Chương 15
Nguyễn Như Ngà
23/06/2023
Vương Thế Trân đã vào đây từ lúc nào không biết. Tiếp sau đó là Tinh Kiều và Án Chi hoảng hốt chạy đến chỗ Sung Khi.
Hoàng Tinh Kiều:
-Sung Khi à? Cậu không sao chứ.
Sung Khi vội lau đi hàng nước mắt.
Lâm Sung Khi:
-Người cần hỏi là Băng Nghiên ấy.
Tinh Kiều và Án Chi giờ mới để ý tới Băng Nghiên. Trông anh còn thảm hơn cả thảm nữa.
Diệp Án Chi:
-Học trưởng...Anh...có sao không? (rè rụt)
Cố Băng Nghiên:
-Có.
Thấy đôi mắt Sung Khi có vẻ đỏ. Tinh Kiều lo lắng ôm lấy Sung Khi, vỗ vai an ủi cô.
Hoàng Tinh Kiều:
-Sung Khi à! Đừng sợ nữa. Bây giờ thì ổn rồi.
Lâm Sung Khi:
-Mình không có sợ. Khi nãy, tự nhiên 1 thứ gì đó xuất hiện trong đầu cảm xúc bỗng dưng bị hỗn loạn. (đẩy nhẹ Tinh Kiều ra, cười gượng)
Diệp Án Chi:
-Chuyện đó lại xảy ra nữa sao.
Sung Khi gật đầu. Tinh Kiều và Án Chi nhìn nhau lo lắng, đây cũng không phải lần đầu tiên Sung Khi bị như vậy. Sung Khi không phải là người dễ khóc vậy nên hình ảnh kia cõ lẽ là 1 kí ức nào đó gây ám ảnh.
Vương Thế Trân:
-Cậu không sao chứ? (tiến đến Băng Nghiên)
Cố Băng Nghiên:
-Nhìn tôi trông ổn lắm hả?
Hoàng Tinh Kiều:
-Bọn mình nghe thấy tiếng la hét mà cậu cũng không thấy đâu. Nên mới đứng dậy đi tìm.
Vương Thế Trân:
-Xem ra mấy tên này giọng khỏe phết nhở? Từ nãy giờ la không biết mệt sao. À mà tôi đến đây cùng chỉ huy mà nhỉ, ông ấy đâu rồi.
Lâm Sung Khi:
-Chỉ huy?
Họ nhìn quanh 1 lúc thì thấy chỉ huy đang đứng ở 1 góc nhìn đám sinh viên kia, chán nản và giận dữ (xem ra lần này căng đấy).
Người chỉ huy:
-Băng Nghiên, còn đứng được không?
Cố Băng Nghiên:
-Sắp ngất rồi thưa chỉ huy. (hỏi nhiều vậy không biết)
Người chỉ huy:
-Lần này cậu chịu khổ hơi nhiều rồi. Thế Trân đưa cậu ấy đến phòng y tế, tất cả ra ngoài, còn mấy đứa này để lại tôi xử cho.
Tất cả cùng ra ngoài đóng kín cửa. Cầu mong mấy thánh kia không bị ép thành nước.
Vương Thế Trân:
-Các em mau trở về đi, tôi đưa cậu ấy đến phòng y tế.
Hoàng Tinh Kiều:
-Ơ! Nhưng mà...Tiếp theo là đến phần diễn của anh rồi.
Vương Thế Trân:
-Không sao đâu, lần này coi như bỏ vậy...
Thế Trân nhìn vào vẻ mặt đầy tiếc nuối của Tinh Kiều khiến anh có chút không nỡ, cô đã rất mong chờ màn biểu diễn này của anh vậy mà nói bỏ là bỏ sao. Sung Khi thấy vậy, liền hiểu ra.
Lâm Sung Khi:
-Để em đưa anh ấy đi ạ. Mọi người có thể về tiếp tục. Em cũng bị thương nhẹ 1 chút.
Diệp Án Chi:
-Cậu bị thương á! Sao lúc nãy không nói cho bọn mình biết (nói nhỏ)
Lâm Sung Khi:
-Bị xước 1 chút ở tay thôi. Cậu mau kéo mọi người về đi còn hóng tiết mục của học trưởng nữa chứ. (cô liếc mắt ra hiệu cho Án Chi về phía Tinh Kiều đang ủ rũ)
Diệp Án Chi:
-Ò,ò, ok. Cứ dao Băng Nghiên cho Sung Khi đi ạ, chúng ta về thôi. Tiếp đến là anh rồi đó học trưởng, tụi em rất mong chờ vào buổi biểu diễn này. Đi nào đi nào! (đẩy Tinh Kiều).
Vương Thế Trân:
-Làm phiền đến em rồi Sung Khi.
Thế Trân cũng mau chóng rời đi, bây giờ chỉ còn lại Băng Nghiên và Sung Khi.
Lâm Sung Khi:
-Học trưởng, để em dìu anh.
Cố Băng Nghiên:
-Không cần! Tôi tự đi được.
Anh khập khiễng bước đi. "Mệt với vị này thật, đứng còn không nổi nữa là..." –Sung Khi thở dài. 2 người bước đi trong im lặng đến phòng y tế, Băng Nghiên đi trước, Sung Khi theo sau. Mọi chuyện tưởng như đã ổn thỏa nhưng không. Hết sinh viên ngỗ nghịch lại đến quản lí lắm chuyện. Họ lại tiến đến, trêu trọc Băng Nghiên.
Quản lí 1:
-Ồ hố, Băng Nghiên! Sao trông mày tơi tả thế này?
Quản lí 2:
-Trông cũng như ngày xưa tụi tao hạ mày 1 trận nhỉ.
Băng Nghiên không nói gì, Sung Khi không thể để họ sỉ nhục anh mãi được.
Lâm Sung Khi:
-Có gì đáng cười sao? Thấy người bị thương không giúp, đứng đấy mà cười. Lòng người của mấy anh đâu hả?
Quản lí 1:
-Con nhỏ này, mày lắm lời thế nhở.
Cố Băng Nghiên:
-Kệ họ, chúng ta đi.
Anh cầm lấy tay Sung Khi, kéo cô đi qua khỏi 2 người quản lí phiền phức đó. "Tay học trưởng lạnh quá" Phải đúng là lạnh như xác ướp vậy. Cuối cùng cũng đến phòng y tế. Băng Nghiên ngồi xuống 1 chiếc giường, Sung Khi thì cặm cụi tìm hộp cứu thương. Tìm thấy rồi, cô cẩn thận băng bó viết thương ở chân tay cho anh mặc sức Băng Nghiên đòi tự làm.
Lâm Sung Khi:
-Sẽ hơi đau 1 chút, anh ráng chịu.
Với sự cẩn thận của Sung Khi, anh không hề cảm thấy đau gì cả. Trước thì phản kháng giờ cũng chịu ngồi yên, anh chỉ nhìn chăm chú vào Sung Khi "Thật sự có người giống đến như vậy sao" vừa đặt ra câu hỏi trong lòng, vừa liên tưởng đến một người cũng từng chăm sóc anh tỉ mỉ như này.
Cô gái:
-Học trưởng! Có đau lắm không, anh ráng chịu nha. Sau này mong bọn chúng đừng có đến tìm anh nữa. Suốt ngày chỉ bắt nạt anh thôi, thật quá đáng mà.
Trái tim anh có chút hụt hẫng, và nhói lại khi nhớ đến những lời dịu dàng năm xưa nhưng đã là năm xưa rồi, hiện tại không còn nữa...mà có khi biết đâu chúng lại trở về...
Tất cả đã xong chỉ còn mỗi vết thương ở mắt.
Lâm Sung Khi:
-Học trưởng, thất lễ rồi.
Cô từ từ vén mái tóc lùm xùm của anh ra, rồi chấm nhẹ thuốc lên mắt. Băng Nghiên nhắm mắt lại, bình thường anh sẽ không bao giờ chịu hợp tác đâu nhưng với Sung Khi anh cảm nhận được sự an toàn rằng cô sẽ không có ý xấu với anh.
Lâm Sung Khi:
-Đôi mắt của anh đẹp vậy mà họ lỡ đằng nào làm tổn thương nó...
Băng Nghiên từ từ mở mắt ra, 2 người lại chạm mắt nhau. Sung Khi dừng lại, lúc này cô mới thấy Băng Nghiên...thật sự rất đẹp trai. Đằng sau lớp mái phong ấn nhan sắc đó chính là 1 nam thần. Đường nét trên khuôn mặt rất rõ, toát ra độ lạnh lùng đôi chút nhưng trông không đáng sợ tí nào đâu. Làn da không quá trắng nhưng so với những người bình thường thì hơn nhiều và mịn nữa. Đặc biệt là sống mũi cao, lông mày rõ nét, đôi môi mềm mại và đôi mắt như chứa cả 1 bầu trời nội tâm vậy, khóe mắt bên trái còn có một nốt ruồi lệ đường.....không thể nào mà miêu tả hết được vẻ đẹp của anh. Đúng là đẹp mê người, rất ưa nhìn. Cũng có thể nói còn kèm theo một chút sự đáng yêu nữa vì.....hai cái má bánh bao của anh á!!!!!!
Bỗng mọi thứ sầm xuống trở nên tối om.
Lâm Sung Khi:
-Mất điện rồi sao?
Sung Khi cảm thấy như có gì đó đang cuốn chặt vào người mình nhưng trời tối quá cô không thể nhìn rõ. Được 1 lúc lâu, cô cảm thấy người mình càng ngày càng bị siết chặt gần như là nghẹt thở. Đèn đã sáng trở lại chắc chỉ bị chập 1 chút thôi. Băng Nghiên lúc này....thật sự đã phá tan hình tượng ngầu lòi của anh tước đó rồi! Anh như là 1 chú gấu con rúc vào lòng Sung Khi vậy, nhắm chặt mắt sợ hãi mà trông lại cute dễ sợ. Sung Khi cố gắng nhịn cười trước dáng vẻ của Băng Nghiên mà cô đang nhìn thấy.
Lâm Sung Khi:
-Học...Học trưởng giờ thì ổn rồi.
Nghe vậy anh mới từ từ thoát ra khỏi người Sung Khi. Sung Khi lúc này vẫn chưa khỏi bất ngờ, cô phụt cười. Băng Nghiên nhìn cô ngơ ngác.
Lâm Sung Khi:
-Học trưởng, hóa ra học trưởng Thế Trân nói anh sợ ma là thật sao.
Cô Băng Nghiên:
-Ma thì tôi không sợ nhưng bóng tối thì tôi có.
Lâm Sung Khi:
-Tại sao vậy?
Băng Nghiên không trả lời, cô cũng chỉ thuận miệng mà hỏi thôi. Ai ngờ lại khiến cả 2 chìm trong im lặng như vậy.
Cố Băng Nghiên:
-Đã làm phiền cô rồi Sung Khi. Xin lỗi vì những truyện vừa xảy ra. Sao lúc đó cô không chạy đi? ở lại làm gì chứ? Chỉ rước thêm họa vào thân thôi. Cô không sợ sao?
Lâm Sung Khi:
-Sợ lắm chứ, nhưng mà em không thể bỏ anh ở lại 1 mình được. Chạy đi thì có tác dụng gì? Họ sẽ đuổi theo. Không đủ thời gian để chạy về kêu cứu đâu nên em chọn ở lại. Ít ra còn giúp được gì đó.
Cố Băng Nghiên:
-Ừm, cảm ơn! Vì đã...không bỏ mặc tôi.
Hai người ngồi trên chiếc giường cảm nhận cơn gió cứu rỗi cái nóng của thời tiết. Không hiểu sao mỗi phút giây ở cạnh Băng Nghiên mọi thứ lại yên bình lạ thường. Tất cả như lắng xuống, thời gian như ngưng đọng, không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc, thật dễ chịu.....
Hoàng Tinh Kiều:
-Sung Khi à? Cậu không sao chứ.
Sung Khi vội lau đi hàng nước mắt.
Lâm Sung Khi:
-Người cần hỏi là Băng Nghiên ấy.
Tinh Kiều và Án Chi giờ mới để ý tới Băng Nghiên. Trông anh còn thảm hơn cả thảm nữa.
Diệp Án Chi:
-Học trưởng...Anh...có sao không? (rè rụt)
Cố Băng Nghiên:
-Có.
Thấy đôi mắt Sung Khi có vẻ đỏ. Tinh Kiều lo lắng ôm lấy Sung Khi, vỗ vai an ủi cô.
Hoàng Tinh Kiều:
-Sung Khi à! Đừng sợ nữa. Bây giờ thì ổn rồi.
Lâm Sung Khi:
-Mình không có sợ. Khi nãy, tự nhiên 1 thứ gì đó xuất hiện trong đầu cảm xúc bỗng dưng bị hỗn loạn. (đẩy nhẹ Tinh Kiều ra, cười gượng)
Diệp Án Chi:
-Chuyện đó lại xảy ra nữa sao.
Sung Khi gật đầu. Tinh Kiều và Án Chi nhìn nhau lo lắng, đây cũng không phải lần đầu tiên Sung Khi bị như vậy. Sung Khi không phải là người dễ khóc vậy nên hình ảnh kia cõ lẽ là 1 kí ức nào đó gây ám ảnh.
Vương Thế Trân:
-Cậu không sao chứ? (tiến đến Băng Nghiên)
Cố Băng Nghiên:
-Nhìn tôi trông ổn lắm hả?
Hoàng Tinh Kiều:
-Bọn mình nghe thấy tiếng la hét mà cậu cũng không thấy đâu. Nên mới đứng dậy đi tìm.
Vương Thế Trân:
-Xem ra mấy tên này giọng khỏe phết nhở? Từ nãy giờ la không biết mệt sao. À mà tôi đến đây cùng chỉ huy mà nhỉ, ông ấy đâu rồi.
Lâm Sung Khi:
-Chỉ huy?
Họ nhìn quanh 1 lúc thì thấy chỉ huy đang đứng ở 1 góc nhìn đám sinh viên kia, chán nản và giận dữ (xem ra lần này căng đấy).
Người chỉ huy:
-Băng Nghiên, còn đứng được không?
Cố Băng Nghiên:
-Sắp ngất rồi thưa chỉ huy. (hỏi nhiều vậy không biết)
Người chỉ huy:
-Lần này cậu chịu khổ hơi nhiều rồi. Thế Trân đưa cậu ấy đến phòng y tế, tất cả ra ngoài, còn mấy đứa này để lại tôi xử cho.
Tất cả cùng ra ngoài đóng kín cửa. Cầu mong mấy thánh kia không bị ép thành nước.
Vương Thế Trân:
-Các em mau trở về đi, tôi đưa cậu ấy đến phòng y tế.
Hoàng Tinh Kiều:
-Ơ! Nhưng mà...Tiếp theo là đến phần diễn của anh rồi.
Vương Thế Trân:
-Không sao đâu, lần này coi như bỏ vậy...
Thế Trân nhìn vào vẻ mặt đầy tiếc nuối của Tinh Kiều khiến anh có chút không nỡ, cô đã rất mong chờ màn biểu diễn này của anh vậy mà nói bỏ là bỏ sao. Sung Khi thấy vậy, liền hiểu ra.
Lâm Sung Khi:
-Để em đưa anh ấy đi ạ. Mọi người có thể về tiếp tục. Em cũng bị thương nhẹ 1 chút.
Diệp Án Chi:
-Cậu bị thương á! Sao lúc nãy không nói cho bọn mình biết (nói nhỏ)
Lâm Sung Khi:
-Bị xước 1 chút ở tay thôi. Cậu mau kéo mọi người về đi còn hóng tiết mục của học trưởng nữa chứ. (cô liếc mắt ra hiệu cho Án Chi về phía Tinh Kiều đang ủ rũ)
Diệp Án Chi:
-Ò,ò, ok. Cứ dao Băng Nghiên cho Sung Khi đi ạ, chúng ta về thôi. Tiếp đến là anh rồi đó học trưởng, tụi em rất mong chờ vào buổi biểu diễn này. Đi nào đi nào! (đẩy Tinh Kiều).
Vương Thế Trân:
-Làm phiền đến em rồi Sung Khi.
Thế Trân cũng mau chóng rời đi, bây giờ chỉ còn lại Băng Nghiên và Sung Khi.
Lâm Sung Khi:
-Học trưởng, để em dìu anh.
Cố Băng Nghiên:
-Không cần! Tôi tự đi được.
Anh khập khiễng bước đi. "Mệt với vị này thật, đứng còn không nổi nữa là..." –Sung Khi thở dài. 2 người bước đi trong im lặng đến phòng y tế, Băng Nghiên đi trước, Sung Khi theo sau. Mọi chuyện tưởng như đã ổn thỏa nhưng không. Hết sinh viên ngỗ nghịch lại đến quản lí lắm chuyện. Họ lại tiến đến, trêu trọc Băng Nghiên.
Quản lí 1:
-Ồ hố, Băng Nghiên! Sao trông mày tơi tả thế này?
Quản lí 2:
-Trông cũng như ngày xưa tụi tao hạ mày 1 trận nhỉ.
Băng Nghiên không nói gì, Sung Khi không thể để họ sỉ nhục anh mãi được.
Lâm Sung Khi:
-Có gì đáng cười sao? Thấy người bị thương không giúp, đứng đấy mà cười. Lòng người của mấy anh đâu hả?
Quản lí 1:
-Con nhỏ này, mày lắm lời thế nhở.
Cố Băng Nghiên:
-Kệ họ, chúng ta đi.
Anh cầm lấy tay Sung Khi, kéo cô đi qua khỏi 2 người quản lí phiền phức đó. "Tay học trưởng lạnh quá" Phải đúng là lạnh như xác ướp vậy. Cuối cùng cũng đến phòng y tế. Băng Nghiên ngồi xuống 1 chiếc giường, Sung Khi thì cặm cụi tìm hộp cứu thương. Tìm thấy rồi, cô cẩn thận băng bó viết thương ở chân tay cho anh mặc sức Băng Nghiên đòi tự làm.
Lâm Sung Khi:
-Sẽ hơi đau 1 chút, anh ráng chịu.
Với sự cẩn thận của Sung Khi, anh không hề cảm thấy đau gì cả. Trước thì phản kháng giờ cũng chịu ngồi yên, anh chỉ nhìn chăm chú vào Sung Khi "Thật sự có người giống đến như vậy sao" vừa đặt ra câu hỏi trong lòng, vừa liên tưởng đến một người cũng từng chăm sóc anh tỉ mỉ như này.
Cô gái:
-Học trưởng! Có đau lắm không, anh ráng chịu nha. Sau này mong bọn chúng đừng có đến tìm anh nữa. Suốt ngày chỉ bắt nạt anh thôi, thật quá đáng mà.
Trái tim anh có chút hụt hẫng, và nhói lại khi nhớ đến những lời dịu dàng năm xưa nhưng đã là năm xưa rồi, hiện tại không còn nữa...mà có khi biết đâu chúng lại trở về...
Tất cả đã xong chỉ còn mỗi vết thương ở mắt.
Lâm Sung Khi:
-Học trưởng, thất lễ rồi.
Cô từ từ vén mái tóc lùm xùm của anh ra, rồi chấm nhẹ thuốc lên mắt. Băng Nghiên nhắm mắt lại, bình thường anh sẽ không bao giờ chịu hợp tác đâu nhưng với Sung Khi anh cảm nhận được sự an toàn rằng cô sẽ không có ý xấu với anh.
Lâm Sung Khi:
-Đôi mắt của anh đẹp vậy mà họ lỡ đằng nào làm tổn thương nó...
Băng Nghiên từ từ mở mắt ra, 2 người lại chạm mắt nhau. Sung Khi dừng lại, lúc này cô mới thấy Băng Nghiên...thật sự rất đẹp trai. Đằng sau lớp mái phong ấn nhan sắc đó chính là 1 nam thần. Đường nét trên khuôn mặt rất rõ, toát ra độ lạnh lùng đôi chút nhưng trông không đáng sợ tí nào đâu. Làn da không quá trắng nhưng so với những người bình thường thì hơn nhiều và mịn nữa. Đặc biệt là sống mũi cao, lông mày rõ nét, đôi môi mềm mại và đôi mắt như chứa cả 1 bầu trời nội tâm vậy, khóe mắt bên trái còn có một nốt ruồi lệ đường.....không thể nào mà miêu tả hết được vẻ đẹp của anh. Đúng là đẹp mê người, rất ưa nhìn. Cũng có thể nói còn kèm theo một chút sự đáng yêu nữa vì.....hai cái má bánh bao của anh á!!!!!!
Bỗng mọi thứ sầm xuống trở nên tối om.
Lâm Sung Khi:
-Mất điện rồi sao?
Sung Khi cảm thấy như có gì đó đang cuốn chặt vào người mình nhưng trời tối quá cô không thể nhìn rõ. Được 1 lúc lâu, cô cảm thấy người mình càng ngày càng bị siết chặt gần như là nghẹt thở. Đèn đã sáng trở lại chắc chỉ bị chập 1 chút thôi. Băng Nghiên lúc này....thật sự đã phá tan hình tượng ngầu lòi của anh tước đó rồi! Anh như là 1 chú gấu con rúc vào lòng Sung Khi vậy, nhắm chặt mắt sợ hãi mà trông lại cute dễ sợ. Sung Khi cố gắng nhịn cười trước dáng vẻ của Băng Nghiên mà cô đang nhìn thấy.
Lâm Sung Khi:
-Học...Học trưởng giờ thì ổn rồi.
Nghe vậy anh mới từ từ thoát ra khỏi người Sung Khi. Sung Khi lúc này vẫn chưa khỏi bất ngờ, cô phụt cười. Băng Nghiên nhìn cô ngơ ngác.
Lâm Sung Khi:
-Học trưởng, hóa ra học trưởng Thế Trân nói anh sợ ma là thật sao.
Cô Băng Nghiên:
-Ma thì tôi không sợ nhưng bóng tối thì tôi có.
Lâm Sung Khi:
-Tại sao vậy?
Băng Nghiên không trả lời, cô cũng chỉ thuận miệng mà hỏi thôi. Ai ngờ lại khiến cả 2 chìm trong im lặng như vậy.
Cố Băng Nghiên:
-Đã làm phiền cô rồi Sung Khi. Xin lỗi vì những truyện vừa xảy ra. Sao lúc đó cô không chạy đi? ở lại làm gì chứ? Chỉ rước thêm họa vào thân thôi. Cô không sợ sao?
Lâm Sung Khi:
-Sợ lắm chứ, nhưng mà em không thể bỏ anh ở lại 1 mình được. Chạy đi thì có tác dụng gì? Họ sẽ đuổi theo. Không đủ thời gian để chạy về kêu cứu đâu nên em chọn ở lại. Ít ra còn giúp được gì đó.
Cố Băng Nghiên:
-Ừm, cảm ơn! Vì đã...không bỏ mặc tôi.
Hai người ngồi trên chiếc giường cảm nhận cơn gió cứu rỗi cái nóng của thời tiết. Không hiểu sao mỗi phút giây ở cạnh Băng Nghiên mọi thứ lại yên bình lạ thường. Tất cả như lắng xuống, thời gian như ngưng đọng, không gian tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng gió và tiếng lá cây xào xạc, thật dễ chịu.....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.