Chương 39
Nguyễn Như Ngà
23/06/2023
Những tiếng đồ đạc rơi xen lẫn tiếng thở dốc của sự sợ hãi trong căn phòng tăm tối. Băng Nghiên đang luống cuống tìm chiếc điện thoại của mình, tay chân anh cứ cua đi cua lại không để ý mọi thứ xung quanh bị văng tung tóe. Nhưng tối quá anh không thể nhìn thấy gì hết, anh càng ngày càng sợ hãi, run rẩy bất lực mà thu mình lại vào một gốc. Những kí ức xấu xí khi xưa lại ùa về.
Cố Băng Nghiên:
-Thả tôi ra...
Chàng thiếu niên 16 tuổi đang ra sức đập cửa không ngừng la hét mặc cho thân xác đã đầy thương tích, đầu tóc bù rù gương mặt toàn là những vết sẹo mới in.
Một số nam học sinh:
-Đ** nhá, ở đấy cho đến chết đi.
-Này đừng có nói thế, biết tao thích lắm không.
-Vừa lòng tao lắm, thằng chết tiệt. Vì nó mà bạn gái tao mới bỏ tao đấy.
-Mày làm như có mình mày ý, crush tao cũng thích nó luôn rồi kìa.Chả hiểu thích thằng nhát gan này ở điểm nào nữa.
-Đơn giản vì người ta là nam thần trong truyện cổ tích ngôn tình của mấy phim thần tượng sến súa thôi. Lũ ngu...
-Kệ mẹ nó đi, đi chơi net không anh em.
Những lời nói bên ngoài cửa đó Băng Nghiên đều nghe thấy được hết. Tiếng bước chân ngày càng xa, Băng Nghiên càng ra sức đập cửa, nhưng đây đâu phải cửa gỗ bình thường đâu. Đập muốn gãy tay, đạp muốn què chân đến nơi rồi mà không tài nào mở ra được. Anh bất lực ngồi bịch xuống nhìn xung quanh, càng tuyệt vọng hơn khi không có lấy một chút ánh sáng. Mõi thứ tối đen như mực anh không hề biết xung quanh mình có những gì. Nghĩ đến lời của bọn bạn học kia anh tức giận, gào thét, anh phải chịu đựng cảnh này đến bao giờ nữa. Anh bắt đầu cảm thấy ghê tởm bản thân, ghét gương mặt của chính mình, anh đặt ra những câu hỏi ngu ngốc trong đầu "Nếu như mình chỉ là một nam sinh bình thường, một nam sinh bình thường không tài không sắc thì có lẽ...những năm tháng cấp 3 này chắc sẽ vui lắm, họ cười tươi thế cơ mà. Mình cứ ngỡ...cứ ngỡ..."
Anh lấy hai tay ôm chặt bản thân, ghì chặt những ngón tay lên vết thương làm chúng càng toác ra nhiều hơn. Nhưng anh đâu cảm nhận được điều đó, bây giờ anh chỉ muốn cào xé cái thân xác này ra cho vơi đi những suy nghĩ rối ren trong đầu. Anh khóc, một chàng trai đâu có dễ khóc. Những ngày tháng bị bọn chúng trêu đùa ấy anh không hề khóc, anh vẫn vui vẻ, mỉm cười với họ. Anh nghĩ rằng chỉ cần mình đối xử tốt với họ thì họ sẽ tốt với mình, anh lầm rồi lòng người đâu có tốt đẹp đến thế. Anh tức giận vò đầu bức tai, những giọt ngước mắt cứ thế lăn ra không kiểm soát. Không có gì cả, cũng chẳng thấy gì cả...Anh sợ hãi nhìn mọi thứ xung quanh mình, chỉ là một màu đen nhưng anh cứ có cảm giác đang có ai đó rình mò để đánh đập mình. Anh cố gắng hết sức một lần nữa đập cửa trong sự run rẩy, yếu ớt. Bất lực thật, tuyệt vọng thật, anh ngã xuống dần mất đi nhận thức nhưng ngay cả khi mắt anh đang dần nhắm lại thì anh vẫn chỉ thấy...một màu đen.
Băng Nghiên ngồi ở góc đó cái cảm giác khi xưa lại ùa về, cảm giác bao phủ bởi bóng tối. Anh cầu xin bây giờ hãy cho anh một tia sáng, chỉ là một tia sáng nhỏ thôi cũng được. Đợi rồi cứ đợi chẳng có ánh sáng nào hết, mọi thứ vẫn vậy vẫn là một màu mực. Anh càng ngàng càng sợ hãi, anh cố gắng mò mẫn một lần nữa để kiếm lấy chiếc điện thoại. Vô tình quăng một đồ vật về phía chiếc rèm cửa kính khiến nó rung chuyển và phát lên một tiếng động nhỏ.
Thật may, thật may khi Sung Khi đã thấy việc đó. Cô đang ngồi ở hiên sân nhà hóng gió, nhà cô cũng như nhà anh, tất cả mọi nhà đều vậy, đều mất điện. Sung Khi bắt đầu nhớ lại Băng Nghiên là một người sợ bóng tối, mà bây giờ mất điện rồi cũng không thấy anh ra ngoài, lại còn có gì vừa va đập vào cửa kính đó nữa. Sau đó sẵn trên tay đang cầm chiếc đèn anh tặng, cô chiếu một tia sáng vào cửa kính nhà anh.
Băng Nghiên đang ngồi ôm mình trong bất lực và sỡ hại, bỗng anh cảm thấy thứ gì đó sáng sáng chiếu vào. Anh từ từ ngưởng đầu lên, anh có thể nhìn thấy xung quanh thông qua tia sáng màu tím đó rồi. Anh lấy lại bình tĩnh, tìm chiếc điện thoại trong đống hỗn độn anh vừa bày ra. Rồi dùng đèn thông qua chiếc điện thoại đó ra khỏi nhà thật nhanh. Vừa bước ra ngoài, làn gió se lạnh thổi vào anh, khiến anh nhận ra mình bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi, anh lấy chiếc tay áo dài mỏng của mình lau đi những mồ hôi trên mặt. Anh ngồi xuống điềm tĩnh, không khí bây giờ khác quá không giống như sự ngột ngạt lúc nãy ở trong phòng. Anh thẫn thờ ngồi trước hiên nhà, không hề để ý rằng mình sắp chết cóng đến nơi rồi.
Sau một hồi chiếu đèn Sung Khi thấy Băng Nghiên đã ra ngoài, cô vui vẻ nhanh chóng sang nhà gọi anh.
Lâm Sung Khi:
-Học trưởng, học trưởng...
Thấy Sung Khi đang đứng ở cổng vẫy tay gọi mình. Băng Nghiên cũng đứng dậy mà bước ra. Sau đó cả hai cùng ngồi ở bậc thèm ven đường.
Cố Băng Nghiên:
-Tia sáng đó là cô chiếu phải không?
Lâm Sung Khi:
-Em nhớ ra anh là người sợ bóng tối, lại chẳng thấy anh ra ngoài còn có tiếng động từ cái cửa kính đó nữa nên em có chút lo lắng, cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ nghĩ ra cách đó thôi.
Cố Băng Nghiên:
-Cảm ơn, nếu không tôi cũng chẳng biết phải sử lí như nào. Không ngờ chiếc đèn này lại cần sử dụng sớm như vậy. Lúc đi đến trường tôi đã thấy nó rất có sức hút với cả ánh sáng phát ra lại có màu cô thích nên đã mua.
Lâm Sung Khi:
-Anh mua nó chỉ vì nó phát sáng ra màu em thích thôi sao?
Một câu hỏi chí mạng, Băng Nghiên bây giờ mới cảm thấy khó hiểu tại sao mình lại mua nó. Thôi thì cứ coi như là quà tặng cô đi.
Lâm Sung Khi:
-Anh đã đến muộn, em còn tưởng là anh sẽ không đến.
Cố Băng Nghiên:
-Xin lỗi...
Lâm Sung Khi:
-Không sao, anh cũng không có nói là sẽ đến với cả em cũng không muốn anh thấy phần thi dở tệ của em. Em mới phải xin lỗi, đã phí công sức của anh rồi.
Cố Băng Nghiên:
-Cô không nhớ là cô chỉ có hơn 1 tuần để chuẩn bị bài thi đó thôi sao. Bởi vì công việc tôi làm ảnh hưởng đến cô đương nhiên tôi phải giúp rồi, lẽ thường mà. Đáng ra cô nên mừng vì mình đã không vào đó đi rồi cô cũng thấy bạn cô tối ngày bận bịu thôi.
Lâm Sung Khi:
-Phải ha, anh nói đúng (gượng cười)
Đúng là gần sát ngày thi cô mới nhớ ra và chuẩn bị cho cuộc thi. Mà thời gian thì còn rất ngắn cô lại trả biết bắt đầu từ đâu nên anh đã giúp cô. Trong thời gian gấp rút hai người vẫn hoàn thành nó khi vừa làm việc vừa học tại tiệm của Băng Nghiên. Anh thậm chí đã cho cô nghỉ làm hết tuần và đóng của tiệm để hai người lấy chỗ mà làm. Sung Khi đã rất chăm chỉ, mặc dù dưới sự chỉ bảo khô khan của Băng Nghiên cô vẫn có thể hiểu, nhưng vì thời gian chuẩn bị quá ít cho một cuộc thi lớn vì vậy hoàn thành được nó là tốt rồi. Nhưng mà Sung Khi lại chẳng nghĩ như vậy, ai khi thi trượt mà chả buồn chứ.
Thấy nụ cười gượng gạo của Sung Khi, Băng Nghiên biết cô chỉ đang cố cười mà thôi.
Cố Băng Nghiên:
-Lộ quá đấy, Sung Khi. Cô không nhất thiết phải như thế đâu.
Lâm Sung Khi:
-Không sao mà học trưởng, em thật sự không sao. Hơi thất vọng một chút thôi. Haiz...một cuộc thi thôi mà nhỉ.
Đúng là vẫn không chịu bộc lộ ra, anh nhìn cô nhớ đến người con gái đó.
Trương Thẩm Nguyệt:
-Em thi trượt rồi (buồn bã)
Cố Băng Nghiên:
-Em đã cố gắng hết sức rồi mà. Đối với anh, em đã là một học sinh rất giỏi rồi không nhất thiết phải vào đội tuyển của trường đâu.
Trương Thẩm Nguyệt:
-Cảm ơn anh...Nhưng mà tại sao? Những người bạn học kia em thấy họ không hề học gì cả lại đỗ được, còn em...em cũng học mà, em cũng đã cố gắng vậy mà tại sao...
Giọng cô bỗng có chút nghẹn, cô cúi đầu xuống để không lộ ra hai con mắt đang rưng rưng. Băng Nghiên thấy vậy liền loạng choạng tay chân ôm nhẹ rồi vỗ vai cô. Thẩm Nguyệt khi nhận được cái ôm đó nước mắt không kìm được mà trào ra. Những tiếng nức nhẹ trong lòng anh khiến Băng Nghiên cảm thấy có chút nhói lòng.
Cố Băng Nghiên:
-Không sao mà, đừng khóc. Em rất giỏi, anh công nhận nỗ lực của em. Mỗi người mỗi khác, em không thể so sánh mình với họ được. Em đã làm rất tốt Thẩm Nguyệt.
Những tiếng nấc dần nhỏ đi, Thẩm Nguyệt từ từ thoát ra khỏi vòng tay của anh, lau đi những giọt nước mắt. Ngưởng lên nhìn anh, nở một nụ cười.
Trương Thẩm Nguyệt:
-Cảm ơn anh rất nhiều học trưởng.
Kí ức dần mờ đi, Băng Nghiên trở lại hiện thực. Hai cô gái này đúng thật là ngay cả lúc buồn vẫn có thể cười được. Sung Khi đơn giản chỉ muốn truyện này qua đi thôi, còn rất nhiều niềm vui khác mà sao cứ phải nghĩ nhiều nhưng trong lòng cô đâu đó vẫn đọng lại sự thất vọng. Thẩm Nguyệt và Sung Khi thật giống nhau nhưng Thẩm Nguyệt đã chọn cho anh thấy cảm xúc của mình, đã được an ủi trong cái ôm ấm áp của anh. Còn Sung Khi lại không như thế có lẽ là do sự thân thiết của cô với Băng Nghiên chưa bằng Thẩm Nguyệt sao? Chưa đủ để cô có thể được anh ôm vào lòng. Hay là do hai cô gái này đã có sự khác biệt. Bỏ qua những suy nghĩ đó trong đầu, Băng Nghiên nhận ra hai bàn tay của anh đã dần mất đi cảm giác. Sung Khi bây giờ mới để ý thấy trời lạnh như vậy mà Băng Nghiên chỉ khoác lên mình chiếc áo dài mỏng dính. Ngược lại với cô trong thì đã có bộ đồ bằng nhung giữ ấm cơ thể, bên ngoài còn thêm chiếc áo khoác dài nữa. Cô từ từ cởi chiếc áo khoác ra cho anh.
Lâm Sung Khi:
-Anh khoác nó lên đi, kích cỡ rộng lắm chắc vừa với anh thôi. Trời lạnh như vậy mà anh ăn mặc phong phanh quá, dễ bị cảm lắm.
Cố Băng Nghiên:
-Không cần đâu.
Nói thật thì anh sắp đóng đá đến nơi rồi nhưng vẫn không dám nhận.
Lâm Sung Khi:
-Ayza...Còn lâu mới có điện mà vào nhà sưởi ấm. Em thấy thông báo đang sửa rồi, sẽ mất khá nhiều thời gian đó. Anh không chịu nổi đâu học trưởng à.
Cô vừa nói vừa tiện tay choàng hộ luôn chiếc áo lên người anh (cảnh này nó hơi ngược đời nhưng vẫn là thực tế, hoàn cảnh đưa đẩy thôi). Băng Nghiên cũng nghe lời, anh bắt đầu cảm nhận được cơ thể được sưởi ấm lên chút.
Cố Băng Nghiên:
-Sắp đến mùa đông rồi cơ à.
Lâm Sung Khi:
-Ừm khoảng tháng nữa là có tuyết rơi rồi.
Cố Băng Nghiên:
-Đến lúc đó chắc sẽ lạnh lắm, chắc tôi lại bắt đầu quá trình ngủ đông rồi.
Sung Khi phì cười, không ngờ Băng Nghiên cứng rắn như vậy mà lại sợ lạnh thế mà lúc nãy còn từ chối nhận áo của cô "Ngủ đông à, anh muốn thành gấu trắng thật sao".
Lâm Sung Khi:
-Anh cũng có suy nghĩ lười biếng đấy nhỉ.
Cố Băng Nghiên:
- Đã có lúc tôi không muốn nhìn thấy tuyết rơi, không muốn ra ngoài đối mặt với trời đông lạnh giá bởi vì...(ngắt ngửa chừng)
Sung Khi không hiểu ý anh muốn nói nhưng cô cũng không muốn ép anh, Băng Nghiên vốn là một người bí ẩn mà.
Lâm Sung Khi:
-Rồi cũng có ngày tuyết tan thôi, mặt trời ấm áp sẽ lại hiện ra.
"Em cũng mong một ngày nào đó anh cũng giống như bông tuyết kia sẽ tan ra, anh sẽ không phải một tảng băng lạnh lẽo nữa" - Lâm Sung Khi.
Cố Băng Nghiên:
-Thả tôi ra...
Chàng thiếu niên 16 tuổi đang ra sức đập cửa không ngừng la hét mặc cho thân xác đã đầy thương tích, đầu tóc bù rù gương mặt toàn là những vết sẹo mới in.
Một số nam học sinh:
-Đ** nhá, ở đấy cho đến chết đi.
-Này đừng có nói thế, biết tao thích lắm không.
-Vừa lòng tao lắm, thằng chết tiệt. Vì nó mà bạn gái tao mới bỏ tao đấy.
-Mày làm như có mình mày ý, crush tao cũng thích nó luôn rồi kìa.Chả hiểu thích thằng nhát gan này ở điểm nào nữa.
-Đơn giản vì người ta là nam thần trong truyện cổ tích ngôn tình của mấy phim thần tượng sến súa thôi. Lũ ngu...
-Kệ mẹ nó đi, đi chơi net không anh em.
Những lời nói bên ngoài cửa đó Băng Nghiên đều nghe thấy được hết. Tiếng bước chân ngày càng xa, Băng Nghiên càng ra sức đập cửa, nhưng đây đâu phải cửa gỗ bình thường đâu. Đập muốn gãy tay, đạp muốn què chân đến nơi rồi mà không tài nào mở ra được. Anh bất lực ngồi bịch xuống nhìn xung quanh, càng tuyệt vọng hơn khi không có lấy một chút ánh sáng. Mõi thứ tối đen như mực anh không hề biết xung quanh mình có những gì. Nghĩ đến lời của bọn bạn học kia anh tức giận, gào thét, anh phải chịu đựng cảnh này đến bao giờ nữa. Anh bắt đầu cảm thấy ghê tởm bản thân, ghét gương mặt của chính mình, anh đặt ra những câu hỏi ngu ngốc trong đầu "Nếu như mình chỉ là một nam sinh bình thường, một nam sinh bình thường không tài không sắc thì có lẽ...những năm tháng cấp 3 này chắc sẽ vui lắm, họ cười tươi thế cơ mà. Mình cứ ngỡ...cứ ngỡ..."
Anh lấy hai tay ôm chặt bản thân, ghì chặt những ngón tay lên vết thương làm chúng càng toác ra nhiều hơn. Nhưng anh đâu cảm nhận được điều đó, bây giờ anh chỉ muốn cào xé cái thân xác này ra cho vơi đi những suy nghĩ rối ren trong đầu. Anh khóc, một chàng trai đâu có dễ khóc. Những ngày tháng bị bọn chúng trêu đùa ấy anh không hề khóc, anh vẫn vui vẻ, mỉm cười với họ. Anh nghĩ rằng chỉ cần mình đối xử tốt với họ thì họ sẽ tốt với mình, anh lầm rồi lòng người đâu có tốt đẹp đến thế. Anh tức giận vò đầu bức tai, những giọt ngước mắt cứ thế lăn ra không kiểm soát. Không có gì cả, cũng chẳng thấy gì cả...Anh sợ hãi nhìn mọi thứ xung quanh mình, chỉ là một màu đen nhưng anh cứ có cảm giác đang có ai đó rình mò để đánh đập mình. Anh cố gắng hết sức một lần nữa đập cửa trong sự run rẩy, yếu ớt. Bất lực thật, tuyệt vọng thật, anh ngã xuống dần mất đi nhận thức nhưng ngay cả khi mắt anh đang dần nhắm lại thì anh vẫn chỉ thấy...một màu đen.
Băng Nghiên ngồi ở góc đó cái cảm giác khi xưa lại ùa về, cảm giác bao phủ bởi bóng tối. Anh cầu xin bây giờ hãy cho anh một tia sáng, chỉ là một tia sáng nhỏ thôi cũng được. Đợi rồi cứ đợi chẳng có ánh sáng nào hết, mọi thứ vẫn vậy vẫn là một màu mực. Anh càng ngàng càng sợ hãi, anh cố gắng mò mẫn một lần nữa để kiếm lấy chiếc điện thoại. Vô tình quăng một đồ vật về phía chiếc rèm cửa kính khiến nó rung chuyển và phát lên một tiếng động nhỏ.
Thật may, thật may khi Sung Khi đã thấy việc đó. Cô đang ngồi ở hiên sân nhà hóng gió, nhà cô cũng như nhà anh, tất cả mọi nhà đều vậy, đều mất điện. Sung Khi bắt đầu nhớ lại Băng Nghiên là một người sợ bóng tối, mà bây giờ mất điện rồi cũng không thấy anh ra ngoài, lại còn có gì vừa va đập vào cửa kính đó nữa. Sau đó sẵn trên tay đang cầm chiếc đèn anh tặng, cô chiếu một tia sáng vào cửa kính nhà anh.
Băng Nghiên đang ngồi ôm mình trong bất lực và sỡ hại, bỗng anh cảm thấy thứ gì đó sáng sáng chiếu vào. Anh từ từ ngưởng đầu lên, anh có thể nhìn thấy xung quanh thông qua tia sáng màu tím đó rồi. Anh lấy lại bình tĩnh, tìm chiếc điện thoại trong đống hỗn độn anh vừa bày ra. Rồi dùng đèn thông qua chiếc điện thoại đó ra khỏi nhà thật nhanh. Vừa bước ra ngoài, làn gió se lạnh thổi vào anh, khiến anh nhận ra mình bây giờ đã ướt đẫm mồ hôi, anh lấy chiếc tay áo dài mỏng của mình lau đi những mồ hôi trên mặt. Anh ngồi xuống điềm tĩnh, không khí bây giờ khác quá không giống như sự ngột ngạt lúc nãy ở trong phòng. Anh thẫn thờ ngồi trước hiên nhà, không hề để ý rằng mình sắp chết cóng đến nơi rồi.
Sau một hồi chiếu đèn Sung Khi thấy Băng Nghiên đã ra ngoài, cô vui vẻ nhanh chóng sang nhà gọi anh.
Lâm Sung Khi:
-Học trưởng, học trưởng...
Thấy Sung Khi đang đứng ở cổng vẫy tay gọi mình. Băng Nghiên cũng đứng dậy mà bước ra. Sau đó cả hai cùng ngồi ở bậc thèm ven đường.
Cố Băng Nghiên:
-Tia sáng đó là cô chiếu phải không?
Lâm Sung Khi:
-Em nhớ ra anh là người sợ bóng tối, lại chẳng thấy anh ra ngoài còn có tiếng động từ cái cửa kính đó nữa nên em có chút lo lắng, cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ nghĩ ra cách đó thôi.
Cố Băng Nghiên:
-Cảm ơn, nếu không tôi cũng chẳng biết phải sử lí như nào. Không ngờ chiếc đèn này lại cần sử dụng sớm như vậy. Lúc đi đến trường tôi đã thấy nó rất có sức hút với cả ánh sáng phát ra lại có màu cô thích nên đã mua.
Lâm Sung Khi:
-Anh mua nó chỉ vì nó phát sáng ra màu em thích thôi sao?
Một câu hỏi chí mạng, Băng Nghiên bây giờ mới cảm thấy khó hiểu tại sao mình lại mua nó. Thôi thì cứ coi như là quà tặng cô đi.
Lâm Sung Khi:
-Anh đã đến muộn, em còn tưởng là anh sẽ không đến.
Cố Băng Nghiên:
-Xin lỗi...
Lâm Sung Khi:
-Không sao, anh cũng không có nói là sẽ đến với cả em cũng không muốn anh thấy phần thi dở tệ của em. Em mới phải xin lỗi, đã phí công sức của anh rồi.
Cố Băng Nghiên:
-Cô không nhớ là cô chỉ có hơn 1 tuần để chuẩn bị bài thi đó thôi sao. Bởi vì công việc tôi làm ảnh hưởng đến cô đương nhiên tôi phải giúp rồi, lẽ thường mà. Đáng ra cô nên mừng vì mình đã không vào đó đi rồi cô cũng thấy bạn cô tối ngày bận bịu thôi.
Lâm Sung Khi:
-Phải ha, anh nói đúng (gượng cười)
Đúng là gần sát ngày thi cô mới nhớ ra và chuẩn bị cho cuộc thi. Mà thời gian thì còn rất ngắn cô lại trả biết bắt đầu từ đâu nên anh đã giúp cô. Trong thời gian gấp rút hai người vẫn hoàn thành nó khi vừa làm việc vừa học tại tiệm của Băng Nghiên. Anh thậm chí đã cho cô nghỉ làm hết tuần và đóng của tiệm để hai người lấy chỗ mà làm. Sung Khi đã rất chăm chỉ, mặc dù dưới sự chỉ bảo khô khan của Băng Nghiên cô vẫn có thể hiểu, nhưng vì thời gian chuẩn bị quá ít cho một cuộc thi lớn vì vậy hoàn thành được nó là tốt rồi. Nhưng mà Sung Khi lại chẳng nghĩ như vậy, ai khi thi trượt mà chả buồn chứ.
Thấy nụ cười gượng gạo của Sung Khi, Băng Nghiên biết cô chỉ đang cố cười mà thôi.
Cố Băng Nghiên:
-Lộ quá đấy, Sung Khi. Cô không nhất thiết phải như thế đâu.
Lâm Sung Khi:
-Không sao mà học trưởng, em thật sự không sao. Hơi thất vọng một chút thôi. Haiz...một cuộc thi thôi mà nhỉ.
Đúng là vẫn không chịu bộc lộ ra, anh nhìn cô nhớ đến người con gái đó.
Trương Thẩm Nguyệt:
-Em thi trượt rồi (buồn bã)
Cố Băng Nghiên:
-Em đã cố gắng hết sức rồi mà. Đối với anh, em đã là một học sinh rất giỏi rồi không nhất thiết phải vào đội tuyển của trường đâu.
Trương Thẩm Nguyệt:
-Cảm ơn anh...Nhưng mà tại sao? Những người bạn học kia em thấy họ không hề học gì cả lại đỗ được, còn em...em cũng học mà, em cũng đã cố gắng vậy mà tại sao...
Giọng cô bỗng có chút nghẹn, cô cúi đầu xuống để không lộ ra hai con mắt đang rưng rưng. Băng Nghiên thấy vậy liền loạng choạng tay chân ôm nhẹ rồi vỗ vai cô. Thẩm Nguyệt khi nhận được cái ôm đó nước mắt không kìm được mà trào ra. Những tiếng nức nhẹ trong lòng anh khiến Băng Nghiên cảm thấy có chút nhói lòng.
Cố Băng Nghiên:
-Không sao mà, đừng khóc. Em rất giỏi, anh công nhận nỗ lực của em. Mỗi người mỗi khác, em không thể so sánh mình với họ được. Em đã làm rất tốt Thẩm Nguyệt.
Những tiếng nấc dần nhỏ đi, Thẩm Nguyệt từ từ thoát ra khỏi vòng tay của anh, lau đi những giọt nước mắt. Ngưởng lên nhìn anh, nở một nụ cười.
Trương Thẩm Nguyệt:
-Cảm ơn anh rất nhiều học trưởng.
Kí ức dần mờ đi, Băng Nghiên trở lại hiện thực. Hai cô gái này đúng thật là ngay cả lúc buồn vẫn có thể cười được. Sung Khi đơn giản chỉ muốn truyện này qua đi thôi, còn rất nhiều niềm vui khác mà sao cứ phải nghĩ nhiều nhưng trong lòng cô đâu đó vẫn đọng lại sự thất vọng. Thẩm Nguyệt và Sung Khi thật giống nhau nhưng Thẩm Nguyệt đã chọn cho anh thấy cảm xúc của mình, đã được an ủi trong cái ôm ấm áp của anh. Còn Sung Khi lại không như thế có lẽ là do sự thân thiết của cô với Băng Nghiên chưa bằng Thẩm Nguyệt sao? Chưa đủ để cô có thể được anh ôm vào lòng. Hay là do hai cô gái này đã có sự khác biệt. Bỏ qua những suy nghĩ đó trong đầu, Băng Nghiên nhận ra hai bàn tay của anh đã dần mất đi cảm giác. Sung Khi bây giờ mới để ý thấy trời lạnh như vậy mà Băng Nghiên chỉ khoác lên mình chiếc áo dài mỏng dính. Ngược lại với cô trong thì đã có bộ đồ bằng nhung giữ ấm cơ thể, bên ngoài còn thêm chiếc áo khoác dài nữa. Cô từ từ cởi chiếc áo khoác ra cho anh.
Lâm Sung Khi:
-Anh khoác nó lên đi, kích cỡ rộng lắm chắc vừa với anh thôi. Trời lạnh như vậy mà anh ăn mặc phong phanh quá, dễ bị cảm lắm.
Cố Băng Nghiên:
-Không cần đâu.
Nói thật thì anh sắp đóng đá đến nơi rồi nhưng vẫn không dám nhận.
Lâm Sung Khi:
-Ayza...Còn lâu mới có điện mà vào nhà sưởi ấm. Em thấy thông báo đang sửa rồi, sẽ mất khá nhiều thời gian đó. Anh không chịu nổi đâu học trưởng à.
Cô vừa nói vừa tiện tay choàng hộ luôn chiếc áo lên người anh (cảnh này nó hơi ngược đời nhưng vẫn là thực tế, hoàn cảnh đưa đẩy thôi). Băng Nghiên cũng nghe lời, anh bắt đầu cảm nhận được cơ thể được sưởi ấm lên chút.
Cố Băng Nghiên:
-Sắp đến mùa đông rồi cơ à.
Lâm Sung Khi:
-Ừm khoảng tháng nữa là có tuyết rơi rồi.
Cố Băng Nghiên:
-Đến lúc đó chắc sẽ lạnh lắm, chắc tôi lại bắt đầu quá trình ngủ đông rồi.
Sung Khi phì cười, không ngờ Băng Nghiên cứng rắn như vậy mà lại sợ lạnh thế mà lúc nãy còn từ chối nhận áo của cô "Ngủ đông à, anh muốn thành gấu trắng thật sao".
Lâm Sung Khi:
-Anh cũng có suy nghĩ lười biếng đấy nhỉ.
Cố Băng Nghiên:
- Đã có lúc tôi không muốn nhìn thấy tuyết rơi, không muốn ra ngoài đối mặt với trời đông lạnh giá bởi vì...(ngắt ngửa chừng)
Sung Khi không hiểu ý anh muốn nói nhưng cô cũng không muốn ép anh, Băng Nghiên vốn là một người bí ẩn mà.
Lâm Sung Khi:
-Rồi cũng có ngày tuyết tan thôi, mặt trời ấm áp sẽ lại hiện ra.
"Em cũng mong một ngày nào đó anh cũng giống như bông tuyết kia sẽ tan ra, anh sẽ không phải một tảng băng lạnh lẽo nữa" - Lâm Sung Khi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.