Chương 37: Bữa ăn cùng nhau đầu tiên của sáu người chúng ta!
Nguyễn Như Ngà
23/06/2023
Người mà Sung Khi nhìn thấy thật sự là Băng Nghiên, anh đứng ở hàng ghế cuối cùng cầm trên tay chiếc đèn với ánh sáng màu tím chiếu vào cô. Vào thời khắc cô nhìn thấy anh bất giác mọi phiền toái đều tan biến. Phải anh không nói mình sẽ đến nhưng anh đã đến. Tuy là giây phút cuối cùng anh mới tới nhưng còn hơn là không.
Vừa ra khỏi hội trường Án Chi đã chạy đến ôm lấy cả hai, cô chúc mừng Tinh Kiều đã được gia nhập đội ngũ cùng mình và an ủi Sung Khi.
Diệp Án Chi:
-Đừng buồn nha Sung Khi. Còn có rất nhiều cơ hội phát triển khác cho chúng ta mà.
Sung Khi chỉ cười gượng gật đầu, thấy vậy Tinh Kiều và Án Chi hai tay hai bên kéo khóe miệng của cô lên.
Hoàng Tinh Kiều:
-Đây như này trông thật hơn rồi nè.
Lâm Sung Khi:
-Được rồi, bỏ xuống đi, đau đó.
Ba người lại cười đùa vui vẻ như thường, còn Tuấn Khải đứng đằng sau khó chịu. Anh chỉ đang mong được đi "hẹn hò" với Án Chi thôi
Đinh Tuấn Khải:
-Này Án Chi à. Chúng ta...
Chưa kịp nói dứt câu thì giọng nói quen thuộc chen vào khiến anh lại phải kìm chế cơn tức một lần nữa.
Vương Thế Trân:
-Chúc mừng em nhá, Tinh Kiều. Anh biết chắc là em sẽ được chọn mà.
Anh giơ bó hoa nho nhỏ ra tặng cho Tinh Kiều, một bó hoa nhỏ nhưng được trang trí rất đẹp và hình như chính anh tự làm ra nó thì phải. Nhưng tay cô lại đang ôm một bó hoa khác được các tiền bối tặng cho rồi. Cô nhìn sang Sung Khi, không có phần thưởng nào. Cô đẩy tay anh cầm hoa về phía Sung Khi.
Hoàng Tinh Kiều:
-Tay em đang bận mất rồi. Anh nên chuyển bó hoa này sang cho Sung Khi đi, coi như một phần thưởng động viên cho những gì cậu ấy đã cố gắng.
Sung Khi bất ngờ nhìn sang Tinh Kiều, Tinh Kiều chỉ cười bảo cô cứ nhận lấy đi. Dù đó có là hoa của học trưởng mà cô yêu quý nhưng không thể vì thế mà cô ẵm hết phần thường về phía mình được, Sung Khi cũng đã cố gắng như vậy chả lẽ không có được phần quà nho nhỏ sao.
Vương Thế Trân:
-Vậy Sung Khi em cầm giúp anh nhé. (có chút hơi tiếc, vốn là anh muốn tặng nó cho Tinh Kiều mà)
Anh định đặt bó hoa lên tay Sung Khi nhưng từ đâu có một cánh tay mặc áo phông đen, khác với chiếc áo sơ mi sáng màu của anh chặn lấy.
Vương Thế Trân:
-Băng Nghiên à, cậu làm tôi giật mình đấy.
Đinh Tuấn Khải:
-Bảo anh ta là ma có sai đâu chứ?
Băng Nghiên cầm lấy bó hoa trên tay Thế Trân thản nhiên đưa nó qua chỗ Tinh Kiều khiến cô ôm cả hai bó hoa một cách khó khăn.
Cố Băng Nghiên:
-Của cô thì cô nên nhận.
Sau đó anh quay qua *Cốp* vào đầu Thế Trân một cái trước sự ngỡ ngàng của bao người.
Vương Thế Trân:
-Ayza...Cậu làm gì thế Băng Nghiên?
Cố Băng Nghiên:
-Còn hỏi, thích cốp thêm cái nữa không. Ai bày đặt tổ chức tiệc tùng các thứ rồi trốn đi trước?
Thế Trân tránh né ánh mắt sắc như dao của Băng Nghiên. Anh cúi đầu xin lỗi thằng bạn đáng sợ của mình, rồi cũng giải thích sự việc.
Vương Thế Trân:
-Truyện là, anh có chuẩn bị một bữa ăn nho nhỏ cho chúng ta tại tiệm của Băng Nghiên, mọi người sẽ cùng đến chứ?
Cố Băng Nghiên:
-Tiệm của tôi, công của tôi sao lại nói là cậu chuẩn bị được?
Vương Thế Trân:
-Tôi biết sai rồi mà Băng Nghiên. Vậy...
Cả hai ngoảnh về phía trước đã không thấy ai đâu, nhìn quanh một vòng mới thấy bốn người kia đã kéo nhau đi từ trước.
Hoàng Tinh Kiều:
-Hai anh đứng đấy làm gì vậy, đi thôi. (vẫy tay)
*Tiệm CBN Tea
Cả sáu người cùng nhau ngồi xuống chiếc bàn phủ đầy đồ ăn thức uống do Thế Trân chuẩn bị trong tưởng tượng và Băng Nghiên chuẩn bị trong thực tế. Họ ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ như một hội bạn đã chơi cùng nhau khá lâu. Chẳng ai nhắc đến cuộc thi kia cả vì đơn giản bây giờ là thời gian để thư giãn đầu óc cùng nhau chứ không phải việc học hành thi cử đó. Trong lúc ăn các cặp đôi của chúng ta chăm lo cho nhau từng chút một cách thầm lặng nhất. Chỉ đơn giản là gắp thức ăn, lấy hộ vài món đồ và trao nhau những cặp mắt ân ái thôi. Trừ Sung Khi và Băng Nghiên hai người ngồi cạnh nhau thì đơ cả hai. Một người thì vừa mới thi trượt một người thì bị bỏ rơi và cả hai đều nhìn ra sự không bình thường giữa hai cặp kia nên ăn đâu có được ngon.
Đinh Tuấn Khải:
-Án Chi nè, trước đó cậu nói với mình sau cuộc thi chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau mà.
Diệp Án Chi:
-Ừ, thì đây gì.
Đinh Tuấn Khải:
-Nhưng...mình tưởng là chỉ có hai chúng ta chui ra đâu bốn con người này vậy.
Hoàng Tinh Kiều:
-Xin lỗi được chưa ông nội. Cái gì cũng đều tại tụi con.
Diệp Án Chi:
-Ừm thì... hẹn khi khác hai chúng ta cùng đi ăn sau nhá.
Đinh Tuấn Khải:
- Thật sao. Cảm ơn cậu nhiều lắm...Án Chi...
Anh nhắm mắt định ôm Án Chi một cái nhưng lại thấy có gì đó sai sai. Người anh đang ôm sao lại cao to thế, có phải Án Chi không vậy. Anh mở mắt ra nhìn lên giật mình bỏ tay ra, Án Chi đã đẩy anh qua bên khác rồi người anh vớ phải là Băng Nghiên.
Đinh Tuấn Khải:
-Ôi mẹ ơi, không hiểu sao tôi còn sợ anh hơn cả mẹ tôi nữa đấy.
Cố Băng Nghiên:
-Âm khí tôi ghê đến vậy sao?
Vương Thế Trân:
-Đủ để làm marồi đấy, Băng Nghiên.
Cố Băng Nghiên:
-Vậy việc đầu tiên khi tôi làm ma là kéo hai cậu cùng đi làm oan hồn.
Thế Trân và Tuấn Khải nghe mà rợn hết cả tóc gáy.
Sau đó, Sung Khi đứng dậy ngỏ ý muốn nướng vài chiếc bánh cho mọi người, cô đi vào phòng làm bánh bắt đầu nấu nướng. Trong lúc đó không cẩn thận làm rơi một chiếc khay chứa vài đồ vật nặng xuống đất tạo ra âm thanh khá lớn. Tinh Kiều và Án Chi nghe thấy liền lo lắng đứng dậy đi tìm Sung Khi vì cả hai biết rõ cô rất bất cẩn và rất dễ làm bản thân bị thương. Vừa đến cửa phòng chưa kịp hỏi han gì thì bị Băng Nghiên chen qua cướp lời mất.
Cố Băng Nghiên:
-Sung Khi, không sao chứ?
Lâm Sung Khi:
-Không có gì đâu chỉ là...Cẩn thận!
Băng Nghiên vô tình vấp phải chân bàn, anh chống tay xuống thì không ngờ nơi chào đón lại là khay bột mì mà anh có hận thù làm chúng bật lên cao đổ thẳng bột vào người anh khiến anh đơ ra không biết nói gì hơn, sát thương tăng cao khi cái tô rơi chúng đầu anh. Tinh Kiều và Án Chi đứng đằng sau cũng án binh bất động, bầu không khí căng thẳng quá cho đến khi Tuấn Khải từ sau xuất hiện.
Đinh Tuấn Khải:
-Có truyện gì...Ô Băng Nghiên, tôi mà thấy một người giống anh như này vào buổi đêm chắc ngất quá. (há hốc miệng)
Vương Thế Trân:
-Anh đồng tình với cậu. Trông thảm quá đó Băng Nghiên à. (phì cười)
Mấy lời cà khịa của hai người khiến Băng Nghiên hít thở một hơi thật sâu lấy sức, rồi ném bột bị đổ trên bàn vào người họ. Thế Trân và Tuấn Khải cũng không chịu thua, cả ba người tổ chức một trận bão tuyết trong sự bất lực của ba cô gái. Tinh Kiều và Án Chi đang đừng ngây ra đó thì bị Thế Trân và Tuấn Khải kéo vào trận địa. Họ cố tình cùng ném bột về phía hai người, Tinh Kiều và Án Chi cũng vì thế mà xông vào đáp trả. Án Chi bình thường sẽ không tham gia mấy cái trò ngớ ngẩn này đâu nhưng người ném bột vào cô lại là Tuấn Khải, anh còn bày ra bộ mặt ngứa đòn nữa. Còn Tinh Kiều cô chỉ đơn giản là muốn chơi đùa cùng với Thế Trân một chút vì đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh quậy phá như vậy, hình tượng nam thần tạm chôn vùi vào đống bột rồi.
Chỉ mỗi Sung Khi cô đứng một góc nhìn mọi người chơi đùa vui vẻ rồi thấy Băng Nghiên cũng gia nhập việc phá phách mà cô chỉ biết bật cười. Cô muốn ghi nhớ những khoảnh khắc vui vẻ này, thay vì tham gia cô muốn quan sát mọi người hơn rồi bất giác mà nở một nụ cười. Băng Nghiên bỗng xuất hiện trước mặt cô rồi kéo cô ra khỏi căn phòng ầm ỹ kia.
Lâm Sung Khi:
-Sao vậy học trưởng?
Cố Băng Nghiên:
-Không sao, không đấu được với họ nữa thôi.
Lâm Sung Khi:
-Anh đúng là có thù với bột nhỉ. (phì cười)
Cô vừa nói vừa lấy tay phủi mấy lớp bột bám trên tóc anh và chiếc vai áo trắng xóa. Cả hai im lặng một lúc, Băng Nghiên như muốn nói ra điều gì đó, Sung Khi cũng vậy cô muốn hỏi anh vài truyện xảy ra ngày hôm nay nhưng rồi lại thôi.
Cố Băng Nghiên:
-Xin lỗi...
Lâm Sung Khi:
-Hả? (ngơ ngác)
Cố Băng Nghiên:
-Xin lỗi...Vì đã đến muộn.
Lâm Sung Khi:
-À việc đó...có gì nghiêm trọng đâu, anh không phải xin lỗi.
Cố Băng Nghiên:
-Cái này...tặng cho cô đó. (rụt rè)
Anh giơ ra chiếc một chiếc đèn, Sung Khi từ từ nhận lấy. Cô bật chiếc đèn đó lên chúng phát ra ánh sáng màu tím đẹp đẽ. Ánh sáng đã hướng vào cô trong bóng tối tại sân khấu.
Lâm Sung Khi:
-Đây chẳng phải là chiếc đèn...
Băng Nghiên gật đầu, cô vui vẻ cảm ơn anh. Thấy Sung Khi thích thú với món quà của mình như vậy anh cũng mừng thay "Coi như là một món quà an ủi cho cô, Sung khi..".
Đinh Tuấn Khải:
-Hai người làm gì ngoài đó đó?
Băng Nghiên và Sung Khi quay qua thì thấy bốn con người kia đang đứng nhìn chằm chằm vào họ.
Cố Băng Nghiên:
-Phá xong chưa?
Vương Thế Trân:
-Xong từ lâu rồi bạn tôi ơi, đang gọi hai người vào dọn cùng đây gì.
Sung Khi ngó vào căn phòng thật đúng là như bãi chiến trường, khỏi làm bánh biếc gì nữa luôn.
Lâm Sung Khi:
-Haiz...Mình cũng phải dọn sao?
Diệp Án Chi:
-Ừm đương nhiên rồi.
Lâm Sung Khi:
-Nhưng các cậu mới là người phá phòng bếp của mình mà, mấy chiếc bánh còn chưa được đúc khuôn nữa.
Hoàng Tinh Kiều:
-Nhưng cậu là chủ căn phòng này mà, cậu phải chịu trách nghiệm với việc mấy cái bánh chưa được hình thành đã nát rồi chớ.
Sung Khi thở dài năn nỉ nhưng vẫn bị hai cô bạn mình bê vào dọn dẹp.
Diệp Án Chi:
-Cậu không thoát được đâu Sung Khi à.
Sau đó cả sáu người cùng nhau quét dọn đống hổ đốn vừa tạo ra. Dọn xong ai cũng mệt lả cả người, sáu người cùng dọn thì sáu người cùng nằm trườn ra bàn mệt mỏi.
Cố Băng Nghiên:
-Biết trước như này tôi đã không đồng ý cho cậu tổ chức ở đây rồi Thế Trân.
Vương Thế Trân:
-Haiz...Đừng có trách tôi nữa, không còn sức mà cãi lại cậu đâu Băng Nghiên. Xin lỗi đã khiến mấy đứa thành ra như này.
Hoàng Tinh Kiều:
-Có sao đâu học trưởng. Mệt nhưng vui, vui nhưng mệt mà. Tuy là lần đầu tiên chúng ta có một buổi tụ họp nhưng cũng khá thú vị đó.
Vương Thế Trân:
-Vậy...chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức như này thêm lần nữa chứ?
Tất cả đều gật đầu đồng ý, bữa ăn cũng đâu đến nỗi quá tệ.
Cố Băng Nghiên:
-Đừng há phách như hôm nay nữa là được.
Lâm Sung Khi:
-Đúng rồi đó, Mọi người nhìn xem ai ai giờ cũng nhem nhuốc cả. Không ngoại lệ anh đâu Băng Nghiên à...
Đinh Tuấn Khải:
-Vậy mà anh trách bọn tôi như đúng rồi á. Khác gì nhau đâu.
Băng Nghiên từ từ quay đầu về phía Tuấn Khải khiến anh phát sợ, không dám hó hé thêm lời nào.
Diệp Án Chi:
-Muốn yên phận thì đừng có gây sự nữa Tuấn Khải à.
Kết thúc một buổi tối vui vẻ cũng không kém phần hao tổn năng lượng. Mọi người ai nấy đều chào nhau rồi ra về. Còn lại Băng Nghiên và Sung Khi ở lại sắp xếp nốt một số thứ rồi khóa cửa tiệm và cùng nhau về lại khu chung cư như mọi khi. Hai người sải bước trên đường cũng chả nói gì nhiều chỉ là hỏi han bình thường thôi. Đến khi ai nấy đều bước vào căn nhà của mình vẫn còn thứ gì đó vẫn chưa thể nói được với đối phương.
Vừa ra khỏi hội trường Án Chi đã chạy đến ôm lấy cả hai, cô chúc mừng Tinh Kiều đã được gia nhập đội ngũ cùng mình và an ủi Sung Khi.
Diệp Án Chi:
-Đừng buồn nha Sung Khi. Còn có rất nhiều cơ hội phát triển khác cho chúng ta mà.
Sung Khi chỉ cười gượng gật đầu, thấy vậy Tinh Kiều và Án Chi hai tay hai bên kéo khóe miệng của cô lên.
Hoàng Tinh Kiều:
-Đây như này trông thật hơn rồi nè.
Lâm Sung Khi:
-Được rồi, bỏ xuống đi, đau đó.
Ba người lại cười đùa vui vẻ như thường, còn Tuấn Khải đứng đằng sau khó chịu. Anh chỉ đang mong được đi "hẹn hò" với Án Chi thôi
Đinh Tuấn Khải:
-Này Án Chi à. Chúng ta...
Chưa kịp nói dứt câu thì giọng nói quen thuộc chen vào khiến anh lại phải kìm chế cơn tức một lần nữa.
Vương Thế Trân:
-Chúc mừng em nhá, Tinh Kiều. Anh biết chắc là em sẽ được chọn mà.
Anh giơ bó hoa nho nhỏ ra tặng cho Tinh Kiều, một bó hoa nhỏ nhưng được trang trí rất đẹp và hình như chính anh tự làm ra nó thì phải. Nhưng tay cô lại đang ôm một bó hoa khác được các tiền bối tặng cho rồi. Cô nhìn sang Sung Khi, không có phần thưởng nào. Cô đẩy tay anh cầm hoa về phía Sung Khi.
Hoàng Tinh Kiều:
-Tay em đang bận mất rồi. Anh nên chuyển bó hoa này sang cho Sung Khi đi, coi như một phần thưởng động viên cho những gì cậu ấy đã cố gắng.
Sung Khi bất ngờ nhìn sang Tinh Kiều, Tinh Kiều chỉ cười bảo cô cứ nhận lấy đi. Dù đó có là hoa của học trưởng mà cô yêu quý nhưng không thể vì thế mà cô ẵm hết phần thường về phía mình được, Sung Khi cũng đã cố gắng như vậy chả lẽ không có được phần quà nho nhỏ sao.
Vương Thế Trân:
-Vậy Sung Khi em cầm giúp anh nhé. (có chút hơi tiếc, vốn là anh muốn tặng nó cho Tinh Kiều mà)
Anh định đặt bó hoa lên tay Sung Khi nhưng từ đâu có một cánh tay mặc áo phông đen, khác với chiếc áo sơ mi sáng màu của anh chặn lấy.
Vương Thế Trân:
-Băng Nghiên à, cậu làm tôi giật mình đấy.
Đinh Tuấn Khải:
-Bảo anh ta là ma có sai đâu chứ?
Băng Nghiên cầm lấy bó hoa trên tay Thế Trân thản nhiên đưa nó qua chỗ Tinh Kiều khiến cô ôm cả hai bó hoa một cách khó khăn.
Cố Băng Nghiên:
-Của cô thì cô nên nhận.
Sau đó anh quay qua *Cốp* vào đầu Thế Trân một cái trước sự ngỡ ngàng của bao người.
Vương Thế Trân:
-Ayza...Cậu làm gì thế Băng Nghiên?
Cố Băng Nghiên:
-Còn hỏi, thích cốp thêm cái nữa không. Ai bày đặt tổ chức tiệc tùng các thứ rồi trốn đi trước?
Thế Trân tránh né ánh mắt sắc như dao của Băng Nghiên. Anh cúi đầu xin lỗi thằng bạn đáng sợ của mình, rồi cũng giải thích sự việc.
Vương Thế Trân:
-Truyện là, anh có chuẩn bị một bữa ăn nho nhỏ cho chúng ta tại tiệm của Băng Nghiên, mọi người sẽ cùng đến chứ?
Cố Băng Nghiên:
-Tiệm của tôi, công của tôi sao lại nói là cậu chuẩn bị được?
Vương Thế Trân:
-Tôi biết sai rồi mà Băng Nghiên. Vậy...
Cả hai ngoảnh về phía trước đã không thấy ai đâu, nhìn quanh một vòng mới thấy bốn người kia đã kéo nhau đi từ trước.
Hoàng Tinh Kiều:
-Hai anh đứng đấy làm gì vậy, đi thôi. (vẫy tay)
*Tiệm CBN Tea
Cả sáu người cùng nhau ngồi xuống chiếc bàn phủ đầy đồ ăn thức uống do Thế Trân chuẩn bị trong tưởng tượng và Băng Nghiên chuẩn bị trong thực tế. Họ ăn uống, trò chuyện rất vui vẻ như một hội bạn đã chơi cùng nhau khá lâu. Chẳng ai nhắc đến cuộc thi kia cả vì đơn giản bây giờ là thời gian để thư giãn đầu óc cùng nhau chứ không phải việc học hành thi cử đó. Trong lúc ăn các cặp đôi của chúng ta chăm lo cho nhau từng chút một cách thầm lặng nhất. Chỉ đơn giản là gắp thức ăn, lấy hộ vài món đồ và trao nhau những cặp mắt ân ái thôi. Trừ Sung Khi và Băng Nghiên hai người ngồi cạnh nhau thì đơ cả hai. Một người thì vừa mới thi trượt một người thì bị bỏ rơi và cả hai đều nhìn ra sự không bình thường giữa hai cặp kia nên ăn đâu có được ngon.
Đinh Tuấn Khải:
-Án Chi nè, trước đó cậu nói với mình sau cuộc thi chúng ta sẽ đi ăn cùng nhau mà.
Diệp Án Chi:
-Ừ, thì đây gì.
Đinh Tuấn Khải:
-Nhưng...mình tưởng là chỉ có hai chúng ta chui ra đâu bốn con người này vậy.
Hoàng Tinh Kiều:
-Xin lỗi được chưa ông nội. Cái gì cũng đều tại tụi con.
Diệp Án Chi:
-Ừm thì... hẹn khi khác hai chúng ta cùng đi ăn sau nhá.
Đinh Tuấn Khải:
- Thật sao. Cảm ơn cậu nhiều lắm...Án Chi...
Anh nhắm mắt định ôm Án Chi một cái nhưng lại thấy có gì đó sai sai. Người anh đang ôm sao lại cao to thế, có phải Án Chi không vậy. Anh mở mắt ra nhìn lên giật mình bỏ tay ra, Án Chi đã đẩy anh qua bên khác rồi người anh vớ phải là Băng Nghiên.
Đinh Tuấn Khải:
-Ôi mẹ ơi, không hiểu sao tôi còn sợ anh hơn cả mẹ tôi nữa đấy.
Cố Băng Nghiên:
-Âm khí tôi ghê đến vậy sao?
Vương Thế Trân:
-Đủ để làm marồi đấy, Băng Nghiên.
Cố Băng Nghiên:
-Vậy việc đầu tiên khi tôi làm ma là kéo hai cậu cùng đi làm oan hồn.
Thế Trân và Tuấn Khải nghe mà rợn hết cả tóc gáy.
Sau đó, Sung Khi đứng dậy ngỏ ý muốn nướng vài chiếc bánh cho mọi người, cô đi vào phòng làm bánh bắt đầu nấu nướng. Trong lúc đó không cẩn thận làm rơi một chiếc khay chứa vài đồ vật nặng xuống đất tạo ra âm thanh khá lớn. Tinh Kiều và Án Chi nghe thấy liền lo lắng đứng dậy đi tìm Sung Khi vì cả hai biết rõ cô rất bất cẩn và rất dễ làm bản thân bị thương. Vừa đến cửa phòng chưa kịp hỏi han gì thì bị Băng Nghiên chen qua cướp lời mất.
Cố Băng Nghiên:
-Sung Khi, không sao chứ?
Lâm Sung Khi:
-Không có gì đâu chỉ là...Cẩn thận!
Băng Nghiên vô tình vấp phải chân bàn, anh chống tay xuống thì không ngờ nơi chào đón lại là khay bột mì mà anh có hận thù làm chúng bật lên cao đổ thẳng bột vào người anh khiến anh đơ ra không biết nói gì hơn, sát thương tăng cao khi cái tô rơi chúng đầu anh. Tinh Kiều và Án Chi đứng đằng sau cũng án binh bất động, bầu không khí căng thẳng quá cho đến khi Tuấn Khải từ sau xuất hiện.
Đinh Tuấn Khải:
-Có truyện gì...Ô Băng Nghiên, tôi mà thấy một người giống anh như này vào buổi đêm chắc ngất quá. (há hốc miệng)
Vương Thế Trân:
-Anh đồng tình với cậu. Trông thảm quá đó Băng Nghiên à. (phì cười)
Mấy lời cà khịa của hai người khiến Băng Nghiên hít thở một hơi thật sâu lấy sức, rồi ném bột bị đổ trên bàn vào người họ. Thế Trân và Tuấn Khải cũng không chịu thua, cả ba người tổ chức một trận bão tuyết trong sự bất lực của ba cô gái. Tinh Kiều và Án Chi đang đừng ngây ra đó thì bị Thế Trân và Tuấn Khải kéo vào trận địa. Họ cố tình cùng ném bột về phía hai người, Tinh Kiều và Án Chi cũng vì thế mà xông vào đáp trả. Án Chi bình thường sẽ không tham gia mấy cái trò ngớ ngẩn này đâu nhưng người ném bột vào cô lại là Tuấn Khải, anh còn bày ra bộ mặt ngứa đòn nữa. Còn Tinh Kiều cô chỉ đơn giản là muốn chơi đùa cùng với Thế Trân một chút vì đây cũng là lần đầu tiên cô thấy anh quậy phá như vậy, hình tượng nam thần tạm chôn vùi vào đống bột rồi.
Chỉ mỗi Sung Khi cô đứng một góc nhìn mọi người chơi đùa vui vẻ rồi thấy Băng Nghiên cũng gia nhập việc phá phách mà cô chỉ biết bật cười. Cô muốn ghi nhớ những khoảnh khắc vui vẻ này, thay vì tham gia cô muốn quan sát mọi người hơn rồi bất giác mà nở một nụ cười. Băng Nghiên bỗng xuất hiện trước mặt cô rồi kéo cô ra khỏi căn phòng ầm ỹ kia.
Lâm Sung Khi:
-Sao vậy học trưởng?
Cố Băng Nghiên:
-Không sao, không đấu được với họ nữa thôi.
Lâm Sung Khi:
-Anh đúng là có thù với bột nhỉ. (phì cười)
Cô vừa nói vừa lấy tay phủi mấy lớp bột bám trên tóc anh và chiếc vai áo trắng xóa. Cả hai im lặng một lúc, Băng Nghiên như muốn nói ra điều gì đó, Sung Khi cũng vậy cô muốn hỏi anh vài truyện xảy ra ngày hôm nay nhưng rồi lại thôi.
Cố Băng Nghiên:
-Xin lỗi...
Lâm Sung Khi:
-Hả? (ngơ ngác)
Cố Băng Nghiên:
-Xin lỗi...Vì đã đến muộn.
Lâm Sung Khi:
-À việc đó...có gì nghiêm trọng đâu, anh không phải xin lỗi.
Cố Băng Nghiên:
-Cái này...tặng cho cô đó. (rụt rè)
Anh giơ ra chiếc một chiếc đèn, Sung Khi từ từ nhận lấy. Cô bật chiếc đèn đó lên chúng phát ra ánh sáng màu tím đẹp đẽ. Ánh sáng đã hướng vào cô trong bóng tối tại sân khấu.
Lâm Sung Khi:
-Đây chẳng phải là chiếc đèn...
Băng Nghiên gật đầu, cô vui vẻ cảm ơn anh. Thấy Sung Khi thích thú với món quà của mình như vậy anh cũng mừng thay "Coi như là một món quà an ủi cho cô, Sung khi..".
Đinh Tuấn Khải:
-Hai người làm gì ngoài đó đó?
Băng Nghiên và Sung Khi quay qua thì thấy bốn con người kia đang đứng nhìn chằm chằm vào họ.
Cố Băng Nghiên:
-Phá xong chưa?
Vương Thế Trân:
-Xong từ lâu rồi bạn tôi ơi, đang gọi hai người vào dọn cùng đây gì.
Sung Khi ngó vào căn phòng thật đúng là như bãi chiến trường, khỏi làm bánh biếc gì nữa luôn.
Lâm Sung Khi:
-Haiz...Mình cũng phải dọn sao?
Diệp Án Chi:
-Ừm đương nhiên rồi.
Lâm Sung Khi:
-Nhưng các cậu mới là người phá phòng bếp của mình mà, mấy chiếc bánh còn chưa được đúc khuôn nữa.
Hoàng Tinh Kiều:
-Nhưng cậu là chủ căn phòng này mà, cậu phải chịu trách nghiệm với việc mấy cái bánh chưa được hình thành đã nát rồi chớ.
Sung Khi thở dài năn nỉ nhưng vẫn bị hai cô bạn mình bê vào dọn dẹp.
Diệp Án Chi:
-Cậu không thoát được đâu Sung Khi à.
Sau đó cả sáu người cùng nhau quét dọn đống hổ đốn vừa tạo ra. Dọn xong ai cũng mệt lả cả người, sáu người cùng dọn thì sáu người cùng nằm trườn ra bàn mệt mỏi.
Cố Băng Nghiên:
-Biết trước như này tôi đã không đồng ý cho cậu tổ chức ở đây rồi Thế Trân.
Vương Thế Trân:
-Haiz...Đừng có trách tôi nữa, không còn sức mà cãi lại cậu đâu Băng Nghiên. Xin lỗi đã khiến mấy đứa thành ra như này.
Hoàng Tinh Kiều:
-Có sao đâu học trưởng. Mệt nhưng vui, vui nhưng mệt mà. Tuy là lần đầu tiên chúng ta có một buổi tụ họp nhưng cũng khá thú vị đó.
Vương Thế Trân:
-Vậy...chúng ta sẽ cùng nhau tổ chức như này thêm lần nữa chứ?
Tất cả đều gật đầu đồng ý, bữa ăn cũng đâu đến nỗi quá tệ.
Cố Băng Nghiên:
-Đừng há phách như hôm nay nữa là được.
Lâm Sung Khi:
-Đúng rồi đó, Mọi người nhìn xem ai ai giờ cũng nhem nhuốc cả. Không ngoại lệ anh đâu Băng Nghiên à...
Đinh Tuấn Khải:
-Vậy mà anh trách bọn tôi như đúng rồi á. Khác gì nhau đâu.
Băng Nghiên từ từ quay đầu về phía Tuấn Khải khiến anh phát sợ, không dám hó hé thêm lời nào.
Diệp Án Chi:
-Muốn yên phận thì đừng có gây sự nữa Tuấn Khải à.
Kết thúc một buổi tối vui vẻ cũng không kém phần hao tổn năng lượng. Mọi người ai nấy đều chào nhau rồi ra về. Còn lại Băng Nghiên và Sung Khi ở lại sắp xếp nốt một số thứ rồi khóa cửa tiệm và cùng nhau về lại khu chung cư như mọi khi. Hai người sải bước trên đường cũng chả nói gì nhiều chỉ là hỏi han bình thường thôi. Đến khi ai nấy đều bước vào căn nhà của mình vẫn còn thứ gì đó vẫn chưa thể nói được với đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.