Chương 82: Tiểu Mị Mị
Liệp Nhân Đồng
02/10/2020
Sở Miên biết những ngày ở nhà tiếp theo của mình chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng, không chỉ khi tan học trở về phải quan tâm tới bữa tối của hai người kia mà khi rời giường còn phải đề phòng Vu Nhiên bất ngờ tập kích.
Nhiệm vụ học bù ở trường học cũng nặng nề hơn trong tưởng tượng. Chương trình học đã sửa theo hình thức giảng bài, rất nhiều bạn học không thể thích ứng nhanh chóng, mới mấy ngày đã mệt mỏi rã rời. Tuy rằng Sở Miên có thể nắm rõ kiến thức ôn tập, nhưng giữa mùa hè càng dễ phát tác chứng ngủ rũ, khiến hắn bỏ lỡ rất nhiều nội dung trên lớp.
Phỏng chừng phải hơn nửa năm nữa Vu Nhiên mới có thể đi học, mỗi ngày Sở Miên đều sửa sang lại bài tập được phát giúp cậu, bỏ vào ngăn bàn. Tài liệu vô cùng quan trọng thì sẽ mang về nhà, đốc thúc Vu Nhiên ôn tập, không thể bỏ lơ kiến thức văn hóa.
"Vở tớ đã chép cẩn thận cho cậu, những chỗ nào tớ dùng bút dạ quang gạch thì cậu đều phải nhớ kỹ, sau này cuối tuần tớ sẽ kiểm tra." Sở Miên đặt một chồng sách vở lên bàn, "Thơ cổ trong sách ngữ văn nhất định phải học thuộc lòng, thi đại học ít nhất chiếm năm phần, bắt đầu từ tuần này, mỗi tối trước khi ngủ tớ sẽ kiểm tra cậu mười câu."
Vu Nhiên ngoan ngoãn đồng ý, tùy tay lật xem vở trên bàn, lại phát hiện một dòng chữ không liên quan gì đến học tập, cậu trực tiếp đọc to: ""Mị Mị chán ghét hết thảy"... Ế? Mị Mị nghe rất quen tai, là tên người sao, ai vậy?"
Sở Miên đang sửa sang bài tập ở bên cạnh, mặt nhanh chóng đỏ lên. Hắn rút quyển sổ trong tay Vu Nhiên ra, bỏ vào ngăn kéo, nói: "Tớ tiện tay ghi lại khi đọc sách mà thôi."
Vu Nhiên không nghi ngờ gì, lực chú ý đều đặt lên tài liệu ôn tập: "Không phải vừa mới bắt đầu học bù sao, sao lại phát nhiều như vậy, cậu đều viết hết sao?"
"Viết không xong thì cũng phải..." Sở Miên còn chưa dứt lời đã gục đầu xuống, thân thể lảo đảo lắc lư, đổ thẳng sang bên cạnh.
Vu Nhiên giang hai tay ôm hắn, kéo người lên trên giường. Đã rất lâu rồi Sở Miên không đột ngột đi vào giấc ngủ như vậy, đại khái vì ban ngày học tập quá mệt mỏi, buổi tối ở nhà thì tinh thần sẽ buông lỏng một chút.
Vu Nhiên đắp chăn đàng hoàng giúp hắn, nghĩ tới nếu nửa đêm Sở Miên tỉnh hắn sẽ muốn uống nước, tìm được một ly sứ màu trắng ở trong phòng. Khi rửa sạch, cậu thoáng nhìn thấy dưới đáy nó có dán một nhãn: Ly của Mị Mị.
Lại là "Mị Mị", Vu Nhiên sinh ra một tia hoang mang với tên này. Trầm tư một lúc, cậu đoán rằng ly này có thể là Sở Miên mượn của người khác, nên mới dán nhãn lên để nhắc nhở.
Sáng sớm hôm sau, Vu Nhiên tiếp tục lấy lại tinh thần chờ đón bài học mới của Sở Hành. Một tuần này cậu phải dồn sức luyện tập ký họa, làm thử đề của liên khảo các tỉnh một lần, liên tục tăng tốc độ tay.
"Trừ Học viện Mỹ thuật Trung ương thì em còn nguyện vọng nào khác không?" Sở Hành hỏi.
"Bắc Kinh cũng có thể ạ."
"Học viện Mỹ thuật Quảng Châu cũng rất tốt, không cần chấp nhất với Bắc Kinh như vậy."
"Bởi vì Sở Miên muốn thi vào Y Hiệp Hòa." Vu Nhiên một bên phác họa đường cong, một bên nói rất hiển nhiên, "Chúng em đã ước định phải thi vào cùng một nơi từ sớm, cậu ấy nhất định có thể đạt thành mục tiêu, cho nên em cũng phải thực hiện hứa hẹn."
Sở Hành kỳ thật không tán thành việc bọn họ dùng tương lai của mình để ước định, này vô hình trung sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Nhưng may mắn rằng mục tiêu của hai thằng nhóc này đều rất cao, thực lực bản thân cũng không tệ lắm, ước định này thật ra có thể khích lệ bọn họ tiến lên.
"Chị thấy dáng ngồi của em không quá tiêu chuẩn, đợi chị lấy cho em gối dựa." Sở Hành đứng lên, dạo quanh phòng khách một vòng rồi trở về, "Ghế dựa trong lúc thi chắc chắn ít nhiều cũng sẽ không quen, hiện tại em cũng nên điều chỉnh bản thân, đừng dùng một tư thế ngồi mãi."
"Vâng."
Sở Hành vừa đặt gối dựa vào sau lưng cậu, bỗng nhiên "Ai nha" một tiếng thu tay lại, lẩm bẩm: "Chị đổi cho em cái khác vậy, cái này của Mị Mị."
Vu Nhiên lập tức hỏi: "Mị Mị là ai vậy ạ?"
"Sở Miên." Sở Hành lấy một gối dựa mới, "Nhũ danh của thằng bé."
"Hả?" Bút vẽ của Vu Nhiên ngừng trên không trung, "Ai đặt cho ạ?"
"Cũng không phải ai đặt cho... Khi thằng bé vừa mới học cách nói chuyện lúc nhỏ thì tự gọi mình như vậy, cho nên chúng ta cũng đều gọi nó như vậy."
Vu Nhiên thấy mới lạ, cười rộ lên: "Đáng yêu như vậy ạ?"
Sở Hành gật gật đầu: "Thằng bé khi còn nhỏ thật sự đáng yêu hơn hiện tại rất nhiều, đặc biệt là trước khi tới trường, vừa ngoan vừa dễ bắt nạt, sau khi lớn lên lại bắt đầu bắt nạt chị, ai..."
Cô đứng lên, tới kệ sách tìm kiếm, cầm một cuốn album lớn tới cho Vu Nhiên xem.
Vu Nhiên buông bút chì, mau chóng ngó lại gần. Sở Hành chỉ cho cậu thằng nhỏ mặc quần yếm trên ảnh chụp: "Này hình như là thời điểm thằng bé ba tuổi, lúc ấy ngũ quan giống hệt mẹ, khi ôm ra ngoài thì người khác đều cho rằng là người nước ngoài. Tới tầm bảy tám tuổi mới chậm rãi giống người phương Đông."
"Cậu ấy khi còn nhỏ giống hệt búp bê phương Tây!" Tầm mắt Vu Nhiên đều tập trung trên người bé con Sở Miên, không sao dời ra nổi.
Sở Hành lật từng tờ cho cậu xem, trong đó có một tấm là Sở Miên quỳ gối trên giường, toàn bộ đầu chui xuống phía dưới gối, giống một con vật nhỏ đang kinh hoảng. Sở Hành ngắm nghía một lát, sau đó nhớ lại tình huống lúc đó, cười nói cho Vu Nhiên: "Mị Mị khi còn nhỏ rất ghét người khác hôn nó, người lớn không được, bạn nhỏ muốn chơi với thằng bé cũng không được."
"Có một lần, cậu thằng bé bay từ Thụy Sĩ qua, vừa thấy mặt đã hôn lên, Mị Mị lập tức kêu to chạy vào nhà, nhảy lên giường, giấu mặt mình đi."
Vu Nhiên hơi chút tưởng tượng đến hình ảnh kia đã bị sự đáng yêu của Sở Miên làm cho trong lòng nở hoa. Cậu nhịn không được mà hỏi: "Vì sao Sở Miên không thích bị người khác hôn?"
"Chắc là thẹn thùng." Sở Hành nói, "Thằng bé cảm thấy bị hôn thì phải hôn lại, nhưng nó thẹn thùng, ngại hôn người khác, cho nên cũng không muốn bị hôn."
Vu Nhiên dào dạt đắc ý: "Đó là vì cậu ấy không gặp được em! Đôi em nếu ở cùng nhà trẻ, em có thể giấu hết gối của cậu ấy!"
Lật vài tờ trong album, là dáng vẻ Sở Miên bốn năm tuổi, không ngờ có một bức ảnh chụp cảnh đang khóc. Dù có lệ rơi đầy mặt, hắn cũng không có chút chật vật nào. Hai bên gương mặt tựa như bánh trôi vừa mềm vừa trắng, lông mi nhỏ dài cong vút dính nước mắt trong suốt, trên chóp mũi đuôi mắt đều hồng hồng, khiến người ta đau lòng.
Vu Nhiên cầm lòng không đậu mà che ngực lại: "Ôi mẹ ơi, Sở Miên khi nhỏ thật quá đáng yêu, em cũng muốn xách cổ áo cậu ấy chơi chong chóng lớn trên không trung!"
Vu Nhiên dùng di động chụp lại rất nhiều ảnh trong cuốn album này, Sở Hành nói: "Hơn nữa Mị Mị khi còn nhỏ có rất nhiều tật xấu, đồ vật của mình không cho người khác dùng, thằng bé còn nhất định phải dán nhãn lên. Như vậy nếu gặp phải người không biết điều mà nói "Dùng một chút thì làm sao, trên này cũng không viết tên cậu", nó có thể đúng lý hợp tình trưng tên của mình ra."
"Thật không hổ là Sở Miên, từ nhỏ đã thông minh như vậy."
Buổi chiều Sở Miên tan học về nhà, thấy Vu Nhiên nở nụ cười có thâm ý khác với mình, hỏi cậu cậu cũng không nói, ra vẻ thần bí.
Thẳng đến buổi tối hai người sóng vai nằm ngủ, Sở Miên cảm giác gương mặt bị cậu hôn một cái.
Sở Miên mở mắt nhìn, Vu Nhiên nhếch miệng cười, sau đó ghé lại gần hôn lên mặt hắn. Khóe môi Sở Miên nhếch lên, ngón tay chỉ chỉ miệng, ý bảo Vu Nhiên hôn lên đó.
Nhưng Vu Nhiên không hành động mà lại tò mò hỏi: "Tại sao cậu không chui đầu xuống dưới gối?"
Sở Miên hỏi lại: "Vì sao lại chui?"
"Cậu bị tớ hôn, không thẹn thùng sao?"
"Này có cái gì mà thẹn thùng."
"À... Cũng phải." Vu Nhiên như suy tư gì, "Mị Mị trưởng thành rồi."
Trong nháy mắt xưng hô kia lọt vào lỗ tai, Sở Miên ngạc nhiên đến gương mặt cứng đờ, không thể tin tưởng nổi nhìn chằm chằm Vu Nhiên.
"Chậc! Mị Mị trưởng thành thì da mặt dày hơn!" Vu Nhiên nằm trên giường vung tay hô to.
Môi Sở Miên mấp máy, phản ứng lại chắc chắn là cô cô nói cho cậu, vì thế lập tức nghiêm mặt nói: "Không được gọi tớ như vậy."
Vu Nhiên quay đầu: "Vì sao? Không phải cậu rất thích nhũ danh của mình sao?"
"Dù sao cũng đừng gọi tớ như vậy." Sở Miên nhíu mày.
May là đèn đầu giường là ánh sáng màu vàng ấm áp, khiến vệt đỏ ửng trên mặt hắn không rõ ràng như vậy.
"Không công bằng, Hoành tỷ có thể gọi nhũ danh của cậu." Vu Nhiên dịch thân thể lại gần, "Về sau ở thời điểm không có ai tớ cũng gọi như vậy, được chứ?"
Sở Miên không phản ứng lại cậu, duỗi tay tắt đèn, xoay người ngủ. Bất kể Vu Nhiên năn nỉ ở sau lưng như thế nào, hắn đều thờ ơ.
Vu Nhiên hừ lạnh một tiếng, cũng đắp chăn lên không nói gì.
Hôm sau là thứ bảy, không phải tới trường học học bù, Sở Miên có thể ngủ một giấc đến tự tỉnh. Mà Vu Nhiên sáng sớm đã phải tới thư phòng, học vẽ tranh với Sở Hành.
Thời gian ngủ gần đây của Sở Miên càng ngày càng nhiều, hôm nay ngủ liên tục mười ba tiếng mới tỉnh lại. Cổ họng hắn khô khốc, khi đứng dậy lấy cái ly thì bỗng nhiên cảm giác được trên làn da của mình có dị vật cọ xát.
Hắn vô thức giơ tay sờ ngực, cởi áo ngủ ra, sau đó với vào giật một tờ giấy dán xuống.
Híp mắt nhìn lại, trên đó có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Dzú trái của Mị Mị.
Đại não Sở Miên trống rỗng, cau mày sờ soạng ngực phải một chút, phát hiện cũng dán một tờ giấy nhắn, viết "Dzú phải của Mị Mị."
Hắn tính đi tìm Vu Nhiên tính sổ, nhưng khi xốc chăn lên, hắn thấy giữa quần ngủ của mình cũng có một tờ. Vốn ban đầu viết là "Tiểu Mị Mị của Mị Mị", nhưng chữ "Tiểu" bị gạch đi, đổi thành "Đại Mị Mị của Mị Mị!"
Dấu chấm than kia phảng phất hóa thành thực thể, đánh đòn cảnh cáo Sở Miên, hắn lập tức bừng tỉnh.
Vu Nhiên vẽ ký họa mấy giờ thì tay bắt đầu nhức, tùy ý tản bộ trong phòng để thả lỏng thân thể, thuận thế quay về phòng ngủ. Sở Miên lúc này vừa rửa mặt xong, đi từ phòng tắm ra, nhìn thấy Vu Nhiên thì trực tiếp nắm gối đầu trên giường dùng sức ném qua.
Vu Nhiên tiếp được chuẩn xác, cười nói: "Làm sao, vừa mới tỉnh ngủ đã cáu kỉnh như vậy."
Sở Miên mở bàn tay ra, trên đó là vài viên giấy nhỏ màu vàng: "Nhân lúc tớ ngủ dán mấy cái này?"
"Bắt chước cậu mà thôi." Vu Nhiên bỏ gối đầu ra, đi qua ôm lấy Sở Miên, "Được rồi, Mị Mị không cần nổi giận."
Sở Miên mắt điếc tai ngơ, còn cố ý quay mặt qua chỗ khác, không chịu để Vu Nhiên nhìn bản thân.
"Mị Mị?" Vu Nhiên vẫn gọi hắn như vậy.
"Công chúa nhỏ?"
"Người đẹp ngủ trong rừng?"
"Sở Miên bảo bảo?"
Vu Nhiên cười cười thở dài, nâng cánh tay ôm cổ Sở Miên, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng nóng giận, ông xã."
Vành tai Sở Miên trong trắng lộ hồng, hắn vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Vu Nhiên, nặng nề "Ừm" một tiếng.
Vu Nhiên ngửa đầu hôn lên mặt hắn, nhưng chưa đợi đụng vào môi đã bị Sở Miên bóp cằm, hôn lên môi.
Điều hòa trong phòng rất lạnh, nhiệt độ cơ thể hai người trong mấy giây ngắn ngủi chợt tăng lên. Khi đầu lưỡi quấn quýt bên nhau, Vu Nhiên nếm được rõ ràng vị bạc hà trong miệng Sở Miên, ngọt thanh lại có chút mát lạnh.
Lực chú ý của Sở Miên đều tập trung trong nụ hôn dài này, bất tri bất giác nâng tay lên, nhẹ nhàng bóp cổ Vu Nhiên.
Vu Nhiên không cảm giác được đau đớn, ngược lại lại bởi vì bàn tay Sở Miên đụng vào mà trở nên càng hưng phấn, không tự chủ được mà rên rỉ vài tiếng.
Đại não Sở Miên như tiếp nhận được tín hiệu gì, thân thể đột nhiên không chịu khống chế, tứ chi vô lực ngã về phía trước, đè chặt Vu Nhiên lên trên giường.
Nụ hôn bị bỏ dở, Vu Nhiên mở mắt ra, thấy Sở Miên đang nằm trên người mình ngủ rồi.
Nhiệm vụ học bù ở trường học cũng nặng nề hơn trong tưởng tượng. Chương trình học đã sửa theo hình thức giảng bài, rất nhiều bạn học không thể thích ứng nhanh chóng, mới mấy ngày đã mệt mỏi rã rời. Tuy rằng Sở Miên có thể nắm rõ kiến thức ôn tập, nhưng giữa mùa hè càng dễ phát tác chứng ngủ rũ, khiến hắn bỏ lỡ rất nhiều nội dung trên lớp.
Phỏng chừng phải hơn nửa năm nữa Vu Nhiên mới có thể đi học, mỗi ngày Sở Miên đều sửa sang lại bài tập được phát giúp cậu, bỏ vào ngăn bàn. Tài liệu vô cùng quan trọng thì sẽ mang về nhà, đốc thúc Vu Nhiên ôn tập, không thể bỏ lơ kiến thức văn hóa.
"Vở tớ đã chép cẩn thận cho cậu, những chỗ nào tớ dùng bút dạ quang gạch thì cậu đều phải nhớ kỹ, sau này cuối tuần tớ sẽ kiểm tra." Sở Miên đặt một chồng sách vở lên bàn, "Thơ cổ trong sách ngữ văn nhất định phải học thuộc lòng, thi đại học ít nhất chiếm năm phần, bắt đầu từ tuần này, mỗi tối trước khi ngủ tớ sẽ kiểm tra cậu mười câu."
Vu Nhiên ngoan ngoãn đồng ý, tùy tay lật xem vở trên bàn, lại phát hiện một dòng chữ không liên quan gì đến học tập, cậu trực tiếp đọc to: ""Mị Mị chán ghét hết thảy"... Ế? Mị Mị nghe rất quen tai, là tên người sao, ai vậy?"
Sở Miên đang sửa sang bài tập ở bên cạnh, mặt nhanh chóng đỏ lên. Hắn rút quyển sổ trong tay Vu Nhiên ra, bỏ vào ngăn kéo, nói: "Tớ tiện tay ghi lại khi đọc sách mà thôi."
Vu Nhiên không nghi ngờ gì, lực chú ý đều đặt lên tài liệu ôn tập: "Không phải vừa mới bắt đầu học bù sao, sao lại phát nhiều như vậy, cậu đều viết hết sao?"
"Viết không xong thì cũng phải..." Sở Miên còn chưa dứt lời đã gục đầu xuống, thân thể lảo đảo lắc lư, đổ thẳng sang bên cạnh.
Vu Nhiên giang hai tay ôm hắn, kéo người lên trên giường. Đã rất lâu rồi Sở Miên không đột ngột đi vào giấc ngủ như vậy, đại khái vì ban ngày học tập quá mệt mỏi, buổi tối ở nhà thì tinh thần sẽ buông lỏng một chút.
Vu Nhiên đắp chăn đàng hoàng giúp hắn, nghĩ tới nếu nửa đêm Sở Miên tỉnh hắn sẽ muốn uống nước, tìm được một ly sứ màu trắng ở trong phòng. Khi rửa sạch, cậu thoáng nhìn thấy dưới đáy nó có dán một nhãn: Ly của Mị Mị.
Lại là "Mị Mị", Vu Nhiên sinh ra một tia hoang mang với tên này. Trầm tư một lúc, cậu đoán rằng ly này có thể là Sở Miên mượn của người khác, nên mới dán nhãn lên để nhắc nhở.
Sáng sớm hôm sau, Vu Nhiên tiếp tục lấy lại tinh thần chờ đón bài học mới của Sở Hành. Một tuần này cậu phải dồn sức luyện tập ký họa, làm thử đề của liên khảo các tỉnh một lần, liên tục tăng tốc độ tay.
"Trừ Học viện Mỹ thuật Trung ương thì em còn nguyện vọng nào khác không?" Sở Hành hỏi.
"Bắc Kinh cũng có thể ạ."
"Học viện Mỹ thuật Quảng Châu cũng rất tốt, không cần chấp nhất với Bắc Kinh như vậy."
"Bởi vì Sở Miên muốn thi vào Y Hiệp Hòa." Vu Nhiên một bên phác họa đường cong, một bên nói rất hiển nhiên, "Chúng em đã ước định phải thi vào cùng một nơi từ sớm, cậu ấy nhất định có thể đạt thành mục tiêu, cho nên em cũng phải thực hiện hứa hẹn."
Sở Hành kỳ thật không tán thành việc bọn họ dùng tương lai của mình để ước định, này vô hình trung sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội. Nhưng may mắn rằng mục tiêu của hai thằng nhóc này đều rất cao, thực lực bản thân cũng không tệ lắm, ước định này thật ra có thể khích lệ bọn họ tiến lên.
"Chị thấy dáng ngồi của em không quá tiêu chuẩn, đợi chị lấy cho em gối dựa." Sở Hành đứng lên, dạo quanh phòng khách một vòng rồi trở về, "Ghế dựa trong lúc thi chắc chắn ít nhiều cũng sẽ không quen, hiện tại em cũng nên điều chỉnh bản thân, đừng dùng một tư thế ngồi mãi."
"Vâng."
Sở Hành vừa đặt gối dựa vào sau lưng cậu, bỗng nhiên "Ai nha" một tiếng thu tay lại, lẩm bẩm: "Chị đổi cho em cái khác vậy, cái này của Mị Mị."
Vu Nhiên lập tức hỏi: "Mị Mị là ai vậy ạ?"
"Sở Miên." Sở Hành lấy một gối dựa mới, "Nhũ danh của thằng bé."
"Hả?" Bút vẽ của Vu Nhiên ngừng trên không trung, "Ai đặt cho ạ?"
"Cũng không phải ai đặt cho... Khi thằng bé vừa mới học cách nói chuyện lúc nhỏ thì tự gọi mình như vậy, cho nên chúng ta cũng đều gọi nó như vậy."
Vu Nhiên thấy mới lạ, cười rộ lên: "Đáng yêu như vậy ạ?"
Sở Hành gật gật đầu: "Thằng bé khi còn nhỏ thật sự đáng yêu hơn hiện tại rất nhiều, đặc biệt là trước khi tới trường, vừa ngoan vừa dễ bắt nạt, sau khi lớn lên lại bắt đầu bắt nạt chị, ai..."
Cô đứng lên, tới kệ sách tìm kiếm, cầm một cuốn album lớn tới cho Vu Nhiên xem.
Vu Nhiên buông bút chì, mau chóng ngó lại gần. Sở Hành chỉ cho cậu thằng nhỏ mặc quần yếm trên ảnh chụp: "Này hình như là thời điểm thằng bé ba tuổi, lúc ấy ngũ quan giống hệt mẹ, khi ôm ra ngoài thì người khác đều cho rằng là người nước ngoài. Tới tầm bảy tám tuổi mới chậm rãi giống người phương Đông."
"Cậu ấy khi còn nhỏ giống hệt búp bê phương Tây!" Tầm mắt Vu Nhiên đều tập trung trên người bé con Sở Miên, không sao dời ra nổi.
Sở Hành lật từng tờ cho cậu xem, trong đó có một tấm là Sở Miên quỳ gối trên giường, toàn bộ đầu chui xuống phía dưới gối, giống một con vật nhỏ đang kinh hoảng. Sở Hành ngắm nghía một lát, sau đó nhớ lại tình huống lúc đó, cười nói cho Vu Nhiên: "Mị Mị khi còn nhỏ rất ghét người khác hôn nó, người lớn không được, bạn nhỏ muốn chơi với thằng bé cũng không được."
"Có một lần, cậu thằng bé bay từ Thụy Sĩ qua, vừa thấy mặt đã hôn lên, Mị Mị lập tức kêu to chạy vào nhà, nhảy lên giường, giấu mặt mình đi."
Vu Nhiên hơi chút tưởng tượng đến hình ảnh kia đã bị sự đáng yêu của Sở Miên làm cho trong lòng nở hoa. Cậu nhịn không được mà hỏi: "Vì sao Sở Miên không thích bị người khác hôn?"
"Chắc là thẹn thùng." Sở Hành nói, "Thằng bé cảm thấy bị hôn thì phải hôn lại, nhưng nó thẹn thùng, ngại hôn người khác, cho nên cũng không muốn bị hôn."
Vu Nhiên dào dạt đắc ý: "Đó là vì cậu ấy không gặp được em! Đôi em nếu ở cùng nhà trẻ, em có thể giấu hết gối của cậu ấy!"
Lật vài tờ trong album, là dáng vẻ Sở Miên bốn năm tuổi, không ngờ có một bức ảnh chụp cảnh đang khóc. Dù có lệ rơi đầy mặt, hắn cũng không có chút chật vật nào. Hai bên gương mặt tựa như bánh trôi vừa mềm vừa trắng, lông mi nhỏ dài cong vút dính nước mắt trong suốt, trên chóp mũi đuôi mắt đều hồng hồng, khiến người ta đau lòng.
Vu Nhiên cầm lòng không đậu mà che ngực lại: "Ôi mẹ ơi, Sở Miên khi nhỏ thật quá đáng yêu, em cũng muốn xách cổ áo cậu ấy chơi chong chóng lớn trên không trung!"
Vu Nhiên dùng di động chụp lại rất nhiều ảnh trong cuốn album này, Sở Hành nói: "Hơn nữa Mị Mị khi còn nhỏ có rất nhiều tật xấu, đồ vật của mình không cho người khác dùng, thằng bé còn nhất định phải dán nhãn lên. Như vậy nếu gặp phải người không biết điều mà nói "Dùng một chút thì làm sao, trên này cũng không viết tên cậu", nó có thể đúng lý hợp tình trưng tên của mình ra."
"Thật không hổ là Sở Miên, từ nhỏ đã thông minh như vậy."
Buổi chiều Sở Miên tan học về nhà, thấy Vu Nhiên nở nụ cười có thâm ý khác với mình, hỏi cậu cậu cũng không nói, ra vẻ thần bí.
Thẳng đến buổi tối hai người sóng vai nằm ngủ, Sở Miên cảm giác gương mặt bị cậu hôn một cái.
Sở Miên mở mắt nhìn, Vu Nhiên nhếch miệng cười, sau đó ghé lại gần hôn lên mặt hắn. Khóe môi Sở Miên nhếch lên, ngón tay chỉ chỉ miệng, ý bảo Vu Nhiên hôn lên đó.
Nhưng Vu Nhiên không hành động mà lại tò mò hỏi: "Tại sao cậu không chui đầu xuống dưới gối?"
Sở Miên hỏi lại: "Vì sao lại chui?"
"Cậu bị tớ hôn, không thẹn thùng sao?"
"Này có cái gì mà thẹn thùng."
"À... Cũng phải." Vu Nhiên như suy tư gì, "Mị Mị trưởng thành rồi."
Trong nháy mắt xưng hô kia lọt vào lỗ tai, Sở Miên ngạc nhiên đến gương mặt cứng đờ, không thể tin tưởng nổi nhìn chằm chằm Vu Nhiên.
"Chậc! Mị Mị trưởng thành thì da mặt dày hơn!" Vu Nhiên nằm trên giường vung tay hô to.
Môi Sở Miên mấp máy, phản ứng lại chắc chắn là cô cô nói cho cậu, vì thế lập tức nghiêm mặt nói: "Không được gọi tớ như vậy."
Vu Nhiên quay đầu: "Vì sao? Không phải cậu rất thích nhũ danh của mình sao?"
"Dù sao cũng đừng gọi tớ như vậy." Sở Miên nhíu mày.
May là đèn đầu giường là ánh sáng màu vàng ấm áp, khiến vệt đỏ ửng trên mặt hắn không rõ ràng như vậy.
"Không công bằng, Hoành tỷ có thể gọi nhũ danh của cậu." Vu Nhiên dịch thân thể lại gần, "Về sau ở thời điểm không có ai tớ cũng gọi như vậy, được chứ?"
Sở Miên không phản ứng lại cậu, duỗi tay tắt đèn, xoay người ngủ. Bất kể Vu Nhiên năn nỉ ở sau lưng như thế nào, hắn đều thờ ơ.
Vu Nhiên hừ lạnh một tiếng, cũng đắp chăn lên không nói gì.
Hôm sau là thứ bảy, không phải tới trường học học bù, Sở Miên có thể ngủ một giấc đến tự tỉnh. Mà Vu Nhiên sáng sớm đã phải tới thư phòng, học vẽ tranh với Sở Hành.
Thời gian ngủ gần đây của Sở Miên càng ngày càng nhiều, hôm nay ngủ liên tục mười ba tiếng mới tỉnh lại. Cổ họng hắn khô khốc, khi đứng dậy lấy cái ly thì bỗng nhiên cảm giác được trên làn da của mình có dị vật cọ xát.
Hắn vô thức giơ tay sờ ngực, cởi áo ngủ ra, sau đó với vào giật một tờ giấy dán xuống.
Híp mắt nhìn lại, trên đó có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Dzú trái của Mị Mị.
Đại não Sở Miên trống rỗng, cau mày sờ soạng ngực phải một chút, phát hiện cũng dán một tờ giấy nhắn, viết "Dzú phải của Mị Mị."
Hắn tính đi tìm Vu Nhiên tính sổ, nhưng khi xốc chăn lên, hắn thấy giữa quần ngủ của mình cũng có một tờ. Vốn ban đầu viết là "Tiểu Mị Mị của Mị Mị", nhưng chữ "Tiểu" bị gạch đi, đổi thành "Đại Mị Mị của Mị Mị!"
Dấu chấm than kia phảng phất hóa thành thực thể, đánh đòn cảnh cáo Sở Miên, hắn lập tức bừng tỉnh.
Vu Nhiên vẽ ký họa mấy giờ thì tay bắt đầu nhức, tùy ý tản bộ trong phòng để thả lỏng thân thể, thuận thế quay về phòng ngủ. Sở Miên lúc này vừa rửa mặt xong, đi từ phòng tắm ra, nhìn thấy Vu Nhiên thì trực tiếp nắm gối đầu trên giường dùng sức ném qua.
Vu Nhiên tiếp được chuẩn xác, cười nói: "Làm sao, vừa mới tỉnh ngủ đã cáu kỉnh như vậy."
Sở Miên mở bàn tay ra, trên đó là vài viên giấy nhỏ màu vàng: "Nhân lúc tớ ngủ dán mấy cái này?"
"Bắt chước cậu mà thôi." Vu Nhiên bỏ gối đầu ra, đi qua ôm lấy Sở Miên, "Được rồi, Mị Mị không cần nổi giận."
Sở Miên mắt điếc tai ngơ, còn cố ý quay mặt qua chỗ khác, không chịu để Vu Nhiên nhìn bản thân.
"Mị Mị?" Vu Nhiên vẫn gọi hắn như vậy.
"Công chúa nhỏ?"
"Người đẹp ngủ trong rừng?"
"Sở Miên bảo bảo?"
Vu Nhiên cười cười thở dài, nâng cánh tay ôm cổ Sở Miên, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng nóng giận, ông xã."
Vành tai Sở Miên trong trắng lộ hồng, hắn vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Vu Nhiên, nặng nề "Ừm" một tiếng.
Vu Nhiên ngửa đầu hôn lên mặt hắn, nhưng chưa đợi đụng vào môi đã bị Sở Miên bóp cằm, hôn lên môi.
Điều hòa trong phòng rất lạnh, nhiệt độ cơ thể hai người trong mấy giây ngắn ngủi chợt tăng lên. Khi đầu lưỡi quấn quýt bên nhau, Vu Nhiên nếm được rõ ràng vị bạc hà trong miệng Sở Miên, ngọt thanh lại có chút mát lạnh.
Lực chú ý của Sở Miên đều tập trung trong nụ hôn dài này, bất tri bất giác nâng tay lên, nhẹ nhàng bóp cổ Vu Nhiên.
Vu Nhiên không cảm giác được đau đớn, ngược lại lại bởi vì bàn tay Sở Miên đụng vào mà trở nên càng hưng phấn, không tự chủ được mà rên rỉ vài tiếng.
Đại não Sở Miên như tiếp nhận được tín hiệu gì, thân thể đột nhiên không chịu khống chế, tứ chi vô lực ngã về phía trước, đè chặt Vu Nhiên lên trên giường.
Nụ hôn bị bỏ dở, Vu Nhiên mở mắt ra, thấy Sở Miên đang nằm trên người mình ngủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.