, cậu lột xong quả đậu cuối cùng, sang sảng nói: "Cũng không phải vẫn tốt sao."
"Sang bên kia đi, đừng chắn bên này." Lý Quế Dung quay đầu lại, "Cháo sắp trào ra rồi, tắt lửa, múc một bát để nguội cho em mày đi."
Vu Nhiên vội vàng ăn qua loa cơm tối, bởi vì còn phải bưng cháo qua cho Vu Tẫn ăn. Thằng nhóc bắt đầu thượng thổ hạ tả(*) từ đêm qua, nó đau đến mức ôm bồn cầu nức nở, lo rằng mình ngộ độc thức ăn mà sắp lìa đời.
(*) Thượng thổ hạ tả: Triệu chứng của bệnh thổ tả, vừa nôn mửa vừa đi ỉa chảy.
Vu Nhiên nhìn ra được thân thể nó suy yếu, không cầm được chén, bèn tự tay đút từng muỗng: "Còn đau không? Tại sao mắt mày cũng sưng lên rồi, đừng dùng tay xoa."
Dạ dày Vu Tẫn lúc này quặn đau một trận, nó cố nén, nói với anh trai "Không đau".
Nhưng không bao lâu, nó lại khóc lóc thảm thiết lăn lộn trên giường. Người bình thường nếu bị viêm dạ dày thì cùng lắm kêu một câu "Sống không bằng chết", Vu Tẫn lại là hữu khí vô lực bắt chước Bạch Tố Trinh uống rượu Hùng hoàng(*), lăn qua lộn lại kêu khóc: "Pháp Hải, ngươi dứt khoát thu ta đi..."
(*) Truyền thuyết Thanh xà bạch xà: Bạch Tố Trinh là một con rắn trắng, kết nghĩa vợ chồng với Hứa Tiên. Pháp Hải là con rùa đen thù hận Bạch Tố Trinh, sau xuất gia vào chùa, biết chuyện Tố Trinh là rắn nên tìm cách phá hoại. Vào ngày Đoan Ngọ đưa cho Hứa Tiên bình rượu Hùng hoàng (chuyên khắc rắn), nói đưa cho nương tử uống. Tố Trinh uống xong hiện nguyên hình là rắn lớn.
Vu Nhiên lên giường đỡ nó: "Đừng kêu gào, uống chén cháo rồi uống thuốc thì từ từ sẽ khá lên."
Khóe mắt Vu Tẫn còn chưa khô nước mắt, khàn giọng nói: "Anh xem 《 Quái vật không gian 》chưa, em cảm giác trong bụng em cũng có một con sắp nhảy ra."
"Suỵt – yên tĩnh một chút." Vu Nhiên cầm di động, gọi cho Sở Miên, chuẩn bị hát cho hắn.
Bên Sở Miên rất lâu không nhận, gọi tới lần thứ ba mới được. Vu Nhiên hát một bài đồng dao cho hắn, thuận tiện hỏi hắn có biết biện pháp giảm bớt đau đớn của viêm dạ dày không.
Sở Miên bên này vừa mới tỉnh ngủ, may là Vu Nhiên kiên trì gọi điện thoại cho hắn, nếu không đến sáng mai hắn mới có thể phát hiện bản thân đang quỳ rạp trên mặt đất.
Vu Tẫn bắt lấy cánh tay anh trai, hỏi người ở đầu kia điện thoại: "Cái này nếu nghiêm trọng sẽ biến thành ung thư sao?"
Vu Nhiên truyền đạt thay Sở Miên: "Không, hai ba ngày là có thể khá lên."
Bởi vì còn phải chăm sóc Vu Tẫn, Vu Nhiên không rảnh nói chuyện nhiều với Sở Miên, đặt di động sang một bên, giúp em trai đắp chăn đàng hoàng: "Mày xem anh dâu của mày đi, hiểu biết nhiều, đâu có giống loại như thất học như mày, còn sợ sau này thành ung thư."
Sở Miên đang mơ mơ màng màng ngả lên giường, thình lình nghe thấy di động còn có tiếng Vu Nhiên. Tiếp theo còn có tiếng em trai cậu lải nhải mãi: "Em không muốn chết sớm ở tuổi xuân."
Xem ra là quên ngắt điện thoại.
"Anh, Tết anh có muốn dẫn anh dâu về nhà không?" Vu Tẫn hỏi.
"Gấp cái gì, chờ sau tốt nghiệp rồi nói."
Sở Miên tỉnh táo một chút, trong đầu liên tục lặp lại xưng hô "anh dâu" này, hiển nhiên chính là chỉ mình.
Vu Tẫn nói: "Chờ tốt nghiệp, không chừng anh lại hết thích anh ấy, không bằng trực tiếp dẫn về nhà gặp trưởng bối, để anh dâu có áp lực tâm lý."
"Cút! Áp lực cái gì, tao chỉ muốn khiến cậu ấy mỗi ngày đều vui vẻ."
Sở Miên cười nhẹ, dịch điện thoại lại gần chút.
"Anh, anh thật đúng là toàn tâm toàn ý..." Vu Tẫn tiếc hận thở dài, "Thôi cũng được, dù sao em cũng rất vừa lòng với anh dâu, em đồng ý để ảnh là một trong những người anh thích nhất."
Vu Nhiên hỏi: "Vì sao lại là "một trong"?"
"Bởi vì anh còn thích em nhất, thích cha mẹ nhất." Vu Tẫn nói rất hiển nhiên.
Vu Nhiên suy tư, nói: "Nhưng thích nhất không phải chỉ nên có một sao, nếu tất cả đều song song thì còn có một chữ "nhất" làm gì? Người phát minh ra từ "một trong" đúng là làm ra vẻ, tao không cần gọi mọi người như vậy."
Sở Miên ở bên kia yên lặng nghe điện thoại, khó có khi thấy Vu Nhiên đứng đắn một chút.
Nhưng lời tiếp theo cậu nói lại tiếp tục phát huy tùy ý trong giới hạn thông minh: "Người cha tao thích nhất là cha Vu Huy, mẹ thích nhất là mẹ Lý Quế Dung, chú lùn thích nhất là Vu Tẫn – "
"Em không lùn! Em đã một mét sáu!"
Vu Nhiên ngó lơ phản bác của nó, tiếp tục nói: "Mà nam sinh tao thích nhất, là Sở Miên."
"Đúng rồi, cho nên nói anh dâu là "một trong những người anh thích nhất" không sai." Vu Tẫn ném một ánh mắt khinh thường cho anh trai, "Ai vừa rồi còn nói em thất học, anh còn không biết mẫu câu của học sinh tiểu học."
Sở Miên cũng buồn cười, kết quả hắn nghe thấy Vu Nhiên quả quyết: "Sở Miên không phải là "một trong"."
"Cậu ấy là duy nhất."
- -----------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đều nghe thấy cả chứ, Sở Miên là 1, duy 1, chiến dương thiết 1.
Chỉ có dưới tình huống này, Sở Miên mới có thể cảm thấy khuôn miệng luôn nói hươu nói vượn của Vu Nhiên đáng yêu một chút. Hắn còn vô cùng nghiêm túc ghi lại số lần hôn nhau vào sổ, hiện tại đã sắp đủ hai chữ "chính" (正).
Bất tri bất giác mà "Mị Mị yêu thích hết thảy" từ hình thức danh sách dần dần biến thành nhật ký ngắn gọn, Sở Miên hơi một chút lại ghi lại những chi tiết hành động trong ngày của Vu Nhiên, đến việc nhỏ nhặt linh tinh như "Cậu ấy thử bút ở cửa hàng văn phòng phẩm, viết chữ "Sở" đầu tiên" cũng ghi lại rõ ràng. Những mẩu vụn vặt ngắn ngủn rơi rụng trong sinh hoạt hàng ngày đều được Sở Miên dốc lòng cất chứa cẩn thận, biến "không đáng nhắc tới" thành "xứng đáng trân quý".
"Cậu nói bậy với Vu Nhiên cái gì đấy?" Sở Miên gọi điện thoại hỏi Thôi Hà, "Đừng dạy cậu ấy mấy thứ vô dụng."
Thôi Hà không sao hiểu được: "Hả? Tôi rất quy củ mà, nếu cậu ta có hành động đặc biệt gì với cậu thì chắc chắn là vấn đề ở cậu ta."
Nói xong, cô còn cố ý "Hì hì" một tiếng, Sở Miên á khẩu không trả lời được.
"Lại nói, cậu yêu vào thì trước sau đúng như hai người khác nhau, tôi còn không phân rõ được đâu mới là bản chất thật của cậu..."
Sở Miên không ủng hộ lời cô: "Tôi không cảm thấy tôi có thay đổi gì."
"Có chớ, không phải cậu học được nhõng nhẽo với Vu Nhiên sao? Mỗi ngày dường như đều làm nũng..."
Loại đánh giá trực tiếp này khiến Sở Miên thẹn quá thành giận, không chỉ vội vàng phủ nhận mà còn đường hoàng tặng Thôi Hà một chữ "Cút".
"Ồ, rất xin lỗi." Thôi Hà xin lỗi không hề có thành ý, "Không phải làm nũng, là cậy sủng mà kiêu, lúc này đúng rồi chứ?"
Không đợi Sở Miên phản bác, Thôi Hà bên kia đã đè thấp giọng, chuyển đề tài: "Đợi chút, cha tôi tới." Sau đó, Sở Miên nghe thấy trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng hai cha con Thôi Hà tranh cãi.
Thôi Hà trở lại rất nhanh: "Đm, ổng nói vợ ổng mang thai, không cho tôi nói chuyện lớn tiếng, vậy sao bả không đeo nút bịt tai đi? Chỉ con mẹ nó toàn xếp tôi thứ hai."
"Cũng không còn sớm, ngủ đi."
"Ngủ cái gì chứ, tôi còn đang sắp xếp hành lý sáng mai đi Thượng Hải đây." Thôi Hà đã không kiềm chế nổi tâm tình xao động, buổi biểu diễn kỷ niệm tròn một năm ra mắt của nhóm thần tượng nam "Acemon" đã định trước ở ngày 31, cô muốn đến trước ba ngày, trốn học chơi bời thoải mái một lần.
Sở Miên dặn dò cô chú ý an toàn, ngắt điện thoại. Khi đứng dậy, trước mắt hắn tối sầm, đồng thời nhận được tín hiệu buồn ngủ đại não phát ra.
Hắn còn chưa kịp đi tới mép giường đã nhắm mắt lại té ngã trên đất, lặng yên không tiếng động đi vào giấc ngủ.
Vu Nhiên đêm nay vô cùng bận rộn.
Từ lúc bước vào cửa nhà đã phải giúp cha quét dọn sọt giấy ông không cẩn thận đá đổ. Vất vả thu dọn sạch sẽ xong, Vu Huy lại trượt tay làm đổ thùng tiền lẻ, hai cha con ngồi xổm trên mặt đất nhặt nhạnh từng xu. Lý Quế Dung gần đây rất dễ nổi nóng, Vu Huy càng hấp tấp làm chút việc vặt thì bà lại càng chửi ầm lên.
Vu Huy cũng biết là lỗi của mình, thở mạnh cũng không dám, chỉ dám bất đắc dĩ cười cười với Vu Nhiên. Vu Nhiên nhớ tới lúc tiểu học bị phạt đứng với các bạn cùng lớp, bọn họ cũng sẽ nở nụ cười như này, giảm bớt xấu hổ.
"Cha, phòng khách để con dọn cho, cha đi giúp mẹ nấu cơm đi." Vu Nhiên ôm một đống tiền xu, bàn tay run nhè nhẹ.
Vu Huy lắc đầu, từ chối ở chung một phòng với Lý Quế Dung, việc này tương đương khiêu vũ với sói.
Từ khi cha về nhà ở, đồ ăn mỗi bữa đều phải tăng lên, nhà cũng dễ lộn xộn hơn. Vu Nhiên biết mẹ càng mệt nhọc thì chủ động chia sẻ một ít với bà, ít nhất có thể giúp tâm trạng mẹ thả lỏng một chút.
Trong phòng bếp còn đang hầm một nồi cháo, Vu Tẫn hai ngày nay ăn uống làm hỏng thân thể, mắc phải viêm dạ dày cấp tính, còn đang nằm trong phòng nhịn đau rên rỉ.
Vu Nhiên nhặt xong đậu đũa, lại lột đậu Hà Lan, nhịn không được mà nói: "Đồ ăn hôm nay đều thật là xanh."
Lý Quế Dung đen mặt xắt rau: "Không phải giống cha mày sao."
"Ổng còn có thể xanh hơn đồ ăn nhiều." Vu Nhiên cười cười tách hạt đậu, lại dùng ngón tay cái lột vỏ quả đậu tiếp theo, "Mẹ muốn kết hôn với chú bên ngoài sao, vậy đến lúc đó cha có bị mẹ đuổi đi không?"
Cậu bổ sung nói tiếp: "Để ổng ở WC cũng được, mẹ đừng để ổng ăn ngủ đầu đường."
"Kết hôn cái gì, trước khi kết hôn không phải còn ly hôn sao? Mày tưởng là cha mày ngốc, không phân chia tài sản với mẹ? Nếu ly hôn thật thì không phải anh ta quá hời sao." Lý Quế Dung đặt dao xuống, nâng thớt lên gạt vào chảo dầu: "Đây là lý do vì sao mẹ nói với hai đứa không thể yêu đương quá sớm, mày nhìn mẹ mày chính là một ví dụ chảy máu đầm đìa, tìm phải một tên thối nát... Cũng là trách mẹ tuổi trẻ mắt mù."
Vu Nhiên muốn định nói một hai câu giúp cha một chút, nhưng nghẹn nửa ngày cũng không tìm được ưu điểm rõ ràng của ông, chỉ nói: "Cha con rất đẹp trai, nếu không thì sẽ không có người động tâm với cha, mẹ nói đúng không?"
Lý Quế Dung khịt mũi coi thường, lẩm bẩm "Động tâm cái gì". Mấy đứa nhỏ mới theo đuổi động tâm, người lớn chỉ cần an tâm.
"Dù sao mẹ cũng nói cho mày, phải biết nhìn người, đừng có một ngày nào đó nhìn thấy một người xinh đẹp là cúi đầu phục tùng người ta, nếu xúi quẩy người đó giống cha mày thì chỉ có thể vướng víu cả đời."
Vu Nhiên còn chưa từng nhắc tới việc mình yêu đương với cha mẹ, cậu lột xong quả đậu cuối cùng, sang sảng nói: "Cũng không phải vẫn tốt sao."
"Sang bên kia đi, đừng chắn bên này." Lý Quế Dung quay đầu lại, "Cháo sắp trào ra rồi, tắt lửa, múc một bát để nguội cho em mày đi."
Vu Nhiên vội vàng ăn qua loa cơm tối, bởi vì còn phải bưng cháo qua cho Vu Tẫn ăn. Thằng nhóc bắt đầu thượng thổ hạ tả(*) từ đêm qua, nó đau đến mức ôm bồn cầu nức nở, lo rằng mình ngộ độc thức ăn mà sắp lìa đời.
(*) Thượng thổ hạ tả: Triệu chứng của bệnh thổ tả, vừa nôn mửa vừa đi ỉa chảy.
Vu Nhiên nhìn ra được thân thể nó suy yếu, không cầm được chén, bèn tự tay đút từng muỗng: "Còn đau không? Tại sao mắt mày cũng sưng lên rồi, đừng dùng tay xoa."
Dạ dày Vu Tẫn lúc này quặn đau một trận, nó cố nén, nói với anh trai "Không đau".
Nhưng không bao lâu, nó lại khóc lóc thảm thiết lăn lộn trên giường. Người bình thường nếu bị viêm dạ dày thì cùng lắm kêu một câu "Sống không bằng chết", Vu Tẫn lại là hữu khí vô lực bắt chước Bạch Tố Trinh uống rượu Hùng hoàng(*), lăn qua lộn lại kêu khóc: "Pháp Hải, ngươi dứt khoát thu ta đi..."
(*) Truyền thuyết Thanh xà bạch xà: Bạch Tố Trinh là một con rắn trắng, kết nghĩa vợ chồng với Hứa Tiên. Pháp Hải là con rùa đen thù hận Bạch Tố Trinh, sau xuất gia vào chùa, biết chuyện Tố Trinh là rắn nên tìm cách phá hoại. Vào ngày Đoan Ngọ đưa cho Hứa Tiên bình rượu Hùng hoàng (chuyên khắc rắn), nói đưa cho nương tử uống. Tố Trinh uống xong hiện nguyên hình là rắn lớn.
Vu Nhiên lên giường đỡ nó: "Đừng kêu gào, uống chén cháo rồi uống thuốc thì từ từ sẽ khá lên."
Khóe mắt Vu Tẫn còn chưa khô nước mắt, khàn giọng nói: "Anh xem 《 Quái vật không gian 》chưa, em cảm giác trong bụng em cũng có một con sắp nhảy ra."
"Suỵt – yên tĩnh một chút." Vu Nhiên cầm di động, gọi cho Sở Miên, chuẩn bị hát cho hắn.
Bên Sở Miên rất lâu không nhận, gọi tới lần thứ ba mới được. Vu Nhiên hát một bài đồng dao cho hắn, thuận tiện hỏi hắn có biết biện pháp giảm bớt đau đớn của viêm dạ dày không.
Sở Miên bên này vừa mới tỉnh ngủ, may là Vu Nhiên kiên trì gọi điện thoại cho hắn, nếu không đến sáng mai hắn mới có thể phát hiện bản thân đang quỳ rạp trên mặt đất.
Vu Tẫn bắt lấy cánh tay anh trai, hỏi người ở đầu kia điện thoại: "Cái này nếu nghiêm trọng sẽ biến thành ung thư sao?"
Vu Nhiên truyền đạt thay Sở Miên: "Không, hai ba ngày là có thể khá lên."
Bởi vì còn phải chăm sóc Vu Tẫn, Vu Nhiên không rảnh nói chuyện nhiều với Sở Miên, đặt di động sang một bên, giúp em trai đắp chăn đàng hoàng: "Mày xem anh dâu của mày đi, hiểu biết nhiều, đâu có giống loại như thất học như mày, còn sợ sau này thành ung thư."
Sở Miên đang mơ mơ màng màng ngả lên giường, thình lình nghe thấy di động còn có tiếng Vu Nhiên. Tiếp theo còn có tiếng em trai cậu lải nhải mãi: "Em không muốn chết sớm ở tuổi xuân."
Xem ra là quên ngắt điện thoại.
"Anh, Tết anh có muốn dẫn anh dâu về nhà không?" Vu Tẫn hỏi.
"Gấp cái gì, chờ sau tốt nghiệp rồi nói."
Sở Miên tỉnh táo một chút, trong đầu liên tục lặp lại xưng hô "anh dâu" này, hiển nhiên chính là chỉ mình.
Vu Tẫn nói: "Chờ tốt nghiệp, không chừng anh lại hết thích anh ấy, không bằng trực tiếp dẫn về nhà gặp trưởng bối, để anh dâu có áp lực tâm lý."
"Cút! Áp lực cái gì, tao chỉ muốn khiến cậu ấy mỗi ngày đều vui vẻ."
Sở Miên cười nhẹ, dịch điện thoại lại gần chút.
"Anh, anh thật đúng là toàn tâm toàn ý..." Vu Tẫn tiếc hận thở dài, "Thôi cũng được, dù sao em cũng rất vừa lòng với anh dâu, em đồng ý để ảnh là một trong những người anh thích nhất."
Vu Nhiên hỏi: "Vì sao lại là "một trong"?"
"Bởi vì anh còn thích em nhất, thích cha mẹ nhất." Vu Tẫn nói rất hiển nhiên.
Vu Nhiên suy tư, nói: "Nhưng thích nhất không phải chỉ nên có một sao, nếu tất cả đều song song thì còn có một chữ "nhất" làm gì? Người phát minh ra từ "một trong" đúng là làm ra vẻ, tao không cần gọi mọi người như vậy."
Sở Miên ở bên kia yên lặng nghe điện thoại, khó có khi thấy Vu Nhiên đứng đắn một chút.
Nhưng lời tiếp theo cậu nói lại tiếp tục phát huy tùy ý trong giới hạn thông minh: "Người cha tao thích nhất là cha Vu Huy, mẹ thích nhất là mẹ Lý Quế Dung, chú lùn thích nhất là Vu Tẫn – "
"Em không lùn! Em đã một mét sáu!"
Vu Nhiên ngó lơ phản bác của nó, tiếp tục nói: "Mà nam sinh tao thích nhất, là Sở Miên."
"Đúng rồi, cho nên nói anh dâu là "một trong những người anh thích nhất" không sai." Vu Tẫn ném một ánh mắt khinh thường cho anh trai, "Ai vừa rồi còn nói em thất học, anh còn không biết mẫu câu của học sinh tiểu học."
Sở Miên cũng buồn cười, kết quả hắn nghe thấy Vu Nhiên quả quyết: "Sở Miên không phải là "một trong"."
"Cậu ấy là duy nhất."
- -----------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đều nghe thấy cả chứ, Sở Miên là 1, duy 1, chiến dương thiết 1.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.